Chương 3
Avatar Khung avatar
21102 Chữ

Đó là khi tôi vừa mới kết hôn với Tiêu Dục không lâu.

Lúc đó, Tiêu Dục vẫn là một Thái tử không được đế vương coi trọng, số người ủng hộ y trong triều vô cùng ít ỏi.

Trong lúc khó khăn nhất, Tiêu Dục bị Hoàng đế hạ lệnh cấm túc trong phủ, không có lệnh không được ra ngoài.

Y chỉ còn cách bị phế truất một bước nữa, tôi đã cầu xin trước mặt Thái hậu, nhưng bà lại lạnh lùng, không muốn mất đi chút tình cảm ít ỏi còn sót lại giữa bà và Tiên đế vì việc này.

Cuối cùng, Tiêu Thầm, người bị mắc kẹt ở Giang Nam đã tìm ra danh sách các quan viên tham nhũng trong đợt lũ lụt, sau đó Sở Du liều mạng mang về.

Ngày nhận được danh sách, tôi cải trang, lợi dụng đêm tối, cầm chặt lá bài nguy hiểm này, một mình đàm phán với những lão thần trước đây ủng hộ Tiêu Dục nhưng nay đã chọn bàng quan, cuối cùng cũng nhận được sự ủng hộ của Thái sư của Tiên đế vào lúc trời rạng sáng.

Lúc chia tay, ông ta thẳng thắn nói với tôi rằng suốt đêm qua ông ta đã đấu tranh xem có nên ǥiết tôi để đoạt lấy danh sách hay không.

Dù sao thì lúc đó, Tiêu Dục đã trở nên vô giá trị.

Trong suốt đêm đen kịt không có lấy một ánh sao đó, tôi đã vô số lần thoát khỏi lưỡi hái của tử thần.

May mắn thay, cuối cùng tôi đã thành công.

Lão cáo già đã lăn lộn trong quan trường mấy chục năm cuối cùng cũng chọn đặt cược vào Tiêu Dục, người ít được chú ý nhất.

Ông ta hỏi tôi:

- Nương nương không sợ chết sao? Đạo làm vợ là nên an phận, sao nương nương lại phải liều mạng như đàn ông?

Tôi không để tâm đến giọng điệu mỉa mai của ông ta, chỉ cúi đầu, giọng nhẹ tênh:

- Thái tử không phải là kẻ tầm thường, chàng có chí lớn, ta phải giúp chàng thực hiện ước mơ, ʗhết có gì đáng sợ.

Những lời vốn để công lược Tiêu Dục, cuối cùng đến được tai y.

Khi tôi vừa trở về Đông cung, y đã ôm chặt tôi như đang ôm một báu vật hiếm có.

Lúc đó, giọng y nghẹn ngào, thổn thức bên tai tôi:

- Cả đời này ta không được cha mẹ thương yêu, may mà có nàng ở bên.

Tôi chỉ cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ về lưng y để an ủi.

Lần đó thực sự vô cùng nguy hiểm.

Sau khi mọi việc kết thúc, bốn chúng tôi từng ngồi dưới ánh trăng uống rượu.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy Tiêu Dục say, y mất đi vẻ tỉnh táo thường ngày, đôi mắt đỏ hoe như một đứa trẻ, y nói:

- Phụ hoàng không yêu ta, mẫu hậu không yêu ta, vậy ta không cần họ nữa, ta vẫn còn Dung Duyệt, sau này ta chỉ cần Dung Duyệt thôi.

Đêm đó y say đến mức không biết gì, ánh mắt y dịu dàng, kéo tay tôi lặp đi lặp lại:

- Dung Duyệt, chúng ta hãy sống thật tốt nhé.

Tôi cúi đầu nhìn ly rượu, không đáp lời, chỉ đưa cho y một chén trà ấm.

- Được!

Ngược lại, Sở Du ở bên cạnh đập bàn đồng ý, cô ấy cũng đã uống không ít, đã bắt đầu nói năng lộn xộn:

- Chúng ta đều ở đây, sợ gì khó khăn muôn ngàn, tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

- Vì tình bạn, chúng ta thật tuyệt vời!

