"Cậu hiểu không?" Văn Tu hạ giọng hỏi tôi.
Tôi suy nghĩ vài giây, nghiêm túc trả lời: "Hiểu rồi, tớ sẽ trực tiếp hỏi cậu ấy, tớ biết rồi."
"Cậu..." Văn Tu thở dài, rồi im lặng không nói gì nữa.
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tâm tư của học bá, làm sao một đứa học dốt như tôi có thể đoán nổi.
Thôi vậy.
"Không làm phiền lớp trưởng nữa." Còn chưa nói hết câu Văn Tu đã cúp máy.
Tôi...
Thật là lạnh lùng, cậu ấy còn cúp điện thoại của tôi trước.
14.
Sau cuộc gọi đó, chúng tôi lại không liên lạc gì với nhau trong suốt một tháng.
Tôi cũng chẳng để ý.
Còn chuyện tại sao cậu ấy gọi cho tôi cái cuộc gọi khó hiểu đó, tôi cũng không nghĩ nhiều.
Mọi chuyện đang bình yên thì... mẹ tôi xuất hiện.
Ý theo đúng nghĩa đen.
Mẹ tôi bất ngờ tới thăm, lúc mẹ tôi tới, Cố Tri Hành đang chặn tôi lại ở khu pha trà trong thư viện, thậm chí còn ôm tôi.
"Viên Viên, tớ sai rồi, cậu đừng không để ý tớ nữa." Cố Tri Hành chặn đường không cho tôi đi.
"Chúng ta chia tay hai tháng rồi." Tôi thở dài.
"Tớ không đồng ý!" Cố Tri Hành nói xong, ngập ngừng vài giây rồi cúi xuống định hôn tôi.
Tôi né đi, nhưng cậu ấy lại ôm lấy tôi. Tôi không động đậy, chỉ cảm thấy hơi phiền.
"Tôi cũng không đồng ý!" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tôi lập tức hồn vía lên mây.
"Mẹ..."
Mẹ tôi mặt mày sa sầm, nhìn tôi và Cố Tri Hành đang ôm nhau.
Ánh mắt đầy giận dữ của mẹ khiến tôi sợ hãi đến mức như bị thiêu cháy.
Cảm giác này tôi quen lắm.
Còn đáng sợ hơn lần tôi đi thi Mác Lenin, viết đáp án lên cục tẩy rồi giám thị lại mượn cục tẩy của tôi. Còn gì để khóc với sầu…
Hay như lần tôi chơi phi tiêu, chỉ cần trúng 24 phát là có thể đổi được một con búp bê lớn, mà tôi trúng 23 phát, chỉ còn một phát cuối cùng.
Nửa giờ sau, tôi và Cố Tri Hành ngồi ngay ngắn trong giảng đường, còn mẹ tôi đứng trên cao nhìn xuống, như đang thẩm vấn tội phạm.
Mẹ nhìn tôi, rồi lại nhìn cậu ấy.
"Bao lâu rồi?" Mẹ tôi lấy sổ tay ra, thậm chí còn ghi chép lại lời khai.
"Một tuần."
"Nửa năm."
Tôi và Cố Tri Hành đồng thanh trả lời.
Nói xong liền c.h.ế.t đứng!
"Con ra ngoài." Mẹ tôi nhìn tôi một cái, "Nhanh lên, mẹ không có thời gian đôi co với con."
Tôi nhìn Cố Tri Hành, rồi lo lắng bước ra ngoài.
Sau đó là khoảng thời gian tôi đứng ngoài lớp chờ đợi, nóng lòng như chờ vợ sinh em bé.
Lo lắng, sợ hãi, bất an...
Tôi biết mình xong đời rồi.
Mẹ tôi không cho phép tôi yêu đương, mẹ đang rất giận, tôi nhận ra điều đó.
Mắng tôi thì không sao, nhưng liên lụy đến Cố Tri Hành, tôi cảm thấy rất áy náy, cũng rất mất mặt.
Càng nghĩ, tôi càng thấy khó thở, cuối cùng, mẹ tôi cũng bước ra.
Câu đầu tiên bà nói là:
"Trần Viên Viên, mẹ bảo con học hành cho tử tế, con lại lén lút làm mấy trò này?"
Xong rồi!
Cả người tôi nổi da gà.
Cố Tri Hành rốt cuộc đã khai ra những gì?
Chẳng lẽ cả chuyện lần ở khách sạn cũng nói rồi?
Trời đất chứng giám, lần đó thật sự chỉ nói suốt đêm về mô hình toán học thôi mà.
