Chương 3
Avatar Khung avatar
41246 Chữ

<03/05>

"Xì..." Mẹ kiếp.

Làm gì vậy, coi tai ta là đồ chơi à?

Tên nhóc thối tha, ta lại mắng thầm trong lòng, cố gắng phớt lờ cảm xúc khó tả đang lan tràn.

Mấy ngày sau, ta lại đến Ngự hoa viên, bên trong vắng tanh, ngoài mấy cung nữ đang quét dọn ở góc vườn ra thì không còn ai khác.

Ta buồn chán ngồi dưới bóng cây, vẫn là Lãm Nguyệt trò chuyện cùng ta.

Lần này nàng ấy tung ra một chủ đề hot, Thẩm Gia Ngôn không chịu khuất phục trước Hoài An Quận chúa, ngày hôm sau đã uống rượu say đến mức mất mặt, bị người ta khiêng đi.

Mắt ta sáng rực: "Rồi sao nữa, rồi sao nữa?"

Lãm Nguyệt bất lực nhìn ta, mấy ngày nay nàng ấy cũng đã hiểu tính cách thích hóng hớt của ta, nên không vòng vo mà nói tiếp: "Bệ hạ đã tuyên bố, bảy ngày sau muốn nhìn thấy Hoài An Quận chúa và Thẩm công tử thành hôn."

"Chậc chậc chậc." Ta tiện tay vơ một nắm cỏ dại, nhổ từng cọng một, hào hứng hỏi: "Bảy ngày sau là ngày gì đặc biệt à?"

Lãm Nguyệt đáp: "Bảy ngày sau không phải ngày lành tháng tốt gì, nhưng ba ngày nữa là ngày quân Sóc Bắc khải hoàn trở về. Đến lúc đó các vị tướng quân sẽ hồi kinh, bệ hạ sẽ mở yến tiệc lớn chiêu đãi bọn họ."

"Ngôi vị Hoàng đế của bệ hạ, là do chém giết đẫm máu ở Sóc Bắc mà có."

Lãm Nguyệt nhỏ giọng nói.

Sự chú ý của ta đổ dồn vào bữa yến tiệc ba ngày sau mà nàng ấy vừa nhắc đến.

Tiệc tùng, lại còn là tiệc mừng khải hoàn.

Có vẻ thú vị đấy.

Ta cố gắng lục lọi thông tin trong đầu, nhưng chẳng tìm thấy gì hữu ích, nội dung tiểu thuyết cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ kết cục mà quên mất diễn biến.

Ta nhíu mày.

Đến đây chắc cũng được khoảng một tháng rồi, hình như ta ngày càng đãng trí.

Ban đầu ta còn nhớ mình phải trả góp nhà, tên sếp "chúa chổm" đang chờ ta đưa ra phương án: “hoàng thượng" mèo đang đợi ta cho ăn cơm. Bây giờ hình như mỗi khi nghĩ đến những thứ này, ta lại cảm thấy như có một màn sương che phủ, càng ngày càng mơ hồ.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

Ta đoán trong lòng, chẳng lẽ sau khi xuyên không, ta đã dần dần bị thời đại này đồng hóa?

Vì vậy mà ngay cả ký ức của quá khứ cũng bị tước đoạt.

Ta nắm chặt cỏ dại, rồi lại buông ra.

Không được, ta nhất định phải trở về.

Ta phải làm gì đó.

"Ta đi tìm bệ hạ."

Lãm Nguyệt giật mình vì sự bất chợt của ta, sau đó nhanh chóng đứng dậy giúp ta chỉnh trang y phục, sải bước đi về phía Ngự thư phòng.

"Nương nương, người đợi nô tỳ với..."

Ta hoảng loạn trong lòng, cứ thế vừa đi vừa xách váy chạy.

Gần đến Ngự thư phòng rồi, vạt váy của ta dưới ánh nắng vẽ nên một đường cong, giống như đường bay của cánh bướm, không để lại dấu vết.

Ánh nắng chói chang, tiếng ve kêu inh ỏi.

Một giọt mồ hôi lăn xuống trán ta, bỗng nhiên ở chỗ rẽ ta va phải một người.

"Xin lỗi..."

