Chương 2
Avatar Khung avatar
25306 Chữ

Tôi chưa bao giờ là người rộng lượng, từ cảm xúc đến vật chất, tôi luôn tính toán rất kỹ.

Tôi chỉ tin vào trao đổi lợi ích công bằng, chưa bao giờ dễ dàng tin vào cái gọi là tình cảm nam nữ chân thành giữa.

Dù là giữa tôi và Tiêu Dục của trước khi, cuộc hôn nhân của chúng tôi, ngay cả khi đặt trong thời đại mà tôi từng sống, cũng có thể được gọi là một cuộc hôn nhân mẫu mực.

Rõ ràng là y bậc đế vương ở thời phong kiến cổ đại, nhưng y lại chủ động nói muốn sống trọn đời trọn kiếp chỉ có hai ta với tôi.

Y luôn tôn trọng và yêu thương tôi như một người chồng trong gia đình bình thường, chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo của đế vương trước mặt tôi.

Mọi người đều nói tôi thật may mắn, được Thiên tử yêu thương chung tình.

Nhưng tôi tự biết rõ.

Y đưa ra lời hứa sẽ sống bên trọn đời chỉ có tôi chỉ vì y muốn cắt đứt mọi liên hệ với phụ thân của mình.

Y tôn trọng tôi, tốt với tôi bởi vì tôi đã ở bên y trong những năm tháng khốn khó nhất, hóa giải mọi khó khăn cho y.

Sự trung thành của y là dành cho chính bản thân y.

Còn sự đối xử tốt của y là thứ mà tôi tự mình giành lấy.

Những năm qua, tôi đã tận tâm đóng vai người vợ lý tưởng trong mắt y, hiền lành, khoan dung, hữu dũng hữu mưu, y hài lòng, tôi cũng bớt việc, tất cả chỉ có thế.

Dù Tiêu Dục thường cảm kích sự tồn tại của tôi, coi tôi còn hơn cả người thân, nhưng giữa chúng tôi chỉ dừng lại ở đó, chưa bao giờ thực sự yêu nhau.

Y yêu người khác, nhưng cũng không muốn buông tay tôi.

Tôi biết người đó thuở thiếu thời từng che ô cho y khi trời mưa, cũng từng tự tay thêu túi thơm cho y.

Khi y yếu đuối nhất, y đã không thể bảo vệ cô ta, trong lòng vẫn còn nỗi tiếc nuối.

Vì thế, đến hôm nay, y mới dùng quyền lực mà tôi đã tranh giành cho y để nuông chiều cô ta đến mức không coi trời đất ra gì.

Tiêu Dục biết tôi chắc chắn sẽ oán hận quận chúa An Bình vì cái chết của Sở Du, nhưng y vẫn chọn bảo vệ cô ta, chỉ cấm túc cô ta ở trong nhà.

Y chọn đối đầu với tôi, tôi sẽ không để họ sống yên ổn.

May mắn là trong hai năm bị trói buộc bởi cốt truyện không thể ra tay với An Bình, tôi đã thu thập được không ít thứ để ngày sau còn tính sổ.

Tôi chọn một trong số đó rồi gửi cho Tiêu Thầm.

Đó là khế ước bán thân của một nô tỳ trong vương phủ.

Tiêu Thầm chắc chắn còn nhớ cô ta. Cô ta tên là Hồng Tiêu, xuất thân nghèo khổ, khi sắp bị bán vào lầu xanh thì được Sở Du mua lại, sắp xếp vào trong viện của mình.

Khi đó, cô ta biết ơn Sở Du vô cùng, gọi Sở Du là Bồ Tát cứu mạng, khiến Sở Du lúng túng không biết phải đáp lại thế nào.

Nhưng về sau, chính cô ta lại là người đồn rằng Sở Du ngược đãi người hầu.

Vì thế, trong lúc bốc đồng, cô ta đã hạ độc Sở Du, hại ʗhết đứa con thứ hai của họ chưa kịp chào đời.

Khi đó, Sở Du đã hoàn toàn tuyệt vọng, không còn quan tâm đến việc xử lý nô tỳ này như thế nào.

