23.
Văn Tu đi rồi, tôi đứng tại chỗ hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh.
Mấy ngày sau đó, tôi đều tránh mặt cậu ấy.
Đi dạo thì đi bên cạnh Chu Duy, chụp ảnh thì chọn đứng ở vị trí xa Văn Tu nhất, ăn uống, uống trà sữa, lúc có thể không nhìn cậu ấy thì tuyệt đối không nhìn.
Văn Tu còn tự nhiên hơn cả tôi nghĩ, không cần tôi tránh, Văn Tu đã tự mình giữ khoảng cách từ rất lâu.
Tốt...
Như vậy, Hạ Hạ ít nhất sẽ không nhận ra tôi có điều gì bất thường.
Chơi ở Tô Châu ba ngày, tôi quay về Thành Đô.
Chỉ là, Hạ Hạ và Chu Duy bay thẳng đến Bắc Kinh, còn Văn Tu lại theo tôi về Thành Đô.
Điều này khiến tôi hơi lo lắng, lo Hạ Hạ sẽ nhận ra.
"Văn Tu đúng là được gia đình chiều quen rồi, cậu ngồi hạng phổ thông, cậu ấy ngồi hạng thương gia." Hạ Hạ cười bảo.
"Ừ." Tôi thấy nhẹ nhõm đi phần nào.
Không đi cùng nhau, như vậy cũng tốt.
Thế nhưng, khi tôi ngồi trong khoang phổ thông, nghĩ đến Văn Tu trong khoang thương gia, lòng tôi lại buồn không tả nổi.
Tôi và cậu ấy vốn không phải là người cùng một thế giới.
Tôi tự nhủ, Viên Viên mày không được mơ tưởng gì cả!
Đừng để bản thân hổ thẹn với Hạ Hạ!
Quay lại trường, tôi ngoan ngoãn học hành.
Phó Tri Hành giống như máy giám sát mà mẹ tôi gắn bên cạnh tôi, mọi lời nói, hành động đều được báo cáo đầy đủ cho bà ấy.
Mẹ tôi hài lòng, không kiếm chuyện với tôi nữa.
Hai, ba tháng sau, tôi vùi đầu vào học, không màng đến chuyện gì bên ngoài.
Cũng không liên lạc với Văn Tu.
Cậu ấy tất nhiên cũng sẽ không chủ động liên lạc với tôi.
Thậm chí ngay cả Hạ Hạ cũng rất ít khi liên lạc với tôi trong khoảng thời gian đó.
Một ngày nọ, tôi bất ngờ đăng nhập vào QQ sau một thời gian dài không sử dụng, thấy hệ thống gửi đến một tin nhắn:
"Hôm nay là sinh nhật của cậu ấy, hãy gửi lời chúc mừng nhé."
"Cậu ấy" này là Văn Tu, mà ngày đó lại chính là sinh nhật Hạ Hạ.
Hôm đó cũng là sinh nhật cậu ấy sao???
Tôi ngơ ngác.
Nhưng tại sao Văn Tu không nói?
Không ai trong chúng tôi biết, thậm chí chẳng ai tặng cậu ấy món quà nào.
Văn Tu tìm một nơi để ngủ, bị tôi đánh thức, rồi hôn tôi, tôi lại gọi tên Phó Tri Hành, cậu ấy hẳn đã chán ngán lắm.
Nhưng thời gian trôi qua lâu như vậy, tôi cũng không thể gửi lời chúc mừng Văn Tu nữa.
Thôi vậy.
Trong lúc rảnh rỗi ôn tập, tôi lật xem lại những bức ảnh mà Hạ Hạ đã gửi cho tôi.
Bọn tôi chụp ở Tô Châu.
Vì quá nhiều ảnh nên tôi cũng không xem kỹ, thỉnh thoảng mới lướt qua.
Tôi lật đến một bức ảnh.
Ảnh chụp chung của tôi và Văn Tu?
Trong ấn tượng, tôi không hề chụp riêng với cậu ấy.
Trong ảnh, tôi đang nhìn ống kính cười tươi, còn Văn Tu thì không nhìn vào máy ảnh, mà chăm chú, nghiêm túc ngắm nhìn góc nghiêng của tôi. Tay tôi nắm tay Hạ Hạ.
