Chương 4
Avatar Khung avatar
64119 Chữ

<04/04>

"Trước đây khi nói chuyện, tớ bảo tớ và Lục Minh Kỳ là đôi vợ chồng hôn nhân thương mại, sao cậu không phản bác?"

Trương Loan giận dữ trả lời: "Cô nàng này, khi có hứng lên là nói gì cũng được."

"Cậu còn gửi cho tớ tấm thiệp nhỏ, đã vậy còn bị Lục Minh Kỳ nhìn thấy."

"Đâu phải lần đầu."

Không ngờ lại không phải lần đầu.

Tôi ngạc nhiên: "Không thể nào! Lục Minh Kỳ nói tớ và anh ấy rất ân ái, không làm những chuyện như lén lút."

"Chẳng ai bảo cậu lén lút làm gì?"

Trương Loan không chịu nổi, gửi cho tôi một đoạn ghi âm.

"Chị em, cậu có giá quá, bao nhiêu sao nam ngoài kia muốn tìm cậu làm 'người yêu chính thức'? Những người đàn ông chúng ta tìm, sau lưng đều có những nhóm riêng, kết nối một cái là thích giúp bạn bè giới thiệu người này người kia, chúng ta đã hứa trước rồi, chỉ cần nhận lấy số liên lạc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì xảy ra."

"Chuyện nhỏ thôi, họ yêu cầu chúng ta thì cứ nhẹ nhàng đón nhận, tớ cũng không biết sao cậu lại nghĩ sai."

Tôi hỏi: "Cậu còn tám về Lục Minh Kỳ và Liên Dung, bảo cô ấy đã có chồng mà còn không buông tha?"

"Ăn dưa bở thôi, ha ha, trong giới đồn đại, tớ không tin đâu, chỉ đùa với cậu thôi."

Quả nhiên là tình bạn giả tạo, lấy chuyện này ra mà đùa.

"Chồng cậu yêu cậu còn không đủ sao? Trong giới này tìm được tình yêu chân thật đã là hiếm lắm rồi, cậu cảm thấy có lỗi thì hãy đối tốt với anh ấy hơn đi, sinh nhật của anh ấy tháng sau, cậu không quên chứ?"

Câu này làm tôi bối rối. Nghĩ một lát, tôi liền nhớ ra chính xác ngày đó. May quá, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Trương Loan nhắc nhở thật đúng lúc, tôi còn chưa mua quà sinh nhật cho Lục Minh Kỳ nữa. Lục Minh Kỳ và tôi đều thực tế, những năm trước, anh ấy tặng tôi những món đồ xa xỉ có thể tăng giá trị, tôi thì tặng anh ấy vàng có thể giữ giá trị. Anh ấy không phản đối, chắc là khá thích. Năm nay tình huống đặc biệt, tôi muốn làm một điều gì đó đặc biệt, tặng anh ấy một món quà khiến anh ấy vui vẻ.

Sau khi suy nghĩ, tôi nhận ra mình không biết anh ấy muốn gì. Lục Minh Kỳ cho tôi ấn tượng là công việc quan trọng hơn tất cả, anh ấy tận hưởng cảm giác chiến đấu trên thương trường. Còn tôi, chỉ ở nhà ăn chơi chờ chết, nhưng công việc của anh ấy cũng không phải không có chút ảnh hưởng gì từ tôi, việc kết hôn với tôi có thể nói là công việc và tình yêu đều đạt được.

Nhưng việc hợp tác giữa hai gia đình là do bố tôi và anh trai tôi phụ trách, tôi không hiểu gì cả, bỗng nhiên muốn làm một dự án cho anh ấy thì thật không thực tế. Đầu tư tôi cũng chỉ hiểu sơ sơ, những cơ hội đầu tư tốt đều là do anh ấy dạy tôi. Tiền thì càng không nói, tôi mỗi tháng đều phải sống nhờ vào tiền tiêu vặt anh ấy cho.

Hôm nay, Lục Minh Kỳ tan làm đúng giờ. Anh ấy đã đặt trước bàn ở nhà hàng gần công ty. Có lẽ thấy tôi cau có, anh ấy lo lắng hỏi: "Em không khỏe à?"

Tôi cắn nĩa, quyết định không suy nghĩ quá nhiều, đi thẳng vào vấn đề.

"Anh muốn quà sinh nhật gì?"

Lục Minh Kỳ có vẻ đã quen với sự thiếu tinh tế của tôi, lông mày không hề nhíu một chút: "Sinh nhật còn sớm mà."

"Chỉ còn tháng sau thôi."

"Em năm nào cũng là ngày hôm trước mới đi ngân hàng mua vàng."

Tôi ngượng ngùng: "Năm nay muốn tặng món quà tốt hơn một chút."

"Anh không nghĩ em có thể tìm được thứ gì tốt hơn vàng đâu."

Vàng thì giữ giá, dĩ nhiên là tốt. Tôi khinh bỉ liếc mắt: "Anh thật nông cạn, bị tiền tài che mắt."

Lục Minh Kỳ cười như không cười: "Anh nói, với tính cách thích tiền của em, chắc chắn là không nhìn thấy thứ gì tốt hơn đâu."

Hóa ra là đang châm biếm tôi nông cạn.

Tôi cũng kỳ lạ thật, rõ ràng từ nhỏ đã không lo chuyện ăn uống, vậy mà lại lao vào chuyện tiền bạc.

Steak được bưng lên, Lục Minh Kỳ cắt sẵn cho tôi rồi đưa qua.

Anh ấy bỗng nhiên nói: "Thật ra có một thứ anh rất muốn."

Tôi mắt sáng lên: "Nói đi!"

"Về nhà anh sẽ nói cho em."

Anh ấy thần bí như vậy, tôi còn tưởng là thứ gì quan trọng lắm.

Vừa về đến nhà, tôi vội vàng truy hỏi.

Ai ngờ anh ấy bỏ tôi lại, đi vào phòng sách rồi đóng cửa lại, từ bên trong khóa trái.

Tôi ngồi trước cửa chưa đến năm phút, anh ấy đi ra, tay cầm một tờ giấy A4.

