Chương 4
Avatar Khung avatar
18161 Chữ

Ta đưa Tiểu Ngộ về phòng, thay thuốc cho đệ ấy. Trên lưng, da thịt đã rách nát, m/áu me bê bết. Vừa bôi thuốc, ta vừa không ngừng khóc, nước mắt chảy mãi không ngừng, tựa như chính mình còn đau hơn cả đệ ấy.

Nghe ta khóc thảm như vậy, Tiểu Ngộ lại dường như chẳng thấy đau nữa: "Tiểu Phong, đừng khóc nữa. Ta quen rồi. Chỉ mấy ngày thôi, ta sẽ khỏe lại nhanh thôi mà."

Ta không đáp, chỉ vì nghẹn ngào mà không thể nói thành lời, tiếp tục bôi thuốc cho đệ ấy.

"Khi ta sinh ra, đã có người nói ta là cô sát tinh chuyển thế, khắc phụ mẫu, khắc huynh đệ. Bởi thế bao nhiêu năm nay, trong đám con cái của phụ vương và mẫu thân, chỉ có mình ta sống sót."

"Đó không phải lỗi của đệ. Muội muội là vì phát ban nên mới qua đời."

"Ta cũng từng phát ban khi còn nhỏ, nhưng ta không sao. Vậy mà muội muội lại không qua khỏi."

"Đó không phải lỗi của đệ." Ta không biết phải nói gì thêm, cũng chẳng biết phải an ủi thế nào.

"Ta biết phụ vương không thích ta, nên dù ta làm gì, người cũng không hài lòng."

"Nhưng ta chỉ muốn học y thuật cho thật giỏi, chẳng qua là không muốn để mẫu thân mất đi thêm một đứa con nữa, lẽ nào điều ấy cũng sai sao?" Lý Ngộ ủy khuất bật khóc, khóc đến nỗi nghẹn lại không thở nổi.

Ta không biết phải làm gì, chỉ có thể ôm đệ ấy vào lòng. Dần dần, đệ ấy khóc đến mệt rồi gối đầu lên chân ta mà thiếp đi.

Thời tiết mỗi ngày một ấm áp hơn, nhưng tẩm cung của Thái tử phi vẫn lạnh lẽo như cũ. Nàng không cho người đốt hương, cũng không cho đặt lò sưởi, cố làm như thể mùa đông vẫn chưa kết thúc.

Bệnh tình của Thái tử phi đã khỏi hẳn từ lâu, nhưng nàng vẫn không chịu rời giường. Ta biết là bệnh trong tâm nàng chưa khỏi. Nàng không gặp Thái tử, cũng không gặp Lý Ngộ.

Mỗi ngày, chỉ nằm hoặc ngồi trên giường, ánh mắt trống rỗng, thất thần. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Thái tử phi đã gầy guộc đi, bóng dáng phai nhạt đi hẳn so với ngày xưa.

Tiểu Ngộ đứng chờ bên ngoài, muốn vào thỉnh an. Ta nhìn Thái tử phi trên giường, nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng. Nàng giật mình quay lại, dùng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn ta.

Ta khẽ nói: "Nương nương, Tiểu Ngộ đến thỉnh an người."

Thái tử phi lắc đầu, vẻ mặt uể oải, rồi quay lưng lại với ta, nhắm mắt nằm xuống. Ta thở dài một tiếng, lặng lẽ lui ra ngoài, nhìn Tiểu Ngộ đứng trong sân với ánh mắt đầy mong đợi.

Ta khẽ lắc đầu. Ánh sáng hy vọng trong mắt đệ ấy lập tức tắt lịm, rồi quay đầu chạy đi.

Ta biết, đệ ấy đang khóc.

"Tiểu Ngộ!" Ta gọi với theo rồi đuổi theo đệ ấy.

Đã mấy tháng nay đệ ấy chưa được gặp mẫu thân của mình. Ngày nào Tiểu Ngộ cũng đến, nhưng Thái tử phi, người đang chìm trong nỗi đau không thể nguôi ngoai, vẫn không chịu gặp người con của mình.

Nỗi đau khôn nguôi của phụ mẫu hàng ngày đè nặng lên vai đứa trẻ mười mấy tuổi này, điều ấy thật quá tàn nhẫn. Tiểu Ngộ chạy một mạch đến bên hồ, tháo sợi dây buộc con thuyền nhỏ duy nhất mà đệ ấy đã giấu đi, rồi ra sức chèo thuyền hướng về giữa hồ.

"Tiểu Ngộ!" Ta đứng trên bờ gọi với theo, nhưng đệ ấy không quay đầu lại. Ta biết Tiểu Ngộ rất đau lòng, vì ta cũng đau lòng như đệ ấy.

Đông Cung đã chìm trong nỗi u sầu quá lâu rồi, đã lâu lắm rồi chúng ta không còn cùng nhau ngồi ăn trên một bàn tiệc. Gương mặt mọi người đều hiếm khi nở nụ cười, như thể mùa đông chưa từng rời xa.

Ta không thể để Đông Cung tiếp tục như vậy nữa.

