Chương 7
Avatar Khung avatar
31401 Chữ

16.

Cúp máy, tôi mở điện thoại tìm đường, rồi chậm rãi đi trên con đường nhỏ.

Mẹ tôi đã gửi cả chục tin nhắn thoại. Tôi nhấn đại một tin để nghe.

"Con phải thi nghiên cứu sinh, mọi chuyện để sau khi thi rồi tính. Nếu con không thi, tâm huyết bao nhiêu năm của bố mẹ đều uổng phí..."

Tôi nghe không nổi nữa, lập tức tắt đi.

Bây giờ đã 10 giờ tối, mẹ không quan tâm tôi đang ở đâu, không quan tâm tôi có chuyện gì hay không. Bà ấy chỉ quan tâm tới lý tưởng vĩ đại của mình, viễn cảnh cuộc đời mà mẹ đã vạch ra sẵn cho tôi...

Tôi thường tự hỏi, tôi có phải con ruột của mẹ không?

Tôi rốt cuộc là đứa con được mẹ sinh ra, nâng niu trong lòng bàn tay, hay chỉ là một công cụ để mẹ thực hiện giấc mơ Thanh Hoa, Bắc Đại còn dang dở của mình.

Đáng tiếc, giấc mơ đó tôi không thể thực hiện được.

Tôi là một kẻ vô dụng.

Đi bộ đến mệt, tôi ngồi bên đường, chìm vào suy nghĩ.

Điện thoại đột nhiên rung lên.

Hiện lên trước mắt tôi là một dòng tin nhắn.

"Về nhà chưa?"

Trong khoảnh khắc, tôi có một tia vui mừng.

Thậm chí tôi còn nghĩ rằng mẹ cuối cùng cũng nhớ ra tôi chưa về nhà.

Nhưng mở ra xem, không phải mẹ tôi, mà là Văn Tu.

"Chưa." Tôi trả lời thật lòng, thực sự chẳng có tâm trạng. "À, cảm ơn tài liệu của cậu."

Tôi không muốn có quá nhiều liên hệ với cậu ta.

1 là vì Hạ Hạ thích cậu ấy.

2 Là vì tôi biết mình không xứng đáng.

"Cậu đang ở một mình à?" Cậu ấy hỏi tôi.

"Ừ."

Tôi tắt điện thoại, tiếp tục khóc.

Không ngờ Văn Tu lại gọi thẳng đến.

Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng không muốn nghe máy, liền cúp ngay.

"Điện thoại sắp hết pin." Tôi nhắn một tin.

Tôi biết nói gì với cậu ấy đây? Có gì để nói đâu?

"Cậu gửi định vị đi."

Gửi định vị làm gì chứ?

Tôi thấy hơi phiền, gửi đại một vị trí rồi không thèm quan tâm nữa.

Kết quả, cậu ấy lại nhắn:

"Nơi cậu đang đứng giờ này không còn xe buýt nữa. Tớ có người quen ở gần đó, để tớ nhờ chú ấy đưa cậu về nhé?"

"Hả? Không cần đâu!"

Tôi không ngờ việc gửi định vị lại phiền người khác như vậy, tôi sợ nhất là mang ơn người khác.

"Cậu cứ ở yên đó, đừng đi đâu."

Nhắn xong câu cuối cùng, cậu ấy không nhắn thêm gì nữa.

Tôi ngồi đó, lòng bồn chồn bất an.

Cậu ấy nhờ người đến đón tôi là có ý gì?

Hạ Hạ thích cậu ấy, tôi liên lạc riêng với cậu ấy thế này, cảm giác thật vi diệu, không ổn chút nào.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn quyết định nói với Hạ Hạ.

"Lớp trưởng bảo nhờ người đến đón tớ, cậu nói với cậu ấy à?"

"Ừ, tớ biết mà, cậu ấy cũng nói với tớ rồi. Cả ba chúng tớ đều lo lắng cho cậu, sao cậu ở ngoài một mình mà không nói sớm với tớ?"

"Tớ nghĩ cậu đang chơi mà..."

