12.
Một cuộc trò chuyện đầy bất ổn đã kết thúc như thế.
Sau đó nghe nói Hạ Hạ cũng đã kết bạn với Văn Tu.
Tôi không mấy quan tâm, cũng không muốn biết nhiều.
Nhìn thấy cuộc sống của họ giống như bật chế độ hack, còn tôi thì học ở một trường đại học bình thường, mỗi ngày phải đối mặt với áp lực từ bố mẹ, tôi chỉ biết cười khổ.
Tôi có tư cách gì mà lo lắng cho những người học Thanh Hoa, Bắc Đại?
Mẹ đã chọn sẵn chuyên ngành, thầy hướng dẫn, gần như muốn thi hộ tôi luôn.
Tôi mỗi ngày chỉ biết vùi đầu vào học từ vựng, cố gắng cải thiện tiếng Anh.
Tôi thực sự cảm thấy mình rất vô dụng.
Muốn phản kháng, nhưng không đủ can đảm; vùng vẫy hai ngày rồi lại thỏa hiệp.
Các bạn xung quanh thấy tôi bắt đầu chuẩn bị thi cao học từ năm hai thì đều sửng sốt.
Tôi chỉ cười nói: "Chim ngốc dậy sớm mới có sâu ăn."
Mọi người hỏi tôi muốn thi vào trường nào mà chuẩn bị sớm vậy.
Tôi ấp úng, không dám nói, sợ bị chê cười.
Chu Duy thỉnh thoảng vẫn đăng vài trạng thái lên mạng xã hội.
Tôi rất ít khi nhắn tin với cậu ấy, sợ ảnh hưởng đến việc học của Chu Duy.
Trong các bài đăng của Chu Duy, tôi thường xuyên thấy bóng dáng Văn Tu.
Họ hẹn nhau chơi bóng rổ, cùng tham gia thi đấu, cùng ra ngoài chơi, trông có vẻ vô cùng thân thiết.
Tôi chỉ âm thầm bấm like.
Văn Tu không thích đăng bài lên mạng xã hội, một bài cũng không có, đúng là quá cao lãnh.
Nhưng cậu ấy vẫn like bài của Chu Duy, thế là mỗi bài đăng của Chu Duy, hai cái like của tôi và Văn Tu lại nằm cạnh nhau, giống như hồi cấp ba, khi chúng tôi ngồi cùng bàn vậy.
Tôi bên trái, cậu ấy bên phải.
Gần đây, Cố Tri Hành trở nên rất kỳ lạ, thường xuyên lượn lờ trước mặt tôi.
Hôm nay là một ly trà sữa, ngày mai lại là một ly latte. Ở thư viện, Cố Tri Hành luôn tìm được tôi, sau đó ngồi đối diện, chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng đọc sách.
"Ngày mai đừng mang nữa."
Lần này, khi cậu ấy vừa xuất hiện trước mặt tôi, tôi không kìm được mà nói.
Gần đây tôi dốc hết sức vào học hành, khó khăn lắm mới ổn định được tinh thần. Tôi không muốn quay lại mối quan hệ cũ với Cố Tri Hành nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc nếu tái hợp, chúng tôi sẽ lại vì những chuyện lặt vặt mà cãi nhau, tôi đã cảm thấy rất ngột ngạt.
"Tại sao, cậu chẳng phải thích những thứ này sao?" Cố Tri Hành đứng đó hỏi tôi.
"Hồi trước thích, giờ thì hết rồi."
Hồi trước tôi thực sự thích, nhưng Cố Tri Hành luôn không cho tôi ăn những thứ đó.
"Không tốt cho sức khỏe, đừng ăn đồ ăn vặt."
"Thứ này không có dinh dưỡng, đừng ăn."
"Cái này hàm lượng kim loại nặng cao, đừng ăn."
...
"Cái gì cũng không ăn thì sống còn ý nghĩa gì?" Tôi than thở.
