02/05>
Ta lại lần nữa thở dài.
Tên này cứ thích gọi "tỷ tỷ", trước kia hắn và nguyên chủ ở chung như vậy sao?
Hình như nguyên chủ lớn hơn hắn ba tuổi thì phải.
Ta sờ sờ mái tóc đen hơi rối của thiếu niên, hắn theo bản năng cọ cọ vào lòng bàn tay ta.
Mộ Huyền thật sự rất giống những chú cún con quyến luyến vòng tay chủ nhân, vì chủ nhân đột ngột rời đi mà tủi thân vô cùng, thậm chí còn bất chấp tất cả để thu hút sự chú ý của chủ nhân.
Sao tự nhiên thấy hắn có chút dễ thương vậy nhỉ?
Nhưng ta chưa quên được dáng vẻ mỗi lần giơ đao lên định chém người của hắn. Mộ Huyền chẳng phải chú chó nhỏ đáng thương hay đáng yêu gì, hắn giống như một con dã thú mất đi món đồ chơi yêu thích, luôn tràn ngập sự điên cuồng và hung hãn.
Vì chưa từng có ai dạy hắn cách yêu thương, nên khi thứ mình trân quý vượt khỏi tầm tay, phản ứng đầu tiên của hắn chính là cướp đoạt, thậm chí là hủy diệt.
Vân Tuế Vãn là nữ chính, còn nam chính Thẩm Gia Ngôn là người thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi với nàng. Dù Mộ Huyền cố gắng cướp đoạt thế nào, cũng không thể thay đổi được kết cục của cặp đôi này, họ vốn dĩ là tình sâu ý hợp.
Còn ta, Tuế Vãn, chỉ là một kẻ lạc vào đây qua một lần xuyên không, sự gặp gỡ này rồi cũng chỉ là thoáng qua, ngắn ngủi và vô định.
Nếu là ta, liệu Mộ Huyền có đối xử với ta như cách hắn đã làm trong kết cục, giết chết nữ chính không?
Ta không thể chắc chắn, nhưng lại nhận ra trái tim mình đang dần bị lung lay.
Trái tim ta như phủ đầy sương lạnh, thế mà không hiểu sao, ta lại chẳng thể ghét bỏ thiếu niên này, dù quanh thân hắn bám đầy gai nhọn.
Má hắn áp vào đầu ngón tay ta, giọng nói nhỏ nhẹ như lời thì thầm trong mộng: "Tỷ tỷ, đừng đi mà."
Ánh bình minh rực rỡ như làn mây mờ, phủ lên khuôn mặt trắng như ngọc của hắn, tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ.
Thật là đẹp quá.
Ta khống chế trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực.
Thiếu niên ngoan ngoãn, mềm nhũn tựa chú mèo con, thật khiến người ta không nỡ buông tay.
Chậc, không biết hắn có nhận ra bản thân sở hữu diện mạo tuyệt mỹ đến thế không, lại còn tận dụng nó để làm càn.
Ta mím môi, trong lòng thầm nghiến răng ken két, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng, khẽ đáp: "Ta không đi, đừng lo lắng."
Nghe được câu trả lời, hắn lập tức yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Lúc ngủ, trông hắn như bước ra từ một bức tranh, bình yên và an lành đến lạ, khiến trái tim ta như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ta tự nhủ với chính mình: Tuế Vãn, hắn thích nguyên chủ, mày rung động làm gì chứ.
Nguyên chủ chắc chắn sẽ trở về, còn ta, không thể dễ dàng để cảm xúc cuốn đi được. Nếu không, làm sao ta có thể an tâm trở lại cuộc sống cũ, tiếp tục làm nhân viên văn phòng chứ?
Khi xuyên qua đây, ta vẫn nhớ rõ, bên kia khách hàng còn đang đợi bản kế hoạch chỉnh sửa của ta.
Khoản vay mua nhà vẫn chưa trả hết.
Mèo của ta chắc còn chưa được cho ăn.
Ta tự mắng mình một trận.
Còn bao nhiêu việc chưa làm, sao mày lại có tâm tư mà mê hồng hài nhi (*) vậy hả!
(*) Hồng hài nhi: từ lóng ý chỉ người con trai nhỏ tuổi hơn mình trong tình yêu.
