1.
Từ tiệm váy cưới bước ra, trời đổ cơn mưa lớn.
Tôi không mang theo ô.
Giang Đình, người luôn có thói quen mang ô, hôm nay lại không xuất hiện.
Tôi đợi anh suốt ba tiếng đồng hồ, gần như nghĩ rằng đã có chuyện không hay xảy ra.
Nhưng thứ tôi nhìn thấy lại là bài đăng của Ôn Quân - người mà anh luôn giữ trong tim - đang khoe chiếc nhẫn cưới.
"Chiếc nhẫn vừa vặn, mọi thứ cũng vừa đủ."
Tôi sững sờ nhìn dòng chữ ấy thật lâu.
Chiếc nhẫn này là độc nhất vô nhị, hôm nay Giang Đình mới lấy về.
Thậm chí, tôi còn chưa kịp đeo nó lên tay, nhưng nó đã xuất hiện trên tay Ôn Quân.
Đột nhiên, tôi chẳng còn muốn tìm bất kỳ bằng chứng nào để thuyết phục bản thân rằng Giang Đình không yêu cô ấy.
Tôi bình thản xin lỗi nhân viên tiệm váy, rồi đội mưa trở về căn hộ của mình.
Sau khi tắm xong, tôi cầm điện thoại chụp màn hình bài đăng của Ôn Quân và gửi cho Giang Đình.
Anh lập tức trả lời bằng một dấu hỏi: "?"
Rồi khung chat hiện lên dòng chữ "Đối phương đang nhập văn bản..."
Tôi lặng lẽ chờ đợi.
Rất nhanh, anh gửi đến lời giải thích:
"Ôn Quân sắp kết hôn nhưng không tìm được chiếc nhẫn ưng ý, nên anh cho cô ấy mượn tạm nhẫn của em. Sau này anh sẽ cùng em đặt chiếc khác."
"Ngoan, đừng suy nghĩ nhiều."
Tôi không trả lời.
Chiếc nhẫn đó là do chính tôi tự tay thiết kế, không phải anh không biết.
Hôm nay, chúng tôi đã hẹn nhau cùng đến tiệm váy cưới, vậy mà anh lại bỏ mặc tôi để đi ăn với Ôn Quân.
Với tất cả những điều đó, anh mong tôi có thể không để tâm sao?
Thấy tôi vẫn chưa trả lời, Giang Đình tiếp tục nhắn thêm:
"Lâm Duệ, cô ấy từng giúp anh. Chỉ là một chiếc nhẫn thôi, anh có tình có nghĩa nên phải giúp cô ấy."
Giọng điệu của anh vẫn bình thản, như thể anh tin chắc rằng tôi sẽ không vì chuyện "nhỏ nhặt" này mà nổi giận.
Đúng là trước đây, tôi luôn cố gắng nhẫn nhịn và hiểu chuyện.
Tôi từng nói với anh: "Không sao đâu, anh có lý do của mình, đừng bận tâm đến em."
Hoặc cười nhẹ bảo: "Chỉ là chuyện nhỏ thôi mà, em không để ý đâu."
Nhưng sự nhẫn nhịn và hiểu chuyện của tôi đã trở thành điều anh xem là lẽ dĩ nhiên.
Chỉ cần tôi tỏ ra để tâm hoặc ích kỷ một chút, anh sẽ ngay lập tức trách móc:
"Lâm Duệ, sao em lại ích kỷ như vậy?"
"Lâm Duệ, đừng làm mình làm mẩy như trẻ con."
"Lâm Duệ, em phải hiểu chuyện một chút."
Như lần này, anh nói: "Chỉ là một chiếc nhẫn thôi."
Vậy thì, tôi cũng muốn nói: "Chỉ là một người bạn trai thôi."
Tôi cầm điện thoại, từng chữ từng chữ nhắn cho anh:
"Giang Đình, hủy hôn đi."
Ngay sau đó, tin nhắn và cuộc gọi của anh liên tục đến.
Nhưng tôi không muốn nghe thêm gì nữa. Tôi tắt máy.
Ba năm yêu đương trong âm thầm. Cuối cùng cũng bị chính sự thờ ơ và tổn thương chồng chất mài mòn đến cạn kiệt.
