Chương 1
Avatar Khung avatar
23626 Chữ

1

Thứ Sáu tan học.

Lương Ngật Châu và tôi đã cãi nhau một trận tanh bành trên xe buýt.

Các bác trai bác gái ở nửa toa xe đứng xung quanh vểnh tai lên, chăm chú ăn dưa.

"Kiều Di, em có thể đừng suy nghĩ lung tung như vậy được không? Tiết Thuần chỉ là một người bạn tốt của anh mà thôi."

Không còn chỗ ngồi nên chúng tôi đứng cạnh lối đi.

Lương Ngật Châu đút một tay vào túi, vẻ mặt đầy tức giận.

Ngoài cửa sổ là hàng cây xanh mát cứ tụt lại ở phía sau.

Gió thổi tung mớ tóc rối trên trán Lương Ngật Châu, để lộ khuôn mặt lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.

"Bạn tốt? Bạn tốt đến mức nào mà phải để avatar đôi trong game?"

Tôi chế nhạo và vạch trần anh ta một cách không thương tiếc.

Nếu không phải vừa nhìn thấy Tiết Thuần đăng ảnh chụp màn hình trò chơi và hồ sơ trò chơi, tôi sẽ không biết rằng avatar mèo trong trò chơi của Lương Ngật Châu là một cặp.

Được lắm.

Trước mặt thì chúc tôi ngủ ngon.

Sau lưng thì chơi game với bạn tốt khác giới của mình đến tận nửa đêm.

"Là do em không muốn chơi, anh đi chơi với cô ấy thì có sao đâu?"

"Anh chỉ coi Tiết Thuần là bạn tốt mà thôi."

"Em cần anh giải thích gì nữa? Ảnh đại diện đôi trong game thì đâu nói lên được điều gì?"

"Em bị đa nghi à? Hay em bị hoang tưởng?"

“Đừng gây rắc rối một cách vô lý nữa.”

Lương Ngật Châu cau mày, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Tôi sốc muốn lâm sàng.

Làm sao anh ta có thể vô liêm sỉ đến như vậy.

Tự đảo lộn tình thế rồi đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi.

2

Tôi tức giận đến mức muốn vả cho anh ta một phát.

Tôi vừa giơ tay lên thì đúng lúc xe buýt đến ngã tư đèn giao thông.

Chú tài xế vội như sợ ai ăn mất bát cơm.

Ông không giảm tốc độ từ từ mà đột ngột dùng phanh gấp.

Trước khi cái tát giáng va vào mặt Lương Ngật Châu, tôi không tự chủ mà quay ngoắt 180 độ, suýt nữa thì ngã vào vòng tay của chàng trai ngồi cạnh.

Anh chàng đeo tai nghe và nhắm mắt dưỡng thần, dường như đang ngủ.

Hầu hết khuôn mặt của anh chàng được che chắn bởi một chiếc khẩu trang, lông mi dài và rậm, lặng lẽ rũ xuống.

May mắn thay, tôi đã giữ chặt tay vịn nên không ngã vào người ta.

Tôi vừa đứng vững, Lương Ngật Châu lại lên tiếng.

“Nếu em cứ khăng khăng nghĩ vậy thì anh cũng chẳng thể được làm gì cả.”

"Vậy thì chúng ta phải tách ra và bình tĩnh một thời gian đi."

"Đấy là do anh chọn đấy nhé."

Tôi tức giận đến mức bình tĩnh lại.

Ha, anh ta muốn dùng sự chia tay để khiến tôi thỏa hiệp.

Cứ chia tay đi, có mấy ngàn anh chàng đẹp trai ngoài kia, không được anh này thì ta đổi anh khác.

Nhưng tôi không thể mất đà và bị vấp ngã một cách vô ích.

Tôi cười trong giận dữ.

Tôi liếm môi rồi thở dài, bất lực lắc đầu: "Chia tay đi. Anh là người phiền phức nhất trong số hai người đấy."

"Cái gì?" Lương Ngật Châu sửng sốt.

Sau khi phản ứng lại, sắc mặt của anh ta đột nhiên trở nên xấu xí.

"Kiều Di, hẹn hò với anh còn chưa đủ, em còn đi cặp kè với một thằng khác ư?!"

3

"Anh sai rồi, anh ấy mới là chính cung, nhưng chỉ là tôi chưa từng công khai mà thôi."

"Anh mới là người thứ ba theo đuổi tôi và can thiệp vào mối quan hệ của bọn tôi đấy."

Tôi thở dài và trách móc anh ta một cách cay đắng.

