<03/04>
Tôi đưa tay đẩy anh ấy, nhưng không thể đẩy nổi.
Thử thêm hai lần nữa, anh ấy không vui, cắn vào cổ tôi:
"Đừng động, để anh ôm một lát."
"Anh đã ôm lâu rồi."
"Chưa đủ."
Tôi bất lực thở dài.
Lục Minh Kỳ ôm tôi chặt hơn:
"Anh đã sống một mình ở công ty cả tuần, không thể ôm em, tối anh rất khó ngủ."
Tôi bật cười:
"Vậy trước khi kết hôn anh sống sao?"
Anh ấy thỏa mãn hít hà hương tóc tôi, trông có vẻ rất thư giãn.
Người này, chẳng lẽ thích tôi?
Tôi giật mình trước suy đoán đó, tim bỗng loạn nhịp, vội vàng thu tay lại khỏi eo anh ấy.
Lục Minh Kỳ không cho phép, hiếm khi lộ ra sự trẻ con ngang ngược:
"Ôm tôi đi, Tuyết Linh, anh muốn em ôm anh chặt hơn."
Tôi đành đặt tay trở lại.
Không thể nào.
Hả?
Lục Minh Kỳ thích tôi sao?
Nhớ lại hôm đó trên xe, anh ấy nghiêm túc khẳng định sẽ không làm gì có lỗi với tôi, sau đó lại buồn bã trách tôi có trái tim sắt đá.
Càng nghĩ càng giống như vậy.
Nhưng nếu anh ấy thích tôi, thì câu chuyện sẽ diễn biến thế nào đây?
Nam chính là của nữ chính, nam phụ cũng là của nữ chính, thậm chí những người khác đều thuộc về nữ chính.
Làm sao họ có thể trao trái tim cho một người phụ nữ khác?
Tôi chỉ là nữ phụ độc ác mà thôi!
Lục Minh Kỳ bị lỗi rồi sao?
Hay vấn đề là ở tôi?
Tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu, nghe giọng anh ấy nhẹ nhàng bên tai:
"Vợ à, một tuần không gặp, em có nhớ anh chút nào không?"
Anh ấy làm nũng thế này khiến tôi thấy vừa lạ vừa quen.
Mối quan hệ khó khăn lắm mới dịu đi, tôi không muốn làm căng thẳng:
"Có nhớ."
"Nhớ đến mức nào?"
"Đêm không ngủ được."
"Em nói dối." Lục Minh Kỳ bật cười khe khẽ: "Anh thấy em sống rất vui vẻ mà."
"Sao lại thế? Anh không ở nhà, tôi ăn không ngon, ngủ không yên, sắp chết vì khó chịu đây."
"Sao không nhắn tin cho anh?"
"Anh bận mà?"
Anh ấy hừ lạnh một tiếng, lại mắng tôi nói dối.
"Tuyết Linh, em không thể như vậy được, biết không?"
Anh ấy đặt trán lên hõm vai tôi, hơi thở nóng bỏng phả lên da tôi, nhột nhột.
"Em không thể đối xử với anh như vậy. Anh cũng là con người, cũng biết đau lòng, cũng có lúc mong em chủ động một chút, yêu anh nhiều hơn một chút."
Tim tôi đập ngày càng nhanh, mặt nóng bừng lên.
Một mặt tôi thấy chuyện tình yêu giữa vợ chồng liên hôn thật viển vông, mặt khác lại dâng trào những rung động khó kiềm chế.
Thật lòng mà nói, Lục Minh Kỳ hoàn toàn phù hợp với mẫu bạn đời lý tưởng của tôi. Nếu chúng tôi bắt đầu bằng một mối quan hệ yêu đương bình thường, có lẽ bây giờ đã là một cặp đôi hạnh phúc.
Lục Minh Kỳ chống tay ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống tôi.
Tôi tưởng anh ấy muốn hôn tôi.
Nhưng không, anh ấy vuốt ve tóc tôi, biểu cảm trước nay chưa từng nghiêm túc như vậy.
"Vậy mai đi bệnh viện với anh, kiểm tra não bộ thật kỹ nhé?"
Tôi: "?"
Anh vừa nói cái quái gì vậy?
Tự anh nghe thử xem, trong hoàn cảnh thế này mà nói câu đó có hợp lý không?
Tôi dùng hết sức hất anh ra, trừng mắt giận dữ:
"Tôi cảnh cáo anh, nếu anh còn ám chỉ tôi ngu ngốc, tôi sẽ mặc kệ anh luôn đấy! Mà câu trước câu sau của anh có tí liên quan nào không hả?"
Lục Minh Kỳ nằm ngửa ra giường, duỗi tay ôm tôi vào lòng.
Anh ấy thở dài thật sâu, đầy bất lực:
"Anh nghĩ mấy ngày rồi, cứ thấy em có gì đó kỳ lạ, là bắt đầu từ sau khi bị thương.”
Bất cứ ai tự nhiên có ký ức về tương lai đều sẽ trở nên kỳ lạ thôi!
Tôi không phản bác, chỉ thở dài theo anh ấy:
"Cảm giác của anh không sai đâu, tôi thực sự gặp phải một chuyện... khá kỳ lạ."
Tôi cân nhắc từ ngữ:
"Anh có tin con người có thể tiên đoán tương lai không?"
Lục Minh Kỳ không trả lời.
Tôi cũng không cần anh ấy trả lời, tự mình nói tiếp:
"Nói ra anh có thể không tin, nhưng chúng ta đang sống trong một cuốn tiểu thuyết. Anh cả của anh là nam chính, Liên Dung là nữ chính, anh là nam phụ, Lục Minh Tinh miễn cưỡng xếp nam ba. Còn tôi thì xui xẻo, nhận phải kịch bản nữ phụ độc ác."
Lục Minh Kỳ vẫn im lặng, chỉ đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trán tôi.
Tôi kéo tay anh ấy xuống, giữ chặt không cho cử động lung tung.
"Theo diễn biến câu chuyện, Liên Dung sẽ hoàn toàn bỏ rơi Lục Minh Tinh và dây dưa với anh."
"Đáng tiếc anh đã có vợ, cô ấy vì lý do đạo đức mà buộc phải từ bỏ anh, sau đó anh cả của anh nhân cơ hội chiếm được trái tim cô ấy."
