Chương 4
Avatar Khung avatar
18065 Chữ

12.

Tôi đã có một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi nhìn thấy ba mẹ mình, đã nhiều năm không gặp, họ vẫn ở đó, trẻ như nhiều năm về trước.

Tôi khóc lóc van xin họ đưa tôi đi, nhưng họ chỉ lắc đầu, không nói thêm lời nào mà chỉ bảo tôi nhìn phía sau lưng. Khi tôi quay người lại, ý thức lập tức ùa về.

Tôi từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà trắng toát và bình truyền dịch treo trên giá bên cạnh giường.

Miệng khô rát, tôi cố gắng mở lời:
“Nước…"

Tôi cử động những ngón tay tê cứng của mình, nhận ra có người đang gục đầu ngủ bên cạnh giường. Là Lộ Diêu.

Tôi lấy hết sức, hít thở sâu, gọi cậu ấy:
"Lộ Diêu..."

Cậu ấy giật mình, choàng tỉnh dậy.
"Cậu tỉnh rồi!"

Tôi nheo mắt, khẽ nhắc lại:
“Nước…"

Lộ Diêu vội vàng rót cho tôi một ly nước, đỡ tôi ngồi dậy và đưa ly nước đến gần.

Tôi chậm rãi nhấp vài ngụm, cổ họng bỏng rát cuối cùng cũng dịu lại.

Tôi ngước lên hỏi:
"Sao cậu lại ở đây?"

Lộ Diêu lập tức bày ra vẻ mặt oan ức:
"Đồ không có lương tâm! Chính tôi đã cứu cậu khỏi tay ả điên đó đấy!"

Tôi bỗng sực nhớ ra một chi tiết quan trọng, nắm lấy tay Lộ Diêu:
"Năm đó, vụ tuyết lở khi chúng ta đi quay phim... Người đã cứu tôi ra khỏi tuyết là…"

Lộ Diêu nhướng mày, lắc đầu:
"Đương nhiên là tôi rồi. Cậu quên lúc đó chúng ta cùng một đoàn phim sao? Ngoài tôi ra, ai thèm nhớ tới cậu?"

Nước mắt bỗng dưng trào ra. Hóa ra bao nhiêu năm qua, tôi đã yêu nhầm người.

Lộ Diêu thấy tôi khóc liền cuống cuồng ôm chặt tôi vào lòng:
"Sao thế? Tôi nói sai gì sao? Tiểu Duệ Duệ đừng khóc nữa mà! Nếu tôi làm gì sai, cậu cứ đánh tôi cũng được, đừng khóc mà!"

Tôi nghẹn ngào thốt lên:
"Bình thường cậu toàn gọi tôi là Hoa Tỏi Nhỏ cơ mà!"

Lộ Diêu ngớ người một lúc rồi cười trừ:
"Lúc đó cậu gặp chuyện lớn như vậy, tôi cũng sợ chết khiếp."

Tôi im lặng, không biết nên nói gì thêm, chỉ tự cười nhạo bản thân trong lòng.

Sau đó, Lộ Diêu kể với tôi rằng nhờ tôi mở livestream lúc gặp Ôn Quân, toàn bộ mọi người đã chứng kiến hành động mưu sát của cô ta. Cô ta hiện đã bị cảnh sát bắt giữ.

"Còn nghe nói cô ta đến tìm Giang Đình cầu xin giúp đỡ, nhưng anh ta phớt lờ."

Tôi gật đầu, tiếp tục nhấm nháp miếng táo mà Lộ Diêu vừa gọt.

Như một sự trùng hợp, đúng lúc đó Giang Đình xuất hiện trước cửa phòng bệnh. Nhìn thấy anh ta, tôi bỗng cảm thấy miếng táo trong miệng chẳng còn ngon lành nữa.

Tôi hất cằm về phía quả dứa trong tay Lộ Diêu:
"Cậu đi gọt dứa cho tôi đi."

Lộ Diêu liếc mắt về phía Giang Đình, gật đầu rồi rời khỏi phòng, không nói gì thêm.

Giang Đình bước vào, định ngồi xuống giường, nhưng sau cùng lại chọn ghế sofa bên cạnh.

"Lâm…" Anh ta lên tiếng.

"Có gì cứ nói."

Cả hai chúng tôi cùng mở lời, rồi lại rơi vào im lặng.

Anh ta cúi đầu, giọng thấp dần:
"Ôn Quân đến tìm anh, nhưng lần này… anh không giúp cô ấy."

Tôi chỉ gật đầu:
"Chuyện đó tôi biết rồi."

"Anh…"

Giang Đình lúc nào cũng như vậy, chẳng bao giờ nói hết được một câu. Còn tôi thì đã chẳng còn đủ kiên nhẫn nữa:
"Có chuyện gì thì nói thẳng ra đi."

