Chương 1
Avatar Khung avatar
42906 Chữ

<01/04>

1

"Giang Việt Lăng ch.ết giữa mùa đông tuyết rơi, khi phát hiện thi thể, trong tay vẫn nắm chặt nửa cái bánh hành nhặt từ thùng rác."

"Tin tức truyền về Hải Thành, ai biết cô ta cũng nói một câu 'tự làm tự chịu'. Họ từng cười nhạo, từng mắng chửi, rồi nhanh chóng quên đi người phụ nữ độc ác này. Qua một thời gian nữa, chẳng ai còn nhớ cô ta từng tồn tại."

Cái gì cơ?

Tôi căn bản không ăn bánh hành!

Lại còn nhặt từ thùng rác nữa?!

Sáng sớm mà đã bị sỉ nhục thế này?

Tôi giật mình bật dậy từ trên giường, đầu óc choáng váng, vội vàng nằm xuống lại.

Tôi đã nằm trên giường suốt năm ngày vì chấn động não nhẹ, bác sĩ đề nghị nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Năm ngày trước.

Lễ kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, hai bên gia đình quyết định tổ chức rầm rộ.

Một là để ăn mừng liên hôn giữa hai nhà Lục – Giang đã tròn ba năm.

Hai là vì dự án hợp tác mới của hai bên đã hoàn thành giai đoạn đầu, sắp bước vào quỹ đạo, cần một dịp thích hợp để công bố rộng rãi.

Không phải lễ Tết, cũng không có sinh nhật trưởng bối nào sắp đến, thế là tiệc kỷ niệm ngày cưới của tôi và Lục Minh Kỳ được đưa vào kế hoạch.

Còn ý kiến của tôi và Lục Minh Kỳ ư? Chẳng ai quan tâm.

Cũng may chúng tôi đều là những người thực tế, đã qua độ tuổi nổi loạn từ lâu. Chỉ cần có lợi cho bản thân và gia tộc, có thể phối hợp thì nhất định phối hợp, không thể phối hợp thì cũng tìm mọi cách để làm được.

Giả vờ làm cặp đôi ân ái, chúng tôi đã diễn quá nhiều lần trong các sự kiện xã giao, không hề khó khăn gì.

Hôm đó, tôi như thường lệ khoác tay Lục Minh Kỳ, nở nụ cười dịu dàng hiền thục, cùng anh ta bước xuống cầu thang từ trên cao.

Điện thoại của Lục Minh Kỳ chợt đổ chuông, là một đối tác quan trọng.

Anh ta bảo tôi xuống trước, đợi gọi điện xong sẽ đến tìm tôi.

Tôi là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi, tất nhiên không cần chồng lúc nào cũng kè kè bên cạnh.

Tôi phất tay bảo anh ta cứ lo công chuyện, những dịp như thế này chẳng làm khó được tôi.

Lục Minh Kỳ vẫn không yên tâm, dặn dò: "Gót giày cao đấy, xuống cầu thang cẩn thận chút."

Tôi liếc anh ta một cái, hừ nhẹ: "Tôi đâu có ngu, OK?"

Rồi ngay sau đó... tôi bước hụt.

Trước mặt Lục Minh Kỳ và toàn thể khách mời, tôi lăn thẳng xuống cầu thang, bất tỉnh tại chỗ.

Tỉnh lại thì thấy mình đã nằm trong bệnh viện.

Bác sĩ chẩn đoán tôi bị chấn động não nhẹ, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi hoàn toàn.

Lục Minh Kỳ ngồi bên cạnh hỏi han về các triệu chứng.

Bác sĩ dặn dò: "Có thể sẽ xuất hiện triệu chứng buồn nôn, chóng mặt, ù tai, thậm chí mất trí nhớ ngược chiều, không nhớ được tình huống lúc bị thương."

Thấy tôi tỉnh lại, bác sĩ hỏi mấy câu rồi kết luận: "Có vẻ không có vấn đề gì nghiêm trọng, những gì cần nhớ vẫn nhớ, không bị mất trí nhớ, cảm giác buồn nôn nhẹ thì nghỉ ngơi hai ngày nữa là khỏi."

Tôi cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng.

Rất rất nghiêm trọng!

