9
"Tôi đỏ mặt, nhưng tôi đỏ mặt vì anh."
"Vậy ý em là sao khi tôi không thể nói những từ âu yếm? Tôi chỉ có thể nói chuyện với bóng rổ. Điều hạnh phúc nhất là khi có bóng trong sân và em ở ngoài sân. Bóng rổ là tình yêu, còn em là sự ưu tiên..."
“Anh không biết là từng lời nói của anh phát ớn như thế nào đâu, tôi ngại thay anh đấy.”
Tôi kiên quyết từ chối thừa nhận điều đó.
Tôi kiên quyết giật tay anh ta ra và chế nhạo.
"Nhưng tôi giỏi hơn Giang Tư Dữ, cậu ta thậm chí còn không biết chơi bóng!" Lương Ngạt Châu nóng nảy.
"Anh đúng là không biết xấu hổ."
Tôi không nhịn được mà bật cười.
Ai theo dõi anh ấy đều biết Giang Tư Dữ xuất sắc như thế nào.
Lương Ngật Châu đúng là không biết ngượng mà nói mình mạnh hơn?
"Dữ Dữ của tôi có thể chơi piano, viết thư pháp, nghệ thuật trà đạo, vẽ vời, cưỡi ngựa và đấu kiếm, mặt đẹp, tay đẹp, chân đẹp, thành tích tốt, nhân cách tốt và tính tình cũng tốt nốt."
"Toàn bộ cơ thể anh ấy toát lên vẻ sang trọng từ mái tóc đến ngón chân."
"Từ ngoại hình đến chiều cao, hình thể đến học thức, làm sao anh có thể so sánh nổi?"
"Anh đúng là trẻ trâu, còn so sánh bản thân mình với anh ấy, tự lấy bản thân làm trò đùa."
Vẻ mặt tôi lộ ra vẻ ghét bỏ, mồm thì cứ nói không biết dừng.
Lương Ngật Châu đứng ở phía đối diện như bị sét đánh.
Đôi mắt đờ đẫn, đôi môi run rẩy không nói nên lời.
10
Càng nói, tôi càng dũng cảm, thừa thắng mà xông lên.
"Nhìn lại anh đi, anh là một tên ngốc hôi hám, đầy mồ hôi!"
“Như một miếng thịt bụng lợn béo ngậy, phản chiếu dưới ánh mặt trời.”
"Anh nghĩ mình đẹp trai như vậy là do hormone của mình sao?"
"Mắt anh để dưới đít à!"
"Dữ Dữ của tôi khác anh. Anh ấy rất thơm tho và mềm mại, tôi có thể ôm anh ấy mỗi ngày~"
Lương Ngật Châu lần nữa bị phá vỡ lớp phòng ngự.
Khuôn mặt anh ta tái nhợt và thân hình cao lớn của anh ta như sắp sụp đổ.
Tôi cảm thấy sảng khoái, để lại anh ta đứng đó sau trận công kích nặng nề, vung vẩy đuôi ngựa rời đi.
Tôi vừa quay người định đi thì bước chân chợt sững lại.
Có một nhóm người đứng cách đó không xa.
Với huy hiệu công tác của hội sinh viên treo trên ngực và cuốn sổ ghi chép trên tay, trông anh như đang kiểm tra thiết bị trong khuôn viên trường.
Giang Tư Dữ đứng ở giữa, áo sơ mi trắng nhét vào quần đen.
Anh ấy có chiếc mũi thẳng đứng và đôi môi mỏng, vòng eo săn chắc và đôi chân dài, trông rất ưa nhìn và bắt mắt.
Vành tai của anh ấy hơi đỏ.
Lông mi rung nhẹ như cánh bướm mùa xuân.
Anh nhìn tôi, mím môi nói khẽ: "Thơm tho mềm mại?"
11
"Chào, thật trùng hợp."
Tầm nhìn của tôi tối sầm lại, tôi cố gắng chống lại ý muốn che mặt bỏ chạy và chậm rãi nở một nụ cười cứng ngắc.
