18
Tiết Thuần lặng lẽ nhếch môi và mỉm cười đầy khiêu khích.
Tôi kìm nước mắt, nắm chặt ngón tay, chuẩn bị đấm vào bộ mặt vô liêm sỉ của con k.h.ố.n này.
Một giọng nam quen thuộc đột nhiên từ ngoài cửa vang lên: “Cậu định đánh ai?”
Đó là Giang Tư Dữ.
Không giống như sự dịu dàng thường ngày, khuôn mặt anh lúc này không hiện lên bất cứ biểu cảm gì.
Anh bước tới vài bước và kéo tôi lại gần, khuôn mặt anh trở nên lạnh lùng.
Lương Ngật Châu nheo đôi mắt đen và nâng cằm.
"Bạn trai đến đây để ủng hộ cơ à, nhưng hôm nay có ai đến cũng vô ích. Cô ấy đánh ai thì cô ấy phải xin lỗi người ấy."
"Mình không có. Cô ta là người đầu têu. Cô ta đã vu khống mình." Trong đầu tôi hiện lên nỗi bất bình, tôi vội vàng giải thích với Giang Tư Dữ.
“Tôi tin cậu, không sao đâu, đừng sợ.” Anh không chút do dự trấn an tôi.
"Camera giám sát tầng này đã được sửa chữa mấy ngày trước rồi chỉ cần đến bộ phận an ninh tra xem ai đánh ai là được."
"Được rồi, vậy thì đi check cam." Lương Ngật Châu hừ nhẹ và chuẩn bị bước ra ngoài.
Tiết Thuần không nhúc nhích.
Cô ta đứng cứng ngắc, đôi mắt chớp chớp.
Cô ta không ngờ camera giám sát đã được sửa chữa.
"Kiều Di, hóa ra cô và Giang Thần ở bên nhau."
"Không cần xem giám sát nữa, cũng không phải chuyện gì to tát."
Tiết Thuần miễn cưỡng mỉm cười và tỏ ra lưỡng lự.
Cô ta không thể giấu được cảm giác tội lỗi và hoảng sợ.
Lương Ngật Châu khá thông minh khi anh ta không ngu si.
Anh ta nhanh chóng phản ứng lại, không thể tin được nhìn Tiết Thuần: "Em nói dối anh? Có phải em đã khiêu khích Kiều Di trước không?"
"Ngày mai tôi sẽ kiểm tra manera giám sát và gửi đến trường đại học của cô. Chờ hình phạt thích đáng đi."
Giang Tư Dữ bỏ lại những lời này, nắm lấy tay tôi rời đi.
Đi ngang qua Lương Ngật Châu, tôi chợt nhớ đến lời anh ta nói về việc hẹn hò, tôi lấy điện thoại ra giơ lên trước mặt anh ta.
"Nhìn cho rõ, bọn tôi chỉ thêm WeChat sau khi xuống xe ngày hôm đó."
“Tôi không hèn hạ như anh.”
“Về chuyện ve vãn tán tỉnh, tôi kém hơn anh nhiều.”
19
Mặt trăng tỏa ra ánh sáng mát lạnh.
Trên đầu có một ngọn đèn đường bị hỏng, ánh sáng mờ ảo, bướm đêm bay khắp không trung.
Một lúc sau, tôi thở dài, giọng tôi nghèn nghẹt.
“Mình luôn tin vào câu nói: Hãy biết ơn tất cả những người bạn gặp trong đời, dù tốt hay xấu, họ đều là người khiến bạn trưởng thành.”
"Nhưng hôm nay mình mới nhận ra rằng mình đã hoàn toàn sai lầm."
“Nếu Như Lai có thể trở lại lần nữa, mình không muốn gặp mặt anh ta.”
Lương Ngật Châu là một con chó tiêu chuẩn kép.
Khi hẹn hò với anh ta, tôi đã gác ban nhạc sang một bên.
