19
Hôn lễ được định vào ngày đầu năm mới.
Còn khoảng chưa đầy nửa tháng nữa.
Vốn tưởng thời gian gấp gáp, chỉ kịp mua váy cưới may sẵn.
Ai ngờ Giang Tuân Nhiên đã bí mật đặt may hai bộ.
Hôm anh đưa tôi đi thử váy cưới, cố ý không gọi anh trai tôi đi cùng.
"Để anh trai em bất ngờ."
"Anh có thể tưởng tượng được cảnh anh trai em nhìn thấy em mặc váy cưới trong hôn lễ rồi."
Tôi cũng có thể tưởng tượng được.
Anh trai tôi thương tôi nhất nhà.
Giang Tuân Nhiên mỉm cười, nắm tay tôi vào lòng bàn tay anh.
"Nam Thanh, cảm ơn em đã đồng ý gả cho anh."
"Thật sự, cứ như đang mơ vậy."
Không chỉ Giang Tuân Nhiên.
Tôi cũng cảm thấy như đang mơ.
Đến khi mặc váy cưới vào, tôi mới thực sự cảm nhận được tôi sắp kết hôn.
Và cũng nhận ra hình như đã rất lâu rồi tôi không còn nghĩ đến Cố Bắc Lẫm nữa.
Tôi hít một hơi thật sâu.
Thời gian và tôi, đều nên bước tiếp rồi.
Khi tôi vén váy bước ra, Giang Tuân Nhiên có chút căng thẳng, không dám nhìn tôi.
Giọng anh hơi run.
"Đẹp quá."
"Nam Thanh, em thật sự rất đẹp."
Không hiểu vì sao.
Trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười.
Nhìn vẻ lúng túng của Giang Tuân Nhiên, nước mắt tôi đã ướt mi, chực trào ra.
Kết quả Giang Tuân Nhiên càng thêm luống cuống.
Tôi bật cười, lần đầu tiên chủ động nắm lấy tay anh.
"Anh đúng là đồ ngốc, Giang Tuân Nhiên."
20
Thiệp mời đám cưới của chúng tôi đều do chính tay tôi viết đấy.
Hồi nhỏ tôi học thư pháp bao nhiêu năm, cũng không ngờ có ngày lại dùng đến.
Khi mực vừa loang ra, Giang Tuân Nhiên đã vòng tay ôm eo tôi từ phía sau.
Người tôi khẽ cứng đờ, rồi lại thả lỏng.
Tôi dần bắt đầu chấp nhận tình cảm của anh, cũng cố gắng để bản thân thích nghi.
"Xin lỗi."
"Anh làm em giật mình à?"
Giang Tuân Nhiên buông tay, lùi lại một bước.
Tôi vừa xoay người, liền bắt gặp ánh mắt có chút cô đơn của anh.
Tôi tiến lại gần anh một bước, vòng tay ôm lấy eo anh, khẽ nhón chân.
"Không sao."
"Anh cứ dọa em nhiều hơn chút nữa là được."
Đáy mắt Giang Tuân Nhiên lập tức từ u ám chuyển sang tươi sáng, anh cười toe toét trông thật ngốc.
Tôi chủ động ghé môi mình, khẽ chạm vào môi anh.
Tôi còn chưa kịp nói gì, Giang Tuân Nhiên đã đột ngột giữ chặt eo tôi, kéo tôi lại gần anh hơn.
Anh hôn lên môi tôi, tham lam cướp đoạt hơi thở của tôi.
Cho đến khi anh trai tôi đột ngột xông vào thư phòng.
"Giang, Tuân, Nhiên!"
"Mạnh, Nam, Thanh!"
Giang Tuân Nhiên hơi buông tôi ra, không vui liếc anh trai tôi một cái.
Tôi vội vàng thoát khỏi vòng tay anh, quay người cầm bút lông lên, viết loạn xạ.
Chữ nghĩa như gà bới.
Những ngày ở bên Giang Tuân Nhiên, tôi lại ngộ ra một điều.
Điều khiến người ta kinh diễm sẽ không xuất hiện quá sớm, nhưng chắc chắn sẽ đến vừa lúc.
