Chương 2
Avatar Khung avatar
53531 Chữ

<02/04>

Câu chuyện giữa nữ chính và nam phụ sắp bắt đầu.

Tôi nằm trên ghế xích đu, hưởng thụ làn gió nhẹ.

Mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, tôi không thể ngăn cản, cũng không có ý định ngăn cản.

Chủ yếu là vì không có lý do để ngăn cản.

Tôi không yêu Lục Minh Kỳ, không ham muốn Lục Minh Lễ, càng không đi câu dẫn Lục Minh Tinh, đối với những người đàn ông chưa gặp bao giờ, tôi cũng chẳng có cảm giác gì.

Dù Lục Minh Kỳ bây giờ đặt trước mặt tôi một bản thỏa thuận ly hôn, tôi cũng chẳng động đậy một chút nào mà sẽ ký luôn, chỉ là cố gắng đòi thêm một chút tiền ly hôn mà thôi.

Lục Minh Kỳ không phải là người keo kiệt, mỗi tháng đưa tôi số tiền sinh hoạt lên đến sáu bảy con số, thỉnh thoảng còn tặng tôi vài món đồ xa xỉ tạo không khí lãng mạn.

Không phải làm tình yêu, không có gì cả.

Tôi không tìm chuyện, chuyện lại tìm đến tôi.

Tính cách tôi khá ổn định, hiếm khi cãi nhau với ai, xung quanh cũng không có ai làm tôi khó chịu.

Ngoại trừ Lục Minh Tinh.

Kẻ không biết giới hạn đó.

Tôi sống cuộc sống của một quý bà, ăn uống đầy đủ, có hôm chuẩn bị ra ngoài gặp các chị em.

Vừa mở cửa, Lục Minh Tinh đứng ở cửa, dưới chân vứt đầy đầu thuốc lá.

Tôi không che giấu sự khó chịu, hai mươi hai tuổi rồi mà vẫn vô văn hóa như thế.

Cậu ta không coi trọng tôi, tôi đương nhiên cũng không coi trọng cậu ta.

Nhìn nhau ba năm, chẳng có gì tốt đẹp cả.

Không có chuyện gì thì cậu ta cũng chẳng bao giờ đến trước mặt tôi, hôm nay hiếm khi đến lại còn tỏ vẻ mặt như chết đói làm tôi khó chịu.

"Chuyện gì?" tôi không khách khí với cậu ta.

Lục Minh Tinh vứt điếu thuốc đang cháy dở trong tay, dẫm mạnh dưới chân mấy lần.

"Anh trai tôi đâu?"

"Không có nhà."

"Tôi biết anh ấy không có nhà, tôi hỏi anh ấy hiện giờ ở đâu."

"Tôi làm sao biết? Anh ta không phải là tội phạm, tôi không phải là cảnh sát, sao phải theo dõi anh ta liên tục?"

Lục Minh Tinh tức giận hơn, nắm chặt nắm đấm rồi không hề báo trước đấm vào cánh cửa sau lưng tôi.

Cửa không sao cả, những căn hộ cao cấp đều dùng cửa chống trộm gia cố, nhưng ngón tay của Lục Minh Tinh thì bị rách.

Kẻ bạo lực này!

Thật sự nên vào tù!

Tôi đẩy cậu ta một cái, với chiều cao gần một mét chín thì cậu ta đứng vững không hề bị đẩy đi.

Tôi lại đẩy một lần nữa, cậu ta tự động lùi lại hai bước.

"Ra ngoài cửa nhà tôi mà làm trò điên, có bệnh thì đi chữa đi!"

Lục Minh Tinh có lẽ cũng cảm thấy mình quá đáng, giọng nói có chút nhẹ nhàng hơn.

"Anh trai tôi tối qua không về nhà phải không?"

"Đúng vậy, sao?"

"Chị biết anh ấy làm gì sau lưng chị không?"

Hẳn là đang phát triển tình cảm với nữ chính rồi, còn có thể làm gì nữa?

Tôi nhìn chàng trai ngây thơ trước mặt, chợt cảm thấy cậu ta thật đáng thương.

Chia tay bạn gái thì chia tay, buồn một hai ngày mà không quên được, một hai năm vẫn không thể vượt qua cái ngưỡng này sao?

Đối với những người trong giới này, từ muốn đến có được thật dễ dàng, quanh cậu ta luôn có những cô gái không thiếu người muốn gì không được?

Thế mà Liên Dung lại gặp hai anh em nhà cậu ta, rồi còn nảy sinh tình cảm.

Mọi chuyện càng thêm rắc rối.

Lục Minh Tinh không như tôi nghĩ thoáng, ví tiền đầy ắp không phải là tất cả.

Cậu ta từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được người lớn nuông chiều, chưa bao giờ phải lo lắng về tiền bạc và tương lai.

So với tiền, cậu ta còn quan tâm đến thứ không thể nhìn thấy và chạm vào được như tình yêu, hận thù.

Tôi vỗ vai cậu ta, khuyên: "Khi nào cần buông thì phải buông, cố chấp không buông thì cuối cùng chỉ là tự làm khổ mình thôi."