"Sống cùng tớ chẳng phải là rất ý nghĩa sao?"
Cố Tri Hành nói câu này rất nghiêm túc.
Tôi suy nghĩ một chút.
Nếu cả đời phải sống với Cố Tri Hành, nghĩ thôi đã thấy ngột ngạt rồi, làm gì còn ý nghĩa nào?
Hồi tưởng đến đây, cậu ấy lại mạnh dạn ngồi xuống cạnh tôi:
"Viên Viên, đừng làm loạn nữa. Tớ đã nghĩ rất lâu rồi."
"Ừm, nghĩ được gì rồi?"
Tôi đặt sách xuống, có chút tò mò.
"Tớ nghĩ thói quen của cậu đã hình thành suốt hơn hai mươi năm, tớ không nên vội vàng, mà nên cho cậu thêm thời gian."
Tôi...
Hít sâu một hơi.
Ai tới cứu tôi với!
Tôi nhìn Cố Tri Hành chằm chằm suốt năm phút.
Tôi vẫn không hiểu tại sao hồi đó mình lại nghĩ đến chuyện yêu cậu ấy.
Chắc là sống an nhàn quá rồi, hay ăn uống no nê nên mới hành động bốc đồng, ngớ ngẩn vậy.
Bị bố mẹ quản suốt hơn hai mươi năm chưa đủ, còn muốn tìm Cố Tri Hành để quản tôi cả đời?
"Cậu rất xuất sắc, là tớ không xứng." Tôi bình tĩnh đáp lại.
"..."
Cố Tri Hành có vẻ tổn thương.
Nhưng tôi thực sự không muốn dây dưa nữa.
"Chúng ta kết thúc rồi, Cố Tri Hành. Đừng lãng phí thời gian với tớ nữa, tớ không muốn ngay cả bạn bè cũng không làm được."
Lần này, tôi nói rõ ràng hơn.
Cố Tri Hành mấp máy môi, không nói gì, cầm ly trà sữa quay người rời đi.
Đi được vài bước thì va vào giá sách, cậu ấy không kêu đau, dừng lại hai giây, rồi tiếp tục bước đi.
Đi thêm vài bước, lại đụng phải một giá sách khác.
Tôi vốn đã quyết tâm nói rõ ràng với Cố Tri Hành.
Nhưng, nhìn thấy cậu ấy như vậy, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.
Không thể tập trung đọc sách, tôi do dự rất lâu rồi quyết định tìm người tâm sự.
"Đang làm gì thế? Tớ phiền quá."
Tôi gửi tin nhắn cho Hạ Hạ với tâm trạng rối bời.
Nhắn xong lại thấy hối hận, sợ cậu ấy đang bận.
Tôi lập tức thu hồi tin nhắn.
Sau khi thu hồi, tôi mới phát hiện, c.h.ế.t tiệt, tôi gửi nhầm người rồi!
Bình thường người đứng đầu trong danh sách trò chuyện luôn là Hạ Hạ. Tôi cũng không hay nhắn tin với ai khác, nên theo thói quen, tưởng rằng người đó là cậu ấy. Nhưng lần trước người nhắn tin cuối cùng lại là... Văn Tu?
Ch.ết rồi!
May mà tôi đã thu hồi kịp.
Nếu không, Văn Tu chắc chắn sẽ trả lời một câu: "Có bệnh à?"
Trong lòng bồn chồn, tôi cố ép bản thân quay lại học từ vựng.
Màn hình điện thoại không sáng, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Kết quả, giây tiếp theo—
"Đang làm bài thuyết trình PPT."
Tôi...
Rồi một tin nhắn nữa hiện lên.
"Xong việc sẽ trả lời cậu."
Tôi thấy lạnh cả sống lưng, không biết phải trả lời sao.
Cảm giác mình thật đường đột.
"OK."
Vâng, trong cơn hoảng loạn, tôi trả lời cậu ấy một chữ OK.