Cô gái trẻ giơ cao ly rượu, má cô ấy đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh như sao trời.

Tiêu Thầm ngồi cạnh, chống cằm nhìn cô ấy làm loạn, đợi đến khi Sở Du không trụ nổi nữa nằm bò ra bàn ngủ, gã mới nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng.

Ánh trăng khi đó chiếu vào mắt Tiêu Thầm, ánh nhìn của gã dành cho Sở Du dịu dàng vô cùng.

Cuối cùng, Sở Du được Tiêu Thầm bế đi, còn Tiêu Dục, lợi dụng men rượu, đã đòi chiếc túi thơm mà tôi đã hứa với y trước đó không lâu.

Sau khi tôi tự tay buộc túi thơm cho y, y mới cười mãn nguyện, hôn khẽ lên ngón tay tôi.

Thực ra, ngày đó ở phủ Thái sư, vẫn còn một câu đối thoại chưa từng được tiết lộ.

Đó là nhận xét của Thái sư Lưu về tôi, ánh mắt sắc như chim ưng của ông ta dường như xuyên qua lớp vỏ hiền lành của tôi, nhìn thẳng vào linh hồn tôi, ông ta nói:

- E rằng Thái tử không biết, người phụ nữ kề bên gối mình mới là kẻ độc ác tàn nhẫn nhất.

Cũng giống như chuyện y không biết.

Tôi đã bỏ vào loại độc mà tôi đổi được từ hệ thống vào chiếc túi thơm tôi tặng y.

Nếu một ngày nào đó, túi thơm bị dính máu của tôi, chất độc bên trong sẽ được kích hoạt, ngày đêm ăn mòn người đeo nó.

Người nhận đồ từ tôi, tuyệt đối không được phản bội tôi.

8

Khi tôi tỉnh dậy, đầu đau như muốn vỡ ra.

Cung nữ bên cạnh thấy tôi tỉnh lại thì vội vã ra ngoài báo tin.

Chẳng mấy chốc, Tiêu Dục đã đến.

Trông y vô cùng tiều tụy, cằm lún phún râu, môi cũng trở nên nhợt nhạt.

Trong khi chờ y đến, các cung nữ bên cạnh đã nói với tôi rằng tôi đã hôn mê suốt bảy ngày, Tiêu Dục cũng đã không thay đồ, không nghỉ ngơi suốt bảy ngày để canh chừng tôi, mãi ban nãy mới đi nghỉ ngơi một lát, nhưng không ngờ tôi lại tỉnh dậy vào lúc này.

Tôi dựa vào gối, vẻ mặt mệt mỏi.

Tiêu Dục ngồi bên cạnh tôi, gương mặt đầy vẻ chán chường.

- Ngự y nói nàng bị tổn thương quá nặng, khí huyết bị tổn hại, Duyệt nhi, trước kia trẫm đã làm tổn thương nàng, trẫm có lỗi với nàng.

Y nói vừa nói vừa đưa tay ra định vuốt mái tóc tôi.

Nhưng cánh tay vừa đưa ra đã khựng lại giữa không trung khi bắt gặp ánh mắt chế giễu của tôi, nụ cười trên môi Tiêu Dục trở nên cay đắng.

Tôi nghĩ rằng y đến để cầu xin tôi, cầu xin tôi tha cho An Bình, cầu xin tôi đừng bận tâm đến những chuyện cũ nữa.

Nhưng điều tôi không ngờ là, Tiêu Dục lại nhẹ nhàng ôm lấy tôi từ phía sau mà nói:

- Ta định phái Tam đệ đến Lạc quận, An Bình... cũng sẽ đi cùng.

Tiêu Dục vùi đầu vào vai tôi, trước đây khi y yếu đuối, y cũng luôn có tư thế này.

Y nói:

- Dung Duyệt, nàng đừng thay đổi, chúng ta vẫn như trước đây có được không?

Tôi không đáp lại y.

Giọng hô của thái giám vang lên bên ngoài bình phong.

- Bẩm bệ hạ, quận chúa An Bình đã nhảy xuống hồ rồi.