Nhưng quận chúa An Bình tình cờ đến thăm phủ Hiền vương lại tức giận ra lệnh xử tử Hồng Tiêu ngay tại chỗ.

Thủ đoạn hết sức thô sơ, chỉ cần suy nghĩ kỹ một chút là có thể nhận ra ai là người đứng sau.

Nhưng sự nghi ngờ của Tiêu Thầm lại chỉ dừng ở Hồng Tiêu, gã không muốn điều tra sâu thêm.

Gã chỉ tự an ủi Sở Du, nói rằng họ sẽ có thêm đứa con khác.

Nhưng làm sao có thể có nữa, khi đó Sở Du đã mất hết hy vọng với Tiêu Thầm, cô ấy biết rằng nếu không phải là Hồng Tiêu thì cũng sẽ có người khác ra tay với đứa con trong bụng cô ấy. Cô ấy vốn không muốn mang thai thêm đứa con nào với Tiêu Thầm, chỉ là lợi dụng tình thế mà thôi.

Giờ đây, tôi đưa khế ước bán thân của Hồng Tiêu cho Tiêu Thầm, trên đó ghi rõ quê quán và thông tin về gia đình cô ta.

Nếu Tiêu Thầm điều tra, gã sẽ phát hiện ra rằng tất cả bọn họ đều đã ʗhết sạch, tất cả đều bị diệt khẩu trong một đêm.

Với năng lực của Tiêu Thầm, không khó để tra ra hung thủ thật sự là ai, chỉ là xem khi nào kẻ tự lừa dối mình đó mới chịu tỉnh ngộ.

Lần này, Tiêu Thầm hành động rất nhanh.

Những điều mà khi còn sống, Sở Du đã nói với gã hàng trăm hàng nghìn lần cũng vẫn không thể khiến gã nhìn ra sự thật thì giờ đây, chỉ trong ba ngày, gã đã điều tra rõ mọi chuyện.

Nực cười thay, Sở Du lại phải chịu đau khổ vì những điều này suốt hai năm.

Đêm đó, phủ Hiền vương sáng đèn suốt đêm.

Gã ngồi trước bàn, đối diện với những bằng chứng đã thu thập được, cẩn thận đếm lại những ấm ức mà Sở Du đã phải chịu trong những năm qua.

Lần đầu tiên, Hiền Vương nhận ra mình đã thất bại đến mức nào trong vai trò người thương, trong một đêm, mái tóc xanh đã bạc đi phân nửa.

Trời vừa hửng sáng, tiếng gà gáy đầu tiên vang lên, Tiêu Thầm đeo kiếm bước ra ngoài.

Người ta đều nói gã đã phát điên, gã vừa mới bị Thiên tử trừng phạt, giờ lại gây ra chuyện lớn nữa, gã trực tiếp mang kiếm xông vào phủ quận chúa.

Cả kinh thành đều chứng kiến, quận chúa An Bình từng được gã nâng niu trong tay bị đuổi ra khỏi nhà trong bộ dạng thảm hại, chân trần chạy qua mấy con phố dài, đến tận trước cổng hoàng cung.

Chiếc váy trắng tinh khôi của cô ta bị bùn đất vấy bẩn, gương mặt vốn dịu dàng đáng thương giờ chỉ còn lại sự dữ dằn và kinh hãi.

Cuối cùng, cô ta ngã gục trước cổng cung.

Tiêu Dục nhận được tin tức liền vội vã ra đón, nhưng vẫn đến muộn một bước.

Mái tóc dài của quận chúa An Bình bị Tiêu Thầm chém đứt, chỉ cần tiến thêm một bước nữa, lưỡi kiếm sẽ cứa vào cổ cô ta.

- Tại sao? Ta chưa từng đối xử tệ với ngươi, tại sao ngươi lại khiến gia đình ta tan nát?

Tiêu Thầm khản giọng hỏi, quyết tâm tìm ra câu trả lời.

- Ta không làm gì hết, sao huynh lại hiểu lầm ta như vậy.

Cô ta bắt đầu khóc, như thể phải chịu nỗi nhục nhã lớn lao.