Lục Minh Tinh nhìn tôi với vẻ mặt như đã hiểu rõ mọi chuyện, sửng sốt: "Chị... chị biết hết rồi sao?"

Chẳng những biết, tôi còn nhìn thấy trước tương lai rồi.

Cực kỳ tỉnh ngộ.

Lục Minh Tinh nhìn tôi như thấy ma: "Chị dâu này, chẳng lẽ chị không buồn chút nào?"

"Tôi buồn gì?"

Tôi nhún vai:

"Tại sao nó được gọi là hôn nhân thương mại? Lúc trước anh cảm thấy tôi không xứng với anh hai của cậu, thực ra ngược lại chính vì hai nhà chúng tôi môn đăng hộ đối, tôi mới trở thành Lục phu nhân này, tôi và anh trai cậu vì vậy mà được hưởng không ít lợi ích. Chúng tôi là loại người, lợi ích trên hết, mấy chuyện yêu đương kiểu trẻ con, không quan tâm một chút nào.”

6

Lục Minh Tinh im lặng hồi lâu.

"Anh tôi có biết không?"

"Biết gì?"

"Suy nghĩ của chị?"

Tôi thở dài, tên nhóc này đúng là không thể dạy dỗ được: "Những chuyện ai cũng hiểu rõ, cần gì phải nói thẳng ra?"

"Vậy... chị cũng có người bên ngoài rồi?"

Tạm thời thì chưa.

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình không có giá trị trên thị trường.

"Chuyện đó có gì khó đâu? Tôi còn trẻ, có tiền, xinh đẹp, dáng người bốc lửa, tìm trai bao thì đối phương còn muốn trả tiền ngược lại."

Lục Minh Tinh bị sốc không nhẹ, ngây ngốc nhìn tôi.

"Cậu lớn lên trong giới này, chẳng lẽ không biết những người xung quanh ta đang sống thế nào sao?"
Tôi không nhịn được mà nhắc nhở cậu ta.

"Chuyện này quá phổ biến rồi. Dĩ nhiên, tôi không nói phổ biến nghĩa là đúng, nhưng nếu cậu khăng khăng muốn ở bên Liên Dung, cậu nghĩ bố mẹ cậu và ông nội cậu có đồng ý không?"

Lục Minh Tinh cúi đầu, không trả lời.

"Anh cả của cậu làm việc chăm chỉ suốt tám, chín năm, giờ đã có thể tự mình gánh vác trọng trách. Anh hai của cậu vì gia tộc mà lựa chọn liên hôn, hơn nữa còn có nhiều dự án thành công trong tay. So với họ, cậu có lợi thế gì?"

"Con gái nhà người ta thích cậu vì cái gì? Vì cậu nóng nảy? Vì cậu không hiểu chuyện?"

"Tôi hỏi cậu, cậu lấy gì để cạnh tranh với họ? Dựa vào việc cậu là con út, họ sẽ nhường cậu sao?"

Tôi cười lắc đầu:

"Đừng ngây thơ thế, Lục Minh Tinh. Anh cả của cậu quyết đoán, đã quyết định chuyện gì thì hiếm khi sai sót. Còn chồng tôi, bề ngoài thì cười nói, nhưng bên trong lại vô cùng thâm sâu. Cậu nghĩ mình có thể chơi lại họ sao? Quả là tự tin ghê đấy."

Lục Minh Tinh bị tôi đánh mạnh vào lòng tự trọng, chật vật quay người chạy ra thang máy, liên tục ấn nút xuống tầng.

Hội chị em nhắn tin giục tôi, tôi khoác túi lên vai, bước tới.

Lục Minh Tinh hoảng hốt lùi lại, nghiêm túc cảnh cáo tôi: "Không được đi theo tôi."

Tôi như nghe phải chuyện nực cười nhất thế gian, ánh mắt đánh giá cậu ta từ đầu đến chân, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cậu ta cũng nhìn tôi như vậy.

"Đừng tự mình đa tình, ai thèm theo cậu chứ?"

Thang máy đến nơi, tôi bước vào trước.

Lục Minh Tinh do dự hai giây, cuối cùng vẫn theo vào.

Cậu ta co người vào góc, giữ khoảng cách với tôi.

Tôi chẳng buồn để ý, cúi đầu ngắm bộ móng tay mới làm.

Tầng một, cửa thang máy kêu "ding" một tiếng mở ra.

Người chồng mà tôi cả đêm không về gặp, đang đứng ngay trước cửa.

Anh ấy nhìn tôi trước, sau đó liếc qua Lục Minh Tinh, sắc mặt lập tức lạnh đi.

"Tôi có hẹn rồi."

Tôi lên tiếng trước, bước ra khỏi thang máy định rời đi.

Lục Minh Kỳ nắm lấy cổ tay tôi, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Lục Minh Tinh.

"Cậu nói gì với chị dâu cậu?"

Lục Minh Tinh bước ra khỏi thang máy, đứng trước mặt anh trai, nhưng cái vẻ ngông nghênh thường ngày lại biến mất sạch.

Tuy nhiên, cậu ta vẫn đang tức giận, giọng nói đầy lạnh lùng: "Anh làm chuyện xấu còn không cho người ta nói?"

Nghe thử xem, nói chuyện ngây thơ chưa kìa?