Bởi vì anh ta không thích tôi dành thời gian cho ban nhạc và luôn nói rằng tôi đang làm loạn.
Ngược lại, bản thân anh ta cũng không làm việc và suốt ngày lang thang khắp nơi.
Anh ta không thích tôi mặc quần short, váy ngắn và nói rằng anh ta sẽ ghen tị nếu những chàng trai khác nhìn thấy tôi.
Trong khi đó, anh ta ăn mặc cầu kỳ, thậm chí còn cố tình kéo quần áo lên để lau mồ hôi khi chơi bóng rổ, để lộ cơ bụng.
Tôi vâng lời anh ta một cách vô điều kiện.
Nhưng anh ta chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của tôi.
Tôi ngày càng làm mất chính mình, lo lắng về được và mất, và ngày càng trở nên lo sầu hơn, cho đến khi tôi hoàn toàn bùng nổ trên xe buýt.
"Mình thầm cảm ơn bà anh ta——"
Càng nghĩ, tôi càng tức giận, giọng điệu càng tức giận hơn, giọng nói đột nhiên cao lên vài độ.
Lời cuối cùng chưa kịp thốt ra thì nó chợt nghẹn lại trong cổ họng tôi, vặn vẹo khiến tôi phải nuốt lại.
C.h.ế.t tiệt, Giang Tư Dữ vẫn còn ở đây.
Phỉ phui, phỉ phui, không thể c.h.ử.i thề.
20
Giang Tư Dữ đứng bên cạnh tôi và kiên nhẫn lắng nghe những gì tôi nói.
Anh ấy không nói cho đến khi tôi nói xong.
"Kiều Di, bất kể cậu là ai, trước tiên cậu phải là chính mình."
“Phụ nữ ăn mặc như thế nào là quyền tự do của họ, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai và không bị ai hạn chế.”
"Cậu thật tuyệt."
"Ban nhạc Cold Rabbit của câu cũng rất tuyệt."
"Hôm nay trông cậu thật xinh đẹp."
Ánh trăng trong vắt và nông cạn, rơi trên khuôn mặt nhu hòa của anh, biến thành một dòng nước suối.
Trong đêm yên tĩnh, đôi mắt của Giang Tư Dữ sáng ngời mà lại rất đỗi dịu dàng.
Cảm giác thật tuyệt khi được khẳng định.
Tôi khóc đến nỗi mất hết liêm sỉ, khóc đến mức dùng hết cả gói khăn giấy.
Giang Tư Dữ lặng lẽ ở lại với tôi, ngước mắt lên và nhìn xung quanh.
Thấy gần đó không có thùng rác, tôi đưa tay bỏ tờ giấy đã dùng rồi vào túi.
Tôi khóc thật lớn và trút bỏ mọi cảm xúc đã dồn nén bấy lâu nay.
Sau khi bình tĩnh lại, tôi tò mò hỏi anh tại sao lại đến tòa nhà cũ.
Giang Tư Dữ nói anh chỉ đi ngang qua.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Camera giám sát cũng đã được sửa chữa.
Cứu tôi khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng.
Nếu không thì chắc chắn tôi đã bị con nhỏ trà xanh Tiết Thuần mạt sát rồi.
Móng tay của cô ta dài và sắc đến nỗi chúng vẫn làm tôi đau.
Tôi sờ cằm rồi không khỏi rít lên.
"Sao vậy?"
"Vừa nãy cô ta véo mình."
"Để tôi xem nào."
Giang Tư Dữ cúi xuống và đến gần hơn, ánh mắt anh hạ thấp, và anh nhẹ nhàng nâng cằm tôi bằng ngón tay, nhìn nó một cách nghiêm túc.
Khuôn mặt đẹp trai phóng to lủng lẳng trước mặt tôi.