Văn Tu bận rộn như thế, vậy mà tôi lại gửi nhầm tin nhắn cho cậu ấy...
Cả buổi sáng tâm trạng đều rất tệ.
Khó khăn lắm mới đến giờ ăn trưa. Khi đang xếp hàng lấy cơm…
"Xong rồi."
"Sao thế?"
Là... Văn Tu?
Tôi suýt quên mất mình đã gửi nhầm tin nhắn cho cậu ấy.
Không rảnh tay để trả lời, tôi đưa điện thoại lên gần miệng và gửi một tin nhắn thoại:
"Sáng nay tớ gửi nhầm, giờ tớ đang xếp hàng lấy cơm, thực ra không có chuyện gì đâu."
"Vậy ăn trước đi."
Văn Tu trả lời rất ngắn gọn.
Tôi cũng không để ý lắm.
Ăn cơm xong, trên đường về ký túc xá, Văn Tu lại nhắn tin đến.
"Ăn xong chưa?"
Tôi đứng hình.
Cậu ấy đang đợi tôi sao?
"Ừ, tớ đang trên đường về ký túc."
"Ăn gì thế?" Cậu ấy lại hỏi.
Câu này có vẻ là hỏi cho có.
"Sườn xào chua ngọt." Tôi thật thà trả lời.
"Khẩu vị của cậu vẫn không thay đổi nhỉ?"
"Hả?"
Văn Tu vẫn nhớ tôi thích ăn món này sao?
Cũng phải thôi, hồi cấp ba, mỗi trưa tôi đều lấy sườn xào chua ngọt mang về bàn ăn. Cậu ấy còn khinh bỉ nói tôi ăn chua nhiều đến mức cậu ấy nhìn cũng phát ngấy.
"Mấy giờ nghỉ trưa?" Văn Tu đột nhiên hỏi.
"Tầm 1 giờ rưỡi." Tôi không hiểu sao cậu ấy lại hỏi vậy.
"Vậy 1 giờ, tớ gọi điện cho cậu được không?"
Nhìn dòng tin nhắn...
Tự dưng Văn Tu lại muốn gọi điện?
Tôi suy nghĩ kỹ một hồi.
Nếu nhớ không nhầm hình như tôi không làm gì đắc tội với cậu ấy thì phải?
"Được."
Tôi bắt đầu lo sợ.
Đột nhiên nhận được cuộc gọi từ lớp trưởng mà đã lâu không liên lạc, thực sự không cần biết phải nói gì, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy bối rối.
Đợi đến 1 giờ, tôi căng thẳng hơn cả khi nhận cuộc gọi từ mẹ mình.
"Alo."
"Ừ."
Giọng Văn Tu truyền qua điện thoại, khiến lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ hôi.
"Cậu tìm tớ có việc gì?" Tôi hỏi khẽ.
"Tớ nghe nói cậu định thi cao học Bắc Đại? Là chuyện đó làm cậu phiền lòng sao?"
"..."
Tôi sững sờ.
Nghĩ lại, chuyện này, tôi chỉ nói với Hạ Hạ.
Cậu ấy còn cười tôi bị mẹ ép buộc.
Hai người họ nói chuyện nhiều thế sao?
Nhưng tại sao lại nói đến tôi?
"Thực ra... chỉ là..." Tôi thấy rất chột dạ. "Tớ chỉ nghĩ thôi, chứ không thi đỗ được đâu."
"Không tự tin vào bản thân vậy sao?"
Văn Tu cười ở đầu dây bên kia.
Đang cười nhạo tôi?
Nhất định là thế!
Tôi muốn khóc, thật xấu hổ quá.
Tôi muốn khóc, tôi thấy mình thật mất mặt.
"Lớp trưởng, tớ là ai cậu không phải không rõ, cậu đừng có mà..."
"Rõ chứ." Giọng Văn Tu nhẹ nhàng, "Cậu thông minh lắm."
Tôi thông minh?
