Chương 2
Avatar Khung avatar
24454 Chữ

<02/04>

Anh dùng ngón tay gõ vào trán tôi:

"Đừng làm loạn nữa, Nguyệt Nguyệt. Dù là gia thế hay đầu óc, em đều không thắng được anh.”

"Đừng cãi nhau với anh nữa. Tối nay anh sẽ chơi game với em, có thể ngủ muộn đến 12 giờ, được không?"

Tôi không nói gì.

Phó Tịch nhượng bộ:

"Khi chơi game không mặc quần áo, được chưa?"

Tôi vẫn im lặng.

Anh phạt nhẹ bằng cách nhéo tay tôi, bất lực nói:

"Không mặc gì cả, kể cả đồ lót... lần này hài lòng chưa?"

Đôi mắt tôi không kiểm soát được mà sáng lên.

Muốn cãi tiếp nhưng thật sự không từ chối được lời anh vừa nói.

Nghĩ đến trò chơi mới yêu thích gần đây.

Vừa được Phó Tịch không mặc đồ ôm, vừa được nhân vật nam chính trong game đút bánh kem...

Tôi siết chặt tay, bị kích thích làm cho đưa ra quyết định.

Chia tay để mai tính.

Tối nay chơi game đã.

11

Sáng hôm sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ bố, gọi tôi về nhà.

Về đến nơi, tôi cúi đầu nghe ông trách mắng với vẻ thất vọng:

"Phó Tịch có chỗ nào không tốt? Gia thế, ngoại hình, năng lực đều thuộc hạng nhất.”

"Con đòi chia tay người ta, cậu ấy không hề trách mà còn luôn giúp đỡ gia đình mình.”

"Hơn nữa, ngoài Phó Tịch, còn ai chịu nổi tính khí thất thường của con? Nguyệt Nguyệt, con cũng không còn nhỏ nữa, đừng trẻ con mãi như vậy..."

Càng nghe, tôi càng thấy khó chịu.

Mọi người đều nói tôi tùy hứng,

Nói tôi ham chơi, thiếu tập trung, không chịu theo sắp xếp của gia đình để vào công ty, cũng không chịu làm việc nghiêm túc. Tốt nghiệp đã một năm mà vẫn sống nhờ tiền của bố mẹ để ăn chơi.

Họ nói tôi là một "cậu ấm cô chiêu" vô dụng điển hình.

Tôi rất tủi thân.

Tôi không phải không muốn vào công ty.

Nhưng chị dâu tôi bụng dạ hẹp hòi, tôi vừa mới nhận chức đã bị chị ấy mỉa mai rằng tôi không nên nhòm ngó vào tài sản của anh trai.

Để tránh mâu thuẫn với anh, tôi mới chủ động xin nghỉ việc.

Tôi cũng không phải không có công việc.

Từ năm nhất đại học, tôi đã làm họa sĩ truyện tranh kiếm tiền, thu nhập và danh tiếng không hề nhỏ.

Nhưng công việc này, trong mắt bố và Phó Tịch, vẫn không phải là "việc nghiêm túc".

Bố tôi luôn nghĩ tôi bị chiều hư.

Phó Tịch luôn coi thường tôi.

Tôi đều biết điều đó.

Những yêu cầu tôi đưa ra với anh, anh đều coi như gió thoảng qua tai.

Suy cho cùng, là vì anh chưa bao giờ tôn trọng tôi.

Trong mắt anh, tôi trẻ con, tôi ngu ngốc, tôi chỉ là một đứa trẻ bị chiều hư, không xứng đáng được đối xử như một người ngang hàng với anh.

Tôi thực sự rất ghét cảm giác đó.

Bị bố trách mắng xong, lại nhớ đến dáng vẻ lạnh lùng ra lệnh của anh, tôi càng muốn chia tay hơn.

Tôi hít một hơi thật sâu, định lựa lời để nhắn tin chia tay anh thì nhận được cuộc gọi từ kẻ thù "không đội trời chung".

Anh ta rủ tôi ra ngoài chơi.

---

12

Kẻ thù "không đội trời chung" là Lâm Hựu, cũng là thanh mai trúc mã của tôi, lớn lên cùng nhau và cãi nhau từ nhỏ đến lớn.

Cậu ta và tôi gần như giống hệt nhau, đều có một người anh trai thừa kế gia nghiệp, bản thân không có chí hướng gì khác, bị gọi đùa là "bộ đôi ăn chơi trác táng" trong giới.

Khi tôi đến quán bar, cậu ta đang đứng ở quầy bar trêu chọc nữ bartender. Thấy tôi, cậu ta ném 500 tệ lên bàn, vẫy tay bảo cô ấy đi.

"Thanh niên nghèo vượt khó giờ trở thành thái tử nhà họ Phó, Thẩm Nguyệt, cậu đúng là ghê gớm thật."