Ta vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên lại thấy một khuôn mặt tuấn tú, nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt, nhìn ta với ánh mắt tha thiết và vui mừng.

"Vãn Vãn, là nàng." Nam tử đột nhiên ôm chặt ta vào lòng, lực mạnh đến nỗi xương cốt ta đau nhức, hắn ta dùng sức bóp vai ta.

Ta kêu lên đau đớn: "Buông ra, ngươi làm ta đau."

Mộ Huyền chưa bao giờ ôm ta mạnh như vậy, cho dù lúc ban đầu hắn như người mất hồn, cũng chưa từng làm ta bị thương. Còn người trước mắt này lại như coi ta là con rối không biết đau, thậm chí còn kéo tay ta lôi ra ngoài.

"Chúng ta đi, tên điên đó... ta tuyệt đối sẽ không nhường nàng cho hắn nữa!"

Không nằm ngoài dự đoán, vai ta đỏ ửng, cánh tay chắc chắn cũng đỏ rồi.

Người này trông thì yếu đuối, nhưng bàn tay lại như gọng kìm sắt, kẹp chặt cánh tay ta. Ta không thể thoát ra được, chỉ có thể loạng choạng bước theo hắn.

Tên này bị điên rồi sao?

Muốn đưa ta đi đâu?

Lãm Nguyệt bị ta bỏ lại phía sau cuối cùng cũng đuổi kịp, nàng ấy thở hổn hển, lớn tiếng gọi: "Thẩm công tử, người muốn làm gì? Mau buông nương nương ra!"

Không ngờ chỉ mấy câu nói này đã khiến nam tử đang kẹp chặt ta kích động.

"Nương nương, ngươi gọi nàng ấy là nương nương? Nàng ấy là vị hôn thê của ta, không phải nương nương gì đó trong miệng ngươi!"

Giọng điệu hung ác của nam tử khiến ta giật mình.

Một đôi mắt đỏ ngầu đập vào tầm mắt.

Hóa ra hắn ta chính là Thẩm Gia Ngôn, sao nhân vật nào trong cuốn tiểu thuyết này cũng không được bình thường vậy?

Ta thầm chửi thề trong lòng.

"Nương nương, bệ hạ sẽ đến ngay thôi, người đừng sợ!"

Lãm Nguyệt xông lên muốn kéo Thẩm Gia Ngôn ra, nhưng lại bị hắn ta đá văng.

Nàng ấy kiên cường bò dậy, lại thấy Thẩm Gia Ngôn rút một con dao găm từ trong tay áo ra, ghim bàn tay Lãm Nguyệt xuống đất.

Lãm Nguyệt rút dao găm ra, sắc mặt tái nhợt đi về phía Thẩm Gia Ngôn.

"Nương nương..." Lãm Nguyệt nghiến răng, lại muốn lao đến cứu ta.

Ta lo lắng hét lên: "Đừng, đừng qua đây. Lãm Nguyệt, tạm thời hắn sẽ không làm hại ta, ngươi đừng đến chịu chết!"

Lãm Nguyệt đứng im tại chỗ, máu tươi trên tay không ngừng chảy ra, nhưng vẫn lo lắng cho ta.

Ta muốn khóc mà không ra nước mắt, trong lòng cảm động vô cùng vì sự trung thành của Lãm Nguyệt.

"Thẩm Gia Ngôn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đây là hoàng cung, ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc!"

Thẩm Gia Ngôn dịu dàng cười với ta: "Vãn Vãn, đừng lo lắng, tên điên đó nhất thời sẽ không đến được đâu, ta đưa nàng đi."

"Ta... ưm."

Thẩm Gia Ngôn điểm huyệt ta khiến ta không nói được nữa!

"Đừng sợ, Vãn Vãn, ta chỉ sợ nàng kinh động đến người khác, gây ra phiền phức không cần thiết thôi. Sau khi chúng ta ra ngoài, ta sẽ giải huyệt cho nàng, được không?"

Ta ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại chửi rủa không ngừng.

Mẹ kiếp, nam chính, ngươi bị điên à!

Đột nhiên xuất hiện chưa nói được mấy câu đã đòi đưa ta đi, bây giờ còn điểm huyệt, đồ khốn nạn!