Ta lao mình xuống hồ. Tiểu Ngộ giật mình kinh hãi, vội bỏ lại mái chèo, bám vào mép thuyền lo lắng nhìn xuống nước tìm kiếm.

"Tiểu Phong! Tiểu Phong!"

Ta nín thở, bơi ra phía sau thuyền, rồi khi Tiểu Ngộ còn đang tập trung nhìn về phía trước, ta bất ngờ trồi lên từ phía đối diện, bám vào mép thuyền. Đệ ấy giật mình kêu lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống đáy thuyền.

Nhìn ta cười với mình, đệ ấy mới thở phào nhẹ nhõm rồi cười theo, nhưng vẫn còn chút hoảng sợ. Qua trận đùa giỡn ấy, cuối cùng ta cũng bị bệnh. Cơn sốt kéo đến, ta nằm trên giường không thể đi đâu được. Ta đành phải chìm vào một giấc ngủ sâu.

Khi tỉnh dậy, ta nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy hoa đào bất ngờ nở rộ, sau một mùa đông lạnh lẽo, giờ đây trong gió xuân, hoa đào bung nở rực rỡ, như thể được tái sinh.

5.

Sáng sớm tinh mơ, ta đã lao thẳng vào ngự hoa viên. Tìm lấy một cây kéo, ta trèo lên cành cây để cắt những bông hoa đào nở rực rỡ nhất.

Việc trèo cây đối với ta chẳng đáng là gì, khi còn ở Ngọc Môn quan, ta còn thường xuyên ở trên cây.

Ta biết hoa đào khi nở trên cành là đẹp nhất, nhưng cây không thể tự đi đến trước mắt người muốn nhìn ngắm nó. Vậy nên, ta cắt một bó hoa đào thật to, mang đến dâng lên Thái tử phi.

Ta dùng những bông hoa khác trộm từ ngự hoa viên, trang trí căn phòng của nàng tràn đầy hơi thở của mùa xuân. Ta ra lệnh mở toang tất cả các cửa sổ và cửa chính, để nàng có thể ngắm trời xanh trong vắt bên ngoài, mây trắng bồng bềnh, nghe tiếng chim hót líu lo và cảm nhận làn gió xuân nhè nhẹ thổi vào.

Hồi còn ở Ngọc Môn quan, tam ca từng nói với ta rằng mùa xuân ở Trường An rất khác biệt, Ngọc Môn quan dù có mùa xuân nhưng luôn pha lẫn sự hiu quạnh với hy vọng.

Còn Trường An, mùa xuân nơi đây có thể chữa lành mọi vết thương. Ta muốn mang mùa xuân của Trường An làm lễ vật dâng lên nương nương.

Dù nỗi đau chẳng thể dễ dàng được xoa dịu, nhưng mỗi ngày nhìn thấy căn phòng đầy ắp hoa tươi, lòng người chắc chắn sẽ vui hơn phải không? Dẫu cho với nương nương điều đó có thể chẳng có tác dụng gì, nhưng không sao, vẫn cần phải làm điều gì đó, đúng không?

Suốt hơn một tháng liền, những đóa hoa tươi rực rỡ cuối cùng cũng đã xua tan đi nỗi buồn trong lòng Thái tử phi, trên gương mặt nàng lại hiện lên nụ cười. Nương nương không nỡ phụ lòng ta, nay nàng ít ra cũng đã chịu cùng ta đi dạo trong hoa viên.

Ta giúp nàng thay y phục rực rỡ, còn Hiệp Tĩnh cô cô đích thân trang điểm cho nàng.

Chúng ta chậm rãi bước vào ngự hoa viên, nắng vàng rực rỡ, mây trắng lơ lửng, gió nhẹ thổi qua, trăm hoa đua nở, cảnh sắc mỹ lệ đến không ngờ. Ta hái một cành hoa đào, cài lên mái tóc nàng, người đẹp tựa hoa đào, càng thêm rực rỡ.

Thái tử phi nắm lấy tay ta, khẽ thở dài như thể vừa trút đi gánh nặng ngàn cân, rồi nhẹ nhàng mỉm cười: "Tiểu Phong, cảm ơn muội, vì tất cả những gì muội đã làm cho ta."

Ta nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nàng, thì thầm: "Nương nương, người xem, xuân đã đến rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp lên thôi."

Đông Cung dường như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, mọi người cũng dần lấy lại thần sắc. Đông Cung hồi sinh, tất cả đều nhờ Thái tử phi.

Thái tử cuối cùng cũng đã thoát khỏi nỗi u sầu, trở về Đông Cung, chúng ta lại có thể ngồi cùng bàn ăn uống như xưa, nói cười vui vẻ. Mọi chuyện dường như đã thay đổi, nhưng cũng lại dường như chẳng có gì thay đổi.

Tiểu Ngộ muốn tiếp tục đến thao trường để luyện cưỡi ngựa bắn cung, đệ ấy nài nỉ ta đến xem.