Dù không bị mất trí nhớ, nhưng trong đầu tôi cứ liên tục xuất hiện những mảnh ký ức kỳ quái.

Tình trạng này kéo dài suốt năm ngày. Các triệu chứng khác trên cơ thể gần như đã khỏi, chỉ có những ký ức lộn xộn ấy không giảm mà còn tăng lên.

Đến sáng nay, tôi mới có thể ghép nối thành một câu chuyện hoàn chỉnh.

Nếu những ký ức này là thật, nếu tôi thực sự sống trong một cuốn tiểu thuyết, thì tôi chính là nữ phụ độc ác.

Lục Minh Kỳ là nam phụ si tình, lặng lẽ bảo vệ nữ chính.

Em trai anh ta, Lục Minh Tinh, là bạn trai cũ cặn bã của nữ chính.

Anh trai anh ta, Lục Minh Lễ, là tổng tài bá đạo với mọi chỉ số max level*.

*chỉ số cao cực điểm

Nữ chính tôi không quen biết, nhưng ký ức cho tôi biết cô ấy tên Liên Dung.

Một cô gái có xuất thân bình thường, dung mạo tầm trung, nhưng chăm chỉ tiến thủ.

Ở thời điểm hiện tại, Liên Dung vừa tốt nghiệp đại học, đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh với Lục Minh Tinh sau lần chia tay thứ N.

Chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ đến phỏng vấn ở tập đoàn Lục Thị và bắt đầu dây dưa với nam chính, nam phụ.

Còn tôi, ngay từ lần đầu gặp nữ chính đã trăm điều không vừa mắt.

Đặc biệt là khi những người đàn ông quanh tôi đều chú ý đến cô ấy, tôi bị ghen tị che mờ lý trí, ba lần bốn lượt gây rắc rối cho nữ chính.

Tôi đã là gái có chồng, có một ông chồng dịu dàng đẹp trai, vậy mà lại không thích, lại bỗng dưng si mê anh chồng?

Lục Minh Lễ là người đặt chỉ số si tình lên hàng đầu, dĩ nhiên chẳng cho tôi chút sắc mặt tốt nào.

Bị anh ta từ chối hết lần này đến lần khác, tôi sinh hận nữ chính, rồi bỗng nổi hứng đi ve vãn bạn trai cũ của cô ấy, tức là em chồng tôi, Lục Minh Tinh.

Cái quái gì thế này?

Mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết nhất cũng không viết tình tiết thế này nữa!

Điều này không hợp logic chút nào, cũng hoàn toàn không phù hợp với tính cách của tôi.

Tôi là một người yêu tiền hơn mạng, còn tình yêu thì có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Giữa xã hội này, không mấy cặp vợ chồng thật lòng yêu nhau. Đa phần đều giống như tôi và Lục Minh Kỳ, là vợ chồng trên danh nghĩa mà thôi.

Hôn nhân thương mại mà, ai rảnh đi tìm tình yêu ở đây chứ?

...

Lúc này, tôi đang chuẩn bị đến bệnh viện kiểm tra lại thì người giúp việc nói với tôi:

"Phu nhân, tôi có một người bạn vừa tốt nghiệp Đại học Hải Thành, muốn xin vào tập đoàn Lục Thị làm trợ lý. Nghe nói tổng giám đốc Lục đang tìm người, chỉ nhận người do nội bộ giới thiệu. Ngài có thể giúp tôi nói một tiếng với nhị thiếu gia không?"

Tôi thuận miệng hỏi: "Bạn cô tên gì?"

Cô ấy cười nói: "Liên Dung ạ."

Tôi "ừm" một tiếng, chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, đầu óc trống rỗng.

Mất một lúc lâu sau, tôi mới nhận ra có gì đó không đúng.

"Tên cô ấy là gì cơ?"

Người giúp việc trả lời: "Liên Dung ạ, Liên trong 'liên tục', Dung trong 'phù dung'."

Tôi: "???"

2

Tôi vô cùng kinh ngạc, sau khi kiểm tra lại thì ngay cả việc mua khoai tây chiên tôi cũng quên mất.

Vừa về đến nhà, tôi liền giục Tiểu Lý gửi sơ yếu lý lịch của Liên Dung cho tôi.

