Bùi Diên Niên đưa tôi về quê thăm bà nội.
Sau một năm không gặp, bà nội đã có nhiều tóc bạc hơn.
Bà đã khỏe mạnh hơn trước rất nhiều nhưng vẫn phải dùng xe lăn để di chuyển.
Bùi Diên Niên dùng số tiền đầu tiên kiếm được từ việc khởi nghiệp để thuê người chăm sóc lâu dài cho bà ngoại, khi anh ra ngoài làm việc, người chăm sóc sẽ chăm sóc bà nội anh.
Cũng như anh, tôi chưa từng trải qua tình yêu thương của bố mẹ nên càng hiểu rõ vết thương của nhau.
"Gia Gia, bà nội đã chờ con rất lâu, cuối cùng con cũng tới gặp bà nội."
Lúc tôi đang bối rối, Bùi Diên Niên thấp giọng giải thích với tôi: “Bà nội rất thích em, anh sợ bà buồn nên chưa bao giờ nói với bà về việc chúng ta chia tay. Đến bây giờ bà vẫn nghĩ em đang du học.”
"Sao anh không nói với em sớm hơn?"
Bà nội của anh rất tốt với tôi.
Trong thời gian đó, tôi và Bùi Diên Niên vẫn là mối quan hệ bình thường.
Tôi thấy anh ấy rất quan tâm đến bà mình, tôi đoán mối quan hệ của họ chắc hẳn rất tốt.
Khi tôi lại bị Bùi Diên Niên chọc giận, tôi chạy đến bệnh viện.
Mặc dù bà nội đang bị bệnh tật hành hạ nhưng bà vẫn luôn lạc quan.
Khi mới đến đó, tôi chỉ nói bà tôi là bạn của anh và không đề cập đến những giao dịch lộn xộn đó.
Bà nội nhìn tôi trìu mến, mỉm cười với tôi.
Sau này, khi tôi chăm sóc bà, bà đã kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị về thời thơ ấu của anh.
Bà nội không hề né tránh, từ miệng bà, tôi biết được môi trường sống của Bùi Diên Niên từ khi anh còn nhỏ. Sau khi bà nội khỏe hơn, bà sẽ tết tóc cho tôi, kể cho tôi nghe những câu chuyện về thời của bà.
Ngày qua ngày, chúng tôi nảy sinh tình cảm và bà cũng rất quý tôi.
Bà nội cầm tay tôi nói: "Bà biết con thích Diên Niên, cho nên con mới qua bầu bạn, chăm sóc cho bà già này. Diên Niên thật may mắn khi có một cô gái tốt như con thích nó."
Lúc đó tôi cảm thấy rất tội lỗi vì đến đây mà không nói với Diên Niên.
Trải qua khoảng thời gian bên nhau đó, từ lâu tôi đã coi bà nội như người thân của mình.
Tôi sợ nếu tôi nói sự thật với bà, bà sẽ không thích tôi.
Vì vậy tôi đã yêu cầu bà tôi đừng nói với anh.
Thật bất ngờ, Bùi Diên Niên chưa bao giờ đề cập đến việc chúng tôi đã chia tay.
Tôi ngồi xổm xuống nắm lấy tay bà, vì tuổi già nên các ngón tay của bà gầy đến nỗi chỉ còn lại một lớp da.
"Bà nội, cháu cũng nhớ bà."
Tôi nằm trong lòng bà, bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
"Gia Gia ốm hơn rồi."
Một động tác nhỏ, một lời nói nhẹ nhàng đã kích thích tuyến nước mắt của tôi, tôi nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt.
Ở đây tôi cảm thấy hạnh phúc.
"Diên Niên, con đứng đó làm gì, không nấu cơm cho cháu dâu tương lai của ta sao?"
Bùi Diên Niên còn muốn tham gia cuộc vui nhưng bà của anh đã đề nghị nói chuyện riêng và đẩy anh vào bếp.
"Bà ơi, sao sau khi Gia Nghi đến, bà lại đối xử tàn nhẫn với con như thế."
"Con xứng đáng. Gia Gia, chúng ta mặc kệ nó đi, ta cho con xem, bà đã đan cho con một chiếc khăn quàng cổ."
"Vâng ạ."
Tôi theo bà vào nhà.
Buổi trưa, mặt trời xuyên qua mây đen, tỏa hơi ấm trong sân.