21
Cố Bắc Lẫm phát hiện không thể liên lạc được với Mạnh Nam Thanh, lo lắng đến mức giọng nói cũng run rẩy.
Đầu tiên, anh ta bảo trợ lý kiểm tra lịch trình của Mạnh Nam Thanh, xác nhận cô đã về Nam Thành rồi mới hơi yên tâm.
Anh ta cho rằng Mạnh Nam Thanh giận dỗi vì anh ta không đưa cô ra sân bay.
Nên anh ta cũng không tìm cô nữa.
Trước đây cũng vậy.
Mỗi lần anh ta làm Mạnh Nam Thanh không vui, cô sẽ cố tình không để ý đến anh ta vài ngày.
Sau đó, chỉ cần anh ta tìm cơ hội dỗ dành một chút là mọi chuyện lại ổn.
Vì vậy lần này, anh ta cũng như mọi khi, chờ một cơ hội thích hợp để xuống nước với Mạnh Nam Thanh.
Nhưng đã hơn một tháng trôi qua.
Mạnh Nam Thanh vẫn không bỏ anh ta ra khỏi danh sách đen.
Cho đến khi trợ lý mang vào một bưu kiện, "Cố tổng, lúc nãy bộ phận lễ tân bàn giao công việc thì phát hiện một tháng trước cô Mạnh có gửi cho ngài một bưu kiện."
Mí mắt Cố Bắc Lẫm bỗng dưng giật liên hồi.
Anh ta vội vàng mở ra, bên trong là một thẻ ngân hàng và một bức thư tay.
Nội dung thư rất ngắn gọn.
"Nếu không có gì bất ngờ, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa."
"Cố Bắc Lẫm, chúc anh luôn bình an."
Anh ta bảo trợ lý kiểm tra số dư trong thẻ, là 8 triệu.
Cố Bắc Lẫm chợt nhớ ra, vào ngày sinh nhật, Mạnh Nam Thanh từng hỏi anh ta giá trị căn hộ đó.
Lúc đó anh ta không nghĩ nhiều, đã nói là 8 triệu.
Cố Bắc Lẫm tức đến bật cười.
Anh ta cầm chìa khóa xe, lái đến căn hộ đó.
Vừa mở cửa, nhìn thấy chìa khóa và thẻ trên tủ giày, cổ họng anh ta bỗng nghẹn lại.
Anh ta lại đi một vòng phòng khách, phòng ngủ.
Những tấm ảnh chụp chung của anh ta và Mạnh Nam Thanh, những món đồ chơi, vật trang trí mà Mạnh Nam Thanh nằng nặc đòi mua, tất cả đều không thấy đâu.
Khi anh ta hỏi mấy người bạn thân của Mạnh Nam Thanh, bọn họ đều trả lời một cách thống nhất.
Anh ta dường như mới nhận ra, có lẽ anh ta sắp mất Mạnh Nam Thanh thật rồi.
22
Tôi nhận được điện thoại của Cố Bắc Lẫm là ba ngày trước đám cưới.
Giọng anh ta lạnh băng, lại mang theo chút tức giận.
"Mạnh Nam Thanh, em làm loạn cũng phải có giới hạn thôi."
"Em nghĩ chỉ cần một tờ giấy chia tay và cái thẻ ngân hàng là xong chuyện sao?"
"Em có biết anh..."
Cố Bắc Lẫm còn chưa nói hết câu, điện thoại đã bị Kỳ Niệm giật lấy.
Giọng cô ta vẫn dịu dàng như trước.
"Thanh Thanh, mấy ngày nay A Lẫm lo lắng cho cô chết đi được."
"Anh ấy không chịu hạ mình tìm cô, nên tôi mới bảo anh ấy đổi số gọi đấy."
"Tôi nghe nói dạo này cô sắp kết hôn, đúng không?"
Điện thoại do Giang Tuấn Nhiên nghe.
Lúc tôi đang bận làm bánh kem trong bếp, anh mang điện thoại vào cho tôi.
Tôi không nghĩ nhiều, bảo anh nghe máy.
Anh tiện tay bật loa ngoài.