Đám đông ăn dưa theo dõi toàn bộ quá trình không thể ngồi yên.

Hết chỉ trỏ rồi thở dài rằng giới trẻ bây giờ vui thật.

"Anh, anh là kẻ thứ ba á?"

Lương Ngật Châu cảm giác như bị sét đánh, choáng váng đến độ đầu óc quay cuồng.

Sau đó, anh ta lập tức đỏ bừng từ gáy đến mặt, nắm lấy cánh tay tôi và hét lên giận dữ.

"Kiều Di, cô là cái đồ đểu cáng! Cô đang đùa giỡn với tôi!"

"Nói cho tôi biết hắn ta là ai? Hắn ta là ai? Tôi tệ hơn hắn ta ở điểm nào? Nói đi! Nói cho tôi nhanh đi!"

Nhìn thấy anh ta dần sụp đổ mà tôi thấy khoái chí vô cùng.

Tôi hất tay anh ta ra và thêu dệt nên một câu chuyện.

"Giang Tư Dữ của trường Luật."

"Hội trưởng hội sinh viên, cao 185 cm, đẹp trai, chân dài, hơn anh về mọi mặt, ha ha."

Núi cao còn có núi cao hơn.

Để tôi xem xem anh dám so sánh với người ta như thế nào.

Vừa dứt lời, Lương Ngật Châu còn chưa phục hồi tinh thần.

Chàng trai đang nhắm mắt ngủ bên cạnh đột nhiên tháo tai nghe ra.

Những ngón tay thon dài của anh kéo chiếc khẩu trang xuống, để lộ những đường nét nổi bật trên khuôn mặt.

Anh ho nhẹ, giọng nói trong trẻo vang lên.

"Ừm, xin đính chính lại, chiều cao của tôi là 186,14."

4

Sinh viên ở Giang Đại, không ai là không biết Giang Tư Dữ là ai.

Anh ấy đẹp trai, học giỏi, và cũng là thần tượng của cả trường.

Khí chất lạnh lùng, ngay thẳng, như tiên giáng trần.

Anh ấy hoàn toàn khác với tên trùm trường Lương Ngật Châu.

Tôi không biết rõ về con người anh ấy nhưng tôi biết khuôn mặt của anh ấy.

Cứu mạng.

Đang mồm điêu bốc phét thì bị chính chủ bắt quả tang.

"Tôi, chuyện đó..."

Đầu óc tôi rối bời, tôi cảm thấy tội lỗi và xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.

Sắc mặt của Lương Ngật Châu dần trở nên hôi hám, lạnh lùng khịt mũi: "Giang Tư Dữ, cô ấy thực sự là bạn gái của cậu à?"

“Cô ấy và tôi——”

Giang Tư Dữ nhướng mi và bình tĩnh nhìn tôi.

Xong rồi.

Tôi sẽ bị tát vào mặt bởi sự bác bỏ tin đồn của chính chủ.

Nếu con nhỏ trà xanh Tiết Thuần đó biết chuyện, nhất định cô ta sẽ đi tuyên truyền sau lưng tôi và mọi người cười nhạo tôi.

Vào thời điểm quan trọng này, tôi cố gắng ổn định tâm trí và bộ não của tôi hoạt động hết năng suất.

"Chào, anh yêu. Trùng hợp thật đấy, anh cũng ở đây à."

Tôi khoe tám chiếc răng đúng tiêu chuẩn của mình và mỉm cười ngọt ngào.

Tôi trìu mến nắm lấy áo khoác của Giang Tư Dữ và quay lưng về phía Lương Ngật Châu, chăm chú nhìn anh, im lặng cầu xin.

Đừng vạch trần tôi.

Làm ơn, Giang Tư Dữ.

Vất vả lắm tôi mới dám mạnh mồm trước mặt Lương Ngật Châu đấy.

Hợp tác với tôi đi mà huhuhu.

Tôi chắc chắn sẽ báo đáp lòng tốt của anh.

Trước vẻ mặt nước mắt lưng tròng của tôi, đôi lông mày xinh đẹp của Giang Tư Dữ khẽ nhíu lại.

Im lặng vài giây.

Anh dừng lại và nhẹ nhàng thay đổi lời nói.

"Mối quan hệ giữa tôi ấy và tôi chính là những gì cậu nghĩ."

5

Xuống bến xe.

Trên vỉa hè, Lương Ngật Châu đút tay vào túi quần đứng trước mặt tôi và Giang Tư Dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Được lắm, chúc hai người bên nhau dài lâu."

Tôi trợn mắt nhìn anh ta, ngẩng đầu lên và cong mắt làm nũng bộ với Giang Tư Dữ.