Tiểu Lý hành động rất nhanh, chưa đầy năm phút sau, một bản CV màu đã được gửi vào WeChat của tôi.

Góc trên bên phải có một tấm ảnh bán thân.

Cô gái trong ảnh có mái tóc đen mượt, dung mạo tuy không đến mức khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng không phải dạng tầm thường.

Liên Dung có gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan thanh tú, thoạt nhìn không quá nổi bật, nhưng khi cười, hai lúm đồng tiền nhỏ bên má như làm bừng sáng cả khuôn mặt.

Cô ấy thuộc kiểu "tiểu gia bích ngọc", càng nhìn càng thấy ưa nhìn.

Lục Minh Tinh, tên công tử bột đời thứ hai kia, từ nhỏ đã không thích kiểu mỹ nhân quyến rũ rực rỡ, mà lại đặc biệt say mê mẫu người này.

Bảo sao hai người yêu nhau rồi lại tranh cãi suốt mấy năm, cái tính chó má của Lục Minh Tinh vẫn có thể lần nào cũng mặt dày chủ động làm hòa.

Tôi do dự không biết có nên gửi CV này cho Lục Minh Kỳ hay không.

Nhưng tôi vốn là người giữ lời hứa.

Hơn nữa, tôi chắc chắn không thể thích anh chồng của mình, càng không thể vì ghen tị mà gây khó dễ cho Liên Dung.

Nếu Lục Minh Kỳ thực sự vẫn thích Liên Dung như trong ký ức kia, thì cuộc hôn nhân này có thể duy trì thì duy trì, không thể duy trì thì tôi sẽ kiếm một món tiền lớn rồi cao chạy xa bay.

Ai thèm dính vào mối quan hệ tình tay ba với bọn họ?

Hơn nữa tôi còn bị gạt ra ngoài, trở thành kẻ bị ghét bỏ.

Lục Minh Kỳ hôm nay tăng ca, đến hơn chín giờ tối mới về nhà.

Tiểu Lý sai đầu bếp chuẩn bị đồ ăn cho anh ta rồi mới lên phòng gọi tôi.

"Nhị thiếu gia đã về, phu nhân có muốn xuống xem không?"

Cô ấy đang ám chỉ tôi đừng quên lời đã hứa.

Tôi chui ra khỏi chăn, tùy tiện khoác một chiếc áo cardigan, phất tay bảo cô ấy cứ đi làm việc của mình.

Tiểu Lý cười rạng rỡ đi làm tiếp, xem ra quan hệ của cô ấy và Liên Dung không hề đơn giản.

Khi tôi xuống nhà, Lục Minh Kỳ đã bắt đầu ăn.

Anh ta có thói quen vừa ăn cơm vừa xem tin tức tài chính, hận không thể biến một phút thành ba phút để dùng.

Những người nghiện sự nghiệp là như thế đấy.

Lục Minh Kỳ ít ra còn ráng cưới được vợ.

Còn ông anh của anh ta thì thẳng thừng dọn cả phòng ngủ vào văn phòng, mỗi tháng chỉ về nhà tổ chức một bữa cơm gia đình, đúng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Năm sau, Lục Minh Lễ sẽ bước sang tuổi ba mươi.

Chỉ nhìn vào mối quan hệ rắc rối giữa Liên Dung và ba anh em nhà họ Lục, chắc chắn trong thời gian ngắn sẽ không thể đến với anh ta.

Ba mươi tuổi mà vẫn còn là kim cương vương lão ngũ thì đã hiếm, ba mươi tuổi mà vẫn còn là trai tân thì đúng là sinh vật quý hiếm.

Lục Minh Kỳ từng nói với tôi, ông anh cả của anh ta đến giờ vẫn chưa từng yêu ai, thậm chí nụ hôn đầu cũng còn giữ.

Cứ tiếp tục thế này, có khi anh ta sẽ trở thành pháp sư mất.

Tôi vừa nghĩ vẩn vơ, vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Lục Minh Kỳ.

Anh ta đặt máy tính bảng xuống, hất mắt nhìn tôi: "Bác sĩ nói thế nào?"