Đúng là Lục Minh Tinh.

Lục Minh Kỳ không nổi giận, nhưng giọng điệu rõ ràng không vui: "Anh đã nói đó là hiểu lầm, nếu cậu không tin, có thể đi hỏi cô Liên."

"Không tin anh cũng được." Anh giễu cợt, "Nhưng lời cô ấy nói, cậu nên tin chứ? Dù sao cậu cũng yêu cô ấy đến thế mà."

Lục Minh Tinh siết chặt nắm đấm, hít sâu một hơi.

"Em tận mắt nhìn thấy, hai người ôm nhau, còn cười nói vui vẻ!"

Tiến triển nhanh đấy.

Liên Dung mới vào công ty có vài tháng mà đã ôm nhau rồi sao?

Bất ngờ hóng được một drama lớn, tôi không còn vội đi nữa.

Dù gì thì tụi bạn cũng chỉ là mấy cô bạn xã giao, có gì thú vị để tụ tập chứ?

Lục Minh Kỳ quay lại, ánh mắt thẳng thắn nhìn tôi: "Em tin cậu ta nói sao?"

Tôi không biết nên phản ứng thế nào.

Chúng tôi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi có tin hay không thì quan trọng gì?

Lục Minh Tinh nghẹn giọng hét lên: "Em tận mắt nhìn thấy!"

"Anh đã giải thích rồi, cậu không nghe."

"Mắt thấy mới là thật."

Lục Minh Kỳ cười lạnh: "Giờ anh nhìn thấy cậu và chị dâu cùng đi xuống, vậy anh cũng có lý do để nghi ngờ hai người có chuyện gì sao?"

Anh hỏi xong, lại tự mình phủ nhận: "Anh tin là không, vì chị dâu cậu không thích kiểu người như cậu."

Không biết câu này đụng trúng chỗ nào của Lục Minh Tinh, nước mắt cậu ta lập tức trào ra. Cậu ta trừng mắt nhìn anh trai một cái, rồi bước đi thật nhanh, không hề quay đầu lại.

"Không đuổi theo à?" Tôi hỏi.

Lục Minh Kỳ nói không cần, để thằng ba tự bình tĩnh lại.

"Em hẹn ai vậy?" Anh hỏi tôi.

"Chỉ là Trương Loan và mấy người bạn, có một chị em mới về nước nên rủ nhau đi gặp mặt thôi."

"Không đi được không?"

Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với tôi sao?

Tôi thật sự không muốn dính vào chuyện của họ, lập tức lắc đầu: "Không được, tôi không phải người thất hứa!"

Lục Minh Kỳ miễn cưỡng cười, nắm tay tôi dắt ra ngoài: "Vậy anh đưa em đi."

Trên đường đi rất yên tĩnh.

Tôi không hỏi gì.

Lục Minh Kỳ cũng không nói gì.

Đến nơi, khi tôi chuẩn bị xuống xe

Lúc tôi chuẩn bị xuống xe, anh ấy mới nắm tay tôi lại: "Tuyết Linh, em tin anh không?"

Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, tôi không nỡ nói rằng mình không quan tâm.

"Tin... có lẽ là tin..." tôi trả lời.

"Anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em, trước kia không, sau này cũng sẽ không."

À... sao anh ấy lại nói những lời này với tôi?

Với biểu cảm nghiêm túc như vậy, tôi không thể không cảm thấy hơi lúng túng. Tôi gãi đầu, rồi nói: "Lục Minh Kỳ, anh vẫn nhớ chúng ta là hôn nhân thương mại chứ?"

7

Tôi không biết câu nói của mình sai ở đâu.

Vừa dứt lời, Lục Minh Kỳ nhìn chằm chằm vào tôi ba phút.

Từ lúc gặp nhau hôm nay, tâm trạng của anh ấy cứ tệ dần, giờ thì hoàn toàn tụt dốc.

Nhưng anh ấy vẫn không nổi giận, anh ấy có thể kiềm chế được tức giận với Lục Minh Tinh, đứa con trai hư hỏng, sao lại không thể kiềm chế với tôi.

Tôi đợi một lúc, thấy anh ấy không có ý định nói gì, tôi tháo dây an toàn và bước ra khỏi xe.

Cửa xe đóng lại “ầm” một tiếng, tôi nhìn vào qua cửa sổ hở, Lục Minh Kỳ vẫn đang nhìn tôi.

Ánh mắt của anh ấy quả thật rất phức tạp.

Tôi không thể nói rõ cảm giác đó là gì, anh ấy có vẻ rất buồn, rất không thể tin, và một chút ấm ức.

Đàn ông là vậy, miệng ăn trong bát, mắt nhìn trong nồi.

Dù rõ ràng đã động lòng với người phụ nữ khác, nhưng lại muốn kéo tôi tiếp tục đóng vai người vợ hiền dịu.

Lục Minh Kỳ này luôn biết cách tranh thủ lợi ích cho mình, lúc này không phải là thời điểm tốt để ly hôn, hai nhà vừa công bố một dự án trị giá hàng tỷ, mà bỗng nhiên rò rỉ tin ly hôn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến dự án đó.

