Cô đến rồi."
Mộc Siêu cầm bó hoa hồng đỏ nhìn tôi.
Khi rời khỏi gia đình họ Hàn ngày hôm đó, anh ấy nói với tôi rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau.
“Thành thật mà nói, tôi không hiểu anh muốn làm gì với tôi? Chúng ta chẳng có điểm gì chung cả."
"Tôi không thể tìm vị hôn thê của tôi được sao?"
"Thôi nào, đó không phải là mục đích anh tìm tôi."
Mộc Siêu cười, tôi biết mình nói đúng.
"Em gái tôi đang đuổi theo Bùi Diên Niên, cô biết đấy."
Trong lúc đang vuốt ve bó hoa, ngón tay tôi vô tình bị gai hoa hồng đâm vào, chảy máu.
Ding, một đơn hàng trực tuyến khác đã đến.
Vị khách hàng tên "309" vẫn đặt mua một bó hoa huệ tây.
Tôi lau máu trên tay rồi vùi mình vào bó hoa.
"Ý định của anh khi nói với tôi điều này là gì?"
"Hàn Gia Nghi, tôi biết cô đã thức tỉnh, tôi cũng vậy."
"?"
Đầu óc tôi có chút bối rối.
Vẻ mặt Mộc Siêu nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.
“Tôi muốn giúp cô, cũng muốn giúp chính mình."
Đầu óc tôi càng choáng váng hơn.
Anh ấy có vẻ bình thường, nhưng những gì anh ấy nói hơi khó hiểu.
"Tên thật của tôi không phải Mộc Siêu. Tôi là nhân vật mà tác giả nguyên tác trộm cắp từ nơi khác và tạo nên. Ở thế giới ban đầu của tôi, tôi có người yêu. Nhưng ở đây, người vốn thuộc về tôi lại bị sắp xếp cho người khác. Tôi không muốn nhượng bộ người khác, tôi tỉnh lại và lấy lại ý thức, lần này tôi sẽ không nhượng bộ.”
Nói đến đây, trong mắt Mộc Siêu lóe lên quyết tâm giành chiến thắng.
"Người yêu của anh? Ai cơ?"
Tôi bối rối.
Về cơ bản không có nhân vật nữ nào xung quanh Mộc Siêu, ngoại trừ...
Mộc Nguyễn Nguyễn!
Nhân tiện, trong tiểu thuyết gốc có đề cập đến chuyện Mộc Siêu được nhà họ Mộc nhận nuôi khi mới 8 tuổi.
Anh và Mộc Nguyễn Nguyễn là bạn thuở nhỏ và lớn lên cùng nhau, Mộc Nguyễn Nguyễn dựa vào anh trai nhiều hơn cha mẹ, Mộc Siêu cũng yêu em gái mình đến tận xương tủy.
Chẳng lẽ đó chưa bao giờ là tình anh em mà là tình yêu nam nữ?
Thật không thể chấp nhận được khi một tác giả đi cướp hy vọng của người khác rồi lại không cho người ta một cái kết có hậu trong cuốn sách của mình.
"Nhưng hiện tại, Mộc Nguyễn Nguyễn đã có vướng mắc với Bùi Diên Niên, anh gần như không thể phá vỡ bọn họ. Chỉ có chúng ta thức tỉnh chứ không phải bọn họ. Dù sao cô ấy cũng sẽ ở bên Bùi Diên Niên."
"Cô không biết sao? Bùi Diên Niên đã từ chối cô ấy vì anh ta yêu cô. Mối quan hệ giữa họ đã thay đổi kể từ khi cô thức tỉnh. Suốt đi năm qua, Nguyễn Nguyễn vì anh ta mà ngày nào cũng phải buồn bã, đau lòng. Cho nên, chỉ cần cô và Bùi Diên Niên quay lại với nhau, cô ấy sẽ hoàn toàn từ bỏ."
Làm sao có thể được?
Liệu Bùi Diên Niên có yêu tôi không?
Tôi đã rất tệ với anh, lòng tự trọng của anh rất mạnh mẽ.
Mộc Siêu đọc được suy nghĩ của tôi, hỏi: “Cô không tin à?”
"Không tin."