"Trong quá trình đó, cô ấy còn quen nhiều thanh niên tài giỏi, ai cũng thích cô ấy, nhưng cô ấy không muốn đi theo lối NP, cuối cùng chọn 1v1 với anh cả của anh."
Lục Minh Kỳ: "... Em lại đọc mấy quyển tiểu thuyết kỳ lạ gì nữa thế?"
Tôi đã đoán trước anh ấy sẽ không tin.
Tôi giơ ba ngón tay thề:
"Hoàn toàn không, lúc có ký ức này tôi còn chẳng biết Liên Dung là ai."
Biểu cảm Lục Minh Kỳ trở nên nghiêm trọng:
"Em nói tiếp đi."
"Sau đó Liên Dung cưới anh cả của anh, anh và Lục Minh Tinh tự nguyện rút lui, âm thầm bảo vệ cô ấy, giải quyết mọi khó khăn giúp cô ấy. Ngoài ra còn mấy người đàn ông khác nữa, tất cả đều đồng lòng bảo vệ cô ấy suốt đời."
Lục Minh Kỳ không hứng thú với chuyện đó, anh ấy hỏi:
"Vậy còn em thì sao?"
Tôi thở dài thườn thượt, kể lại:
"Tôi chết rồi."
Lục Minh Kỳ ôm chặt lấy tay tôi hơn.
"Còn chết rất thảm nữa."
Nói đến đây tôi thấy ấm ức, không nhịn được mà hít hít mũi."Tôi chết rất thảm."
Nói đến đây, tôi cảm thấy tủi thân, không nhịn được mà hít hít mũi.
"Trong câu chuyện đó, tôi sẽ yêu anh cả của anh, nhưng anh ấy rất ghét tôi. Tôi tức giận nên quyết định quyến rũ Lục Minh Tinh. Nhưng cậu ta còn ác hơn, nói đủ thứ lời khó nghe để sỉ nhục tôi, thậm chí còn muốn tống tôi vào tù."
"Nhưng tôi là công dân tuân thủ pháp luật, cậu ta không có cơ hội ra tay. Sau khi quậy chán chê, tôi muốn về nhà sống tử tế với anh, nhưng anh lại lạnh lùng ném cho tôi một tờ đơn ly hôn. Dù tôi có cầu xin thế nào, anh cũng không động lòng."
Lục Minh Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, không ngắt lời.
"Chúng ta ly hôn, ba mẹ tôi biết chuyện thì rất tức giận, họ không cho tôi về nhà, còn thu hồi quỹ đầu tư, đóng băng tất cả thẻ ngân hàng của tôi."
"Mọi người trong giới đều cười nhạo tôi, tôi không thể ở lại Hải Thành, bèn mang theo hai va li đồ trang sức và hàng hiệu đến một thành phố nhỏ để sống. Nhưng chưa tìm được chỗ ở, tôi đã bị cướp sạch."
"Tôi đến đồn cảnh sát trình báo, họ nói khu vực đó không có camera giám sát nên không thể bắt được kẻ cướp, chỉ có thể để ý giúp tôi, nếu có tin tức sẽ báo lại."
"Nhưng tôi chưa kịp nhận tin tức gì, mới ở thành phố nhỏ chưa đầy nửa tháng đã chết đói trong căn phòng trọ."
Tôi đấm xuống nệm giường, vô cùng đau lòng.
"Anh không biết đâu, lúc tôi chết vẫn còn cầm một cái bánh hành nhặt từ thùng rác. Tôi đúng là không thích ăn món đó, thà chết đói cũng không chịu ăn. Không hiểu tôi đang bướng bỉnh cái gì nữa, đến lúc sắp chết vẫn còn kén ăn."
Lục Minh Kỳ không nhịn được cười thành tiếng:
"Rồi sau đó thì sao?"
Thực ra không còn gì sau đó nữa, người chết rồi thì mọi thứ đâu còn liên quan đến mình.
Nhưng tôi vẫn kể tiếp phần còn lại.
"Tôi chết, tin tức truyền về Hải Thành. Mọi người biết chuyện đều chửi tôi đáng đời, không ai chịu đến nhìn tôi lần cuối. Nhà họ Giang thuê đại một người xử lý hậu sự cho tôi, nhưng người đó lại tham ô tiền mua đất chôn cất, trực tiếp rải tro cốt của tôi đi mất!"
Xác nhận tôi đã kể xong, Lục Minh Kỳ hôn lên trán tôi.
Anh ấy vuốt ve má tôi, dịu dàng nói:
"Đáng thương quá, sao em lại mơ thấy giấc mơ như vậy?"
Anh ấy vẫn không tin tôi.
Tôi thừa nhận chuyện này hơi khó tin, nếu không phải chính tôi trải qua, có lẽ tôi cũng không tin.
Vậy nên tôi không trách anh ấy, ngược lại còn rộng lượng nói:
"Tôi mới hai mươi ba tuổi, còn rất nhiều thời gian để tận hưởng cuộc sống, tôi không muốn chết sớm như vậy. Sau này tôi sẽ tránh xa mọi người, ngày nào anh muốn ly hôn thì chỉ cần nói một tiếng, tôi chắc chắn sẽ không níu kéo."
"Không ly hôn."
Lục Minh Kỳ nâng mặt tôi lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi:
"Giang Tuyết Linh, cho dù em có quên bao nhiêu chuyện, nhưng nhất định phải nhớ kỹ điều này. Ngày cưới, chúng ta đã hứa với nhau, đời này sẽ gắn chặt bên nhau. Anh sẽ không ly hôn với em, em cũng không được nhắc đến chuyện này nữa, thậm chí không được nghĩ đến."
"Hứa ư?"
Tôi nghi ngờ lộ rõ trên mặt.
Lục Minh Kỳ giúp tôi vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai, mắt anh ấy dần đỏ lên:
"Xin lỗi."
Tôi lập tức nói:
"Tôi không trách anh."
Anh ấy trông rất buồn, giọng nói đầy sự tự trách:
"Là lỗi của anh, anh không chăm sóc em cẩn thận, để em gặp tai nạn."
Chuyện này không thể trách anh ấy, là do tôi bất cẩn mà thôi.
