Chương 2
Avatar Khung avatar
24216 Chữ

5.

Tôi quyết định sẽ hoàn toàn dứt khoát.
Tôi nhắn tin cho Giang Đình.

"Lúc nào có thời gian, chúng ta đi làm thủ tục sang tên căn hộ."

Điện thoại của anh ta lập tức gọi tới.
“Lâm Duệ, em định làm gì?”

“Căn hộ đó đứng tên tôi, nhưng là tiền của dì Giang. Chúng ta chia tay rồi, căn hộ này nên trả lại cho anh.”

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng, nhưng tôi không còn đủ kiên nhẫn đợi anh nói gì thêm.

“Khi nào anh rảnh thì nói cho tôi biết. Chúc anh và Ôn Quân hạnh phúc.”

“Lâm…”

Tôi lạnh lùng cúp máy.

Dù đã quyết định chia tay, tôi không muốn lặp đi lặp lại cảnh phải đối diện với sự thiên vị của anh nữa.

Dù quen biết bao năm, yêu nhau suốt ba năm, anh ta cũng chỉ gọi tôi bằng cái tên xa cách: “Lâm Duệ.”

Chỉ một cách xưng hô thôi đã nói lên tất cả sự thiên vị trong lòng anh.

......

Sáng hôm sau, tôi hiếm khi thức dậy sớm như vậy.

Tiếng chuông điện thoại đã kéo tôi ra khỏi giấc mơ đẹp.

Tôi nheo mắt nhìn vào màn hình – là chị Lý, quản lý của tôi.

“Chị Lý, sáng sớm có chuyện gì vậy?”

Đầu dây bên kia, chị Lý gắt lên, giọng đầy bực bội:

“Em còn biết mình là diễn viên không hả? Kịch bản đưa bao nhiêu cũng không nhận, cứ thế mà bỏ bê hết à! Chị nói cho em biết, công ty đã nhận cho em một chương trình hẹn hò rồi. Không muốn đi cũng phải đi, hợp đồng ký rồi!”

Tôi cau mày.

Đúng là ba năm qua tôi quá tập trung vào Giang Đình, bỏ bê sự nghiệp.

Nhưng mấy kịch bản trước đó tôi xem qua rồi – toàn là tệ hoặc dễ chìm, không đáng nhận.

Nhưng mà… chương trình hẹn hò? Thật sự?

“Em...”

“Không có nhưng nhị gì hết, sáu con số cho mỗi tập! Không đi thì đền hợp đồng!”

Tôi cắn môi, không phản bác gì thêm.
Thấy tôi im lặng, chị Lý dịu giọng:

“Duệ Duệ à, tài nguyên lần này là do Giang tổng đặc biệt sắp xếp cho em đấy.”

Nghe đến đây, tôi hiểu rõ mọi chuyện.

“Em biết rồi.”

Tôi cúp máy, suýt nữa thì gọi ngay cho Giang Đình chất vấn. Nhưng ngay trước khi ấn nút gọi, tôi dừng lại.

Ba năm qua, tôi chưa bao giờ lợi dụng mối quan hệ của anh để lấy tài nguyên.

Anh cũng “ngầm hiểu” và chưa từng sắp xếp cho tôi cơ hội nào, dù tôi mang danh nghệ sĩ của công ty anh.

Ba năm đổi lấy một chương trình hẹn hò, người thiệt thòi là tôi.

Trước khi rời khỏi showbiz, tôi sẽ tận dụng mọi cơ hội để kiếm tiền.

Hàng loạt kế hoạch hiện ra trong đầu tôi.

Tôi đã quyết định: sau chương trình này, đợi hết hợp đồng, tôi sẽ giải nghệ.

Tôi vào giới này cũng chỉ vì ước nguyện với bố mẹ.

Nhưng tôi quá ngây thơ, không hợp với nơi tàn nhẫn như thế này.

Thà mang khung ảnh của bố mẹ đi du lịch khắp thế giới còn hơn.

Nếu một ngày nào đó, tôi cũng gặp tai nạn máy bay như họ, thì ít ra cả gia đình tôi cũng được đoàn tụ.

6.

Rất nhanh đã đến ngày ghi hình.

Tôi cùng quản lý đến trường quay của chương trình.

Vừa bước vào, tôi nhìn thấy Giang Đình và Ôn Quân đang tiến về phía mình.

Kỳ lạ là trong lòng tôi không hề có chút buồn bã hay dao động nào.

Khi Giang Đình định bước lại gần, tôi cố tình lùi lại để giữ khoảng cách.

Chương trình này phát sóng trực tiếp, tôi đã thấy có nhân viên bật máy quay nhắm về phía chúng tôi.

