Chương 3
Avatar Khung avatar
22693 Chữ

8.

Giang Đình khéo léo rút tay ra khỏi tay Ôn Quân, khiến cô ta sững sờ. Anh chậm rãi nói:

"Lâm Duệ... tính cách vốn như vậy, không thích tranh giành."

Tôi mím môi, lạnh lùng quay đầu đi.

Khi cần thì im lặng, lúc không cần lại lên tiếng, đúng là đang đẩy tôi vào hố lửa.

Đúng như dự đoán, khi chúng tôi nghỉ giữa giờ, điện thoại của tôi đổ chuông – là quản lý gọi đến.

"Duệ Duệ, em đừng đọc mấy bình luận trên mạng nhé. Công ty sẽ liên hệ bộ phận PR xử lý. Ai ngờ đi quay show hẹn hò lại gặp rắc rối thế này…"

Tôi biết chị ấy quan tâm mình, nhưng tôi vẫn mở điện thoại ra xem thử.

Quả nhiên, bình luận tích cực lẫn tiêu cực đều có, mà tiêu cực chiếm phần lớn.

"Lâm Duệ tỏ thái độ gì thế? Lạnh lùng với người ta làm gì, tưởng mình là ai?"

"Ôn Quân tốt bụng, nói sự thật thôi mà cũng bị đối xử thế à? Quá đáng thật!"

"Lộ Diêu với Lâm Duệ là sao nhỉ? Gì mà bảo vệ nhau dữ vậy?"

"Lâm Duệ không biết lượng sức mình à? Cái kiểu không có EQ như này thì vào show hẹn hò làm gì?"

Mấy năm vào nghề, chưa bao giờ tôi thấy mình được chú ý nhiều đến thế, nhưng lại theo cách tiêu cực.

Cũng có vài bình luận bênh vực tôi, nhưng ít quá, không đủ sức xoay chuyển tình thế.

Tôi tắt điện thoại, không muốn để tâm thêm nữa, chỉ mong hoàn thành chương trình và mau chóng rời khỏi giới giải trí.

......

Chương trình nhanh chóng phân công nhiệm vụ tiếp theo.

Tôi liếc qua tờ giấy trong tay, bất giác nhíu mày.

Lộ Diêu đi tới, hỏi nhỏ: "Sao vậy?"

Tôi lắc đầu: "Không có gì đâu, chỉ là ăn tối cùng Giang Đình thôi, cũng chẳng phải lần đầu."

Khi MC công bố nhiệm vụ, người đầu tiên không giữ nổi bình tĩnh chính là Ôn Quân.

Cô ta nhanh chóng bước đến chỗ tôi, dùng giọng điệu đầy vẻ ngây thơ:
"Duệ Duệ, mình đổi nhiệm vụ được không? Tôi thật sự muốn ăn tối với anh Đình…"

Tôi cuộn nhẹ lọn tóc, bình thản đưa tờ giấy cho cô ta: "Cho cô đấy. Cô thích thì cứ việc, tôi không bận tâm."

Ôn Quân cười tươi nhận lấy, nhưng chưa kịp cầm chắc thì một bàn tay lớn đã chặn lại.

Giang Đình nghiêm giọng:

"Nhiệm vụ đã phân rồi, không cần đổi."

Sắc mặt của Ôn Quân lập tức trở nên khó coi, xanh mét như vừa nuốt phải thứ gì đắng chát.

Tôi chỉ nhún vai, biểu hiện không chút bận tâm.

9.

Để tiện cho việc liên lạc khi quay chương trình, tôi tạm thời tắt chế độ "Không làm phiền" của Giang Đình.

Xem tin nhắn anh vừa gửi, bảo tôi cứ nằm chờ ăn cơm, tôi cũng chẳng khách sáo mà tiếp tục nằm dài trên giường.

Lộ Diêu thì bị phân vào nhóm với siêu mẫu Từ Vân để ra biển tìm thức ăn. Nếu được đổi, tôi thật sự muốn đi cùng Lộ Diêu để ra khơi bắt hải sản.

Tối đến, nhân viên gõ cửa gọi tôi xuống lầu.

Trước khi xuống, tôi ghé xem livestream một chút, thấy toàn bình luận mắng mỏ:

“Cái gì thế? Lâm Duệ chỉ biết ăn sẵn, để 'nhà tài trợ' một mình nấu ăn dưới bếp?"