Tôi sững người, cảm giác da đầu tê rần.
Bức ảnh này chẳng lẽ mọi người đều có một bản?
Tôi bồn chồn mãi, cuối cùng nghĩ ra, có lẽ đây là lúc Chu Duy nói chụp không đẹp, bảo Văn Tu chụp lại, nhưng cậu ấy vì mệt nên từ chối.
Chụp ra thế này đúng là quá xấu hổ.
Buổi tối về, tôi cầm ảnh nhìn đi nhìn lại rất lâu, cuối cùng quyết định hỏi Chu Duy.
Tôi gửi bức ảnh qua.
"Cậu chụp kiểu gì vậy?"
"Cô nương à, các cậu không phối hợp, bảo tớ làm sao chụp đẹp được?" Cậu ấy gửi một icon bất lực.
"Hơn nữa, bức ảnh này, bọn tớ không có đâu, cậu lấy ở đâu vậy?" Cậu ấy hỏi ngược lại tôi.
Tôi???
Đây không phải là Hạ Hạ gửi cho tôi sao?
Họ không có bức này?
"À... chắc nhầm thôi." Tôi ấp úng lấp liếm.
Tôi cũng không dám hỏi Hạ Hạ.
Hỏi ra sẽ khiến tôi trông như một đứa "trà xanh".
Chuyện này đành để nó qua đi như vậy.
Nhưng hình ảnh trong bức ảnh đó khiến tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Cuối cùng, tôi đưa ra một quyết định lớn – Tôi muốn thi vào Đại học Tô Châu.
Có lẽ hai chuyện này chẳng liên quan gì đến nhau, nhưng, nghĩ đến việc thi vào Đại học Tô Châu, tôi lại thấy tràn đầy năng lượng.
Tôi tìm vô số tài liệu trên mạng, tự mình sắp xếp rồi lên kế hoạch, mỗi ngày bận rộn đến mức mẹ tôi cũng không nỡ gọi điện làm phiền.
"Nguyên Nguyên, con cứ tiến lên phía trước, ba mẹ sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của con."
"Vâng vâng."
Chỗ dựa?
Nếu họ biết suốt thời gian qua tôi ôn tập để thi vào Đại học Tô Châu, chắc sẽ "vỡ mộng" mất...
Nhưng tôi sẽ không thỏa hiệp nữa.
Mục tiêu trong lòng tôi chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
24.
Kỳ nghỉ hè năm ba, tôi đăng ký học thêm môn Toán và Chính trị.
Mỗi ngày đều kín lịch.
Tháng 9 nhập học, Hạ Hạ nói với tôi rằng cậu ấy sắp du học.
Nghe tin này, tôi có chút buồn.
Hạ Hạ đi rồi, tôi sẽ càng khó gặp cậu ấy hơn.
Sau này, theo thời gian, tình cảm nhạt đi, liệu Hạ Hạ có giống như mẹ cho rằng tôi chỉ là một đứa không còn giá trị lợi dụng? Liệu Hạ Hạ sẽ có những người bạn mới, không còn trả lời tin nhắn ngay lập tức, không còn ôm tôi khóc, không còn nói muốn làm bạn với tôi cả đời nữa?
Nghĩ đến đây, tôi thấy rất buồn.
Nhưng nghĩ đến việc cô ấy có thể ra nước ngoài, tiếp xúc với những công nghệ tiên tiến hơn, thế giới rộng lớn hơn, tôi lại thấy mừng cho cô ấy.
Trong lòng tôi rất mâu thuẫn.
"Cậu nhìn nhiều tóc vàng mắt xanh rồi, sau này sẽ chẳng còn thích tớ nữa, đúng không?" Tôi nhắn tin chúc mừng Hạ Hạ.
"Haha, sao có thể, tớ chỉ thích kiểu như cậu thôi, rau cải nhỏ nội địa à."
"...Cậu mới là rau cải nhỏ, cả nhà cậu đều là rau cải nhỏ."
"Viên Viên, tớ vui lắm, tớ và Văn Tu sẽ học cùng trường, giấc mơ của tớ thành hiện thực rồi."
Nhìn dòng tin nhắn đó, trong thoáng chốc, tôi như nghẹt thở.