Ta nhìn về phía Thái tử phi, nàng lại nhìn sang Thái tử, hai người nhìn nhau cười và gật đầu. Được sự cho phép của họ, ta vui mừng kéo tay Tiểu Ngộ chạy ngay đến thao trường.

Tiểu Ngộ thay vào bộ trang phục cưỡi ngựa, dường như đã trở thành một thiếu niên đầy phong độ.

Trước tiên, đệ ấy tập bắn cung dưới đất, cách mười bước, mười mũi tên thì chín mũi trúng hồng tâm, cách hai mươi bước thì chỉ có năm mũi trúng đích, còn một mũi thì trượt.

Xa hơn ba mươi bước thì khó mà đạt được hồng tâm.

Dù vậy, với một đứa trẻ như đệ ấy, thành tích này đã rất xuất sắc.

Ta mỉm cười, tiến tới xoa đầu đệ ấy, khen ngợi: "Giỏi lắm."

Nhưng dường như Tiểu Ngộ không hài lòng với kết quả này, liền đổi sang cây cung khác, phi thân lên ngựa để luyện bắn cung khi cưỡi ngựa.

Ta cảm nhận được sự tức giận trong đệ ấy, thời điểm này không thích hợp để luyện tập, nhưng ta chưa kịp ngăn lại, đệ ấy đã thúc ngựa phi thẳng ra thao trường.

“Vút vút vút!” Ba mũi tên liên tiếp bắn ra nhưng đều trượt mục tiêu.

Không phục, Tiểu Ngộ lại thúc ngựa muốn bắn tiếp.

Nhưng con ngựa dường như cảm nhận được sự giận dữ của chủ nhân, liền hí vang và nhấc cao hai vó trước.

Ta lập tức nhận ra điều chẳng lành – ngựa đã hoảng loạn!

Ngựa tốt thường tính tình ngang ngạnh, khi nó nổi giận, hai vó trước nhấc lên cao, muốn hất người cưỡi xuống.

Tiểu Ngộ hốt hoảng kêu lên, cây cung tuột khỏi tay, đệ ấy vội kéo dây cương để không bị ngã.

Mọi người xung quanh đều hoảng sợ, làm rối tình hình khiến con ngựa càng hoảng loạn hơn.

Con ngựa mất kiểm soát, lao thẳng ra khỏi thao trường.

Ta vội xắn tay áo, nắm lấy dây cương của một con ngựa gần đó, phi thân lên ngựa và đuổi theo.

“Giá! Giá!” Ta lớn tiếng quát, thúc ngựa đuổi theo con ngựa hoảng loạn phía trước.

Ta cưỡi ngựa phóng như bay, gió mạnh thổi tung tóc và áo ta, nhưng trong lòng ta dâng lên một niềm vui sướng kỳ lạ, như thể ta đã phá tan mọi ràng buộc, như thể ta quay lại thời thơ ấu ở Ngọc Môn quan. Ta cưỡi ngựa lao đi trong gió, giống như mũi tên rời cung, như chú chim tự do bay lượn, hít thở trong không khí một cách sảng khoái.

Dường như Trường An và hoàng thành đã bị ta bỏ lại phía sau, chẳng còn gì có thể trói buộc ta nữa. Ta gần như muốn hét lên vì sung sướng!

Ta nhanh chóng bắt kịp con ngựa hoảng loạn kia. Ta kiểm soát ngựa của mình, từ từ áp sát, và khi thời cơ đến, ta liền kéo Tiểu Ngộ vào lòng.

Tiểu Ngộ ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn ta: "Tỷ... tỷ... tỷ biết cưỡi ngựa sao?"

Ta mỉm cười đầy kiêu hãnh, không hề khiêm tốn đáp: "Ta cưỡi rất giỏi nữa là đằng khác!"

Nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tiểu Ngộ, trong lòng ta dâng lên một niềm kiêu hãnh mãnh liệt.

Ngắm nhìn đàn chim đang bay trên trời, ta rút cây cung khác từ trên yên ngựa, đưa dây cương cho Tiểu Ngộ.

“Kéo chặt dây cương!” Ta hét lớn, sợ tiếng gió sẽ làm át đi lời dặn của mình.

“Trên trời có mười ba con chim, đệ muốn bắn con nào? Đầu hay cánh?”

Ta kéo cung, nhìn Tiểu Ngộ há hốc miệng vì kinh ngạc, lòng càng thêm đắc ý.

Ta liếc nhìn Tiểu Ngộ đang ngỡ ngàng không nói nên lời, khóe miệng ta nhếch lên đầy tự mãn: “Ta sẽ bắn rơi... chiếc lông thứ ba trên cánh trái của con chim thứ ba từ bên trái.”

Giọng nói của ta đầy vẻ tự tin.

“Tiểu Ngộ! Nhìn cho rõ nhé!”

Nói xong, ta kéo căng dây cung, rồi buông tay.

“Vút!” Tiếng mũi tên rời cung vang lên, tiếp đó là tiếng chim kêu, một chiếc lông chim màu xanh đen từ trời cao rơi xuống.

Đó là lần đầu tiên ta thấy Tiểu Ngộ kinh ngạc đến không thốt nên lời. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.