Xin lỗi, cậu ấy chỉ đang nói cho tôi vui thôi đúng không?
Tôi im lặng, không nói gì nữa.
"Để tớ nói thật nhé, đây là trường mẹ tớ muốn tớ thi vào. Với thành tích của tớ, ngay cả thi đại học Tứ Xuyên còn khó, cậu đừng cười tớ nữa."
Tôi cắn răng, cuối cùng vẫn nói với Văn Tu.
"..." Cậu ấy im lặng ở đầu dây bên kia, "Vậy cậu muốn thi trường nào?"
"Tớ không biết." Tôi nói thật lòng.
Mọi thứ đều do mẹ tôi sắp xếp, tôi không có phương hướng, tôi rất m.ô.n.g lung.
Ngay cả ngành học ở đại học cũng là mẹ tôi chọn.
Bà ấy quá tự tin về tôi, bắt tôi phải cố gắng vào các trường 985, 211. Kết quả, với điểm số 550 của tôi, không đủ để vào một trường loại một, nguyện vọng 1 và 2 đều trượt. Cuối cùng, tôi đến học nguyện vọng 3 mà tôi đã tùy tiện điền bừa.
"Thật ra, vấn đề này không cần vội, cậu mới năm hai thôi, cứ từ từ suy nghĩ." Giọng Văn Tu nhẹ nhàng.
Tôi có lẽ đã tưởng tượng ra điều gì đó, tôi lại cảm thấy giọng Văn Tu dường như rất dịu dàng.
Thực ra, giọng cậu ấy lúc nào cũng vậy, vừa lạnh lùng, vừa dịu dàng.
Chỉ có điều, cậu ấy rất ít khi nói chuyện với tôi.
"Viên Viên, cậu đang gọi điện với ai đấy? Cố Tri Hành à?" Phía sau bỗng dưng bị bạn cùng phòng vỗ một cái.
Tôi giật b.ắ.n mình, vội vàng hạ giọng phủ nhận: "Không phải."
"Cậu có bạn trai mới rồi à? Nhanh thế? Cố Tri Hành mà biết chắc tức ch.ết!" Bạn cùng phòng tôi hét lên khiến tôi thật sự cạn lời.
Tôi còn đang nói chuyện điện thoại đây mà...
"Cậu đừng nói lung tung." Tôi trách bạn cùng phòng một câu, liền chạy ra ban công để tiếp tục cuộc gọi.
Đầu dây bên kia, Văn Tu vẫn giữ im lặng.
Xấu hổ quá đi.
Cậu ấy thì tính là bạn trai mới của tôi gì chứ, chắc chắn Văn Tu đang nghĩ chúng tôi thật nông cạn cho xem.
"Lớp trưởng, cậu không nghe thấy gì đúng không?" Tôi thử hỏi.
"Ừ, nghe thấy hết rồi." Văn Tu bình thản đáp.
"Nghe thấy gì cơ?" Tôi bắt đầu đau đầu.
"Nói tớ là bạn trai mới của cậu..."
"Không phải..." Tôi vội vàng cắt ngang, ngượng ngùng, "Họ nói bừa thôi, cậu đừng để ý."
"Ồ." Nghe giọng cậu ấy có vẻ không giận?
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
"Nói đến đâu rồi nhỉ?" Bị bạn cùng phòng làm gián đoạn, tôi quên mất mình đang nói gì.
"Cậu nói cậu năm hai đã chuẩn bị thi nghiên cứu sinh." Văn Tu kiên nhẫn nhắc lại .
"À, cái đó... tớ không vội, mẹ tớ mới vội."
Mẹ tôi ước gì tôi bắt đầu đếm ngược thi nghiên cứu sinh ngay bây giờ luôn.
Nhưng mà...
Văn Tu là gì của tôi chứ, sao tôi lại tâm sự với cậu ấy.
"Vậy mẹ cậu thú vị đấy."
"Thú vị?" Cách nói của cậu ấy làm tôi khó hiểu.