"Tốt cả rồi, mọi thứ đã hồi phục bình thường."

"Vậy thì tốt."

Trông anh ta có vẻ như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt mệt mỏi cuối cùng cũng có thêm chút ý cười.

"Em đâu có thấp, sau này bớt mang giày cao gót đi."

Năm ngày trôi qua, anh ta lần đầu tiên nhắc đến chuyện hôm đó.

Tôi nghĩ anh ta đang nhắc nhở tôi, bèn tỏ thái độ tốt mà nhận lỗi: "Xin lỗi nhé, đã làm hỏng một buổi tiệc quan trọng như vậy."

"Không sao, sức khỏe quan trọng hơn."

"Ông nội anh có nói gì không?"

"Không nói gì cả, chỉ hỏi thăm tình hình sức khỏe của em thôi."

Áp lực từ nhà họ Lục hẳn là anh ta đang gánh.

Lạ là bên nhà họ Giang cũng không có động tĩnh gì.

Ngoại trừ ngày tôi tỉnh lại, mẹ tôi có gọi một cuộc điện thoại để hỏi thăm qua loa, chẳng ai trách móc tôi cả.

Phần lớn tình cảm gia đình trong hào môn đều nhạt nhẽo, nhà họ Giang lại càng vậy.

Bố mẹ tôi coi mỗi đồng tiền bỏ ra cho tôi là một khoản đầu tư, họ không bao giờ làm ăn thua lỗ.

Vừa đủ tuổi kết hôn, tôi đã bị ép đi xem mắt.

Những gia đình kém hơn nhà họ Giang thì họ chướng mắt, kén cá chọn canh, cuối cùng chờ được đến con rùa vàng là Lục Minh Kỳ.

Trong lễ cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, hai bên gia đình đã công bố một dự án hợp tác trọng đại.

Dự án đó được giao cho Lục Minh Kỳ phụ trách, như một phần thù lao cho việc hy sinh hôn nhân để đổi lấy lợi ích gia tộc.

Anh ta chấp nhận kết hôn chắc chắn không phải vô tư vô lợi.

Là con thứ hai trong nhà, vị trí của anh ta rất khó xử.

Trên có anh cả được bồi dưỡng làm người thừa kế, dưới có cậu em trai ăn chơi lêu lổng.

Lục Minh Kỳ chắc chắn không muốn sống qua ngày như cậu em mình, ngược lại, anh ta rất coi trọng sự nghiệp.

Anh ta muốn có thêm tài nguyên từ các trưởng bối, nên mới chọn đi theo con đường liên hôn.

Nhưng ít nhất, nhà họ Lục vẫn hòa thuận, không xảy ra mấy vụ huynh đệ tương tàn rối ren.

Ba anh em hiện tại đều làm việc trong tập đoàn gia đình, cùng nhau gánh vác, chuẩn bị tiếp quản tập đoàn Lục thị từ tay các bậc tiền bối.

Trước đây Lục Minh Tinh ăn chơi cỡ nào chứ, theo hai ông anh học việc một năm, giờ cũng bớt thói công tử bột, còn biết dùng kính ngữ khi nói chuyện nữa.

Còn nhà họ Giang thì loạn lắm, chẳng muốn nhìn.

Bố tôi có cả rổ con riêng, trên làm sao dưới làm vậy, anh cả tôi chưa cưới mà đã có ba đứa con.

Mẹ tôi cũng chẳng vừa, dùng tiền của bố tôi nuôi cả đám tình nhân bên ngoài.

Các cặp vợ chồng hào môn đa phần chơi bời riêng, chỉ cần đừng gây phiền phức trước mặt là được.

Đến giờ tôi còn chưa gặp mấy đứa em cùng cha khác mẹ của mình.

Đang nghĩ vẩn vơ thì Lục Minh Kỳ hỏi: "Em có liên lạc với nhà không?"

"Không có."

"Tìm thời gian về thăm họ đi, họ rất lo cho em."

Không cần đâu.

Họ chỉ lo lắng về ảnh hưởng tiêu cực của chuyện này, còn sống chết của tôi chẳng quan trọng.

Tôi mở điện thoại, thao tác vài cái rồi gửi CV đi.

