28
Mỗi ngày tôi chạy khắp tòa nhà, gánh vác nhiệm vụ cải thiện cuộc sống cho cư dân.
Thỉnh thoảng, tôi gặp các “độc giả”, dáng vẻ cầm dao và xách giỏ của tôi đôi khi khiến họ giật mình.
Thậm chí, tôi đã dọa không ít độc giả bỏ chạy.
Nhưng điều kỳ lạ là, dù họ sợ hãi, nhưng lại để lại đánh giá 5 sao trên “bảng tin” ở tầng một của tòa nhà.
“Hay lắm hay lắm, cực kỳ đáng sợ!”
“Độc giả mười năm cũng thấy đáng sợ! Quá xuất sắc!”
“Bất ngờ quá! Khuyến khích đọc! Chương 377 về hầm ngục dưới lòng đất siêu kinh dị!”
Tất nhiên cũng có những đánh giá xấu.
“Chẳng đáng sợ chút nào!”
“Vô lý, viết cái gì mà nhàm chán, tình tiết dễ đoán trước, quá chán.”
Mỗi khi thấy những lời bình này, tôi đều chuyển lại cho NPC của các phòng tương ứng, để họ điều chỉnh cách dọa người.
Nhờ sự quản lý như vậy, tòa nhà ngày càng thu hút nhiều độc giả.
Chỉ là, có một điều mà tôi không thể thay đổi —
“Mọi thứ đều ổn, chỉ có điều tác giả không cập nhật nữa?”
“Không biết, chương cuối có nói rằng dạo này bận rộn, không thể viết tiếp.”
“Sao chỉ mới viết đến chương 405 rồi ngừng? Bỏ ngang sao?”
“Tác giả đi cầu hôn rồi! Trước đó còn nhờ độc giả góp ý cách cầu hôn! Nhưng có vẻ cầu hôn thất bại rồi, cũng không lên tiếng gì.”
“Tôi xác nhận người phía trên nói đúng, tôi còn đưa ra lời khuyên cho anh ấy nữa!”
Khi mới đến đây, chị gái áo đỏ đã nói với tôi rằng tòa nhà có 405 phòng.
Nhưng đã ở đây lâu rồi, tôi vẫn chỉ thấy tầng bốn có 5 phòng.
Tôi quyết định đi xem thử phòng 405.
29
Phòng 405 là một phòng trống.
Không phải phòng nào cũng có NPC, có những phòng chỉ để chuyển tiếp, không sử dụng.
Thỉnh thoảng, tôi cũng trang trí lại những phòng trống đó. Khi không muốn ở phòng 103 nghe cậu thanh niên dưới gầm giường và Tiểu Mỹ buôn chuyện điện thoại, tôi sẽ tìm một phòng thoải mái hơn để ở.
Nhưng phòng nhiều quá, phòng 405 lại quá xa, nên tôi chưa từng đến đó.
Tôi đẩy cửa bước vào, thấy trên tường trống trải của phòng 405 có một dòng chữ:
“Xin lỗi, tác giả có việc bận, tạm thời không cập nhật nữa.”
Ngày tháng ghi trên đó là từ một tháng trước.
Tôi nhìn dòng chữ đó thật lâu, rồi quay người đẩy cửa phòng 404 bước ra.
30
31 ngày trước.
“Các bạn ơi! Tối nay tôi sẽ cầu hôn bạn gái! Đã chuẩn bị hoa, nhẫn và bánh theo gợi ý của mọi người rồi!”
35 ngày trước.
“Mau giúp tôi chọn giày da đi, bộ vest đặt may đã có rồi! Tôi với cô ấy là bạn cùng lớp từ đại học, trước giờ toàn đi giày thể thao thôi, chưa từng ăn mặc chỉnh tề như vậy!”
40 ngày trước.
“Có ai biết cửa hàng hoa và bánh nào ở thành phố L không? Tôi muốn đặt để cầu hôn bạn gái.”
50 ngày trước.
“Cảm ơn lời khuyên của độc giả XXX hôm qua, tôi đã lén dùng bánh mì để đo kích cỡ nhẫn cho bạn gái thành công! Giờ cần gợi ý thêm một chút...”
99 ngày trước.
“Thật sự rất cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, cuốn sách này đã đạt kết quả rất tốt, lọt vào bảng xếp hạng.”
“Cũng cảm ơn bạn gái của tôi, cô ấy không chê trách tôi mải mê viết tiểu thuyết, luôn động viên tôi. Giờ tôi muốn cầu hôn cô ấy.”
“Tôi thực sự rất mong được đưa cô ấy về làm vợ. Haha, từ bộ đồng phục đến chiếc váy cưới, mọi người giúp tôi lên kế hoạch nhé!”
31
Hôm ấy, tôi điên cuồng mở tung từng cánh cửa trong tòa nhà.