Anh ta ngập ngừng:
"Anh đã nhìn thấy hóa đơn em để lại. Sau khi cho người điều tra, anh biết… không phải là Ôn Quân."

Tôi mỉm cười:
"Ừm, biết rồi thì tốt. Tôi để lại hóa đơn không phải để anh trả tiền, chỉ là muốn anh biết sự thật mà thôi."

Giang Đình cúi đầu, khẽ nói:
"Lâm Duệ, xin lỗi."

"Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng là lỗi của anh. Anh không nhìn thấu lòng mình, và em nói đúng – anh đã quen với việc có em ở bên, nghĩ rằng tất cả đều là điều hiển nhiên."

"Nhưng anh thật sự yêu em, Lâm Duệ. Những ngày không có em bên cạnh, anh vô cùng đau khổ."

"Nghĩ đến việc em suýt mất mạng vì Ôn Quân, anh… trái tim anh như trống rỗng, anh không biết phải làm gì."

Tôi thở dài, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắt ngang lời anh ta:
"Giang Đình, mọi chuyện đã qua rồi."

Giang Đình ngẩng đầu lên, niềm hy vọng vừa le lói trong mắt đã nhanh chóng tắt lịm.

"Tình cảm của anh… đã muộn rồi."

"Đi đi, Giang Đình. Lộ Diêu sắp quay lại rồi."

Đúng lúc đó, Lộ Diêu thò đầu vào, nhìn quanh phòng một lượt. Chỉ có tôi còn ở đó.

Cậu ấy nhướng mày hỏi:
"Tiểu Duệ Duệ, cậu không định cho Giang Đình cơ hội nữa sao?"

Tôi nhìn khuôn mặt hơi căng thẳng của Lộ Diêu, bật cười:
"Tôi không bao giờ ăn lại cỏ đã gặm đâu."

Lộ Diêu bật cười ha hả:
"Đúng, đúng! Cậu đâu phải ngựa mà đi ăn cỏ! Cậu là sói, đáng lẽ phải ăn thịt, ăn tôi – miếng thịt tươi ngon này!"

Tôi: "???"

13.

Sau khi Ôn Quân bị bắt vào tù, kế hoạch ghi hình cũng buộc phải tạm dừng.

Sau khi xuất viện, tôi xin quản lý nghỉ phép vài tháng.

Đầu tiên, tôi ghé nhà chú Giang ăn một bữa cơm và kể cho họ nghe dự định trong hai tháng tới.

Tạm biệt họ xong, tôi mang theo khung ảnh của ba mẹ và bắt đầu hành trình du lịch vòng quanh thế giới.

Chẳng hiểu vì sao, dù đến bất cứ đâu, tôi luôn tình cờ gặp được Lộ Diêu.

Cuối cùng, tôi đành kéo cái “đuôi” này cùng đi du lịch.

Hôm nay, trong lúc dừng lại ven đường, tôi bảo Lộ Diêu đi mua kem. Cậu ấy hí hửng chạy đi ngay lập tức.

Tôi lấy điện thoại ra, vừa lướt Weibo vừa giết thời gian.

Kể từ sau vụ livestream, tôi có thêm rất nhiều người hâm mộ. Bộ mặt thật của Ôn Quân cũng bị phơi bày, những antifan từng công kích tôi hóa ra đều là thủy quân do cô ta thuê.

Bây giờ, ít người còn nhắc đến tôi trên mạng, tôi cũng thoải mái chia sẻ những câu chuyện vui về chuyến du lịch của mình.

Lướt xuống phần bình luận, tôi bất ngờ thấy rất nhiều người nhắc Lộ Diêu vào.

Bấy giờ tôi mới hiểu ra – chẳng trách sao lần nào đi đâu cũng gặp cậu ấy, hóa ra có cả fan làm “tay trong” báo tin.

Tôi tò mò vào Weibo của Lộ Diêu, phát hiện trong suốt thời gian qua, cậu ấy thường xuyên đăng bài.

Phần lớn chỉ là những bức ảnh về đồ ăn, phong cảnh, đôi lúc là các sạp hàng rong bên đường. Nhưng có một điều không thay đổi – tất cả các bức ảnh đều có bóng dáng của tôi.

Khác với bình luận trên weibo của tôi, dưới bài đăng của Lộ Diêu toàn là những lời trêu chọc:

“Anh Lộ rốt cuộc có dám đăng ảnh chính diện của Lâm tỷ không?”

“Đường đường ảnh đế mà cũng xin nghỉ phép để đi 'tình cờ gặp gỡ' sao? Haha, đàn ông yêu vào đáng sợ thật.”