"Đúng là, cậu không xem tớ là bạn à? Nếu không phải Văn Tu hỏi ra cậu đang ở ngoài, chúng tớ cũng không biết. Cậu là con gái, xảy ra chuyện thì làm sao?" Giọng Hạ Hạ lo lắng.

"Xin lỗi..." Lòng tôi vừa ấm áp vừa tự trách mình thật phiền phức.

"Văn Tu tốt lắm, tớ hỏi cậu ấy có quen ai ở gần chỗ cậu không, cậu ấy liền gọi ngay cho chú cậu ấy. Cậu đừng nghĩ nhiều."

"Ừ."

Hóa ra là Hạ Hạ nhờ cậu ấy tìm người.

Cậu ấy dường như rất nghe lời Hạ Hạ. Như vậy có phải chứng tỏ họ có khả năng thành đôi không?

Tôi bắt đầu cảm thấy hơi ghen tị với Hạ Hạ.

Tôi mang theo tâm trạng phức tạp, ngồi yên tại chỗ chờ xe.

Quả nhiên, mười phút sau, một chiếc Audi đen dừng trước mặt tôi.

Tôi đành cứng ngắc gọi một tiếng: "Chú ơi, làm phiền chú rồi."

Rồi bước lên xe.

Chỉ là, lên xe rồi mới phát hiện ghế phụ có một người đàn ông trung niên.

Tôi chợt thấy căng thẳng, sao lại có hai người?

Tôi đành ngoan ngoãn chào thêm lần nữa: "Chào chú ạ."

"Ừ." Người đàn ông nhìn tôi qua kính chiếu hậu, rồi không nói thêm gì.

Tôi báo địa chỉ nhà mình, xe liền chạy êm ru trên đường.

Đối diện với người lạ, tôi thấy ngại ngùng, nên cả quãng đường đều không nói gì.

Mãi đến lúc gần xuống xe, người đàn ông ngồi ghế trước nhìn tôi mấy lần, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng, chú ấy đưa tôi một gói khăn giấy.

"Thằng nhóc Văn Tu làm gì mà để cháu khóc thế?"

Hả???

Tôi ngớ người.

"Không có ạ." Tôi vội vàng lau nước mắt.

Hỏng rồi, chú ấy tưởng là cậu ấy làm tôi khóc?

"Cháu tên gì?" Chú ấy thở dài, hỏi tiếp.

"Trần Viên Viên." Tôi rụt rè trả lời.

"Trần Viên Viên?... Thằng nhóc kia, vẫn là đi tìm cháu à!" Trên mặt chú ấy hiện lên biểu cảm khó hiểu.

Tôi????

Nghĩ kỹ lại, chú ấy không phải nhầm tôi thành Trần Viên Viên đó chứ? Bạn gái cũ của Văn Tu?

"Hầy..."

"Chú ơi, có lẽ chú hiểu nhầm rồi."

"Cháu đến nơi rồi. Yên tâm, chú sẽ nói chuyện tử tế với nó. Tự mình muốn theo đuổi, theo đuổi xong lại làm người ta khóc, để nó biết hối hận."

Tôi...

Thôi rồi, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Tôi định mở miệng giải thích.

"Đến rồi." Chú ấy thân thiện nhắc nhở.

"À." Tôi liền im lặng, không nói thêm.

Mở cửa xe, bước xuống: "Cảm ơn chú..."

"Thằng nhóc đó..."

Thằng nhóc?

Chú ấy mắng tôi sao?

Tôi chỉ biết đứng bên lề đường, lặng lẽ nhìn chiếc xe rời đi.

17.

Về đến nhà, tôi nhốt mình trong phòng.

Mẹ tôi gõ cửa mấy lần, tôi đều không mở.

Đợi bên ngoài yên ắng, tôi mới lấy điện thoại nhắn cho Văn Tu.

"Tớ về nhà rồi, cảm ơn cậu."

"Ừ."

Cậu ấy trả lời rất ngắn gọn.

Tôi do dự mãi, vẫn nhắn thêm một câu.