Khi tôi hít vào, mùi thơm cực kỳ ngọt ngào pha chút mát lạnh khiến tay chân tôi yếu ớt và đầu óc choáng váng.
“Da bị rách rồi.” Anh cau mày, cẩn thận dùng đầu ngón tay chạm vào.
Hơi thở của tôi tắc nghẽn và tôi lỡ mất vài nhịp.
"Mình sẽ bôi thuốc, thôi mình về trước đây."
Tôi trầm giọng nói xong, quay người bỏ chạy.
Tiếng côn trùng ríu rít trong đêm hè mơ hồ và kéo dài như một bản giao hưởng lạ lùng và kỳ diệu.
Lúc này tim tôi đập như trống bỏi.
21
Chạy một mạch về ký túc xá, má tôi nóng bừng bừng.
Sau khi nhanh chóng tắm rửa và bò lên giường, tôi nhận được tin tức từ Giang Tư Dữ.
Anh ấy thuật lại lời ban nãy còn chưa kịp nói với tôi rằng hiệu trưởng đã đồng ý tổ chức lễ hội âm nhạc và muốn gặp tôi.
Tôi xóa đi xóa lại, cuối cùng cắn môi đáp lại bằng icon hình con thỏ dễ thương "ok".
Một icon chú chó con hoạt hình gửi hoa lần trước cũng nhanh chóng rep lại icon của tôi.
Tôi lăn lộn trên giường rồi vùi đầu vào gối.
Sau giờ học ngày hôm sau, tôi run rẩy gõ cửa phòng hiệu trưởng.
Ông già nhỏ bé đầy nghị lực đang ngồi trên ghế sofa uống trà.
Khi thấy tôi bước vào, thầy nhiệt tình mời tôi ngồi xuống và không ngừng khen ngợi tôi có một ban nhạc tuyệt vời.
“Ở trường có rất nhiều hoạt động ngoại khóa nhưng đều giống nhau.”
"Thầy thích ý tưởng lễ hội âm nhạc này. Thầy đã tìm hiểu đôi chút về nó. Không khí rất tuyệt vời!"
Tôi không ngờ rằng hiệu trưởng lại thân thiện và nhiệt tình như Giang Tư Dữ nói, trái tim nhỏ bé đang treo lơ lửng của tôi dần chùng xuống.
"Nói mới nhớ, khi còn trẻ thầy cũng muốn trở thành ca sĩ."
Đang nói, hiệu trưởng đột nhiên đổi chủ đề, giọng điệu buồn bã.
"Bạn học Kiều, em có thể dẫn thầy đi lễ hội âm nhạc được không? Thầy cũng muốn tham gia hát."
Tôi đồng ý ngay lập tức.
“Vậy thầy sẽ mở màn và ban nhạc của em sẽ biểu diễn màn kết thúc.” Hiệu trưởng vui vẻ và bắt đầu lên kế hoạch một cách hào hứng.
"Gần đây có bài về tình yêu ngọt ngào nào đang nổi không? Đài phát thanh lúc nào cũng phát bài đó. Ai da, ngọt ngào đến mức thầy suýt mắc bệnh tiểu đường."
"Ờm, bài ‘Mứt Ô Mai’ phải k ạ? "
"Ừ, ừ, đúng là bài này! Bọn em thấy thầy hát bài này có được không?" Hiệu trưởng vỗ đùi, cười không thấy mặt trời đâu.
Tôi tưởng tượng về khung cảnh bùng nổ lúc đó rồi nặng nề gật đầu.
"Được, nhất định được ạ."
Hỗ trợ những người già có hoài bão theo đuổi ước mơ của mình một lần nữa!
22
Lễ hội âm nhạc dự kiến diễn ra trong nửa tháng nữa.
Sự cạnh tranh giữa các câu lạc bộ rất khốc liệt và ban nhạc chỉ giành được một suất cho một bài hát, nhưng tôi rất hài lòng.
