Ta ngắm nhìn mái ngói đỏ phủ tuyết và bầu trời xám xịt, cất lời: "Tiểu Ngộ, đệ sắp có đệ đệ hoặc muội muội rồi, có vui không?"
"Đương nhiên rồi!" Lý Ngộ hào hứng trả lời, "Đợi nó lớn lên, ta còn cùng nó đánh trận tuyết, cưỡi ngựa, leo núi, bắn cung, thả diều nữa!"
"Vậy nếu là một tiểu cô nương thì sao?" Ta lại hỏi.
Lý Ngộ ngẫm nghĩ một lúc, rồi đáp: "Vậy thì ta sẽ làm cho nó thật nhiều y phục xinh đẹp, tặng cho nó Đông châu lớn nhất, những món trang sức tốt nhất, đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất, lộng lẫy nhất trên đời này tặng cho nó!"
Đã có câu trả lời, nhưng ta vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục hỏi: "Nếu muội ấy không thích những thứ đó thì sao? Nếu muội ấy thích cưỡi ngựa, bắn cung, đánh trận tuyết thì sao?"
"Vậy thì để muội ấy cưỡi ngựa, bắn cung, đánh trận tuyết! Dù thế nào đi nữa, nếu có muội muội, ta sẽ làm cho muội ấy trở thành cô nương hạnh phúc nhất thế gian!"
Nghe Lý Ngộ nói vậy, trong lòng ta bỗng trào dâng một niềm vui tự do, như thể ta trở lại những ngày ở Ngọc Môn quan.
Các huynh trưởng luôn chiều chuộng ta, cho ta mặc những bộ hồ phục đẹp đẽ, đeo những viên châu lớn nhất. Ta cưỡi chú ngựa đỏ nhỏ của mình, tung vó trên sa mạc, bên hồ nước, tự do phiêu du.
Khi ấy, ta là cô nương hạnh phúc nhất thế gian. Ta cũng lớn lên như lời Lý Ngộ đã nói.
Ta nằm trên nền tuyết, để những bông tuyết lả tả rơi xuống người, rơi xuống mặt, rơi vào mắt, lạnh buốt nhưng tan ngay lập tức. Ta thở dài một hơi, rồi mỉm cười. Nhờ Lý Ngộ, ta bỗng nhiên cảm thấy có chút thích Đông Cung rồi.
Mùa đông dần trôi qua, năm mới sắp đến. Thái tử phi cuối cùng cũng lâm bồn vào đầu xuân. Chúng ta đều túc trực bên ngoài, chờ đợi trong suốt một đêm dài cùng với tiếng la hét đau đớn của nàng. Gần sáng, khi ánh bình minh vừa ló dạng, cuối cùng tiếng khóc chào đời của một đứa trẻ vang lên.
Hiệp Tĩnh cô cô bước ra báo tin vui: "Là một tiểu cô nương."
Mọi người vui mừng hò reo, lập tức vây quanh Thái tử xin thưởng. Thái tử cười lớn, hét ba tiếng thưởng, vui mừng đến mức bất chấp lễ nghi, ôm lấy Lý Ngộ đang ngơ ngác vui sướng, rồi quay vòng trong sân.
Ta chen lấn qua đám đông, lao vào trong phòng, cởi bỏ chiếc áo choàng lông cáo đầy băng tuyết, đứng bên lò sưởi một lúc lâu, để cơ thể ấm áp trở lại, rồi mới bước vào nội phòng thăm Thái tử phi và tiểu hài nhi.
Thái tử phi nằm yếu ớt trên giường, tóc tai rối bời, dáng vẻ mệt mỏi, trán ướt đẫm mồ hôi. Thấy ta bước vào, nàng mỉm cười yếu ớt trách móc: "Muội còn biết tới thăm ta à, nha đầu?"
Ta lập tức chạy đến, nhẹ nhàng ngả vào lòng nàng, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi: "Nương nương, ta sợ muốn chết."
Thái tử phi vỗ nhẹ lưng ta, an ủi: "Tiểu Phong, ta không sao, ta mệnh lớn lắm."
"Nào, lại đây, ôm lấy hài nhi." Thái tử phi dịu dàng nói, ra hiệu ta ôm tiểu hài nhi nằm trong chiếc nôi.