"Bảo bối, anh có vui không? Cuối cùng em cũng có thể cho anh một danh phận."

“Đám bọn họ chỉ là người chơi qua đường mà thôi.”

"Không ai là có thể so sánh với anh, em thích anh nhất."

Sắc mặt của Lương Ngật Châu càng trở nên tồi tệ hơn.

"Chúc hai người tối nay chia tay!" Anh ta cười lạnh một tiếng, nhiệt độ cơ thể càng giảm xuống.

Như thể không thể chịu nổi, anh ta phun hết những lời này rồi mới bước đi.

"Đợi đã, đừng đi!" Tôi gọi anh ta.

“Ồ, cuối cùng thì em vẫn không thể rời bỏ tôi.”

Lương Ngật Châu dừng lại và nhướng mày tỏ ra tự kiêu với Giang Tư Dữ.

"Anh nghĩ nhiều rồi, ý tôi là anh đừng đi, đi chậm lắm."

"Chạy đi, chạy nhanh biến khỏi tầm mắt của tôi đi."



Sau khi Lương Ngật Châu đen mặt rời đi, tôi thôi không cười nữa.

Tôi chắp hai tay lại trước ngực, nhanh chóng xin lỗi Giang Tư Dữ, người im lặng từ nãy bấy giờ bên cạnh tôi.

"Bạn học Giang, xin lỗi, do bị vạ mồm nên tôi có ăn nói hơi hồ đồ."

"Lương Ngật Châu yêu nhất là thể diện, cậu yên tâm, anh ta nhất định sẽ không nói cho bất kỳ ai biết chuyện mình bịa ra."

"Mình cam đoan sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng đến cậu. Mình cũng muốn cảm ơn cậu vì đã hợp tác với mình. Cảm ơn cậu rất nhiều."

6

"Không sao." Giang Tư Dữ lịch sự gật đầu.

Gió chiều giữa hè thật nhẹ nhàng.

Với sự mát lạnh của soda muối biển chanh, có thể thổi bay sự buồn tẻ cả ngày.

Anh mặc quần đen đơn giản và đi giày thể thao.

Bên trên là một chiếc áo hoodie màu xám rộng có khóa kéo kéo xuống ngực.

Để lộ một chút cổ áo thun trắng và xương quai xanh hút mắt.

Thân hình cao gầy.

Cả người an tĩnh nhưng vẫn thu hút ánh nhìn.

Tôi thực sự muốn cắn anh ấy một cái.

Anh ấy vừa đẹp cả người lẫn nết.

Ôi kiếm đâu ra người tốt như này nữa đây.

"Bạn học Giang, để mình đãi cậu bữa tối nhé."

Giang Tư Dữ từ chối.

Tôi nài nỉ hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh ấy chỉ vào cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, bất lực nói:

“Không cần ăn đâu. Đãi tôi một cây kem là được.”



Sau khi mua kem, tôi thêm thông tin liên lạc của Giang Tư Dữ.

Một cây kem làm sao mà đủ? Tôi chắc chắn sẽ đãi anh ấy bữa tối nếu có cơ hội trong tương lai.

Tôi chào tạm biệt anh ấy và bắt taxi trở lại trường.

Vốn dĩ tối nay tôi muốn cùng Lương Ngật Châu đi công viên rừng xem đom đóm.

Anh ta không muốn đi chiếc mô tô ngầu đó, nói rằng đi xe buýt cùng nhau sẽ ngọt ngào hơn.

Không ngờ trên đường đi chúng tôi lại cãi nhau rồi chia tay.

Tôi buồn chán mở WeChat và kiểm tra Moments.

Tiết Thuần vừa đăng một bài viết mới——

"Đừng buồn ~ Chia tay cũng không phải chuyện gì to tát, em sẽ luôn ở bên anh ~ (ôm) (ôm)"

Ghê tởm.

Tiểu trà xanh cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, thậm chí từng dòng từng chữ cũng đã toát lên niềm vui thầm kín của cô ta.

Tôi không thể nuốt được cục tức này, hốc mắt bỗng chốc đỏ hoe.

Gõ dòng bình luận tiếp theo một cách quyết liệt——

"Tôi sẽ chơi kèn Xô-na cho mẹ cậu nghe~"

7

Sau hai ngày emo, tôi rơi vào trạng thái chán nản.

Tám giờ sáng thứ Hai thậm chí còn tồi tệ hơn.

Buổi chiều tan học, khi tôi đang đi dạo sân chơi hít thở không khí trong lành thì tình cờ gặp lại Lương Ngật Châu.