Nhưng chỉ là thoáng chốc, tôi tự nhủ, tôi nên chúc mừng Hạ Hạ.
Chúc mừng cậu ấy và người mình yêu đã đến được với nhau.
Tôi cũng nhắn lại:
"Xong rồi xong rồi, sau này chắc tớ phải ăn cả đống 'cơm chó' mỗi ngày mất. Nhưng vẫn chúc mừng cậu nhé, 'cơm chó' của cậu tớ ăn đến đau dạ dày cũng đáng."
"Hahaha."
Hạ Hạ vui vẻ trả lời.
Nhắn xong, tôi bỗng có chút bứt rứt.
Văn Tu cùng Hạ Hạ đi du học, học cùng một trường.
Vậy nên cậu ấy vẫn thích Hạ Hạ, dù có phải thích hay không, thì cậu ấy cũng đã chọn Hạ Hạ.
Vậy, nụ hôn hôm đó là gì?
Còn tôi là gì?
Tôi cầm điện thoại, bỗng muốn nhắn tin cho Văn Tu.
Nhưng tôi biết nhắn gì đây?
Chất vấn cậu ấy ư?
Tôi có tư cách gì chứ?
Tôi cảm thấy bản thân như một món đồ lỗi thời bị bỏ lại, rõ ràng bản thân kém cỏi, không xứng đáng, nhưng vẫn còn oán trách người ta.
Tôi nằm trên giường, đọc lại từng dòng tin nhắn mà Văn Tu gửi cho tôi.
Rõ ràng có những câu chữ mang theo chút mập mờ không nói rõ.
Rõ ràng có những dòng tin ẩn chứa chút yêu thương khó tả.
Nhưng cuối cùng Văn Tu lại chọn bạn thân của tôi, ở bên cậu ấy.
Vậy nên, mập mờ vẫn chỉ là mập mờ, chỉ là thú vui trong lúc cô đơn của Văn Tu mà thôi.
Thậm chí, khi nhắn tin với tôi, liệu Văn Tu có coi tôi là bạn gái cũ Trần Viên Viên của cậu ấy hay không, cũng không thể biết được.
Nghĩ đến đây, tôi lại muốn khóc.
Nhưng tôi tự nhủ không được khóc.
Tôi thừa nhận mình không xứng, nhưng tôi vẫn có chút kiêu hãnh nhỏ bé của riêng mình.
Trước khi mất đi tất cả, tôi phải nỗ lực trở nên tốt hơn.
25.
Trước khi Hạ Hạ đi du học, cậu ấy hẹn mọi người cùng leo núi Nga Mi.
Chu Duy là người đề xuất.
Cậu ấy nói muốn cùng bạn thân đứng trên đỉnh núi, chào đón bình minh, ôm lấy tương lai.
Sao Chu Duy không đi làm nhà văn nhỉ?
"Có lẽ chỉ có ba chúng ta thôi, Văn Tu có thể không đến được, ba mẹ cậu ấy muốn sang Mỹ một chuyến, xem trường học của cậu ấy rồi thuê nhà luôn."
"Ồ."
"Văn Tu đúng là cục cưng của gia đình."
"Ba mẹ Văn Tu chỉ cưng chiều về sinh hoạt thôi, nghe nói họ không muốn cậu ấy đi du học chút nào, chỉ muốn cậu ấy về tiếp quản công ty gia đình, nhưng cậu ấy không chịu, mọi thứ đều làm theo ý mình." Chu Duy quả nhiên rất hiểu gia đình Văn Tu.
"Cậu thì sao? Không định học cao học hoặc đi du học à?" Tôi hỏi Chu Duy.
"Không, tớ không có tham vọng đó. Có lẽ tớ sẽ tốt nghiệp rồi đến Tô Châu, ở đó có một khu công nghệ cao."
"Tô Châu?"
"Ừ, sao vậy?"
"Tớ định thi vào Đại học Tô Châu." Trong lòng tôi dâng lên chút vui mừng.
Chuyện tôi thi vào Tô Châu, tôi chưa kể cho ai biết cả, nên khi nghe Chu Duy nói vậy, tôi cảm thấy như đó là duyên số đã được định sẵn.