"Anh đáng lẽ phải phát hiện ra sớm hơn."
Anh ấy cúi xuống hôn môi tôi, tràn đầy ý an ủi.
"Đừng lo lắng, ngày mai chúng ta sẽ đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện. Mọi thứ sẽ trở lại bình thường."
Ý của Lục Minh Kỳ là gì?
Anh ấy nghi ngờ tôi không bình thường sao?
10
Tôi thực sự không bình thường.
Lần này, Lục Minh Kỳ đặc biệt đưa tôi đến một bệnh viện khác để kiểm tra. Kết quả là—chấn động não gây rối loạn trí nhớ.
Bác sĩ đẩy gọng kính viền bạc, chậm rãi nói:
“Trường hợp này khá hiếm gặp. Chấn động não thường gây mất trí nhớ, bệnh nhân có thể quên đi những ngày trước và sau tai nạn, hoặc quên có chọn lọc một phần quá khứ, thậm chí quên sạch tất cả. Nhưng như tình trạng của bà Lục đây, trí nhớ bị lẫn lộn thì tôi mới thấy lần đầu.”
Tôi mơ hồ không hiểu.
Lục Minh Kỳ ngồi bên cạnh nói: “Cô ấy thích đọc tiểu thuyết, có thể có liên quan không?”
Anh ấy đã kể lại toàn bộ câu chuyện bi thảm của tôi cho bác sĩ nghe.
Bác sĩ gật đầu: “Khả năng cao là có liên quan. Hai người có thể kiểm tra lại danh sách đọc của bà Lục trước đây, biết đâu sẽ tìm được câu trả lời.”
Tôi thích đọc tiểu thuyết sao?
Có thể lắm, dù sao tôi cũng không đi làm, rảnh rỗi thì phải tìm gì đó để giết thời gian.
Bác sĩ ở bệnh viện tư rất kiên nhẫn, cùng Lục Minh Kỳ nghiêm túc xem xét danh sách lưu trữ của tôi.
Hai người họ đọc lướt rất nhanh, có những cuốn chỉ nhìn qua phần giới thiệu đã bỏ qua.
Có vẻ tôi thực sự là một người cuồng tiểu thuyết mạng, vì họ mất gần một tiếng mới khoanh vùng được một cuốn tên "Lọ lem sa cơ tái sinh thành vạn nhân mê".
Cái tên này thoạt nhìn chẳng có gì lạ, nhưng khi bị hai người đàn ông đọc lên, tôi không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Nói thật, mấy năm gần đây, tiêu đề tiểu thuyết ngày càng màu mè. Chỉ nhìn tên sách, tôi không có chút hứng thú nào. Nhưng vì chúng quá giống nhau, sợ bỏ lỡ cuốn nào thú vị, tôi vẫn phải bấm vào xem phần giới thiệu và ba chương đầu.
Cuốn này tôi có chút ấn tượng, cốt truyện khá theo khuôn mẫu, văn phong của tác giả đơn giản, trôi chảy, tôi khá thích, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ rõ.
Lục Minh Kỳ và bác sĩ kiên nhẫn đọc từng chương, cuối cùng đến chương 33, nhân vật nữ phụ độc ác “Giang Tuyết Linh” xuất hiện.
Vậy là xong.
Bác sĩ ngồi lại bàn làm việc, bình tĩnh phân tích:
“Theo lịch sử đọc, bà Lục đã đọc đến chương 97, vừa đúng lúc nhân vật Giang Tuyết Linh bị loại khỏi câu chuyện. Thời điểm đó trùng khớp với ngày xảy ra tai nạn của bà. Sau khi tỉnh lại, bà đã nhầm lẫn giữa thế giới thực và nội dung tiểu thuyết.”
Nhưng những ký ức đó lại vô cùng chân thực.
Tôi lắc đầu nói: “Tôi không thấy giống vậy. Trong trí nhớ của tôi, nữ chính tên là Liên Dung, trông giống hệt bạn gái cũ của em chồng tôi. Nhưng tôi trước đây hoàn toàn không quen biết cô ấy.”
“Có thể đã từng gặp hoặc nghe đến tên. Bà chắc chắn trong giấc mơ của mình đã thấy rõ mặt cô Liên chứ?”
Thật sự không chắc.
Dường như chỉ sau khi Tiểu Lý đưa cho tôi hồ sơ lý lịch của Liên Dung, tôi mới thấy gương mặt cô ấy rõ ràng hơn.
Bác sĩ tiếp tục:
“Gần như có thể khẳng định. Trong Lọ lem sa cơ tái sinh thành vạn nhân mê, nữ chính thực sự có mối quan hệ với ba anh em nhà họ Lục. Thiết lập của nhân vật này trùng khớp với bạn gái cũ của em chồng bà.”
Tôi phản bác: “Điều này có thể miễn cưỡng giải thích được. Nhưng tôi có một người bạn, người mà cô ấy thích cũng có liên quan đến Liên Dung. Tôi chưa từng gặp người đàn ông đó, nhưng tôi biết bạn tôi cũng là một nữ phụ độc ác, và tuyến truyện của cô ấy cũng phát triển theo hướng đó.”
“Bạn của bà đã nói cụ thể thế nào?”
“Cô ấy nói nam thần của cô ấy gần đây đã kết bạn với Liên Dung và nói chuyện rất hợp nhau.”
“Bà nhớ lại kỹ xem, bạn bà có trực tiếp nhắc đến tên cô Liên không?”
Tôi cầm điện thoại lên, mở lịch sử tin nhắn với Trương Loan.
Ôi trời!
Trương Loan từ đầu đến cuối chưa từng nhắc đến cái tên Liên Dung.
“Có lẽ… có lẽ bạn tôi không biết cô ta tên là Liên Dung.”
Bác sĩ đề nghị: “Bà có thể gọi điện xác nhận với bạn mình.”
Lục Minh Kỳ cũng nói: “Trương Loan biết mặt Liên Dung. Nếu người đàn ông cô ấy thích có hứng thú với Liên Dung, cô ấy chắc chắn sẽ không dùng từ ‘người phụ nữ khác’ để mô tả.”
Nghe cũng có lý.
