Chương 1
Avatar Khung avatar
43211 Chữ

<01/05>

Chắc là không đâu, ta là phi tử của hắn mà.

Bỗng nhiên, trong đầu ta lóe lên một ý nghĩ, mấy ngày nay ta vẫn không tìm thấy linh hồn của nguyên chủ, cũng không biết nàng đi đâu, càng không có ký ức của nàng.

Nhìn thái độ lạnh nhạt của tên cẩu Hoàng đế này, thậm chí còn như thể ta giết cha hắn vậy, chẳng lẽ...

Nguyên chủ cắm sừng hắn?

Nghĩ đến vị Thẩm ca ca nào đó, rất có thể là nhân tình của nguyên chủ. Tên cẩu Hoàng đế phát hiện phi tử của mình tư tình với thần tử, liền ra tay giam lỏng nàng, lại còn dùng chính nhân tình của nàng để uy hiếp, không cho nàng rời đi.

Nàng yêu hắn, hắn yêu nàng, nàng không yêu hắn, hắn liền giam cầm nàng. Cuối cùng, cả hai dù có mọc cánh cũng khó thoát khỏi số phận.

Tình yêu là thứ thật đáng ca ngợi, cũng thật đáng thương xót.

Nếu như ta không phải là người trong cuộc, có lẽ còn cảm thấy câu chuyện này bi thương đến mức rơi nước mắt.

Ngón tay thon dài của thiếu niên lướt nhẹ trên lưỡi dao sắc lạnh như băng. Khuôn mặt hắn đẹp đến nao lòng, ngũ quan tinh xảo chẳng hề dính chút bụi trần.

Vẻ tập trung ấy lại khiến người ta không khỏi động lòng.

Ta vội vỗ vỗ vào mặt mình, tự nhủ phải tỉnh táo, kẻ này trông rất biến thái, đừng để bị mê hoặc!

Trong lúc đầu óc ta đang rối bời, thiếu niên kia lại tiến gần hơn với thanh đao trên tay.

Khóe mắt hắn đỏ ửng tựa như khóc ra huyết lệ.

Đôi đồng tử đen láy co rút lại, ẩn hiện ánh đỏ đáng sợ, như con sói hoang đang săn mồi trong rừng, quyết tâm xé xác con mồi mới thôi.

Thật sự muốn ra tay sao?

Tim ta đập loạn xạ, sau lưng nổi gai ốc.

Trực giác mách bảo ta rằng, tên này đang trong trạng thái bất ổn.

Ánh mắt thiếu niên lúc này lại trở nên mơ hồ, dường như đang nhìn xuyên qua ta để tìm kiếm ai đó. Nhưng chỉ vài giây sau, hắn lại tập trung vào thanh đao trong tay.

Hắn cười một tiếng, nụ cười ấy chất chứa sự bi thương và cô độc.

"Lâu như vậy rồi... mà chẳng có ích gì."

Càng nói về sau, giọng hắn càng nhuốm đầy hận ý đáng sợ.

Khiến người ta liên tưởng đến ác quỷ đang giãy giụa dưới sông Vong Xuyên, chỉ chực chờ kéo người xuống nước giết chết.

Hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong đôi mắt dần phủ bóng u ám, nhìn ta như nhìn một kẻ đã chết.

Khoảnh khắc ấy, ta nhìn thấy trong đôi mắt thiếu niên một sự cố chấp đến điên cuồng, trái tim như bị ai bóp nghẹt.

Trong lúc tinh thần đang căng thẳng đến cực điểm, bên tai ta vang lên những tiếng gào thét kéo dài, không nghe rõ hắn đang nói gì, nhưng chắc chắn không phải là lời hay ý đẹp.

Ta cố gắng cứu vãn tình thế: "Có gì từ từ nói..."

Bỗng nhiên, cổ ta lạnh toát.

Lưỡi trường đao kia đã kề sát cổ họng ta.

Ta run rẩy cố gắng lùi về sau, nhưng lưỡi dao vẫn bám riết lấy ta như hình với bóng, tựa như bóng ma của cái chết đang bao trùm.

Lưỡi dao trắng muốt phản chiếu vẻ mặt hoảng sợ của ta. Ta cố gắng kìm nén để không hét lên, nhưng những giọt nước mắt nơi khóe mi đã bán đứng ta rồi.