---
Sau đêm say rượu hôm đó, Mộ Huyền lại bận rộn.
Bỗng nhiên ta được thông báo là có thể tự do ra vào cung, ta vui mừng bảo cung nữ dẫn đi dạo Ngự hoa viên.
Kiến trúc trong hoàng cung tinh xảo khéo léo, ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh mặt trời, Ngự hoa viên trồng đầy các loại mẫu đơn đủ màu sắc.
Ta rất thích.
Lãm Nguyệt chỉ vào một cây mẫu đơn nở rộ đặc biệt xinh đẹp: "Cô nương, người ăn mặc giản dị quá, nô tỳ thấy hoa này nở rất đẹp, hoa đẹp hợp với mỹ nhân, hay là để nô tỳ cài lên tóc cho người nhé?"
Ta nhìn theo hướng tay Lãm Nguyệt chỉ.
Ồ, là hoa song sinh tịnh đế (*), hoa màu hồng phấn và màu trắng nở cùng một cuống, dưới ánh nắng mặt trời đẹp đến lóa mắt.
(*) Song sinh tịnh đế: hai hoa mọc chung một cuống thành một hoa.
Mẫu đơn, mẫu đơn, ta bỗng nhớ đến những lần đùa giỡn với bạn bè, bạn ta nói ta là "hoa mẫu đơn"
Ta không nhịn được mà cong khóe môi, nhưng vẫn muốn bảo Lãm Nguyệt đừng hái nữa, không cần thiết.
Còn chưa kịp lên tiếng thì một giọng nói kiêu ngạo đã chen vào.
"Hoa này nở đẹp thật đấy, đi hái xuống cho bổn Quận chúa thưởng thức."
5.
Ta ngạc nhiên nhìn những người vừa đến.
Cô nương dẫn đầu cài đầy châu ngọc trên tóc, trang điểm tinh xảo, dung mạo diễm lệ. Nàng ta ngẩng cằm lên cao, nhìn ta với vẻ mặt đầy ác ý.
Lãm Nguyệt vội vàng ngăn cản nha hoàn của đối phương: "Đây là hoa cô nương nhà chúng ta nhìn trúng trước."
"Cô nương nào? Quận chúa nhà ta là muội muội ruột duy nhất của bệ hạ, ngươi chỉ là một nô tỳ nhỏ bé cũng dám ngăn cản?"
Lúc này ta mới chậm chạp nhận ra.
Hình như, ta đã gặp phải cảnh "cung đấu" rồi.
Ta xua tay: "Lãm Nguyệt, thôi bỏ đi, Ngự hoa viên này có nhiều hoa như vậy, đâu thiếu gì hai đóa này."
Không ngờ sự nhường nhịn của ta lại khiến đối phương được nước lấn tới.
Phía sau Hoài An Quận chúa là một đám người đông nghịt, vây quanh nàng ta và đám nha hoàn, người hầu là mấy vị thiên kim tiểu thư trông có vẻ xuất thân không tồi.
Có người chế giễu: "Ta tưởng là ai, hóa ra là nữ nhi của Vân Thượng thư..."
Một người khác tiếp lời: "Đừng đề cao ả ta nữa, Vân Thượng thư đã sớm thất thế, bây giờ ả ta chẳng qua chỉ là chim hoàng yến được bệ hạ nuôi dưỡng. Này, chim hoàng yến cũng phải ra ngoài hít thở khí trời đấy."
"Chim hoàng yến gì chứ, chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, dựa vào chút tình nghĩa với bệ hạ mà ve vãn khắp nơi, không biết đã cho bệ hạ uống bùa mê thuốc lú gì, ngay cả tuyển tú cũng không thèm tuyển nữa..."
"Đúng là một con hồ ly tinh."
Nhóm người này dường như không hề sợ hãi, thậm chí còn dùng những từ ngữ mà các tiểu thư thế gia không nên nói để công kích ta.
Cả đám cười khanh khách, từng câu từng chữ đều mang ý khiêu khích và hạ thấp.
Ánh mắt của Hoài An Quận chúa đặc biệt đáng chú ý, nàng ta dường như đang quan sát phản ứng của ta.
