Chương 4
Avatar Khung avatar
27014 Chữ

Người hiểu y, tất nhiên là bên phía Thái hậu.

Tiêu Dục khao khát tình mẫu tử suốt hai mươi mấy năm, dù đến muộn, nhưng cuối cùng cũng đã có được.

Nhưng có vẻ tình yêu đó không được chân thật cho lắm.

Ít nhất Thái hậu không hề để ý đến bước chân ngày càng yếu ớt và thân hình ngày càng gầy gò của Tiêu Dục.

Nhưng Tiêu Dục lại rất dễ dàng thỏa mãn, một đĩa bánh ngọt, vài câu quan tâm, những báu vật quý giá đã chảy vào cung Thái hậu như nước, dường như y muốn bù đắp cho những năm tháng thiếu thốn ấy.

So với nơi đó, bên tôi có vẻ lạnh lẽo hơn, cũng tự do hơn rất nhiều.

Ngày hôm đó, tôi vừa nhân cớ cho cá ăn, vừa bỏ mật thư vào miệng cá chép trong ao Linh Lung.

Khi quay lại, tôi chạm mặt quận chúa An Bình đang đứng sau lưng mình.

Cô ta đội mũ che mặt, những lọn tóc rủ xuống che đi phần tai đã bị mất một nửa.

Cô ta nhìn tôi, cười thách thức:

- Ngươi thật đáng thương. Ngươi không muốn ta ở lại kinh thành, nhưng ta không chỉ ở lại, mà còn vào sống trong hoàng cung, thậm chí bệ hạ còn cho phép ta hầu hạ bên cạnh, chúng ta ngày ngày ở bên nhau.

Thấy tôi không phản ứng, cô ta tiến thêm một bước, lời nói càng thêm ác ý không che giấu.

- Ngươi và bạn ngươi đều là lũ vô dụng.

Nghe vậy, tôi ném hết mồi trong tay xuống nước, nhìn thẳng vào cô ta.

Nụ cười trên mặt An Bình biến mất.

Tôi chỉ tiến lên một bước, cô ta đã sợ hãi run rẩy.

Nhưng cô ta vẫn không lùi bước, ánh mắt liếc nhìn góc khuất, nơi có người đã lặng lẽ rời đi, chuẩn bị báo tin cho hoàng đế.

Như thể sợ rằng tôi sẽ không trừng phạt cô ta đủ nặng, An Bình vẫn không ngừng khiêu khích.

- Bạn của ngươi thật vô dụng, chỉ cần châm chọc vài câu trước mặt cô ta, cô ta đã tức giận muốn ra tay. Thật nực cười khi cô ta đã chân thành đối xử với hai anh em nhà họ, nhưng cuối cùng không ai tin cô ta.

- Còn nữa…

Cô ta chưa kịp nói hết, một cái tát vang lên cắt ngang.

Tôi không ra tay, chỉ liếc mắt nhìn cung nữ bên cạnh đã có người tiến lên đè cô ta xuống, những người hầu bên cạnh tôi đều là những người được lựa chọn kỹ lưỡng.

Khi họ tát người thì cánh tay luôn xoay tròn, đánh rất mạnh.

Dù An Bình cố tình khiêu khích, nhưng lúc này cô ta cũng bị đánh cho choáng váng.

- Cố Dung Duyệt, đồ tiện nhân!

Má cô ta sưng húp, ánh mắt nhìn tôi đầy oán hận.

“Chát”. Thêm một cái tát nữa, một chiếc răng của cô ta bay ra ngoài.

Tiếng bước chân vội vã vang lên từ bên ngoài.

An Bình nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý, ngay sau đó, giọng cô ta đầy bi thương.

- Bệ hạ cứu muội!

Nhưng người đến không phải là bệ hạ, mà là cô cô chấp sự bên cạnh Thái hậu:

- Hôm nay bệ hạ ngất xỉu trong Ngự thư phòng, Thái hậu gọi cô nhanh chóng trở về chuẩn bị đi thăm.

Nói xong, bà ta như vừa nhìn thấy tôi, lập tức im lặng.

Tôi mỉm cười nhìn An Bình, lúc này vẻ mặt cô ta lộ rõ sự hoảng sợ thật sự.

