Đêm mà tôi chứng kiến Sở Du tự sát, tôi đã gặp ác mộng suốt cả đêm.
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi, tay chân lạnh buốt.
Những cung nữ hầu hạ trong gác nghe thấy tiếng động, lập tức cầm đèn đi đến, đắp cho tôi một lớp chăn mỏng.
Nhưng tôi vẫn không ngừng run rẩy.
Những lời mà Sở Du nói với tôi vào ban ngày vẫn vang vọng trong đầu tôi.
Cô ấy nói:
- Dung Duyệt, mình đã tìm ra cách để trở về, hệ thống nói rằng nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành từ hai năm trước, chỉ cần chúng ta ch/ết trong thế giới này là có thể thoát khỏi cốt truyện và trở về nhà.
Khi cô ấy nói điều này, mắt cô ấy ánh lên tia sáng lấp lánh mà lâu lắm rồi tôi không thấy.
Trong khoảnh khắc đó, chút hi vọng trong tôi cũng được thắp sáng.
Nhưng rất nhanh, tôi lại trở nên trầm lặng, vì tôi không biết liệu tất cả điều này là sự thật hay chỉ là ảo tưởng của Sở Du.
Dù sao thì hai năm trước là một thời điểm rất quan trọng.
Tôi và bạn thân - Sở Du cùng nhau xuyên không đến thế giới này.
Hệ thống nói rằng chỉ cần chúng tôi hoàn thành cốt truyện là sẽ đưa chúng tôi trở về nhà.
Để hoàn thành nhiệm vụ, tôi và Sở Du đã lần lượt được gả cho Thái tử Tiêu Dục và Tam Hoàng tử Tiêu Thầm, trở thành những người vợ hiền có tiếng trong kinh thành.
Chúng tôi hỗ trợ hai người họ, chia sẻ ngọt bùi cay đắng cho đến khi khổ tận cam lai: một người thuận lợi trở thành Thiên tử, một người trở thành hiền vương vang danh thiên hạ.
Lẽ ra cốt truyện phải kết thúc tốt đẹp, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể hoàn thành nhiệm vụ.
Chỉ vì hệ thống nói rằng vẫn còn một thử thách cuối cùng.
Tôi và Sở Du cảm thấy bối rối, nhưng vẫn tiếp tục sống ngày qua ngày.
May mắn là Sở Du và Hiền Vương Tiêu Thầm thật lòng yêu nhau, chung sống vô cùng ngọt ngào.
Còn Tiêu Dục, dù đã trở thành Thiên tử, nhưng không hề bạc đãi tôi.
Khi còn ở Đông cung, tôi là Thái tử phi của y.
Mẫu thân của y tuy là Hoàng hậu nhưng không được sủng ái, Tiên đế thiên vị Quý phi và Cửu Hoàng tử do bà ta sinh ra.
Ngôi vị Thái tử là thứ duy nhất mà Tiên đế ban cho Tiêu Dục, ngoài ra không hề có một lời quan tâm hay một ánh mắt yêu thương nào.
Khi Cửu Hoàng tử ngày càng lớn mạnh, ngôi vị Thái tử của Tiêu Dục cũng trở nên bấp bênh.
Lúc khó khăn nhất, dù mẫu thân của y vẫn còn, nhưng ngoài Tiêu Thầm, người anh em cùng mẹ là đứng về phía y ra thì bên cạnh Tiêu Dục chỉ có mình tôi.
May mắn thay, dù trải qua nhiều hiểm nguy, cuối cùng Tiêu Dục vẫn bước lên ngôi vị này.
Sau khi đăng cơ, thánh chỉ đầu tiên của y là lập tôi làm Hoàng hậu.
Kể từ đó, y để trống hậu cung, mặc cho các văn võ bá quan muốn đưa con gái mình vào cung, Tiêu Dục vẫn không động lòng.
Y kính trọng, yêu thương tôi, không muốn tôi phải chịu ấm ức.
Tôi biết y luôn căm ghét việc Tiên đế thiên vị Quý phi, lạnh nhạt với chính thê. Khi chúng tôi còn mặn nồng, Tiêu Dục từng nắm tay tôi, thề rằng y sẽ không bao giờ trở thành một người chồng và người cha thất bại như Tiên đế.
Nhưng cuối cùng, y vẫn thất hứa.
Sau khi trải qua bao gian khổ, những ngày bình yên của chúng tôi chỉ kéo dài được một năm.
Một năm sau khi Tiêu Dục lên ngôi, ánh trăng sáng từ thuở thiếu thời trong lòng Tiêu Thầm, quận chúa An Bình vốn bị gả đi hòa thân đã trở về.