Lục Minh Kỳ hồi nhỏ học thư pháp, thành tích xuất sắc, chỉ viết mấy dòng mà uyển chuyển mạnh mẽ, có hồn lắm.

"Chữ này em ký đi."

Tôi nhận lấy, trên đó là chữ viết rõ ràng:

1. Bên B cam kết sẽ không ly hôn với bên A.

2. Bên B cam kết sẽ không phản bội bên A.

3. Bên B cam kết sẽ không bỏ rơi bên A.

Mục bên A đã ký tên anh ấy rồi.

Quả nhiên, không có mưu đồ nào là không có lý do, tất cả trách nhiệm đều là của bên B.

Tôi nhìn anh ấy: "Cái này không có giá trị pháp lý đâu."

"Anh biết," anh ấy đưa cho tôi một cây bút bi, "Anh tin em không phải là người nói không giữ lời."

Đây là lý do tôi lấy ra để đối phó với Lục Minh Kỳ trong ngày anh ấy phát điên.

Tôi không biết anh ấy nói vậy là đang trêu chọc hay ám chỉ gì.

Dù sao, vì là điều anh ấy muốn, tôi cũng vui vẻ ký tên.

Lục Minh Kỳ như được bảo bối, cẩn thận bỏ tờ giấy vào két sắt.

Tôi đứng bên cạnh cười anh ấy: "Y như học sinh trung học yêu đương vậy."

Anh ấy nhìn tôi, bình thản đáp: "Vậy em không thấy được thứ gì tốt hơn vàng sao."

"Tờ giấy rác."

Lục Minh Kỳ giả vờ ngạc nhiên: "Em thật sự coi sự chân thành của mình là giấy rác."

Tôi không tranh cãi với anh ấy, anh ấy vui là tốt.

Đợi đến ngày sinh nhật của anh ấy, tôi vẫn đi mua 10 cây vàng, đặt lên bàn làm việc của anh ấy.

Tờ giấy này đối với anh ấy có vẻ thật sự rất có giá trị.

Sau đó, anh ấy không còn kiên trì đi tìm bác sĩ để tư vấn phương pháp điều trị nữa, cũng không hay đưa tôi đi ra ngoài để hoài niệm về quá khứ.

Tôi biết, anh ấy không phải nam phụ sâu tình nữa, vì thế tôi cũng rất muốn cùng anh ấy xây dựng tình cảm, mối quan hệ ngày càng thân thiết.

Điều đó là đương nhiên, đến cuối cùng chúng tôi là kiểu người mà đối phương thích.

Vào trước Tết Nguyên đán, chúng tôi đã đặt lịch khám sức khỏe.

Vì là phụ nữ đã kết hôn, lại chậm kinh hơn mười ngày, bác sĩ cẩn thận bảo tôi đi xét nghiệm.

Lần này tôi không quá để ý, kết quả ra, tôi và Lục Minh Kỳ đã thực sự rất sốc.

Tôi đã có thai.

Đứa trẻ mà chúng tôi mong đợi suốt ba năm, cuối cùng đã tìm được chỗ an cư trong bụng tôi.

14

Lục Minh Kỳ ngoài miệng nói là có con hay không cũng vậy, nhưng thực ra vui mừng không thôi.

Chiều hôm đó, tin tôi mang thai lan truyền trong vòng bạn bè và người thân. Mới mang thai mấy tháng, bụng còn chưa lộ rõ.

Tiểu Lý trở về nhà cũ không lâu lại được điều tới đây. Cô ấy không có kinh nghiệm liên quan, chỉ đến giám sát công việc của người bảo mẫu mới vào nhà, đồng thời làm bạn trò chuyện cho tôi đỡ buồn.

Lục Minh Tinh và Liên Dung đặc biệt mang đến thực phẩm bổ dưỡng thăm tôi. Sau khi tình cảm của 2 người ổn định, tính tình cũng đỡ nóng nảy nhiều, cậu ta mặc bộ vest, thắt cà vạt, tóc vuốt gọn gàng, nhìn trông ra dáng người lớn.

Lục Minh Kỳ trước đây đã đánh qua cậu ta một trận, cậu ta dường như không để tâm, chỉ đơn giản chào tôi một câu rồi đi vào phòng làm việc tìm anh trai để trau dồi tình cảm anh em.

Liên Dung và Tiểu Lý ở phòng khách cùng tôi.

Tiểu Lý nói Lục Minh Tinh và Liên Dung sắp có tin vui, Lục Minh Lễ hình như cũng có tin gì đó, gần đây nhà họ Lục liên tiếp có chuyện vui.

Những chuyện tôi nhớ không rõ, Liên Dung đã nghe qua, nhưng trước đây không tìm được cơ hội thích hợp, lần này gặp mặt, cô ấy không nhịn được mà hỏi tôi chi tiết.

Tôi kể hết mọi chuyện cho cô ấy, sau đó cả Liên Dung và Tiểu Lý đều cười đến ngã ngửa.

"Thật trùng hợp, nữ phụ ác độc lại có tên giống cô, nữ chính thích ăn bánh trung thu nhân sen."

"Chưa hết đâu." Tôi nói, "Nữ chính ban đầu dây dưa với ba anh em nhà giàu, cô ấy đúng là bạn gái cũ của tam thiếu gia, còn nữ phụ ác độc thì đúng là vợ của nhị thiếu gia."

Liên Dung lau nước mắt cười: "Vậy là cô nói những lời đó với Lục Minh Tinh, vì cô nghĩ tôi sẽ không chọn anh ấy, không bằng dừng lại đúng lúc?"

Tôi ngượng ngùng xoa mũi: "Tôi nghĩ nhân vật phụ sao phải làm khó nhân vật phụ, hôm đó cậu ta muốn khóc mà không khóc, nhìn có vẻ tội nghiệp lắm."

Hai anh em từ phòng làm việc bước ra, nghe được câu chuyện.

Lục Minh Tinh đối với cái nhìn không tốt về tôi trước đây đã biến mất, giờ rất sẵn lòng chủ động nói chuyện với tôi.