Anh ấy không giống Lục Minh Tinh, kẻ vì tình yêu mà có thể sống chết, sự nghiệp mới là thứ anh ấy quan tâm nhất đối với anh ấy.

Ba năm qua, tôi, người vợ hào môn, bề ngoài có vẻ dễ dàng chỉ cần ăn uống, vui chơi, nhưng thực tế tôi không phải là người vợ buông xuôi không quản lý gì.

Vợ hào môn có vòng tròn riêng của mình, có vòng tròn thì có quan hệ và mối quan hệ. Những dịp mà các quý ông không tiện xuất hiện, cần một người vợ giỏi giang đại diện cho gia đình đi tham dự.

Nhiều hợp tác cũng được thực hiện qua các buổi giao lưu của vợ, đôi khi những lời nói từ miệng người vợ sẽ có hiệu quả gấp đôi.

Tôi đã tham gia nhiều sự kiện như vậy và mang lại không ít đối tác tiềm năng cho Lục Minh Kỳ.

Tất nhiên, gia đình Lục có tầm ảnh hưởng cao, tôi thường xuyên được người khác tôn vinh, không cần phải nghĩ cách lấy lòng người khác, nhưng những việc cần làm tôi vẫn không bỏ qua.

Hiện tại, tôi vẫn rất phù hợp làm phu nhân Lục gia.

Lục Minh Kỳ có lẽ vẫn chỉ đang trong giai đoạn hứng thú với Liên Dung, chưa đến mức không thể sống thiếu cô ấy.

Xuất thân của Liên Dung đã định trước rằng cô ấy sẽ phải tốn rất nhiều thời gian và công sức để thích nghi với các mối quan hệ vợ chồng trong giới thượng lưu, học cách nói chuyện nham hiểm trong xã hội thượng lưu.

Lục Minh Kỳ hiện tại không muốn tôi rời đi là điều dễ hiểu.

Tôi rõ ràng mọi chuyện, tim đang loạn tự nhiên lại trở nên bình tĩnh.

“Yên tâm đi,” tôi an ủi anh, “Ít nhất hiện tại mục tiêu của chúng ta là giống nhau.”

Anh ấy đã đầu tư cho tôi vào một vài dự án triển vọng, nhưng chưa có lợi nhuận, làm sao tôi có thể mâu thuẫn với anh ấy?

Hơn nữa, việc hủy bỏ hôn nhân trong gia đình hào môn thật sự rất phiền phức, các bậc trưởng bối là một rào cản lớn, và cả chuyện phân chia tài sản sau này, nếu không có ba đến năm tháng cũng không giải quyết xong.

Lục Minh Kỳ không phải là loại người vì tình yêu mà có thể hy sinh tất cả, sự nghiệp mới là thứ anh ấy quan tâm nhất.

Anh ấy trông có vẻ càng tồi tệ hơn, đôi lông mày nhíu lại như thể có thể giết chết một con ruồi.

Tôi vẫy tay, quay người chuẩn bị đi.

“Giang Tuyết Linh.”

Anh ấy gọi tôi từ phía sau, gọi đầy đủ cả tên, lần đầu tiên sau khi kết hôn.

Thường thì anh ấy gọi tôi là vợ hoặc Tuyết Linh.

Tôi vô thức dừng bước.

Giọng anh ấy khàn khàn nói: “Tim của em làm bằng đá sao?”

Khi tôi quay lại nhìn, anh ấy đã khởi động xe và rời đi.

Ý là sao?

Vì tôi không ầm ĩ như một bà vợ gắt gỏng, anh ấy cho rằng tôi không quan tâm anh ấy, buồn sao?

Haha!

Đừng đùa.

Những người đàn ông trong giới này mà nghe được vợ hoặc bạn gái mình nói thế, chắc sẽ cười tỉnh mộng.

Não bộ chồng tôi và người khác không giống nhau sao?

Những thanh niên tài giỏi đang ở đỉnh cao sự nghiệp này, cám dỗ xung quanh hầu như không thiếu. Đôi khi ra ngoài làm việc, còn phải mời vài người đàn ông, phụ nữ đi cùng.

Dù nói là công việc tiếp khách, ai mà biết là làm gì.

Hôm qua anh ấy không phải đã không về nhà cả đêm sao?

Chỉ gửi cho tôi một tin nhắn nói là phải tăng ca.

Hôm nay sáng sớm, Lục Minh Tinh đã đứng chặn ở cửa nhà tôi, bộ dạng đầy hờn dỗi vì bị đội mũ xanh, chỉ thiếu chỉ tay vào trán tôi mà cảnh cáo tôi phải quản lý chồng mình.

Nếu không phải hai người là anh em ruột, Lục Minh Tinh có thể sẽ cho Lục Minh Kỳ một hai cú đấm.

Đó là suy nghĩ của tôi.

Sau khi buổi trà xong, tôi bắt taxi về nhà, nhưng khi về nhà lại thấy Lục Minh Tinh có vết bầm tím ở khóe miệng.

Lục Minh Kỳ đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sắc mặt u ám.

Trên bàn trà có một chiếc laptop, kết nối với camera giám sát cửa ra vào, đang phát lại cảnh Lục Minh Tinh đấm vào cửa.