2
Có vẻ như mỗi người đàn ông đều có một ánh trăng sáng không thể với tới, hai anh em nhà họ Tiêu cũng không phải là ngoại lệ.
Đương kim Thái hậu sinh ra không chỉ hai vị hoàng tử này, mà còn có một tiểu công chúa tên Cẩm Ngọc. Do khi mang thai, thái hậu lo lắng quá độ nên kể từ khi sinh ra, công chúa đã yếu ớt. Vì vậy, từ nhỏ, công chúa đã được hai anh em nhà họ Tiêu chăm sóc như báu vật.
Nhưng Tiên đế lại muốn phái người đi thảo nguyên để hòa thân, sau khi chọn đi chọn lại, ông ta đã chọn tiểu công chúa.
Cẩm Ngọc vốn đã yếu ớt, đường đến thảo nguyên lại xa xôi, sợ rằng không thể chịu nổi vất vả trên đường.
Cuối cùng, quận chúa An Bình, người lớn lên với họ từ nhỏ, đã đến trước mặt Hoàng thượng, xin được đi hòa thân thay cho tiểu công chúa.
Dù vậy, tiểu công chúa vẫn không thể sống qua mùa đông năm đó.
Hai anh em nhà họ Tiêu mang trong lòng nỗi ân hận không biết để đâu cho hết, và nỗi ân hận ấy lại càng nhân lên đối với An Bình, người đã thay thế tiểu công chúa đi hòa thân.
Giờ đây, việc An Bình vinh quang trở về đã định sẵn sẽ được hai người đàn ông quyền lực nhất kinh thành này bảo vệ trong lòng.
Ban đầu, Tiêu Dục còn tự kiềm chế rất tốt.
Người mất lý trí đầu tiên là Tiêu Thầm.
Ngày hôm đó, cung yến vốn được tổ chức để chào đón quận chúa An Bình trở về.
Không biết là ai lắm lời, lại bàn luận về quận chúa trước mặt mọi người, rằng theo phong tục của thảo nguyên, sau khi vị quân vương cũ qua đời, lẽ ra cô ta phải tái giá với quân vương mới, nhưng giờ lại được thả về, thật là kỳ lạ.
Câu ấy khiến quận chúa An Bình đang bước vào buồn bã rơi nước mắt.
Điều đó cũng hoàn toàn khiến Tiêu Thầm - người lớn lên cùng An Bình - phẫn nộ.
Ngày hôm đó, vị Hiền Vương vẫn luôn ôn hòa đã lần đầu tiên ra tay đánh người khác.
Ngay tại bữa tiệc, gã đã đánh người ta đến mức đ/ầu rơi máu ch/ảy.
Có người xúc phạm quận chúa, gã có vô vàn cách để bí mật trừng phạt, nhưng dường như nếu không làm lớn chuyện này thì không thể nguôi ngoai cơn giận trong lòng gã.
Gã với phong thái đầy khí phách đã ầm ĩ một trận như vậy chỉ để mọi người hiểu rằng, dù quận chúa An Bình đã từng thành thân và trở thành góa phụ nhưng vẫn là người mà gã, Hiền Vương Tiêu Thầm, yêu thương như báu vật.
Ngày hôm đó, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng, vị Hiền Vương trước giờ nổi tiếng yêu vợ như mạng đã thẳng tay đẩy ngã Vương phi của mình khi nàng tiến đến can ngăn gã ra tay với người khác vì quận chúa An Bình.
Sở Du bị gã đẩy ngã sang một bên, bụng cô ấy va vào góc bàn, máu lập tức chảy ra, những bát đĩa bị rơi vỡ cứa vào lòng bàn tay cô ấy. Sở Du ngơ ngác nhìn Tiêu Thầm, người đã thề sẽ trân trọng nàng suốt đời. Trong cơn mê man, cô ấy đã mất đứa con đầu lòng của mình.
Vương phi nương nương đang chảy máu rồi.
Có người hô hoán nhưng dường như Tiêu Thầm không hề nghe thấy, gã vẫn chìm đắm trong cơn giận dữ của mình.
Gã lo sau này quận chúa An Bình sẽ bị người khác bắt nạt hơn việc người vợ kề vai sánh cánh bên gã suốt chặng đường dài bị thương.
Gã đứng chắn trước mặt quận chúa An Bình, đối diện với những vị khách đang có đủ loại biểu cảm, lạnh lùng tuyên bố:
- Từ nay về sau, ai dám bàn tán nửa lời về quận chúa An Bình, tức là đối đầu với cả phủ Hiền Vương.