Cậu ta ngồi xuống bên cạnh Liên Dung, mặt mếu máo than thở:

"Chị dâu, hôm đó chị chê tôi thảm hại quá, trước đây tôi làm việc một năm ở công ty, mới cảm thấy khả năng làm việc của mình không tệ, chị chỉ một câu thôi mà khiến tôi bắt đầu hoài nghi về bản thân."

Lúc đó tôi nói lời không hay, cứ chê bai đủ thứ.

"Xin lỗi nhé."

Lục Minh Kỳ giúp tôi mát xa cánh tay, vừa nói: "Xin lỗi cái gì? Nó đáng đời."

Lục Minh Tinh không có chút tức giận nào, phụ họa theo: "Là tôi đáng đời, tôi trước đây là kẻ vô lại, chị dâu mắng đúng."

Cậu ta quá ngoan ngoãn, tôi ngược lại cảm thấy không quen.

Tôi hỏi Liên Dung: "Lúc trước cô nhất quyết phải vào Lục thị, là vì thằng ngốc này sao?"

Liên Dung ngượng ngùng gật đầu:

"Trước đó tôi làm ở một công ty khác khá ổn, bạn học nói cho tôi biết, sau khi Lục Minh Tinh và tôi chia tay, anh ấy rất tiêu cực, hút thuốc uống rượu đủ thứ, tôi sống đến giờ chưa gặp ai thật lòng đối tốt với mình, Lục Minh Tinh là một người như vậy, tôi không muốn anh ấy cứ buồn bã như vậy."

Lục Minh Tinh đắc ý ngẩng cằm: "Em không nỡ bỏ anh."

Tôi vẫn cảm thấy kỳ lạ.

"Trong giấc mơ tôi đã mơ thấy cô mới tốt nghiệp, sau này đọc tiểu thuyết, nữ chính vẫn còn đi học."

Lục Minh Tinh đoán: "Chắc là xem tôi đăng trên vòng bạn bè? Liên Dung lúc đó áp lực lớn, tôi mỗi ngày đăng bài trên vòng bạn bè động viên cô ấy."

"Thế các bạn trẻ các cậu động viên nhau kiểu gì mà lạ vậy?"

"Tôi không muốn khoe đâu, nhưng không nhịn được mà."

"Tôi và anh trai cậu thì chẳng bao giờ khoe."

Lục Minh Tinh nhìn anh hai cậu: "Anh tôi sợ chị bị người khác cướp đi, hận không thể giấu chị lại, chị còn mong anh ấy chủ động khoe ân ái?"

Chắc là không có đâu.

Tôi cũng không phải là người thích khoe ân ái.

Tiễn khách xong, Lục Minh Kỳ giúp tôi về phòng ngủ trưa.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Sau khi tôi mang thai, Lục Minh Kỳ cho người dọn phòng ở tầng một, không cho tôi ở phòng chính tầng hai.

Tôi cũng cảm thấy bất an, lần này mà ngã không chỉ đơn giản là chấn động não đâu, vì bảo vệ cho sinh mạng trong bụng, tôi phải cẩn thận hơn.

Nhưng Lục Minh Kỳ quá cẩn thận, ngay cả một đoạn đường nhỏ cũng phải dìu tôi đi.

Anh ấy giúp tôi nằm xuống, đắp chăn cho tôi, kéo ghế qua cạnh giường, có vẻ như muốn ở bên cạnh tôi cho đến khi tôi ngủ.

"Thư giãn một chút đi, ông xã, anh căng thẳng quá."

Lục Minh Kỳ cười lắc đầu: "Không có,anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho em."

Tôi xoay người nằm nghiêng, nhìn anh: "Vậy là anh thích em đến vậy à?"

Lục Minh Kỳ giúp tôi vuốt mái tóc trước trán, cười nhẹ: "Em muốn nghe anh trả lời thế nào?"

"Em không muốn nghe cái gì, em chỉ không hiểu, anh thích em ở điểm nào? Hay là tình yêu sét đánh?"

Anh ấy suy nghĩ một lúc: "Em trẻ, có tiền, đẹp, dáng người nóng bỏng, tìm trai bao ai chẳng muốn trả tiền."

Nghe sao mà quen quen nhỉ?

Đây không phải là tôi đã nói với Lục Minh Tinh hôm đó sao?

Tôi phê bình anh: "Đàn ông con trai, sao mà tính toán như vậy?"

Lục Minh Kỳ cười mà không nói gì, cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa.

Tôi ngủ đến khi tỉnh dậy, nhìn đồng hồ thì đã là bốn giờ rưỡi chiều.

Lục Minh Kỳ không có trong phòng, chắc là đang làm việc ở phòng sách.

Sao không gọi tôi dậy?

Ban ngày ngủ lâu vậy tối lại không ngủ được.

Tôi cầm điện thoại lên, tất cả báo thức đều bị tắt.

Tiểu Lý ở phòng khách giám sát việc vệ sinh, thấy tôi đi ra liền bước qua nói: "Thưa bà chủ, nhị thiếu gia đột ngột nhận được thông báo, phải đi họp ở công ty rồi."

"Tôi biết rồi."

"Ngài ấy đã bảo đầu bếp làm cháo hạt dẻ mà bà thích, bà muốn ăn ngay bây giờ hay là…?"

"Tôi mới dậy không có khẩu vị, đợi chút nữa đi."

"Vâng, cần tôi giúp bà làm gì không?"

Tôi vẫy tay: "Không cần, các người làm việc của mình đi, tôi đi phòng sách tìm sách đọc."

Bây giờ tôi ít đọc tiểu thuyết mạng lắm, ít nhiều cũng để lại chút bóng ma tâm lý, trong phòng sách có khá nhiều văn học nghiêm túc, thỉnh thoảng tôi lật xem, coi như là để rèn luyện tâm hồn.

Vừa vào phòng sách, tôi chợt muốn xem thử mấy năm qua Lục Minh Kỳ tích lũy được bao nhiêu tiền.

Lục Minh Kỳ nói là tài sản chung của vợ chồng, không phân biệt anh em, mật khẩu cũng không giấu tôi.

Tôi mở két sắt của hắn, cái nhìn đầu tiên là tờ giấy bảo đảm giống như trò chơi gia đình.