Lục Minh Tinh ngồi dưới đất, bị mắng đến mức phải phục tùng.

Khi tôi về nhà, cậu ta liếc nhìn tôi với ánh mắt đỏ hoe, lại lén nhìn sắc mặt của anh trai, miễn cưỡng đứng dậy, cúi người chào tôi 90 độ.

“Xin lỗi chị dâu, là em không hiểu chuyện, em là đồ khốn, em không nên nói to với chị, không nên dùng bạo lực trước mặt chị, càng không nên nói những lời ngu ngốc với chị.”

Tôi thay dép xong, đi vào phòng khách, định lên lầu: “Lần sau phát điên thì đừng tìm tôi.”

Lục Minh Tinh bước vài bước chặn đường tôi.

Tôi liếc nhìn cậu ta, cậu ta không dám nhìn tôi, cúi đầu nhìn đất.

“Em… em đã xác minh với Liên Dung, cũng xem qua camera của công ty, lúc đó người dọn dẹp vừa mới lau sàn, trơn trượt, Liên Dung không đứng vững, anh trai em chỉ định đỡ cô ấy.”

Lục Minh Tinh nói, rồi chạy đi mang laptop lại cho tôi, mở một video khác ra.

“Chị dâu xem đi, em thật sự không nói dối, camera của công ty ghi lại rõ ràng, anh trai em đỡ cô ấy rồi buông tay ngay, không đến mười giây.”

Quả là trùng hợp.

Không đến mười giây mà lại bị anh bắt gặp.

Có lẽ tôi đã viết hết tâm tư trên mặt, Lục Minh Tinh có chút ngại ngùng vuốt tóc.

“Là em quá nóng nảy, nhìn xa một chút, không hiểu rõ tình huống, không phân biệt được đúng sai mà nổi giận, làm phiền chị và anh trai em rồi.”

Tôi lắc đầu: “Cậu thực sự thích cô ấy sao? Cô ấy và anh trai cậu ăn cơm, anh còn ghen tị hôn trộm, chuyện đó mới qua được bao lâu? Hôm nay cậu lại đến đây gây chuyện.”

Lục Minh Tinh cẩn thận nói lời xin lỗi: “Thật sự rất xin lỗi, chị dâu, chị đánh em đi, đánh cho đến khi chị hết giận.”

Không cần thiết.

Tôi sợ cậu lại tạo bằng chứng giả để đưa tôi vào tù.

“Tôi không có xu hướng bạo lực, cảm ơn.”

Tôi tránh cậu, định đi, nhưng Lục Minh Tinh lại đuổi theo, kiên quyết cầu xin tôi xem hết video giám sát đó.

Sự thật đúng như cậu nói, chỉ là một lần va chạm cơ thể vô tình.

Câu nói “cười nói vui vẻ” của Lục Minh Tinh thực ra là Liên Dung cảm ơn, Lục Minh Kỳ đáp lại là không có gì.

Cậu ta thật sự ngu ngốc đến mức nào mà có thể hiểu nhầm cảnh tượng nàythành ôm hôn vui vẻ thế?

Tôi cảm thấy khó lòng nói hết, thậm chí muốn mời cậu ta cùng đi khám bác sĩ.

Lục Minh Kỳ vẫn không nói gì, tôi về đến giờ vẫn chưa thấy anh nhìn tôi lần nào.

Có lẽ anh ấy vẫn còn giận.

Tôi không nghĩ mình đã làm sai, chỉ nói thẳng mà thôi. Nếu anh ấy không thể chấp nhận nổi, vậy sao có thể làm nên sự nghiệp lớn được?

Lục Minh Tinh rất lo lắng, mặt dày kéo tay áo tôi: “Chị dâu, đừng vì chuyện này mà cãi nhau với anh trai em, nếu có lỗi thì cứ trách em đi.”

Thằng nhóc này thật kỳ lạ.

Sáng nay tôi đã giải thích rõ ràng với cậu ta, vậy mà cậu ta chẳng nghe vào tai, vẫn tiếp tục nghe lời Liên Dung, lại đến khuyên tôi và Lục Minh Kỳ hòa giải.

Ra ngoài một chuyến, tôi vừa mệt vừa buồn ngủ, không muốn dây dưa với họ nữa.

Tôi đáp lại vài tiếng rồi đẩy cậu ta đi, lần này cậu ta cũng dễ dàng tránh sang một bên.

“Tôi lên ngủ một lát, các người tiếp tục nói chuyện đi, nếu muốn đánh nhau thì ra ngoài mà đánh, đừng có làm loạn trong nhà.”

Lục Minh Tinh gật đầu ngoan ngoãn.

Lục Minh Kỳ không để ý đến tôi.

Mấy người bình thường không giận dữ, một khi nổi giận thì lại càng tồi tệ hơn.

Tôi không chiều chuộng anh ấy.

Lần này chỉ là hiểu lầm, rồi sao?

Giải thích mãi cũng chẳng đi đến đâu, kết quả vẫn là ly hôn.

Tôi còn trẻ, không muốn chết sớm ở nơi đất khách, những chuyện đó dù chưa xảy ra, nhưng rõ ràng đến không thể tưởng tượng được, tôi chẳng muốn thực sự trải nghiệm.