Thấy vậy, tôi đứng dậy từ chỗ cao, lập tức ra lệnh cho bà vú thân tín đưa Sở Du về, đồng thời gọi thái y.
Khi Tiêu Thầm tuyên bố xong, tôi vừa hay đi đến ngay phía sau gã.
- Tiêu Thầm.
Tôi gằn giọng gọi tên gã, khi gã quay lại, tôi thẳng tay tát mạnh vào mặt gã.
3
Tôi bị cơn ác mộng dệt nên từ quá khứ ám ảnh suốt bảy ngày.
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi mất hết sức lực.
Tiêu Dục ngồi bên giường canh chừng tôi.
Y nhìn tôi, viền mắt hơi đỏ, ánh mắt đầy sự tự trách, nhưng khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, y lại chột dạ lảng tránh.
Y hiểu rõ tình cảm giữa tôi và Sở Du sâu đậm đến nhường nào, nhưng y cũng là một trong những kẻ đầu sỏ ép cô ấy phải tự t/ử để tỏ rõ lòng mình.
Sở Du ʗhết vào ngày mà y tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho An Bình với quy cách của phi tần hoàng cung.
Trước đó, Sở Du đã lấy ra tín vật mà Tiêu Dục ban cho khi y đăng cơ, yêu cầu một thánh chỉ cho phép ly hôn.
Nhưng y đã từ chối.
Dù đó từng là lời hứa mà Sở Du đã dùng mạng mình bảo vệ Thiên tử để đổi lấy.
Nhưng để không cho An Bình phải mang tiếng là kẻ chia rẽ vợ chồng Hiền Vương tình sâu nghĩa nặng, y đã chặn đứng con đường lui cuối cùng của Sở Du.
Khi Sở Du chết, máu cô ấy bắn lên váy An Bình, cô ta hoảng sợ bật khóc, chui vào lòng Tiêu Dục, y lập tức bảo vệ cô ta, dịu dàng an ủi.
Mãi đến khi ánh mắt tôi và y chạm nhau, Tiêu Dục mới chợt nhận ra người phụ nữ ʗhết thảm trước mặt mình chính là vị ân nhân đã bất chấp mọi nguy hiểm để giúp đỡ y khi còn yếu thế.
Tiêu Dục buông tay An Bình ra, rõ ràng y đã là Thiên tử nhưng trông lại hơi bối rối.
Y muốn nói gì đó, nhưng tôi không còn quan tâm nữa.
Tôi chỉ chậm rãi bước tới, dùng tay áo nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt Sở Du, rồi lấy đi tín vật mà cô ấy đeo trên cổ.
- Đợi mình nhé, món nợ này, mình nhất định phải đòi lại trước khi rời đi.
Tôi và Sở Du lớn lên cùng nhau trong một trại trẻ mồ côi, cô ấy tính tình vô tư, có thể xem nhẹ khổ đau, vì thế dù ở đâu cũng có thể thích nghi.
Nhưng tôi thì không, tôi vốn nhỏ nhen, có thù tất báo.
Tôi siết tay, kìm nén cơn giận dữ tột cùng, tôi không nhìn bất cứ ai, chỉ quay người bước đi.
Tiêu Dục bị tôi bỏ lại phía sau, từ đầu đến cuối, tôi không nói với y thêm nửa lời.
Kể từ ngày đó, tôi đóng chặt cửa cung, lâm trọng bệnh.
Lúc này, Tiêu Dục ngồi bên cạnh tôi, trông đầy hoang mang và bất lực.
Y muốn đưa tay vén những lọn tóc dính trên má tôi, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của tôi, y lại hạ tay xuống.
Tôi không kìm được sự mỉa mai:
- Không cần an ủi quận chúa An Bình nữa à? Chỉ nói lớn tiếng trước mặt cô ta thôi mà cô ta đã sợ đến phát khóc rồi thì chắc khi Sở Du – người từng lấy thân để cứu hoàng thượng - mất đi tính mạng, cô ta phải sợ lắm đấy.
Dường như Tiêu Dục bị lời tôi nói làm nghẹn họng, phải một lúc lâu sau mới cười khổ:
- Hoàng hậu, nàng đừng như vậy.
Trước đây, mỗi khi y gọi tôi như vậy, tôi luôn nhớ đến thân phận của mình mà chiều theo ý y, để y có nước xuống.
Nhưng lần này, tôi không đáp lại, chỉ im lặng đối diện với y.