Vừa nghe thấy giọng nói, anh trai tôi đã xông vào bếp ngay lập tức.
Tôi đang mải miết trét kem, có chút hời hợt đáp:
"Đúng vậy."
"Có chuyện gì không, không có gì thì tôi cúp máy đây."
Đầu dây bên kia rõ ràng khựng lại.
Sau đó là tiếng động như có người ngã xuống đất.
Lại vang lên, là giọng nói có chút không thể tin của Cố Bắc Lẫm.
"Mạnh Nam Thanh."
"Em nói cho anh biết, em kết hôn với ai?"
"Em 27 rồi, không phải 22 hay 23 tuổi, ai lại đi tìm..."
Cố Bắc Lẫm càng nói càng khó nghe.
Trước khi anh trai tôi kịp chửi đổng, tôi vội vàng lên tiếng ngắt lời anh ta.
"Vâng, tôi 27 rồi."
"Cho nên tôi chuẩn bị kết hôn, có vấn đề gì sao, Cố tổng."
23
Ngày hôn lễ, anh trai tôi canh phòng nghiêm ngặt.
Sợ Cố Bắc Lẫm đến gây rối.
Sự thật là, Cố Bắc Lẫm đã đến thật.
Anh ta không đến sảnh tiệc, mà xông thẳng vào phòng trang điểm của tôi.
Trái tim đang treo lơ lửng của tôi khi thấy Kỳ Niệm sau lưng anh ta liền trở về vị trí cũ.
Tôi ngồi trước bàn trang điểm, chuyên viên trang điểm đang dặm lại lớp trang điểm cho tôi.
Cố Bắc Lẫm siết chặt nắm đấm, rất lâu sau mới tìm lại được giọng nói.
Anh ta đứng sau lưng tôi, ánh mắt nhìn vào gương, dừng trên mặt tôi.
"Mạnh Nam Thanh, em làm thật sao?"
"Em thân với hắn lắm à mà kết hôn, em yêu hắn sao?"
Khi Giang Tuấn Nhiên dẫn người chạy đến, Kỳ Niệm kéo tay áo Cố Bắc Lẫm.
Cô ta nhỏ giọng nhắc nhở Cố Bắc Lẫm.
"A Lẫm, đừng làm ầm ĩ nữa."
"Nam Thanh đã quyết định kết hôn rồi, chúng ta nên chúc phúc cho cô ấy, được không?"
Việc Kỳ Niệm có thể đi theo Cố Bắc Lẫm đến Nam Thành, tôi không ngờ tới.
Tôi càng không ngờ rằng trong khoảng thời gian tôi rời khỏi Bắc Kinh, Kỳ Niệm vẫn chưa chính thức làm lành với Cố Bắc Lẫm.
Giang Tuân Nhiên bước đến bên cạnh tôi, đối diện với Cố Bắc Lẫm.
Lần đầu tiên, tôi cảm nhận được sự nguy hiểm từ Giang Tuân Nhiên.
Anh che chắn tôi sau lưng, giọng nói ẩn chứa vài phần hung hăng.
"Cố tiên sinh."
"Ngài tìm vợ tôi có việc gì gấp sao?"
Những năm trước, vị thế của nhà họ Giang ở Bắc Kinh còn cao hơn ở Nam Thành bây giờ.
Sau này nhà họ Giang rút lui, trở về Nam Thành.
Xem ra Cố Bắc Lẫm hẳn là biết Giang Tuân Nhiên, nên anh ta khẽ cười.
"Giang tiên sinh cứ việc kết hôn, nhưng cướp bạn gái của tôi thì tính là gì?"
24
Khi Giang Tuân Nhiên định ra tay, anh trai tôi xông vào.
Anh ấy cầm gậy bóng chày đập mạnh vào người Cố Bắc Lẫm, trút hết oán khí bấy lâu nay.
Sắc mặt của Kỳ Niệm gần như trắng bệch ngay lập tức.
Cố Bắc Lẫm cắn răng, không hề kêu một tiếng.
Đến khi anh trai tôi đánh mệt, anh ta mới chống tay đứng dậy, vẻ mặt đau đớn nhìn tôi.