Ta ngập ngừng nhìn Thái tử phi, nàng mỉm cười gật đầu, khiến ta càng thêm chắc chắn. Ta vui sướng cẩn thận ôm lấy tiểu hài nhi. Cô bé nhắm mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, nằm yên trong tã lót.
Thái tử phi nhìn con, ánh mắt chứa đầy yêu thương dịu dàng, như sắp tràn ra.
Ta ôm đứa bé, lòng bàn tay rịn mồ hôi vì hồi hộp, mãi mới có thể thốt lên: "Ta... Ta là người đầu tiên ôm đứa bé?"
Thái tử phi cười gật đầu, ta vui mừng đến suýt hét lên.
Trong nhà, ta là con út, không có cơ hội chứng kiến hài nhi nào ra đời và lớn lên.
Là con út, ta luôn bị các huynh trưởng chọc ghẹo về những trò ngốc nghếch thời thơ ấu.
Bây giờ, cuối cùng ta cũng có cơ hội chứng kiến sự trưởng thành của một sinh mệnh nhỏ bé.
Đợi khi nàng lớn lên, ta sẽ nói với nàng rằng, ta là người đầu tiên ôm nàng, nàng đã lớn lên trong vòng tay của ta.
Khi nhìn nàng, ta như đang nhìn thấy chính mình.
Nhưng cuối cùng, ta không thể chờ đến khi nàng trưởng thành.
Nàng chỉ ở lại nhân gian ba ngày rồi ra đi.
Khi Lý Ngộ đòi ôm nàng, mới phát hiện rằng nàng đã lạnh ngắt, nằm yên lặng trong tã.
Tiểu Ngộ đứng cứng đờ bên cạnh nôi, mặt tái nhợt, giọng run rẩy: "Muội muội... muội muội... không khóc nữa rồi."
Thái tử vội vàng lao đến, đẩy Lý Ngộ ngã xuống đất.
Đầu Lý Ngộ đập mạnh vào lư hương phía sau.
Khi Thái tử bế lấy nàng, nàng đã yếu ớt đến mức không thể khóc ra tiếng.
Ta ôm lấy Lý Ngộ, tay kia bịt lấy đầu đệ ấy, máu chảy không ngừng.
Ta nhìn Thái tử phát điên, vị nam nhân cao quý ấy như hóa cuồng, điên cuồng gọi thái y. Thái tử phi khóc thảm thiết, muốn lao xuống giường nhìn tiểu nữ nhi của mình, đứa trẻ mà nàng đã mang thai mười tháng ròng rã.
Hiệp Tĩnh cô cô phải cố hết sức ôm lấy nàng.
Mọi người rối loạn, tất cả các thái y thay nhau chẩn đoán, cứu chữa, nhưng vẫn không thể cứu vãn được sinh mệnh nhỏ bé ấy. Đứa bé yên lặng trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay Thái tử, Thái tử phi khóc ngất đi.
Đây đã là đứa con thứ ba nàng mất. Ta ngồi bệt xuống đất, ôm lấy Lý Ngộ, lặng lẽ khóc, cả người đã lạnh buốt, máu trên tay đã khô cứng lại, giống như không khí trong Đông Cung.
Toàn bộ Đông Cung chìm trong một bầu không khí tang thương, nặng nề, mãi mãi không tan.
4.
Mùa đông thoáng chốc đã qua, xuân lại đến. Nhưng Đông Cung dường như vẫn mãi chìm trong cái lạnh giá của mùa đông ấy.
Thái tử phi ốm yếu, cả ngày nằm trên giường, nụ cười dần trở nên hiếm hoi, còn Thái tử thì bận rộn hơn trước, tính tình càng thêm nóng nảy. Tiểu Ngộ bị phạt càng lúc càng nhiều, hình phạt ngày một nặng hơn.
Tiểu Ngộ trở nên lặng lẽ, không còn hoạt bát như trước, ánh sáng trong đôi mắt dường như tàn lụi từng ngày. Ta luôn cảm thấy, cái mùa đông ấy đã lưu lại trên người Tiểu Ngộ rất lâu.
Khi ta đến nơi, Tiểu Ngộ đang quỳ trên nền đất lạnh lẽo. Thái tử giơ roi, từng nhát roi quất lên tấm lưng gầy yếu của đệ ấy, máu từ trong áo rỉ ra, từng vết hằn đập vào mắt ta đầy kinh hãi.