Tôi nhắn tin hỏi Trương Loan có ảnh nào về người phụ nữ đang thân thiết với nam thần của cô ấy không.
Trương Loan trả lời ngay lập tức. Cô ấy theo dõi tình hình của đối phương rất sát, gửi cho tôi hơn mười tấm ảnh chụp từ những góc độ kỳ lạ.
Không khó nhận ra, người phụ nữ trong ảnh và Liên Dung không phải cùng một người.
Tôi mấp máy môi, rơi vào trạng thái tự hoài nghi.
Lục Minh Kỳ và bác sĩ tiếp tục thảo luận về phương pháp điều trị.
Câu trả lời của bác sĩ không khác gì trong phim truyền hình: ông ấy không thể đảm bảo khi nào trí nhớ của tôi sẽ phục hồi. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ đột nhiên trở lại bình thường, hoặc có thể cả đời này tôi sẽ nghĩ rằng mình đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Hiện tại không có phương pháp y khoa nào đặc biệt hiệu quả.
Bác sĩ đề nghị Lục Minh Kỳ và người thân thường xuyên trò chuyện với tôi về quá khứ, đưa tôi đến những nơi tôi từng đến, biết đâu sẽ có tác dụng.
Tôi tranh thủ hỏi: “Bác sĩ, trước đây tôi không chỉ chưa từng thấy mặt Liên Dung, mà còn chưa từng nghe qua tên cô ấy. Nữ chính trong tiểu thuyết kia cũng tên Liên Dung à?”
“Ồ, không phải.” Bác sĩ đáp, “Nữ chính tên là Vạn Mê, thích ăn bánh trung thu nhân sen.”
Tôi: “...”
Trên đời thực sự có chuyện trùng hợp đến vậy sao?
Bác sĩ cười: “Không có sự trùng hợp, thì làm sao gọi là ‘trùng hợp’?”
Tôi cạn lời.
Hôm nay, Hải Thành mưa lớn.
Vừa ra khỏi bệnh viện, trời quang mây tạnh, xuất hiện cầu vồng đôi.
Không cần hỏi, tâm trạng của Lục Minh Kỳ rõ ràng đang tươi sáng như cầu vồng.
Anh ấy làm theo lời bác sĩ, đưa tôi đến một nhà hàng mà tôi từng hay đến để ăn trưa.
“Nhớ không? Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đây.”
Trong lúc chờ đồ ăn, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt đầy mong đợi.
Tôi nhắc anh ấy: “Tôi bị rối loạn trí nhớ, không phải mất trí nhớ.”
Lục Minh Kỳ bật cười, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Vậy em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở đâu không?”
Tôi cau mày: “Không phải lần đầu gặp là buổi xem mắt sao?”
Nụ cười của Lục Minh Kỳ dần tắt: “Em thực sự không nhớ, hay là đùa anh?”
“Không có ấn tượng gì cả.”
“Không được đùa với anh.”
Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có chút ký ức nào: “Thật đấy.”
Sắc mặt Lục Minh Kỳ tối sầm: “Giang Tuyết Linh, chuyện này không buồn cười đâu.”
Tôi tiêu rồi.
Hình như tôi thực sự bị mất trí nhớ rồi.
“Tại sao anh không kể cho tôi nghe?”
Giọng Lục Minh Kỳ cứng nhắc: “Sinh nhật của anh trai em, năm năm trước. Nghĩ kỹ lại đi.”
Tôi nhớ rõ tiệc sinh nhật của anh trai mình.
“Anh cũng có đến sao?”
“Nếu không đến, làm sao anh quen em?”
Tôi hít một hơi lạnh: “Ý anh là, chúng ta đã gặp nhau từ năm năm trước?”
Sắc mặt Lục Minh Kỳ dịu đi một chút: “Không hẳn là quen biết, chỉ mới gặp qua một lần. Anh nhờ anh trai em giới thiệu, nhưng anh ấy bảo em vừa mới đủ tuổi trưởng thành, chưa muốn nghĩ đến chuyện tình cảm.”
Tôi hiểu rồi.
“Vậy thì chỉ là anh đơn phương nhìn thấy tôi.”
“Em có nói chuyện với anh.”
“Có sao?”
“Có!”
Anh ấy khẳng định chắc nịch, khiến tôi bắt đầu dao động, nhưng não tôi vẫn trống rỗng.
“Hôm đó tôi nói chuyện với rất nhiều người.”
Lục Minh Kỳ: “...”
“Từ trước đến giờ gia đình chúng ta có qua lại nhiều không? Sao anh lại được mời đến sinh nhật anh tôi?”
Nhà họ Lục chủ yếu ở Hải Thành, còn nhà họ Giang lại có gốc rễ ở An Thị. Mấy năm gần đây, nhà tôi mới mở rộng làm ăn sang Hải Thành. Dự án đầu tiên khi đặt chân đến đây chính là hợp tác với nhà họ Lục.
Tuy nói là cùng một giới, có nghe qua danh tiếng của nhau, nhưng không ở cùng một thành phố nên giao thiệp không nhiều.
“Chị dâu của em là người nhánh bên của nhà họ Lục, chuyện này mà em cũng nhớ nhầm sao?” Lục Minh Kỳ không thể tin nổi, “Vậy em còn nhớ buổi xem mắt của chúng ta là do anh trai và chị dâu em sắp xếp không?”
Tôi ngơ ngác: “Có chuyện đó à?”
Lục Minh Kỳ híp mắt, như đang nhớ lại, lát sau bỗng ngộ ra: “Vậy hôm đó em nói chuyện liên hôn… Ý em là chúng ta đến với nhau vì lợi ích sao?”
Chẳng lẽ không phải vậy?
Mà anh tôi kết hôn từ bao giờ?
Tôi nghĩ gì nói nấy:
“Anh tôi kết hôn lúc nào?”
Lục Minh Kỳ cười khổ: “Lâu rồi, con cũng đã ba đứa rồi.”
“Không phải là con riêng sao?”
“Là con hợp pháp.”
Tôi đập mạnh điện thoại xuống bàn, tức giận nói: “Anh tôi sao có thể như thế! Kết hôn rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài?”
“Người ta vợ chồng tình cảm tốt đẹp lắm!”
“Sao có thể chứ?”
Tôi không tin nổi.