Đây là buổi biểu diễn đầu tiên của Cold Rabbit và mọi người đều rất coi trọng nó.
Chúng tôi chọn lại những bài hát muốn cover, phối âm để khiến bầu không khí trở nên sôi động hơn và sau đó bắt đầu tập luyện chăm chỉ.
Lương Ngật Châu không biết hà cớ gì mà cứ muốn gây rắc rối cho tôi, vừa tan học liền đến phòng học cầu xin tôi quay lại.
Tôi mở mồm “hỏi thăm” anh ta hai lần như bôi mật ong lên miệng, thế là từ sau anh ta không dám đến nữa.
Anh ta lại bắt đầu gửi tin nhắn cho tôi từ những số điện thoại khác nhau.
Anh ta nói rằng anh ta biết bản thân sai rồi và đã vạch ra ranh giới rõ ràng với Tiết Thuần.
Hãy cho anh ta một cơ hội khác.
Tôi không tái chế rác.
Cứ gọi một số là tôi lại chặn thêm một số.
Những cuộc trò chuyện hàng ngày của tôi với Giang Tư Dữ cũng bắt đầu trở nên thường xuyên hơn.
Hầu hết thời gian là anh ấy chủ động.
Nào là nam sinh trong trường có thể ăn hết nửa khay thức ăn chỉ trong một phút, rồi cây mọng nước trồng trong ký túc xá đã nở hoa, và một con bướm đang đậu trên vai anh…
Anh ấy sẽ chia sẻ những điều nhỏ nhặt thú vị như thế này với tôi.
Nhưng tôi lại không có gì để chia sẻ với anh ấy.
Ngoài hàng trăm biểu tượng cảm xúc được lưu trong điện thoại của tôi.
Tội lỗi, tội lỗi.
23
Nửa tháng sau, lễ hội âm nhạc của Giang đại bắt đầu.
Khi màn đêm buông xuống, sân khấu đã được dựng lên và nhiều người không ngừng đổ về sân thể dục.
Tôi ngâm nga một bài hát và đợi Giang Tư Dữ ở cổng sân. Anh ấy nói muốn cho tôi xem một thứ.
Trước khi kịp gặp mặt anh ấy, thì tôi đã phải chạm mặt tên ôn thần Lương Ngật Châu.
“Tí nữa hát không hay thì đừng có mà xấu hổ.” Anh ta nói với ngữ điệu không mấy thiện cảm.
Miệng chó không thể nhả ra ngà voi.
“Tôi hát dở là để cứu anh đấy.” Tôi hừ một tiếng.
"Kiều Di, em có thể ngừng mắng tôi được không?"
"Ồ, tôi sẽ cười vào cái bản mặt anh mãi mãi."
Lương Ngật Châu trầm mặc mấy giây, thanh âm trở nên căng thẳng.
"Kiều Di, chúng ta hãy làm hòa đi. Tôi biết mình đã sai rồi. Tôi không nên mập mờ với Tiết Thuần dưới danh nghĩa bạn bè. Tôi sẽ thay đổi, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa."
"Hôm đó chỉ vì tôi ghen tị đến mất trí mà thôi. Làm sao tôi có thể để người khác đánh em cơ chứ?"
"Trước đây quan hệ của chúng ta tốt như vậy, chúng ta cùng nhau đi sở thú và công viên giải trí, em còn đồng ý mùa đông này cùng tôi đi ăn lẩu và trượt tuyết.”
“Cuối tuần này em có thời gian không? Tôi đưa em tới công viên để xem đom đóm tiếp nhé?”
Đôi mắt anh ta lấp lánh niềm hy vọng.
"Không, bởi vì tôi phải đi cùng cô ấy." Giang Tư Dữ, người đến muộn, đã trả lời thay tôi.
24
Chúng tôi đi thẳng tới sân thể.
Lương Ngật Châu không chịu nhượng bộ, cứ ở bên cạnh tôi lặp đi lặp lại rằng mình đã sai.