“Cũng trùng hợp quá nhỉ, chẳng lẽ cậu crush tớ đấy à, Tiểu Viên Viên?”Chu Duy ngồi trên xe quay đầu lại, nhéo má tôi.
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”Tôi gạt tay cậu ấy ra.
“Cậu không thi Bắc Đại, mẹ cậu có biết không?”Hạ Hạ cười hỏi tôi.
“Không biết.”
“Lợi hại thật, cuối cùng cậu cũng biết phản kháng rồi. Mẹ cậu mà biết, chắc tim không chịu nổi mất.”Hạ Hạ cười gian nhìn tôi.
“Không còn cách nào khác.”Tôi bĩu môi.
Tôi không thể sống cả đời vì bố mẹ.
“Viên Viên, thấy cậu cuối cùng cũng có dũng khí sống cho chính mình, tớ thật sự mừng cho cậu.”
“Cậu đừng nói cứ như sinh ly tử biệt thế... Buồn nôn ch.ết đi được.” Miệng thì mắng đấy nhưng trong lòng tôi lại rất cảm động.
Lên đến núi Nga Mi, chúng tôi tìm một khách sạn suối nước nóng để nghỉ chân.
Tối hôm đó, khi chúng tôi đang ngâm mình trong suối nước nóng thì Văn Tu xuất hiện.
Cậu ấy mặc áo choàng tắm, dáng người săn chắc với cơ bắp cuốn hút, mái tóc hơi nâu, dài vừa đủ che mắt.
“Sao cậu lại đến đây?”Chu Duy lập tức phấn khích, nhường chỗ cho Văn Tu.
Văn Tu vuốt tóc trước mắt lên, không nói gì, ngồi xuống cạnh tôi.
“Ừ, đến rồi.”
Câu “đến rồi” của Văn Tu, như thể chỉ nói với mình tôi, rất gần bên tai.
“Bố mẹ cậu không phải đã sang Mỹ rồi sao?”
“Đi rồi.”Văn Tu trông có vẻ rất mệt mỏi.
“Đi rồi? Chẳng lẽ cậu vừa đi Mỹ lại bay về đây à? Mấy ngày thôi mà…”
“Đừng nói nhiều, tớ không muốn nói chuyện.”Văn Tu lười biếng dựa người vào cạnh tôi.
Cậu ấy không nhìn tôi lấy một cái, nhưng tim tôi lại đập thình thịch.
Thực ra tôi hơi lo lắng cho Văn Tu. Lần nào cậu ấy trông cũng như vừa thức trắng đêm, liệu cứ thế này Văn Tu có kiệt sức không?
Trong suốt thời gian ngâm suối nước nóng, Văn Tu không nói gì cả, chỉ có Chu Duy nói suốt không ngừng.
Tôi càng không muốn nói gì thêm.
“Cậu biết không? Viên Viên lại muốn thi vào Đại học Tô Châu. Sau này tớ và cậu ấy sẽ cùng ở một thành phố, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.”Chu Duy phấn khích nói với Văn Tu.
Văn Tu đang im lặng, bỗng mở mắt, nghiêng đầu nhìn tôi:
“Đổi rồi?”
“À... Ừm.”Tôi lúng túng trả lời. “Tớ thấy Tô Châu rất đẹp.”
“Thừa nhận đi, Tiểu Viên Viên, chúng ta đúng là có duyên. Gọi tớ một tiếng anh đi, sau này anh đây còn che chở cho em.” Chu Duy cứ lải nhải không ngừng.
Văn Tu nhìn tôi, sắc mặt thoáng khó coi.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, cậu ấy lại trở về vẻ bình tĩnh.
“Ai cần cậu che chở chứ.”Tôi khẽ phản bác.
“Nó chăm sóc cậu… cũng tốt thôi.” Văn Tu điềm nhiên nói một câu, rồi đứng dậy rời khỏi suối nước nóng.
Hạ Hạ thấy Văn Tu rời đi, liền chạy lại thì thầm hỏi tôi:
“Sao tớ cảm giác Văn Tu không đúng lắm nhỉ?”
“À…”Tôi suy nghĩ kỹ một chút, “không đúng chỗ nào?”
“Vừa rồi cậu ấy đang ghen à?”
Phì…
Ngụm trà đỏ tôi vừa uống suýt phun ra ngoài.