Ta tức đến mức khóe mắt đỏ hoe, nước mắt chảy ra.

"Vãn Vãn, ngoan nào."

Hình như hắn ta muốn ta yên tâm, nhưng hắn ta không biết rằng bộ dạng mắt đỏ ngầu của hắn ta thật sự rất đáng sợ, ta quay đầu đi không nhìn hắn ta.

Thẩm Gia Ngôn tưởng ta đang giận dỗi, bất lực nói: "Vãn Vãn, nàng vẫn còn... hay dỗi như vậy."

Ta bỗng cảm thấy cơ thể mình lơ lửng trên không, hóa ra là Thẩm Gia Ngôn đang ôm ta thi triển khinh công.

Hay lắm, hóa ra tất cả bọn họ đều biết võ công.

Không ai nói cho ta biết, nam chính và phản diện đều biết võ công, còn ta chỉ là một con gà mờ béo ú ở hiện đại, thảo nào ai cũng coi ta như công cụ, muốn rút đao thì rút đao, muốn bắt cóc thì bắt cóc, chẳng hỏi ý kiến ta câu nào.

Võ công của Thẩm Gia Ngôn không tệ, nhưng mang theo ta vẫn có chút miễn cưỡng, vì vậy đã thu hút một đám thị vệ.

Những thị vệ đó bám theo sau không buông.

Đầu óc ta choáng váng, nhưng vẫn không quên suy nghĩ lung tung.

Đây là địa bàn của Mộ Huyền, còn ta là phi tần trên danh nghĩa của Mộ Huyền, tuy rằng hình như không có phong hiệu rõ ràng, nhưng cho dù là các tiểu thư khuê các hay là triều đình đều ngầm thừa nhận ta đã là người của bệ hạ.

Thẩm Gia Ngôn cứ thế lôi ta đi, nếu người khác nhìn thấy thì sẽ thế nào?

Phi tần trong cung và nam nhân bên ngoài lôi lôi kéo kéo, Hoàng thượng nổi trận lôi đình, kéo ra ngoài chém đầu.

Ta rùng mình một cái, gạt bỏ cảnh tượng Qua Lục (*) bị kéo đi trong cơn mưa lớn.

(*) Qua Lục (瓜6): biệt danh bắt nguồn từ nhân vật Kỳ Tần trong bộ phim Chân Hoàn Truyện.

Cuộc sống không dễ dàng, kẻ xui xẻo thở dài.

Thật là khổ.

Thông thường những trò bắt cóc này đều không thành công.

Quả nhiên, ở cánh cửa cuối cùng, một bóng dáng thanh tú chắn ngang trước mặt.

Người nọ mặc trường bào màu đen, ngón tay trắng lạnh nắm chặt thanh kiếm dài sáng loáng, giọng nói lạnh lùng như vọng ra từ địa ngục.

"Các ngươi, muốn đi đâu?"

Mặt mày Mộ Huyền u ám, trên mặt còn dính vết máu chưa khô, nhìn kỹ thì thấy trường bào của hắn toàn là máu, nhuộm đỏ cả màu đen.

Ta: !!!

Ta rơi lệ đau khổ.

Cứu ta, cứu ta với! Mộ Huyền.

Mộ Huyền liếc nhìn ta.

Ánh mắt đó khiến ta như rơi xuống hầm băng, đôi mắt đen hôm qua còn dịu dàng nhìn ta, giờ đây lại như xoáy nước nguy hiểm, chứa đựng cơn thịnh nộ ngập trời.

Như đang nói: “Chờ đó, ta sẽ tính sổ với ngươi."

Ta gào thét trong lòng, không phải, người anh em, không thể tính như vậy được, ta bị ép buộc mà.

Hu hu hu.

Ta đã đau lòng như vậy rồi, Thẩm Gia Ngôn tên khốn này còn thêm dầu vào lửa, hắn ta khiêu khích nói: "Thập Nhất điện hạ ăn mặc thế này, chẳng lẽ là vừa từ Tây xưởng, cái nơi dơ bẩn đó, giết người xong mới ra sao? Vãn Vãn ghét nhất mùi tanh hôi, ngươi không sợ bị Vãn Vãn chán ghét à?"