Lâm Hựu rót rượu cho tôi, cảm thán:

"Thế này thì bố cậu chắc muốn cung phụng cậu lắm."

"Phải là cung phụng Phó Tịch, không phải tôi."

Tôi nhấp một ngụm rượu, uể oải nói:

"Bố tôi biết tôi muốn chia tay anh ta, suýt chút nữa đánh gãy chân tôi."

"Cậu muốn chia tay?"

Lâm Hựu cũng kinh ngạc: "Đầu óc cậu bị hỏng rồi à?"

"...Cậu không hiểu, anh ta quá xuất sắc, căn bản không hiểu một con cá ươn như tôi muốn cuộc sống như thế nào."

Tôi nhăn nhó:

"Tôi nghĩ tôi hợp với cậu hơn, hai đứa chúng ta có thể thức đêm tám chuyện về mấy ngôi sao nổi tiếng trên mạng."

Lâm Hựu cười:

"Khi trước cậu theo đuổi anh ta, đâu có nói vậy."

"Đó là lúc trước, giờ thì tôi hối hận rồi!"

Tôi thở dài:

"Trước đây thích bao nhiêu, giờ hối hận bấy nhiêu.”

"Nếu cho tôi cơ hội quay lại, tôi nhất định tránh xa anh ta, không dính dáng gì đến anh ta nữa."

Tôi đang mải mê than thở thì không để ý đến biểu cảm kỳ quặc của Lâm Hựu.

Cậu ta ho khan một tiếng, nói:

"Còn có chuyện khiến cậu hối hận hơn nữa.”

"Thẩm Nguyệt, cậu quay đầu lại đi."

Tôi không hiểu gì, quay đầu lại.

Thấy Phó Tịch đang ngồi ở một góc không xa, ánh mắt chăm chú nhìn tôi, đôi mắt đen láy đúng lúc đối diện với tôi.

---

13

Biểu cảm này của Phó Tịch, tôi quá quen thuộc rồi.

Lạnh lùng, xa cách, trông như chẳng có cảm xúc gì, nhưng thực ra đã tức giận đến cực điểm.

Lần trước anh ấy bắt tôi chạy 5000 mét, cũng là biểu cảm này.

Theo phản xạ, tôi định chạy trốn.

Nhưng bị Lâm Hựu giữ lại:

"Chạy gì? Ra nói rõ ràng với anh ta.”

"Thẩm Nguyệt, trốn tránh không giải quyết được vấn đề, muốn chia tay thì phải dứt khoát.”

"Cùng lắm tôi chịu bị bố cậu đánh thay, hai đứa mình sống chung qua ngày."

Tôi bị Lâm Hựu kéo đến trước mặt Phó Tịch.

Xung quanh là tiếng nhạc sống ồn ào.

Nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng.

"Thẩm Nguyệt."

Phó Tịch vẫy tay với tôi, giọng rất bình tĩnh:

"Đếm đến ba, lại đây.

"Ba."

Tim tôi như thắt lại, theo phản xạ muốn bước về phía anh, nhưng bị Lâm Hựu giữ chặt:

"Phó thiếu, Nguyệt Nguyệt không còn là trẻ con, anh không thể dùng cách hù dọa trẻ con với cô ấy nữa."

Lâm Hựu mạnh mẽ chắn trước mặt tôi, nhìn thẳng vào Phó Tịch:

"Cô ấy không thích anh nữa, Phó thiếu gia cũng không nên dây dưa làm gì, sớm chia tay đi, tốt cho cả anh và cô ấy."

Phó Tịch cười nhạt, rất khinh thường, rõ ràng không coi Lâm Hựu ra gì.

Anh chỉ nói với tôi:

"Nguyệt Nguyệt, lại đây.”

"Bây giờ em qua đây, tôi sẽ không phạt em. Nếu không, em biết quy tắc của tôi rồi đấy."

Tôi không động đậy.

Tâm trí hỗn loạn cuối cùng cũng dần tỉnh táo. Tôi tự hỏi, tại sao tôi phải sợ Phó Tịch?

Nhà họ Phó có quyền có thế, nhưng nhà tôi cũng đâu kém. Nếu thật sự chia tay, cùng lắm là bị đánh một trận, chứ có ch/ết được đâu.

Lòng tôi có thêm mấy phần tự tin, tôi buông tay Lâm Hựu ra, lắc đầu:

"Tôi không thích anh nữa, cũng sẽ không đi với anh.”

"Phó Tịch, chúng ta chia tay đi."

14

Sắc mặt của Phó Tịch tối sầm lại, nhưng anh vẫn cười, ánh mắt lướt qua tôi và Lâm Hựu một lúc, rồi cười nhạt:

"Chia tay tôi, em định gả cho ai?”