Tựa như có hòn đá ném xuống nước gây ra một tiếng vang nhỏ rồi nhanh chóng lắng đi, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Chỉ có cánh tay Tiêu Dục ôm tôi vô thức siết chặt hơn, ngày càng chặt.

Cuối cùng, đến nửa đêm.

Cung nhân lại đến báo, nói rằng quận chúa An Bình vẫn hôn mê bất tỉnh, cả người đang nguy kịch.

Tiêu Dục không thể ngồi yên được nữa.

Y nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ hổ thẹn:

- Dù sao An Bình cũng là ân nhân của trẫm, trẫm không thể bỏ mặc muội ấy.

- Trẫm chỉ đến thăm muội ấy thôi, chờ trẫm về.

Đương nhiên là y sẽ không quay lại, và chắc chắn tôi cũng sẽ không chờ.

Sau khi y rời đi, tôi đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, một bức thư mật đang nằm trên đó.

Người đưa thư đã biến mất từ lâu, tôi châm nến mở thư ra, bên trong ghi một địa chỉ, trên đời này quả là có nhiều viên ngọc bị lãng quên.

Sau khi đọc xong, tôi đốt lá thư trên ngọn lửa.

Nửa đêm, có người lấy đi mật lệnh mà tôi đã để trong ngăn thứ hai của hộp trang điểm, họ sẽ thay tôi đi gặp một người.

Tiêu Dục cả đêm không về, tôi cũng biết đôi chút những gì xảy ra ở phủ quận chúa An Bình.

Sau khi Tiêu Dục đến nơi, cô gái đáng thương được vớt lên trong hồ mới từ từ tỉnh lại.

Cô ta lao vào lòng Tiêu Dục mà khóc như mưa.

Cô ta luôn miệng nói không muốn rời khỏi kinh thành, không muốn rời xa quânvuowng.

- An Bình, Hiền Vương đã hứa, chỉ cần muội đi cùng đệ ấy rời khỏi kinh thành, đệ ấy sẽ không làm tổn thương muội.

Nhưng quận chúa An Bình không muốn, cô ta đau thương khóc ròng:

- Có phải hoàng hậu không dung thứ cho muội không? Muội chỉ muốn ở lại quê nhà của mình thôi, huynh trưởng, muội đã từng vì huynh mà một mình đi đến thảo nguyên.

Không biết câu nói nào đã động đến Tiêu Dục.

Cuối cùng, An Bình vẫn khởi hành cùng Tiêu Thầm.

Nhưng ngay khi vừa rời khỏi ngoại ô kinh thành, xe ngựa của An Bình bỗng mất kiểm soát, cô ta và xe ngựa cùng rơi xuống vực sâu, người được gọi là quận chúa An Bình xem như đã bị xóa sổ hoàn toàn khỏi thế gian này.

Tiêu Thầm đi cùng lại không tin, cố gắng tìm hiểu thực hư chiếc xe ngựa, cũng bị kéo xuống vực.

May là gã không bị thương nặng, nhưng khi tỉnh dậy, gã đã trở nên điên loạn, nói rằng khi gã cận kề cái chết, gã đã nhìn thấy người mà gã luôn mong nhớ.

Từ đó, Hiền Vương không còn quan tâm đến chính sự nữa, ngày nào cũng như hồn ma lang thang, tìm mọi cách để tự làm tổn thương mình.

Gã nói rằng làm như vậy có thể khiến gã gặp lại vương phi đã qua đời của mình.

Khi tin tức truyền về kinh thành, Tiêu Dục đang canh giữ bên tôi.

Nghe tin, y chỉ cúi đầu thổi nhẹ chiếc thìa trong tay, tập trung đút thuốc cho tôi.

Tôi hất đổ bát thuốc trong tay y, nhưng y không tức giận, chỉ bình thản múc thêm một bát nữa.

Cho đến khi tôi uống hết cả bát thuốc.

Y đặt bát xuống, tránh ánh mắt tôi, như đang nói chuyện với tôi, lại như đang tự lừa dối mình.

- Từ trước đến giờ, Trẫm đối tốt với An Bình chỉ là để trả ơn thôi.