Kết thúc rồi, thanh danh trong sạch của Giang Tư Dữ đã bị tôi hủy hoại.
Hu hu hu, lỗi tôi.
Hai lần nói nhăng nói cuội đều bị chính chủ bắt được.
Lần này lại có rất nhiều người nghe thấy, tôi nóng lòng muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để bò vào.
"Giấu kỹ thật đấy, hai người quen nhau khi nào vậy?"
"Thật ngọt ngào, Giang Thần, tôi cũng muốn ~"
Có người vừa cười vừa trêu chọc.
Giang Tư Dữ đưa cuốn sổ trong tay cho người bên cạnh.
Anh liếc nhìn Lương Ngật Châu vẫn chưa hoàn hồn lại sau cú sốc, rồi chậm rãi bước tới.
"Kiều Di, bây giờ cậu có rảnh không?"
“Có.” Tôi trả lời cộc lốc, thậm chí không dám ngước lên nhìn anh.
…
Tiếng ve sầu ồn ào và bóng cây dày đặc.
Tôi đi bên cạnh Giang Tư Dữ và mở mồm xin lỗi một cách yếu ớt.
"Bạn học Giang, mình thực sự xin lỗi cậu, cậu yên tâm, mình sẽ làm rõ."
Vết đỏ trên chóp tai Giang Tư Dữ vẫn chưa mờ đi.
"Không sao đâu, không cần phải giải thích."
Gió mang theo giọng nói dịu dàng và mùi hương dễ chịu của anh.
Khác với loại nước hoa mà tên cặn bã Lương Ngật Châu thường xịt, Giang Tư Dữ toát lên một mùi thơm mát và ngọt ngào.
"Hả?" Tôi giật mình.
12
"Ý tôi là không cần xin lỗi vì hôm qua cậu đã mời tôi ăn kem nên tôi phải hợp tác với cậu." Giang Tư Dữ giải thích.
Anh ấy tốt quá.
Tôi lại một lần nữa thở dài trước lòng tốt của Giang Tư Dữ.
"Cảm ơn bạn học Giang. Nhưng mình không muốn ảnh hưởng đến cậu. Yên tâm, mình sẽ không bao giờ nói nhảm nữa."
Tôi chỉ còn biết khép hai ngón tay và giơ lên thề với trời.
Giang Tư Dữ không nói gì, sau một lúc im lặng, anh đột nhiên dừng lại.
Anh cúi xuống nhìn tôi, giọng nói rất nhẹ nhàng và có chút phiền muộn.
"Những biểu tượng cảm xúc tôi gửi rất xấu xí và kinh tởm à?"
Hả? Cái gì?
Tôi lại choáng váng.
Bối rối, tôi nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra và mở WeChat.
Trong hộp thoại giữa tôi và Giang Tư Dữ chỉ có một vài tin nhắn mà chúng mới được thêm nhau vào ngày hôm đó—
Anh ấy: "Tôi là Giang Tư Dữ từ trường Luật."
Tôi: “Tôi là Kiều Di đến từ Viện Công nghệ Thông tin.”
Kèm theo đó là biểu tượng cảm xúc "Xin chào" với nụ cười nham hiểm.
Gần nửa tiếng sau, người kia chậm rãi đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc “Xin chào” hình ảnh một chú chó con hoạt hình đang vẫy tay.
Tôi: "Đừng gửi cho tôi những thứ xấu xí và kinh tởm nữa!"
Cứu tôi! Đây là một sự hiểu lầm!
Lúc đó tôi giận Tiết Thuần đến mức đau đầu.
Một vài người bạn của Lương Ngật Châu đã chụp ảnh Lương Ngật Châu ngồi trong quán rượu với tấm lưng cô đơn và gửi cho tôi.
Giả vờ thương tâm.
Tôi cảm thấy buồn nôn và gõ dòng này một cách giận dữ.
Sau đó copy paste cho tất cả rồi gửi cho một loạt người mới gửi tin nhắn mới nhất.
