Khi ký ức của tôi thức tỉnh thì nữ chính Mộc Nguyễn Nguyễn đã xuất hiện.
Trong ngõ của một con phố, cô ấy đang bị quấy rối bởi một nhóm thanh niên tóc vàng, thì Bùi Diên Niên xuất hiện, như là anh hùng cứu được mỹ nhân .
"Anh bị thương, có đau không? Em đưa anh đi bệnh viện."
“Không, chỉ là vết thương nhẹ thôi.”
"Không! Nếu bị nhiễm trùng sẽ phiền toái lắm. Nhân tiện, em tên Mộc Nguyễn Nguyễn, em là sinh viên năm thứ hai trường Đại học Hồ Nam. Còn anh thì sao?"
"Bùi Diên Niên, đàn anh."
…
Mộc Nguyễn Nhuyễn ăn nói nhỏ nhẹ, quan tâm đến Bùi Diên Niên đang bị thương ở tay, cùng với ánh mắt biết ơn, cảm động và ngượng ngùng như một cô bé.
Ngược lại, hành vi "mua" Bùi Diên Niên làm bạn trai của tôi trong nửa năm bằng cách chi năm triệu nhân dân tệ nhờ việc bà nội của Bùi Diên Niên đang cần tiền gấp trong bệnh viện thực sự không đáng để nhắc đến.
Cô là nhân vật mặt trời nhỏ được độc giả yêu thích, gia đình khá giả, lớn lên trong tình yêu thương. Cô cũng là nữ sinh mà nam chính Bùi Diên Niên tiếp xúc nhiều nhất, hai người thường xuyên gặp nhau ở trường. Sau khi qua lại, tình cảm càng thêm mãnh liệt, nữ chính không ngừng theo đuổi anh, cuối cùng cũng cảm động được anh.
Một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và định mệnh.
Lần đầu tiên tôi gặp Bùi Diên Niên là ở quán bar, nơi anh ấy đang làm việc bán thời gian.
Anh xuất thân từ một gia đình nghèo, phải làm hơn chục công việc để chữa bệnh cho bà nội.
Dưới ánh đèn, anh tỏa sáng, trầm lặng đến lạ thường, thỉnh thoảng lại mỉm cười với khách một cách lễ phép.
Nó khác xa với bầu không khí ồn ào xung quanh tôi.
Tôi tỏ ra thích thú, huýt sáo với anh một cách nghịch ngợm .
“Này anh chàng đẹp trai, yêu đương với tôi không?"
Anh khẽ cúi đầu, lạnh lùng trả lời: "Xin lỗi, tôi không làm loại chuyện đó."
Tôi không bỏ cuộc, thường xuyên đến quán bar đó để được gặp lại anh.
Anh chán ghét việc tôi chỉ vì một chút thích thú mà ra vẻ tiểu thư bỏ ra gấp năm lần để giữ anh ấy bên cạnh, bắt anh ấy phục vụ.
Anh càng phớt lờ tôi thì tôi càng thích anh.
Mối quan hệ của chúng tôi hoàn toàn dựa trên tiền bạc, không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi đã yêu anh, từ lần gặp đầu tiên.
Nhìn thấy khung cảnh họ gặp nhau dưới ánh nắng, trong tôi có một chút cảm xúc lẫn lộn.
Mặc dù Bùi Diên Niên đã đồng ý làm bạn trai của tôi được nửa năm nhưng kể từ khi giao dịch đến nay, anh ấy luôn giữ thái độ lạnh lùng với tôi và rất ít nói.
Chỉ đến khi tôi bắt anh gọi tôi là em, buộc anh phải ngủ cùng tôi, anh mới có vẻ hơi ngượng ngùng như sinh viên đại học, khiến tôi ảo tưởng rằng anh yêu tôi.
Tôi muốn đến trường để cùng anh đến lớp nhưng anh lại tránh mặt tôi và không bao giờ đồng ý. Tôi làm cho anh bữa trưa tình yêu, anh chỉ ăn vài miếng rồi nói anh đã no. Tôi nói sẽ đến bệnh viện chăm sóc cho bà nhưng anh lại cứng rắn ngăn cản.
Có nhiều chi tiết tôi cố tình bỏ qua.
Người đàn ông trước mặt tôi kém dịu dàng và kiên nhẫn hơn nhiều so với lúc nói chuyện với nữ chính, chỉ mỉm cười cúi đầu lắng nghe.