Tôi không làm khó cô ta thêm nữa, chỉ nhìn vào chiếc còi chim ưng đeo trên ngực cô ta mà nói:

- Thứ này thật đặc biệt. Nghe nói trước khi được gả cho vua thảo nguyên, quận chúa An Bình đã nhận được một chiếc còi chim ưng như vậy làm vật định tình, có tin đồn rằng trước khi thành thân, cô ta đã có tình cảm với vua thảo nguyên, nếu là thật thì sẽ là một câu chuyện tình đẹp.

Những người đang giữ An Bình buông tay, cô ta run rẩy ngã xuống đất.

Ánh mắt nhìn tôi như thể nhìn thấy ma quỷ, thậm chí quên cả hành lễ, vội vàng bò dậy chạy đi.

Đêm đó, một bức thư mật đã được đưa đến tay tôi.

Người đưa tin giọng đầy gấp gáp, chỉ nói rằng có thể đã bị lộ, hỏi quân đội đã hành động đến đâu.

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi viết hồi âm: Sắp đến cổng thành.

Sáng hôm sau, Tiêu Dục tỉnh dậy sau cơn bệnh, y đến gặp tôi.

Y đến để bênh vực An Bình, y nhìn tôi với vẻ không hài lòng.

- Muội ấy không giống nàng, muội ấy không có chỗ dựa trong cung, tại sao nàng cứ phải làm khó muội ấy.

- Tiêu Dục, đừng tự lừa dối mình nữa. Trên đời này không có chuyện tốt vẹn cả đôi đường đâu.

Tiêu Dục im lặng rất lâu, rồi mới lên tiếng:

- Nhưng trẫm là đế vương.

Đây là lần thứ hai y nhấn mạnh thân phận của mình trước mặt tôi, để tuyên bố rằng y đã quyết định nạp An Bình làm phi để bù đắp cho cô ta.

Trước đây, y ghét phụ hoàng nhất vì ông ta đã lấy lí do này để đường hoàng sủng hạnh hai mẹ con quý phi.

Giờ đây, cuối cùng y cũng sử dụng lí do này để biện minh cho việc mình thất hứa.

Trong thoáng chốc, gương mặt y trở nên giống hệt Tiên đế, người từng mắng y là đồ vô dụng trong buổi cung yến.

Cuối cùng thì quyền lực vẫn là thứ mê hoặc nhất.

Tôi nhìn gương mặt nhợt nhạt của y, rồi nghĩ đến người đã bí mật tiến vào kinh thành.

Khóe môi tôi chậm rãi nhếch lên.

Bây giờ Tiêu Dục là đế vương, nhưng rất nhanh thôi, y sẽ không còn là đế vương nữa.

Tôi thường không để người khác chọc giận mình đến lần thứ ba với cùng một lý do.

11

Dường như để cố tình khiêu khích tôi, Tiêu Dục đã chuẩn bị lễ phong phi cho An Bình.

Đó là khoảnh khắc vinh quang nhất trong cuộc đời cô ta.

An Bình mặc bộ xiêm y lộng lẫy, trên đầu đội mũ miện rực rỡ, tiến đến gần người mà cô ta ngưỡng mộ.

Cô ta đưa tay về phía y.

Nhưng ngay khi hai bàn tay sắp chạm vào nhau, sắc mặt An Bình đột ngột thay đổi.

An Bình rút một con dao găm từ trong tay áo ra, đâm thẳng vào tim Tiêu Dục.

Nếu là trước đây, Tiêu Dục sẽ dễ dàng né được nhát dao này.

Nhưng hiện giờ, thậm chí y còn phản ứng chậm hơn người bình thường, trong lúc hoảng loạn, cánh tay y bị con dao găm xuyên thủng.

Chưa kịp đâm thêm nhát thứ hai, An Bình đã bị ngự tiền thị vệ khống chế, nhưng cô ta hoàn toàn không sợ hãi, thổi vang còi chim ưng trong tay.

Nhưng hồi lâu mà chẳng có ai đáp lại.

- Đang đợi các chiến binh thảo nguyên của cô à?

Tôi cười, lấy một cây cung dài ra, đứng không cách cô ta không xa mà nhẹ giọng nói.