Tôi cầm lên, cảm giác không đúng, dùng ngón tay xoa xoa, hai tờ giấy tách ra.

Tờ giấy dưới cùng đã vàng ố, nhìn có vẻ khá cổ xưa.

Chữ viết vươn vãi, trên đó viết:

"Giang Tuyết Linh đảm bảo, lớn lên nhất định sẽ cưới Lục Minh Kỳ."

15

Chữ xấu này đúng là có vài phần phong cách của tôi.

Tôi đã học thư pháp từ nhỏ, chữ không nói là đẹp lắm, nhưng cũng coi như thanh nhã và ngay ngắn.

Chắc là khi còn nhỏ tôi đã viết.

Tôi và Lục Minh Kỳ lại có một sự thỏa thuận như thế này?

Hoàn toàn không nhớ gì cả.

Kẻ buôn bán gian trá đúng là gian trá, từ nhỏ đã biết tự tìm vợ cho mình.

Tôi vừa nghi ngờ vừa cảm thấy buồn cười.

Chụp một bức ảnh gửi đi, Lục Minh Kỳ có lẽ đang họp, không xem điện thoại, phải nửa giờ sau mới trả lời.

Anh ấy chẳng bận tâm việc bí mật bị người khác xem trộm, ngược lại còn trách tôi: "Anh tưởng phải đến lúc em dọn dẹp di vật của anh mới phát hiện ra."

"Đây là két sắt riêng của anh, muốn em biết thì sao không đặt ở chỗ dễ thấy?"

"Hừ, em đúng là không nhớ gì cả, chẳng có gì là khiến anh ngạc nhiên."

Tôi không phục: "Lúc đó em mới bao nhiêu tuổi? Anh có thể đảm bảo là mọi chuyện anh trải qua đều nhớ rõ không?"

Lục Minh Kỳ không ngượng ngùng mà nói: "Có thể."

Được, anh giỏi ghê.

"Chúng ta từng gặp nhau khi còn nhỏ?"

"Tự nghĩ đi."

Tôi cần phải hỏi anh sao?

Anh ấy đang làm việc, tôi cũng không tiếp tục truy hỏi.

Tối, bảy giờ, Lục Minh Kỳ về nhà ăn tối cùng tôi.

Lúc ăn, tôi lại hỏi một lần nữa, anh ấy như một người chồng đầy oán trách, ánh mắt nhìn tôi đầy sự trách móc.

Tôi quay lại phòng, lấy vài bản chẩn đoán: "Lục tiên sinh, anh còn nhớ vợ mình bị di chứng chấn động não không?"

"Không nhớ thì sao."

"Có thể nhớ, chỉ là tạm thời không nhớ."

Biểu cảm của anh rõ ràng là không tin tôi.

Tôi liếc mắt, giả vờ không quan tâm: "Thích nói thì nói, em không tò mò đến vậy."

Lục Minh Kỳ không mắc bẫy, chỉ im lặng ăn.

Anh càng không nói, tôi càng muốn biết.

Có lẽ là ánh mắt tôi khẩn thiết đã làm lay động trái tim sắt đá của anh ấy.

Tối, khi đèn tắt, tôi chuẩn bị ngủ, Lục Minh Kỳ chủ động nói.

"Ông bà ngoại anh trước khi di cư sống ở An Thị, ở chung một khu biệt thự với nhà họ Giang."

Tôi nghe chăm chú trong bóng tối.

"Lúc nhỏ anh thường về An Thị thăm ông bà, khu của các em không có nhiều trẻ con, anh trai em không thích chơi với em."

Anh tôi hơn tôi năm tuổi, lúc tôi hiểu chuyện, anh ấy đã có nhóm bạn cố định, không thích mang theo đứa em theo sau.

Lục Minh Kỳ nói: "Chúng ta gặp nhau mấy lần ở khu vui chơi trẻ em, em phát hiện tanh thích chơi với em, ngày nào cũng đến tìm anh chơi gia đình."

"Chơi với em?" Tôi không đồng ý, "Anh chỉ lớn hơn em hai tuổi, chính là độ tuổi thích chơi gia đình."

"Không, anh chưa bao giờ thích chơi cái đó."

Được thôi.

Thực ra tôi cũng không thể tưởng tượng nổi Lục Minh Kỳ chơi gia đình kiểu gì.

"Rồi sao nữa?"

"Em nói em rất rất rất thích anh, lớn lên sẽ cưới tôi."

Còn dùng ba chữ "rất" nữa?

Tôi hồi nhỏ chủ động vậy sao?

"Giấy đó là em viết hôn ước cho anh." Lục Minh Kỳ nói với giọng mỉm cười, "Lúc đó em chưa đi học, không biết viết, anh chỉ cho em viết từng chữ trên cát."

"Là anh dụ em viết đúng không?"

"Anh nói chúng ta còn nhỏ, chuyện hôn nhân quá sớm, em khóc không thở nổi, ôm chân anh không cho anh đi."

"Anh lừa em đúng không? Em hồi nhỏ đâu có dịu dàng đến mức đó."

Lục Minh Kỳ thở dài trong bóng tối: "Dám làm mà không dám nhận, Giang Tuyết Linh, em thật là quá nhát gan."

"Khích tướng với em vô dụng."

"Anh chỉ nói sự thật."

"Em không chấp nhận!"

Lục Minh Kỳ cười nhẹ vài tiếng: "Em không nhát gan sao? Anh không tin mấy tháng đó em không có cảm giác gì với anh, anh chỉ là nam phụ, sao em không nghĩ trước tiên chiếm lấy anh? Lấy anh còn có lợi hơn ly hôn chứ?"

Tôi thở dài: "Tình yêu sao có thể so với mạng sống."

"Giờ em lại biết quý mạng rồi à? Lúc ở tiệc tối anh bảo em nhìn đường, sao em không nghe anh?"

"Đừng nhắc nữa, em hối hận muốn chết."

Lục Minh Kỳ nhẹ nhàng ôm tôi: "Sau này đừng để mình bị thương nữa, ngốc."

Chắc đây sẽ là một vết thương trong lòng anh ấy.