Những NPC ma quái bị tôi dọa cho hét lên liên tục.
Tôi dần nhớ lại từng chi tiết nhỏ mà Lộ Thiên Minh đã chuẩn bị cho màn cầu hôn.
Những ký ức đã mất đi trong tâm trí tôi cũng từng chút từng chút hiện ra.
Tôi giơ tay chạm vào làn sương mù dày đặc trong hành lang, nhìn kỹ hơn mới thấy chúng đều là những dòng chữ chi chít.
Xen lẫn trong đó là những kỷ niệm giữa tôi và anh ấy.
"Hôm nay là ngày thứ 999 chúng ta yêu nhau. Xin lỗi em nhé, lương thực tập chưa phát, anh chỉ mua được một cái bánh nhỏ. Nhưng nó là loại sô cô la mà em thích nhất."
"Chậc, anh biết mà, em lại quên mang ô rồi. Anh đang xuống dưới đưa ô cho em đây! Nhân tiện thì ăn trưa cùng nhau nhé? Anh muốn kể em nghe về cái lãnh đạo ngốc nghếch của bọn anh."
"Chào em, bạn học à, phải chăng em nhặt được một thẻ mượn sách? Đúng rồi, đó là của anh..."
"Thật sao? Em cũng thích đọc sách à? Vậy em làm độc giả đầu tiên của anh có được không?"
"Tiểu Tinh, chúng ta ở bên nhau nhé?"
Và câu nói mà tôi chưa kịp nghe lúc đó — "Em làm vợ anh nhé?"
32
Khi ký ức của tôi dần trở lại, sương mù cũng từ từ tan biến.
Cuối cùng, tôi bước tới cuối hành lang tầng một, nơi đó tỏa ra ánh sáng trắng rực rỡ.
Trong ánh sáng ấy, có bóng dáng một người.
Tôi loạng choạng lao về phía ánh sáng, nhưng lớp sương mù dày đặc vẫn ngăn tôi tiến lên, dù chỉ một bước.
Dù không thể chạm vào anh, nhưng tôi vẫn nhìn rõ được người ấy.
Đó là Lộ Thiên Minh.
Đúng là anh.
Anh trông tiều tụy rất nhiều.
Rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, nhưng bộ râu lởm chởm và quầng mắt thâm đen làm anh trông già đi rất nhiều.
Tôi khóc, gọi tên anh, nhưng có vẻ anh không nghe thấy cũng không nhìn thấy tôi.
Đôi mắt đỏ hoe, anh chỉ lặng lẽ nhìn về một hướng nào đó.
Tôi cố nén nước mắt, lắng nghe những gì anh đang nói.
Anh nói:
"Tiểu Tinh, anh xin em, hãy tỉnh lại được không?"
"Tiểu Tinh, anh xin lỗi. Anh không nên hẹn em đến nhà hàng đó."
"Tiểu Tinh, xin em đừng bỏ anh lại một mình. Anh cầu xin em, đừng để anh một mình."
"Tiểu Tinh, em đã hứa sẽ là độc giả đầu tiên của anh mà. Không có em, anh không viết nổi một chữ nào cả."
"Tiểu Tinh, anh cầu xin em..."
33
Tôi đã nhớ ra tất cả.
Tôi và Lộ Thiên Minh yêu nhau từ thời đại học.
Ngày đó, khi tôi tình cờ nhặt được một thẻ mượn sách ở căng tin trường, tôi đã để lại thông tin liên hệ của mình trên sổ ghi chú ở căng tin.
Nhờ vậy, Lộ Thiên Minh đã tìm lại được thẻ mượn sách của anh, để cảm ơn, anh mời tôi một ly trà sữa.
Từ đó, chúng tôi quen biết nhau, cùng học một trường đại học, lại có nhiều sở thích chung, chúng tôi dần trở nên thân thiết, không giấu gì nhau.
Sau đó, anh tỏ tình với tôi và tôi đã đồng ý ngay lập tức.
Những tháng ngày bên Lộ Thiên Minh là những ngày tháng hạnh phúc. Dù phải đối mặt với cảnh chia ly khi tốt nghiệp, với sự khó khăn khi mới vào đời, nhưng chúng tôi vẫn luôn vui vẻ bên nhau.
Ngoài giờ học và công việc, Lộ Thiên Minh luôn dành thời gian viết tiểu thuyết, anh thường lén giấu hình bóng của tôi vào từng góc nhỏ trong câu chuyện.
Những cái tên như Tiểu Tinh — bạn học của nhân vật chính, hay "Tiệm Hoa Ngôi Sao" — cửa tiệm hoa trong truyện, thậm chí là những chiếc túi đựng bánh mì có hình ngôi sao.