Tôi bị mù.
Nó cũng được gửi đến Giang Tư Dữ.
13
"Không, không! Mình gửi nhầm! Cún con dễ thương lắm, không hề xấu xí chút nào!"
"Để mà nói kinh tởm, thì biểu tượng cảm xúc mình gửi cho cậu mới kinh tởm. Giang Tư Dữ, cậu đừng để tâm."
Mặt tôi đỏ bừng cố gắng hết sức để giải thích.
Anh ậm ừ, vẻ mặt thoải mái: “Cứ gọi tên tôi là được.”
Dừng một chút, anh ấy nói thêm: "Con thỏ tai cụp trong avatar của cậu rất ngầu."
Ôi chúa ơi, anh ấy thậm chí còn chú ý đến ảnh đại diện của tôi.
Tôi hãnh diện, chớp mắt và hào hứng đáp: “Đây là logo mình vẽ cho ban nhạc của bọn mình.”
"Ban nhạc?"
"Đúng vậy, mình đã thành lập một ban nhạc tên là Cold Rabbit. Mình là ca sĩ chính và các thành viên đều là bạn học từ các khoa khác nhau."
"Cậu giỏi thật đấy."
Tôi tỏ ra xấu hổ khi được khen ngợi.
Tôi thản nhiên nói: “Nếu trường tổ chức lễ hội âm nhạc thì thật tuyệt. Mọi người có thể thư giãn và bọn mình sẽ có cơ hội biểu diễn”.
Giang Tư Dữ gật đầu và nói với giọng dịu dàng: "Đây là một ý tưởng hay. Tôi sẽ đưa ra đề xuất với hiệu trưởng."
Anh ấy thực sự đã làm tôi cảm động muốn khóc.
Tôi do dự một lát: “Hiệu trưởng sẽ không mắng cậu chứ?”
"Không, hiệu trưởng rất tốt bụng." Giang Tư Dữ cong môi và mỉm cười dịu dàng, đôi mắt trong veo và sáng ngời.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười.
Nụ cười của anh đã đ.â.m thẳng vào lòng tôi.
Giang Tư Dữ, trông như tiên giáng trần thế mà lại có răng khểnh.
14
Bài đăng trên diễn đàn của trường đăng tin về tình yêu của Giang Tư Dữ đã được lan truyền rộng rãi.
Người đăng tiết lộ rằng họ đã nhìn thấy bạn gái của Giang thần bị một tên cặn bã quấy rầy. Tên cặn bã thậm chí còn đưa ra những nhận xét thô lỗ và muốn so sánh với Giang Thần.
Bạn gái Giang Thần bảo vệ chồng một cách độc đoán, khiến tên kia tổn thương đẫm máu.
Nhiều người nghe tin đã vội vã đến ăn dưa.
[Pure love girl]: Giang Thần thoát kiếp độc thân rồi ư? ? ? Tôi đang ăn hai bát Malatang trong cơn tức giận! ! ! (khóc to) (khóc to)
[Chó săn của Tảo Bát]: Tôi lo lắng quá. Giang Thần đang ở bên ai? Ngành nào? Tên gì?
[Người mẫu nam Giang đại bán buôn chị Trương AAA]: Kiểm tra lại, báo cáo!
[Giáo sư Lưu không có tóc trên đầu]: Tôi có mặt tại hiện trường, nhưng không thể nói vì Giang Thần đã ra lệnh bịt miệng tôi ~ (nghịch ngợm) (nghịch ngợm)
Nửa giờ sau, sau hơn một nghìn comment được xây dựng, chính chủ của bài đăng cuối cùng cũng xuất hiện và viết bình luận
——Giang Thần không cho mọi người nói những điều vô nghĩa, tôi đã phải nhẫn nhịn rất lâu, và tôi chỉ có thể tiết lộ điều này.
Tôi nằm trong ký túc xá, ngượng chín mặt nghe các bạn cùng phòng bàn tán sôi nổi.
Giang Tư Dữ thực sự đã xem xét tất cả các khía cạnh.