Tôi xoa lên gương mặt anh: "Đừng nghĩ nữa, giờ em không phải ổn sao?"

"Em gọi là ổn sao? Tình trạng nhớ không rõ thế này mà gọi là ổn?"

"Con người không phải vẫn sống động đó sao?" Tôi kéo tay anh đặt lên bụng mình, "Bây giờ em là một bà bầu khỏe mạnh."

"Đẻ con sẽ rất mệt."

"Em biết."

"Vậy sau khi sinh đứa này, chúng ta sẽ không sinh nữa, được không?"

Tôi thích trẻ con, điều quan trọng là có con, không phải nhiều hay ít.

Một đứa cũng tốt, có thể nuôi dưỡng tỉ mỉ hơn.

"Vậy anh phải làm tốt biện pháp tránh thai."

"Sẽ làm."

"Em không uống thuốc."

Lục Minh Kỳ nhẹ nhàng xoa bụng tôi: "Thuốc không tốt cho cơ thể, không cho em uống."

Tôi rất hài lòng về điểm này, anh biết yêu thương cơ thể vợ.

Có những người đàn ông chỉ lo vui vẻ cho bản thân, chẳng quan tâm đến phụ nữ.

Tôi ngẩng đầu hôn anh ấy, hôn vào cằm anh ấy, Lục Minh Kỳ cười rồi cúi xuống, lần này tôi hôn vào môi anh.

Là mùi bạc hà tươi mát.

Anh không hút thuốc, không uống rượu, người chỉ có mùi dầu gội và sữa tắm.

Hôn một lúc, anh tránh đi.

Tôi ngạc nhiên: "Sao vậy?"

Anh nói: "Không hôn nữa, ngoan ngủ đi."

Tôi hiểu ngay, từ trong vòng tay anh ấy rút ra, nằm lại phần giường của mình.

Bây giờ chúng tôi không dám ôm nhau ngủ, sợ đè lên bụng.

Lục Minh Kỳ nằm một lúc, rồi kéo chăn xuống giường: "Em ngủ trước, anh lên lầu tắm."

"Phòng không có phòng tắm sao?"

"Sợ làm em thức."

"Em còn chưa muốn ngủ."

Lục Minh Kỳ không lên lầu nữa, vào phòng tắm trước khi giúp tôi bật đèn, không cho tôi mò mẫm trên điện thoại trong bóng tối.

Tắm xong, anh ra ngoài, ướt át nằm lên giường, cẩn thận giữ khoảng cách, nằm nghiêng đối diện tôi.

"Em biết vì sao anh bảo em viết giấy cam kết không?"

Nếu muốn nói cái này thì tôi không ngủ được rồi.

Tôi háo hức nhìn anh: "Tại sao vậy? Trước đây em hỏi anh không chịu nói."

"Vì em hồi nhỏ viết cho anh hôn ước."

Anh ấy cười nhẹ, trên mặt lộ ra vẻ thích thú.

"Anh đang nghĩ, em hồi nhỏ đồng ý sẽ lấy anh, lớn lên thật sự thành Lục phu nhân, giờ lại đồng ý sẽ không rời xa anh, chắc chắn sẽ không nuốt lời."

Tôi cười anh trẻ con giống Lục Minh Tinh.

Anh nắm tay phải của tôi, nâng niu giữ trong tay.

Nhiệt độ cơ thể dường như lan tỏa từ tay nắm chặt, lan tỏa khắp cơ thể tôi.

Tim tôi đập nhanh hơn, má tôi nóng bừng, tôi vô thức tránh ánh mắt nóng bỏng của anh ấy.

Lúc này Lục Minh Kỳ cười tôi: "Cặp vợ chồng già sao lại ngại ngùng?"

"Chúng ta mới cưới ba năm."

"Nhưng anh thích em lâu rồi."

Tôi giả vờ không vui: "Thật không biết xấu hổ, lại thích trẻ con, biến thái!"

Lục Minh Kỳ cười rộn rã, nắm chặt tay tôi.

"Em nghĩ gì vậy? Trong tiệc sinh nhật của anh trai em gặp lại anh, em đã 18 rồi."

"Cũng mới chỉ năm năm thôi."

"Không lâu sao?"

Tôi kéo về phía anh, nghiêm túc nói: "Không dài."

Lục Minh Kỳ nhướn mày.

Tôi cười với anh ấy: "Chúng ta sau này sẽ còn có nhiều năm năm nữa."

Lục Minh Kỳ ngẩn người, sau đó thả lỏng, gần tôi, trán áp vào trán tôi.

"Em đọc tiểu thuyết mấy năm qua không uổng công, nói thật làm anh thấy thích."

"Em nói gì mà anh không thích?"

"Không có."

"Vậy không kết hôn à?"

Lục Minh Kỳ hài lòng, không nhịn được lại ôm tôi.

"Đã nói rồi, sẽ có nhiều năm năm nữa."

Tôi vỗ ngực đảm bảo: "Yên tâm đi, em là người giữ lời!"

【Hết】

Lục Minh Kỳ ngoại truyện

1
"Chồng ơi, anh bận không?"
"Em cho anh xem một thứ, haha, cười chết mất."

Khi tin nhắn của Giang Tuyết Linh gửi đến điện thoại tôi, tôi vừa mới ra khỏi phòng họp.

Tôi vừa đi về văn phòng, vừa mở bức ảnh cô ấy gửi cho tôi.

Đó là một đoạn trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình hư cấu kiểu tổng tài bá đạo yêu tôi.

Cô ấy rất thích đọc loại này, bảo là không tốn sức não, rất thích hợp để giết thời gian.

Một sở thích lớn khác của cô ấy là cùng tôi chỉ trích những tình tiết vô lý trong các cuốn tiểu thuyết.

Thời gian của tôi không nhiều, cô ấy cũng biết, nên mỗi lần đều chọn những phần quan trọng nhất.

Bức ảnh có một đường kẻ đỏ chỉ ra ba chữ "Năm triệu" — có lẽ là một tình tiết về một nhân vật nam chính của một gia đình siêu giàu, vì một dự án trị giá năm triệu mà tranh giành với chính anh trai mình đến mức không thể cứu vãn.