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Mấy người kia chỉ biết nhìn bề ngoài, đâu ai biết rằng trong suốt ba năm qua, tôi luôn là người nấu cơm, còn Giang Đình hết lần này đến lần khác cho tôi leo cây, lãng phí đồ ăn.

Tôi mặc luôn áo thun trắng, mang dép lê rồi xuống lầu. Nhưng khi thấy Giang Đình trong bộ vest sang trọng, tôi lại có chút ngẩn người.

Anh kéo ghế cho tôi, nhưng tôi vòng qua, tự tìm chỗ ngồi xuống.

Tôi nhìn những món ăn trên bàn – đa phần đều là những món làm từ các loại hạt.

Không chút do dự, tôi gạt hết chúng sang một bên.

Giang Đình thoáng sững người rồi hỏi:

"Không phải em thích ăn hạt sao?"

Tôi cười nhạt, giọng khách sáo nhưng xa cách:

"Người thích ăn hạt không phải tôi. Tôi còn bị dị ứng với hạt."

Giang Đình cầm dao nĩa, khựng lại rồi nói khẽ:

"Xin lỗi... Anh nhớ nhầm."

Tôi không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ ăn miếng bò bít tết trước mặt.

Anh nhớ sai không chỉ mỗi việc này.

Ngay cả món ăn tôi thích cũng không đúng – tôi mê ẩm thực Tứ Xuyên, chứ chẳng phải đồ phương Tây.

Tôi định ăn xong rồi lặng lẽ rời đi, nhưng Giang Đình cứ liên tục nhìn tôi.

Tôi thở dài đặt dao nĩa xuống: "Có gì nói luôn đi."

Anh hạ giọng: "Mẹ anh hỏi bao giờ em về nhà ăn cơm."

Tôi liếc nhìn anh, rồi nhìn về phía máy quay không xa.

Chủ đề này không thích hợp để nói trước ống kính.

Nhưng Giang Đình lại nhanh hơn một bước: "Lâm Duệ, chúng ta sắp kết hôn rồi. Anh không muốn chia tay."

Tôi hít sâu, cảnh cáo: "Giang Đình, đang ghi hình đấy..."

Chưa kịp nói hết câu, điện thoại anh rung lên – là Ôn Quân gọi đến.

Tôi cười khẩy.

Cô ta đúng là sợ tôi cướp mất anh ấy.
Nhưng thật tiếc, giờ tôi không còn hứng thú nữa.

Tôi đứng dậy, phủi nhẹ quần áo: "Anh nghe máy đi."

Giang Đình nhìn màn hình điện thoại, do dự vài giây rồi nói: "Lâm Duệ, anh sẽ quay lại tìm em ngay."

Nói xong, anh vội chạy ra ngoài nghe điện thoại, buộc ekip phải tạm ngừng ghi hình.

Tôi trở về phòng, mở điện thoại lên xem.

Các chủ đề liên quan đến chúng tôi đã bùng nổ trên mạng xã hội:

#GiangĐìnhLâmDuệ
#GiangĐìnhLâmDuệKếtHôn
#GiangĐìnhLâmDuệChiaTay

Tôi thấy hơi mệt mỏi, nhưng vẫn cố nén lại, đăng một dòng trạng thái:

"Tôi và anh Giang Đình từng yêu nhau ba năm. Không hề có người thứ ba chen vào. Nhưng vì bất đồng về kế hoạch tương lai, chúng tôi đã chia tay trong hòa bình. Chúc cả hai ngày càng tốt hơn."

Không lâu sau, bài đăng của tôi lên thẳng hot search.

Bình luận vẫn có kẻ mắng chửi, nhưng phần lớn là những người cảm thông.
Họ đều thấy được cảnh cuối cùng – Giang Đình bỏ tôi lại để nghe điện thoại của Ôn Quân.

Dì Giang và chú Giang cũng thấy.
Dì gọi điện đến ngay:

"Duệ Duệ, con yên tâm! Dì và chú không trách con! Giang Đình nó không xứng với con! Từ giờ, con chính là con gái nuôi của dì và chú! Biết nó tệ thế này, dì thà đạp nó trở lại trong bụng!"

Tôi cảm thấy lòng ấm áp, khẽ đáp lại:
"Cảm ơn dì."