- Ngươi... ngươi đã biết hết rồi!

Cô ta hoảng loạn, mặt biến sắc.

- Đương nhiên là ta biết, vì người liên lạc với cô suốt thời gian qua chính là ta.

Tôi vẫn vừa cười vừa nói, kéo căng dây cung, mũi tên nhắm thẳng vào khuôn mặt thất sắc của An Bình.

- Chỉ với vài tên gián điệp cô dẫn tới mà đã muốn nội ứng ngoại hợp để chiếm thành rồi.

- Ngay từ tháng đầu tiên cô cài bọn chúng vào, ta đã nhổ hết sạch bọn chúng rồi.

- Còn bản đồ phòng thủ mà cô tốn bao công sức đánh cắp cũng nằm trong tay ta, các thiết kị thảo nguyên của cô chưa bao giờ nhận được tín hiệu, hôm nay cũng sẽ không có ai đến cứu ngươi.

- Tại sao! - An Bình hét lên.

Tôi buông ngón tay, một mũi tên nhanh chóng xuyên qua bụng cô ta.

Đó là nơi Sở Du bị tổn thương đầu tiên.

- Bởi vì ta là người thù rất dai, cũng rất xấu xa, ta thích nhất là nhìn người khác rơi từ đỉnh vinh quang xuống địa ngục.

Nói rồi, tôi nhắm mắt lại, nhắm vào chân cô ta.

Trước đây, Sở Du bị cô ta đẩy xuống hồ, hai chân cô ấy lạnh cóng.

Một tiếng hét thảm thiết lại vang lên, tôi kéo căng dây cung một lần nữa, nhắm thẳng vào cô ta.

Hôm nay, tâm trạng tôi rất tốt, không nhịn được mà nhếch môi cười, miệng huýt sáo giả như tiếng mũi tên bay:

- Chíu… bụp…

An Bình run sợ trong gió, toàn thân đầy máu. Cô ta nằm rạp dưới đất, hét lên với tôi:

- Ngươi giết ta đi, chi bằng ngươi giết ta luôn đi.

- Ta sẽ giết cô, nhưng cô cứ chờ đi đã.

Trước khi làm điều đó, tôi phải đòi lại những gì cô ta còn nợ.

...

Cuối cùng, An Bình bị trúng bốn mươi hai mũi tên, bị lôi xuống ném vào ngục tối, sau vài canh giờ kêu gào thảm thiết thì tắt thở.

Bấy giờ mọi người mới phát hiện từ đầu đến cuối, vị đế vương oai phong của họ không nói một lời.

Khi nhìn lại, Tiêu Dục đã ngã xuống đất, cả người dường như đã mất cảm giác.

Ai ai cũng biết rằng hoàng thượng vì bị ái phi mình yêu quý đâm trọng thương mà nổi cơn thịnh nộ, lâm vào bệnh nặng.

Ban đầu, y còn có thể phát ra tiếng nói.

Y muốn cầu xin tôi cứu y, tôi chỉ cười, ngồi bên thưởng trà.

Trong thời gian này, Thái hậu đã đến một lần.

Sau khi xác nhận Tiêu Dục đã trở thành kẻ tàn phế, bà không giấu được vẻ khinh ghét trên mặt, che miệng mũi rời đi.

Tiêu Dục vốn đã cố gắng mở miệng để gọi bà ta lại.

Chính vì y cứ căng cổ nhìn theo bóng dáng bà vội vã rời đi mà từ sau hôm đó, y không thể mở miệng nói được nữa.

Nhưng đất nước không thể một ngày không có vua.

Vì vậy khi tôi đưa Cửu hoàng tử, người lưu lạc dân gian, trở về, Tiêu Dục trợn trừng mắt, khuôn mặt y đầy vẻ phẫn nộ.

- Cha mẹ yêu con nên tính toán sâu xa, khi xưa Tiên đế đã dồn hết tâm sức để bảo vệ Cửu hoàng tử, ta phải bỏ ra rất nhiều công sức mới có thể liên lạc được với Cửu hoàng tử đó.

Tôi vừa nói vừa đưa tay vuốt lại mái tóc lòa xòa trên mặt Tiêu Dục.