Đây có phải là số phận?
Hình ảnh họ trong cùng một khung hình hài hòa đến mức tôi như một kẻ rình mò, chỉ dám lén nhìn từ bên lề.
Họ như là dành cho nhau.
Còn tôi chỉ là nữ nhân vật phụ độc ác ngăn cản hạnh phúc của họ.
Theo cốt truyện, để có được Bùi Diên Niên, tôi đã không ngần ngại bắt cóc nữ chính để chia cắt họ, cuối cùng kết cục bi thảm là gia đình tôi nhà tan cửa nát và tôi phải chịu án chung thân.
Không thể!
Tôi không thể phạm sai lầm tương tự một lần nữa.
2.
"Sao hôm nay em về muộn thế?"
Khi về đến nhà, Bùi Diên Niên đã ngồi trên ghế sofa đợi tôi.
Trên bàn trà là những quả nho anh đã rửa sạch.
Anh nhìn tôi, chờ đợi câu trả lời của tôi.
Nhưng tôi nhìn chằm chằm vào chiếc băng cá nhân màu hồng trên tay trái của anh ấy, có in hình con gấu dâu tây, thứ mà nữ chính hay dùng.
Anh dường như nhận ra được ánh mắt của tôi, xoay tay qua hướng khác, cố gắng che đi ánh mắt của tôi.
"Em muốn về khi nào còn phải nói cho anh biết!"
Tôi cảm thấy không thoải mái, đi qua anh ấy và ngồi ở phía bên kia ghế sofa.
Theo cốt truyện, vài ngày nữa trường Bùi diên Niên sẽ tổ chức lễ kỷ niệm ra trường, với tư cách là học sinh cuối cấp , anh sẽ gặp lại Mộc Nguyễn Nguyễn và cùng cô diễn tập một chương trình, sau đó anh sẽ bị thu hút bởi sự vui vẻ, hoạt bát và trái tim của anh từ từ lay động.
Còn tôi, vì ghen tị nên đã chạy vào trường học của anh ấy và phát điên, gây rắc rối cho nữ chính, khiến Bùi Diên Niên mất mặt, cuối cùng trở thành người mà anh ấy ghét nhất .
"Anh đã rửa nho."
"Không ăn!"
“Ai làm em tức giận?”
"Không ai cả!"
“Nhớ ăn nho nhé, anh còn có tiết nên về trường trước.”
Anh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị rời đi.
Trông anh có vẻ mệt mỏi, nhưng tôi phải kìm nén mong muốn giữ anh lại.
Bùi Diên Niên là như vậy, anh chưa bao giờ hỏi tôi bất cứ điều gì, chỉ để tôi tự mình nói ra, cuối cùng anh cũng không quan tâm.
Vốn dĩ tôi nghĩ là do tôi làm chưa đủ để khiến anh yêu tôi, nhưng giờ nghĩ lại, đó chỉ là do số phận của tôi đã được định đoạt.
"Bùi Diên Niên!", Tôi gọi anh, "Anh không cần phải đến đây nữa."
"Ý em là gì?"
Anh dừng lại một lúc và hỏi.
"Nghĩa trên mặt chữ."
Tôi không còn để ý đến phản ứng của anh nữa mà đi lên lầu.
3.
Tôi ngủ đến bảy giờ tối, bị mùi thức ăn đánh thức.
Lúc xuống lầu, Bùi Diên Niên đang cặm cụi sắp xếp đồ ăn trên bàn, đều là những món tôi thích ăn, còn có thêm một suất nước đường nâu.
“Không phải em đã bảo anh đừng tới đây nữa sao?”
“Chưa đến nửa năm.”
Cũng khá tuân thủ lời hứa.
Tôi vẫn hành động ngạo mạn như cũ.
"Nếu em nói thỏa thuận chấm dứt thì sẽ chấm dứt. Anh có thể lấy hành lý và rời đi ngay bây giờ."
“Chúng ta hãy nói chuyện sau bữa tối nhé.”
Anh phớt lờ tôi, và giờ tôi đang cảm thấy đói đến mức bụng bắt đầu cồn cào.
Im lặng quá, tôi ghét bầu không khí này.
Nếu không nói tôi sẽ cảm thấy khó chịu.
Tôi chỉ biết bắt đầu tìm chủ đề: “Em nhớ tối nay anh có tiết mà, bị dời lại sao ?”