"Đây là chuyện của con." Tôi nhỏ giọng phản kháng một cách bất lực.
"Chuyện của con? Mẹ nuôi con lớn đến từng này, không có mẹ, con làm được việc gì cho ra hồn?"
"..." Tôi lặng thinh không nói gì.
"May mắn là..." Mẹ tôi thở phào nhẹ nhõm, "Bạn trai con chọn cũng không tệ."
Hả?
"Cậu ấy nói rất chi tiết về kế hoạch cải tạo con, mẹ thấy cậu ấy là người có kế hoạch. Những khuyết điểm của con mà cậu ấy chỉ ra cũng rất đúng, các biện pháp đó đều khả thi. Sau này con nghe lời cậu ấy đi. Đây là thời gian thử thách của mẹ đối với cậu ấy."
Tôi???
Cứu tôi với, ai đó làm ơn nói cho tôi biết, Cố Tri Hành đã nói gì mà khiến mẹ tôi bị cậu ấy thuyết phục vậy?
Không đúng, trọng điểm là kế hoạch cải tạo gì chứ?
Tôi là vật thí nghiệm của hai người họ à?
"Con với cậu ấy chia tay rồi." Tôi đau đầu nói.
"Chia cái gì mà chia? Mẹ thấy thằng bé rất tốt, còn hơn sau này con đi tìm mấy đứa không ra gì."
"Mẹ không hiểu đâu..." Tôi thật sự không biết phải phản bác mẹ thế nào.
"Mẹ không hiểu cái gì? Mẹ nói cho con nghe, bây giờ trọng tâm của con là thi nghiên cứu sinh. Mẹ thấy Cố Tri Hành đáng tin, mẹ bảo cậu ấy ép con thi vào Bắc Đại, nó nói nhất định sẽ đốc thúc con hoàn thành nhiệm vụ."
"..."
Tôi hoàn toàn đứng hình.
Tôi đi.ên rồi.
Sau đó, tôi thấy Cố Tri Hành và mẹ tôi trao đổi.
Tôi tức giận bỏ đi, để lại hai người họ.
Mẹ tôi lại chạy lên gọi tôi.
"Con bất mãn gì?"
"Con không bất mãn." Tôi yếu ớt trả lời.
"Không bất mãn mà con tỏ vẻ như vậy cho ai xem?" Mẹ tôi cũng tức giận.
"Con không có quyền được có cảm xúc sao?" Tôi hỏi lại bà.
"..." Mẹ tôi sững người.
"Viên Viên, cậu bớt nói lại đi." Cố Tri Hành thấy không khí căng thẳng quá, chạy tới kéo tôi ra khuyên nhủ.
Nhưng tôi liền hất tay anh ấy ra, hét lên:
"Liên quan gì tới cậu?"
Rõ ràng tôi đã nói chia tay, vậy mà cậu ta cứ bám lấy tôi, còn lợi dụng mẹ tôi để áp chế tôi, thế mà là đàn ông sao?
"Viên Viên..." Cố Tri Hành ấm ức nhìn tôi.
"Con cứng cánh rồi, không phân biệt tốt xấu phải không?" Mẹ tôi thấy tôi đối xử với Cố Tri Hành như vậy liền nổi giận. "Người ta giúp con ôn thi nghiên cứu sinh, có gì sai?"
"..." Trong lòng tôi có chút sụp đổ.
Lại là chuyện thi nghiên cứu sinh!
"Con không thi nữa!" Nói xong tôi quay người bỏ đi.
Mẹ tôi nóng ruột, ‘bốp’, một cái tát giáng vào mặt tôi.
Trong khoảnh khắc, đầu óc tôi trống rỗng, mặt bỏng rát.
Tôi thậm chí quên cả khóc, cắn chặt môi rồi chạy thẳng ra ngoài.
Chạy được nửa đường, sợ mẹ đuổi tới ký túc xá, tôi đổi hướng, chạy ra ngoài trường.
Cuối cùng lên đại một chuyến xe buýt.
15.
Tối hôm đó gió lớn, tôi vừa khóc vừa để gió cuốn đi nước mắt suốt cả chuyến đi.
Khi tài xế dừng xe, nói đã đến trạm cuối, tôi lau nước mắt, vội vàng xuống xe.
Bên ngoài trời đã tối, tôi hoàn toàn không biết đây là đâu, lúc lên xe cũng không để ý.
Vừa xuống xe, tài xế đã lái đi mất.
Giờ thì tốt rồi, nơi hoang vu này, làm sao tôi bắt được xe để về?
Tôi ngồi xổm bên đường, khóc càng dữ dội hơn.