2.
Ôn Quân và Giang Đình là hai cái tên đã đi cùng tôi suốt những năm tháng đại học.
Họ từng là cặp đôi nổi tiếng trong trường, nhưng chuyện tình kết thúc chóng vánh khi Ôn Quân ra nước ngoài.
Giang Đình cũng từ bỏ cơ hội trở thành diễn viên, quay về kế thừa sản nghiệp gia đình và mở một công ty giải trí, nhanh chóng trở thành một ông chủ quyền lực trong giới giải trí.
Tôi từng nghĩ rằng Giang Đình và tôi chẳng qua chỉ có quan hệ xã giao thông thường, vì bố mẹ chúng tôi là bạn bè lâu năm.
Mặc dù tôi thầm thích Giang Đình, ngưỡng mộ anh từ lúc còn bé, nhưng tôi đã luôn chôn giấu tình cảm ấy ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, không để ai biết.
Tình cảm ấy vẫn nằm yên ở đó, cho đến khi tôi tốt nghiệp và tham gia bộ phim đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất.
Trong phim có một cảnh quay trên núi tuyết, nhưng chúng tôi lại gặp phải một trận tuyết lở.
Với vai phụ nhỏ của mình, tôi cứ thế đứng trong tuyết lạnh đến khi tứ chi tê dại, sau đó mơ hồ nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông đang vội vàng chạy về phía mình.
Trong tiếng gọi gấp gáp “Duệ Duệ”, tôi ngất lịm đi.
Khi tỉnh lại, người đầu tiên tôi nhìn thấy chính là Giang Đình, đang túc trực bên giường bệnh.
"Giang Đình, là anh đã cứu em sao?"
"Ừm… em nghỉ ngơi đi, anh đi gọi bác sĩ trước."
…..
Ngay khoảnh khắc đó, trái tim khô cằn của tôi không kìm được mà nở rộ như đóa hoa. Tình cảm thầm mến từ thời niên thiếu bỗng chốc trở nên mãnh liệt hơn.
Tôi nghĩ rằng Giang Đình cũng có tình cảm với mình nên đã lấy hết can đảm để theo đuổi anh.
Chúng tôi bên nhau, bắt đầu một mối tình đẹp đẽ.
Tôi từng mơ rằng mình sẽ lại có được một gia đình hạnh phúc, bên người đàn ông mình yêu thương.
Bố mẹ anh cũng rất yêu mến tôi, mọi thứ từ tình yêu đến chuyện đính hôn đều diễn ra suôn sẻ, cho đến khi Ôn Quân trở về nước.
Ôn Quân rêu rao với tất cả rằng cô từng giúp Giang Đình vượt qua giai đoạn khó khăn.
Tôi vốn chẳng buồn lên tiếng, vì nghĩ rằng chỉ cần Giang Đình điều tra sẽ biết rõ sự thật. Nhưng anh không làm vậy.
Anh nghiễm nhiên tin lời cô ta và bắt đầu đáp ứng mọi yêu cầu của Ôn Quân.
Khi tôi ốm, chỉ cần một cuộc gọi từ Ôn Quân, anh liền bỏ lại tôi để đi gặp cô ta.
Lúc tôi bận đóng phim, họ bị bắt gặp vào khách sạn cùng nhau.
Lúc tôi liên tục gọi cho anh mà không nhận được phản hồi, hình ảnh anh đang cùng Ôn Quân ăn uống vui vẻ được đăng đầy trên vòng bạn bè của cô ta.
Ngay cả trong bữa cơm gia đình với bố mẹ anh, chỉ cần Ôn Quân gọi, anh cũng lập tức rời đi, để tôi một mình ngồi lại giải thích với chú và dì.
…
Mọi người đều cho rằng tôi không thể rời xa Giang Đình, và chính tôi cũng từng nghĩ như vậy.
Tôi tuyệt vọng tìm kiếm từng manh mối, tự dối lòng rằng anh không còn yêu Ôn Quân nữa.
Tôi như một kẻ biến thái lén lút theo dõi trang cá nhân của Ôn Quân, dò xét hành tung của anh.