"Cậu ngủ chưa? Tớ gọi cậu một chút được không? Tối nay, hình như chú cậu hiểu lầm rồi."

Nghĩ đến những câu chú ấy hỏi tôi lúc nãy, tôi đoán là chú ấy đã hiểu lầm.

"Đợi chút, để tôi ra ban công."

Ra ban công?

Cũng không cần phải vậy đâu...

Hai phút sau, cậu ấy gọi đến.

"Sao thế? Chú tôi hỏi gì cậu à?" Giọng cậu ấy rất điềm tĩnh.

"Một người không nói gì, người còn lại hỏi tên tôi, hình như nhầm tôi với bạn gái cũ của cậu..." Tôi đúng là hay gây chuyện.

"..." Cậu ấy im lặng một lúc, bỗng bật cười. "Trên xe có hai người?"

"Ừ, đúng, chú chải tóc vuốt ngược ấy. Lúc đó đầu tôi hơi mụ mị, chú ấy hỏi tên tôi, tôi liền nói là Trần Viên Viên..."

"Cậu nói tên thật?" Cậu ấy bên kia rít một hơi.

"Ừ."

Làm sao đây, cậu ấy nghe có vẻ rất khó xử, như thể chuyện này nghiêm trọng lắm...

Biết vậy tôi đã tự đi bộ về, đi xe làm gì để rắc rối thêm.

"Rất nghiêm trọng sao?" Tôi hơi hối hận.

"Ừ, cũng khá nghiêm trọng." Cậu ấy tỏ ra nghiêm túc.

"Hả... Vậy giờ phải làm sao?" Tôi đờ đẫn.

"Chú ấy không xin số cậu chứ?" Cậu ấy lại hỏi.

"Có xin." Não tôi lúc đó như bị đánh trống, trước khi xuống xe, chú ấy bảo: "Con để lại số đi, có gì còn liên lạc."

Tôi nghĩ người ta đã mở lời, tôi sao có thể từ chối, thế là để lại số.

"Haizz..." Văn Tu thở dài, thở rồi lại bật cười.

"Cậu cười gì?" Tôi thấy khó hiểu.

"Không cần lo đâu, đó là bố tớ." Cậu ấy có chút bất đắc dĩ.

"Bố cậu?" Tôi sững sờ, chuyện gì vậy?

Không phải nói là chú của cậu ấy sao?

"Tớ đã bảo chú Lưu của nhà tôi đến đón cậu, đáng lẽ tớ phải nghĩ đến khả năng bố tớ sẽ không bỏ qua cơ hội này." Cậu ấy có chút bất đắc dĩ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng.

Tôi không nghe ra chút hoảng hốt nào từ Văn Tu cả, chỉ có mỗi mình tôi, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Thế giờ phải làm sao? Bố cậu hiểu lầm thì càng không hay."

"Không sao cả. Cậu cứ ngủ một giấc thật ngon."

"Rồi sau đó thì sao?"

"Nếu sau này có số điện thoại địa phương bắt đầu bằng 151 gọi đến, không muốn thì đừng nghe."

Tôi???

"Ý cậu là gì?"

"Tớ sẽ giải quyết, cậu đừng lo."

Văn Tu nói sẽ giải quyết, làm tôi yên tâm được phần nào.

Đúng là học bá, lời nói ra khiến người ta cực kỳ an tâm.

Cúp máy xong, tôi nằm trên giường mãi không ngủ được.

Vì chuyện thi cao học, vì chuyện của Hạ Hạ, vì chuyện với bố Văn Tu.

Tôi cảm giác cuộc đời mình rối tung hết cả.

Nửa đêm 12 giờ, điện thoại bất ngờ sáng lên.

"Cậu ngủ chưa? Sao lại khóc?"

"Tớ nghe bố tớ nói."

Là Văn Tu...

Cậu ấy còn gọi điện thoại cho bố nữa sao?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại vài phút. Có lẽ vì ban đêm con người ta yếu đuối hơn, tôi đã trả lời tin nhắn của cậu ấy.

"Chưa ngủ."

"Có tiện nghe điện thoại không?"