Thập nhất là thứ tự khi Mộ Huyền còn là Hoàng tử, Thẩm Gia Ngôn nói những lời này chính là đang làm nhục Mộ Huyền.

Nhưng phản ứng đầu tiên của thiếu niên khi nghe những lời này lại không phải là tức giận vì bị sỉ nhục, mà là... sợ hãi.

Sợ hãi bị người trong lòng coi thường.

Sợ hãi... nàng sẽ lại rời đi.

Mộ Huyền khẽ chớp mắt, vô thức nới lỏng thanh trường kiếm.

Ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn nên tất nhiên cũng không thấy động tác nhỏ này của hắn.

Nhưng Thẩm Gia Ngôn lại thấy rõ, hắn ta cười lớn, nghiến răng nhấn mạnh bốn chữ "Thập Nhất điện hạ".

"Thập Nhất điện hạ, năm xưa ngươi y phục rách rưới, sống lay lắt trong lãnh cung, là Vãn Vãn tốt bụng cứu ngươi, vậy mà ngươi lại ăn cháo đá bát. Đúng là ứng với câu "thiên sát cô tinh, vô tình vô nghĩa" của cao tăng Bạch Mã tự."

"Chắc ngươi không biết đâu nhỉ, Vãn Vãn đã sớm bị ngươi làm cho mất hết lòng thương hại, đối với ngươi chỉ còn lại toàn là sự chán ghét, vậy mà ngươi lại không biết kiềm chế, thấy nàng ấy bơ vơ không nơi nương tựa liền giam cầm nàng ấy trong thâm cung. Vãn Vãn nàng ấy, đã sớm hận ngươi thấu xương, năm xưa chỉ là diễn trò mà thôi, bây giờ ta đến rồi, nàng ấy sẽ chỉ đi theo ta!"

Sắc mặt Mộ Huyền trắng bệch, hắn không nói gì, nhưng lại nhìn ta với ánh mắt nặng trĩu.

"Những gì hắn nói... có phải là sự thật không?"

Ta vừa định lắc đầu, thì phát hiện mình lại bị điểm huyệt, cứng đờ người ra.

Trong mắt Mộ Huyền, điều này hiển nhiên là ngầm thừa nhận.

Hắn bỗng loạng choạng một bước.

"Bệ hạ!"

"Bệ hạ, ngài vốn đã bị thương..."

Hắn bị thương?

Ta giật mình, theo bản năng ngẩng đầu nhìn, hắn thờ ơ cúi đầu, ánh nắng chiếu xuống như bóng câu qua cửa sổ, sắc mặt hắn dưới chân tường lúc sáng lúc tối.

Như ma như quỷ.

Hình như ta nhìn nhầm rồi, hàng mi dài như lông vũ của Mộ Huyền phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Phía sau hắn xuất hiện rất nhiều thị vệ mặc Phi Ngư phục đứng bảo vệ hai bên, nhìn trang phục này có vẻ là Cẩm y vệ.

Ta quay đầu lại nhìn, những thị vệ bình thường kia cũng đuổi theo đến nơi.

Hoàn toàn bị kẹp giữa hai bên.

Các thị vệ bẩm báo:

"Bệ hạ, có gian tặc xông vào hoàng cung bắt cóc nương nương..."

Mộ Huyền giơ tay lên, thị vệ im bặt, rút đao ra nhìn chúng ta với vẻ đầy địch ý.

Mộ Huyền lạnh lùng nói: "Giết hắn."

Hắn chĩa kiếm về phía Thẩm Gia Ngôn, sát khí bùng phát.

Ta cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của Thẩm Gia Ngôn, nhưng lại bị hắn ta siết chặt eo, không thể động đậy.

"Ưm..."

Đột nhiên, Thẩm Gia Ngôn khiêu khích ghé sát vào tóc ta, cử chỉ thân mật vượt quá giới hạn.

Ta không nói được, cũng không thể cử động, chỉ có thể nhìn Mộ Huyền với đôi mắt đẫm lệ, hy vọng hắn có thể hiểu rằng ta thật sự không giống như những gì Thẩm Gia Ngôn nói... ghét bỏ hắn.