Nhưng Tiêu Thầm không còn tin cô ta nữa.

Gã nhắm mắt lại, giơ cao thanh kiếm, định chôn chung với An Bình.

Nhưng một tiếng quát lớn đã ngăn gã lại.

- Hiền Vương, đệ đang làm gì vậy!

Tiêu Dục bước ra từ sau hàng ngũ cấm vệ quân.

- Hoàng huynh, Sở Du chết rồi, ta phải trả thù cho nàng ấy.

Tiêu Thầm nhìn Tiêu Dục, cười đầy tuyệt vọng.

Tiêu Dục nghe vậy chỉ cười lạnh:

- Cái chết của Sở Du thì liên quan gì đến An Bình? Là đệ tự nghi ngờ, không tin tưởng nàng ta, chính đệ đã khiến nàng ta thất vọng. Người hại chết Sở Du chính là đệ.

Lúc này, y lại nhìn thấu mọi thứ.

Nhưng khi từ chối thánh chỉ hòa ly của Sở Du, y lại nói rằng tất cả chỉ là do Sở Du suy nghĩ lung tung, Tiêu Thầm chưa bao giờ làm gì có lỗi với cô ấy.

Cuối cùng, Tiêu Dục không thể chịu đựng nổi cảnh em trai mình suy sụp như vậy, y hạ giọng:

- Tam đệ, có thể An Bình có đôi chút nghịch ngợm, khiến đệ và Sở Du bất hòa, nhưng đệ phải hiểu rằng, muội ấy chưa bao giờ có ý hại ai cả, muội ấy là ân nhân của Cẩm Ngọc, muội ấy…

Còn chưa dứt lời, Tiêu Dục đã nhìn thấy tôi bước ra từ đám đông.

Ngay lập tức, sắc mặt y trở nên tái nhợt, những lời lẽ bào chữa vặn vẹo kia cũng mắc kẹt trong cổ họng, không thể thốt ra nữa.

Thì ra y cũng biết xấu hổ.

Tôi bệnh nặng chưa khỏi được cung nữ đỡ đến, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt lướt qua y, cuối cùng dừng lại trên thắt lưng y, rồi khẽ cười nói:

- Túi thơm mà trước đây ta thêu cho bệ hạ, không biết bệ hạ có còn đeo mỗi ngày không?

Có lẽ không ngờ tôi lại nhắc đến chuyện này, Tiêu Dục thoáng sững sờ, rồi lập tức giọng điệu trở nên nhẹ nhàng ấm áp:

- Đó là tấm lòng của hoàng hậu, tất nhiên ta luôn mang theo bên mình.

Chiếc túi thơm đó là thứ mà y đòi tôi thêu cho khi chúng tôi mới thành thân.

Trước đây, trên thắt lưng của y chỉ có chiếc túi thơm của An Bình, sau khi thành thân, để thể hiện lòng chung thủy, Tiêu Dục đã chủ động yêu cầu tôi thêu một chiếc để thay thế.

Dù tôi thêu không đẹp, nhưng y lại coi đó là báu vật, ngày ngày đeo bên mình, vô cùng nâng niu.

Nhớ lại quá khứ, nét mặt Tiêu Dục thoáng hiện chút hoài niệm.

Ngay lúc đó, ánh mắt như nước của An Bình lướt qua khuôn mặt Tiêu Dục, giọng nói bi thương khẽ gọi y:

- Bệ hạ… huynh trưởng, ta đau quá…

6

Tiếng gọi “Huynh trưởng” đầy lưu luyến vang lên như một nhát dao đâm vào lòng Tiêu Thầm.

Trước đây, mỗi khi An Bình và Sở Du cãi nhau, cô ta luôn thích gọi gã như vậy.

Giọng điệu giống hệt Cẩm Ngọc ấy luôn khiến gã không thể không mềm lòng.

- Huynh trưởng, chính vì tiếng gọi đó mà ta đã tự lừa dối cả trái tim mình.