"Vui quá, em không thể chờ một phút nào mà phải chia sẻ với anh, em yêu anh không?"

Tôi tự động tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy đang cười, không thể không mỉm cười theo.

Tôi trêu cô ấy: "Đừng xem mấy thứ này, không tốt cho IQ."

Giang Tuyết Linh gửi một hình ảnh của một nhân vật nhỏ miệng chu lên vẻ mặt tủi thân: "Nói bậy, chỉ nghe nói bị ngã làm ngốc, chưa nghe nói xem tiểu thuyết làm ngốc."

Cô ấy thỉnh thoảng thật sự có tính xấu khi nói ra những điều không hay.

Tôi đã nhắc nhở vô số lần là phải nhìn đường khi đi.

Cô ấy lúc nào cũng như tai này vào, tai kia ra, và quả thật, cô ấy không nghe vào.

May mắn là cô ấy không ngã đến mức ngốc, chỉ có chút di chứng.

Cô ấy đã phải nằm trong bệnh viện, ôm thùng rác nôn ói suốt hai ngày, sau khi bác sĩ kiểm tra lại xác nhận Giang Tuyết Linh có thể xuất viện, tôi đón cô ấy về nhà.

Cô ấy về nhà, việc đầu tiên là đi kiểm tra "tủ tài sản" của mình.

Tôi thấy cô ấy lén lút ngồi trước két sắt, đếm từng thỏi vàng một lần nữa, rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy đúng là mê tiền.

Việc đầu tiên sau khi xuất viện là đếm vàng sao?

Vẫn như mọi khi, tâm trạng tôi treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể an tâm.

Tôi vốn đã xin nghỉ dài hạn, chuẩn bị ở nhà với cô ấy một thời gian, nhưng Giang Tuyết Linh không cho phép.

Cô ấy nói rất nghiêm túc: "Anh đi làm đi, ở nhà không cần anh, anh không làm sao nuôi nổi em?"

Cô ấy thường nói mình là "chuột cơm", có lẽ trong mắt cô ấy, không đi làm mà ngồi ở nhà là "chuột cơm".

Thật ra, trong mấy năm nay, cô ấy thường xuyên cùng tôi làm các khoản đầu tư, và cùng một người bạn thân mở một phòng tranh, giao cho người đại diện quản lý, cô ấy ở nhà chờ tiền về.

Tôi đã xác nhận với cô ấy nhiều lần, nhưng cô ấy vẫn trả lời như vậy, tôi có một dự án quan trọng cần theo dõi, vì vậy không ép cô ấy.

Cuộc sống tiếp tục diễn ra theo đúng kế hoạch, và chúng tôi trở lại nhịp sống bình yên.

Giang Tuyết Linh có vẻ như mọi thứ vẫn ổn, chỉ là không gửi cho tôi các liên kết tiểu thuyết và ảnh chụp nữa.

Tôi hỏi cô ấy gần đây sao không đọc tiểu thuyết nữa, sắc mặt cô ấy thay đổi rất nhanh.

Sau này tôi mới hiểu, có lẽ lúc đó cô ấy đang tự mỉa mai rằng chúng tôi đang sống trong một cuốn tiểu thuyết và còn đi xem tiểu thuyết làm gì.

Tôi có cảm giác cô ấy có gì đó không ổn, nhưng không nghĩ nhiều.

Chỉ cần cô ấy vẫn như trước, cần tôi, yêu tôi, còn lại tôi không quan tâm.

2

Lão Tam thật là người thiếu suy nghĩ, làm việc nóng vội, dễ nổi giận.

Tôi và anh cả đã nói về nó không biết bao nhiêu lần, nó thề sẽ sửa nhưng chỉ sửa được một chút.

Tôi tình cờ gặp lại bạn gái cũ mà Lão Tam vẫn còn nhớ nhung, Liên Dung, và khi thấy cô ấy sắp ngã, trong đầu tôi lại hiện lên khuôn mặt trắng bệch, nhăn nhúm của Giang Tuyết Linh, tôi vô thức giơ tay ra đỡ.

Liên Dung đứng vững, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cảnh Giang Tuyết Linh ngã xuống cầu thang lại liên tục quay trong đầu.

Tôi không thể kiềm chế được vẻ mặt của mình, Liên Dung cẩn thận cảm ơn tôi, hỏi tôi có phải không được khỏe không.

Tôi mỉm cười lịch sự, lắc đầu nói không sao.

Lão Tam xuất hiện bất ngờ, không biết từ đâu, đầu tiên là tức giận kéo Liên Dung ra phía sau, rồi trợn mắt nhìn tôi, không dám tức giận nhưng lại có vẻ căm phẫn.

Nó từ nhỏ được chiều chuộng nên mới có tính khí như vậy, nóng giận thì không quan tâm ai cả.

Nhưng nó sợ tôi và anh cả, nó biết là không ai dám làm gì nó, nhưng chúng tôi thật sự sẽ đánh nó.

“Là tai nạn, cô Liên đây suýt nữa ngã, anh chỉ vô tình đỡ một cái.” Tôi chủ động giải thích.

Lão Tam không chấp nhận: “Anh coi em là kẻ ngốc à?”

Tôi: “……”

Nó thực ra không quá thông minh.

Tôi còn phải đi làm, không muốn tranh cãi với nó, hơn nữa giờ nó không bình tĩnh, chẳng nghe ai nói gì.

“Có gì mai chúng ta nói sau.”

Tôi nhìn đồng hồ, cuộc họp video với khách hàng sắp bắt đầu, liền quay người đi về văn phòng.

Lão Tam không đuổi theo, tôi nghe thấy nó chất vấn Liên Dung tại sao lại cố tình tiếp cận hai anh trai của nó.

Nó còn nói tôi và anh cả là những người xảo quyệt, có thể dễ dàng nuốt chửng cô gái ngây thơ như Liên Dung chỉ còn lại xương vụn.

Thằng nhóc xấu.

Đó gọi là “kế hoạch tài tình”, chứ không phải xảo quyệt gì cả.

Nó từ trước đến nay không có quy tắc, tôi bản tính là anh trai rộng lượng nên chọn tha thứ cho nó.