Vì tôi thích anh nên tôi quan tâm đến mọi thứ về anh.
Anh cũng nhớ những điều tôi thích và không thích, tất nhiên là tôi tự viết danh sách và cũng bắt anh ấy viết ra .
Bùi Diên Niên ngạc nhiên liếc nhìn tôi, nói với giọng bình tĩnh: "Anh bỏ rồi."
"!"
Chiếc thìa trên tay tôi rơi xuống bàn.
Bùi Diên Niên là học sinh đứng đầu trong mắt giáo viên và là học sinh đứng đầu trong mắt các bạn cùng lớp, dù bận rộn đến đâu với công việc bán thời gian, anh cũng sẽ không bao giờ trốn học.
"Sao anh lại trốn học? Không phải anh chăm chỉ lắm à?"
Anh ngẩng đầu giải thích: “Hôm nay không phải ‘bà dì’ em ghé thăm sao? Anh sợ em bị đau bụng nên mới quay lại.”
"Em…"
Những lời muốn mắng anh nghẹn lại trong cổ họng.
Chẳng trách anh đun một cốc nước đường nâu là cho rằng cơn giận đột ngột của tôi là do tôi đang trong kỳ kinh nguyệt.
Chúng tôi kết thúc bữa tối trong sự im lặng tương đối.
"Tay anh đang bị thương thì đừng rửa bát. Để đó em rửa cho."
Anh hơi sửng sốt, vẻ mặt như muốn nói: “Người kiêu ngạo như em lại có thể rửa bát sao.”
Tôi phớt lờ sự ngạc nhiên của anh rồi bước vào bếp.
Trước khi gặp anh, tôi đã tự chăm sóc mình.
Tất nhiên là anh ấy sẽ không biết.
“Hôm nay có chuyện gì xảy ra với em à?"
“Không, anh đi đi."
Với vẻ mặt lạnh lùng, tôi ra lệnh đuổi khách ra ngoài.
Anh theo tôi lên lầu.
"Không phải anh luôn ghét em và muốn rời xa em sao? Em sẽ để anh đi."
Anh đột nhiên nắm lấy tay tôi rồi nói: "Hàn Gia Nghi, em lại đang nghĩ ra chiêu trò gì nữa vậy?"
Có vẻ như trước đây tôi đã gây ra khá nhiều chuyện cho anh ấy.
"Em...em không hề làm trò gì cả."
“Trong mắt em, chúng ta là mối quan hệ gì? Thích thì gọi tới, không thích thì đuổi đi.”
"Ồ, là bạn"
"Này, em đã bao giờ thấy bạn bè mà ngủ cùng nhau và hôn nhau không?"
"Bạn thân đó."
Bùi Diên Niên càng tức giận hơn, chặn tôi lại sau cánh cửa rồi ôm lấy eo tôi.
Tôi hơi sợ khi nhìn thấy những đường gân nổi lên trên cổ của anh khi ở khoảng cách gần thế này.
"Ah……"
Bùi Diên Niên lạnh nhạt, không biết mình đang tức giận hay vui mừng, anh chỉ có thể cảm thấy bàn tay của mình ngày càng ôm chặt hơn.
"Thả em ra, anh đang làm em đau đấy!"
Bùi Diên Niên tức giận đến mức đóng sầm cửa lại rồi bỏ đi.
Gần đây tính tình anh rất tệ, vậy mà còn dám nói tính khí tôi thất thường.
Tôi đứng một mình ở cửa, nhìn bóng lưng anh đang xa dần.
Tôi đã làm những gì anh muốn, nhưng anh lại nổi giận với tôi.
Nữ chính đã chính thức xuất hiện, phần của tôi cũng sắp hoàn thành rồi.
Tôi không muốn mình phải chịu số phận bi thảm như trong câu truyện, từ nay điều duy nhất tôi có thể làm là đuổi Bùi Diên Niên ra khỏi thế giới của mình.
Tôi đang định đi tắm thì đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau nhức, một luồng nhiệt nóng hổi tỏa ra từ cơ thể.
Ôi thật là!
Kỳ kinh nguyệt thực sự đã đến rồi.
Thế là toang!
Buổi chiều, để trút bỏ cảm xúc, tôi ăn ba que kem, uống hai tách trà hoa quả đá.
Tắm rửa vội vã, tôi cuộn tròn trên giường, trán đau nhức, đổ mồ hôi, bụng dưới như có xe tải cán qua.