Trong lúc bất lực nhất, tôi nhắn tin cho Hạ Hạ.
Tôi chỉ còn có cô ấy.
"Tớ muốn khóc quá."
Tin nhắn vừa gửi đi, cô ấy đã gọi lại ngay.
Tôi nghe thấy trong cuộc gọi có tiếng của Chu Duy, cậu ấy đang gọi Văn Tu.
Tôi giật mình.
Hóa ra ba người họ đang ở cùng nhau.
Cậu ấy có được bạn thân nhất là tôi, còn đang ở bên nam thần mình thích.
Tôi bỗng cảm thấy cay đắng.
Học bá chơi với học bá, còn tôi thì sao? Tôi chẳng khác nào một thứ thừa thãi.
"Sao vậy, Viên Viên?" Hạ Hạ chắc bị câu nhắn của tôi làm sợ, giọng hốt hoảng.
"À... không có gì, các cậu cứ chơi đi." Trong lòng tôi có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng lại chẳng nói được gì.
"À, cậu cũng nghe thấy rồi hả?" Hạ Hạ hạ giọng. "Quên chưa nói, cuối cùng tớ cũng hẹn được Văn Tu rồi. Chúng tớ đang đánh tennis, còn có cả Chu Duy nữa."
Tôi sững người.
"Ồ, vậy tốt quá." Tôi cố giữ giọng mình nghe bình thường nhất có thể.
"Tớ nói cậu nghe, Văn Tu đánh tennis siêu giỏi. Làm sao bây giờ, tớ không dám lên sân nữa. Cậu ấy nhường tớ, mà tớ vẫn đánh không lại..."
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng là nghe Hạ Hạ kể chuyện vui của mình, tôi từ tận đáy lòng cảm thấy mừng cho cậu ấy. Nhưng lạ thay, tôi lại rơi nước mắt.
"Cậu chưa nói tại sao muốn khóc? Có chuyện gì à?" Cậu ấy nhớ ra tin nhắn tôi gửi, liền hỏi.
"À... tại đề thi nghiên cứu sinh khó quá." Tôi vội giấu đi tâm sự của mình.
Đầu dây bên kia, cậu ấy bật cười.
"Đừng buồn, khi nào rảnh tớ sẽ giúp cậu tổng hợp tài liệu ôn thi, không khóc nữa nhé... "
"Nước mắt là châu báu, công chúa Viên Viên của chúng ta không được khóc đâu..."
Cậu ấy vẫn như trước đây, tốt với tôi như vậy.
Khi tôi buồn bã, Hạ Hạ an ủi tôi.
Nhưng tôi lại thấy buồn cười, ngoài cậu ấy ra, bố mẹ tôi cũng chẳng bao giờ dỗ dành tôi như thế.
"Ừ." Tôi nghẹn ngào, không dám nói thêm.
"Đến lượt cậu rồi, gọi điện cho ai vậy?" Tiếng Chu Duy vang lên từ đầu dây bên kia.
"Trần Viên Viên!" Hạ Hạ nói với cậu ấy.
Tôi lại hơi căng thẳng, vội giục cô ấy cúp máy.
"Cậu mau đi đi." Tôi giục.
"Ừ ừ, để tôi rảnh rồi nói chuyện sau."
"Được."
Cúp máy, thở phào nhẹ nhõm.
Cuộc gọi này thật không đúng lúc.
Khoảnh khắc ấy, tôi chỉ còn có Hạ Hạ, nhưng cậu ấy lại có cuộc sống của mình, niềm vui, nỗi buồn đều không còn liên quan đến tôi nữa.
Chưa đầy 5 phút sau, Hạ Hạ gửi tài liệu ôn thi qua cho tôi.
Tôi sững sờ không tin nổi.
"Cứu mạng, cứu mạng, tớ vừa nhắc, Văn Tu nói cậu ấy có tài liệu ôn thi nghiên cứu sinh, bảo tớ gửi cho cậu."
"Hả, cậu ấy cũng thi nghiên cứu sinh à?"
"Cậu ấy thi cái gì mà nghiên cứu sinh, cậu ấy chuẩn bị đi du học. Tớ cũng không hiểu sao cậu ấy lại tự tổng hợp tài liệu ôn thi, chắc là để cho cô em khóa dưới nào đó mà cậu ấy thích thôi."
"Học bá cũng đa tình vậy à?"
Vừa để ý Hạ Hạ, lại có mục tiêu khác?
Văn Tu thật phong lưu...
"Ai bảo người ta có nhiều lựa chọn..." Hạ Hạ thở dài. "Tớ đi đánh tennis đây."
"Ừ."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.