Qua ánh sáng trắng, tôi thấy Lộ Thiên Minh đang ngồi bên giường bệnh, vừa mát-xa cơ bắp cho tôi theo hướng dẫn của bác sĩ, vừa gọi tên tôi.
34
Hôm xảy ra chuyện, Lộ Thiên Minh bí mật hẹn tôi đến một nhà hàng.
Đó là nhà hàng mà chúng tôi đã mong ước từ lâu. Khi mới tốt nghiệp, túi tiền eo hẹp, chúng tôi thường đứng ở cửa hàng bánh mì bên kia đường mua bánh mì giảm giá vào buổi tối.
Rồi ngồi xổm trước cửa hàng, vừa ăn bánh mì vừa nghiến răng thề: "Sau này kiếm được tiền, nhất định phải vào ăn một bữa!"
"Bò viên sốt tiêu phải gọi hai phần! Sườn cừu nướng ngũ vị phải kèm rượu vang đỏ!"
Nhà hàng có giá trung bình hai nghìn tệ một người, đối với chúng tôi lúc đó là một giấc mơ xa vời.
Sau này khi có lương, nhưng phải lần lượt chi trả tiền thuê nhà, mua máy tính, vé xe về quê, mua sắm đồ đạc, gửi tiền về cho gia đình...
Chúng tôi mãi không đuổi kịp được với tốc độ chi tiêu.
Với mức thu nhập ít ỏi, chúng tôi vẫn chưa thể đến đó một lần nào.
Lộ Thiên Minh rất áy náy, vì thế anh chăm chỉ viết tiểu thuyết hơn sau mỗi giờ làm việc.
Ông trời không phụ lòng người, tiểu thuyết của anh cuối cùng cũng có chút thành tựu, từng bước leo lên bảng xếp hạng, nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Cũng vào lúc đó, anh quyết định sẽ cầu hôn tôi vào ngày thứ 1999 chúng tôi quen nhau.
Thực ra tôi đã có dự cảm, vì vậy hôm ấy tôi đã chuẩn bị rất kỹ, ăn mặc chỉn chu, thậm chí còn xa xỉ không đi tàu điện ngầm, mà bắt một chiếc taxi.
Nhưng...
Chỉ vì quyết định nhỏ bé đó, tôi đã không thể tới nhà hàng, không thể tận tai nghe được lời cầu hôn của anh.
35
Tôi ngồi bệt xuống cuối hành lang và khóc nức nở.
Tôi cảm thấy may mắn vì mình chưa thực sự bỏ rơi Lộ Thiên Minh. Tôi vẫn có thể nhìn thấy anh.
Nhưng tôi bị mắc kẹt ở nơi này, không thể ra ngoài.
Các NPC bị mắc kẹt trong phòng.
Tôi bị mắc kẹt trong tòa nhà này.
Tiếng khóc của tôi khiến những NPC trong phòng trở nên hoảng loạn.
Từ phòng 103 vang lên tiếng hét giận dữ của chị gái áo đỏ: "Không được! Tôi nhất định phải ra ngoài cứu Tiểu Tinh!"
Ngay sau đó là tiếng đập cửa điên cuồng.
Giây tiếp theo, cửa bất ngờ mở ra.
Tôi ngấn lệ nhìn qua, không dám tin vào mắt mình — người mở cửa là bà Thôi .
Sau lưng bà, chị gái áo đỏ và cậu thanh niên dưới gầm giường cũng ngây ngẩn nhìn.
Bà Thôi mở cửa, bước ra ngoài, đi đến bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi và dỗ dành: "Ngoan nào, cháu gái ngoan, đừng khóc nữa. Chúng ta không khóc."
Ánh mắt của bà Thôi đầy yêu thương và dịu dàng, không hề giống với vẻ điên dại thường ngày.
Chị gái áo đỏ và mọi người ngẩn người nói: "Lần trước bà Thôi cũng mở cửa khi nghe thấy tiếng khóc của cháu gái."
Sau đó, bà lão lạc lối trong làn sương dày đặc.
Nhưng lần này khác, sương mù trong hành lang đã tan biến, Thôi bà cũng không bị lạc đường.
Chị gái áo đỏ quyết tâm bước theo bà Thôi ra ngoài: "Chết thì chết! Cũng không phải chưa từng chết qua!"
Chị ấy chạy một mạch đến bên tôi, sững lại một giây, rồi vui sướng kêu lên: "Không sao! Tôi không sao cả!"
Rất nhanh, cậu thanh niên dưới gầm giường và anh chàng ghế sofa da người cũng bế Tiểu Bảo ra ngoài.
Cánh cửa phòng 102 và 104 cũng mở ra. Cô y tá trực đêm cầm theo một chiếc kim tiêm, vừa đe dọa những bệnh nhân tâm thần đang lăm le bước ra, vừa hét lên với chị áo đỏ:
"Nhanh mang Tiểu Tinh qua đây! Tôi sẽ tiêm cho cô ấy!"