Khi tôi đau quằn quại, tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là khuôn mặt lạnh lùng và trầm lặng của Bùi Diên Niên.
Tôi nhớ anh ấy.
"Gia Nghi." Là Bùi Diên Niên.
Anh không rời đi!
Anh đưa tay bật chiếc đèn màu cam cạnh giường lên, "Em lại thấy khó chịu à? Để anh xoa cho em."
"Tại sao anh lại quay lại?"
Tôi muốn lao vào vòng tay anh nhưng anh lại lùi lại.
"Đừng, người anh đang có mùi mồ hôi.”
"Em muốn ôm."
"Vậy để anh đi rửa mặt.”
"Em muốn ôm~"
Anh không thể cưỡng lại tôi nên đã đưa tay ra rồi nắm lấy nó.
Bàn tay ấm áp bao bọc vùng bụng dưới lạnh lẽo của tôi, truyền đến chút hơi ấm, tôi hài lòng thở dài.
"Em cảm thấy tốt hơn không?"
"Ừm."
Tôi vừa tham lam hơi ấm của anh lúc này, vừa sợ rằng cuối cùng anh sẽ rời xa tôi.
“Anh sẽ xoa cho em, em có thể ngủ một chút.”
Đèn trong phòng mờ đi, tôi cố kìm lại cảm giác muốn khóc rồi lao vào vòng tay anh.
"Bùi Diên Niên, có phải anh rất ghét em không?"
4.
Bùi Diên Niên nói thời hạn nửa năm vẫn chưa hết, anh không đồng ý với lời đề nghị chia tay của tôi.
Lòng tôi lại rối bời vì câu nói “không” của anh đêm đó.
Anh nói anh không ghét tôi.
Anh thực sự không ghét hay anh chỉ nói vậy để dỗ dành tôi?
Cách đây không lâu, anh vẫn lạnh lùng đứng cùng tôi, trên người đầy rẫy sự khó chịu và từ chối.
Bây giờ anh không chỉ quan tâm đến tôi mà còn lo lắng về chế độ ăn uống hàng ngày của tôi.
Tôi có chút vui mừng, còn có cảm giác như được sống lại.
"Sáng nay anh có việc phải làm thí nghiệm hóa học, trưa sẽ không về kịp. Em có thể tự chăm sóc bản thân được không?"
"Anh chủ động thông báo cho em ư?"
Tôi không giấu được sự ngạc nhiên.
Tôi vẫn đang chìm đắm trong niềm vui được anh nói cho tôi nghe, khi tôi nhận ra chuyện gì đang xảy ra thì anh đã bế tôi lên ghế sofa.
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Mọi khi chỉ có tôi yêu cầu anh chủ động hoặc ép anh ấy hôn tôi.
"Nhìn anh làm gì?"
"Bùi Diên Niên," tôi mở đôi mắt ngây thơ của mình ra, "Em muốn đến trường học của anh."
Anh suy nghĩ một lúc, khi tôi chuẩn bị nghe lời từ chối thì nghe anh nói: "Vậy trước tiên hãy thay bộ đồ ngủ của em ra."
Tôi lợi dụng thời kỳ kinh nguyệt của mình để đòi hỏi hơn: “Giúp em với.”
"Anh không…"
Tôi nắm lấy tay áo anh, dùng ánh mắt cầu xin: “Bụng em còn hơi đau.”
Bùi Diên Niên không thể chống cự được, cam chịu cầm váy của tôi.
Đây không phải lần đầu tiên anh giúp tôi mặc quần áo, tai anh vẫn đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, anh thật ngây thơ, thật dễ bắt nạt.
"Bùi Diên Niên, váy của em không có khóa kéo."
Tôi cố tình trêu chọc anh ấy.
“Anh...anh quên mất, xin lỗi."
“Không phải là chưa từng nhìn thấy, sao anh lại xấu hổ như vậy?"
“Anh……"
Tôi cười: "Bùi Diên Niên."
"Ừm?"
Khoảnh khắc anh ấy ngẩng đầu lên, tôi đã vòng tay ôm lấy cổ anh rồi hôn anh.
Mềm mại và ẩm ướt.
Bùi Diên Niên có chút phản ứng.
Cuộc tấn công lén lút đã thành công, chúng tôi hôn nhau ngày càng sâu hơn trên ghế sofa.
Dù tương lai có ra sao thì ít nhất hiện tại anh vẫn là bạn trai của tôi
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.