Tôi quyết định trả lời anh ấy.
"Nếu không tin, cô có thể trực tiếp đi giao bó hoa huệ tây này, xem người mua là ai?"
Khi Mộc Siêu gật đầu, sự tò mò của tôi cũng bị anh khơi dậy.
Nhìn địa chỉ trên đơn hàng, tôi quyết định lên xe điện, tự mình đến đó.
Chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra, tốc độ xe đã đạt tốc độ tối đa.
Địa chỉ là một phòng đơn nhỏ.
Nhưng tại sao tôi lại gặp phải Mộ Nguyễn Nguyễn!
10
"Sao em lại đến đây? Em đến đây để gặp Bùi Diên Niên sao? Em đã chia tay với anh ấy rồi, sao còn quấy rầy anh ấy?"
Mộc Nguyễn Nguyễn vừa nhìn thấy tôi liền nói một tràng, như thể chính mình là người vợ đang đánh nhân tình vậy.
Tôi tự nghĩ mình đã chủ động rời đi rồi, sao cô ấy lại đến đây gây rắc rối với tôi?
Dù biết cô ấy là nữ chính nhưng tôi thực sự rất khó chịu khi nghe cô ấy tra hỏi mình như thế.
"Cô nhìn thấy tôi quấy rầy anh ấy bằng con mắt nào? Bên trái hay bên phải? Nếu mắt cô bị mù thì đến bác sĩ nhãn khoa để chữa trị. Nếu không có thông tin liên lạc của bác sĩ, tôi không ngại giúp cô tìm."
"Nếu chưa bị lâu thì đừng lo lắng quá."
Tôi khoanh tay chửi lại.
"Cô... cô bảo tôi là mù!"
"Đúng."
Cô ấy run rẩy trước khí thế của tôi, nhưng cô ấy vẫn không hề sợ hãi.
"Tôi... Tôi biết cô dùng tiền chữa bệnh cho bà nội để ép Diên Niên ở bên cô. Bây giờ có tôi ở đây, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không để cô tiếp tục ức hiếp anh ấy."
"Cô sắp gả cho anh của tôi, lại tới tìm Bùi Diên Niên, tôi sẽ không đồng ý để anh của tôi cưới cô, cô căn bản không xứng với anh của tôi!"
Tin tức của cô gái này không hề bị tụt lại phía sau.
Nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của cô ấy, tôi chợt nghĩ đến Mộc Siêu nên muốn trêu đùa với cô ấy một chút.
"Chuyện đó cô cũng không thể làm được. Anh trai của cô nói chỉ thích tôi thôi, từ nay về sau sẽ chỉ nghe lời tôi nói. Người anh trai yêu thương cô nhất từ nhỏ sắp thuộc về tôi, tôi không sợ cô, người em gái như cô rồi sẽ bị gạt sang một bên thôi."
"Sao cô dám! Anh trai tôi là của tôi, anh ấy nói anh ấy yêu tôi nhất!"
Đánh giá sơ bộ cho thấy Mộc Nguyễn Nguyễn vẫn chưa hiểu rõ anh trai mình.
Mộc Nguyễn Nguyễn bị tôi chọc giận đến mức không nói được gì tôi nữa, rơi rất nhiều nước mắt, thật khiến người ta đau lòng.
Tôi không thể chịu được khi thấy cô ấy khóc một cách buồn bã như vậy.
“Này,” tôi lắc lắc bó hoa trên xe, “Có người đặt mua hoa huệ tây, tôi đến giao tận nhà cho cô, không liên quan gì đến Bùi Diên Niên.”
Mộc Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên, rưng rưng nước mắt, nửa tin nửa ngờ, bước tới xác nhận.
Đột nhiên, cô bé khóc lớn hơn.
"Cô đang muốn chọc giận tôi. Không phải địa chỉ phía trên nơi là Bùi Diên Niên đang ở sao? Tôi đã tìm anh ấy nhiều lần nhưng lần nào anh ấy cũng đuổi tôi ra ngoài."
"Cô chắc chắn?!"
Tôi bàng hoàng nhìn bó hoa mình quấn, những lời Mộc Siêu nói đều là sự thật.