Đệ ấy cắn môi, kiên cường thẳng lưng không kêu một tiếng, nhưng nước mắt thì không thể kìm lại, từng giọt từng giọt rơi xuống. Tim ta như bị bóp nghẹt, không màng lễ tiết, ta xốc váy chạy đến, quỳ xuống ôm chặt lấy Tiểu Ngộ, vừa đau lòng vừa khóc không thành tiếng.
"Tiểu Phong! Tránh ra! Để ta đánh ch/ết đứa nghiệt tử này!"
Thái tử đã bị cơn giận làm mất đi lý trí, giống như một con sư tử điên cuồng. Ta cảm thấy ngài ấy thật sự sẽ đánh ch/ết Tiểu Ngộ, nên càng ôm chặt lấy đệ ấy, không chịu buông tay.
"Đừng đánh nữa, Thái tử điện hạ, người sẽ đánh ch/ết đệ ấy mất!"
"Ta phải đánh ch/ết đứa con bất hiếu, đam mê chơi bời, bỏ bê chính sự này!"
Thái tử vẫn chưa nguôi giận, chiếc roi trong tay không có chỗ rơi xuống, ngài ấy giận dữ đến mức đi vòng quanh.
"Thái phó đã dốc lòng dạy dỗ mà nó không chịu học! Cứ nhất quyết chạy đến Thái Y Viện học cái gì mà y thuật! Tề Thái phó là sư phụ của Cô! Bị nó làm tức đến ngất xỉu! Hôm nay ta không đánh ch/ết nó, thì nó sẽ không biết cái gì gọi là trời đất quân sư! Không biết thế nào là tôn sư trọng đạo!"
"Con chỉ muốn học y thì có gì sai?" Tiểu Ngộ ngẩng đầu, cố chấp không chịu nhận lỗi.
Thái độ của Tiểu Ngộ càng làm Thái tử thêm phẫn nộ: "Ngươi học y để làm gì? Thái Y Viện có bao nhiêu thái y đều là truyền từ đời này sang đời khác, từ nhỏ đã thấm nhuần! Bọn họ ai mà không giỏi hơn ngươi? 'Khổng', 'Mạnh', 'Quản' ngươi không học, 'Hán', 'Tôn', 'Lão', 'Trang'* ngươi cũng không thèm xem. Những điều bọn họ dạy lẽ nào không bằng mấy cuốn sách lang y vớ vẩn mà ngươi đọc?"
(*Câu này liệt kê một số tác phẩm triết học, tư tưởng quan trọng của Trung Quốc cổ đại, bao gồm các tác phẩm của Khổng Tử, Mạnh Tử, Quản Tử, Hán Phi Tử, Tôn Tử, Lão Tử và Trang Tử)
"Một mai thiên hạ này giao vào tay ngươi! Ngươi định dùng cái y thuật nửa vời của mình để trị quốc sao? Hôm nay ta không đánh cho ngươi tỉnh ngộ, ngày sau ngươi làm vua sẽ thành họa cho bách tính! Đó chính là lỗi của ta, không xứng làm cha làm quân!"
Nói xong, ngài ấy cương quyết kéo Tiểu Ngộ ra khỏi vòng tay ta, "Chát chát", lại hai roi nữa giáng xuống.
Ta quỳ sụp xuống, lao đến ôm lấy Tiểu Ngộ trong lòng, nước mắt rơi không ngừng: "Đừng đánh nữa! Thái tử điện hạ, xin đừng đánh nữa! Tiểu Ngộ đã biết lỗi rồi, cầu xin người đừng đánh nữa!"
"Nó biết lỗi rồi? Ta thấy nó không phục đâu!" Thái tử giơ roi định đánh tiếp, ta lao tới giữ chặt tay cầm roi của ngài ấy, khóc nói: "Nếu người muốn đánh thì hãy đánh ta đi! Nếu Tiểu Ngộ bị người đánh ch/ết, ta và Thái tử phi cũng chẳng muốn sống nữa! Dù sao Đông Cung này cũng đã ch/ết lặng từ lâu rồi!"
Lời ta nói như mũi tên đâm vào tim Thái tử.
Ngài ấy thở dài một tiếng, ném mạnh chiếc roi xuống đất, rồi phất tay áo bỏ đi. Ta ôm chặt Tiểu Ngộ trong lòng, đợi đến khi Thái tử đi xa, Tiểu Ngộ mới bật khóc thành tiếng, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống, như từng nhát dao đâm thẳng vào lòng ta.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.