"Giang tổng, sắp quay rồi. Bị quay cảnh đứng quá gần nhau thì không hay đâu."

Tôi nhanh chóng quay người, nhưng bất ngờ va phải ai đó từ phía sau.

"Á!"

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy một khuôn mặt lạnh lùng nhưng đầy vẻ phong trần phóng khoáng.

Gương mặt sắc nét như tạc tượng, hoàn toàn khác với nét mềm mại của Giang Đình, trông cậu ta mạnh mẽ và gai góc hơn.

Là cậu ấy.

Lộ Diêu.

Cậu ta đứng sau lưng tôi từ lúc nào thế này?

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, Lộ Diêu bật cười:

"Tôi vừa mới đi tới định chào cậu, thì cậu đã đâm vào tôi rồi."

"Đã lâu không gặp, Tiểu Duệ Duệ."

Cậu cười tinh quái, xoa đầu tôi, rồi cúi xuống trêu chọc:

"Vừa rồi va vào ngực tôi, cảm giác thế nào? Chắc chắn lắm đúng không?"

Tôi: …

Bao nhiêu năm rồi mà cậu ta vẫn chẳng thay đổi chút nào!

Lộ Diêu là bạn học cấp ba của tôi, còn là bạn cùng bàn. Sau này, thật kỳ lạ là cả hai chúng tôi đều dấn thân vào showbiz.

Bộ phim đầu tiên tôi tham gia cũng là đóng cùng cậu ấy.

Nhưng so với tôi, sự nghiệp của Lộ Diêu vô cùng thuận lợi.

Ngay sau bộ phim đầu tay, cậu được đạo diễn lớn để ý, các công ty giải trí thi nhau mời về.

Chỉ trong vài năm, cậu đã trở thành ảnh đế mới nổi.

Tôi muốn lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng Lộ Diêu thản nhiên túm cổ áo tôi kéo lại.

Tôi chẳng khác nào con gà con bị cậu ta xách ra sau lưng.

Cậu ta đứng trước, chắn hết tầm nhìn của tôi. Tôi không thấy biểu cảm của Giang Đình, chỉ nghe giọng Lộ Diêu vang lên:

"Xin lỗi Giang tổng, Tiểu Duệ Duệ nhà chúng tôi sợ người lạ. Có gì anh cứ nói với tôi là được."

Cậu lại quay đầu hỏi nhỏ tôi:

"Vết thương sau lưng cậu còn đau lúc trời lạnh không?"

Tôi ngẩn người.

Lộ Diêu làm sao biết chuyện này?

Năm đó, khi gặp tuyết lở, lưng tôi bị cành cây cào rách. Trang phục diễn lại mỏng manh, vết rách trên áo khiến vùng lưng tôi bị chôn vùi dưới tuyết lạnh trong thời gian dài.

Khi được cứu lên, tôi đã mất cảm giác ở phần lưng.

Ngay cả Giang Đình cũng chưa bao giờ hỏi han chuyện này, vậy mà sao Lộ Diêu lại biết?

Giọng cậu vừa dứt, khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Giang Đình đột nhiên lộ ra cơn giận.

"Im miệng!"

Tôi khó hiểu nhìn Giang Đình, nhưng Lộ Diêu lại bật chế độ khiêu khích:

"Sao? Tôi nói chuyện với Tiểu Duệ Duệ của tôi cũng cần anh cho phép à? Anh là cái thá gì?"

Nói xong, cậu khoác vai ôm tôi đầy thân thiết:

"Chúng tôi đã quen biết nhau hơn mười năm đấy. Anh tính làm gì nào?"

Lời khiêu khích khiến Giang Đình nổi điên, anh lao tới tung một cú đấm về phía Lộ Diêu.

Nhưng Lộ Diêu đã nhanh nhẹn lùi lại hai bước, kéo tôi theo.

"A!"

Tiếng hét chói tai của Ôn Quân vang lên.

Tôi vội đỡ lấy Lộ Diêu, lo lắng kiểm tra gương mặt anh.

May mà anh tránh kịp, chỉ bị sượt nhẹ một chút.

Tôi chạm vào vết thương: "Đau không?"

Lộ Diêu cười hì hì, lắc đầu: "Không sao đâu."

Tôi lúc này mới yên tâm, quay sang nhìn Giang Đình đang đứng đối diện:

"Giang Đình, anh không biết gương mặt của diễn viên quan trọng thế nào à?"

"Anh dựa vào đâu mà đánh người?"

"Anh có tư cách gì để quản tôi?"

Giang Đình sững người:

"Lâm Duệ..."