Gã đặt tay lên má An Bình, ánh mắt dần trở nên rõ ràng hơn:

- Thì ra, ngươi không bao giờ có thể thay thế được Cẩm Ngọc. Cẩm Ngọc không có tâm địa độc ác như ngươi, còn ta thì vì một ảđàn bà độc ác như ngươi mà làm tổn thương người mình yêu.

- Ta đâu có cầu xin ngươi, là ngươi tình nguyện từ một phía đến gần ta, đồ điên!

Cuối cùng, Quận chúa An Bình không thể chịu đựng được nữa, đột ngột đẩy Tiêu Thầm ra, rồi nâng váy chạy về phía Tiêu Dục như chim mỏi cánh tìm tổ.

- Đồ điên... tình nguyện từ một phía…

Tiêu Thầm không đuổi theo cô ta, chỉ đứng đó, lẩm nhẩm những từ ấy, rồi lùi lại hai bước, sau đó ngửa mặt lên trời cười lớn.

- Ta không chỉ là kẻ điên, ta còn là kẻ ngốc nhất trên đời này.

Ánh mắt đầy bi thương của gã lướt qua đám đông, dừng lại trên người tôi:

- Cố Dung Duyệt, cuối cùng ta cũng đã nhìn thấu rồi.

- Bài vị của Cẩm Ngọc không phải do Sở Du phá hoại, mà là do An Bình tìm người vu oan cho cô ấy.

- Vào buổi cung yến mùa đông năm đó, An Bình tự nhảy xuống nước, không phải do Sở Du hại cô ta.

- Con mèo mà cô ấy yêu quý nhất cũng bị An Bình ném chết.

- Còn cả, đứa con của chúng ta...

- Cuối cùng ta cũng đã hiểu thấu, nhưng A Du của ta không thể sống lại nữa.

Bi thương tột cùng khiến máu trào ra từ khóe miệng.

Tiêu Thầm hoàn toàn không bận tâm.

Giọng gã nghẹn ngào, kể lại từng chuyện, từng chuyện một, những ngày tháng gã và Sở Du rời xa nhau.

Những ký ức đau đến xé lòng, khiến đôi mắt của cô gái luôn rạng rỡ ấy dần trở nên trống rỗng và tuyệt vọng. Đến cuối cùng, cô ấy đứng trên cao, nắm chặt tay tôi, giọng đầy dứt khoát:

- Dung Duyệt, chúng ta nhất định phải trở về nhà.

Rồi cô ấy buông tay tôi ra, xoay người nhảy xuống từ trên đài cao.

Chỉ khi đứng đó, gã mới nhận ra muộn màng hối hận.

- Hiền Vương, cẩn trọng lời nói.

Tiêu Dục gằn giọng, nghiêm khắc cảnh cáo gã.

Đến lúc này, y vẫn còn lo lắng cho danh tiếng của An Bình.

- Hoàng huynh, rõ ràng huynh biết hết mọi chuyện, tại sao còn không chịu tỉnh ngộ? Chẳng lẽ huynh muốn mất đi hoàng tẩu như đệ mất đi A Du thì mới vừa lòng sao?

Tiêu Thầm trở nên kích động, bước nhanh tới, muốn kéo Tiêu Dục.

Nhưng không biết câu nào đã kích thích Tiêu Dục.

Y cười lạnh, giơ tay tát mạnh vào mặt Tiêu Thầm.

Tiêu Thầm bị đánh lệch cả mặt.

Mãi sau đó, gã mới tỉnh lại, từ từ cười với Tiêu Dục.

- Hoàng huynh, thần đệ và Sở Du từng nhận được một ân điển từ huynh, bây giờ đệ muốn dùng rồi.

Gã nhìn thẳng vào Tiêu Dục, nói từng chữ một:

- Thần đệ muốn dùng ân điển đó để xin cưới quận chúa An Bình.

Nghe vậy, An Bình bật khóc, vươn tay nắm lấy ống tay áo của Tiêu Dục

- Muội không muốn! Huynh trưởng, xin huynh, hắn sẽ giết muội mất.

Tiêu Dục lặng thinh, tình thế trở nên căng thẳng.

- Hoàng huynh, huynh đã thấy kết cục của đệ rồi đấy, đệ không muốn hjuynh phải hối hận.