Bị sỉ nhục bằng nhiều từ ngữ như vậy, nếu ta vẫn không phản ứng, chắc nàng ta sẽ coi ta là quả hồng mềm mà tùy ý nhào nặn.
Ta trợn mắt.
Sau đó, ta ngửi ngửi không khí, rồi làm bộ bịt mũi một cách khoa trương.
Nhóm người kia thấy vậy, có chút nghi ngờ.
"Ngươi đang làm gì vậy, Vân Tuế Vãn, chẳng lẽ bị kích thích đến mức phát điên rồi sao?"
Ta đột nhiên lên tiếng: "Ta còn tưởng là ai ăn tỏi nữa chứ, mùi kinh khủng quá, ta thấy khó chịu. Không ngờ ngửi nửa ngày, hóa ra là mùi hôi thối từ trong xương cốt của các ngươi bốc ra đấy."
Ta còn giả vờ nôn ọe.
Sắc mặt mọi người trở nên khó coi.
Ta thản nhiên nói: "Các vị không phải nói ta là chim hoàng yến của bệ hạ, mê hoặc đến mức bệ hạ không thèm tuyển tú sao? Vậy các vị không tò mò là ta đã dùng thủ đoạn gì để mê hoặc bệ hạ à?"
Ta chậm rãi bước lên, vẻ mặt cao thâm khó lường.
Khóe mắt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Thủ đoạn gì? Vân Tuế Vãn, ngươi đừng có úp úp mở mở nữa, nếu ngươi nói rõ ràng, bản tiểu thư sẽ không so đo việc ngươi vừa rồi ăn nói hỗn xược."
"Đúng vậy..."
Ta bước vài bước vòng qua Hoài An Quận chúa, đến bên cạnh cô nương áo xanh có vẻ mặt thù địch nhất với ta, ấn vào vai nàng ta và ghé sát lại nói: "Đương nhiên là vì..."
Các cô nương khác tò mò xúm lại.
Ta nở một nụ cười nham hiểm, ấn mạnh vào huyệt đạo trên vai cô nương áo xanh, nói nhỏ: "Đương nhiên là vì, ta có thể nắm bắt được tâm ý của bệ hạ. Bệ hạ thích giết người trong mơ, là người nằm bên gối, mỗi khi bệ hạ muốn hành sự, ta sẽ lập tức đưa lưỡi đao. Đợi đến khi chém đầu người kia xuống rồi, ta lại đem chôn cất riêng, ngươi nói xem..."
"Ngươi, kẻ đã nghe được bí mật này, còn có thể sống mà bước ra khỏi hoàng cung sao?"
Ta thổi khí vào cổ nàng ta, khóe miệng nhếch lên, học theo kiểu cười man rợ của quỷ nữ.
Sắc mặt cô nương áo xanh trắng bệch.
Run rẩy hỏi: "Thật... thật sao?"
Họ đã sớm nghe nói bệ hạ khi còn nhỏ bị mẫu thân bỏ rơi, bị Tiên đế ghét bỏ, bị nô bộc ức hiếp, lại còn bị huynh đệ chèn ép, tính tình đã sớm bị vặn vẹo.
Cô nương áo xanh càng nghĩ càng sợ hãi, trong đầu đã hiện lên khuôn mặt dữ tợn của bệ hạ.
Nàng ta "á" lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống.
Mấy người bên cạnh hình như cũng nghe thấy gì đó, sợ đến mức mặt mày tái mét.
Đúng lúc này, mọi người hoảng hốt quỳ rạp xuống đất.
"Bệ hạ!"
"Bệ hạ giá lâm..."
"Sao trên người bệ hạ lại dính máu?"
Cô nương áo xanh gào lên thất thanh, sau đó điên cuồng chạy sang một bên, nhưng rất nhanh đã bị thị vệ bắt giữ.
Giữa đám người đang run rẩy hành lễ, ta trông thật nổi bật.
Ta nhìn Mộ Huyền đang có vẻ mặt u ám thầm nghĩ, đến đúng lúc lắm.
Ta lấy hết can đảm tiến đến nắm tay hắn, cố ý làm dịu giọng nói: "Bệ hạ, vừa rồi có người hỏi ta tại sao có thể lấy lòng ngài."
"Ồ?" Mộ Huyền rất phối hợp với ta.