Không nhận được sự quan tâm quen thuộc từ tôi, mãi lâu sau, y mới thăm dò nói câu thứ hai:
- An Bình… không cố ý đâu, ta đã trừng phạt, cấm túc muội ấy rồi, nàng…
Tôi còn chẳng muốn nghe hết, lập tức cầm bát thuốc bên cạnh ném thẳng vào y.
Nước thuốc đen kịt làm bẩn long bào của y.
- Cút. - Tôi nói thẳng.
Đây là lần đầu tiên tôi mạo phạm y như vậy trước mặt mọi người, đám cung nữ xung quanh sợ đến mức quỳ rạp xuống đất.
Sắc mặt Tiêu Dục thay đổi liên tục, cuối cùng, y mang theo cơn giận mà phất tay áo rời đi.
4
Sau khi Tiêu Dục rời đi, lại có người muốn gặp tôi.
Là Tiêu Thầm.
Với thân phận Hiền Vương, gã không nên bước vào hậu cung.
Nhưng Tiêu Thầm đã điên rồi.
Gã thà bị chém đầu cũng muốn xông vào đây.
- Chắc chắn Sở Du có để lại lời trăng trối cho ta, Cố Dung Duyệt, nói cho ta biết!
Tôi khoác áo choàng ngồi trên đại điện, nhìn người đàn ông như điên loạn trước mặt.
Gương mặt hốc hác thảm hại, hoàn toàn không còn chút dấu vết nào của đệ nhất công tử kinh thành trước đây.
Lúc này, hai mắt Tiêu Thầm đỏ ngầu, không ngừng hỏi tôi:
- Chẳng phải Sở Du đang diễn kịch hay sao? Trước đây nàng ấy luôn dùng trò này để thu hút sự chú ý của ta, để bắt nạt An Bình. Sao nàng ấy có thể thực sự nhảy xuống được, sao có thể...
Đúng vậy, từ khi An Bình trở về, những ngày tháng ngọt ngào giữa Sở Du và Tiêu Thầm đã không còn nữa.
Không như tôi, tôi chưa bao giờ động lòng, cô gái ngốc nghếch ấy thực sự đã yêu Tiêu Thầm.
Một Hiền Vương trẻ tuổi, hiền hòa, phong độ lại còn yêu thương cô gái đã cứu mình khỏi cảnh hiểm nguy. Cô ấy động lòng cũng là chuyện đương nhiên.
Vậy nên khi mất đứa con đầu lòng, cô ấy đã khóc suốt ngày.
Ban đầu, Tiêu Thầm vô cùng hối hận, luôn ở bên cạnh cô ấy, không ngừng ăn năn thề thốt rằng chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Nhưng sau đó, khi quận chúa An Bình đến vương phủ thăm hỏi, cố ý dùng cái chết của đứa trẻ để kích động Sở Du, khiến cô ấy mất kiểm soát và đánh An Bình. Khi An Bình trở về, cô ta đã cố tự sát nhưng được người hầu cứu.
Từ đó, người mà Tiêu Thầm muốn bầu bạn không còn là Sở Du nữa, mà là An Bình.
- Chuyện đứa trẻ trước đây là lỗi của ta, nếu nàng giận thì hãy giận ta, An Bình không hề có ý hại nàng, nhưng nàng lại làm hỏng danh tiếng của muội ấy, khiến An BÌnh bị mọi người đàm tiếu. Muội ấy đã phải chịu quá nhiều đau khổ rồi, Sở Du, đây là điều chúng ta nợ An Bình.
Kể từ đó, Tiêu Thầm thường nói những lời như vậy, cũng dần rời xa Sở Du.
Chàng Vương gia trẻ tuổi từng mỉm cười dùng quạt gõ nhẹ lên đầu Sở Du, sau đó kiên nhẫn dạy dỗ cô ấy khi cô ấy vừa bỡ ngỡ bước vào thế giới xa lạ này, người từng dịu dàng băng bó vết thương cho Sở Du khi cô ấy bị thương, người từng không chút do dự đứng ra bảo vệ khi cô ấy bị đám quý nữ hãm hại, dường như đã hoàn toàn biến mất.
Thủ đoạn hãm hại Sở Du của An Bình ngày càng lộ liễu, nhưng đôi mắt và trái tim mù quáng của Tiêu Thầm lại không nhìn thấy.