Nỗi sợ hãi ập đến như cơn sóng dữ.

Ta không ngờ rằng, tên cẩu Hoàng đế trước mặt này lại thật sự muốn giết người.

"Chờ đã!"

Trong lúc tâm trạng căng thẳng, ta đột nhiên như phá vỡ một rào cản nào đó, hét lên.

"Hảo hán tha mạng!"

Vừa nói, ta vừa nhìn thẳng vào mắt hắn, nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử đỏ rực như máu kia, đồng thời cố gắng kìm nén để đôi chân không run rẩy.

"Ngươi, ngươi nghe ta nói, bất kể trước đây đã xảy ra chuyện gì, ta sẽ sửa đổi..."

Nguyên chủ, cái đồ đáng ghét, lại để ta gánh tội thay!

Ta nói với giọng nghẹn ngào, giơ ngón tay lên: "Ta thề, sau này ta và Thẩm ca ca kia sẽ cắt đứt hoàn toàn, không có sự cho phép của ngài, ta tuyệt đối không bước chân ra khỏi cửa nửa bước! Đừng giết ta... hu hu hu."

Nhân vật phản diện sững sốt một chút, có vẻ hơi ngạc nhiên. Hắn ném thanh đao sang một bên, phát ra tiếng va chạm vang dội.

Hắn vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Nhưng sát khí đã giảm đi nhiều.

"Nàng thật sự bằng lòng cắt đứt với Thẩm Gia Ngôn?"

Ta gật đầu lia lịa.

Khoan đã, Thẩm Gia Ngôn?

Cái tên này... sao nghe quen quen?

Bộ não đang rỉ sét của ta bỗng nhiên hoạt động hết công suất. Thẩm Gia Ngôn, và cả tên Hoàng đế trẻ tuổi tính khí thất thường trước mặt này...

Ta dành mười giây để lục lọi trí nhớ, rồi đột nhiên nhớ ra cuốn tiểu thuyết mình đã đọc lúc trốn việc ở công ty.

Thẩm Gia Ngôn là chàng công tử dịu dàng trong cuốn tiểu thuyết tranh đấu quyền lực, đồng thời cũng là nam chính quang minh lỗi lạc của câu chuyện.

Khoan đã, giam lỏng, Thẩm ca ca, chẳng lẽ mình chính là nữ chính?

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt.

"Ngươi là... tiểu đáng thương Mộ Huyền?"

Phản diện trùm cuối trong nguyên tác, kẻ đã tạo nên cái kết bi thảm cho cả nam nữ chính, trực tiếp gắn nhãn BE cho cuốn tiểu thuyết - Bạo quân Mộ Huyền.

Trong truyện, nam chính vừa chết, thế giới trong tiểu thuyết lập tức sụp đổ.

Ta hối hận bụm miệng lại.

Vừa rồi ta lại dám gọi thẳng tên một tên bạo chúa giết người như ngóe, máu lạnh vô tình, thậm chí còn gọi hắn là tiểu đáng thương!

Chẳng phải là tự tìm đường chết sao?

Nhưng kỳ lạ thay, vẻ mặt của đại phản diện Mộ Huyền bỗng dịu lại, ánh mắt như bức tranh thủy mặc, không còn chút sát khí hay hung ác nào. Không biết có phải ảo giác của ta không, nhưng ta dường như còn nhìn thấy một tia dịu dàng khó nhận ra.

Hình như hắn không để ý đến câu nói vừa rồi của ta.

Vậy thì tốt.

Hắn hơi nghiêng đầu, giọng khàn khàn: "Nàng..."

Ta không hiểu tại sao thái độ của hắn đột nhiên thay đổi, cảm thấy nguy hiểm đã qua, ta thở phào nhẹ nhõm.

Để xoa dịu hắn, ta giải thích:

"Ta thật sự không có ý định bỏ trốn, ta chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành thôi."

Vừa dứt lời, ta lập tức nhận thấy không khí xung quanh như đông cứng lại.

"Nàng muốn rời đi?"

Khả năng hiểu sai đỉnh cao chính là đây!

Ta vội vàng giải thích: "Không phải..."