Ta lộ ra vẻ mặt kiêu hãnh: "Ta nói với họ, bệ hạ yêu thích sự lương thiện và tốt đẹp của ta, vì vậy mới để ta được sủng ái nhất hậu cung."
"Vậy sao?" Mộ Huyền cúi đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm như biển cả.
Bàn tay dưới vạt áo ta run lên.
Bỗng có người hét lên: "Bệ hạ! Ả ta đang lừa ngài! Ngài đừng tin ả ta!"
Vẫn là cô nương áo xanh lúc nãy nói chuyện với ta khó nghe nhất, vì giãy giụa nên tóc tai nàng ta rối bù, trông như người điên.
Ta nở nụ cười đặc trưng của sủng phi, trước tiên là khẽ cười, sau đó giả vờ giả vịt đi đến bên cạnh cây mẫu đơn song sinh rồi cúi người xuống hái một bông hoa màu hồng.
Ta thấy sắc mặt Hoài An Quận chúa thay đổi.
Ta đặt bông hoa vào lòng bàn tay Mộ Huyền.
"Bệ hạ, bọn họ đều nói ta là chim hoàng yến mà người nuôi."
Ta làm nũng nói: "Bây giờ, chim hoàng yến nhỏ của người muốn cài hoa..."
Mộ Huyền đưa tay cài bông mẫu đơn màu hồng lên tóc mai của ta, vẻ mặt u ám lúc trước giãn ra, hắn bỗng cong môi cười, hỏi: "Nàng thích hoa này sao?"
"Thích."
Ta thuận miệng đáp.
Cúi đầu giả vờ e lệ.
Hừ, tức chết mấy người thích kiếm chuyện này đi.
Ta không để ý đến ánh mắt cưng chiều trong mắt Mộ Huyền.
Hoài An Quận chúa đột nhiên lên tiếng: "Bệ hạ, Hoài An tự ý dẫn theo các nữ quyến xông vào Ngự hoa viên, xin bệ hạ thứ tội."
"Lui xuống lĩnh phạt đi."
Một câu nói thờ ơ của Mộ Huyền khiến Hoài An Quận chúa lập tức tái mặt, nhưng nàng ta vẫn cung kính hành lễ. Bóng dáng rời đi có chút loạng choạng, nhưng vẫn có thể thấy nàng ta thẳng lưng, dường như hạ bàn rất vững vàng.
Trên đường về Thúy Vi cung, Mộ Huyền vẫn luôn nắm chặt tay ta, cho đến khi chỉ còn hai chúng ta, sắc mặt Mộ Huyền mới dịu lại, hắn vuốt ve búi tóc của ta.
Ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng nóng bỏng, dường như muốn thiêu đốt trái tim ta, khiến ta đầu hàng.
Ta mân mê vạt áo, trong lòng thấp thỏm không yên.
Vừa rồi coi như là "mượn oai hùm".
Ta còn bịa đặt chuyện về Mộ Huyền trước mặt đám cung nữ kia, chắc hắn không nghe thấy đâu nhỉ, dù sao thì cũng đứng khá xa.
"Vừa rồi, ngài có nghe thấy những lời nói nhảm nào không?"
Nhưng ta quên mất rằng người tập võ có thính lực hơn người.
"Có."
Giọng cười trầm thấp của Mộ Huyền đặc biệt lười biếng, giống như chú mèo kiêu ngạo đi ngang qua góc tường.
Hắn cười như không cười: "Ta thích giết người trong mơ, nàng đưa đao?"
Hắn càng lúc càng đến gần, hơi thở phả vào bên tai ta, cảm giác ngứa ngáy len lỏi vào trong lòng khiến trái tim ta run lên: "Ngài... ngài nghe thấy hết rồi sao?"
Ta thành khẩn nói, xen lẫn chút chột dạ: "Ta cũng không phải cố ý, tại bọn họ nói chuyện khó nghe quá..."
Nói đến đây, ta liên tưởng đến hình tượng bạo chúa, ngang ngược của hắn trong sách, bèn nói một cách hùng hồn: "Hơn nữa, nếu ngài không đáng sợ như vậy, ta cũng sẽ không nghĩ đến chuyện dùng ngài để dọa người ta."
Ta sờ sờ mũi.