Nhưng những gì tôi nhận được chỉ là sự coi thường và thờ ơ.
Cuộc cãi vã nào cũng đều kết thúc bằng việc tôi cúi đầu.
Cho đến khi tôi thấy chiếc nhẫn cưới mà mình đã dày công thiết kế, lại nằm trên tay Ôn Quân.
Chính khoảnh khắc đó, tôi mới nhận ra: Không yêu chính là không yêu.
Tôi đã thấy anh yêu người khác như thế nào, còn với tôi, anh chỉ đơn giản xem như một thói quen.
…
Cuối cùng, tôi quyết định thức tỉnh. Tôi thu lại sự kiêu hãnh đã từng đánh mất và dựng lên một bức tường thành vững chắc, để không ai có thể làm tổn thương tôi thêm lần nào nữa.
Sau khi tin nhắn chia tay gửi đi, giống như hòn đá chìm xuống đáy biển, Giang Đình hoàn toàn không có phản ứng.
Nhưng rồi mẹ anh gửi tin nhắn đến cho tôi:
"Duệ Duệ, sao tuần này con không về thăm dì?”
Nhìn thấy tin nhắn, tôi bất giác trở nên khó xử.
Dì Giang từng là bạn thân nhất của mẹ tôi. Hai người đã cùng nhau đoạt giải Ảnh hậu. Sau này, một người gả vào hào môn, còn người kia lấy một biên kịch nổi tiếng.
Sau khi bố mẹ tôi qua đời vì tai nạn, dì Giang là người đầu tiên tìm đến và ngỏ ý muốn nhận nuôi tôi, nhưng tôi từ chối.
Lúc đó, tôi ích kỷ không muốn trở thành em gái nuôi của Giang Đình.
Giờ đây nghĩ lại, có lẽ ngày ấy tôi nên đồng ý.
Tôi không khỏi thở dài.
Chính vì tất cả những điều này, mối quan hệ giữa tôi và Giang Đình không thể dễ dàng nói chia tay là chấm dứt được.
3.
Chỉ là tôi không ngờ, tôi lại gặp Giang Đình ở nhà họ Giang.
Tôi giả vờ như không thấy anh ta, đi thẳng vào bếp.
“Dì Giang~ Con tới rồi!”
“Duệ Duệ!”
Dì Giang vội đặt chiếc thìa trong tay xuống, quay người lại ôm tôi trìu mến.
Dì là người cực kỳ thích nghiên cứu ẩm thực.
Dù lấy chồng giàu có, chú Giang lại yêu dì đến mức chẳng bao giờ để dì động tay làm việc nặng nhọc.
Nhưng hôm nay nghe tin tôi đến, dì đặc biệt vào bếp nấu nướng cho tôi.
Mắt tôi bỗng dưng ươn ướt, không nhịn được mà siết chặt vòng ôm hơn một chút.
Dì Giang vội đẩy tôi ra, lo lắng nhìn tôi:
“Duệ Duệ sao thế? Có phải Đình bắt nạt con không?”
Tôi lau đi giọt nước mắt, mỉm cười lắc đầu: “Không sao đâu dì.”
Dì nhìn tôi đầy nghi hoặc, rồi phất tay:
“Được rồi, được rồi, con ra ngoài trước đi. Đình biết con đến nên mới đặc biệt về đấy. Hai đứa là thế nào vậy, sao nó không qua đón con cùng về?”
Dì Giang đẩy tôi ra phòng khách, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt Giang Đình.
Tôi nhìn khuôn mặt anh, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Nhất thời không có hứng trò chuyện, tôi ra vườn ngồi.
Anh đi theo sau tôi.
“Lâm Duệ...”
“Anh Giang, có chuyện gì sao?”
Giang Đình nghe vậy cau mày: “Em chưa bao giờ gọi anh như thế.”
Tôi cười nhạt: “Anh cũng chưa từng gọi tôi là Tiểu Duệ.”
Anh khựng lại, rồi nói: “Chẳng qua chỉ là cách gọi thôi. Lâm Duệ, đừng trẻ con như vậy. Anh với Tiểu Quân thật sự không có gì cả. Lúc anh khó khăn nhất, cô ấy đã giúp đỡ anh. Giờ cô ấy chỉ muốn một chiếc nhẫn.”