Ánh mắt thiếu niên uy nghiêm, màu đỏ trong đôi mắt hắn như ác quỷ, cuồn cuộn sôi sục khiến hắn trông thật đáng sợ.

Đại sự không ổn rồi!

Tên này lại lên cơn điên nữa!

Không biết chữ nào đã chạm vào dây thần kinh của thiếu niên, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Nàng tưởng ta còn tin lời nói dối của nàng sao? Vân Tuế Vãn, có phải chỉ có chặt đứt gân cốt, dùng xích sắt khóa nàng lại, thì nàng mới không hết lần này đến lần khác rời bỏ ta?"

"Có phải không?"

Gương mặt thiếu niên đỏ ửng, vẻ mặt dần trở nên điên cuồng.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta như muốn hòa ta vào máu thịt.

Yêu và hận đan xen.

Tạo nên cú sốc cực lớn cho tâm hồn nhỏ bé của ta.

Nếu là ở thế kỷ 21, ta nhất định sẽ báo cảnh sát: "Ở đây có kẻ bệnh hoạn, mau chạy đi!"

Đáng tiếc đây là thời cổ đại, ta có chết ở đây cũng chẳng ai đến nhặt xác.

Trong lòng ta dâng lên một mối nghi ngờ.

Trong nguyên tác, nhân vật phản diện có yêu nữ chính đến mức này sao?

Bàn tay trắng nõn như ngọc của thiếu niên đặt lên má ta, hắn nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay lạnh lẽo khiến ta không khỏi rùng mình.

"Tỷ tỷ..."

Hơi thở của hắn phả vào tai ta, khiến ta cảm thấy ngứa ngáy.

"Ta thật sự muốn nhốt nàng lại, như vậy thì nàng sẽ không còn ý định rời xa ta hết lần này đến lần khác. Rốt cuộc phải làm sao nàng mới chịu nhìn đến ta? Thẩm Gia Ngôn... có phải chỉ cần ta giết hắn, thì trong lòng nàng sẽ có chỗ cho ta không?"

Ta lập tức tái mặt, lùi về sau vài bước.

Mộ Huyền nhấc chân lên, dường như muốn đi giết nam chính.

Nam chính mà chết thì cuốn sách này chẳng phải tiêu đời rồi sao?

Ta vẫn chưa muốn "đi bán muối" đâu!

Ta lo lắng như kiến bò trên chảo nóng.

Vạt áo rộng của hắn tuột khỏi tay ta.

Nếu để hắn đi mất thì tiêu đời rồi!

Trong lúc đầu óc trống rỗng, ta lao về phía trước định đuổi theo hắn, nào ngờ chân trái vướng chân phải, ngã sóng soài ra đất.

"Á!"

Cơn đau dự kiến đã không ập đến, bạo quân đã ôm lấy ta.

Chỉ cần ta không thấy ngại, thì người ngại chính là người khác.

Để ngăn hắn đi giết nam chính, ta đã trực tiếp ôm chặt lấy eo Mộ Huyền.

Thiếu niên cứng người trong giây lát, vành tai ửng đỏ. Ở góc khuất mà ta không nhìn thấy, hắn nắm chặt tay phải rồi lại nhẹ nhàng đặt lên đầu ta, chạm vào những sợi tóc rối bời của ta.

2.

Tiếng thở dài khe khẽ như có như không tan vào trong gió.

"Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở lại Thúy Vi cung, ta sẽ không động đến Thẩm Gia Ngôn."

"Nếu nàng không nghe lời mà bỏ trốn..."

Hắn khẽ cười: “Nàng sẽ không muốn biết kết quả đâu."

Thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành, khuôn mặt tinh xảo nhuốm vết máu đỏ tươi, trên long bào là mùi máu tanh nồng nặc.

Vì đứng quá gần, mùi máu xộc thẳng vào mũi ta, khiến ta có chút buồn nôn.

Lúc nãy vì quá căng thẳng nên ta không để ý, bây giờ mới thấy nó thật sự nồng nặc.

Hắn vừa đi giết người về sao?

Ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng.

Cảnh tượng khi lưỡi đao kề sát cổ ta vừa rồi vẫn còn in đậm trong tâm trí.