- Tất nhiên, cũng có những cha mẹ không yêu con cái, để lấy lòng tân đế, Thái hậu cho rằng ngươi ở trong cung quá chướng mắt, nên đã đề nghị để ngươi dọn đi.

Lần này, Tiêu Dục không còn phản kháng nữa, y ngừng cử động co giật, ánh sáng trong mắt biến thành vũng nước tù, y cứ bình thản nhìn tôi, một lúc lâu sau nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống.

Tôi cười bảo y yên tâm:

- Ta chỉ đòi lại những gì thuộc về mình, ta không hề tham lam.

Ví như mạng sống của y mà tôi và Sở Du đã cứu, giờ đây y trả lại thân thể khỏe mạnh của mình cũng không phải là quá đáng.

Ví dụ như giang sơn mà tôi giúp y giành được, y cũng nên trả lại nguyên vẹn.

Y không giữ được lời hứa của mình, làm tổn thương Sở Du luôn hết lòng vì y, lại đẩy Tiêu Thầm luôn kính yêu y ra xa.

Giờ đây, y chỉ còn lại một thân một mình cũng đáng đời.

Đến từ đâu thì trở về nơi đó.

Tiêu Dục bị đưa trở lại phủ Thái tử ngày xưa, nơi này đã trở nên hoang vu, biến thành một đống đổ nát.

Tân đế đã ra lệnh giam lỏng y ở đó, không có lệnh không được ra ngoài.

Tôi phụ trách đưa y đi, trước khi chia tay, tôi nói với y sự thật cuối cùng:

- Khi xưa An Bình vốn không hề xin đi hòa thân vì ngươi, mà là vì cô ta đã yêu vương tử thảo nguyên, hai người họ đã yêu nhau từ lâu, chẳng liên quan đến ngươi hết.

Tiêu Dục lặng thinh lắng nghe, không có phản ứng gì.

Chỉ khi tôi cất bước rời đi, ánh mắt y mới dõi theo, gương mặt ngập tràn buồn bã và hối hận.

- Không hẹn gặp lại, Tiêu Dục.

Nói rồi, tôi quay lưng bước ra khỏi cửa.

- Xin lỗi.

Khi cánh cửa đóng lại, dường như tôi nghe thấy tiếng y nức nở.

Khi quay lại, tôi đụng phải người mầ tôi đã lường trước.

Đó là Tiêu Thầm với dáng vẻ tiều tụy.

Giờ đây gã đã say mê cầu tiên vấn đạo, nhiều lần tìm đến cái chết nhưng đều được người ta cứu sống.

Gã cố tình đến tìm tôi.

Lần gặp lại này, Tiêu Thầm đứng trước mặt tôi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

Gã nói:

- Ta biết công lược là gì rồi, Cố Dung Duyệt, các ngươi tiếp cận bọn ta chỉ để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

- Đúng vậy. Đấy là mục đích của ta.

Tôi nhún vai, không hề phủ nhận.

Nhưng còn Sở Du...

Tôi lại nhớ đến ánh mắt lấp lánh của Sở Du nhìn tôi ngày hôm đó. Cô ấy nói:

- Duyệt Duyệt, Tiêu Thầm thật lòng yêu mình, mình muốn ở lại đây vì anh ấy.

Nghe tôi nói xong câu này, Tiêu Thầm như được thắp sáng lại, một tia hy vọng hiện lên trên gương mặt gã.

- Ta biết, nếu cô ấy bằng lòng thì có thể đổi được một cơ hội quay lại từ hệ thống.

Gã nhìn tôi, nói với vẻ dè chừng.

Tôi nhìn vào ánh mắt đầy mong đợi của gã, gật đầu:

- Đương nhiên là thế.

- Nhưng mà…

Tôi ngừng lại, thoáng nhoẻn cười:

- Nhưng mà ngươi có từng nghĩ, lúc cô ấy muốn ở lại vì ngươi đã là chuyện từ thuở nào rồi không?

- Kể từ khi cô ấy quyết định nhảy lầu, mọi chuyện đã định sẵn rằng cô ấy sẽ không bao giờ quay trở lại, ngươi biết tại sao không? Bởi vì… ngươi, không, xứng.

Tôi nói rành rọt từng chữ một, không thèm để ý đến Tiêu Thầm đang bị đả kích đến mất hồn mà vui vẻ rời đi.