“Làm gì có chuyện đó?”Tôi nói vậy, nhưng tim lại đập nhcậu hơn.
“Tớ chỉ đùa thôi, cậu sợ cái gì?”Hạ Hạ bắt đầu trêu chọc tôi.
Tôi…
“Chỉ là, Viên Viên, tớ đã quanh quẩn bên Văn Tu một năm rồi, mà cậu ấy vẫn lạnh nhạt với tớ. Tớ thật sự không biết khi nào Văn Tu mới để ý đến tớ nữa.” Hạ Hạ nói rồi thở dài.
“Tớ cứ tưởng, hai người sắp bên nhau rồi.” Tôi nói thật lòng.
“Gần sao? Thật không?” Hạ Hạ ôm tôi, “Viên Viên, tớ sắp không theo đuổi nổi nữa rồi.”
“…”Tôi không biết trả lời thế nào, “Vậy cậu dừng lại một chút, để Văn Tu theo đuổi cậu?”
“Hả? Còn làm vậy được à?” Hạ Hạ nhăn nhó, “Tớ muốn từ bỏ lắm rồi, nhưng tớ thật sự rất thích cậu ấy. Viên Viên, cậu giúp tớ, làm sao để chiếm được trái tim Văn Tu đây?”
Làm sao để chiếm được trái tim cậu ấy, làm sao tôi biết được?
Tôi phải giúp thế nào đây?
Hôm sau, chúng tôi dậy sớm để ngắm bình minh.
5 giờ sáng, Chu Duy gõ cửa phòng tôi, gọi mọi người dậy.
Tôi buồn ngủ không chịu nổi, cố gắng đến đỉnh Kim Đỉnh trước khi mặt trời mọc.
Chúng tôi khoác chăn ngồi trên những tảng đá, chờ đợi bình minh, không khí yên tĩnh dễ chịu.
“Văn Tu đâu?”Hạ Hạ hỏi.
“Không biết, tôi qua phòng cậu ấy thì cậu ấy đã đi đâu mất rồi.”Chu Duy nhún vai.
Ngay sau đó…
Tia sáng mặt trời xuyên qua tầng mây xa xôi, chiếu sáng trên khuôn mặt của từng người, dịu dàng rực rỡ.
Chúng tôi chìm đắm trong cảnh sắc hùng vĩ, hoàn toàn quên mất việc Văn Tu không có mặt.
Mọi người thay phiên nhau chụp ảnh, đổi góc chụp, chụp đến mức điện thoại của Chu Duy cũng đầy bộ nhớ.
Khi tôi và Chu Duy chụp chung, lúc tôi đang cười, cậu ấy bất ngờ cúi xuống hôn lên đỉnh đầu tôi.
Tôi sững sờ!
“A! Chu Duy cậu!”Hạ Hạ bắt đầu trêu đùa.
“Cậu làm gì vậy? Cậu muốn!”
Chuyện xảy ra đột ngột, tôi hơi choáng váng, đứng ngẩn người tại chỗ.
Cậu ấy lại đưa tay xoa đầu tôi:
“Tớ đã suy nghĩ cả đêm. Ban đầu định đợi cậu thi xong nghiên cứu sinh rồi mới nói, nhưng tớ hình như không chờ nổi nữa.
“Viên Viên, Tớ thích cậu.”
Nghe Chu Duy thẳng thắn nói thích mình, tôi như nghẹt thở.
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến lại là, có lẽ tôi sẽ mất đi người bạn tốt này.
“Đừng đùa nữa.” Tôi sợ đến mức tim đập nhanh như muốn thoát ra khỏi lồng ng.ực.
“Tớ không đùa.”Chu Duy nghiêm túc nhìn tôi, làm tôi không tránh được.
“Chu Duy…”Tôi bối rối, không biết phải trả lời thế nào. Tôi sợ làm tổn thương cậu ấy lần nữa.
Thậm chí tôi còn trách bản thân, thường ngày Chu Duy hay đùa những câu như vậy, tôi lại không để ý. Đáng lẽ tôi nên biết ý mà giữ khoảng cách với cậu ấy.
“Cậu không cần phải trả lời ngay bây giờ.”Chu Duy mỉm cười nhìn tôi, “Dù sao thì tớ cũng không phải thích cậu ngay từ đầu. Để công bằng, tớ có thể cho cậu thời gian để từ từ thích tớ.”