Ngoài tiền ra, chẳng có ai hay thứ gì đáng để tôi tranh giành.

Sau này Lục Minh Kỳ có khi còn phải cảm ơn tôi, lấy được một người vợ hiểu chuyện như tôi, đó chính là phúc của anh ấy.

Lên đến tầng hai, tôi tình cờ nhìn xuống dưới.

Phát hiện Lục Minh Kỳ lại đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi nở một nụ cười với anh ấy, thể hiện qua hành động rằng tôi không quan tâm.

Tôi không thể nhìn rõ sắc mặt của Lục Minh Kỳ, chắc anh ấy cũng không thể nhìn rõ sắc mặt tôi.

Thôi thì cũng không cần phí công, tôi đi thẳng vào phòng.

8

Lục Minh Kỳ vẫn phải làm việc, sau khi thu dọn xong cho em trai, anh ấy mang người quay lại công ty.

Tôi ngủ một giờ, rồi dậy gọi khoai tây chiên và xiên nướng.

Tiểu Lý và đầu bếp đã dọn đi, bây giờ trong nhà chỉ còn một mình tôi.

Hầu hết thời gian, tôi thích ở một mình, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì thì thôi, hoàn toàn không có ai quản lý.

Trước kia, Lục Minh Kỳ ít khi quản tôi, nhưng sau khi xảy ra chuyện, anh ấy không yên tâm, thỉnh thoảng lại nhắc nhở vài câu.

Máy tính họ không mang đi, cứ để ở phòng khách.

Không có việc gì làm, tôi bật máy tính lên, xem hết vài đoạn video trong đó.

Chợt nhận ra, những gì tôi nói với Lục Minh Tinh, liệu Lục Minh Kỳ có nghe thấy không?

Lập tức tôi bình tĩnh lại.

Anh ấy nghe thấy thì tốt, có một số chuyện không tiện nói thẳng, chỉ cần khéo léo cho người ta biết, có thể tránh được nhiều tình huống ngượng ngùng.

Trương Loan rất hay hóng hớt, sáng nay mới gặp tôi, bây giờ lại liên tục nhắn tin hỏi thăm.

"Chồng và em chồng cậu sao vậy? Anh em ruột mà lại cãi nhau?"

"[Hình ảnh][Hình ảnh], cậu nhìn đi, vết thương trên mặt cậu ta có phải do chồng cậu đánh không?"

"Ôi trời, tôi thật sự rất đồng cảm với cậu, cô gái kia rốt cuộc là ai? Lôi kéo đại thiếu gia và em út nhà họ Lục đã đành, sao lại không buông tha cả người đã có vợ? Thiếu đàn ông đến vậy sao?"

"Trẻ vậy mà đã chơi bời, có phải muốn lấy hết ba anh em nhà họ Lục không?"

Tốt rồi, nhìn tôi cười chê.

Tôi thầm nghĩ có gì để cười chứ? Cô ấy chẳng phải cũng có số phận như nữ phụ độc ác sao?

Sau này, nếu Liên Dung và nam thần của cô ấy yêu nhau, xem cô ấy còn cười nổi không?

Tiến độ nhanh hơn tôi tưởng.

Vì Trương Loan tiếp theo gửi tin rằng bảo nam thần của cô ấy đã kết bạn với một cô gái khác, hóa ra người đàn ông lạnh lùng này, trước đây chỉ trả lời một từ, giờ lại sẵn sàng nhìn điện thoại mỗi phút.

Tôi cười khẩy: "Thật đáng thương cho cậu, tớ bị oan, nhưng ít nhất Lục Minh Kỳ còn cho tớ tiền tiêu, còn nam thần của cậu ngoài việc lườm cậu thì có gì khác?"

Trương Loan là người dễ tính.

"Haha! Cái loại mắt mù ấy làm sao tớ có thể thích?"

"Đừng có mà giả vờ cứng đầu, tớ biết giờ cậu nhất định rất buồn."

Trương Loan ngay lập tức gửi cho tôi một bộ ảnh đẹp.

"Xem xem, mục tiêu mới của tớ, mỹ nam mới vào nghề, đang tìm nhà tài trợ, giá cả phải chăng, hehe."

Tôi lướt qua một cái, đúng là hơi đẹp trai.

Tôi hỏi Trương Loan: "Một tháng bao nhiêu?"

Trương Loan gửi cho tôi một biểu cảm với hình ảnh người giơ tay đặt hông.

"Không đắt, người mới không dám đòi giá cao, anh này một triệu một tháng, còn vài đồng đội nữa, giá cũng tương tự." Cô ấy thử mời tôi gia nhập, "Thích không? Tớ có thể giới thiệu cho cậu."

"Không cần đâu, cảm ơn, tớ có chồng rồi, và chồng tớ đẹp trai dáng chuẩn lắm."

Trương Loan chua chát: "Chị dâu thật là có phúc, hôn nhân thương mại mà cũng có thể tìm được Lục Minh Kỳ đẹp trai như vậy, ba mẹ tớ gần đây đang tìm người cho tớ, ôi không nói nữa, thật là khó chịu."

Chủ đề lại quay lại.