Lại là câu đó.
Chỉ là một chiếc nhẫn thôi.
Điều quan trọng không phải chiếc nhẫn, mà là cái thái độ đương nhiên của anh.
Đương nhiên mà xếp Ôn Quân lên trước tôi.
Đương nhiên mà nói tôi phải bao dung, không nên ghen tuông vô cớ.
Tôi không muốn tranh luận nữa, bình thản đáp: “Ừ, tôi hiểu rồi.”
Thái độ của tôi khiến Giang Đình nhíu mày.
Tôi hiểu anh đang nghĩ gì.
Trước đây, anh không cần giải thích gì, tôi đã tự tìm lý do biện minh cho anh, rồi ngược lại còn an ủi anh.
Dù anh về muộn, tôi cũng chỉ khẽ hỏi:
“Anh mệt không? Em chuẩn bị nước tắm cho anh rồi.”
Dù anh thất hứa, tôi vẫn bỏ qua nỗi buồn của mình và an ủi anh:
“Không sao đâu, em ở nhà nghỉ ngơi chút cũng được.”
Còn bây giờ?
Không liên quan gì đến tôi nữa.
Tôi đứng dậy, lịch sự nhưng xa cách nhìn anh: “Không còn chuyện gì thì tôi vào nhà đây.”
Tôi quyết định nói thật với dì Giang rằng chúng tôi đã chia tay.
4.
Chỉ vì mấy lần Giang Đình cản lại, lời cuối cùng vẫn không thốt ra được.
Cuối cùng, tôi bỏ cuộc, nói chuyện chia tay trong bữa ăn đúng là không phải lúc thích hợp.
Sau khi ăn cơm xong, dì Giang kéo tôi ngồi xuống tâm sự. Còn Giang Đình thì bị chú Giang gọi vào thư phòng.
Tôi nhân cơ hội này tạm biệt dì Giang rồi rời khỏi nhà họ Giang.
“Duệ Duệ, con không đợi Giang Đình sao?”
Tôi cười, giả vờ như đang nói đùa: “Dì cũng biết mà, mỗi lần chú Giang gọi anh ấy vào phải cả đêm mới ra. Gần đây con vừa nhận một bộ phim, công việc bận rộn, chắc không đợi được đâu ạ.”
Dì Giang thở dài, siết tay tôi chặt hơn:
“Duệ Duệ, dù sao đi nữa, dì vẫn luôn đứng về phía con. Dù Giang Đình có là con trai ruột của dì.”
“Dù con quyết định thế nào, dì cũng ủng hộ con.”
“Con bé này, lúc nào cũng nhẫn nhịn. Dì cứ tưởng con sẽ như trước, cứ mãi dung túng cho Giang Đình.”
“Nhưng hôm nay con vừa đến, dì đã cảm nhận thấy khác rồi. Sự kiêu hãnh trong con đã quay trở lại.”
Tôi không ngờ rằng dì Giang đã nhận ra.
Mũi tôi cay cay, vội cúi đầu để dì không thấy sự bất ổn.
“Dì, con còn có việc, lần sau con lại tới thăm dì.”
Dì gật đầu, không nói thêm nữa: “Được rồi, lúc nào có thời gian nhớ ghé chơi với dì!”
Tôi gật đầu, rời khỏi nhà họ Giang.
Tôi lái xe trở về căn nhà chung của tôi và Giang Đình.
Sau chuyện chiếc nhẫn lần trước, tôi đã vội thu dọn hành lý và chuyển về căn hộ riêng của mình.
Chỉ là lúc ấy đi hơi gấp, có vài thứ vẫn chưa kịp mang theo.
Tôi đỗ xe, kéo hết cửa kính lên, cuối cùng cũng dám trút bỏ những cảm xúc mà mình đã kìm nén suốt chặng đường.
Tôi ngồi trong xe, khóc nức nở.
Làm sao có thể không đau?
Đây là người mà tôi từng ngưỡng mộ từ khi còn bé, người mà tôi đã dành ba năm yêu thương hết lòng, không giữ lại cho bản thân bất cứ điều gì.