“Có tiến bộ rồi đó, khoảng cách chụp Lâm tỷ ngày càng gần rồi nè, hahaha!”

“Theo đuổi người ta lâu thế rồi, vẫn chưa thành công à?”

“Hôm nay Lộ Diêu có ở bên Lâm Duệ không? Không! Vẫn chưa!”

“Chiến thuật vòng vo không hiệu quả đâu anh ơi, thử tấn công trực diện đi!”

“Truyền đi nào: Lộ Diêu bất lực rồi.”

Tôi không nhịn được cười – không ngờ ảnh đế lại bị chính fan của mình đem ra chọc ghẹo như thế.

Đã thế, Lộ Diêu còn cố tình trả lời những bình luận bảo cậu ấy "không ổn" với câu: “Đàn ông thì không thể không ổn được!”

Vừa lúc đó, Lộ Diêu hớn hở chạy về, tôi vội tắt màn hình điện thoại.

Cậu ấy tò mò:
"Cậu vừa xem gì thế?"

"Ừm… xem một chú chó ngốc."

"Ngốc thế nào? Cho tôi xem với!"

Tôi cười phì:
"Tin tôi đi, cậu sẽ không muốn biết đâu."

14.

Sau chuyến du lịch, tôi và Lộ Diêu nhanh chóng trở về nước.

Ban đầu, tôi định chính thức tuyên bố giải nghệ, nhưng lại bị Lộ Diêu ngăn cản:
“Bây giờ cậu có nhiều fan lắm, đám người xấu cũng chẳng ảnh hưởng được nữa.”

“Với lại, cậu thật lòng yêu thích diễn xuất mà, giữ lấy đam mê của mình đâu có sai.”

“Bác trai và bác gái chắc chắn cũng muốn nhìn thấy cậu đạt được thành tựu lớn.”

Bị cậu ấy thuyết phục, tôi bắt đầu dao động.

Đúng lúc đó, một đạo diễn nổi tiếng gửi lời mời tham gia dự án.

Nhìn qua dàn diễn viên và kịch bản, niềm đam mê diễn xuất trong tôi lại được khơi dậy.

Tôi quyết định bỏ ý định giải nghệ, nhận vai và nhanh chóng gia nhập đoàn phim.

Thế nhưng, vừa đến đoàn phim, tôi liền hiểu ra vì sao Lộ Diêu lại cố khuyên nhủ tôi.

Tôi không nhịn được, quăng ngay cái túi lên người cậu ấy:
“Cậu là nam chính của phim này mà còn giả bộ khuyên tôi nữa hả!”

Lộ Diêu cười cười:
“Duệ Duệ, rõ ràng là vì cậu chưa từng hỏi thăm hay quan tâm đến công việc của tôi mà.”

Chà, sao lời cậu ta nói nghe có vẻ... trà xanh thế này?

Không lẽ là do đọc bình luận trên Weibo, bị fan xúi dại rồi học theo phong cách “trà xanh” này ư?

Dù đã lâu không đóng phim cùng nhau, nhưng tôi và Lộ Diêu vẫn rất ăn ý, mỗi cảnh quay đều trôi chảy ngay từ lần đầu tiên.

Đạo diễn vui vẻ ra mặt.

Hôm nay chỉ còn một cảnh cuối – cảnh nam chính tỏ tình với nữ chính.

Tôi và Lộ Diêu ngồi một bên chờ đoàn phim chuẩn bị bối cảnh.

“Duệ Duệ, hay mình diễn thử cảnh này trước đi?” – Lộ Diêu hào hứng nói.

Tôi lườm cậu ấy:
“Cảnh này hôm nay diễn thử ít nhất mười lần rồi, còn tập thêm cái gì nữa?”

“Không giống đâu!”

“Không giống chỗ nào?”

“Vì lần này là tỏ tình với cậu đó!”

“Có phải thật đâu, cậu căng thẳng cái gì?”

Lộ Diêu bất ngờ đứng phắt dậy, nói lớn:
“Với anh, là thật đấy!”

Lời nói thẳng thắn đó khiến mặt tôi đỏ bừng, vội vàng bỏ chạy khỏi phòng hóa trang.

Fan nói không sai, đúng là tấn công trực diện có sức sát thương ghê gớm mà.

Đến lúc quay, tôi đứng vào vị trí chuẩn bị.

“Tô Nhiễm, anh thích em.”

Nhìn Lộ Diêu trong tạo hình sinh viên, cậu ấy trông hệt như những ngày còn học đại học.

Tôi bật cười, không kiềm được, liền túm lấy cà vạt của cậu ấy và kéo lại gần.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Lộ Diêu, tôi mạnh dạn hôn lên môi cậu ấy.

“Anh được chấp nhận rồi.”

-Hết- 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.