Tôi đột nhiên giác ngộ.
Tôi đã hơn một lần vui vẻ nói với các nhân viên cửa hàng rằng không dễ để gặp được một khách hàng thích hoa huệ tây như tôi, mỗi tuần sẽ mua một bó, dù mưa hay nắng.
Người kia hóa ra là Bùi Diên Niên.
Nói cách khác, một năm này Bùi Diên Niên vẫn để ý tới tôi, chẳng lẽ lần trước tôi gặp anh cũng không phải là ngẫu nhiên sao?
“Anh ấy còn nói là không được quấy rầy anh ấy?” Vừa rồi Mộc Nguyễn Nguyễn vẫn đang khóc nhìn tôi chằm chằm, “Có đúng hay không?”
Tôi và cô ấy nhìn nhau, không ai nhường ai.
"Gia Nghi?"
Bùi Diên Niên từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, anh còn tưởng rằng tôi đang bị bắt nạt nên đã bảo vệ tôi.
Nhìn thấy hành động của anh, Mộc Nguyễn Nguyễn không nhịn được nữa, ủy khuất nói: “Người bị ức hiếp là em!”
Tôi xòe tay ra nói: “Anh biết đấy, tính khí của em chưa bao giờ tốt cả”.
Bùi Diên Niên nắm chặt tay tôi: “Mộc Nguyễn Nguyễn, anh đã nói rất rõ ràng với em, anh không thích em, anh thích Gia Nghi, em đừng lãng phí thời gian với anh.”
Lời thật lòng của Bùi Diên Niên tự nhiên thốt ra, làm tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng như bị ai đó gãi, tê dại và ngứa ngáy.
"Cô ấy thực sự không thích anh chút nào, sao anh vẫn mê mẩn cô ấy? Anh có biết danh tiếng của cô ấy ở Giang Thành tệ đến mức nào không? Trong lúc cô ấy bám lấy anh, cô ấy lại muốn cưới anh trai em. Em theo đuổi anh trong một năm, sao anh không nhìn em lấy một lần?”
Mộc Nguyễn Nguyễn còn muốn ở lại, nhưng anh lại cố tình không hiểu , nói lời lạnh lùng và dứt khoát.
“Mặc kệ cô ấy có làm gì đi nữa, tôi cũng sẽ không thích em, nên hãy quay về đi."
Bùi Diên Niên dẫn tôi đang bối rối vào phòng, chặn Mộc Nguyễn Nguyễn ở ngoài cửa.
Tiếng khóc của Mộc Nguyễn Nguyễn thật là làm người ta đau lòng, tôi, một cô gái, nghe mà còn thấy đau lòng.
"Sao anh không ra ngoài dỗ dành…”
Vừa hỏi, tôi đã nhận được một đòn sắc bén từ Bùi Diên Niên.
“Sau một năm không gặp, em đã trở nên khá hào phóng. Anh nhớ trước đây có người đã tỏ tình với anh, em còn tức giận đến mức muốn ăn thịt anh mà."
"..."
Rõ ràng là vậy.
Anh thực sự không có hứng thú với Mộc Nguyễn Nguyễn.
Mộc Nguyễn Nguyễn được Mộc Siêu đón về.
Tôi nhìn qua cửa sổ và thấy Mộc Nguyễn Nguyễn lao vào vòng tay của Mộc Siêu khóc rất nhiều, Mộc Siêu vừa đau khổ vừa yêu thương nhìn cô.
Không biết Mộc Siêu đã nói gì, nhưng Mộc Nguyễn Nguyễn lại bật cười.
Tôi vẫn muốn xem nhưng Bùi Diên Niên đã quay người kéo rèm lại.
“Em xem đủ chưa?”
“Chưa…” lời nói chưa hết thì tôi khựng lại và nói, “Đủ rồi.”
Anh quá cao, đứng cạnh anh luôn khiến tôi cảm thấy bị anh đè nén nên tôi bất giác lùi lại.
“Sao anh lại nhìn chằm chằm vào em?"
"Em thật đẹp."
Lần đầu tiên tôi nghe anh khen tôi đẹp một cách thẳng thắn như vậy, tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch.