“Anh ấy chỉ học theo bố tôi thôi. Ở nhà thì giữ vững gia đình, bên ngoài thì trăng hoa. Bố tôi còn quá đáng hơn, sinh cho tôi cả chục đứa em cùng cha khác mẹ.”
Lục Minh Kỳ lắc đầu thở dài liên tục: “Em nói câu này trước mặt họ thử xem, có khi sau này không cần quay về nữa.”
“Hừ! Tôi vốn không định về!”
“Vẫn nên về một chuyến đi. Anh nghĩ em cần nói chuyện với họ.”
Tôi sững người: “Chuyện này cũng là cốt truyện trong tiểu thuyết sao?”
Lục Minh Kỳ gật đầu.
“Bố mẹ và anh trai tôi thực sự yêu thương tôi?”
Anh ấy lại gật đầu.
“Vậy sao lúc tôi nhập viện, họ không đến thăm tôi? Ngay cả một cuộc gọi hỏi thăm cũng không có.”
“Họ đã ở bệnh viện cả một đêm, còn có lần em tỉnh dậy thấy họ đấy, rồi mới rời đi. Lúc đó anh và em đều ở bệnh viện, không thể để buổi tiệc tối bên ngoài không có ai chủ trì.”
“Bố và anh trai em bận rộn công việc, mẹ em thì đang chuẩn bị mở studio mới, có rất nhiều tài liệu cần chuẩn bị. Khi biết tình trạng của em không nghiêm trọng, họ mới vội vàng quay về Giang Thị. Bác sĩ khuyên em nên tĩnh dưỡng, họ sợ gọi điện sẽ làm phiền em nghỉ ngơi, nên mỗi ngày đều nhắn tin hỏi thăm tình hình của em thông qua anh.”
Lục Minh Kỳ kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ mấy tháng nay em chưa từng liên lạc với họ?”
“Họ cũng không chủ động liên lạc với tôi mà.”
“Có thể là do anh nói với họ rằng em đã hồi phục rồi, họ yên tâm nên tập trung vào công việc thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Chín phần là vậy. Cả nhà em không thích gọi điện thoại, quan niệm rằng ‘không có tin tức gì chính là tin tốt’. Chỉ có việc cực kỳ quan trọng mới gọi điện.”
Dường như tôi thực sự không thích liên lạc với người khác.
Danh sách bạn bè trên WeChat rất dài, nhưng chỉ có Lục Minh Kỳ và Trương Loan là tôi nói chuyện thường xuyên hơn một chút.
Mà Trương Loan cũng là người chủ động nhắn tin, tôi mới chịu đáp lại vài câu.
Bảo sao hôm đó Lục Minh Kỳ phải đặc biệt nhắc tôi gọi về nhà.
Tôi tự kiểm điểm sâu sắc.
Đi đường phải nhìn cẩn thận, cú ngã này gây ra bao nhiêu chuyện dở khóc dở cười chứ?
11
Tiểu Lý lại quay về bên tôi.
Cô ấy rất biết ơn vì tôi đã giúp Liên Dung một việc lớn. Sau khi biết tình trạng của tôi, cô ấy càng quan tâm chăm sóc tôi chu đáo hơn.
Lục Minh Kỳ bận rộn với công việc, thực sự không thể dành thời gian đi cùng tôi. Anh ấy lập một danh sách và nhờ Tiểu Lý mỗi ngày đưa tôi đến thăm một, hai địa điểm.
Đến kỳ nghỉ lễ ngắn, anh ấy đặc biệt dẫn tôi về thăm Giang Thị.
Đúng như anh ấy nói, bố mẹ tôi rất tình cảm, anh trai và chị dâu cũng hạnh phúc, ba đứa cháu khỏe mạnh lớn lên trong gia đình.
Bố mẹ bảo rằng, hợp tác đầu tiên giữa nhà Giang và nhà Lục được quyết định trước khi tôi và Lục Minh Kỳ gặp mặt. Người thực sự đóng vai trò làm cầu nối chính là anh trai và chị dâu tôi.
Vì dự án không quá lớn nhưng cũng không nhỏ, rất thích hợp để thế hệ sau rèn luyện, nên sau khi hợp tác được xác định, bố mẹ đã giao nó cho anh trai tôi và Lục Minh Kỳ chịu trách nhiệm.
Trước đó, anh trai tôi và chị dâu vẫn đang yêu nhau. Anh ấy thường đến Hải Thành thăm bạn gái, qua lại nhiều lần nên dần trở nên thân thiết với hai anh em Lục Minh Kỳ và Lục Minh Lễ.
Lục Minh Kỳ lần đầu tiên gặp tôi tại bữa tiệc sinh nhật của anh trai, nghe nói là nhất kiến chung tình. Từ đó về sau, anh ấy đặc biệt quan tâm đến tôi.
Nhưng anh trai tôi không đồng ý. Anh ấy yêu sớm, cưới sớm nên không muốn tôi cũng yêu sớm như vậy.
Anh ấy yêu cầu Lục Minh Kỳ chờ hai năm, đến khi tôi 20 tuổi mới giới thiệu tôi với anh ấy.
Lục Minh Kỳ khá sốt ruột. Vào ngày sinh nhật 20 tuổi của tôi, anh ấy đã nhờ chị dâu tôi, cũng chính là chị họ anh ấy, giúp đỡ.
Chị dâu tôi vốn thích giúp người, nên hôm đó đã nói chuyện này với bố mẹ tôi.
Bố mẹ tôi rất hài lòng với Lục Minh Kỳ, liền liên hệ với trưởng bối nhà họ Lục và sắp xếp một buổi xem mắt trang trọng.
Đó thực sự là lần đầu tiên tôi đi xem mắt, trước đó chưa từng có. Sau khi bị ngã đập đầu, tôi đã nhớ nhầm.
Tôi và Lục Minh Kỳ cũng không phải bị ép buộc đến với nhau.
Sau buổi xem mắt, tôi có ấn tượng tốt về anh ấy. Đúng lúc tôi đang học đại học ở Hải Thành, mỗi khi rảnh rỗi, anh ấy đều đưa tôi đi ăn, đi xem phim. Qua nhiều lần tiếp xúc, quan hệ giữa chúng tôi phát triển nhanh chóng.