Thiếu niên trước mắt với dung mạo như hoa đào tháng ba này, lại là một bạo quân tàn nhẫn, giết người không ghê tay, còn có một sự chiếm hữu kỳ lạ đối với nguyên chủ.

Muốn sống sót, nhất định phải ổn định cảm xúc của bạo quân.

Ta rời khỏi vòng tay hắn.

"Bệ hạ, ta đảm bảo không có sự cho phép của ngài, sẽ không bước chân ra khỏi cửa viện nửa bước."

Ngón tay phải của thiếu niên theo bản năng muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng khi ta nhìn lại, hắn lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà buông xuống.

Trông hắn đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Ta tiếp tục cố gắng, ánh mắt kiên định, thề phải cho tên bệnh hoạn này biết rõ rằng ta sẽ không rời đi, để hắn khỏi phát điên.

"Còn về Thẩm Gia Ngôn, đó đã là chuyện quá khứ rồi. Ta ăn của người, ở của người, Bệ hạ chính là phụ mẫu cơm áo của ta, sao ta có thể rời xa ngài được chứ?"

Thiếu niên đột nhiên quay người lại: “Biết nghe lời như vậy từ sớm thì có phải tốt hơn không."

Ơ?

Sao cổ hắn lại đỏ đỏ, bị dị ứng sao?

Sau khi Mộ Huyền rời đi, thủ vệ trong viện được tăng cường, cung nữ cũng được thay mới.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, một nha hoàn có vẻ ngoài đoan trang đang đứng hầu cạnh giường ta. Y phục ta cần mặc hôm nay đã được chuẩn bị chỉnh tề, thậm chí còn có người bưng nước súc miệng đến tận miệng ta.

Sau khi ta rửa mặt xong, nha hoàn đoan trang kia bắt đầu gắp thức ăn cho ta.

Ta nhìn bữa sáng đầy ắp trên bàn mà ngây ngẩn cả người.

Há cảo tôm thủy tinh, canh long nhãn hạt sen, bánh sữa hấp đường...

Từng món ăn tinh tế bày ra trước mặt ta.

Đều là những món ta thích ăn.

"Cô nương, chẳng lẽ không hợp khẩu vị của người sao?"

Ta: "Quá hợp khẩu vị rồi."

Nha hoàn đoan trang này tên là Lãm Nguyệt, là do bạo quân đặc biệt phái đến hầu hạ ta.

Vừa rồi ta đã trò chuyện với nàng ấy một hồi.

Người này được đấy, ít nhất là ta nói gì nàng ấy cũng tiếp lời được, hơn nữa còn khiến người ta cảm thấy như tắm gió xuân.

Sau khi ăn xong, ta định đi dạo trong viện một chút cho tiêu cơm.

Lãm Nguyệt cũng bước theo sát nút, nàng ấy không giống những nha hoàn khác, hoặc là cực kỳ sợ hãi ta, hoặc là giả chết im lìm như khúc gỗ.

Ta có thể hiểu lý do tại sao họ lại cẩn thận dè dặt như vậy, dù sao thì có một ông chủ đáng sợ như bạo quân, giây trước rút đao giây sau cười đùa, giả câm giả điếc mới là cách bảo toàn tính mạng.

Nhưng mà ta thật sự rất buồn chán, tại sao xuyên không lại không thể mang theo một chiếc điện thoại di động sử dụng cơ chứ?

May mà có Lãm Nguyệt bầu bạn trò chuyện.

"Lãm Nguyệt này, ngươi nói xem bạo... Bệ hạ nhà chúng ta ngày thường đều bận rộn những việc gì vậy?"

Rảnh rỗi sinh nông nổi, ta bắt đầu hỏi thăm về Mộ Huyền.

Lãm Nguyệt do dự một chút, rồi đáp lại một cách khuôn phép: "Bệ hạ bận rộn chính sự, dĩ nhiên là xử lý chuyện quốc gia đại sự."

Với cái đức hạnh của tên đại phản diện diệt thế Mộ Huyền kia, ta thật sự rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ hắn nghiêm túc xử lý quốc sự.

Trong đầu ta hiện lên cảnh tượng các đại thần chỉ cần nói một câu không vừa ý thì Mộ Huyền sẽ lập tức rút đao chém đầu, máu chảy đầy đất.