"Chồng cậu và Lục Minh Tinh sao rồi? Thật sự vì một cô gái lọ lem mà đánh nhau sao?"

Chuyện gia đình không thể nói ra ngoài, huống chi Trương Loan lại là người nhiều chuyện.

Tôi bịa ra: "Lục Minh Tinh không tôn trọng tớ, chồng tớ phải dạy dỗ cậu ta."

"Thật à?" Trương Loan không tin.

"Cậu không hiểu đâu, có một người chồng yêu thương mình hạnh phúc biết bao."

Trương Loan nửa đùa nửa thật: "Đợi đi, tớ chụp màn hình đoạn này, sau này nếu Lục Minh Kỳ có người bên ngoài, tớ sẽ đăng lên vòng tròn bạn bè vả mặt cậu."

Tôi không quan tâm: "Cứ đăng đi, anh ấy dám ngoại tình thì chuẩn bị tinh thần đi, tớ sẽ ôm một gia tài khổng lồ nuôi một cậu trai trẻ, cậu sẽ ghen tị chết mất."

Trương Loan yêu tiền như mạng, tôi nói vậy cô ấy quả nhiên ngừng trò chuyện, chuyển đề tài ngay lập tức.

Lục Minh Kỳ học theo anh trai, liên tục bảy ngày ở lại phòng nghỉ công ty, không gọi điện không nhắn tin, như thể đã quyết tâm giận tôi đến cùng.

Tôi mặc kệ anh, cứ sống cuộc sống của mình ở nhà.

Khi anh ấy ở nhà, tôi chê anh ôm tôi ngủ không thoải mái, nhưng anh không về tôi lại chê không có ai ôm, không ngủ được.

Con người chẳng bao giờ hài lòng.

Lần gặp mặt bạn bè tiếp theo, Trương Loan dẫn theo người tình mới.

Ảnh đã qua chỉnh sửa, ngoài đời không đẹp như trên ảnh, nhưng tính cách cũng không tệ, làm Trương Loan cười tít mắt.

Trước khi tạm biệt, Trương Loan lén lút bỏ vào túi tôi một chiếc thẻ, bảo tôi về nhà rồi mở ra xem.

Cô ấy thích làm trò bí ẩn.

Chuyện nhỏ này tôi không cần phải làm căng, gật đầu đồng ý.

Về nhà, tôi thấy đôi giày của Lục Minh Kỳ đã thay ra ở cửa.

Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?

Không biết anh ấy với Liên Dung đã tiến triển đến đâu.

Tôi và Lục Minh Tinh không hợp lắm, nhưng chúng tôi vẫn là bạn bè trên WeChat.

Thằng nhóc đó trong vòng bạn bè nói gần đây phải làm việc suốt, không phải là tính cách của nó, chắc là muốn lấy lòng ai đó.

Lục Minh Kỳ ở công ty một tuần, anh trai anh ấy có lẽ lại đi công tác, hoàn cảnh đúng là thuận lợi.

Có lẽ là vì có động tĩnh bên kia, anh ấy đã suy nghĩ lại những lời tôi nói, nhận ra tôi là người vợ biết điều, khí phách, giận đã nguôi, định phục hồi quan hệ hợp tác hòa thuận với tôi.

Dự đoán của tôi gần như sai hoàn toàn.

Về đến phòng ngủ, tôi bỏ túi vào tủ, nhưng không cẩn thận làm túi rơi xuống, đồ đạc văng ra khắp nơi.

Chiếc thẻ Trương Loan đưa tôi lăn ra, dừng lại ở cửa phòng tắm.

Cửa phòng tắm mở ra, Lục Minh Kỳ trần trụi nửa thân trên, mặc chiếc quần thể thao rộng màu xám bước ra.

Anh ấy tiện tay vắt khăn lên cổ, cúi người nhặt thẻ từ dưới đất lên.

Mặt anh lập tức tối sầm lại.

Tôi trong lòng giật thót.

"Du Uyên?" Anh ấy lạnh lùng thốt ra một cái tên, ánh mắt chuyển sang tôi.

Tôi vội vàng giật lại, nhìn một cái.

Chết thật! Đây không phải thẻ gì cả, mà là một bức ảnh khiêu dâm, một bức ảnh của người đàn ông khỏa thân.

Mặt sau có ghi tên và thông tin liên lạc, còn có một dòng chữ mập mờ — "Giang tiểu thư, ngưỡng mộ đã lâu, mong nhận được hồi âm của em."

Trương Loan hại tôi!

Tôi giận đến nỗi không chịu được, quay mấy vòng tại chỗ, ngón tay kêu răng rắc.

Lục Minh Kỳ khoanh tay dựa vào tường, lạnh lùng nói: "Không định giải thích sao?"

"Đây không phải là đồ của tôi!" Tôi tức giận quăng tấm ảnh xuống đất, "Tôi hoàn toàn không có hứng thú với loại này, huống hồ tôi là kiểu người lén lút vụng trộm sao? Tôi làm gì luôn rất rõ ràng."

Lục Minh Kỳ chế giễu: "Ý là sau này em ra ngoài tìm người, em sẽ báo cáo cho anh biết sao?"

" Nếu anh cảm thấy cần thiết thì sao cũng được."