"Thanh Thanh, như vậy được chưa?"
"Em về với anh, có được không?"
Kỳ Niệm vốn định báo cảnh sát, nhưng phản ứng của Cố Bắc Lẫm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Cuối cùng, cô ta chỉ có thể bịt chặt miệng, mặc cho nước mắt rơi lã chã, loạng choạng chạy ra ngoài.
"Cố tổng."
"Đủ rồi, diễn nữa là lố quá đấy."
Tôi liếc nhìn Cố Bắc Lẫm, lạnh lùng châm chọc.
Những năm qua, vì Cố Bắc Lẫm mà tôi quả thực không có scandal nào trong giới.
Nhưng ba chữ "chim hoàng yến" vẫn đóng đinh vào tôi.
Anh ta chưa bao giờ thừa nhận mối quan hệ giữa tôi và anh ta.
Không đáp lại, cũng không công khai.
Đến tận bây giờ, khi chúng tôi đã không còn chung đường, anh ta mới thừa nhận mối quan hệ trước đây.
Có lẽ anh ta nghĩ tôi sẽ cảm động lắm.
Trước mặt mối tình đầu bạch nguyệt quang, anh ta thâm tình tỏ tình với tôi, lại còn vì tôi mà bị thương đầy mình.
Nhưng tôi chỉ thấy nực cười.
Khi tôi được Giang Tuân Nhiên nắm tay ra khỏi phòng trang điểm, Cố Bắc Lẫm đã bị người của Giang Tuân Nhiên bao vây.
Giang Tuân Nhiên liếc nhìn Cố Bắc Lẫm, lạnh lùng ra lệnh.
"Trói hắn lại."
"Đợi nghi lễ kết thúc rồi đưa hắn đến bệnh viện.”
25
Cố Bắc Lẫm gần như bị ép phải xem hết nghi thức hôn lễ của tôi và Giang Tuân Nhiên.
Nghi thức vừa kết thúc, anh ta lại bị đưa đến bệnh viện.
Giang Tuân Nhiên tiện thể sai người làm thủ tục chuyển viện ngay tại chỗ cho anh ta.
Xe cứu thương từ Nam Thành đến Bắc Kinh phải mất gần 11 tiếng đồng hồ.
Lúc thay lễ phục để đi kính rượu, Giang Tuân Nhiên kéo tôi sang một bên, nói với tôi về chuyện này.
Tâm trạng anh có vẻ hơi sa sút.
Còn tôi thì kinh ngạc trợn tròn mắt: "Giang tiên sinh, không hổ là anh."
Giang Tuân Nhiên mím chặt môi: "Vậy em có thấy không vui không?"
Ồ.
Ghen rồi.
Tôi không để ý đến Giang Tuân Nhiên, xách váy đi về phía sảnh tiệc.
Vừa đi vừa cố ý kéo dài giọng: "Ôi váy nặng quá, có ai tốt bụng đến giúp em một tay không?"
Giang Tuân Nhiên cười hì hì đi theo.
Thấy chưa.
Tôi đã bảo Giang Tuân Nhiên là đồ ngốc mà.
Sau đó, khi đi kính rượu tôi bất ngờ nhìn thấy đạo diễn Lý.
Giang Tuân Nhiên thân mật chào hỏi ông: "Tôi còn tưởng ông sẽ không đến chứ."
Ánh mắt của đạo diễn Lý như cười như không nhìn tôi và Giang Tuân Nhiên.
"Lúc trước Nam Thanh nói muốn kết hôn nên từ vai diễn, tôi còn đang tự hỏi là ai."
"Nếu sớm biết là cậu, tôi nhất định không đồng ý cho cô ấy bỏ vai."
Giang Tuân Nhiên khẽ chạm ly với đạo diễn Lý.
"Vẫn còn kịp."
"Vai diễn tiếp theo, đã đặt trước rồi."
Đạo diễn Lý nhấp một ngụm rượu, ánh mắt nhìn về phía tôi.
"Có một kịch bản, thích hợp với cô hơn cả ‘Như Ca’."
26
Bộ phim mà đạo diễn Lý nói, tên là "Da Bọc Xương".