"Là cái tên vô dụng này sao? Hắn có thể bảo vệ em, cung cấp tài nguyên cho gia đình em à?”

"Nếu em nói em gả cho anh trai hắn, tôi còn có thể vui một chút, ít nhất điều đó chứng tỏ mắt nhìn em không quá tệ."

Lâm Hựu bị sỉ nhục đến tái mặt, vừa định lên tiếng thì tôi đã cướp lời:

"Hắn vô dụng, chẳng phải tôi cũng vậy sao?”

"Tôi ghét nhất cái dáng vẻ tự cao tự đại của anh. Đúng là chúng tôi không bằng anh, nhưng chúng tôi không ăn cắp, không cướp bóc, không làm chuyện gì trái với lương tâm, tại sao lại bị anh sỉ nhục?"

Lâm Hựu là bạn thân nhất của tôi.

Tôi không thể chịu nổi khi thấy cậu ấy phải chịu uất ức như vậy, cảm xúc của tôi càng thêm kích động:

"Tôi nhất định phải chia tay! Cho dù bị bố đánh ch/ết, tôi cũng chia tay! Tôi ghét anh, cực kỳ cực kỳ ghét anh! Theo đuổi anh là điều tôi hối hận nhất trong đời!

"Tại sao anh lúc nào cũng nhìn người khác bằng nửa con mắt, tại sao lại coi thường tôi, tại sao lại ép tôi phải nghe lời anh?”

"Tôi không muốn nghe! Tôi phải chia tay anh! Dù anh có nhiều tiền đến mấy, tôi cũng phải chia tay! Tôi không chịu nổi anh – một gã đàn ông tự đại, kinh tởm!"

Tôi mắng một tràng không nể nang.

Mãi đến khi Lâm Hựu kéo kéo áo tôi, tôi mới nhận ra mình đã nói nặng lời đến mức nào.

Sắc mặt của Phó Tịch lúc này không thể dùng từ "khó coi" để miêu tả nữa.

Anh nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt âm u đến mức như chỉ cần cho anh một con dao, anh sẽ không ngần ngại lột da rút gân tôi.

"Phóng khoáng?"

Anh nhắc lại hai chữ đó, rồi đột nhiên cười:

"Thật hiếm có. Cả đời này tôi không ngờ mình lại nghe được mấy chữ đó gắn lên người mình.”

"Tôi hỏi em lần cuối cùng, Thẩm Nguyệt, em có đi với tôi hay không?"

Lời đã nói đến nước này.

Nếu tôi còn đi theo anh, tôi đúng là đồ ngu.

Không chút do dự, tôi lắc đầu.

Phó Tịch cười:

"Tốt lắm. Rất tốt. Hai người các người đội cho tôi cái mũ xanh, lại còn ở đây lật lọng. Các người nghĩ tôi là kẻ không có máu nóng à?”

"Được. Tôi muốn xem thử, cặp đôi ăn chơi trác táng các người, có chịu nổi sự trả thù của tôi không."

---

15

Phó Tịch lạnh mặt bỏ đi.

Tinh thần căng thẳng của tôi lập tức sụp đổ. Tôi mệt mỏi ngồi dựa vào ghế, nhìn thấy Lâm Hựu bên cạnh cũng rã rời không kém.

Cậu ấy thở dài, ánh mắt dần dần nhuốm màu tuyệt vọng:

"Thẩm Nguyệt, tôi tiêu đời rồi.”

"Thái tử gia không nỡ động vào cậu, chắc chắn sẽ xử tôi đến ch/ết. Không được, tôi phải về nhà nhận lỗi..."

Tôi túm lấy vạt áo cậu ấy, yếu ớt nói:

"Hay là... chúng ta chạy đi? Đến Nam Cực ở nửa năm rồi về.”

"Anh ta có xử lý cậu hay không thì chưa biết, chỉ riêng cái tin đồn đội mũ xanh kia thôi cũng đủ để chúng ta bị phạt một trận gia pháp rồi."

Tôi và Lâm Hựu nhìn nhau.

Trong ánh mắt của cả hai đều là sự tuyệt vọng sau cơn mắng chửi hả hê.

---

16

Quán bar này là nơi tụ tập của các cậu ấm cô chiêu.

Chuyện vừa xảy ra đã bị người hiếu kỳ lan truyền khắp giới.

Chưa đầy nửa tiếng, tôi và Lâm Hựu đều nhận được thông báo thẻ tín dụng bị đóng băng.

Lâm Hựu rất tuyệt vọng.

Tôi còn có thẻ lương.

Cậu ấy thì không.

Cậu ấy trở thành một kẻ nghèo không xu dính túi đúng nghĩa.

"Không sao, tôi nuôi cậu."