Một chiếc bàn nhỏ với vài món ăn và một bát súp mang lại sự ấm áp và hạnh phúc.
13.
Khi đêm giao thừa đến gần, tôi cùng bà nội làm câu đối Tết.
Bùi Diên Niên đi mua đồ cho năm mới, khi trở về thì trời đã tối.
“Gia Nghi, tới đây."
Sau khi bà nội trở về phòng, Diên Niên gọi tôi ra sân.
Anh ấy dùng bật lửa để đốt pháo hóa với tôi.
"Năm mới vẫn chưa tới."
"Gia Nghi, sinh nhật vui vẻ."
Sinh nhật?
Tôi đã quên hết rồi.
Kể từ khi mẹ tôi qua đời khi tôi lên bảy tuổi, tôi không còn thói quen tổ chức sinh nhật nữa.
Theo thời gian, tôi hoàn toàn quên mất điều này.
“Em tưởng sẽ không có ai nhớ tới."
“Anh nhớ chứ, Gia Nghi, anh muốn em hạnh phúc, sau này anh cũng sẽ làm em hạnh phúc."
Thêm hai cây đũa thần nữa được thắp sáng, cầm ở đầu ngón tay, tỏa ra ánh sáng bạc.
Tâm trạng tôi thoải mái hơn, lòng tôi như tràn ngập mật ngọt, ngọt ngào vô cùng.
Tôi tiến tới hôn nhẹ lên khóe miệng Bùi Diên Niên: “Em đã rất hạnh phúc rồi."
"Hôm nay anh có đi mua bánh cho em không?"
Anh ấy do dự vài giây, tôi biết mình đã đúng.
"Bùi Diên Niên, em muốn ăn bánh ngọt."
Anh đổi chủ đề: “Anh với em đốt thêm pháo hoa đi.”
Tôi mỉm cười lắc lắc cánh tay anh: “Không.”
"Nhắm mắt lại, đi theo anh."
Thực ra!
Anh đã chuẩn bị mọi thứ.
Là bánh sôcôla yêu thích của tôi.
Ngoài ra còn có những chiếc mũ sinh nhật xinh xắn và những ngọn nến đang chờ tôi thắp sáng.
"Tại sao lại là mười tám?"
Tôi tò mò nhìn Bùi Diên Niên.
"Em sẽ luôn ở tuổi mười tám trong mắt anh."
Tôi rất hài lòng với lời giải thích này.
"Đây, ăn một miếng đi."
"Trước tiên hãy ước đã."
Tôi gật đầu.
Sau khi ước xong, tôi thổi tắt tất cả nến cùng một lúc.
"Diên Niên, em rất yêu anh."
Tôi kiễng chân lên hôn anh.
Lúc này, anh ngọt ngào hơn bánh ngọt gấp trăm lần.
Bùi Diên Niên ôm chặt lấy tôi, cười nói: “Em năm nay mười tám tuổi, anh lớn hơn em, có cần gọi anh là anh không?”
"Bùi Diên Niên, anh thật không biết xấu hổ."
Tôi buông anh ra, quay lưng lại.
Người đàn ông này càng ngày càng không biết xấu hổ:
"Có được không?"
Bùi Diên Niên biết tôi rất dễ mềm lòng nhất là với sự nịnh nọt của anh ấy nhưng tôi thể để anh ấy được như mong muốn.
"KHÔNG."
Tôi nhìn thấy cơ hội thích hợp, tôi bôi một ngón tay bánh ngọt lên mặt anh
“Gia Gia, anh nghĩ..."
Trong không khí có một chút mơ hồ, anh nhìn tôi như một con sói đang nhìn con mồi, quyết tâm giành chiến thắng.
Tôi không ngốc, khuôn mặt già nua của tôi lập tức đỏ bừng: "Đừng nghĩ tới, đừng nghĩ tới!"
Tôi chạy đi.
Bùi Diên Niên cười bất lực: "Gia Gia, nếu anh bắt được em thì em sẽ gặp rắc rối."
“Em không tin anh có thể bắt được em.”
….
Cuối cùng, Bùi Diên Niên bế tôi trở lại phòng ngủ như một con gà con.
"Gia Gia, em còn chạy sao?"
“Không chạy nữa.”
Để trừng phạt, tôi phải gọi “anh” suốt đêm.
Thực sự bất lực và đáng thương.