Không vạch trần tôi cũng như không làm tôi xấu hổ trước mặt Lương Ngật Châu.
Và bảo vệ tôi khỏi bị người khác chỉ trích.
Tại sao anh ấy lại tốt như vậy?
Tốt đến mức tôi gần như muốn khóc.
Tôi hít hít và mở box chat với anh ấy.
Do dự một lúc, tôi cung kính gõ chữ "cảm ơn" rồi gửi đi.
Người còn lại nhanh chóng đáp lại bằng biểu tượng cảm xúc hình chú chó con đang tặng hoa.
Dễ thương và ngốc nghếch.
15
Tôi có một lòng tín nhiệm không thể giải thích được dành cho Giang Tư Dữ, và tôi luôn cảm thấy rằng lễ hội âm nhạc có thể được tổ chức.
Có rất nhiều phòng học trống trong một tòa nhà cũ của trường nên tôi đã xin giáo viên đăng ký một phòng.
Sau giờ học, tôi tập luyện cùng các thành viên.
Buổi tối còn chưa tới nửa giờ, con nhỏ trà xanh Tiết Thuần gõ cửa liên tục để tìm phiền phức.
"Kiều Di, bọn tôi đang đọc thơ ở phòng bên cạnh, giọng cậu lớn quá, làm sao bọn tôi tiếp tục nổi đây?"
"Vậy thì cậu đổi phòng đi. Dù sao thì chúng tôi cũng là người đến trước." Tôi nói mà không ngước mắt lên.
Sau khi bị cô ta ngắt lời vài lần, tôi đã mất hết tâm trạng để tập luyện.
Tất cả các thành viên đều đi ăn tối nhưng tôi không về mà chỉ ở lại một mình để sắp xếp dụng cụ, thiết bị.
Tiết Thuần lại đến làm phiền tôi.
"Đèn bị hỏng, đường bên ngoài tòa nhà rất tối, một lát nữa Lương Ngật Châu sẽ đến đón tôi, cậu có thể đi cùng chúng tôi."
“Cậu đang sủa cái gì thế?” Tôi trợn mắt nhìn cô ta.
Không có ai ở đây, Tiết Thuần ngừng giả vờ, vẻ mặt u ám.
"Kiều Di, cậu có biết tôi rất ghét cậu không? Tôi thích Lương Ngật Châu nhưng cậu lại chen chân vào và hẹn hò với anh ấy. Hiện tại hai người đã chia tay nhưng anh ấy vẫn không thể quên cậu."
Tôi đã biết cô ta đang nghĩ gì rồi.
Mỗi lần tôi đi chơi với Lương Ngật Châu, đi mười lần thì anh ta sẽ gọi Tiết Thuần đến tám lần.
Nói Tiết Thuần là bạn tốt của anh ta, tôi không nên suy nghĩ nhiều.
Tôi thấy họ không có hành vi mơ hồ nên tôi tin họ.
Cho đến một lần chơi sự thật hay thử thách, Tiết Thuần thua.
Có người hỏi cô ta có thích ai không, cô ta chỉ vào Lương Ngật Châu cười nói rằng chính là anh ta.
16
Trước khi mọi người kịp phản ứng, Tiết Thuần đã đổi ý và nói rằng cô ta chỉ nói đùa thôi.
Tối hôm đó, cô ta đăng một cập nhật đầy ý nghĩa trên Moments -“Một đời có bao nhiêu lời nói thật nói đùa.”
Tôi tức giận đến mức chụp ảnh màn hình lại và gửi cho Lương Ngật Châu xem.
Một lúc sau, anh ta trả lời tôi.
Anh ta nói Tiết Thuần không nhắc đến chuyện cô ta nói rằng cô ta thích anh ta, chỉ là tôi suy nghĩ nhiều mà thôi.
Lúc đó đầu tôi quay mòng mòng và tôi lại một lần nữa tin lời anh ta.