Ngày trước, tôi sợ mất đi tình cảm của họ, nên cố gắng níu kéo mối quan hệ này.

Giờ nhìn lại, mới thấy buồn cười làm sao.

Hóa ra, họ sẽ không bao giờ rời xa tôi vì Giang Đình.

Người họ yêu thương luôn là tôi – chính con người của tôi, chứ không phải cái bóng của ai khác.

10.

Không biết Lộ Diêu nghe tin từ đâu, cậu ta nhanh chóng đưa Từ Vân quay về biệt thự rồi rủ tôi đi ăn hải sản.

Tôi lập tức đồng ý.

Đàn ông có thể không cần, nhưng đồ ăn ngon thì không thể bỏ lỡ.

Lộ Diêu cứ bám lấy tôi suốt, bỏ mặc Từ Vân ngồi bên cạnh một mình.

Tôi thở dài, nói: "Lộ Diêu, tránh xa tôi ra một chút."

Cậu ta cười toe toét: "Tại sao?"

"Tôi không muốn bị kéo vào drama rồi bị chửi đâu."

Nghe vậy, nụ cười của cậu lập tức biến mất, thay bằng vẻ nghiêm túc:

"Lâm Duệ, tôi nói cho cậu biết, tôi không giống Giang Đình, tôi sẽ không để ai có cơ hội bắt nạt cậu đâu."

Tôi sững người: "...Lại liên quan gì đến Giang Đình nữa đây?"

Không hiểu gì cả, tôi liền chạy sang chỗ Từ Vân để né tránh Lộ Diêu.

---

Sau khi kết thúc buổi ghi hình, về đến phòng, tôi mở điện thoại ra chơi được một lát thì quản lý gửi ngay cho tôi một đường link.

"Lâm Duệ! Em giỏi thật đấy! Vừa mới công khai chia tay sếp cũ, bây giờ lại được đồng nghiệp khác tỏ tình công khai. Chị bảo em phải có chút chí tiến thủ, chứ không phải dày vò tim chị thế này!"

Tôi thở dài, nhấp vào link.

Thì ra đó là bài đăng của Lộ Diêu trên Weibo:

"Tôi đang theo đuổi Lâm Duệ. Xin hãy cho chúng tôi chút không gian riêng. Nếu muốn trách, cứ trách tôi. Chính tôi đã không quản được trái tim mình mà lỡ thích cô ấy."

Tôi: "...?"

Chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã nghe tiếng gõ cửa.

“Cô Lâm, mời cô xuống nhanh! Lộ Diêu và Giang Đình đang đánh nhau rồi!"

---

Tôi lao xuống lầu, vừa đến nơi đã thấy hai người họ đánh nhau túi bụi.

Ngay lúc Giang Đình chuẩn bị ra đòn tiếp theo, tôi nhanh chóng chắn trước mặt Lộ Diêu.

"Lâm Duệ, tránh ra!" Giang Đình hét lên.

Tôi nhìn anh ta, bình tĩnh nói từng chữ:
"Giang Đình, chúng ta đã chia tay rồi."

Anh ta tức giận đến run người:
"Có phải vì hắn mà em chia tay tôi không? Tôi không đồng ý!"

Tôi bỗng cảm thấy nực cười.
Đã bao năm rồi, anh vẫn không hiểu ra vấn đề sao?

"Giang Đình, ngay cả vào đêm nay, khi anh chuẩn bị một bàn tiệc cầu kỳ để nối lại tình cảm, anh vẫn ưu tiên nghe điện thoại của Ôn Quân trước."

"Tôi dị ứng với hạt, người thích ăn hạt là Ôn Quân."

"Tôi không thích ăn bò bít tết, người thích là Ôn Quân."

"Anh chưa bao giờ thật lòng yêu tôi. Anh lấy tư cách gì để trách móc Lộ Diêu?"

"Anh chẳng qua không cam tâm khi không thể điều khiển tôi nữa. Anh không chịu nổi chuyện tôi không còn nghe lời anh."

Mỗi lời tôi nói ra, sắc mặt Giang Đình càng tái đi.

Cuối cùng, anh ta lắp bắp:
"Không... không phải vậy. Anh có thể giải thích, Lâm Duệ."

Tôi lắc đầu:
"Muộn rồi, Giang Đình."