Hình như hắn thật sự bị tổn thương, vẻ mặt thiếu niên càng thêm u ám, khóe mắt đỏ ửng.

Thẩm Gia Ngôn sắp chết đến nơi rồi, vậy mà vẫn còn muốn kích thích Mộ Huyền.

"Mộ Huyền, cho dù ngươi là người đứng đầu thiên hạ thì đã sao, ngươi có phải đã quên rồi không, nếu không có Vãn Vãn, bây giờ ngươi còn không bằng con chó."

Nếu như vừa rồi khi Thẩm Gia Ngôn nhắc đến quá khứ của Mộ Huyền, ta còn nhớ được đôi chút, thì bây giờ những lời này lại như đang chơi trò đoán chữ, mơ mơ hồ hồ.

Mộ Huyền không những không tức giận mà còn cười, hắn nhỏ giọng nói: "Phải..."

"Không có nàng ấy, bây giờ ta chỉ là một con chó hoang bị đuổi ra khỏi hoàng cung, vất vả lắm, vất vả lắm nàng ấy mới trở về bên ta... Ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai cướp nàng ấy đi!"

Thiếu niên quay đầu liếc nhìn đám Cẩm y vệ phía sau, ánh mắt lạnh lùng.

"Giết Thẩm Gia Ngôn."

Cẩm y vệ và thị vệ đồng thanh đáp: "Rõ!"

Ánh mắt Mộ Huyền sắc bén như kiếm, thanh kiếm xé gió, thân ảnh như rồng bay, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thẩm Gia Ngôn.

Thẩm Gia Ngôn ra tay chống đỡ, nhưng lại thảm bại.

Mộ Huyền cúi đầu, khẽ nói: "Thẩm Gia Ngôn, cho dù là quá khứ hay hiện tại, ngươi đều không thể bảo vệ nàng ấy."

Thẩm Gia Ngôn nổi giận: "Ngươi tính là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một kẻ đáng thương khoác long bào, từ khi nào đến lượt ngươi lên mặt dạy đời ta!"

Kiếm quang như tuyết.

Ta bị đẩy sang một bên, đám Cẩm y vệ vội vàng vây quanh ta, có người giải huyệt cho ta.

"Khụ khụ khụ..."

Ta thở hổn hển.

"Mộ Huyền..."

Thân hình thiếu niên vẫn bất động, trường bào không một nếp nhăn, đối lập hoàn toàn với Thẩm Gia Ngôn đang quỳ gối trên mặt đất với vẻ mặt phẫn uất.

Ta thầm cảm thán trong lòng, quả thật là người có võ công, chỉ trong chốc lát đã phân định được thắng thua.

Mộ Huyền tay cầm trường kiếm, máu nhỏ xuống dọc theo đường đi, đám Cẩm y vệ lũ lượt lùi lại, khi cách ta ba bước chân, hắn ném kiếm xuống rồi ôm ta vào lòng.

Ta nghe thấy hắn rên lên một tiếng.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ ta.

Vừa rồi nghe Cẩm y vệ nói hình như hắn bị thương khá nặng, lúc này rồi mà còn làm bộ làm tịch.

Ta không biết nên khóc hay nên cười.

"Mộ Huyền..." Ta muốn khuyên hắn mau đi chữa thương, Thẩm Gia Ngôn đã bị bắt rồi, bây giờ điều quan trọng nhất là thân thể của hắn.

Còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn của Mộ Huyền, giống như đứa trẻ bị ủy khuất.

"Tuế Tuế, nàng lại muốn cầu xin cho hắn ta sao?"

7.

Lời quan tâm định nói ra nghẹn lại trong cổ họng.

Ta cố gắng thốt ra một câu: "Ngài không bị điên đấy chứ?"

Mộ Huyền ngẩn người, một lúc sau mới nói: "Nàng... nói ta có bệnh?"

Ta dùng sức đẩy hắn ra, Mộ Huyền loạng choạng, nhìn ta với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Được rồi, được rồi, đừng làm ra vẻ bị phụ bạc như thế."

Ta bĩu môi, vốn định xoa đầu hắn nhưng vì hắn cao quá nên đành đổi thành vỗ vai.