"Nghe nói anh cả anh đang thiếu người, Tiểu Lý có một người bạn vừa tốt nghiệp, chuyên ngành phù hợp, anh xem thử đi."

Lục Minh Kỳ ngạc nhiên, vì anh ta biết tôi vốn không quan tâm đến chuyện công ty.

Nhưng rất nhanh, anh ta hiểu ra: "Tiểu Lý nhờ em tìm anh à?"

"Cô ấy chỉ tiện miệng nói một câu thôi, chỉ xin một cơ hội phỏng vấn, có tuyển hay không vẫn do anh quyết định."

Lục Minh Kỳ cười đầy ẩn ý, nhưng vẫn mở CV ra xem.

Công ty có bộ phận nhân sự chuyên trách, các hồ sơ thông thường phải qua nhiều vòng sàng lọc mới được trình lên anh ta. Đến khi đến tay anh ta, về cơ bản đó đều là những ứng viên xuất sắc đã qua vòng cuối cùng.

Nhìn một lúc, hàng lông mày của Lục Minh Kỳ nhíu chặt lại.

“Hồ sơ này làm qua loa quá.” Anh ta đánh giá, “Kinh nghiệm làm việc thì có liên quan đến vị trí.”

Tôi không quan tâm kết quả: “Anh tự quyết đi, tôi chỉ hứa với Tiểu Lý là nói giúp một tiếng.”

“Cơ hội phỏng vấn thì có thể cho.”

“Nếu đưa hồ sơ này thẳng đến bộ phận nhân sự, e là chỉ đi một chuyến vô ích. Bộ phận đó mỗi ngày phải xem hàng trăm bộ hồ sơ, cái này chắc chắn không lọt vào mắt họ.”

“Hồ sơ đa số cũng theo mẫu này mà?”

“Cách diễn đạt quá suồng sã, trọng điểm không rõ ràng. Trợ lý cấp cao làm việc bên cạnh lãnh đạo thường phải xử lý các loại tài liệu, hợp đồng, ngay cả một bản CV cũng không làm tốt, ai có thể tin cô ta đủ khả năng đảm nhận công việc?”

Anh nói thì hay lắm, nếu sau này cô ấy gây ra rắc rối thì chẳng phải người gánh hậu quả cũng là anh sao?

Tôi thầm lẩm bẩm trong lòng.

3

Sau khi xác nhận thông tin cơ bản và diện mạo của Liên Dung, tôi tin đến chín phần những ký ức đột ngột xuất hiện trong đầu.

Người chồng Lục Minh Kỳ này, tôi cũng khá hài lòng.

Nếu có thể, tôi không muốn đi đến bước ly hôn.

Nhưng nghĩ đến cảnh anh ta ném bản thỏa thuận ly hôn trước mặt tôi với gương mặt vô cảm, tôi lập tức dẹp bỏ ngay suy nghĩ đó, thậm chí còn đạp thêm vài cú cho chắc.

Ếch ba chân khó tìm, nhưng đàn ông hai chân thì thiếu gì?

Dù sao đây cũng là một cuộc hôn nhân không tình yêu, bây giờ tôi cũng đã có một khoản tiền tiết kiệm nhỏ, ly hôn xong vẫn có thể sống vui vẻ tự do.

Nếu thật sự có nhu cầu, có thể học theo mẹ tôi, bỏ chút tiền nuôi vài người hợp ý, mà còn chẳng cần tốn công tiếp khách xã giao nữa.

Nghĩ thôi đã thấy sướng.



"Ồ, vậy tôi sẽ bảo Tiểu Lý nhờ bạn cô ấy làm lại một bản CV khác."

"Anh sẽ gửi email nội bộ cho em, bảo Tiểu Lý nhắn bạn cô ấy ghi tên anh vào phần người giới thiệu, đảm bảo sẽ vào được vòng phỏng vấn đầu tiên."

Tôi làm theo lời anh ta, nhanh chóng giải quyết xong việc. Tiểu Lý ở đầu bên kia WeChat cảm ơn không ngớt.

Xong việc rồi, cơn buồn ngủ kéo tới, tôi đứng lên vươn vai.

"Tôi về phòng đây, anh làm xong thì nghỉ ngơi sớm đi nhé."