Tôi không thèm để ý đến anh nữa, kéo Lộ Diêu đi thẳng vào phòng hóa trang.

......

Sau khi chúng tôi rời đi, phòng chat trong buổi livestream đã bùng nổ.

"Ôi trời? Tình huống gì đây? Giang Tổng ra tay với Tân Ảnh đế chỉ vì một cô diễn viên tuyến 18?"

"Một phút, tôi muốn có ngay hồ sơ của cô gái đó."

"Báo cáo! Lâm Duệ là bạn học cùng lớp với Lộ ảnh đế, đóng chung ngay từ phim đầu tay."

"Đâu ra cái cô hồ ly này? Quyến rũ Giang tổng à?"

"Fan của ai đó ghen tị rõ thế nhỉ?"

"Chuẩn đấy! Nhìn Ôn Quân trông nhạt nhòa thế, trong khi Lâm Duệ lại quá ăn hình!"

"Nhìn cô ấy với Giang Đình cứ có cảm giác ngược luyến... Hic~"

"Nói gì thì nói, Lâm Duệ với Lộ ảnh đế mới là chân ái! Mỹ nhân lạnh lùng và sói con bảnh bao!"

......

Khi ngồi xem lại phần bình luận trong livestream, tôi suýt bật cười vì sự thay đổi chóng mặt của dư luận.

May mà không ai biết tôi là con gái duy nhất của biên kịch Lâm và ảnh hậu Tô.

Họ luôn bảo vệ tôi rất tốt, đến mức khi tôi bước chân vào showbiz cũng giấu kín thân phận.

Những cô chú biết rõ về tôi cũng tôn trọng mong muốn của tôi mà không tiết lộ.

"Á—"

Tiếng Lộ Diêu kéo tôi về thực tại.

"Sao vậy?"

Cậu nhăn nhó:

"Tôi vừa bị Giang Đình đấm một cú đấy, cậu không xót cho tôi sao?"

Tôi nhìn kỹ vết thương rồi lườm cậu ta:

"Cậu nhìn lại cái vết xước của mình đi, chưa gì sắp lành rồi!"

"Vả lại, chẳng phải vừa nãy tôi đã quan tâm cậu trước còn gì?"

Lộ Diêu cười toe toét, xoa đầu tôi như đang khen ngợi một chú cún nhỏ:

"Tiểu Duệ Duệ, cậu vẫn y hệt như hồi xưa, đáng yêu quá."

Tôi khựng lại giữa chừng khi lướt điện thoại, rồi im lặng ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Bóng dáng cậu trùng khớp với cậu trai ngổ ngáo trong ký ức của tôi.

Lộ Diêu chẳng thay đổi chút nào – vẫn kiêu ngạo, vẫn tràn đầy sức sống.

Ở bên cậu, tôi bất giác quay trở lại những ngày tháng vui vẻ của thời cấp ba, nơi chúng tôi cứ suốt ngày đấu khẩu với nhau.

7.

Rất nhanh đã có nhân viên bước vào và gọi chúng tôi để giới thiệu lẫn nhau.

Lộ Diêu cười nói:

"Còn cần giới thiệu nữa sao?"

Tôi lườm cậu ta:

"Chẳng phải còn các khách mời khác sao? Suốt ngày quậy phá, cậu không mệt à?"

Lộ Diêu lập tức khoác tay qua vai tôi, kéo tôi lại gần cậu:

"Tiểu Duệ Duệ, cậu biết tôi thích nhất điều gì ở cậu không?"

"Điều gì?"

"Tôithích nhất lúc cậu cãi nhau với tôi."

Tôi lại lườm cậu ta: Đây là thể loại ngược luyến gì vậy?

Vội vàng hất tay cậu ra, lùi lại:

"Cậu tránh xa tôi ra một chút. Bây giờ cậu là ảnh đế rồi, tôi không muốn bị fan của cậu đuổi đánh đâu."

Nói rồi, tôi nhanh chóng bước vào khu vực quay phim.

Nhưng Lộ Diêu cũng chẳng buông tha, theo vào và ngay trước mặt tất cả mọi người, cậu nghiêm túc nói:

"Fan của tôi lý trí lắm, không ai mắng cậu đâu."

Trời ơi... Tôi còn chưa kịp đưa tay bịt miệng cậu ta lại.

Liếc mắt nhìn đạo diễn đang cười khoái chí, tôi thầm hiểu:

Chắc chắn cảnh vừa rồi đã lên sóng trực tiếp.

Ba mẹ ơi, hôm nay lại là một ngày con gái cưng của ba mẹ muốn giải nghệ.

......

MC rất khéo léo lái câu chuyện sang hướng khác, nhanh chóng để từng người giới thiệu bản thân.