Năm đó, vào lễ Thất Tịch, Lục Minh Kỳ đã chuẩn bị một màn cầu hôn lãng mạn.
Tôi không phản đối, vài ngày sau, bố mẹ hai bên đã gặp nhau trong phòng riêng của khách sạn để bàn chuyện hôn sự.
Tình cảm phát triển tự nhiên, hôn nhân còn là một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai gia tộc. Tất cả mọi người đều hài lòng với cuộc hôn nhân này.
Bao gồm cả tôi và Lục Minh Kỳ.
Anh trai tôi đã hai lần phản đối kịch liệt, luôn cảm thấy tôi còn quá nhỏ, không muốn tôi kết hôn sớm.
Lục Minh Kỳ nói rằng tôi đã đến tuổi kết hôn hợp pháp, hơn nữa, chính chị dâu tôi cũng kết hôn với anh trai vào ngày sinh nhật 20 tuổi.
Anh trai tôi không thể phản bác, dần dần cũng im lặng.
Nếu nói hôn nhân của tôi và Lục Minh Kỳ có điều gì không như ý, thì có lẽ là đã ba năm trôi qua mà tôi vẫn chưa có thai.
Trưởng bối hai bên không thúc giục.
Bố mẹ tôi đã có ba đứa cháu đáng yêu, hơn nữa họ không muốn tôi sinh con sớm, bảo rằng tôi còn trẻ, nên tận hưởng cuộc sống thêm vài năm. Một khi sinh con, mọi sự chú ý đều sẽ dồn hết vào đứa trẻ, cứ nhìn chị dâu tôi là biết vất vả thế nào.
Bên nhà họ Lục cũng không vội. Lục Minh Lễ sắp 30 rồi mà họ còn chẳng buồn giục kết hôn, chứ đừng nói đến chuyện thúc giục tôi sinh con.
Sở dĩ cảm thấy không hài lòng là vì bản thân tôi rất thích trẻ con.
Lục Minh Kỳ thì thiên về việc tận hưởng thêm vài năm thế giới hai người.
Anh ấy bận rộn với công việc, lo lắng nếu có con thì không thể hoàn thành tốt vai trò người cha.
Anh ấy thực sự rất yêu tôi. Nếu có thể, tôi nghĩ anh ấy thà không có con, chỉ mong tôi luôn dành sự chú ý cho anh ấy.
Anh ấy từng ám chỉ điều đó vài lần, nhưng tôi đều kiên quyết bác bỏ.
Kết quả kiểm tra sức khỏe cho thấy mọi thứ đều bình thường. Bác sĩ nói rằng cơ thể tôi rất khỏe mạnh, thậm chí là quá khỏe, nên khó mang thai hơn bình thường.
Lúc đó tôi mới biết, hóa ra cơ thể phụ nữ không phải lúc nào cũng chào đón một sinh mệnh mới. Những người phụ nữ quá khỏe mạnh lại khó thụ thai hơn.
Sau khi xảy ra chuyện, tôi một mặt lo lắng cho tính mạng của mình, mặt khác luôn sẵn sàng ly hôn với Lục Minh Kỳ, chẳng hề nghĩ đến chuyện con cái.
Bây giờ tâm trạng tôi lại trở nên bình thản, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên vậy.
Sáng nay lúc 10 giờ, tôi và Tiểu Lý ra ngoài đúng giờ.
Những địa điểm mà Lục Minh Kỳ liệt kê sắp đi hết, điểm đến đầu tiên hôm nay là tập đoàn Lục Thị.
Mặc dù trí nhớ hỗn loạn, nhưng cuộc sống "cá mắm" của tôi vẫn là thật.
Tôi tốt nghiệp xong liền kết hôn với Lục Minh Kỳ, tuyên bố không thích đi làm, muốn làm nghề tự do ở nhà.
Lục Minh Kỳ đưa tôi thẻ phụ của anh ấy, bảo tôi cứ yên tâm ở nhà làm điều mình thích.
Ba năm qua, tôi đã thử qua rất nhiều thứ, nhưng chẳng thành công việc gì. Trước khi xảy ra chuyện, tôi đang học vẽ, quyết tâm trở thành một nghệ sĩ.
Tôi đã xem qua những bức tranh mình từng vẽ, thực sự không thể gọi là tác phẩm.
Tôi nghĩ có lẽ mình đã bị chiều hư rồi. Sau khi cưới Lục Minh Kỳ, anh ấy càng chiều tôi hơn, khiến tôi ngày càng ỷ lại.
Tôi chưa từng trải qua cú sốc của xã hội, làm việc luôn theo kiểu "đánh trống bỏ dùi".
Đứng dưới tòa nhà công ty, tôi gọi điện cho Lục Minh Kỳ. Anh ấy đích thân xuống đón chúng tôi.
Tiểu Lý xin phép đi tìm Liên Dung ôn chuyện cũ.
Sự tò mò trong tôi bỗng chốc bùng lên, liền bảo Lục Minh Kỳ cứ về văn phòng đợi, còn tôi thì muốn đi xem mặt Liên Dung một chút.
Không ngờ rằng, Liên Dung không trở thành trợ lý của Lục Minh Lễ mà lại làm việc bên cạnh Lục Minh Tinh.
Vừa thấy tôi, Lục Minh Tinh bước nhanh đến chào đón: "Chị dâu đến rồi à?"
Cậu ấy không hỏi tôi đến làm gì, chỉ đạo cấp dưới đi chuẩn bị trà hoa và bánh ngọt cho tôi.
Liên Dung ngoài đời trông xinh hơn trong ảnh.
Cô ấy và Lục Minh Tinh đeo cặp nhẫn đôi đặt làm riêng, có vẻ như hai người đã quay lại với nhau.
Liên Dung có vẻ rất để ý đến chuyện trước đây, cô ấy đứng trước mặt tôi với vẻ lúng túng.
“Cô Giang, thực sự xin lỗi, vì tôi mà cô đã hiểu lầm. Tên ngốc Lục Minh Tinh này cứ khăng khăng không chịu nghe tôi giải thích. Tôi đã mắng anh ấy rồi, mong cô đừng trách anh ấy.”
Giọng nói của cô ấy mềm mại, khiến người ta cảm thấy dễ chịu như gió xuân.