Ta xoa xoa cánh tay đã nổi đầy da gà, tiếp tục dò hỏi Lãm Nguyệt về những chuyện bát quái xảy ra trong Kinh thành.

May mà Lãm Nguyệt nắm rõ mọi thông tin khác, nên chẳng mấy chốc đã kể lại cho ta nghe rành mạch mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra ở Kinh thành mấy tháng gần đây.

Nào là Lại bộ Thượng thư vì "trăng hoa tuyết nguyệt" mà bị lão thê của mình đánh giữa đường, nào là con gái rượu của Ngự sử Đại phu phải lòng đích tử của phủ Thừa Ân Hầu, rồi thì Thừa tướng tiến cử con gái của mình làm Hoàng hậu...

"Hoài An Quận chúa cướp dân nam giữa đường, rồi sao nữa?"

Thấy ta cười hớn hở hứng thú bừng bừng, Lãm Nguyệt định tiếp tục kể chuyện Kinh thành thì bỗng nhiên như bị ai bóp cổ, trong mắt lộ ra vẻ kính sợ.

"Sao vậy?"

Chuyện bát quái đang kể dở mà đột nhiên ngừng lại, ta nhíu mày hỏi.

Lãm Nguyệt cúi đầu, định hành lễ, thì một giọng nói lười biếng vang lên sau lưng ta.

"Hoài An Quận chúa cướp dân nam, người bị cướp chính là đích tử của phủ Thừa Ân Hầu."

Thiếu niên bước ra từ sau tấm bình phong, ngón tay thon dài trắng nõn vén rèm châu lên, khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa vẻ dò xét.

Ta không để ý lắm: “Sau đó thì sao?"

"Sau đó, trẫm ban hôn cho họ."

Làn khói hương trong điện nhẹ nhàng tỏa ra như mây sương tụ tán, ta không nhìn rõ vẻ mặt phức tạp trong mắt Mộ Huyền.

"Vậy à, dưa hái sớm..."

Ánh mắt Mộ Huyền bỗng lạnh dần, hắn bước đến trước mặt ta.

Dáng người cao lớn của hắn che khuất ánh nắng bên ngoài, vóc người vừa mang nét gầy gò của thiếu niên lại vừa có sự rắn rỏi của thanh niên, còn toát lên cả một tia non nớt.

Hắn hỏi: "Dưa hái sớm, thì sao?"

"Cũng rất ngọt?" Ta không chắc chắn lắm mà tiếp lời.

Bầu không khí quanh người hắn lập tức trở nên mềm mại hơn, tựa như những cơn sóng dữ đang ào ào xô tới bỗng chốc dừng lại, cưỡng ép tạo ra sự yên ả trên mặt biển.

Ta khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Lại nghe hắn nói: "Nàng có biết, đích tử của phủ Thừa Ân Hầu là ai không?"

"Là ai vậy?"

"Thẩm Gia Ngôn."

Ta cứng đờ người, chậm rãi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt sâu thẳm của hắn.

Ngũ quan của Mộ Huyền vô cùng tuấn tú, góc cạnh khuôn mặt cực kỳ hoàn hảo. Hơi thở của hắn trở nên dồn dập hơn, tựa như yêu tinh trong thoại bản, ánh mắt sáng như đuốc, muốn hút người ta vào biển sâu.

3.

Thôi xong rồi, chẳng lẽ hắn đã nhận ra ta không phải là nguyên chủ?

Trong sách, nguyên chủ si mê Thẩm Gia Ngôn đến mức, chỉ cần bên cạnh Thẩm Gia Ngôn có thêm một nha hoàn xinh đẹp, nàng cũng sẽ tra hỏi đến cùng rồi đuổi người ta đi.

Trong sách, Thẩm Gia Ngôn cũng chiều chuộng nữ chính, hai người là thanh mai trúc mã, nếu không có Mộ Huyền, chắc đã có một cái kết HE rồi.

Nhưng chẳng phải trước giờ Mộ Huyền luôn không thích nguyên chủ kiêu căng ngạo mạn sao?

Bây giờ hắn lại hoàn toàn khác với nguyên tác, cứ như là yêu nguyên chủ tha thiết đến mức không có được thì phải hủy diệt vậy.