Lục Minh Kỳ hỏi: "Chắc chắn cơ thể không có gì khó chịu chứ?"

"Chắc chắn."

Anh ta gật đầu: "Vậy chúng ta không cần ngủ riêng nữa?"

Tôi sững người, chữ "được" đã sắp bật ra khỏi miệng, nhưng gương mặt tươi cười của Liên Dung chợt lấp ló trong tâm trí.

Thế là tôi đổi lời: "Để tôi điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt vài ngày đã, gần đây hay thức giấc lúc nửa đêm, sợ làm ảnh hưởng đến anh."

Lục Minh Kỳ nói không sao: "Anh ngủ ít, không ảnh hưởng gì đâu."

"Có đấy."

"Không ngủ cùng em mới là ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh."

Còn có chuyện này nữa sao?

Tôi le lưỡi, trêu: "Người làm chuyện lớn sao có thể đắm chìm trong sắc đẹp?"

Dường như Lục Minh Kỳ thấy buồn cười, đôi mắt cong lên.

"Anh quen ngủ cùng em rồi, em nghĩ đi đâu thế? Hay là em đang ám chỉ anh?"

Nói linh tinh gì thế?

Tôi là kiểu người thiếu thốn đến mức đó à?

Nhưng mà...

Sau này nếu anh ta thích Liên Dung, rồi tôi và anh ta mỗi người một ngả, liệu tôi còn có thể tìm được người đàn ông ưu tú đến mức này không?

Tôi có chút dao động.

Lục Minh Kỳ thấy tôi im lặng, vội nói: "Đùa thôi, cơ thể em mới khỏe lại, anh sẽ không làm gì em đâu."

"Không."

Tôi cúi xuống, hôn lên trán anh ta một cái.

"Anh không nói sai, tôi đúng là đang ám chỉ anh đấy."

Lục Minh Kỳ ngẩn người, sau đó bật cười, buông đũa xuống, kéo tôi ngồi lên đùi.

Tôi tựa lưng vào ngực anh ta, cảm nhận được rung động trong lồng ngực mỗi khi anh ta cười.

"Cười cái gì mà cười?" Tôi xấu hổ cáu lên.

Anh ta tựa cằm lên vai tôi, cọ qua cọ lại như một con cún nhỏ.

"Em nói cũng đúng, anh đúng là đắm chìm trong sắc đẹp thật."

Có lẽ là vì cân nhắc đến việc cơ thể tôi vừa mới hồi phục, Lục Minh Kỳ không quá phóng túng.

Anh ta giúp tôi lau rửa cơ thể, rồi lại tiếp tục vào thư phòng làm việc.

Bị anh ta quấy rối một trận, tôi tỉnh cả ngủ, dứt khoát nằm trong chăn lướt điện thoại.

Cô bạn thân "bằng nhựa" Trương Loan gửi tin nhắn riêng cho tôi, kèm theo mấy bức ảnh.

"Sốc! Cậu ấm Lục Minh Tinh hôn cô bé lọ lem giữa phố!"

"Sống đến giờ đúng là chẳng chuyện gì là không thể thấy."

"Cô gái đó hình như đến từ vùng khó khăn, tớ có bạn học đại học ở Hải Thành, mấy lần thấy Lục Minh Tinh dính chặt lấy người ta không rời. Họ từng quen nhau một thời gian, nhưng cô gái không chịu nổi tính thiếu gia của cậu ấm, nên đòi chia tay. Rồi cậu ấm lại theo đuổi, rồi lại chia tay, chia đi hợp lại cả chục lần."

"Nghe nói lần này chia tay xong, hai người đã ba tháng không liên lạc, ai cũng tưởng cắt đứt hẳn rồi, ai ngờ cậu ấm vẫn chưa chịu bỏ cuộc."

"Tớ thấy cô gái đó nhan sắc bình thường, nhà lại chẳng có tiền có thế, mẹ chồng cậu có chấp nhận chuyện này không?"

Hóa ra là tám chuyện.

Tôi trả lời: "Không rõ, quan hệ giữa tớ và Lục Minh Tinh cũng bình thường, chẳng nói chuyện với nhau mấy lần."

Trương Loan không tin.