Vì vậy, trên con đường trong hoàng cung trang nghiêm đã xuất hiện một màn như thế này – Nữ tử xinh đẹp giơ tay lên, cố gắng vỗ mạnh vào vai thiếu niên đang u sầu như sắp nổi điên, đồng thời nói với giọng đầy ẩn ý: "Nhóc con, ngươi có thể đừng suốt ngày suy nghĩ lung tung được không?"

Mộ Huyền: "... Tuế Tuế, chỉ cần nàng không rời xa ta, ta làm gì cũng được."

Thôi thôi, đừng có giở trò này nữa.

Trong lòng ta thầm làu bàu: Ngươi với cái tên Thẩm Gia Ngôn kia khác nhau lớn nhất chính là ngươi sẽ không thật sự làm ta bị thương, nhưng cả hai đều điên y như nhau! Hở chút là bày trò ghen tuông, rồi dùng mấy lời đầy kịch tính. Ta thật sự chịu đủ rồi.

Đôi mắt của thiếu niên thoáng qua vẻ mềm mại, tựa như làn nước mùa xuân. Hắn khẽ ho một tiếng, hàng mi dài ướt đẫm, ngay cả những sợi tóc rối trên má cũng đẹp đến mức khó tin.

Đúng là lợi dụng vẻ đẹp để làm càn.

Ta hít sâu, điều chỉnh giọng điệu, cố gắng tỏ ra ôn hòa, lấy tư cách bậc trưởng bối để khuyên nhủ: "Ý ta là, bệ hạ, đừng học theo mấy kẻ đầu óc có vấn đề, suốt ngày nói những lời chẳng ra đâu vào đâu. Ta không nhớ trước đây đã làm gì khiến ngài nghĩ ta sẽ cầu xin cho một kẻ bắt cóc, nhưng để tránh hiểu lầm, ta vẫn muốn nói rõ..."

"Ta là người giữ chữ tín. Đã nói sẽ không dính dáng gì đến Thẩm Gia Ngôn, thì chắc chắn sẽ giữ lời."

Nói rồi, ta bước qua chỗ Thẩm Gia Ngôn đang bị chế trụ, dưới ánh mắt kinh ngạc pha lẫn khó hiểu của hắn ta, ta không chút do dự tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn ta.

"Vãn..."

Mắt Thẩm Gia Ngôn đỏ ngầu, giọng nghẹn lại.

Ta cắt lời: "Vãn cái gì mà Vãn! Bây giờ cầu xin thì đã muộn rồi. Cứ đợi đó mà xem!"

Dám điểm huyệt ta đúng không?

Được lắm, giờ để xem ai mới là người biết điểm huyệt!

Ta ra vẻ đương nhiên sai bảo đám Cẩm y vệ: "Điểm huyệt câm cho hắn."

"Rõ..." Dưới ánh mắt tĩnh lặng của Mộ Huyền, Cẩm y vệ nhanh chóng điểm huyệt câm cho Thẩm Gia Ngôn.

Mộ Huyền nhân cơ hội sai người áp giải hắn ta đến Tây xưởng.

Trước khi áp giải Thẩm Gia Ngôn đi, Mộ Huyền còn lạnh lùng nói một câu: "Đi thông báo cho phủ Thừa Ân Hầu, bảo bọn họ đến nhặt xác vị Thế tử tương lai của mình đi."

Thẩm Gia Ngôn tức đến mức muốn nổ mắt.

Ta thì mặt không cảm xúc.

Mộ Huyền nhìn ta với vẻ dò xét, ta trừng mắt nhìn lại hắn.

Mãi cho đến khi đi qua Nguyệt Hoa môn, Mộ Huyền mới sực tỉnh sai thị vệ lui xuống, còn Cẩm y vệ thì đi lục soát xem có kẻ nào lọt lưới hay không.

Mộ Huyền không hiểu, đám thị vệ và Cẩm y vệ phía sau hắn cũng không hiểu, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra.

Vân nương nương, người vẫn luôn si mê Thẩm Gia Ngôn, thậm chí sau khi vào cung còn "một khóc hai nháo ba thắt cổ" đòi gặp Thẩm Gia Ngôn, tại sao đột nhiên lại trở nên tuyệt tình như vậy?