Âm thanh vo ve như ruồi bay, làm tôi đau đầu.
Vì Giang Tư Dữ đang ở đây nên tôi phải tỏ vẻ dè dặt và văn minh hơn.
Tôi đã kìm nén rất nhiều “lời ngọt ngào” để không bị bật ra khỏi cổ họng và cố gắng hết sức để phớt lờ anh ta.
Giang Tư Dữ đột nhiên dừng lại.
"Lương Ngật Châu, chữ Châu trong tên của cậu là châu nào vậy?"
"Ốc đảo, làm sao?" Lương Ngật Châu nâng cằm, vẻ mặt không vui.
"Khó trách có nhiều nét như vậy."
Những lời c.h.ử.i bới cao siêu thường g.i.ế.t người mà không đổ máu.
Khi Lương Ngật Châu sững sờ và nghĩ đi nghĩ lại những lời này, Giang Tư Dữ đã nắm lấy cổ tay tôi và dẫn tôi đi.
Tôi mỉm cười suốt chặng đường.
Tôi không ngờ rằng Giang Tư Dữ lại thể hiện khí chất ngầu lòi như vậy khi ra tay.
"Hôm nay trông cậu thật xinh đẹp."
Giang Tư Dữ có vẻ hơi xấu hổ và thay đổi chủ đề một cách bất tự nhiên.
"Ừm, mình cũng nghĩ vậy."
Tôi nhìn xuống bản thân mình và đón nhận lời khen của anh một cách hào phóng.
Tôi trang điểm mắt màu hồng xám, mái tóc dài gợn sóng được điểm vài sợi bạc và được buông xõa ra sau lưng.
Tất dài đến bắp chân, váy ngắn, và cả đôi bốt dài nữa.
Vừa ngọt ngào lại pha chút quyến rũ.
Làm sao có thể không đẹp cho được?
"Nhân tiện, cậu muốn cho mình xem cái gì vậy?" Tôi chợt nhớ ra.
Giang Tư Dữ ra hiệu cho tôi nhìn vào quần áo của anh ấy.
Sau đó, tôi mới chú ý đến một chú thỏ tai cụp graffiti ngầu lòi được vẽ trên chiếc áo phông trắng đơn giản và sạch sẽ.
Anh ấy đang cổ vũ tôi.
"Tôi là fan số một của Cold Rabbit."
"Kiều Di, cố lên."
Giang Tư Dữ cong môi.
Dưới màn đêm đầy sao, đôi mắt đẹp của anh dường như tràn ngập ánh sao.
25
Hiệu trưởng mở đầu buổi diễn bằng một bản tình ca nho nhỏ bùng nổ, ngay lập tức đẩy bầu không khí được đẩy lên cao trào.
Khi bài này kết thúc thì đến bài khác được cất lên, mọi người trong khán phòng đều vô cùng phấn khích.
Tôi ngày càng lo lắng hơn.
Đến lượt ban nhạc của chúng tôi lên sân khấu và logo của Cold Rabbit được hiển thị trên màn hình lớn.
Tôi cầm micro đứng trên bệ thép cao, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Dưới dân chơi xanh mướt là một biển người người đông đúc, nhộn nhịp người qua lại.
Nhưng trong đoạn dạo đầu ngắn ngủi mười giây, tôi thoáng thấy Giang Tư Dữ đứng ở hàng ghế đầu.
Anh ấy ngước lên nhìn tôi với một nụ cười trên môi.
Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, Giang Tư Dữ chỉ vào con thỏ tai cụp trên áo phông.
Tâm trạng kích động của tôi dịu xuống một cách kỳ lạ.
Tôi đối diện với cơn gió chiều và nhắm mắt lại.
Lại mở ra, kiên định cất lên câu đầu tiên.
“It doesn't hurt me
You want to feel how it feels?”