Tôi nhìn cô ấy mà có chút chột dạ.
Trước khi biết sự thật, tôi đã tự ý chê trách cô ấy trong lòng không ít lần.
“Không sao đâu, thực ra tôi cũng có lỗi.”
Tôi mím môi, cười gượng:
“Hồi đó tôi bị ngã chấn thương đầu, không hiểu rõ tình hình mà lại xen vào chuyện của người khác, khuyên Lục Minh Tinh từ bỏ cô. May mà cậu ta không nghe theo, nếu không tôi thành tội nhân mất.”
Liên Dung vội xua tay: “Không, không phải vậy đâu. Những gì cô nói, chính là điều tôi luôn lo lắng. Chắc cô cũng nghe qua hoàn cảnh của tôi rồi, nhà họ Lục là một gia tộc lớn, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể đi đến cuối cùng với anh ấy.”
“Nhờ cô nói chuyện với anh ấy, anh ấy mới hiểu được điều tôi thực sự bận tâm. Sau đó, anh ấy đưa tôi về nhà, bố mẹ anh ấy đối xử với tôi rất tốt, nên tôi mới yên tâm mà ở bên anh ấy.”
Lục Minh Tinh cũng chân thành cảm ơn tôi.
Cậu ấy vẫn còn chút sợ hãi khi nhớ lại: “Nhưng mà những lời chị nói lúc đó thật sự dọa tôi hết hồn. Nào là liên hôn thương mại, nào là chàng trai nghèo phải bỏ tiền ra để quen tiểu thư nhà giàu. Tôi cứ tưởng chị thực sự nghĩ như vậy. Tôi biết anh hai tôi thích chị nhiều thế nào, lúc đó tôi còn cảm thấy không đáng cho anh ấy.”
Hồi tưởng lại, tôi chợt thấy nóng mặt, cảm giác bản thân giống hệt một cô gái vô tâm, vô tình.
Chẳng trách Lục Minh Kỳ tức đến mức phải ngủ ở công ty.
Nhận ra tôi hơi mất tự nhiên, Lục Minh Tinh liền đổi chủ đề: “Dạo này chị cảm thấy thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Tôi đã dành hai ngày để đọc kỹ lại cuốn "Lọ Lem sa sút tái sinh thành vạn nhân mê", dù trí nhớ chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng ít nhất tôi cũng có thể phân biệt được phần nào là từ tiểu thuyết.
Những người xung quanh tôi rất kiên nhẫn, chỉ cần tôi hỏi, họ sẽ nói cho tôi biết tất cả.
Ngồi một lúc, tôi chuẩn bị rời đi.
Lục Minh Kỳ nhắn tin bảo tôi mau chóng qua chỗ anh ấy.
Ra đến cửa, Lục Minh Tinh gọi tôi lại.
“Chị dâu, sau này nhất định phải cẩn thận đấy.”
Cậu ấy hiếm khi có vẻ nghiêm túc như vậy.
“Chị không biết đâu, hôm chị bị thương, anh hai tôi lo lắng đến mức nào. Tôi lớn từng này rồi mà chưa bao giờ thấy anh ấy khóc nhiều như vậy. Khi đó, anh ấy còn run rẩy cả người, thật sự rất sợ mất chị.”
Hôm đó tôi bị hôn mê, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Đây là lần đầu tiên có người nói với tôi những điều này.
12
Quan hệ giữa tôi và Lục Minh Kỳ thực ra có chút kỳ lạ.
Từ anh ấy và những người thân thiết xung quanh, không khó để nhận ra tình cảm anh ấy dành cho tôi sâu đậm thế nào.
Đáng tiếc, tôi không nhớ được.
Ba tháng trời giữ hình tượng nữ phụ ác độc trong đầu khiến tôi luôn đứng ở vị trí an toàn, chỉ dừng lại ở mức độ ngưỡng mộ, sẵn sàng rút lui bất cứ lúc nào.
Anh ấy kể rất sinh động về cách chúng tôi quen nhau, yêu nhau, kết hôn, và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc ra sao.
Nhưng tôi lại không có cảm giác chân thực.
Dù vậy, anh ấy vẫn là mẫu người tôi thích.
Tình cảm cũng vì thế mà vun đắp rất nhanh.
Chỉ là không đủ đồng điệu.
Có đôi lúc, Lục Minh Kỳ im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi nhiều lần cảm nhận rõ ràng rằng anh ấy không hài lòng với phản ứng của tôi.
Rõ ràng anh ấy đang kể về chuyện của hai đứa, có những việc tôi cũng có chút ấn tượng, nhưng tôi không thể hiện quá nhiều cảm xúc.
Anh ấy không vui.
Một lần tôi mượn điện thoại anh ấy, thấy lịch sử tìm kiếm dài dằng dặc:
- “Làm thế nào để chữa mất trí nhớ?”
- “Mất trí nhớ có thể hồi phục không?”
- “Chấn động não gây rối loạn trí nhớ phải làm sao?”
- “Thôi miên có giúp lấy lại ký ức không?”
Và vô số câu hỏi tương tự.
Anh ấy còn tham khảo ý kiến của nhiều bác sĩ, nhưng tư vấn qua mạng thì không có câu trả lời chắc chắn.
Có hai bác sĩ nói tình trạng này khá nghiêm trọng, anh ấy liền không muốn hỏi tiếp.
Tiểu Lý kể rằng, mỗi khi tôi ở trong phòng nghỉ ngơi, thỉnh thoảng có bác sĩ gia đình đến, vào thư phòng của Lục Minh Kỳ ngồi cả tiếng đồng hồ.
Anh ấy vô cùng mong tôi hồi phục.
Nhưng trước mặt tôi, anh ấy vẫn đóng vai một người chồng hoàn hảo, không hề để lộ sự sốt ruột của mình.
Gần đây anh ấy bận rộn, thường xuyên làm việc đến khuya.
Đã lâu rồi chúng tôi chưa nghiêm túc trò chuyện.
Hôm nay tôi đến công ty, tâm trạng anh ấy khá tốt, tranh thủ giờ nghỉ trưa dẫn tôi đi dạo khắp nơi.
Trở về văn phòng, tôi đưa tờ danh sách cho anh ấy xem.