"Ở ngoài cậu ta cứ một câu 'chị hai', hai câu 'chị hai', nhìn thì có vẻ rất cung kính, hóa ra là làm màu à?"

Không chỉ làm màu đâu.

Lần đầu tôi theo Lục Minh Kỳ về nhà ăn cơm, thằng nhóc đó mặc áo khoác biker, tóc nhuộm đỏ rực, đến muộn cả buổi.

Lên bàn ăn, thấy khách mà chẳng thèm chào hỏi, ánh mắt thì soi mói, cứ như thể tôi cưới anh hai của nó là chiếm được món hời to lắm vậy.

Những người trong giới có tính cách như vậy không ít, tôi luôn chọn cách tránh xa.

Ai rảnh mà tự chuốc bực vào mình?

Lục Minh Tinh không phải là người không biết cư xử, chẳng qua là lười để ý đến cảm xúc người khác mà thôi.

Nhưng nếu cậu ta thật lòng đối tốt với ai, thì đúng kiểu "xả thân vì huynh đệ" luôn.

Còn tôi—một nhân vật nữ phụ độc ác—sao có thể mong được đối xử đặc biệt chứ? Duy trì bề ngoài hòa thuận là đã tốt lắm rồi.

Theo trí nhớ của tôi, có lần tôi không nhịn được mà hắt cà phê vào nữ chính.

Lục Minh Tinh chẳng buồn quan tâm xem anh hai mình nghĩ gì—mà lúc đó có khi Lục Minh Kỳ cũng chẳng nghĩ gì về tôi thật.

Cậu ta lập tức tìm người làm một báo cáo thương tích giả, định đưa tôi vào đồn cảnh sát.

Không vào đồn thì cũng chẳng khá hơn, vì kết cục của tôi là chết trẻ.

Dù tôi cũng thấy bản thân trong ký ức đó đáng bị ăn đòn, nhưng xét cho cùng cũng chẳng đáng tội đến thế.

Là nữ phụ độc ác, nhưng tôi lại là kiểu nữ phụ không ra gì nhất.

Cùng lắm chỉ nói vài lời khó nghe, không cho nữ chính sắc mặt tốt, chưa từng có ý định phạm pháp hay ra tay thật sự.

Vậy mà cuối cùng lại phải đi nhặt rác ăn.

Càng nghĩ càng thấy nực cười. Chỉ vì tôi thích nam chính, muốn giành lấy thứ "thuộc về nữ chính" sao?

Nếu vậy thì nữ chính cũng quá tham lam đi—ba anh em nhà họ Lục đều bị cô ấy nắm trong lòng bàn tay.

Dù không thể cho hai người kia bất kỳ lời hứa hẹn nào, nhưng vẫn khiến họ tình nguyện vì cô ấy mà giữ mình trong sạch.

Lục Minh Tinh thì không nói làm gì.

Nhưng với nhu cầu của Lục Minh Kỳ, chuyện anh ta giữ mình vì một người phụ nữ mà anh ta chỉ có thể nhìn mà không thể chạm vào, tôi thấy không thực tế.

Ấy vậy mà chuyện này lại đang xảy ra.

Tôi suy nghĩ lại toàn bộ cuộc đối thoại, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

"Vậy là chỉ hỏi vậy thôi à?"

"Em còn muốn biết gì nữa?"

Tôi có cảm giác anh ấy lại đang ngầm nói tôi không thông minh lắm.

"Anh rút ra được kết luận gì từ cuộc nói chuyện đó?"

"Không có gì chắc chắn cả, vẫn cần hỏi thêm thằng ba, xem lời khai của hai bên có khớp nhau không."

"Anh nghi ngờ Liên Dung cố tình tiếp cận Lục Minh Tinh?"

"Những cô gái như thế này không hiếm."

Tôi nghĩ trong tiểu thuyết, nữ chính thường rất chân thành và lương thiện, không hay dùng mánh khóe mờ ám. "Anh nghĩ nhiều quá rồi."

Lục Minh Kỳ rót một ly sữa, đặt trước mặt tôi: "Uống nhiều vào, bồi bổ sức khỏe."

"...Anh đúng là đáng ghét.”