Tôi hoàn toàn có thể hợp tác.

Nhưng tôi thực sự không thiếu thốn, một mình Lục Minh Kỳ đã đủ.

Câu trả lời này khiến Lục Minh Kỳ rất không hài lòng, và rõ ràng anh ấy muốn truyền đạt sự không hài lòng này cho tôi.

Anh ấy giỏi che giấu cảm xúc thật của mình, không có chuyện gì xảy ra ở bên ngoài, khi bước vào nhà, lúc nào cũng là tâm trạng bình thản.

Ba năm qua, Lục Minh Kỳ thật sự chưa bao giờ thể hiện cảm xúc tiêu cực trước mặt tôi.

Không phải là không có, mà là không muốn.

Vì vậy khi tôi cảm nhận rõ anh ấy không vui, chắc chắn là anh ấy muốn tôi cảm nhận được.

Tôi đột nhiên cảm thấy có lỗi, vội vàng thay đổi câu nói: "Làm sao tôi lại tìm người khác được? Trong mắt anh tôi là loại phụ nữ như vậy sao? Sao anh có thể suy diễn ác ý về vợ mình?"

Lục Minh Kỳ nhìn tôi im lặng vài giây, không tranh luận với tôi, chỉ chỉ xuống tấm ảnh trên đất: "Cái này từ đâu ra?"

"Bạn bè đưa cho."

"Bạn nào?"

Tôi lắc đầu.

"Không muốn nói?"

"Tại sao phải hỏi cái này?"

Lục Minh Kỳ không trả lời mà hỏi ngược lại: "Hôm nay em đã đi đâu?"

"Tôi đi uống trà với bạn bè."

"Những người bạn kia của bạn?" Lục Minh Kỳ nâng chân mày, "Trương Loan?"

Tôi vô thức lắc đầu: "Anh đừng đoán bừa, anh không quen đâu."

Lục Minh Kỳ im lặng một lúc, rồi lại hỏi: "Có đàn ông ở đó không?"

"Có mấy người, họ dẫn bạn trai đến."

"Bạn trai..." Lục Minh Kỳ nhắc lại mấy từ này, châm chọc nói, "Bạn trai kiếm tiền hàng tháng ấy hả?"

Tôi đá tấm ảnh sang một bên, không muốn nhìn nữa.

"Đây là chuyện trong giới, có gì mà phân biệt rõ ràng vậy?"

"Cái tên Du Uyên đó có đi không?"

"Không, anh ta chắc chưa có chủ, chỉ có một đồng đội của anh ta đi thôi." Tôi nhấn mạnh lại, "Tôi không thích loại này, ảnh đã qua chỉnh sửa nhiều, người thật chẳng đẹp."

Lục Minh Kỳ bắt lấy từ khóa mà anh ấy nghĩ: "Nếu người đẹp thật, vậy em sẽ thích à?"

Bảy ngày không gặp, chồng tôi có dấu hiệu phát triển thành kẻ thích cãi lý.

Cứ tiếp tục tranh cãi sẽ không có điểm dừng, tôi chủ động khoác tay anh ấy, dẫn anh ấy ra ngoài.

"Anh về bao lâu rồi? Ăn chưa?"

Lục Minh Kỳ không giãy giụa, đi theo tôi vào thư phòng.

"Chắc là còn nhiều việc chưa làm xong, nhanh lên làm đi, tránh phải thức khuya, tôi sẽ gọi đồ ăn ngoài, anh muốn ăn gì?"

"… gì cũng được."

"Được, tôi xem qua rồi, lát nữa tôi sẽ đi tắm, đồ ăn đến rồi anh mở cửa nhận."

Nói rồi tôi đi ra ngoài, nhìn lại thì Lục Minh Kỳ cũng theo sát phía sau.

Tôi lại đẩy anh ấy trở về: "Được rồi, anh ở đây đợi đi, tôi bảo họ để đồ ở cửa, chờ tôi tắm xong rồi lấy."

Lục Minh Kỳ nói: "Anh cũng đi tắm."

"Anh không phải đã tắm rồi sao?"

"Chưa, vừa cởi đồ xong, nghe thấy tiếng động mới ra."

"Ồ, vậy anh đi tắm phòng khách đi?" Anh đang giận dỗi, tôi phải nhượng bộ, nên lập tức đổi cách nói, "Anh dùng phòng chính, tôi đi tắm phòng khách."

Lục Minh Kỳ lắc đầu: "Cùng nhau."

"À?"

Anh ấy lặp lại một lần: "Cùng nhau.”

9

Lục Minh Kỳ đã lừa tôi.

Khi anh ấy ôm tôi rời khỏi phòng tắm, tôi rõ ràng thấy bộ đồ công sở anh ấy đã thay trong giỏ đồ bẩn.

Tuy nhiên, tôi không tính toán với anh ấy, như người ta nói vợ chồng cãi nhau lúc đầu rồi lại hòa thuận cuối ngày, tâm trạng của Lục Minh Kỳ giờ rõ ràng đã khá hơn nhiều.

Anh ấy lại bắt đầu dụi đầu vào tôi, chẳng chút thương tiếc, tất cả trọng lượng đè lên người tôi, làm tôi suýt không thở nổi.

 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.