Tôi cất từng chiếc gai của mình đi, sợ làm tổn thương Giang Đình, không ngừng nhượng bộ.
Từ một người không bao giờ đụng tay vào việc bếp núc, tôi đã học nấu ăn, rồi dần dần có thể tự mình làm một bữa ăn thịnh soạn.
Chỉ vì anh nói: “Đồ ăn bên ngoài không ngon.”
Tôi từ một người thẳng thắn, cởi mở, dần dần mài nhẵn những góc cạnh, trở nên ít nói, lạnh lùng, đóng vai một người phụ nữ dịu dàng, hiểu chuyện.
Chỉ vì anh bảo: “Lâm Duệ, đừng có trẻ con như vậy.”
Dì Giang nói rằng cái sự kiêu hãnh trong tôi đã trở lại, tôi hiểu.
Trong mối tình này, tôi đã đánh mất chính mình. Tôi đã bỏ quên những điều quan trọng nhất.
Ngay cả bản thân mình tôi còn không yêu, thì làm sao có thể mong nhận lại tình yêu như mình đã trao đi?
Không phải tôi không còn yêu, mà là không còn đủ sức để yêu nữa.
Lâm Duệ tôi, không còn đủ sức để yêu Giang Đình nữa rồi.
......
Tôi về đến căn hộ, mở cửa ra, có chút ngạc nhiên.
Sàn nhà đã phủ một lớp bụi mỏng, căn hộ dường như đã lâu rồi không có người đến.
Ngay cả bó hoa lần trước tôi cắm trong lọ cũng đã héo rũ và bốc mùi khó chịu.
Tôi lặng lẽ vứt bó hoa đi, rửa sạch bình, rồi mở cửa sổ để đón không khí trong lành.
Căn hộ này là dì Giang tặng tôi, sổ hộ khẩu cũng đứng tên tôi.
Tôi và Giang Đình đã từng sống chung ở đây.
Ban đầu mọi thứ rất hạnh phúc.
Lúc đó, Giang Đình thường cười. Chúng tôi thỉnh thoảng sẽ cải trang, cùng nhau đi siêu thị, mua thật nhiều đồ về nấu ăn.
Ngay cả con gấu nhồi bông lớn trong nhà cũng là do tôi nài nỉ anh ấy mua, rồi cả hai cùng nhau mang nó về nhà.
Nơi này chứa đựng quá nhiều kỷ niệm của chúng tôi, không ngừng nhắc nhở tôi rằng ba năm qua, ngoài Giang Đình, tôi chẳng có gì cả.
Nếu đã muốn cắt đứt, thì cũng chẳng cần phải mang theo những thứ đã đầy ắp kỷ niệm nữa.
Tôi chỉ cầm theo bức ảnh chụp chung với ba mẹ.
Trước khi rời đi, tôi đặt hóa đơn chuyển tiền cho công ty Giang Đình lên bàn làm việc của anh ấy.
Khi xưa, Giang Đình còn trẻ bồng bột, muốn làm nên chuyện lớn, nhưng chú Giang không chịu đầu tư nên anh đã tham gia vào một vụ cá cược.
Suýt nữa thì anh phá hủy cả tập đoàn Giang thị.
Chú Giang tức giận đến mức suýt đoạn tuyệt quan hệ cha con, còn dì Giang mỗi ngày đều nước mắt rửa mặt.
Tôi không muốn nhìn thấy họ đau lòng, và cũng muốn trả ơn Giang Đình vì đã từng cứu mạng tôi.
Vậy nên, tôi đã chuyển toàn bộ tài sản thừa kế khổng lồ của bố mẹ để lại, chuyển vào tài khoản của Giang thị, cứu Giang Đình khỏi khủng hoảng.
May mắn là sau đó, Giang Đình đã thoát khỏi cái hố ấy, làm việc chăm chỉ và từng bước trở thành ông trùm đứng đầu giới giải trí.
Nhưng không biết bằng cách nào, Ôn Quân lại biết được chuyện này, úp mở với truyền thông về việc chuyển tiền.
Từ đó, cán cân vốn đã lệch trong lòng Giang Đình lại càng nghiêng hẳn về phía Ôn Quân.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.