Chẳng bao lâu sau, tôi nghe nói Hiền Vương lại nhảy sông, gã vẫn không từ bỏ, muốn đến thế giới khác để tìm vương phi của mình.

Chỉ là lần này, gã không may mắn được cứu sống, khi được phát hiện, cơ thể gã đã bốc mùi.

Mong rằng các cô gái thích yêu đương trong thiên hạ này hãy ghi ngớ một điều: Đàn ông đã thối bốc mùi rồi thì đừng níu giữ làm gì.

Sau khi mọi chuyện kết thúc.

Tôi đốt than trong phòng kín.

Với cơ thể hiện tại của tôi, tôi sẽ chết rất nhanh.

Khi nhắm mắt lại, trước mắt tôi hiện lên hình ảnh khi tôi vừa bước vào thế giới này. Lúc đó bốn người chúng tôi bên nhau cả ngày, ngắm hoa dưới nắng, thổi sáo dưới trăng.

Dù là thật lòng hay giả dối, những người trong khung cảnh ấy đều cười rất tươi.

...

Trước khi rời đi, tôi đột ngột mở mắt, dùng chút sức lực cuối cùng ra lệnh cho ám vệ bên ngoài.

- Nếu có cơ hội... nhất định phải đánh Thái hậu một trận... hừm... bà già chết tiệt... dám chọc ta...

Tôi rời đi với đôi mắt trợn ngược.

12

Như thể tôi vừa trải qua một giấc mơ.

Khi mở mắt ra, tôi nằm trên một chiếc giường mềm mại.

Chỉ vừa mới vươn vai, Sở Du đã lao tới, khuôn mặt gần như chạm vào trán tôi.

- Bé yêu Duyệt Duyệt, cậu tỉnh rồi.

Cô ấy cười ngốc nghếch với tôi, ánh mắt lại lảng tránh.

Tôi lặng lẽ đứng dậy khỏi giường, bắt đầu vận động chân tay.

Thấy vậy, Sở Du không ngừng lùi lại, cười gượng:

- Có gì từ từ nói, từ từ nói, có thể thương lượng mà, thật sự vẫn còn cơ hội thương lượng!

Tôi không để ý đến cô ấy, lao tới, túm lấy cô ấy quật xuống thảm.

- Nói, có còn yêu đương mất não nữa không?!

Tôi đè lên cô ấy, ngón tay tưởng như cắm vào đầu cô ấy.

- Hu hu hu, mình sai rồi, sau này mình không làm chó cho đàn ông nữa.

Sở Du ôm mặt khóc lóc.

Một lúc sau, cô ấy thận trọng tiến lại gần:

- Duyệt Duyệt, cậu thật sự đi xử lý bọn họ rồi à?

Tôi nghĩ một lúc rồi gật đầu:

- Gần như vậy.

- Ồ... Giọng Sở Du buồn bã, không biết cô ấy đang nghĩ gì.

Điều đó không quan trọng, miễn là cô ấy dám thốt ra nửa lời đau lòng vì đàn ông, cái tát của tôi sẽ lập tức đáp xuống mặt cô ấy.

Nhưng cô ấy không có thời gian để đau lòng cho đàn ông, Sở Du đã phát hiện ra điều gì đó còn phấn khích hơn:

- Hệ thống đã chuyển tiền rồi, tài khoản chung của chúng ta có thêm ba mươi triệu!

Sở Du vui mừng đến phát điên, còn tôi thì sầm mặt.

- Chỉ có ba mươi triệu, mệt đến chết đi sống lại mà chỉ có ba mươi triệu?!

- Ê, mình nghĩ ba mươi triệu cũng đủ rồi... bé yêu, cậu định làm gì đấy!

- Tìm hệ thống để tính sổ.

- Tinh——

- Lại thêm ba mươi triệu nữa! Sở Du reo lên.

Cũng tàm tạm, tôi nghĩ thầm.

Nhìn gương mặt hơn hở của Sở Du, cảm giác chân thực cũng dần trở lại.

Tôi nhìn ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, thầm nghĩ mỗi ngày tương lai đều sẽ là một ngày tươi đẹp rực rỡ.

_Hết_ 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.