12 giờ đêm, Văn Tu còn muốn gọi điện, trong lòng tôi bỗng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác này không rõ ràng, cũng không thể diễn tả, nhưng tôi thấy bản thân mình có chút đáng trách.

Thế nhưng, tôi vẫn ấn nút nghe máy.

"Cậu còn đang khóc à?" Giọng Văn Tu dịu dàng đến mức tôi vốn đã cố nén nước mắt, nay lại không kìm được mà trào ra.

"Không."

"Vì chuyện thi cao học à?" Cậu ấy lại hỏi.

"Xem như là vậy…"

"Cậu có muốn kể cho tớ nghe không?"

Văn Tu hỏi tôi có muốn kể hay không. Tôi làm sao có thể từ chối chứ?

Thế giới của tôi vốn không có nhiều bạn bè, tâm sự dồn nén đã lâu, tôi cũng rất cần tìm một nơi để giải tỏa.

Vì vậy, đêm hôm đó, tôi và cậu ấy trốn trong chăn nói chuyện điện thoại suốt hai tiếng đồng hồ.

Tôi kể cho cậu ấy nghe về kỳ vọng của bố mẹ, cả sự tuyệt vọng của tôi nữa.

Tôi kể cho cậu ấy nghe về cuộc sống ngột ngạt đến mức tôi không thể thở nổi, không tìm thấy lối thoát.

Tôi kể cho anh ấy nghe về mong muốn trốn chạy khỏi thực tại, nhưng bản thân lại nhút nhát không dám phản kháng.

Văn Tu chỉ im lặng lắng nghe, mỗi khi tôi suy sụp, cậu ấy lại dịu dàng an ủi tôi:

"Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn."

"Cậu không sai, bố mẹ cậu cũng không sai, nhưng chúng ta không thể mãi sống theo ý muốn của bố mẹ."

"Chúng ta là những cá thể độc lập, sống đúng với chính mình mới không phí một lần đến thế giới này."

"Cậu quyết định như thế nào, tớ cũng sẽ ủng hộ cậu."

...

Tôi vừa khóc vừa kể, cuối cùng lại bị giọng nói của Văn Tu dỗ cho ngủ quên mất.

Thực sự là ngủ rồi, sáng tỉnh dậy, điện thoại vẫn chưa bị ngắt.

Sáng hôm sau:

Tôi tỉnh dậy, đầu óc đã tỉnh táo, nhưng nghĩ đến sự mất kiểm soát và những lời nói khó hiểu tối qua, tôi thấy xấu hổ vô cùng.

Văn Tu đâu có lỗi gì, lại còn phải nghe tôi lải nhải suốt cả đêm?

Thật sự mất mặt ch.ết đi được.

"Sao cậu chưa tắt máy?" Tôi vừa mở miệng, giọng đã khàn đặc.

"Cậu tỉnh rồi?" Giọng Văn Tu nghe không giống người vừa mới ngủ dậy.

"Xin lỗi, tối qua cậu cứ xem như tớ phát đi.ên đi, đừng để ý." Tỉnh táo lại, nhớ lại sự yếu đuối của mình tôi chỉ muốn đào hố chui xuống đất cho xong.

"Cậu muốn đến Tô Châu không?" Văn Tu đột nhiên hỏi.

Tô Châu?

Cậu ấy chưa tỉnh ngủ sao?

"Không đi."

"…" Văn Tu im lặng một lúc, không nói thêm gì.

“Tối qua chỉ vì tớ quá buồn, nói với cậu rất nhiều, không phải là...”

Tôi nghĩ cậu ấy đã hiểu lầm rằng tôi có tình cảm với cậu ấy.

Tôi hơi rối.

“Ừ, không sao, không phải là muốn phản kháng à?” Văn Tu bình tĩnh nói.

“Phản kháng cũng đâu cần bỏ nhà đi? Còn đi xa thế nữa.” Tôi cảm thấy vô lý.

Tôi nghĩ cậu ấy phần nào đó hơi đi.ên rồi.