Nghĩ đến cảnh cuối truyện, phản diện với nụ cười nham hiểm đã dùng kiếm giết chết nữ chính, ta không khỏi rùng mình.

Cho dù bây giờ hắn có vẻ yêu thích nguyên chủ, nhưng sự yêu thích này có thể kéo dài được bao lâu? Ta, người đang mang thân phận của nguyên chủ, luôn cảm thấy như đang cầm một quả bom hẹn giờ, có thể bị nổ tung thành từng mảnh bất cứ lúc nào.

Ta mỉm cười gượng gạo: "Ha ha ha, ta biết là hắn mà. Chúc hắn trăm năm hạnh phúc."

"Vậy sao." Mộ Huyền ngừng lại một chút, vẻ mặt khó đoán, rồi đột nhiên gọi: "Tuế Tuế."

"Hửm?" Ta theo bản năng đáp lại.

Đôi mắt phượng xinh đẹp của hắn bỗng sáng lên, lấp lánh như những vì sao.

Hắn lại hỏi: "Nàng thật sự không thích Thẩm Gia Ngôn nữa?"

Ta cũng lười quan tâm đến việc phải diễn theo tính cách của nguyên chủ, trực tiếp gật đầu: "Thật, còn thật hơn cả ngọc trai."

Mộ Huyền dường như đã nhận được câu trả lời mình mong muốn, trong mắt thoáng hiện lên niềm vui mờ ảo như mây khói. Nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại trở về với vẻ hung ác thất thường.

Ta cứ tưởng hắn lại lên cơn, nên chẳng để ý mà tiếp tục cắn hạt dưa.

May quá, may quá, hình như hắn không phát hiện ra ta không phải là nguyên chủ.

Ý nghĩ này thoáng qua trong đầu ta.

Ngay sau đó, ta cắn phải một hạt dưa hỏng, đầu lưỡi cảm nhận được vị đắng.

Mộ Huyền ngồi xếp bằng bên cạnh ta, hắn làm như vô tình đưa tay lên, những ngón tay trắng nõn phóng đại vô hạn trong mắt ta.

Ngón tay của hắn là kiểu ta thường thấy trên Douyin và rất thích, hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Từng đốt ngón tay rõ ràng, thon dài cân đối, khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng ra cảnh đôi tay này kéo ga trải giường tạo thành nếp gấp...

Ta vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ đen tối trong đầu, nhưng hai má lại nóng bừng như ráng chiều.

Nhận ra điều này, ta cứng đờ người như con rối, cho đến khi hắn vén những sợi tóc mai rơi xuống của ta, khẽ cười nói: "Tóc rối rồi."

Ánh mắt của hắn khiến ta không thể hiểu nổi.

Lúc thì hung bạo đến lạ thường, lúc lại như chợt nhớ đến điều gì đó, ánh mắt bỗng chốc hiện lên một sự dịu dàng xưa cũ. Ánh nhìn ấy tựa như đang hoài niệm điều gì, hoặc cũng có thể xuyên qua ta mà nhìn thấy một tia ánh trăng rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khiến đôi mắt ấy dập dờn những gợn sóng lấp lánh.

Hắn đang... hoài niệm về ai?

Đầu mũi ta chợt cay cay, giống như đang gắp thức ăn mà vô tình cắn phải miếng gừng mình ghét nhất.

Ta cúi đầu, tránh né đôi mắt xinh đẹp khiến người ta chìm đắm kia.

"Bệ hạ, uống nước đi."

Ta rót chén trà nguội từ tối qua cho Mộ Huyền, hắn dường như rất tin tưởng ta, không chút nghi ngờ về khả năng có độc, cứ thế uống cạn.

Sau đó là sự im lặng.

Im lặng, chính là chiếc cầu yên tĩnh của đêm nay.

Đối mặt với tên đại ma đầu phản diện này, ta thật sự không dám làm gì cả, ngay cả cuốn thoại bản đã nhờ cung nhân mua về cũng không dám mở ra xem.

May mà đến giờ ngọ thiện, Mộ Huyền đã rời đi.

Ngay khi ta đang nghĩ rằng cuộc sống yên bình như vậy cũng không tệ, thì lại nhận được một mảnh giấy nhỏ với nội dung ẩn ý.

"Tối nay giờ Tý, hồ sen, không gặp không về."