Tôi không ngờ nó lại dám đi sau lưng tôi nói chuyện với Giang Tuyết Linh.

Càng không ngờ Giang Tuyết Linh lại hoàn toàn không quan tâm.

Cô ấy nói chúng tôi là hôn nhân vì lợi ích, lợi ích là trên hết.

Cô ấy nói nếu muốn, ra ngoài tìm người nhẹ nhàng sẽ không có vấn đề gì.

Khi thấy tôi, cô ấy không hề tức giận hay chất vấn gì, thậm chí còn có vẻ tâm trạng tốt.

Điều này không giống phong cách của Giang Tuyết Linh.

Cô ấy không thích la hét ầm ĩ, nhưng đối diện với chuyện chồng có thể ngoại tình, ngay cả một câu hỏi cũng không muốn hỏi.

Quá bất thường.

Tôi muốn ngồi lại nói chuyện với cô ấy, nhưng cô ấy từ chối, lý do là phải đi gặp nhóm bạn thân của cô ấy.

Cô ấy đặt những người đó trước tôi sao?

Có lẽ là cố tình, cố tình bỏ mặc tôi, để tôi biết cô ấy đang giận.

Tôi lái xe đưa cô ấy đi.

Giang Tuyết Linh trên đường đi nhắn tin với ai đó, không có ý mở miệng nói chuyện.

Tôi không biết Lão Tam đã nói gì với cô ấy, nhưng qua phản ứng của Giang Tuyết Linh, cô ấy tin Lão Tam, không tin tôi.

Sự nhận thức này khiến tôi trong lòng đầy tức giận.

Chúng tôi yêu nhau ba năm, vậy mà còn không bằng vài câu nói của Lão Tam?

Thực tế còn tệ hơn tôi nghĩ.

Giang Tuyết Linh không phải là không tin tôi, mà là căn bản không để tâm đến tôi.

Cô ấy nghĩ mình là nhân vật nữ ác độc trong câu chuyện.

Nói thật, bà xã tôi thường xuyên nói những câu khiến người ta bất ngờ, tôi đã quen rồi.

Cô ấy biểu cảm rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

Tôi buộc phải nghiêm túc xem xét.

Câu chuyện cô ấy kể vừa vô lý vừa đầy đủ logic, chi tiết rất rõ ràng, ngay cả chiếc bánh hành tươi cũng nhớ rất rõ.

Giang Tuyết Linh thích bánh mặn nướng, nhưng lại cực kỳ ghét bánh hành tươi.

Rõ ràng trong giấc mơ cũng vậy, cô ấy cực kỳ tức giận, vừa ghét bản thân chết đến nơi mà vẫn kén ăn, vừa ghét tác giả vô tâm, đã sắp chết rồi mà còn cho cô ấy ăn bánh hành tươi khó nuốt.

À, đúng là không hợp lý.

Tôi bừng tỉnh, xoa đầu Giang Tuyết Linh, quyết định đưa cô ấy đến bệnh viện khác làm kiểm tra toàn diện.

3
Ký ức hỗn loạn.

Nghe có vẻ đáng tin hơn việc ký ức tỉnh lại.

Giang Tuyết Linh sau khi nghi ngờ một chút, đã nhanh chóng chấp nhận sự thật này.

Cô ấy cảm thấy không sao cả, sau khi thoát khỏi số phận của một nhân vật nữ ác độc, tình trạng của cô ấy ngày càng tốt lên rõ rệt.

Còn tôi thì không tốt.

Vợ tôi vẫn là vợ tôi, nhưng không còn yêu tôi như trước nữa.

Nếu có thể, tôi hy vọng cô ấy nhanh chóng hồi phục ký ức và lại coi tôi như trước, ngang bằng với những đồng tiền vàng.

Nói ra thì thật buồn cười, Lão Tam suốt ngày tranh giành với đủ loại đàn ông, còn tôi thì suốt ngày tranh cãi với những đồng tiền vàng, tiền tệ.

Giang Tuyết Linh yêu tiền như mạng, cô ấy đã từng yêu tôi như yêu tiền, tôi cũng là nửa mạng sống của cô ấy.

Cô ấy vẫn khá nhạy cảm, nhận ra tôi đang lo lắng không yên.

Hơn nữa, cô ấy rõ ràng không muốn tôi tiếp tục buồn bã, nên tìm đủ cách để làm tôi vui vẻ.

Nhưng cô ấy không giỏi an ủi người khác, thường thì tôi phải an ủi cô ấy, cô ấy còn khá vụng về trong chuyện này.

Không muốn lãng phí suy nghĩ, cô ấy rất thiếu tinh tế, đến hỏi tôi muốn quà sinh nhật gì, còn nói sẽ tặng tôi một món quà bất ngờ khác.

Món quà bất ngờ như vậy tôi chưa từng nghe thấy, nói ra từ miệng Giang Tuyết Linh lại nghe có vẻ rất hợp lý.

Tôi suy nghĩ một hồi, cuối cùng tôi nhớ ra một thứ.

Khi tôi học đại học, tôi đã chuyển ra khỏi nhà, ông nội đã chuyển nhượng căn hộ penthouse trên tầng cao nhất của tòa nhà ở trung tâm thành phố cho tôi.

Khi bố mẹ giúp tôi dọn đồ đạc, họ phát hiện ra tấm "hôn ước" trong chiếc hộp đồ chơi cũ.

Họ trêu tôi khi còn nhỏ đã yêu đương lung tung.

Mười mấy năm qua, ấn tượng của tôi về Giang Tuyết Linh đã mờ nhạt, chỉ mơ hồ nhớ cô ấy là một cô gái dễ thương, mũm mĩm.

Nhìn tờ giấy đã ngả vàng và nhăn nheo, những ký ức bị chôn vùi trong lòng tôi bỗng ùa về.

Không có gì đặc biệt, sau khi nhớ lại, cô ấy vẫn chỉ là bạn chơi tạm thời hồi nhỏ.

Vì vậy, tôi nói với Giang Tuyết Linh rằng lần đầu gặp cô ấy là tại bữa tiệc sinh nhật của anh trai cô ấy.