- Dung Duyệt, nàng và người khác luôn khác biệt, nàng là thê tử duy nhất của trẫm, nàng hiểu cho trẫm mà, đúng không?

Y đã đưa ra quyết định.

Tôi không để ý đến y.

Chỉ nhìn đôi môi y đã chuyển sang màu tím đen, rồi bật cười.

9

Tôi gặp lại An Bình sau nửa tháng.

Lúc đó cô ta đã đổi thân phận, trở thành một cô nhi phục vụ bên cạnh Thái hậu.

Vị hoàng hậu không được sủng ái khi Tiên đế còn sống, sau cái chết của con gái đã một lòng cầu Phật, không màng đến chuyện thế gian.

Bây giờ, cả thế giới đều biết tôi ốm liệt giường.

Mà hậu cung vẫn cần có người quản lý, bà liền lấy danh nghĩa đó để trở về.

Bà còn dẫn theo cả những người Tiêu Dục gửi đến bên Thái hậu trở về.

Tiêu Dục vô cùng tức giận, y ghét mẫu thân, nhưng vì để vỗ về An Bình, y buộc phải hợp tác với bà ta.

Ngày Thái hậu trở về cung, Tiêu Dục, với tư cách là con trai, không đến nghênh đón.

Nhưng Thái hậu lại không mấy bận tâm, những năm tháng trông coi hoàng lăng dường như đã gọt sạch lòng nhân từ của bà.

Bà ra lệnh cho ma ma mang một đĩa bánh đường đến trước mặt hoàng đế.

Nghe nói đó là do chính tay bà làm, trên đường đến đây sợ bánh bị nguội, còn đặc biệt mang theo bếp than để giữ ấm.

Ngày hôm đó, Tiêu Dục ngồi trong Ngự thư phòng suốt cả buổi chiều, cuối cùng vẫn không trả lại đĩa bánh đường đó.

Y không thích đồ ngọt, nhưng y lại quyến luyến cảm giác lần đầu tiên được mẹ ruột, người luôn thờ ơ với y, tự tay làm bánh đường cho y.

Chỉ một đĩa bánh thôi mà đã khiến mắt y đỏ hoe.

Đêm đó, y ngồi trong cung của tôi rất lâu, dường như y có rất nhiều điều muốn nói với tôi, từ những tủi thân thuở nhỏ đến đĩa bánh này.

Nhưng tôi đã thuộc làu những chuyện về tuổi thơ của y từ lâu, đĩa bánh trước mặt cũng chẳng có gì đáng để tôi để tâm.

Cuối cùng, y ngồi thẫn thờ suốt đêm.

Đến khi tia ban mai đầu tiên chiếu vào, y nói:

- Dung Duyệt, có lẽ ta nên buông bỏ rồi.

Y muốn buông bỏ hận thù quá khứ, hòa giải với chính mình của ngày xưa.

Chỉ bằng một đĩa điểm tâm, người mà tôi và Sở Du phải liều ʗhết để bảo vệ y khi mẹ ruột bỏ y bơ vơ chẳng thèm đoái hoài, đã dễ dàng chọn tha thứ cho mẹ mình.

Tôi hơi kinh ngạc, lần đầu tiên sau bao ngày, tôi nhìn thẳng vào y, ánh mắt lướt qua gương mặt ngày càng nhợt nhạt và tiều tụy của y, cuối cùng thốt lên:

- Thật hèn hạ.

Nhưng Tiêu Dục không nghĩ vậy, y nhìn tôi, nghiêm giọng nói:

- Dung Duyệt, trẫm là đế vương.

Đây là lần đầu tiên y nhấn mạnh thân phận của mình trước mặt tôi, sau khi nhận được một đĩa điểm tâm từ mẹ ruột, sau khi nghĩ rằng mình đã có được tình yêu mà y thiếu thốn thuở còn thơ.

Tiêu Dục cứ thế, không chút do dự, phản bội chính mình của ngày xưa.

Cuối cùng, y đứng dậy, nhìn xuống tôi từ trên cao:

- Dung Duyệt, nếu nàng cứ mãi cố chấp như vậy, nếu nàng không hiểu trẫm, tự nhiên sẽ có người khác hiểu. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.