Ngoài Giang Đình và Ôn Quân, chương trình còn mời những cái tên đình đám khác: một ca sĩ nổi tiếng, một siêu mẫu quốc tế, và một nam diễn viên hot nhất hiện tại.

So với những người này, tôi là người kém nổi tiếng nhất.

Nhìn qua tình hình, tôi cũng hiểu vai trò của mình trong chương trình này chỉ là nền phụ.

Biết vậy tôi quyết định thả lỏng, ngồi yên lặng, chờ hết giờ để về.

Nhưng khổ nỗi, luôn có kẻ thích gây sự, tìm cách tạo drama.

Ôn Quân gần như dính chặt vào người Giang Đình, vậy mà vẫn không quên lôi tôi vào câu chuyện.

"Nói mới nhớ, hình như Lâm Duệ cũng là học trò cùng thầy với chúng ta nhỉ? Anh Đình, anh có biết không?"

"Em nhớ mỗi lần gặp thầy, thầy đều nhắc đến Lâm Duệ. Thầy nói trong bao nhiêu học trò, chỉ có mỗi cô ấy là... kém cỏi nhất. Đến cả những người vào nghề sau cô ấy giờ cũng nổi tiếng hơn."

"Ối, xin lỗi, tôi không có ý gì đâu nha. Phải không, anh Đình?"

Tôi ngẩng đầu nhìn Ôn Quân.

Một mũi tên trúng ba con chim.

Vừa hạ thấp tôi là người kém cỏi, vừa ám chỉ tuổi tôi đã lớn mà sự nghiệp vẫn chưa ra gì.

Cô ta cũng không quên khoe bản thân biết "kính thầy trọng đạo", thường xuyên gặp lại thầy cũ để ôn chuyện, như một người không bao giờ quên nguồn cội.

Và cuối cùng, trước mặt Giang Đình, cô ta lại tranh thủ bôi xấu tôi, muốn cắt đứt mọi khả năng Giang Đình nối lại tình cảm với tôi.

Tôi gần như muốn vỗ tay khen ngợi cô ta vì sự khéo léo độc địa này.

"Bốp, bốp, bốp——"

Tiếng vỗ tay vang lên, hóa ra là từ Lộ Diêu.

Cậu ta nhếch môi:

"Thì ra cô Ôn đây là đàn chị mà thầy hay nhắc đến à?"

"Lần trước thầy còn phàn nàn với tôi rằng, cô là người giỏi đóng kịch. Đi xa không biết đã lén kết hôn sinh con với ai rồi, về lại giả bộ như chẳng có chuyện gì. Chậc chậc."

Tôi vốn biết Lộ Diêu không phải kiểu người biết nể nang, nhưng khi thấy cậu mỉa mai Ôn Quân, tôi không thể không cảm thấy hả hê.

"Phì——"

Tôi quay sang, hóa ra là siêu mẫu Từ Vân bật cười thành tiếng.

Cô ấy không hoạt động trong giới giải trí nội địa nên chẳng cần kiêng nể ai.

Mặt của Ôn Quân lúc này đổi màu liên tục như cầu vồng, thật là một cảnh tượng vui mắt.

Cô ta bấu chặt lấy tay áo của Giang Đình, chờ anh lên tiếng bênh vực mình.

Tôi nhướng mày, lòng đầy tò mò:
Giang Đình lần này sẽ bảo vệ Ôn Quân thế nào đây?

Nhớ có lần tôi từng vô tình đọc được tin nhắn giữa Ôn Quân và Giang Đình trên điện thoại của anh ta.

Lúc đó, cô ta cũng nói những lời như hôm nay, chê bai và bôi nhọ tôi:

"Nghe nói Lâm Duệ không có mẹ dạy dỗ à? Mà ngoài kia hình như nhiều 'chú' quen cô ta lắm, anh nên điều tra kỹ đi. Nhỡ đâu sau này xảy ra scandal, ảnh hưởng đến công ty sẽ phiền phức lắm."

Và Giang Đình khi đó đã trả lời thế nào?
Anh chỉ nhạt nhẽo đáp lại:

"Kệ cô ấy."

Vì tin nhắn đó, tôi và Giang Đình đã cãi nhau một trận lớn.

Tôi chất vấn anh: "Anh biết rõ hoàn cảnh của em, vậy mà vẫn để người khác xúc phạm em như thế sao?"

Nhưng Giang Đình chỉ nhíu mày:

"Anh biết đó không phải sự thật là được rồi. Tiểu Quân cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi, em cần gì phải chấp nhặt với cô ấy?"

Chính từ lần đó, tôi bắt đầu thất vọng về Giang Đình. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.