Mùa thu năm sau, Giang Tuân Nhiên cùng tôi vào đoàn phim.
"Như Ca" cũng được định lịch chiếu vào dịp Quốc Khánh.
Tranh thủ thời gian, tôi và Giang Tuân Nhiên cùng nhau đi xem phim.
Cuối cùng, Kỳ Niệm vẫn không thể đóng vai đó.
Tin tức cô ta ép cưới Cố Bắc Lẫm bị từ chối leo lên hot search, mấy ngày liền không xuống.
Đạo diễn Lý đã tìm Cố Bắc Lẫm.
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận chung, diễn viên đã được thay thế.
Có lẽ vì chuyện ồn ào quá mức khó coi, nhà họ Cố đã ép Cố Bắc Lẫm rút vốn đầu tư khỏi giới điện ảnh.
"Da Bọc Xương" sau khi công chiếu đã gây tiếng vang lớn.
Cũng nhờ bộ phim này, tôi đã giành được giải ảnh hậu.
Khi nhận phỏng vấn, có phóng viên hỏi tôi.
"Khi trước, tại sao cô lại quyết định rời khỏi giới giải trí, sau đó lại quay trở lại, có phải đã trải qua chuyện gì không?"
Tôi nhìn Giang Tuân Nhiên đang cầm máy quay dưới khán đài, rất nghiêm túc trả lời.
"Tôi đã gặp một người."
"Anh ấy nói với tôi rằng, tôi có thể là chính mình."
"Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn nói với anh ấy một câu."
"Thật ra, có được anh ấy rồi, cuộc đời tôi đã viên mãn rồi."
Đêm đó.
Giang Tuân Nhiên ôm chặt tôi vào lòng, không chịu buông tay.
Sau này tôi mới biết.
Hôm họp báo, Cố Bắc Lẫm cũng đã đến.
Kết hôn đã ba năm.
Giang Tuân Nhiên vẫn luôn cảm thấy bất an.
Tôi xoay người ngồi lên người anh, hết lần này đến lần khác ghé vào tai anh thì thầm.
"Giang Tuân Nhiên, anh không giống Cố Bắc Lẫm."
"Tự tin lên, Mạnh Nam Thanh yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi."
27
Năm năm sau khi kết hôn.
Tôi vô tình lật một cuốn sổ tay trong thư phòng, bên trong ghi chép gần như toàn bộ cuộc đời tôi.
Mỗi bộ phim, mỗi hoạt động, mỗi khoảnh khắc quan trọng của tôi.
Ngay cả những sở thích tôi vô tình nhắc đến trong vlog, anh cũng nhớ rõ.
Tôi gật đầu, lách qua cô ấy, tìm một chỗ yên tĩnh.
"Tôi..." Trông tôi lúc đó chỉ tầm ba bốn tuổi.
Tôi ngồi trên bậc thềm, tay cầm một cây kẹo mút còn to hơn cả mặt.
Tôi không hề có ấn tượng gì về chuyện này.
Giang Tuân Nhiên vào thư phòng, thấy thứ trong tay tôi thì có chút luống cuống và căng thẳng.
"Giang tiên sinh, anh giấu kỹ thật đấy."
Tôi cong môi, rúc vào lòng anh.
Sau này, Giang Tuân Nhiên kể về tấm ảnh hồi nhỏ.
Năm tôi ba tuổi, ông nội dẫn tôi đến nhà họ Giang chơi.
Giang Tuân Nhiên sáu tuổi dỗ dành tôi, cho tôi một cây kẹo mút siêu to.
Anh hỏi Mạnh Nam Thanh ba tuổi:
"Vậy sau này em gả cho anh nhé?"
Mạnh Nam Thanh ba tuổi không hiểu, nhưng lại muốn ăn kẹo.
Nên đã lí nhí đáp: "Vâng ạ."
Thế là.
Hai nhà định ra hôn ước.
Đúng là vừa đúng lúc.
Nhưng tôi chưa từng kể chuyện này với Giang Tuân Nhiên.
Tôi đã nhìn thấy một tia sáng trong đống tro tàn, và vừa hay lại thấy anh trong tia sáng ấy.
Hết
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.