Nếu ta biết được suy nghĩ của bọn họ, có lẽ ta sẽ cười lạnh một tiếng, cái gì mà tuyệt tình với không tuyệt tình, cút hết cho bà đây.

Ta biết rất rõ tên tiểu tử Mộ Huyền này giống như mèo hoang trong bụi cỏ, có người đến gần là xù lông, vất vả lắm mới tin tưởng được ai đó, lại lo được lo mất mà thử thách hết lần này đến lần khác.

Lần này ta không xoa dịu hắn, hắn lại "hắc hóa" gây chuyện nữa cho mà xem.

Ta thật sự rất mệt mỏi, có thứ gì đó trong đầu sắp trào ra.

Tâm trí ta rối bời, không tự chủ được mà nghĩ, nếu là nữ chính, lúc này chắc đã buông bỏ tất cả, đi theo Thẩm Gia Ngôn rồi, nhưng ta... sẽ không, cũng không nỡ.

Không nỡ?

Ta chợt cảm thấy trong lòng run rẩy, đầu óc đột ngột đau nhói như bị kim châm.

"Ưm..."

"Tuế Tuế..."

"Tỷ tỷ..."

Hình như bên tai có ai đó đang hoảng hốt gọi ta, ta không còn nhìn rõ cảnh vật trước mắt nữa, thế giới trở nên trắng xóa, rồi ta ngất đi.

——

Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta vừa cử động cổ tay đã phát hiện có người đang nắm chặt tay mình, mười ngón tay đan vào nhau.

Ta nghiêng đầu sang, nhìn thấy một khuôn mặt tiều tụy.

Là Mộ Huyền.

"Nàng tỉnh rồi..." Giọng hắn hơi khàn, như vừa mới khóc.

Không lẽ bạo quân đã lén khóc khi ta ngất đi?

Ta bỗng nhớ đến ánh sáng lấp lánh trên con đường cung hôm đó, tựa như ánh nước lướt qua ánh mặt trời, trong suốt thuần khiết.

"Ngài đã trông chừng ta cả đêm sao?"

Mộ Huyền không trả lời, hắn chỉ chăm chú nhìn ta như vậy, như thể sợ ta sẽ lại rời đi.

"Lãm Nguyệt có sao không?"

Mộ Huyền trầm mặt xuống, buồn bã nói: "Nàng ấy không sao, ta đã cho người tìm ngự y đến chữa trị cho nàng ấy rồi."

"Tay của Lãm Nguyệt..."

Ta lo lắng muốn biết tình hình, vừa định ngồi dậy thì đã bị Mộ Huyền ấn vai xuống, lực đạo tuy nhẹ nhàng nhưng không cho phép phản kháng.

Hắn nói: "Nàng ấy không sao, Lãm Nguyệt vốn dĩ xuất thân là ám vệ, vết thương nhỏ này chẳng đáng là gì."

"Nàng không còn gì khác muốn hỏi sao?"

Khác...

Đầu óc ta trống rỗng.

Đôi mắt đen của hắn như bùng lên ngọn lửa.

Bị hắn nhìn chằm chằm khiến ta hơi mất tự nhiên, bèn chuyển chủ đề hỏi: "Vết thương của ngài đã đỡ chưa?"

Đôi mắt thiếu niên sáng lên, giọng nói vui vẻ: "Đỡ hơn nhiều rồi, không cần lo lắng."

"Ồ." Ta đáp lại một cách khô khan.

Thật ra trong lòng ta cũng có chút lo lắng cho hắn, nhưng hắn là đại phản diện của toàn bộ câu chuyện, ngay cả nam nữ chính cũng không sống lâu bằng hắn, chắc là không sao đâu...

Ừm.

Ta vẫn nên kiểm tra sơ qua trường bào của hắn một chút.

"Để ta xem ngài bị thương ở đâu."

Cảnh tượng hôm qua thật sự rất nguy hiểm, máu trên người Mộ Huyền lúc đó cũng không biết là của ai, biết đâu hắn bị chém trúng hay gì đó.

Vừa dứt lời, ta thấy đôi mắt thiếu niên sáng long lanh, giống như chú chó đang chờ chủ nhân vuốt ve.