"Có rất nhiều người ghét tôi, cậu nghĩ cậu là ai? Ghét đến c.h.ế.t cũng được, đúng là cái loại ruột nối liền với não." Tôi chế nhạo.
Tiết Thuần trở nên tức giận vì xấu hổ.
"Tôi sẽ xé miệng của cậu!"
Cô ta khoanh tay, giơ chân đá vào cây bass đang dựa vào góc tường.
Cô ta bước tới vài bước, một tay nắm lấy vai tôi và đẩy tôi vào tường, còn tay kia nhéo mạnh cằm tôi.
Những chiếc móng tay dài cắm sâu vào da thịt tôi, cơn đau khiến tôi lập tức bật khóc.
Tôi không ngờ cô ta lại dám làm điều đó.
Không chịu thua kém, tôi túm tóc cô ta và kéo thật mạnh.
Tôi sẽ làm cho cô trọc lóc!
Tiết Thuần đau đớn, giơ tay muốn đánh tôi.
"Tiết Thuần?"
Ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên, là Lương Ngật Châu.
Nghe được giọng nói của anh ta, Tiết Thuần lại đổi ý.
Cô ta đột nhiên buông tôi ra, tự tát vào mặt mình và bắt đầu khóc lóc.
"Kiều Di, tôi và Lương Ngật Châu là quang minh chính đại, hai người đã chia tay rồi. Tại sao cậu lại đánh tôi?"
17
Diễn hay đấy, để chiếm được tình cảm của Lương Ngật Châu, tự tát mình khá đau đấy.
Tôi nhìn dấu vân tay hiện rõ trên mặt Tiết Thuần mà c.h.ế.t lặng.
Lương Ngật Châu nghe thấy tiếng động, vội vàng mở cửa đi vào.
"Kiều Di, sao em lại ở đây? Tại sao em lại đánh cô ấy? Buông ra!"
Tôi vẫn đang nắm tóc Tiết Thuần trong tay, mất cảnh giác bị Lương Ngật Châu xô ngã, loạng choạng suýt ngã.
"Đây là phòng học nơi ban nhạc của chúng tôi diễn tập. Cô ta tự mình đến tìm rắc rối."
"Tôi kéo tóc cô ta để tự vệ, cô ta đã tự tát mình. Nếu có bản lĩnh thì đi xem camera giám sát đi."
"Không phải cậu đánh tôi chỉ vì camera giám sát tầng này bị hỏng sao?" Tiết Thuần rúc vào bên cạnh Lương Ngật Châu, khóc lóc thảm thiết.
"Kiều Di, em lại phát điên gì vậy?"
“Nếu tôi và Tiết Thuần thực sự bên nhau thì làm gì đến lượt em?”
Trong mắt và lông mày của Lương Ngật Châu chứa đầy sự tức giận, anh ta hạ giọng.
"Hơn nữa, cho dù tôi có chuyện gì với cô ấy thì sao? Chẳng phải khi ở bên tôi, em cũng đang cặp kè với người khác sao?"
Khi nhắc đến điều này, anh ta dường như có đủ tự tin để buộc tội tôi.
"Tôi đã nói với em từ lâu rằng việc thành lập ban nhạc tồi tàn này chỉ lãng phí thời gian của em mà thôi."
"Hãy nhìn chiếc quần short denim mà em đang mặc đi. Em có thực sự muốn những người đàn ông khác nhìn thấy đôi chân của mình không?"
Tôi liếc nhìn các nhạc cụ và thiết bị xung quanh, rồi nhìn xuống quần áo của mình với vẻ mặt xấu xí.
Lũ rác rưởi này.
Tôi run lên vì tức giận và những ngón tay của tôi cũng bắt đầu run rẩy.
Tôi mở miệng định mắng anh ta nhưng cổ họng tôi nghẹn lại không nói được.
Đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của tôi, Lương Ngật Châu quay đi và nói với giọng căng thẳng.
"Tôi không thể để em vô cớ bắt nạt người khác, nếu em không xin lỗi, vậy tôi đành phải kêu Tiết Thuần đánh trả."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.