Nha hoàn đưa giấy cho ta có tướng mạo bình thường, trước khi rời đi còn vội vàng nói thầm với ta - Thẩm Gia Ngôn.

Tối nay giờ Tý? Con trai ra ngoài muộn thế này chưa chắc đã là người xấu, nhưng trai ngoan thì chắc chắn sẽ không ra ngoài giờ đó!

Ta xé nát mảnh giấy rồi ném ra ngoài cửa sổ.

Lườm một cái, ta tiếp tục mở cuốn thoại bản còn dang dở ra xem.

Vẫn là câu chuyện nữ quỷ đại chiến ba trăm hiệp với thư sinh hấp dẫn hơn.

Cái gì mà hồ sen, loại địa điểm thường xuyên xảy ra chuyện trong phim cung đấu này, ai muốn đi thì đi.

---

Bên hồ sen.

Mộ Huyền cười nhạt, dùng giày ống cao của hắn giẫm lên mặt tên hắc y nhân, lời nói mang theo sát khí.

"Thẩm Gia Ngôn đâu?"

Tên hắc y nhân không trả lời, cắn thuốc độc tự sát.

Mộ Huyền "chậc" một tiếng, dưới ánh trăng, đôi mắt hắn trở nên yêu dị khác thường. Hắn thản nhiên nói với một nơi nào đó:

"Vân Tuế Vãn là người của ta, ngươi cũng xứng đáng để chạm vào sao? Không muốn Thẩm gia cũng bị liên lụy thì hãy thu liễm cái tâm tư xấu xa đó lại đi. Có lẽ nàng ấy không biết, nhưng ta nhớ rõ, năm đó chính miệng ngươi đã từ bỏ nàng ấy, đúng không, Thẩm công tử?"

Gió thổi qua, bóng dáng thiếu niên như cây trúc thẳng tắp biến mất trong màn đêm.

"Tên điên." Thẩm Gia Ngôn nhìn bạch y vốn thanh tao như gió mát của mình bị dính bùn đất, lộ ra vẻ mặt chán ghét.

"Chẳng qua chỉ là một kẻ xuất thân hèn mọn, sinh mẫu thấp kém, vậy mà dựa vào nhất thời được sủng ái liền quên mất ngày xưa mình thảm hại ra sao? Năm đó ta đã dám đánh chó rơi xuống nước, thì giờ cũng chẳng sợ con chó điên ngươi lên mặt!"

4.

Chuyện mảnh giấy tối hôm đó đã bị ta quẳng ra sau đầu từ lâu.

Nhưng nam chính hình như không định bỏ qua cho ta như vậy.

Quả nhiên là nam chính, hậu cung của Hoàng đế bị hắn ta coi như vườn hoa nhà mình, ngày nào cũng có đủ loại người đưa cho ta những thứ kỳ quái.

Châu hoa, trâm cài, tượng gỗ, kiếm gỗ gãy, thậm chí còn có cả trống lắc...?

Những thứ này đều được bảo quản rất tốt, có thể thấy chủ nhân của chúng rất nâng niu, năm tháng dài đằng đẵng trôi qua chỉ khiến những món đồ cũ này trở nên hơi xỉn màu.

Giống như tình cảm của ai đó vậy.

Muốn hồi tưởng quá khứ cũng đâu cần phải làm vậy chứ.

Đại ca à, ngươi cứ việc thâm tình, nhưng nếu bị Mộ Huyền phát hiện ra, cái đầu trên cổ ta sẽ không giữ được đâu.

Ta cất hết những món đồ nhỏ đó vào trong hòm, rồi nhét tất cả xuống gầm giường.

Các người hỏi tại sao không ném đi à?

Đây là hoàng cung đấy, cung nữ với thị vệ đâu phải để trưng cho đẹp.

May mà mấy ngày nay tiểu Hoàng đế hình như rất bận, Lãm Nguyệt nói hắn ngày nào cũng bị đám người Ngự sử đài chỉ trích.

Ta hỏi: "Có phải ngày nào hắn cũng phải giết một người để giải khuây không?"

Lãm Nguyệt nhìn ta với ánh mắt kỳ lạ: "Cô nương, hình như người hiểu lầm bệ hạ rồi..."