Ngón tay thon dài của Mộ Huyền nhanh chóng lật qua lật lại, cởi ngay trường bào ra, để lộ lớp áo trong màu trắng tuyết.

"Ê! Ngài làm gì vậy..."

Ngón tay Mộ Huyền đặt trên dây áo, tỏ vẻ hơi tủi thân: "Chẳng phải nàng nói muốn xem vết thương sao? Hôm qua ta... xử lý một vài kẻ vặt vãnh, bị thương nhẹ ở eo."

Thương nhẹ...

Ê, không phải chứ.

Sao lớp áo trong màu trắng của hắn lại hơi đỏ đỏ.

Chết tiệt, vết thương bị rách ra rồi.

Ta bất chấp tất cả, trực tiếp vén trường bào của hắn ra. Quả nhiên, băng gạc quấn quanh eo đã thấm máu đỏ tươi khô lại, ngay cả lớp áo trong cũng bị nhuộm đỏ một mảng.

"Tiểu tử thối này..."

Vết thương của bản thân bị rách ra mà cũng không biết sao?

Lời trách móc còn chưa kịp nói ra, ta đã rơi vào vòng tay thoang thoảng mùi đàn hương của thiếu niên, hình như hắn cố ý thoa hương liệu lên người, nên gần như không ngửi thấy mùi máu tanh.

Là sợ ta chê sao...

Không biết nên nói gì cho phải.

Mái tóc của thiếu niên mềm mại, giống như trạng thái của hắn lúc này vậy, mềm mại, buông bỏ lớp gai nhọn, như chú cún con để lộ ra cái bụng mềm mại cầu vuốt ve.

"Tỷ tỷ, đã lâu rồi nàng không nói chuyện với ta như vậy."

Giọng nói của hắn tràn ngập vui mừng, ta cũng không nỡ phá vỡ.

"Ta rất vui, lần này nàng đã chọn ta."

Bỗng nhiên hắn buông ta ra, nét mặt dịu dàng cùng với đôi mắt xinh đẹp như những vì sao, nụ cười của hắn tựa như cành liễu xanh mướt vào tháng ba mùa xuân, trong sáng sạch sẽ, khiến người ta rung động.

"Tuế Tuế... tỷ tỷ, ta sẽ cho nàng biết, sự lựa chọn của nàng không sai."

Nói xong, hắn làm ra vẻ như sắp làm chuyện lớn, đứng dậy định rời đi.

Ta lập tức kéo đai lưng của hắn lại.

Thiếu niên quay đầu nhìn ta, vẻ mặt ngây thơ khiến người ta muốn véo má.

"Tuế Tuế, còn chuyện gì sao?"

Ta: "Ngài không thấy đau à?"

"Không đau." Hắn ra vẻ muốn được khen ngợi.

Bạo quân, ngươi có biết là hình tượng của ngươi sụp đổ rồi không hả, ta thầm oán thán.

Ta nở nụ cười gượng gạo nhưng lịch sự: "Ngài không đau nhưng ta đau, ta phải đi mời đại phu."

Đại phu đến rất nhanh, là Ngự y trong cung, họ Dương, râu tóc bạc phơ, vẻ mặt hiền từ. Dương Thái y run rẩy bắt mạch cho ta, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.

Như thể đang nói, ngươi không có bệnh mà sao lại đi khám?

Lúc tỉnh dậy ta thấy vai và cánh tay hơi đau nhưng chỉ một chút thôi, cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, tuy không biết tại sao lại đột nhiên ngất xỉu.

"Dương Thái y, phiền ngài xem giúp bệ hạ có bệnh tiềm ẩn nào không. Người này không thích khám bệnh, ta đành phải lấy mình ra làm cái cớ để mời ngài đến đây."

Ta khen ngợi y thuật của Dương Thái y một hồi làm Dương Thái y nhìn ta với ánh mắt càng thêm trìu mến, sau khi bắt mạch cho Mộ Huyền xong, ông ấy nói: "Bệ hạ khi còn nhỏ bị tổn thương quá nặng, nếu ngày thường không chú ý bồi bổ, e rằng sẽ tổn hại đến gân cốt, có nguy cơ giảm thọ."

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.