Ta không kiềm được mà bước theo ra ngoài, thấy Thái tử phi đang đứng chờ ngoài sân.
Thái tử phi quả thực rất đẹp, gương mặt hiền từ toát ra nét dịu dàng, tựa như bức tượng Phật mà ta thường bái lạy trước khi chưa xuất giá.
Vừa nhìn nàng, ta đã thấy thích.
Nàng khẽ mỉm cười, đưa tay ra đón Thái tử, ngài ấy cũng tiến lên, nắm lấy tay nàng, trong ánh mắt họ tràn đầy tình ý.
Ta bỗng nhớ đến ánh mắt mà phụ mẫu thường trao nhau.
Thái tử phi nhìn thấy ta đang đứng tựa vào khung cửa từ xa, liền nhẹ nhàng mỉm cười rồi gật đầu thay thay cho lời chào, sau đó cả hai người sánh bước rời đi.
Ta dựa vào khung cửa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, trong lòng bỗng nhớ nhà.
Nhà ta không ở chốn phồn hoa tấp nập như kinh thành, mà ở tận nơi xa xôi, vùng đất Ngọc Môn quan, nơi có hoang mạc và cát vàng, cùng với những hàng cây bạch dương cao lớn và từng đàn lạc đà.
Khi đoàn lạc đà đi qua, "đinh đinh đang, đinh đinh đang", ta sẽ chạy ra khỏi nhà, mang theo trân châu mà đại ca cho, hoặc tấm lụa tứ ca tặng, để đổi lấy những món đồ mới lạ mà thương nhân từ Tây Vực mang tới.
Khi ấy ta tự do tự tại, không biết hạnh phúc đến nhường nào.
Thế nhưng ba năm trước, phụ thân ta tuẫn tiết, mẫu thân vì đau lòng mà đi theo, ta cùng ngũ ca đưa linh cữu về kinh thành, ở lại đây giữ tang ba năm.
Vào yến hội Nguyên Tiêu năm nay, Hoàng thượng trông thấy ta. Người thương ta côi cút, không ai chăm sóc, nay đã đến tuổi xuất giá mà chẳng ai lo liệu, Hoàng thượng nhớ đến công lao của phụ thân, nên nhất định phải gả ta cho bậc lương duyên tốt nhất, và người đã chỉ hôn ta cho Thái tử.
Ngũ ca nói, vì các huynh đệ ta đều giữ chức quan trọng ở Ngọc Môn quan, nên ta không thể quay lại đó nữa.
Ta sinh ra và lớn lên ở Ngọc Môn quan, nhưng giờ đây lại không bao giờ trở về được nữa.
Thế nên vào đêm ta được chỉ hôn cho Thái tử, ta đã khóc suốt cả đêm. Giờ đây, ta lại muốn khóc. Bởi sau đại hôn, người thân duy nhất của ta ở Trường An, ngũ ca – người yêu thương ta nhất, cũng sắp rời đi.
Huynh ấy phải trở về Ngọc Môn quan, về bên ca ca và các huynh đệ của mình.
Trường An rộng lớn lập tức trở nên trống trải, chỉ còn lại mình ta. Càng nghĩ ta càng buồn, ôm gối khóc nức nở. Bất chợt, "bộp" một tiếng, một viên đá nhỏ rơi trước mặt ta. Ta ngẩng đầu lên, thấy trước mặt có một đứa trẻ.
Nó khoanh tay sau lưng, ánh mắt ngạo mạn nhìn ta, vẻ như rất cao ngạo.
Nó học theo giọng điệu của người lớn: "Ngươi chính là trắc phi mới của phụ vương ta?"
Ta lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên đáp: "Phải."
"Ngươi có biết, phụ vương ta đã có mẫu phi ta rồi chứ?" Nó tiến lại gần, muốn nhìn rõ ta hơn.
Ta quay mặt đi, giọng khẽ khàng: "Biết."
"Vậy ngươi có biết, phụ vương và mẫu phi ta tình cảm sâu đậm đến mức không ai chen vào được không?" Nó lại tiến sát hơn để nhìn rõ ta.
"Ta không có." Ta cảm thấy ấm ức, ta chỉ muốn được về nhà cùng ngũ ca.
"Vậy ngươi khóc cái gì?" Nó tò mò nhìn vương miện trên đầu ta, rồi đưa tay định chạm vào đôi cánh trên đó.
Nhìn đôi mắt đen sáng lấp lánh của nó, ta không tránh, mặc cho nó chạm vào.
"Ta nhớ nhà."
"Ngươi là lần đầu tiên xuất giá." Nó chăm chú nhìn vương miện, chơi đùa say mê đến mức không biết mình đang nói gì.