Đến lúc này, gã vẫn còn lo lắng cho anh trai của mình.

Nhưng Tiêu Dục không muốn nhận lòng tốt ấy, y cau mày, im lặng không nói.

Cuối cùng, y chuyển ánh mắt khó xử về phía tôi.

Tôi cười lạnh, quay lưng bỏ đi.

Nhưng Tiêu Thầm lại gọi tôi lại:

- Cố Dung Duyệt, ta đã nhìn thấy nàng ấy trong một thế giới khác.

Tôi kinh ngạc quay lại, thấy gã đang nhìn thẳng vào mắt tôi.

- Ta đã gặp nàng ấy trong mơ, nàng ấy cười rất vui vẻ trong một thế giới khác.

Gã ngừng lại, rồi hỏi tôi:

- Công lược là gì? Sở Du có thể trở lại không?

Nghe vậy, tôi mỉm cười nhìn Tiêu Thầm, đáp:

- Người đã chết sao có thể trở lại? Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết công lược là gì, nhưng phải dùng mạng cô ta để đổi.

Tôi chầm chậm giơ tay chỉ về phía quận chúa An Bình, có vẻ không ngờ rằng tôi vẫn không định buông tha cho cô ta, giọng Tiêu Dục hơi khó chịu:

- Dung Duyệt, nàng là mẫu nghi thiên hạ, nàng không thể cứ làm loạn như thế này được.

An Bình nấp sau lưng y, lộ đầu ra nhìn tôi, khóe miệng cong lên chế giễu.

- Thật đáng thương.

Cô ta không nói ra thành tiếng mà chỉ mấp máy môi.

Tôi không nhượng bộ, rút kiếm của thị vệ bên cạnh, chém thẳng vào khuôn mặt đang cười trộm của cô ta.

Cơn bùng nổ đột ngột của tôi khiến mọi người đều bất ngờ, đến khi họ phản ứng lại, một nửa tai phải của quận chúa An Bình đã bị chém đứt, máu tuôn ra như suối.

Tiếng thét kinh hoàng vang lên, cô ta ngã xuống đất, máu nhuộm đỏ bộ váy trắng.

Tôi nhìn cô ta, chợt cười:

- Giờ thì ngươi trở thành tàn tật rồi, ngươi mới là kẻ đáng thương hơn.

An Bình nghe vậy kinh hãi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn tôi tràn đầy oán hận.

Đáng tiếc, tôi chưa kịp vung nhát kiếm thứ hai thì đã bị Tiêu Dục giữ chặt cổ tay, thanh kiếm trong tay tôi bị đánh bay.

- Hoàng hậu!

Tiêu Dục tức giận cực độ, ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng.

Khi đối diện với ánh mắt y, tôi bỗng nhếch khóe môi.

Tôi nắm lấy vạt áo y, đột nhiên nôn ra một ngụm máu.

Cơ thể này đã kiệt quệ từ lâu, lúc này trong cơn kích động, máu tươi trong miệng tôi không ngừng tuôn ra.

Tôi dựa vào Tiêu Dục, cố gắng chống chọi tầm nhìn đang tối dần.

Khi nhìn thấy túi thơm trên thắt lưng y bị nhuốm máu tươi mà tỏa ra ánh sáng màu tím, tôi mới yên tâm.

Tôi nói:

- Tạm biệt, Tiêu Dục.

Y không biết rằng vào khoảnh khắc này, mạng sống của y đã bị kết án tử hình.

Tôi định nói thêm vài lời độc địa, nhưng ngực đau đớn khiến tôi không thể.

Không ngờ rằng chỉ bốn chữ ngắn ngủi đó lại khiến vị đế vương trước mặt tôi hoảng loạn.

Y luống cuống đưa tay ra, muốn lau vết máu trên môi tôi.

Nhưng càng lau lại càng nhiều máu.

Cuối cùng, y ôm chặt tôi vào lòng, nước mắt lăn dài.

Y nói:

- Không, không, trẫm sai rồi, trẫm không cần người khác nữa, Duyệt Nhi, chúng ta đừng chia xa.

Chậc, đồ ngu. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.