Cho đến bây giờ, gã đau khổ quỳ trước mặt tôi:
- Ta chỉ không muốn phải hối hận thêm nữa, trước đây ta quá yếu đuối, không thể bảo vệ Cẩm Ngọc, ta chỉ hy vọng có thể bảo vệ An Bình ở hiện tại. Tất cả chỉ có vậy, tại sao Sở Du lại không chịu tin ta? Chúng ta không phải là vợ chồng sao? Tại sao cô ấy không hiểu cho ta?
Nghe vậy, tôi không kìm được mà bật cười.
- Ngươi không xứng làm vợ chồng với Sở Du, ngươi quên rồi sao? Một năm trước, Sở Du đã xin thánh chỉ để hòa ly với ngươi rồi.
Tiêu Thầm nghe vậy liền bỗng ngẩng đầu lên nhìn tôi đầy cảnh giác:
- Cố Dung Duyệt, cô đã làm gì?
Ngay khi gã dứt lời, giọng hô truyền chỉ đã vang lên.
Đó là ý chỉ đã được Tiêu Dục phê, lần này, y đã nhận tín vật, chấp nhận yêu cầu hòa ly thuở sinh thời của Sở Du. Hiền Vương và Vương phi chính thức ly hôn, Vương phi khôi phục tự do, sẽ được an táng với thân phận con gái nhà lành, sau này sẽ không chung mộ với Tiêu Thầm.
Tôi ngồi trên cao, nhìn Tiêu Thầm bằng vẻ đầy chế giễu:
- Vợ chồng gì chứ? Từ lúc ngươi không còn tin tưởng cô ấy, ngươi đã không xứng đáng làm phu quân của cô ấy rồi.
Dứt lời, tôi nhìn thẳng vào mắt gã, nói từng chữ một:
- Trước khi Sở Du qua đời, cô ấy không nhắc đến ngươi dù chỉ một từ. Ngươi nghĩ rằng cô ấy đang diễn kịch cho ngươi xem, nhưng trong lòng cô ấy, ngươi đã chẳng còn là cái thá gì nữa.
Tiêu Thầm phát điên, bị các hộ vệ xung quanh kéo ra ngoài.
Tôi mệt mỏi dựa vào ghế, ánh mắt lơ đãng hướng về góc tối, không biết Tiêu Dục đã đứng đó từ khi nào.
Tôi nhìn y, giọng nói lạnh lùng - Đây là cách bù đắp của người sao? Người biết rõ ta không cần những thứ này. Sở Du đã mất mạng, kẻ chủ mưu cũng nên dùng mạng sống để đền tội.
- Dung Duyệt.
Tiêu Dục đứng trong bóng tối, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới nói bằng giọng khàn khàn:
- An Bình… không hề cố ý.
Có lẽ ngay cả bản thân y cũng không tin lời này, nhưng y vẫn chọn bảo vệ An Bình, tự lừa mình dối người.
Có lẽ Tiêu Dục không nhận ra rằng, khi nhìn An Bình, ánh mắt y có một sự dịu dàng mà y chưa từng dành cho ai khác.
Y kiềm chế tình ý cuồng nhiệt của mình, chỉ để giữ lời hứa thủy chung son sắt, nhưng tiếc rằng y chẳng làm điều gì nên hồn.
Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả người như rã rời.
- Ta biết rồi, cút đi.
Tiêu Dục đứng ngây ra, dường như bị lời nói của tôi làm tổn thương.
Ánh mắt y nhìn tôi có chút xa lạ và bối rối.
Trước đây, để làm tốt vai trò vợ hiền của Thái tử, tôi luôn giữ thái độ ôn hòa, khoan dung. Khi y xúc động, y đã nhiều lần ôm tôi cảm thán:
- Duyệt nhi, có được người vợ như nàng là phúc của ta.
Giờ đây, tôi đã biết cách trở về, không cần phải che giấu bản chất của mình nữa.
Tôi nói:
- Tiêu Dục, người không nỡ giết cô ta, người cảm thấy mắc nợ cô ta, nên đành dùng mạng của ân nhân mình để bù đắp, thật là hèn hạ.
Câu nói này thực sự đại nghịch bất đạo, sắc mặt Tiêu Dục tối sầm lại:
- Hoàng hậu, nàng điên rồi!
- Đúng vậy, ta đã điên rồi.
Tôi cười lớn, chậm rãi bước tới, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má y.
- Tiêu Dục, ta cũng sắp chết rồi, ta không cần người nữa.
Ngày hôm đó, y gần như chạy trốn khỏi cung Vị Ương.
Vì vậy, y đã không nghe thấy câu cuối cùng của tôi.
Tôi nói:
- Ta sắp chết rồi, các người cũng đừng hòng sống yên ổn.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.