Tối hôm đó, cô ấy từ trên cầu thang chạy xuống, đụng phải tôi.

Cô ấy đã có thói quen không chú ý đường từ hồi đó rồi.

"Xin lỗi, anh không sao chứ?" Cô ấy đứng thẳng một cách ngượng ngùng, giọng nói trong trẻo rất dễ nghe.

Tôi nghĩ, cú đụng này thật sự đã đụng vào trái tim tôi.

Giang Tuyết Linh không nhớ gì.

Cô ấy lại không nhớ gì!

Lúc đi xem mắt, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt rực sáng, rất hài lòng với vẻ ngoài của tôi!

Không sao.

Dù sao cuối cùng cô ấy cũng trở thành vợ của tôi, nếu tính từ tờ hôn ước đó, thật ra là cô ấy chủ động trước, tôi cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút.

Tôi bảo cô ấy viết cho tôi một bản cam kết, cam kết sẽ không bao giờ rời xa tôi, tôi biết nó không có giá trị pháp lý, nhưng ít nhất nó có tác dụng an ủi ngay lập tức.

Giang Tuyết Linh không hiểu, cô ấy quá thực tế, cho rằng ngoài nhà cửa, tiền bạc và vàng ra thì mọi thứ khác đều vô nghĩa.

Tôi đại khái đồng ý với quan điểm của cô ấy, thế giới này rốt cuộc vẫn là vật chất, tôi làm việc chăm chỉ kiếm tiền, không phải vì những thứ này thì còn vì lý tưởng cao cả gì?

Nếu công ty không phải của nhà tôi, tôi thậm chí còn muốn đi làm trễ về sớm mỗi ngày.

4

Tôi không thiếu tiền, trước khi ở cùng Giang Tuyết Linh tôi không quá nhiệt tình kiếm tiền.

Lục Minh Lễ là người được trưởng bối chọn và đào tạo làm người thừa kế, anh ấy hoàn hảo đến mức không thể chê vào đâu được, hoàn toàn xứng đáng gánh vác trọng trách làm người đứng đầu tiếp theo.

Nhà tôi không có yêu cầu cao đối với tôi và Lão Tam, miễn là có thể ăn theo anh cả là họ đã yên tâm rồi.

Tất nhiên, nếu chúng tôi có thể cố gắng hơn, đạt được thành tựu nào đó, họ sẽ càng vui hơn.

Khi tôi và Giang Tuyết Linh gặp mặt qua mai mối, tôi hỏi cô ấy về sở thích và đam mê.

Giang Tuyết Linh với đôi mắt sáng long lanh nói: “Tôi thích tiền!”

“……Tiền thì cũng tốt.”

Cô ấy như tìm được tri kỷ: “Đúng không? Bây giờ cái thời này, không có tiền thì làm sao được?”

Nếu không biết cô ấy là tiểu thư nhà Giang gia, tôi đã hoài nghi cô ấy từng trải qua những khó khăn cực kỳ lớn.

Giang Tuyết Linh liếc mắt một cái, kiêu ngạo hừ một tiếng: “Anh có tiền chứ? Không có tiền thì tôi không lấy đâu.”

Tôi gật đầu: “Không nhiều không ít, đủ để nuôi em.”

“Vậy anh phải cố gắng gấp đôi nhé, nuôi tôi tốn tiền lắm đó.”

Tôi còn có thể nói gì?

Cô ấy đã nói vậy rồi, nếu không biến mình thành người thành công trong sự nghiệp, liệu tôi còn muốn lấy vợ không?

Sau khi kết hôn, Giang Tuyết Linh lại không hài lòng về việc tôi quá say mê công việc.

Một lần tình cờ, tôi thấy cô ấy đang trò chuyện với bạn bè.

“Chân ái của chồng tôi là công việc!”

Tôi giận không chịu nổi, nhưng chưa kịp nổi giận, lại thấy cô ấy nhanh chóng gõ một dòng chữ.

“Nhưng anh ấy làm việc chăm chỉ là để nuôi tôi, trời ơi! Anh ấy yêu tôi quá!”

“Tôi thật hạnh phúc, tôi là con mọt hạnh phúc nhất thế giới!”

Khi nhận ra tôi đang đứng phía sau, cô ấy giật mình.

Rồi ngay lập tức vui vẻ nhảy vào lòng tôi, ôm chặt tôi làm nũng: “Chồng à, hôm nay anh về nhà muộn hai phút, em nhớ anh quá.”

Tất cả sự giận dỗi của tôi ngay lập tức biến mất, tôi đỡ cô ấy, sợ cô ấy ngã.

“Chân ái của anh là công việc?”

Giang Tuyết Linh ngớ người một chút, rồi nhanh chóng hiểu ra và hôn tôi một cái: “Chân ái của anh đương nhiên là em.”

“Còn em thì sao?”

“Ngoài anh, em còn có thể yêu ai?”

Câu này tôi thích nghe.

Giang Tuyết Linh hiểu tôi, tranh thủ thêm: “Em yêu anh nhất rồi, chồng à, em làm sao mà cưới được người chồng tốt như anh, chắc kiếp trước em đã cứu cả nhân loại rồi.”

Tôi nhướn mày: “Nói đi, lại muốn mua gì?”

Giang Tuyết Linh mỉm cười, nhẹ nhàng từ trong lòng tôi ra, chạy vào phòng lấy máy tính bảng: “ Họ đã giới thiệu cho em mấy cơ hội đầu tư, anh giúp em xem xét nhé.”

“Bà cô mê tiền!” Tôi nhận lấy máy tính bảng, nói: “Ngày nào em có thể yêu anh như yêu tiền, anh sẽ mãn nguyện.”

“Em có rồi mà, tiền là nửa mạng của em, anh là nửa còn lại.”

“Vậy thật là vinh hạnh của anh.”

Giang Tuyết Linh trả lời một cách dứt khoát: “Anh biết là tốt rồi.”

Giọng điệu kiên định của cô ấy đã thuyết phục tôi.

Thôi được.

Nếu có thể đứng ngang hàng với tiền bạc, tôi còn có thể không hài lòng gì nữa?

 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.