"Mẹ tớ ngày nào cũng bảo tớ đừng học nữa, mẹ cậu lại muốn cậu học, nên tớ thấy... sự khác biệt này thật thú vị."
Đúng vậy, giọng điệu của Văn Tu thoải mái đến mức tôi không nghi ngờ gì cả.
Trong một khoảnh khắc, tôi lại thấy thương hại cậu ấy.
"À, cậu học giỏi như vậy, sao mẹ cậu lại không muốn cậu học?"
"Mẹ tớ muốn..." Văn Tu ngừng một chút, "Thôi, không tiện nói."
"À." Cậu ấy không muốn nói, tôi cũng không tiện hỏi thêm, nhưng tôi thật sự rất tò mò.
Mẹ của học bá Thanh Hoa lại không muốn con mình học sao?
"Nếu không, cậu kể cho tớ nghe đi, nếu cậu không nói, tớ tò mò không ngủ trưa được luôn ấy."
Phì cười...
Cậu ấy ở đầu dây bên kia không nhịn được bật cười.
Cười cái gì chứ?
Tôi thấy bực bội.
"Cậu thực sự muốn biết?" Văn Tu cười hỏi.
"Ừ."
"... " Cậu ấy khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói, "Mẹ tớ muốn tớ sớm kết hôn, rồi bế cháu."
Tôi!!!!
Không khí ch.ết lặng.
Tôi đúng là tự chuốc họa vào thân, tại sao lại gắng hỏi làm gì?
Mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức.
Thật may mắn , đây chỉ là gọi điện thoại, Văn Tu không thể nhìn thấy. Nếu là cuộc gọi video, tôi đã muốn ch.ết ngay tại chỗ.
"Cậu sợ rồi?" Có lẽ vì tôi im lặng quá lâu, cậu ấy lại hỏi.
"Không, làm gì có, làm sao tớ sợ cơ chứ!" Tôi phủ nhận liền ba lần.
Thế mà cậu ấy ở bên kia lại khẽ cười.
Tiếng cười cũng dễ nghe như vậy.
Không đúng, cậu ấy vẫn đang cười, là đang cười tôi!
Nhận ra điều này, tôi muốn phản công.
"Vậy cậu với cái người tên Trần Viên Viên kia sinh một đứa đi."
Không nói thì thôi, mở miệng ra tôi đúng là ng.u hết thuốc chữa.
Lần này đúng kiểu g.i.ế.c địch 0, tổn hại 1000+.
"Chuyện này tớ không quyết được." Văn Tu cười nói.
"Chỉ là... là khoa kinh tế của tớ... tớ không nói là với tớ, á, tớ nói nhầm đấy..."
Vì tức quá, đầu tôi rối tung lên.
"Thôi, cậu nghỉ trưa đi." Văn Tu nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Ừ."
Tôi ỉu xìu.
Tôi giống như một đứa ngốc, hoàn toàn không nói lại được cậu ấy.
"Lát nữa có trận bóng rổ, không nói chuyện được nữa." Văn Tu thở dài.
"À, với Chu Duy à?" Tôi tiện miệng hỏi.
"..." Cậu ấy lại im lặng, "Đừng nhắc đến cậu ta."
"À." Tôi không biết sao tâm trạng cậu ấy đột nhiên thay đổi.
Tôi vừa định gác máy, Văn Tu lại nói thêm một câu:
"Trần Viên Viên, tớ không phải là cái máy nhắn tin của hai người đâu."
"..." Tôi hơi đơ ra.
Ý gì đây?
Mọi người đều là bạn với nhau, tôi tiện miệng hỏi một câu thôi mà làm gì dữ vậy?
Cậu ấy làm gì mà cứ hễ nhắc đến bạn thân của mình là bực mình vậy?
Lẽ nào Văn Tu có ý gì đó với bạn thân Chu Duy của tôi, nên mới có địch ý với tôi lớn như vậy?
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.