Tôi muốn phản kháng thì đúng, nhưng phản kháng bằng cách đi đến nơi cách cả nghìn cây số?

Tôi, một người còn chưa từng ra khỏi thành phố Thành Đô?

“...” Văn Tu phì cười, “Chẳng lẽ cậu sợ tớ bắt cóc cậu sao?”

“Không được.”

“Ừ.”

Văn Tu cũng không giữ tôi lại nữa.

Cúp máy xong, tôi vẫn thấy đề nghị của cậu ấy quá đi.ên rồ.

Rửa mặt xong, tôi bước ra ngoài, bố mẹ tôi đã ngồi trong phòng ăn chờ tôi.

Tôi hơi không muốn lại gần.

Quay người trở về phòng.

“Viên Viên, con qua đây.” Bố tôi gọi.

Tôi không nghe, quay lại phòng.

Cánh cửa bị bố tôi đẩy vào.

“Viên Viên, con đang giận mẹ chuyện gì vậy?” Bố tôi đặt bữa sáng lên bàn học của tôi.

“Con không giận.” Tôi bực bội, không muốn nói chuyện.

“Thế mẹ con nói con không muốn thi cao học nữa là thật sao?”

“...” Tôi im lặng.

Không thi cao học chỉ là lời nói trong lúc tức giận, tôi chỉ không muốn làm theo sự sắp đặt của bà ấy.

Dù có thi, tôi cũng không thi vào Bắc Đại, tôi rất biết tự lượng sức mình.

“Được rồi, chuyện không thi cao học con đừng nói nữa, lát nữa ra xin lỗi mẹ con đi, mẹ giận đến mức không ăn cơm tối đấy.”

“Việc con có thi cao học hay không thì liên quan gì đến việc mẹ ăn cơm chứ?” Tôi thấy thật mệt mỏi.

“Con cũng biết mẹ con bị cao huyết áp, tại sao con lại cố làm mẹ giận?” Bố tôi thở dài.

“Con không cố ý làm mẹ giận. Từ nhỏ mẹ đã xem trộm nhật ký của con, lớn lên thì giám sát QQ của con...”

“Mọi người xung quanh đều nghĩ con là quái vật, họ nhận được tin nhắn của mẹ con đều thấy khó hiểu, con không còn bạn bè nữa.”

“Con cũng là người, con không phải máy móc, con cũng muốn như những cô gái khác, kết bạn, tham gia tụ tập,...”

...

Có lẽ vì tôi quá xúc động, bố tôi rất sốc.

Như thể bố tôi chưa bao giờ biết những chuyện này.

Ông im lặng một lúc lâu rồi nói: “Con cũng biết tính mẹ con như thế nào mà, nhưng mẹ làm tất cả là vì con thôi.”

Trong giây lát, câu nói của bố tôi như sét đánh ngang tai.

Tôi đứng đó, toàn thân tê dại.

Chỉ một câu “vì con” thôi, đã là sự trói buộc đạo đức lớn nhất đối với tôi.

Họ đã từng hỏi cảm nhận của tôi chưa?

Tôi từng nghĩ rằng, vì ba tôi là giáo viên chủ nhiệm quá bận rộn, nên có lẽ ông chỉ biết sơ qua về những hành động của mẹ tôi.

Nhưng giờ xem ra, không phải.

Bố tôi biết tất cả, nhưng ngầm đồng ý với những việc làm của mẹ tôi.

“Ăn cơm đi, rồi ra xin lỗi mẹ con, hôm nay bà ấy còn chưa uống thuốc cao huyết áp.”

Ba tôi nhìn tôi một cách ý tứ sâu xa, rồi quay người ra khỏi phòng.

“Bố.”

Tôi đột nhiên gọi ông ấy lại.

“...” Bố dừng lại nhìn tôi.

“Trong mắt các thầy cô, học tập luôn là quan trọng nhất đúng không?”

“...” Bố tôi chỉnh lại kính, “Tất nhiên rồi.”

“Học tập là nhiệm vụ của học sinh.”

Ông ấy vẫn nghĩ rằng tôi thật kỳ lạ.