Ta tức giận trừng mắt nhìn nó, nghẹn không nói được lời nào. Nhục… nhục mạ… người ta! Nhìn ánh mắt giận dữ của ta, nó mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, ta lỡ lời. Ngươi đừng mách với phụ vương ta."
Ta hờn dỗi đứng dậy: "Ngươi… đi đi." Ta quay người định bước vào phòng. Nó vội vàng nắm lấy tay áo ta: "Này… này, ngươi đừng giận, ta thật sự không cố ý, ta chỉ là… trẻ con… vô ý vô tứ."
Ta dùng ánh mắt hung dữ nhất mà mình có để trừng nó: "Trẻ người non dạ!"
Không ngờ nó chẳng hề sợ, lại ngạc nhiên nói: "Hóa ra ngươi còn có thể nói một câu bốn chữ! Ta cứ tưởng ngươi chỉ có thể nói câu ba chữ thôi!"
Ta hất tay nó ra, không thèm nhìn: "Nhàm chán."
"Nhà ngươi ở đâu? Nhà ta ở Đông Cung, ta chưa từng thấy nơi nào ngoài hoàng cung. Nhà ngươi xa không? Lần sau ngươi về nhà có thể dẫn ta theo không? Này, nhà ngươi có ngựa không? Ta muốn cưỡi ngựa, nhưng phải đến năm sau ta mới được học cưỡi ngựa bắn cung. Ngươi có biết cưỡi ngựa không? Ta thấy cưỡi ngựa oai phong lắm. Nhưng chắc ngươi không biết cưỡi ngựa đâu."
Nhìn mắt ta rưng rưng, nó lắc đầu nói, "Ngươi khóc lóc thế này, nhìn là biết không biết cưỡi ngựa. Này, cưỡi ngựa bắn cung ra trận thật là sảng khoái."
"Ta biết cưỡi." Bị nó coi thường, ta có chút bực bội, liền lẩm bẩm đáp.
"Ngươi nói gì?" Có vẻ nó không nghe rõ.
"Ra trận, chẳng có gì sảng khoái." Ta không lặp lại, vì các ca ca của ta nói rằng nữ nhi Trường An không được phép cưỡi ngựa, nên ta cũng không thể cưỡi ngựa nữa. Nếu ta cưỡi ngựa, người ta sẽ chê cười.
Ta không hiểu, đường phố Trường An rộng lớn như vậy, có nhiều nam nhân cưỡi ngựa trên phố như thế, tại sao ta lại không được, dù ta biết cưỡi ngựa.
May thay, nó không dây dưa với lời nói của ta, chỉ kéo ta ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Này, ngươi tên là gì? Ta tên là Lý Ngộ."
Ta lấy lại bình tĩnh, từng chữ đáp: "Tạ Xuân Phong."
Đêm đầu tiên ta vào Đông Cung, ta cùng Lý Ngộ ngồi dưới mái hiên, những câu hỏi ríu rít của nó đã làm vơi đi bớt phần nào nỗi cô đơn trong lòng ta đêm ấy.
2.
Thái tử phi quả nhiên rất hiền hòa. Khi ta đến thỉnh an, nàng giữ ta lại dùng bữa sáng, thậm chí còn cẩn thận hỏi thăm khẩu vị của ta.
Thái tử phi nắm tay ta, hiền từ nói: "Từ nay về sau, Đông Cung chính là nhà của muội. Ta, Thái tử, và Tiểu Ngộ chính là người nhà của muội."
Thái tử cùng Thái tử phi vô cùng ân ái, thành thân đã mười mấy năm mà tình cảm vẫn không hề thay đổi.
Đông Cung chỉ có một chính thê duy nhất là Thái tử phi, nếu không phải Hoàng đế cố tình tứ hôn, Thái tử và Thái tử phi thật sự là cặp đôi hiếm có. Ta cảm thấy hơi áy náy, không nỡ và cũng không muốn phá vỡ tình cảm giữa Thái tử phi và Thái tử. Vậy nên ta chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Thái tử phi đối đãi với ta rất tốt, nàng sai người may y phục mới cho ta, tặng ta những món trang sức tinh xảo, thậm chí còn tự tay chải tóc cho ta, chăm sóc ta vô cùng chu đáo.
Nàng nói, nàng thường ở một mình trong Đông Cung, không có ai để bầu bạn, tâm sự. Nàng còn nói, nàng và Thái tử luôn mong có một người con gái tâm đầu ý hợp, nhưng lại chưa có duyên.
Ta hiểu ẩn ý của nàng. Thái tử và Thái tử phi muốn nuôi dưỡng ta như con gái. Vì thế, trong lòng ta âm thầm xác định lại thân phận của mình: là con nuôi, chứ không phải là một lương đệ. Không ai lại muốn chia sẻ phu quân của mình, ngay cả Thái tử phi cũng không ngoại lệ.