Thà trách người khác còn hơn là tự trách mình.
6.
Ta thừa cơ nói tiếp: "Vốn dĩ ta đang dạo chơi trong hoa viên, ai ngờ đâu bọn họ lại đến gây sự. Đều tại ngài cả, nếu ngài không ở bên ngoài "trêu hoa ghẹo nguyệt", ta cũng chẳng phải chịu kinh hãi thế này."
Ta tuôn ra một tràng, đổ hết trách nhiệm cho hắn.
Quả nhiên là ta.
Thiếu niên cúi đầu nhìn ta, vẻ mặt bình tĩnh không nhìn ra vui giận, vô cớ khiến người ta có cảm giác áp bức khó tả.
Chắc đây chính là cái gọi là uy nghiêm của bậc đế vương?
Ta không chắc lắm, thầm nghĩ, quả nhiên là đại phản diện, chỉ cần đứng im không nói gì cũng đủ dọa người rồi.
Ta cứ tưởng Mộ Huyền sẽ tức giận, nào ngờ một lúc sau, hắn dường như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thích thú tựa như hổ phách chứa đầy ánh sáng vụn vỡ.
Hắn cúi người xuống chân thành xin lỗi ta, giọng nói trầm thấp dễ nghe.
"Xin lỗi, đã dọa nàng sợ rồi, đều là lỗi của ta."
Ta giật mình, không ngờ hắn lại thuận theo lời ta mà xin lỗi?
Mặt trời mọc đằng Tây rồi à!
Chẳng phải hắn nên rút đao ra dọa: “Nói nữa là trẫm chém đầu ngươi" mới đúng sao?
Rốt cuộc có thứ gì đó mà ta không biết đã xen vào rồi.
Ta cảm thấy hoang mang.
Nhưng vẫn vội vàng nói: "Không không không, ta chỉ đùa thôi."
Không ngờ cách ta đưa bậc thang xuống này lại khiến hắn không vui.
Mộ Huyền nheo mắt lại, ánh mắt hiện lên vẻ nguy hiểm. Đầu ngón tay thon dài của hắn khẽ chạm vào vành tai ta, chậm rãi nói: "Ta biết, ý ta là, rất xin lỗi, đã để bọn họ dọa nàng sợ, sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa."
"Mộ Nhất."
Vừa dứt lời, một hắc y nhân xuất hiện cách đó không xa, quỳ một gối xuống như đang lắng nghe điều gì đó.
Ngón tay Mộ Huyền dịu dàng lướt dọc theo vành tai ta, như đang vuốt ve một món đồ dễ vỡ nào đó, trân trọng mang theo nhu tình mật ý.
Hình như hắn đang càng lúc càng đến gần, hơi thở khi nói chuyện phả ra khiến ta có chút bất an.
"Đi dạy cho Hoài An một bài học, nói với nàng ta, nếu mắt không tốt thì có thể quyên góp cho người cần."
Hắc y nhân lĩnh mệnh rồi biến mất không một dấu vết.
Rõ ràng là lời nói ác độc như vậy, nhưng vì Mộ Huyền đứng quá gần ta, thậm chí còn vượt qua khoảng cách an toàn của ta, nên ta lại cảm thấy có chút mập mờ.
Hắn đang bênh vực ta sao?
Nhưng Hoài An Quận chúa chẳng phải là người thân duy nhất còn lại của hắn sao...
Không hiểu nổi, không hiểu nổi.
Đột nhiên dái tai ta bị thứ gì đó véo véo.
"A."
Ta kêu lên một tiếng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ.
Hắn lại nói một câu: "Xin lỗi."
Nhưng lần này không thấy chút thành ý nào, ngược lại còn cười rất tươi.
Nhột chết mất.
Hắn đang làm gì vậy?
Tai là điểm nhạy cảm của ta, tên này cứ như vô tình nghịch ngợm, lại khiến ta cảm thấy một trận tê dại lan ra từ xương cụt.
"Bệ hạ..."
Ta không nhịn được mà khẽ gọi hắn.
Sắc mặt thiếu niên trông thật dịu dàng, giống như những đám mây trắng lơ lửng trên bầu trời xanh, êm ái và mờ mịt.
Ngón tay hắn khẽ động, vuốt ve những sợi tóc mai bên má ta, mang theo ý trấn an.