“Những địa điểm anh liệt kê sắp đi hết rồi, nhưng hình như không có tác dụng gì.”
Lục Minh Kỳ nhận lấy, vừa xem vừa hỏi: “Em thấy phiền à? Không muốn đi nữa sao?”
Anh ấy biết tôi thích ở nhà.
“Không phải, tình trạng của em đâu giống mất trí nhớ thông thường? Em chỉ mất một phần ký ức, chủ yếu là rối loạn, nên cảnh vật quen thuộc cũng không giúp ích nhiều.”
“Được.” Anh ấy vo tròn tờ danh sách, ném vào thùng rác. “Vậy sau này không đi nữa.”
Tôi không có ý đó.
“Em đọc xong cuốn tiểu thuyết kia rồi, giờ đã biết đâu là thật, đâu là giả.”
Anh ấy yếu ớt khen ngợi: “Ừ, vợ anh giỏi lắm.”
“… Ý em là, nếu em cứ như thế này cả đời, anh cũng không cần lo lắng. Ký ức có chút lộn xộn cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của em. Anh đừng tự làm khổ bản thân nữa, công việc đã đủ mệt rồi, chuyện của em cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Khoé môi Lục Minh Kỳ hạ xuống, không còn gượng cười nữa: “Anh không thích em bị bệnh.”
“Em không có bệnh mà.”
“Chưa hoàn toàn hồi phục, với anh, thế cũng là bệnh.”
“Chuyện này không có cách chữa dễ dàng đâu.”
Anh ấy vỗ vỗ đùi, ra hiệu tôi ngồi lên.
Lúc cảm thấy thiếu an toàn, anh ấy rất thích ôm tôi.
Tôi phối hợp ngồi lên đùi anh ấy, dán chặt vào người anh ấy, nhẹ nhàng vỗ lưng anh ấy như cách anh ấy thường an ủi tôi.
“Lục Minh Kỳ, em thích anh mà. Đừng như vậy nữa, được không?”
Giọng anh ấy trầm xuống: “Trước đây em toàn nói yêu anh.”
Tôi lập tức đổi giọng: “Em yêu anh.”
“Trước đây em còn chủ động hôn anh.”
Tôi hôn anh ấy một cái: “Bây giờ em cũng chủ động hôn đây này.”
“Thế mà em lại nói chúng ta là liên hôn thương mại?”
Anh ấy vẫn còn canh cánh chuyện này.
“Là do đầu óc em có vấn đề mà.”
“Em còn bảo muốn ly hôn với anh.”
“Không bao giờ nữa, sau này chúng ta sẽ sống thật tốt. Không có anh, em biết tìm ai đây?”
Lục Minh Kỳ hừ nhẹ: “Đám bạn của em chẳng phải hay giới thiệu đàn ông cho em sao?”
“Em không đời nào lấy mấy người như thế.”
“Ồ, nếu không phải kiểu đó thì em chịu cưới à?” Anh ấy hậm hực. “Còn đem ảnh trai khỏa thân về nhà, em cũng giỏi đấy, Giang Tuyết Linh.”
Oan uổng quá!
“Là Trương Loan nhét vào túi em đấy! Nếu biết trước thì em đã không nhận rồi. Mà cậu trai trẻ kia có mặc quần đùi mà, ảnh trần gì chứ?”
“Trai trẻ?” Anh ấy bới móc, “Trông cũng không trẻ lắm.”
“Hình như nhỏ hơn chúng ta chút xíu, bọn họ làm nhóm nhạc, mới debut thì chắc cũng không lớn tuổi đâu.”
“Em chê anh già rồi à?” Anh ấy siết eo tôi, “Anh mới 25 thôi, không già.”
Ai bảo anh già chứ?
Tôi nhẫn nại vuốt tóc anh ấy, bắt chước giọng điệu vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ của anh ấy: “Chúng ta mà có bệnh thì phải chữa, tuyệt đối không được giấu bệnh sợ thầy, biết chưa?”
Lục Minh Kỳ bật cười, ôm tôi ngả ra sau, thoải mái nửa nằm.
“Anh đã xem đoạn video em nói chuyện với lão Tam.”
“Em biết, hôm đó em về nhà, chẳng phải anh đang xem sao?”
“Anh xem rất nhiều lần. Khi đó anh không biết đó là di chứng của chấn động não, anh cứ nghĩ hơn ba năm qua, em chỉ đang diễn kịch với anh. Lúc em nói chuyện với lão Tam, vẻ mặt em rất nghiêm túc, cực kỳ thuyết phục.”
“Vậy nên anh tin?”
“Bán tín bán nghi, lúc đó anh rối lắm. Nhưng em chẳng hề giải thích câu nào, từ ngoài về nhà còn không chào hỏi, cứ như ngầm thừa nhận tất cả.”
Cũng tại bệnh viện trước đó, mấy lần kiểm tra đều không phát hiện ra vấn đề gì.
Có lẽ trường hợp của tôi thực sự hiếm, bác sĩ nhìn phim chụp cũng không thấy gì bất thường.
“Anh mất ngủ suốt cả tuần ở công ty. Anh trai anh sợ anh gục luôn, ngày nào cũng canh anh ngủ rồi mới về nghỉ. Đến khi không chịu nổi nữa, anh ấy hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Anh kể với anh ấy, anh ấy bình tĩnh hơn nhiều, lập tức nhận ra có điểm bất thường, bảo anh dẫn em đi khám lại.”
Hoá ra còn có sự trợ giúp của anh chồng.
Lục Minh Kỳ tiếp tục: “Còn em thì sao, anh không ở nhà, em vẫn vui vẻ ăn chơi, còn đem ảnh đàn ông lạ về.”
Đó là sự cố ngoài ý muốn thôi.
Trương Loan vừa đưa tôi đã quên ngay, nếu cái túi không bị lật đổ, không biết đến năm nào tháng nào tôi mới phát hiện ra.
Tôi ra ngoài không thích đeo mãi một chiếc túi.
“Lúc đó anh thực sự tức giận, không muốn để ý đến em nữa.” Anh ấy trách móc, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, “Nhưng em chủ động đến tìm anh, còn quan tâm anh ăn chưa. Vậy l&a
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.