Ngày tháng ở Đông Cung quả thực vô cùng tẻ nhạt. Tuy rằng đôi khi Thái tử phi sẽ dạy ta thư họa, nữ công, hoặc đưa ta đi dạo thuyền trên hồ hay đi nghe hát, ngày ngày trôi qua cũng khá vui vẻ.
Nhưng Thái tử phi không thể lúc nào cũng ở bên cạnh ta, nàng còn phải chăm sóc Thái tử điện hạ.
Thế là ta thường ở bên cạnh Lý Ngộ. Lý Ngộ rất nghịch ngợm. Có người tặng cho Thái tử một con công, nó muốn nhổ lông công để làm quạt tặng Thái tử phi, ta liền giúp nó bắt công.
Chúng ta lăn lộn, dính đầy bùn đất, đầu tóc bù xù, mang quạt lông công dâng lên Thái tử phi. Thái tử phi và Thái tử nhìn thấy bộ dạng lếch thếch của ta và Lý Ngộ, cả hai bật cười nghiêng ngả, Đông Cung tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Sau này, chiếc quạt lông công đó trở thành món quà mà Thái tử phi yêu thích nhất. Dần dần, ta phát hiện ra ta càng nghịch ngợm, không tuân thủ lễ nghi, Thái tử và Thái tử phi càng vui vẻ, càng yêu quý ta, ánh mắt nhìn ta càng thêm hiền từ, và càng nuông chiều ta hơn.
Ta cũng ngày càng thích cùng Lý Ngộ bày trò nghịch ngợm. Họ dung túng ta, ta lại dung túng Lý Ngộ.
Họ xem ta như con gái, ta lại xem Lý Ngộ như con trai. Lý Ngộ trốn học, ta giúp nó che giấu; Lý Ngộ bị phạt, ta thay nó xin xỏ; Lý Ngộ trèo cây bắt ve, ta đứng gác cho nó.
Tiểu Ngộ đối đãi với ta cũng rất tốt, mang cho ta những món điểm tâm mà ta thích, chép lại bài tập mà Thái tử phi giao cho ta. Khi ta ngủ, nó còn đuổi muỗi giúp ta, khiến bản thân bị đốt khắp mặt.
Thái tử phi nhìn thấy nó mặt đầy nốt muỗi cắn, liền làm cho chúng ta mỗi người một chiếc túi thơm chống muỗi. Những ngày ở Đông Cung này, là khoảng thời gian vui vẻ nhất của ta ở kinh thành.
Lý Ngộ lúc này đang bám trên tường nhà ta, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Phong!"
Ta vội kéo váy chạy đến, nói: "Xuống nhanh! Nguy hiểm đấy."
"Nhanh lên, Tiểu Phong, mau giúp ta, ta xuống không được."
Ta vội chạy ra, nhón chân định đỡ nó xuống, nhưng lại bị trượt chân, cả hai ngã lăn ra đất. Ta lấy thân mình làm đệm thịt cho Lý Ngộ. Lý Ngộ vội bò dậy, kiểm tra xem ta có bị thương không.
Ta còn đang xoa cổ tay đau nhức, chưa kịp đứng dậy thì đã thấy Thái tử mặt đen kịt đứng trên đầu. Ta vội vàng đứng dậy, cùng Lý Ngộ quỳ xuống.
Thái tử cầm cây thước phạt, nghiêm mặt nói: "Đưa tay ra." Ta và Lý Ngộ ngoan ngoãn đưa tay ra.
Thái tử giơ thước lên, thấy ta lén nhìn, ngài ấy bực dọc nói: "Không phải phạt ngươi."
Ta hoảng sợ, vội nắm tay thành nắm đấm, cẩn thận rút về.
Thái tử giơ thước lên, "chát" một tiếng đánh lên tay Lý Ngộ, khiến nó đau đến nhăn nhó, lòng bàn tay ngay lập tức đỏ lên một mảng.
"Chát", tiếng thước thứ hai rơi xuống, Lý Ngộ đau đến rơi nước mắt. "Chát", tiếng thứ ba vang lên, ta đưa tay ra đỡ cho Lý Ngộ, chịu thay cú đánh.
Lòng bàn tay nóng rát.
"Tiểu Phong! Ngươi..."
Thái tử tức giận, lắc đầu thở dài, nói: "Ngươi và Thái tử phi sớm muộn gì cũng sẽ chiều hư nó!" Nói xong, ngài ấy giận dỗi bỏ đi.
Ta và Lý Ngộ nhìn nhau cười, chẳng mấy chốc lại vui vẻ như chẳng có chuyện gì.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.