Tôi chỉ thấy buồn.

“Con biết rồi.” Tôi nhượng bộ.

“Ừ, bố biết con vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện. Cháo là mẹ con dậy từ sáng sớm nấu, bánh bao nước là mua ở phố cũ, toàn là món con thích, ăn nóng đi.”

Bố tôi tỏ ra rất hài lòng, dặn dò xong rồi đi ra ngoài.

Tôi ngồi trước bàn, nhìn bữa sáng mà họ chuẩn bị với cả tấm lòng.

Vừa ăn, vừa khóc.

Ăn xong, tôi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Sau đó ra ngoài xin lỗi mẹ tôi.

Mẹ tôi rất hài lòng, ba tôi cũng rất hài lòng.

Không ai hỏi tôi có vui hay không.

Tôi báo cáo đầy đủ kế hoạch thi cao học, rồi quay người đến trường.

Ra khỏi thang máy, tôi nhắn tin cho Văn Tu:

“Tôi muốn đi Tô Châu, mua vé chuyến mấy giờ thì hợp lý?”

Cậu ấy dường như không ngạc nhiên.

“Ừ, đã mua vé cho cậu rồi, còn một tiếng rưỡi nữa, bắt taxi đến sân bay đi.”

Nói xong, Văn Tu gửi cho tôi một hướng dẫn đi máy bay đơn giản, cùng một bản đồ chỉ đường đến khách sạn.

Tôi hơi bất ngờ, dường như cậu ấy đã chuẩn bị sẵn những thứ này từ trước.

Cậu ấy lấy đâu ra nhiều thời gian vậy?

Trên đường ra sân bay, tôi nghĩ về việc lát nữa gặp Hạ Hạ nên nói gì, giải thích ra sao.

Trong lòng không tránh khỏi có chút lo lắng.

Đúng lúc này, tôi nhận được tin nhắn từ Hạ Hạ:

“Viên Viên, cậu muốn đi Tô Châu chơi không? Mấy hôm nữa sinh nhật tớ rồi, Văn Tu có thẻ miễn phí ở khách sạn bên đó, tớ, còn có Chu Duy, bọn tớ ba người định chơi quanh đây vài ngày, cậu đi cùng nhé?”

“Cậu đi cùng tớ nhé, nếu không hai nam một nữ, mình sẽ ngại lắm.”

Tôi chần chừ vài giây, trả lời một chữ: “Được.”

"Sao đồng ý nhanh vậy?"

"Sao, bị mẹ cậu giam đến phát đi.ên rồi à?"

Nhìn thấy tin nhắn của Hạ Hạ, tôi mới nhận ra mình dường như đã đồng ý quá vội vàng.

"Cậu nghĩ sao..." Tôi trả lời, trong lòng có chút nao núng.

"Ừ, dù sao cậu đến là tốt rồi, không cần mang theo gì đâu, bọn mình đợi cậu ở Tô Châu nhé."

"Được."

Ngồi trong phòng chờ sân bay, tôi vẫn cảm thấy hơi nghi hoặc.

Sao lại trùng hợp vậy, Hạ Hạ cũng vừa hay rủ tôi đi?

Có phải chuyện này là do Văn Tu dàn xếp không, tôi đoán là có.

Tôi không biết cậu ấy thực sự có mục đích gì với tôi.

Trên máy bay, tôi suy nghĩ ba tiếng mà vẫn không nghĩ ra.

Thành tích của tôi bình thường, ngoại hình... đối với người như cậu ấy, chắc cũng chẳng có gì nổi bật. Chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau hồi cấp ba. Cậu ấy học Thanh Hoa, còn tôi học ở Tây Hoa, cách nhau xa lắc.

Từ bất kỳ góc độ nào, Văn Tu đều không thể thích tôi.

Suy nghĩ mãi, tôi rút ra kết luận rằng ban đầu cậu ấy chỉ tiếp cận vì tôi là bạn của Chu Duy, sau đó là vì Hạ Hạ. Sau nữa, có lẽ là vì đồng cảm.

Nghĩ như vậy, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.