---

Tôi kéo Lộ Diêu về phòng cậu, giúp cậu bôi thuốc vào vết thương.

"Tôi giống sao chổi thật. Cậu vừa đến gần tôi là bị ăn đòn. Đây đã là lần thứ hai rồi."

Lộ Diêu bật cười, nhẹ nhàng gõ vào trán tôi một cái khiến tôi đau đến nhăn mặt:

"Cậu không phải sao chổi, nhưng đúng là có liên quan thật đấy. Ai bảo mắt nhìn người của cậu kém quá."

Nhìn khuôn mặt cậu ta dán đầy băng cá nhân, tôi cũng phải gật gù:
"Ừ, mắt tôi đúng là kém thật."

Chúng tôi không nói gì thêm, cũng ngầm hiểu với nhau rằng sẽ không nhắc đến chuyện cậu ta tỏ tình công khai nữa.

11.

Sáng sớm hôm sau, trước khi buổi ghi hình bắt đầu, một nhân viên đã gọi tôi ra biển, nói rằng có người tìm.

Tôi đã cẩn thận mở livestream cá nhân rồi nhét điện thoại vào túi áo, vừa đi vừa để ý số người xem ngày càng tăng.

Chẳng bao lâu sau, tôi nhìn thấy Ôn Quân lén lút tiến lại gần.

"Ôn đại minh tinh hẹn gặp riêng tôi sao?"

Thấy xung quanh chỉ có mình tôi, cô ta liền mạnh dạn hơn.

"Lâm Duệ, cô thật đáng thương. Chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, Giang Đình liền bỏ rơi cô mà đến chỗ tôi."

Tôi liếc nhìn cô ta, vốn không muốn làm mọi chuyện trở nên khó coi. Nhưng cô ta cố tình tìm đến gây sự, vậy đừng trách tôi phải vạch trần lớp mặt nạ giả dối này.

"Ôn Quân, tự cô biết rõ ai mới thực sự đáng thương. Giờ cô chỉ còn cách này để níu kéo thôi à?"

"Hừ, tôi dùng cách nào thì sao? Dù sao Giang Đình cũng đã ngoan ngoãn chạy đến chỗ tôi."

Tôi nhếch môi:
"Cô không thấy bài đăng của tôi hôm qua sao? Tôi và Giang Đình đã chia tay rồi. Nếu cô có bản lĩnh, hãy tự theo đuổi anh ta đi. Dù gì hai người cũng từng là tình cũ, chắc cô biết rõ anh ta thích kiểu người thế nào."

"Cô...!"

Nhìn vẻ tức tối của Ôn Quân, tôi khẽ cười:
"Có vẻ như cô đã tỏ tình, nhưng bị từ chối, đúng không?"

"Sao cô biết được? Có phải chính cô đã giở trò phá hoại không, con tiện nhân!"

Tôi gạt tay cô ta ra, lạnh lùng đáp:
"Đó là sở trường của cô. Đừng tưởng ai cũng như cô. Giang Đình là báu vật của cô, thì cô hãy giữ lấy cho tốt. Đừng đến làm phiền tôi nữa."

"Tôi nói rõ rồi, tôi và Giang Đình đã kết thúc. Hai người ra sao, không liên quan đến tôi."

Nói xong, tôi quay lưng lấy điện thoại ra, định tắt livestream.*Nhưng chưa kịp làm gì, tôi đã bị Ôn Quân đẩy mạnh về phía biển.

---

Biển đang lên sóng, từng đợt sóng ập vào người tôi khiến cả cơ thể lạnh buốt.

Tôi cố gắng đứng dậy nhưng cô ta tiếp tục đá vào người tôi không ngừng.

"Ôn Quân! Cô điên rồi sao?!"

"Đúng! Tôi điên đấy! Chỉ cần cô chết đi, Giang Đình sẽ quay lại bên tôi! Cô đi chết đi!"

Cô ta ấn mạnh đầu tôi xuống nước, không để tôi kịp thở. Nước biển mặn chát tràn vào miệng và tai tôi, khiến tôi nghẹt thở và hoảng loạn.

Đúng lúc ấy, tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy đến gần.

"Duệ Duệ!"

Tiếng gọi ấy rất quen thuộc, giống hệt như tiếng gọi trong đêm tuyết ngày hôm đó… 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.