……
“And if I only could
Make a deal with God
And get him to swap our places
Be running up that road
Be running up that hill
Be running up that building”(*)
…
(*) Bài “Running Up That Hill” của Kate Bush.
Chùm tia sáng rất mạnh, nhấp nháy qua lại.
Sóng âm cuộn lên, nhịp tim và nhịp trống chồng lên nhau.
Mọi băn khoăn, lo lắng đều được xóa sạch.
Những tâm hồn trẻ trung, sôi nổi, bồn chồn và cháy bỏng, múa may quay cuồng, lắc lư, đồng thanh hò hét cho đến khi cổ họng trở nên khàn đặc.
…
Dưới ánh đèn sân khấu, tâm hồn đang run rẩy.
"Be running up that hill."
Nốt cuối cùng nhẹ nhàng rơi xuống.
Tôi như rơi vào niềm vui sướng tràn trề.
Giữa tiếng vỗ tay và cổ vũ vang dội, tôi thở hổn hển, cúi đầu thật sâu và cúi chào.
26
Lễ hội âm nhạc kết thúc.
Tôi và Giang Tư Dữ ngồi trên mép bục thép cao, nhìn lên bầu trời đêm.
Mặt trăng rất to và sáng, bao quanh là những ngôi sao nhỏ.
Tôi nhìn một lúc rồi ngơ ngác nói: “Cảm giác như nó sắp rơi trúng mình vậy.”
Giang Tư Dữ khẽ bật cười: "Không đâu, tôi sẽ chặn phía trước của cậu ngay khi nó rơi xuống."
Một số học sinh còn chưa rời khỏi từ xa đã kêu lên: "Nhìn kìa! Là Giang thần và bạn gái của anh ấy! Bạn gái của anh ấy thực ra là ca sĩ chính của ban nhạc cold Rabbit!"
Tôi lắc chân nửa đùa nửa thật nói: “Nếu cậu không nói rõ quan hệ của mình với cậu thì mình sẽ tung tin đồn khắp nơi đấy.”
Giang Tư Dữ: "Cứ làm đi. Tôi sẽ tìm thêm người để tung tin đồn."
Dừng một chút, anh cụp mắt xuống, lông mi run run, nói lời tỏ tình: "Kiều Di, anh thích em."
Tôi đã nhận ra từ lâu rồi.
Anh ấy rất thẳng thắn.
Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi ngượng ngùng thì thầm: “Em cũng vậy.”
Giang Tư Dữ mím môi và mỉm cười.
Ngồi được một lúc, tôi quay mặt lại nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của anh, đột nhiên tôi nói điều gì đó.
"Giang Tư Dữ, chúng ta hôn nhau đi."
Vừa nói xong, tôi lập tức muốn tự cho mình một nhát búa.
Giúp tôi với, bọn tôi mới ở bên nhau có năm phút mà tôi như thèm thuồng lắm rồi!
Giang Tư Dữ cũng không bị lời nói của tôi dọa chạy.
"Ôi chao, em nói bậy đấy, anh cũng biết mồm miệng em mà, hahaha..." Tôi cười hai tiếng, nhưng trong lòng đang gào khóc.
"Được rồi."
Giang Tư Dữ ho nhẹ, chóp tai anh đỏ bừng.
Trước khi tôi kịp phản ứng.
Anh tiến lại gần và ấn nhẹ vào môi tôi.
Hương thơm ngọt ngào lạnh lẽo quấn lấy hơi thở giữa môi và răng tôi, nhẹ nhàng quấn lấy tôi.
Ánh trăng không trọng lượng, gió chiều nóng bức.
Đầu tôi choáng váng, tôi vô thức nghĩ đến cụm từ “Thơm tho mềm mại”.
Giang Tư Dữ thực sự rất thơm và mềm mại.
Thơm là người.
Mềm là môi.
Hehe, tôi muốn hôn anh ấy c.h.ế.t mất.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.