"Em biết là em xinh đẹp rồi."
Tôi gạt tay anh ra định bỏ đi, nhưng anh đã vòng tay quanh eo tôi.
“Đừng di chuyển!"
Rõ ràng tôi là người lớn tuổi hơn nhưng bị anh dọa nạt đến nỗi không dám nói một lời.
"Nam nữ thọ thọ bất thân, mời buông ra."
"Không buông đấy."
Anh cười.
Sau một năm không gặp, anh đã trở thành một người thoải mái hơn.
“Sao hôm nay em lại tới đây?"
“Em tự hỏi ai lại mua hoa huệ tây của em mỗi tuần?"
Sau khi tôi nói xong, tai anh lậo tức đỏ lên.
"Em thích nhất là hoa huệ tây, anh không thể trực tiếp gặp em, nên mua một bó hoa em thích cũng tốt, giữ bên mình. Vốn anh muốn đợi việc kinh doanh thành công rồi mới đi tìm em, nhưng anh không ngờ em lại phát hiện ra sớm như vậy. Dù sao em cũng đã ở đây, em không được phép rời đi nữa.”
Tôi đẩy tay anh ra, giữ khoảng cách giữa tôi và anh.
"Ý anh là gì?"
11.
Không ngờ Bùi Diên Niên sống nội tâm lại thẳng thắn nói với tôi nên phản ứng của tôi chậm mất nửa nhịp.
“Anh thừa nhận, lần đầu tiên gặp Mộc Nguyễn Nguyễn, anh không khỏi bị cô ấy thu hút, không khỏi muốn đến gần cô ấy hơn. Tuy nhiên, càng tiếp xúc, anh càng cảm thấy có gì đó không đúng. Anh dường như đã mất khả năng phán đoán. Giống như bản thân bị một sức mạnh ma thuật đẩy về phía trước."
"Đặc biệt là sau khi chúng ta chia tay, Mộc Nguyễn Nguyễn đã không ít lần xuất hiện ở xung quanh anh. Cô ấy càng đến gần, anh càng khó chịu. Ban đêm không có ai, anh luôn nghĩ đến những ngày ở bên em, khi em tức giận rất quyến rũ. Khi đó, anh biết rằng chỉ có một người anh thật sự yêu thương, đó chính là em.”
"Nói dối! Anh nói anh có thích chó cũng không thích em, anh nói em là nữ xã hội đen, anh nói em độc đoán, anh nói em không dè dặt, anh nói em ngang ngược."
Tôi cố đẩy anh ra nhưng anh ấy lại sợ tôi bỏ đi nên ôm tôi thật chặt.
"Lúc đầu, anh ghét em vì tưởng em là loại tiểu thư chỉ biết ức hiếp người khác, dựa vào của cải để một tay che trời."
"Sau này, chúng ta dần dần thân thiết, anh mới phát hiện ra thân phận thực sự của em. Em đi mua đồ hộp cho lũ mèo hoang trong công viên, nhờ người khác mua quần áo mùa đông cho những người vô gia cư ven đường. Em thể hiện sự quan tâm của mình với người khác theo cách của riêng em.”
“Những chi tiết tuy nhỏ nhưng chứng tỏ em không phải là người con gái hư hỏng. Nhìn bề ngoài em là người khó bắt nạt và kiêu ngạo nhưng thực chất em là người mong manh, nhạy cảm và tốt bụng. Anh đã từng trải qua nên anh có thể nhìn thấu trái tim em."
Bùi Diên Niên sau khi nói xong thì xoa cổ cho tôi một lúc, vì anh ấy ôm chặt quá.
“Yêu nhau đã lâu, em cũng có nét dễ thương, hoạt bát. Dần dần, anh bị em thu hút. Nếu không có em, bà nội đã bỏ anh từ lâu vì không có tiền phẫu thuật. Ở một mức độ nào đó, Anh biết ơn em, nhưng đồng thời anh cũng từng khó khăn, mâu thuẫn, thậm chí không muốn thừa nhận rằng anh thích em, em rõ ràng là không tôn trọng anh , coi anh như một món đồ chơi, thích thì gọi đến, không thích thì đuổi đi. Trong lòng anh đủ loại cảm xúc đọng lại, anh muốn ở bên em. Nhưng anh không đủ can đảm ”.