Ta vốn định tìm thời gian nói với Mộ Huyền để hắn tăng cường thêm thị vệ.

Một ngày nọ.

Ta lại nhận được thư gửi bằng bồ câu đưa tin.

Là một tờ giấy cũ.

Chữ viết nguệch ngoạc non nớt, giống như thứ mà trẻ con mới tập viết viết ra.

Lúc này đang là hoàng hôn, ánh nến lập lòe như bóng ma quỷ.

Ta vừa định đốt bức thư đi, thì một bóng người in lên tấm bình phong cách đó không xa.

Tay ta run lên, vội nhét tờ giấy vào trong túi.

Có người lặng lẽ xuất hiện sau lưng ta...

Rõ ràng là ta chẳng nghe thấy tiếng động nào.

Cái bóng kia cứ đứng im sau lưng ta.

Rồi bỗng nhiên, cái bóng ấy như làn khói, tiến lại gần ta hơn.

"Có ma!"

Ta hoảng hốt ngã sang một bên, nếu mà cứ thế ngã xuống, chắc chắn sẽ đập thẳng vào mấy ngọn nến đang cháy sáng kia.

Khuôn mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của ta...

Ê, không sao.

Có người từ phía sau vòng tay ôm lấy eo ta, đỡ ta đứng thẳng dậy.

Là Mộ Huyền.

Trước đó hắn không nói không rằng đã đứng sau lưng ta, lúc ấy còn có Lãm Nguyệt ở đó, lần này lại giở trò cũ.

Thật sự tưởng ta là người đất không biết tức giận sao?

Ta đột ngột xoay người lại, nghiến răng nói: "Mộ Huyền, ngài không thể lên tiếng được à? Mỗi lần đến đây đều cô hồn dã quỷ, chẳng nghe thấy tiếng bước chân gì cả!"

Y phục của hắn xộc xệch, vạt áo đen tuyền và chiếc váy trắng của ta quấn lấy nhau, như thể ác quỷ bám lấy người.

Nhìn sao mà thấy kinh hãi.

Người dọa người là sẽ dọa chết người đó.

Nhất định phải cho hắn biết sự nghiêm trọng của việc này.

Ta bắt đầu tuôn một tràng trách móc.

Mộ Huyền không nói gì.

Cứ để mặc ta mắng hắn.

Giọng ta càng lúc càng nhỏ: "Muộn thế này rồi, ngài có chuyện gì sao?"

Hắn vẫn không trả lời.

Ta nhíu mày.

Trong không gian yên tĩnh và tối tăm, hắn đột nhiên gục đầu lên vai ta, cẩn thận cọ cọ.

Ta ngửi thấy mùi rượu trên người hắn.

Mùi rượu nồng nặc hòa quyện với mùi bùn đất và cỏ cây bên ngoài.

Không lẽ hắn nửa đêm canh ba chạy đi cày ruộng rồi uống rượu say sao?

Ta gạt bỏ ý nghĩ buồn cười đó.

Cam chịu thở dài.

Hắn thật sự rất nặng.

Nhìn thì có vẻ gầy yếu mà không ngờ lại nặng đến thế, vai ta ê ẩm cả rồi.

"Tỷ tỷ..."

"Đừng đẩy ta ra."

Bàn tay đang đẩy hắn của ta khựng lại.

Mái tóc dài của thiếu niên được buộc hờ hững bằng dải lụa, đôi mắt mơ màng như trong mộng ảo.

"Say thật rồi à? Không thể nào..."

Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt như ngọc của thiếu niên, hắn nhíu mày, trông có vẻ đang chất chứa tâm sự.

Ta lấy gối dựa lại gần, đẩy cái bàn nhỏ sang một bên để hắn dựa vào chân mình.

Mái tóc mềm mại buông xuống bên má hắn được ta vén lên, thiếu niên lầm bầm, như đang làm nũng với ai đó.

"Tỷ tỷ, người trở lại rồi."

Hắn càng lúc càng tủi thân, khuôn mặt trắng bệch quá mức toát lên vẻ mong manh dễ vỡ như thủy tinh, khiến người ta đau lòng.

"Ta cứ tưởng nguời sẽ không bao giờ..."

Rốt cuộc là đã uống bao nhiêu rượu vậy?

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.