"Ngài cố ý..." Ta nghiến răng.
"Hửm?" Hắn tỏ vẻ nghi ngờ.
Ta trợn tròn mắt, khóe mắt ươn ướt.
Ánh mắt thiếu niên nhìn ta lại vô cùng thuần khiết, ta cố gắng tìm kiếm ý trêu chọc trong đó, nhưng chỉ thấy được gương mặt đỏ ửng của chính mình, trông như người say rượu.
Xấu hổ quá đi mất.
Ta cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, tên này cố ý đúng không?
Nhưng ngoài người bạn thân nhất của ta ra, thì chẳng ai biết tai ta không chịu được nhột.
Chắc chắn là thói quen của nguyên chủ rồi, tên này với nguyên chủ có một đoạn quá khứ không ai biết, nên mới quen tay quen chân như vậy.
Đáng ghét.
Ta bỗng cảm thấy hơi chua xót.
Chua xót cái gì chứ, chỉ là một tên nhóc con thôi.
Chắc chắn là còn chưa biết tình yêu là gì đâu, chỉ biết giam cầm người khác, nữ chính không thích hắn, hắn liền cố chấp nhốt nàng lại.
Cứ như đứa trẻ khóc lóc ăn vạ, vì muốn được chú ý mà kéo khăn trải bàn làm đổ hết đồ đạc trên bàn, như vậy mọi người sẽ dồn ánh mắt về phía nó.
Ta thở dài trong lòng.
Lúc này cần có nữ chính tràn đầy tình yêu thương đến cứu rỗi tên phản diện hung ác này, nhưng ta không phải nữ chính, mà nữ chính bây giờ cũng không biết đang ở nơi nào.
Trong tiểu thuyết miêu tả sự tàn bạo của Mộ Huyền phần lớn là nói về thủ đoạn cứng rắn của hắn, sùng bái tư tưởng Pháp gia, coi trọng hình phạt. Tuy rằng dưới sự cai trị của hắn, ngoài đường không ai dám trộm cắp, nhưng bách tính lâu ngày sống trong sợ hãi, cứ như chim sợ cành cong, thời gian lâu dần sẽ sinh ra cực đoan.
Cuối cùng hắn bị phản quân thiêu chết trong sự phỉ nhổ của muôn dân.
Kết thúc có viết: "Hắn đứng trong cung điện hoang vắng, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ nhìn về phía bầu trời u ám phía xa, dường như đang chờ đợi điều gì đó, lại dường như cam chịu chấp nhận số phận của mình".
Ngọn lửa lớn thiêu rụi tất cả, cũng thiêu rụi vị bạo quân sấm rền gió cuốn, âm tình bất định này.
Hình như theo dòng thời gian thì chỉ còn một năm nữa thôi.
Nghĩ đến những điều này, ta bỗng thấy lòng đau nhói.
Đối diện với khuôn mặt tuấn tú đang phóng đại trước mắt, ta nổi cáu, lớn tiếng gọi: "Bệ hạ."
Mộ Huyền nghiêng đầu nhìn ta, vẻ mặt khó hiểu.
Nhóc con kia, ngươi có biết năm sau ngươi sẽ chết không hả, bây giờ còn rảnh rỗi ở đây trêu chọc con gái nhà lành, phi, trêu chọc bà cô của ngươi đây này.
Ta ngả người ra sau, mỉm cười gượng gạo hỏi: "Bệ hạ bận rộn chính sự, không cần đi cùng ta... thần thiếp trở về đây."
Tự xưng là "thần thiếp" sao mà thấy kỳ cục thế.
Bất đắc dĩ mà thôi.
Tay Mộ Huyền vồ hụt, hắn theo bản năng nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, nhưng lại như kiêng dè điều gì đó, vẫn giữ vẻ ngoài ôn hòa vô hại.
"Vừa rồi nàng bị kinh hãi, ta đưa nàng về cung."
Hình như nhận ra sự không vui của ta, hắn nói thêm: "Ta đi cùng nàng, phòng ngừa trên đường gặp phải thứ gì không biết điều."
Đi cùng ta sao... Tim ta khẽ rung động.
Ta giả vờ vuốt tóc, che đi vành tai đỏ ửng
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.