Anh ta đang chơi bóng rổ với vẻ mặt ủ rũ, như muốn trút giận, áo đấu của anh ta ướt sũng.

Trông tâm trạng anh ta vô cùng tồi tệ.

Tiết Thuần đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cầm một cốc nước khoáng và mỉm cười nhìn Lương Ngật Châu.

Tôi cúi đầu rời đi.

Lương Ngật Châu như có mắt thần, anh ta nhìn thấy tôi, thực hiện một cú ném xa, và quả bóng rổ bay vào rổ.

Anh ta bước lại đây và đứng cách tôi vài bước.

"Kiều Di, sao em lại ở đây một mình?"

"Bạn trai em đâu? Sao em không đi cùng cậu ta?"

Tôi: “Anh ấy không rảnh rỗi như anh đâu.”

Tiết Thuần sợ chúng tôi làm hòa nên chạy nhanh tới.

"Kiều Di, cậu có bạn trai mới rồi à? Nhanh vậy."

"Nhưng sao sắc mặt cậu tệ thế? Chắc là sẽ không chia tay nữa đúng không?"

Cô ta nhìn tôi từ trên xuống dưới và lặng lẽ thốt lên.

"Câm miệng! Cậu có thể diễn bớt lại cho ít giống như tóc của cậu không?"

Trong ngực tôi như có lửa đốt, tôi nhìn chằm chằm vào đầu cô ta và chế nhạo.

Tiết Thuần bị trúng đòn, gần như sụp đổ.

Cô ta sắp không giữ được biểu cảm trên khuôn mặt, giả tạo nói:

"Kiều Di, mặc kệ cậu nghĩ thế nào, tôi và Lương Ngật Châu đều vô tội, cậu hiểu lầm rồi."

"Cậu khỏi cần giả vờ."

"Cậu thật sự hiểu lầm bọn tôi rồi!"

"Lắc lại não cho kỹ trước khi mở mồm đi."

Sau khi bị tôi vặn lại, Tiết Thuần không thể nói nên lời.

Cô ta quay đầu nhìn Lương Ngật Châu, giọng như đang khóc: "Tại sao bạn gái cũ của anh lại như vậy?"

8

"Em trở nên thô lỗ như vậy từ khi nào thế? Lần trước em cũng mắng Tiết Thuần trong vòng bạn bè của cô ấy, Kiều Di, xin lỗi đi."

Lương Ngật Châu cau mày mắng tôi.

"Anh biết đấy, hẳn là anh bị đ.i.ê.n rồi nên mới bắt tôi xin lỗi."

Tôi không muốn phí phạm thời gian nữa nên quay người bỏ đi.

Lương Ngật Châu an ủi Tiết Thuần đang đau khổ khóc nức nở vài lời rồi sải bước đuổi kịp tôi.

Đến góc đại lộ, anh ta giữ cổ tay tôi không chịu buông.

Anh ta ngập ngừng hỏi: "Em và Giang Tư Dữ thật sự chia tay rồi à?"

"Khiến anh thất vọng rồi, không có!"

Sắc mặt của Lương Ngật Châu đột nhiên tối sầm lại.

Anh ta chợt nhớ đến một chuyện gì đó, nhếch khóe môi lên và cười một cách ác ý.

"Có vẻ như tôi chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta trên sân bóng rổ."

"Chỉ cao hơn tôi 2,4 cm thì có ích gì? Trông cậu ta có vẻ khá yếu đuối."

"Kiều Di, thật không đáng khi em bỏ tôi để theo cậu ta đâu."

"Có thể chơi bóng thì có gì tuyệt vời cơ chứ?" Tôi khinh thường hỏi.

"Vậy sao trước đó em còn khen tôi? Nhìn anh chơi bóng rồi đỏ mặt? Kiều Di, đừng ngoan cố như vậy nữa."

Lương Ngật Châu không tin, chậm rãi mỉm cười.

Đúng là tôi đang ngoan cố.

Trong giải đấu bóng rổ, tôi được bạn cùng phòng rủ đến xem.

Tôi phát cuồng vì Lương Ngật Châu, người đang đ.i.ê.n cuồng rê bóng trên sân.

Tình cờ thấy anh ta đang tìm khăn ướt để lau mồ hôi sau trận đấu, tôi tiến lại gần, đỏ mặt đưa khăn đưa cho anh ta.

Sau trận đấu, Lương Ngật Châu đã chủ động thêm WeChat với tôi và bắt đầu theo đuổi tôi.

Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng việc ở bên anh ta trong 5 tháng lại kết thúc một cách khó hiểu như vậy. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.