"Xin lỗi."
"Lỗi của anh nhiều hơn. Khi anh quyết định đối mặt với cảm xúc của mình, em bắt đầu giữ khoảng cách với anh. Anh không biết em nghĩ gì về anh. Em nói đúng, chúng ta bắt đầu giao dịch dựa trên tiền bạc chứ không phải tình cảm. Vì thế anh đồng ý kết thúc sớm”.
"Dù vậy, anh cũng không ăn đồ ăn em nấu và không cho em đến bệnh viện thăm bà nội. Chuyện này anh giải thích thế nào?"
"Lần đầu tiên nấu cơm, em bị đứt tay, lần thứ hai lòng bàn tay lại bị phồng rộp. Em cho rằng anh có thể để em vào nấu tiếp sao? Em quá kiêu ngạo, cho nên không dám nói thẳng với em.”
Lúc đó tôi chưa có kinh nghiệm nên gặp nhiều khó khăn.
Sau này tôi nghĩ anh không thích món ăn tôi nấu nên tức giận đến mức không bao giờ vào bếp nữa.
"Anh không cho em gặp bà nội. Thứ nhất, anh sợ bà nội sẽ lo lắng nếu biết sự thật. Thứ hai, lúc đó anh không hề nghĩ đến việc có tương lai với em, tốt nhất là không nên và đừng liên quan đến em quá nhiều. Em lại không phải là người ngoan ngoãn. Anh không để em đi, nhưng em vẫn đi theo sau anh. Nếu bà không tiết lộ thông tin, em có phải định giấu anh đúng không? Tính giấu anh được suốt đời chắc?"
"Em muốn anh cảm thấy thoải mái. Bà là người thân duy nhất của anh. Nên em không muốn... á..."
Bùi Diên Niên đột nhiên đẩy tôi xuống ghế sofa một cách thô bạo, hôn tôi một cách cuồng nhiệt.
Từ mạnh mẽ đến nhẹ nhàng, kiểm soát, trêu chọc từng bước.
Trái tim tôi vốn dĩ như một vũng nước, bình yên tĩnh lặng, nhưng bây giờ lại bị anh đảo lộn.
Khi tình yêu mãnh liệt đến thế, tôi vẫn không thể tin được - Bùi Diên Niên yêu tôi.
Bùi Diên Niên thấy tôi đang mất tập trung nên dừng lại.
Anh ôm má tôi, lặng lẽ nhìn tôi, trên mặt lộ vẻ áy náy: “Chị, em làm chị sợ à?”
"Tại sao lại là 309?"
Môi anh kề sát tai tôi, hôn vào nó hết lần này đến lần khác, tôi thấy nhột nên rúc vào vòng tay anh.
"Đó là ngày anh hôn em lần đầu tiên.”
Nếu biết sớm hơn thì tôi đã không hỏi, khuôn mặt già nua của tôi đỏ bừng.
"Bùi Diên Niên, anh có thật sự là Bùi Diên Niên không? Anh có thực sự yêu em không? Anh không nói dối em chứ?"
Tôi vuốt ve khuôn mặt gầy gò của anh và hỏi đi hỏi lại.
"Là anh đây, Gia Nghi. Anh yêu em."
Anh ôm chặt tôi, mồ hôi của anh chảy ra từ chóp mũi.
Bùi Diên Niên cảm thấy sự thúc đẩy của số phận đang đẩy anh từng bước một về phía nữ chính, nhưng anh đã yêu tôi rồi.
Anh yêu tôi nên kiên quyết từ chối sự theo đuổi của Mộc Nguyễn Nguyễn.
Chúng tôi đã biết được suy nghĩ của riêng mình, cùng nhau thoát khỏi xiềng xích của những câu chuyện.
"Bùi Diên Niên, em rất nhớ anh, em rất nhớ anh."
Tôi ôm chặt lấy cổ anh, mọi tâm tư tích lũy suốt năm qua đều tuôn ra.
Khác với lần trước, lần này tôi hoàn toàn bị anh đàn áp, bị anh thống trị, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.