5

Sau khi ăn sáng, Lục Minh Kỳ quả nhiên đi đến phòng làm việc gọi điện cho Lục Minh Tinh.

Tôi đoán anh ta cũng sẽ gọi cho Lục Minh Lễ.

Không biết hai anh em nói gì với anh ta, nhưng khi anh ta ra ngoài thì sắc mặt không được tốt lắm.

Tôi cũng không hỏi thêm.

Tuy nhiên, khi đi ngủ vào buổi tối, anh ta chủ động nhắc đến.

"Em trai nói đúng là nó chủ động theo đuổi, Liên Dung không phải là người tình nguyện ở bên nó, ba năm qua suốt ngày cãi vã, chia tay rồi làm hòa, Liên Dung nói ở bên nó rất mệt, nó quá trẻ con."

Thực ra đúng là có chút.

Tôi nhớ lại lần đầu gặp mặt Lục Minh Tinh với mái tóc đỏ, những kỹ năng giao tiếp tồi tệ của cậu ta, trong lòng tôi không khỏi gật đầu.

"Anh trai anh mời cô ấy ăn cơm chỉ vì cảm ơn, hôm đó xe của anh ấy gặp sự cố, điện thoại để quên trong văn phòng, Liên Dung tình cờ đi qua, mượn điện thoại của cô ấy gọi một cuộc, đúng lúc đến giờ ăn cơm, nghĩ là mời cô ấy ăn một bữa để cảm ơn."

Xem kìa.

Tôi đoán không sai.

Những người có hào quang nữ chính sẽ không cần dùng thủ đoạn.

Trong ký ức của tôi, Liên Dung luôn là cô gái năng động, bỏ qua những ân oán cá nhân, thì cô ấy còn mạnh hơn tôi nhiều, một kẻ chỉ biết ăn bám.

Chỉ là tình cảm của cô ấy là một mớ hỗn độn, cũng chẳng thể trách, vì đàn ông khi nhìn thấy cô ấy thì không thể rời mắt.

Nhìn xem Lục Minh Kỳ, vô cớ nghi ngờ người khác, sau khi xác nhận là hiểu lầm thì biểu cảm cũng thay đổi.

Liên Dung trong mắt anh ta bỗng trở nên tích cực, ngọn lửa tình yêu nhỏ bé đã nhen nhóm rồi.

So với Lục Minh Tinh kiểu trẻ con như vậy, một cô gái có nền tảng như Liên Dung, chắc chắn sẽ phù hợp hơn với những người đàn ông trưởng thành và ổn trọng như Lục Minh Lễ và Lục Minh Kỳ.

Nếu không phải tôi còn chiếm vị trí Lục phu nhân, thì có lẽ Liên Dung sẽ nghiêng về Lục Minh Kỳ.

Lục Minh Lễ tuy điều kiện tốt, nhưng không biết cách gần gũi người khác.

Trong ký ức của tôi, khi đi cùng Liên Dung về nhà thăm bố mẹ, nghe nói anh ấy vẫn tỏ ra lạnh lùng, không được bố mẹ vợ tương lai ưa thích.

"Haizz——" tôi thở dài.

Lục Minh Kỳ lập tức nhìn tôi: "Thở dài gì vậy?"

"Chỉ là thấy mọi người đều khá vất vả."

Tôi vì áp lực gia đình mà phải kết hôn, Lục Minh Kỳ vì lợi ích gia tộc mà phải cưới.

Liên Dung mê mải làm giàu, không cố ý thu hút ánh mắt của bao nhiêu người đàn ông, vẫn bị cuốn vào mối quan hệ phức tạp.

Tội nghiệp nhất là tôi.

Dù sao thì Lục Minh Kỳ chỉ mất đi tình yêu, còn tôi mất đi cả mạng sống!

Lục Minh Kỳ không nói gì, chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi im lặng bóc một quả trứng cho tôi.

Hiểu lầm đã được giải quyết.

Liên Dung đã có cơ hội phỏng vấn.

Tiểu Lý nói cô ấy thể hiện rất tốt, đã có cơ hội vào vòng hai.

"Có mấy vòng phỏng vấn?"

"Hai vòng."

Vòng phỏng vấn thứ hai chính là Lục Minh Kỳ tự mình đến. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.