Mười hai giờ đêm, ngoài cửa sổ có tiếng đồng hồ đêm reo lên hai tiếng.
Sau khi mệt mỏi, chúng tôi ôm nhau ngủ.
Đó là một năm mới khác.
Lần này, cuối cùng tôi không còn cô đơn nữa.
Bùi Diên Niên cảm nhận được chuyển động của tôi, kéo chiếc chăn lên trên người tôi: “Đã che rồi.”
"Ờ-huh."
Sau đó, anh ôm tôi chặt hơn.
14.
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Mộc Siêu là ở một cửa hàng bán đồ tráng miệng.
Khi đó đã ba năm trôi qua.
Anh ấy đang mua phô mai sữa bò, còn tôi đang chọn tiramisu.
Chúng tôi bất ngờ gặp nhau, nói "Đã lâu không gặp".
"Tôi nghe nói cô đã kết hôn, xin chúc mừng."
"Vậy còn anh?"
Tôi nhìn pho mát sữa bò anh ấy mua, trông không giống thứ anh ấy sẽ ăn.
Một ông chủ như anh ấy lại hạ mình đến đây thì chắc chắn phải mua cho tiểu tổ tông nào đó.
Sau đó tôi đề cập đến chuyện giữa Mộc Siêu và Mộc Nguyễn Nguyễn với Bùi Diên Niên, anh nói anh đã phát hiện chuyện Mộc Siêu có mối quan hệ anh em bất thường với Mộc Nguyễn Nguyễn từ lâu.
Chỉ có Mộc Nguyễn Nguyễn là không nhận ra điều đó, cho rằng sự chiếm hữu của cô đối với Mộc Siêu chỉ là do em gái anh phụ thuộc vào anh trai mình mà thôi.
Mộc Siêu chỉ vào chiếc xe đậu phía xa, cô gái ngồi ở ghế phụ duỗi đôi chân dài chơi máy tính bảng.
"Anh trai."
Mộc Nguyễn Nguyễn nhìn thấy Mộc Siêu đi ra, vội vàng xuống xe, nhào vào trong ngực anh.
Nhìn thấy tôi từ phía sau Mộc Siêu đi ra, sắc mặt Mộc Nguyễn Nguyễn đột nhiên cứng đờ, kéo Mộc Siêu về phía mình.
Với giọng điệu phòng thủ: "Cô đang làm gì ở đây?"
"Bọn anh tình cờ gặp nhau, chỉ trò chuyện vài câu thôi.”
Mộc Siêu cúi đầu nhẹ nhàng giải thích với cô ấy.
“Không phải ngẫu nhiên mà lúc đó anh nói sẽ cưới cô ấy.”
Mộc Nguyễn Nguyễn mím môi, siết chặt vòng tay của Mộc Siêu, nhìn tôi chằm chằm như thể đang bảo vệ đồ ăn của mình.
"Cô đã có Bùi Diên Niên rồi, vậy thì đừng hòng đến giành anh trai của tôi nữa. Anh trai của tôi hiện tại chỉ nghe lời tôi, cô không có cơ hội đâu."
Tôi không khỏi bật cười, dường như cô ấy vẫn nhớ tới lời nói nhảm của tôi ba năm trước.
“Em gái ơi, chị khinh thường anh trai của em."
“Cô dám không thích anh trai của tôi? Anh ấy so với Bùi Diên Niên của cô còn tốt hơn không vạn lần, anh trai của tôi là nam nhân tốt nhất trên thế giới."
Mộc Siêu âu yếm vuốt tóc cô, ôm cô vào lòng.
Từ gương mặt anh, tôi thấy được niềm hạnh phúc khi được người yêu che chở.
"Anh ơi, chúng ta về nhà nhanh được không? Em đói."
Mộc Nguyễn Nguyễn thúc giục anh rời đi.
"Được rồi, em lên xe trước đi, anh sẽ quay lại ngay."
Mộc Nguyễn Nguyễn có vẻ không yên tâm, trước khi rời đi còn nhìn tôi đầy đề phòng.
Vẻ cẩn thận đáng yêu quá, tôi bật cười thành tiếng.
“Mộc Siêu, anh đã giải quyết được nỗi bất hạnh của mình chưa?"
“Tôi rất hài lòng với những gì đang diễn ra hiện tại."
Tôi nhìn họ tay trong tay, nói chuyện cười đùa.
Cái kết này khá hay.
(Hết)
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.