Tôi vỗ vai cậu ấy: "Tôi còn hơn ba mươi vạn trong thẻ, chắc đủ cho chúng ta sống sót."

"Đủ sống cả đời không?"

Tôi: "…Cậu nghĩ sao?"

"Nếu không đủ thì tôi vẫn phải về nhà chịu đòn à?"

Lâm Hựu tuyệt vọng ngồi xổm xuống đất ôm đầu:

"Sớm muộn gì cũng bị đánh, chi bằng đánh sớm đi. Đánh xong còn được sống thêm vài ngày yên ổn."

Tôi: "..."

Bố tôi, mẹ tôi, anh trai tôi, chị dâu tôi, thậm chí cả người giúp việc trong nhà đều như phát điên gọi điện cho tôi.

Bạn bè nói tôi bị bệnh.

Kẻ hiếu kỳ nói tôi ngầu.

Ngay cả anh trai của Lâm Hựu cũng nhắn tin hỏi, ám chỉ rằng nếu cậu ấy thực sự to gan đội mũ xanh cho thái tử gia, họ sẽ đánh ch/ết cậu ấy.

Nhìn đầy màn hình tin nhắn, tôi mím môi, cảm thấy buồn vô cùng.

Phó Tịch chưa ra tay với tôi, nhưng tôi đã bị gia đình mắng té tát.

Tôi tắt máy, kéo Lâm Hựu đến khách sạn gần đó mở phòng rồi đi ngủ.

Còn những chuyện phiền phức khác... ngủ dậy rồi tính.

17

Sáng hôm sau, ảnh tôi và Lâm Hựu ở khách sạn đã lan truyền khắp giới.

Chuyện đội mũ xanh cho thái tử gia giờ đã có bằng chứng.

Mọi người đều khen tôi và Lâm Hựu gan lì.

Cùng lúc đó, nhà họ Phó trao dự án mà gia đình tôi luôn tranh giành cho người khác, đồng thời cắt đứt hợp tác với nhà họ Lâm.

Tôi nằm lăn ra giường, mệt mỏi che mắt, không hiểu nổi:

"Tôi chỉ muốn chia tay thôi, sao lại khó khăn đến vậy?"

Lâm Hựu lướt qua tất cả tin nhắn, nhưng thay vì hoảng loạn, cậu ấy lại bình tĩnh một cách đáng sợ, như thể đã buông xuôi:

"Tôi nghĩ anh ta chưa thực sự ra tay. Chắc là chờ cậu đến cầu xin."

"Nếu tôi không đi thì sao?"

"Thì hai nhà chúng ta cùng mất tiền, hoặc tệ hơn, bị anh ta chơi đến thân bại danh liệt."

Lâm Hựu ngẫm nghĩ, rồi nói:

"Nhưng tôi không nghĩ anh ta sẽ quá tàn nhẫn. Anh ta thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ không muốn cậu ghét bỏ anh ta đến mức không còn đường quay lại."

"Anh ta thích tôi?"

Tôi nhíu mày, mở mắt hỏi: "Cậu nhìn ra điều đó từ đâu?"

"Khi cậu ra nước ngoài du lịch ba tháng, ngày nào anh ta cũng đến nhà cậu, trông như kẻ mất hồn.

"Thậm chí anh ta còn tìm đến tôi, hỏi xem tôi có liên lạc được với cậu không. Anh ta bảo khi cậu hãy về, nói rằng anh ta không nghèo, rằng anh ta sẽ không từ bỏ cậu."

Lâm Hựu ngừng một lúc, rồi nói:

"Tôi cảm thấy anh ta thực sự thích cậu, nhưng vì quen mạnh mẽ, còn cậu thì ghét bị kiểm soát, nên hai người mới thấy khó chịu với nhau.”

"Thực ra, giữa cậu và anh ta, chỉ cần anh ta không muốn, thì chắc chắn không thể kết thúc êm đẹp... Tối qua, chúng ta chỉ vì bốc đồng mà để lại một đống chuyện phiền phức, giờ nhất định phải nghĩ cách giải quyết."

Lâm Hựu xoa xoa thái dương, như đang cố giảm bớt đau đầu:

"Lần này giúp cậu, tôi chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Sau khi mọi chuyện xong xuôi, nhớ mời tôi ăn một bữa."

"Ừ."

Tôi gật đầu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn cậu."

---

18

Lâm Hựu về nhà chịu gia pháp.

Tôi nằm úp mặt trên giường, tâm trạng rối bời, tìm kiếm các tour du lịch đến Nam Cực.

Tôi thừa nhận rằng mình đang trốn tránh.

Giống như lần trước, nhắn một tin chia tay rồi chặn ngay sau đó, chạy ra nước ngoài chơi, không muốn đối mặt với chuyện tình cảm.

— Rối rắm quá.

— Phiền phức quá.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.