Tôi…
Tôi phải trả lời thế nào đây?
“Được rồi, Chu Duy, cậu để Viên Viên bình tĩnh lại đi, Viên Viên sắp bị cậu dọa ch.ết rồi。”Hạ Hạ giúp tôi giải vây.
“A a a, tôi kích động quá! Tiểu Viên Viên đừng sợ nhé。”Chu Duy lại đưa tay ra định xoa đầu tôi.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy Văn Tu.
Cậu ấy đứng ở đằng xa, gương mặt đen sì như nhọ nồi.
Tôi lập tức bật ra khỏi chỗ của Chu Duy, kéo giãn khoảng cách.
Sau này nghĩ lại, tôi thấy hành động của mình thật sự không cần thiết. Dù sao Văn Tu cũng chẳng phải là gì của tôi. Tôi được Chu Duy tỏ tình, tôi sợ cái gì chứ?
Đúng vậy, tôi đang sợ cái gì?
Văn Tu chậm rãi bước lại gần, ánh mắt không rời khỏi tôi một giây.
Tôi bỗng dưng cảm thấy chột dạ.
“Văn Tu, cậu đi đâu vậy? Cậu đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc rồi đấy!” Chu Duy nhìn thấy Văn Tu, rất tự nhiên chào hỏi.
“Đúng thế, cậu còn bỏ lỡ một màn kịch lớn nữa, ha ha ha ha。” Hạ Hạ không nhịn được cười khúc khích.
Mặt tôi đỏ bừng.
Có phải là ảo giác không? Hình như sắc mặt Văn Tu càng tệ hơn lúc nãy.
“Có chút việc, tớ ra ngoài một lát。” Văn Tu bình thản trả lời.
Nói xong lại nhìn chằm chằm vào tôi, như thể muốn nhìn thấu tâm can tôi vậy.
“Vẫn còn chút mây đấy, cậu có muốn chụp một tấm không?”Tôi hỏi Văn Tu, cố gắng xua tan không khí ngượng ngùng.
“Không cần。”Văn Tu từ chối thẳng thừng, giọng lạnh tanh.
Hình như Văn Tu chưa bao giờ thích chụp ảnh.
Mọi người cũng không để tâm lắm.
Chúng tôi đi dạo một vòng trên Kim Đỉnh rồi bắt đầu đi cáp treo xuống.
Trong cáp treo, đương nhiên lại là sân khấu của Chu Duy.
“Văn Tu, cậu sau này mày sang Mỹ rồi, có phải sẽ không quay về nữa không?”
“……”Văn Tu không trả lời, ngược lại nhìn sang tôi.
“Cậu nói gì vậy, du học chứ có phải ra nước ngoài định cư đâu, có về hay không còn phải xem kế hoạch tương lai nữa chứ。”Hạ Hạ rõ ràng không hài lòng với cách nói của Chu Duy.
“Nếu cậu không về nữa, tình cậu em giữa tao với mày chắc là tan mất thôi, bởi tao không có ý định sang Mỹ đâu。”
“Cũng có thể là không quay về。”Văn Tu cuối cùng cũng lên tiếng.
Văn Tu có thể không quay về sao.
Không biết tại sao, nghe Văn Tu nói vậy, tôi bỗng thấy tim mình đau nhói.
Thế thì lần gặp mặt này sẽ là lần chia tay luôn, thậm chí không có lần sau.
Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy không thở nổi.
Ngồi trong cáp treo, tôi chợt nhận ra có lẽ mình thích Văn tu mất rồi.
Rõ ràng Văn Tu chẳng thích tôi, rõ ràng tôi không xứng với cậu ấy, rõ ràng giữa tôi và cậu ấy có một khoảng cách rất xa, rõ ràng trong kế hoạch tương lai của cậu ấy không có tôi.
Nhưng tôi vẫn không thể kìm được mà thích cậu ấy.
Tôi đột nhiên cảm thấy n.g.ự.c mình nặng trĩu, không thể thở nổi.
Xuống khỏi cáp treo, chúng tôi men theo bậc thang đi xuống, tôi mệt đến mức đứng không vững.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.