Hả?
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì người thợ làm bánh tóc vàng đã dẫn đám người bánh mỳ của mình ra ngoài, cùng chị áo đỏ đẩy tôi về phía cô y tá.
Cô y tá dứt khoát cầm kim tiêm, nhắm chuẩn xác đâm vào tay tôi.
Cùng lúc đó, tất cả các cửa phòng đều mở toang.
Mọi người kéo đến, giơ cổ tay có "chỉ số kinh hãi" lên.
Vô số ngôi sao nhỏ từ cổ tay họ bay ra, tụ lại vào chiếc kim tiêm của cô y tá.
Luồng sáng ấm áp chảy vào khắp tay chân và cơ thể tôi, khiến tôi cảm thấy mình nhẹ bẫng, như sắp bay lên vậy.
Bà Thôi nhẹ nhàng vỗ vào lưng tôi: "Không đau đâu, không đau. Ngoan ngoãn ăn uống, lớn lên thật tốt..."
Chị gái áo đỏ rưng rưng nước mắt: "Tiểu Tinh, tạm biệt nhé, mãi mãi không gặp lại. Cô phải sống thật tốt đấy."
Cậu thanh niên dưới gầm giường nắm tay Tiểu Mỹ, mặt đầy vẻ biết ơn: "Tiểu Tinh, cảm ơn cô. Cô và Lộ Thiên Minh đã tạo nên chúng tôi, mang đến cho chúng tôi một cuộc sống khác."
Người thợ làm bánh tóc vàng dựa vào khung cửa, cười với tôi: "Về rồi thì bảo với Lộ Thiên Minh đừng cho mấy thứ kỳ lạ vào bánh mì của tôi nữa nhé."
Tôi gật đầu theo bản năng, giây tiếp theo, tôi hoàn toàn mất đi ý thức.
36
Khi tỉnh lại, tôi đã ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Mắt tôi chưa mở ra được, chỉ có thể cố gắng cử động ngón tay.
Rồi tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Lộ Thiên Minh hét lên: "Bác sĩ! Y tá! Bạn gái tôi tỉnh lại rồi! Tiểu Tinh tỉnh rồi!"
Bác sĩ và y tá chạy đến. Tôi cũng dần lấy lại sức, mở mắt ra.
Trước mặt tôi, Lộ Thiên Minh trông y hệt như lúc tôi thấy ở cuối hành lang, tiều tụy và gầy gò.
Bác sĩ và y tá kiểm tra cho tôi.
"Rất tốt, vượt qua được rồi, có hy vọng lớn lắm."
"Ồ, các chỉ số cơ thể rất khả quan."
Lộ Thiên Minh nắm chặt tay tôi, không dám rời mắt.
Tôi giơ tay còn lại, chạm vào khuôn mặt anh.
Râu lởm chởm, chọc vào tay tôi.
"Lộ Thiên Minh..."
"Anh đây, Tiểu Tinh, anh đây!"
Lộ Thiên Minh vô cùng xúc động.
Tôi chậm rãi nói từng chữ: "Anh... tại sao... không..."
"Không gì cơ?"
"Không cập nhật truyện?"
Hả?
Lộ Thiên Minh nghĩ mãi cũng không ngờ được, sau khi hôn mê một tháng, câu đầu tiên tôi hỏi anh lại là vì sao truyện không được cập nhật.
"Anh... anh sẽ cập nhật ngay."
Lộ Thiên Minh ngơ ngác nhưng ngoan ngoãn đồng ý.
Nhìn vẻ ngốc nghếch của Lộ Thiên Minh, tôi bật cười:
"Ngốc quá, em đã trở về rồi."
Cảm ơn anh.
Chính nhờ tình yêu của anh mà linh hồn em mới có chỗ để nương náu.
37. Ngoại truyện
Sau khi tôi xuất viện, Lộ Thiên Minh đã tiếp tục cập nhật truyện.
Anh kể về vụ tai nạn xe của tôi và việc anh ấy cầu hôn lại thành công.
Các độc giả đồng loạt để lại bình luận: "Chúc hạnh phúc 999."
"Tác giả hãy hạnh phúc nhé!"
"Tai qua nạn khỏi, chắc chắn sẽ có phúc về sau! Gửi cho anh cả bộ thẻ nhắc cập nhật!"
Những lời chê bai chủ yếu là về việc tác giả có vẻ đang kéo dài truyện, thêm nhiều chi tiết không cần thiết.
Ví dụ, chuyện ma nữ áo đỏ treo cổ ở phòng 103, lại còn phải mô tả cốc trên bàn chứa rượu vang đỏ chứ không phải nước lọc.
Độc giả bình luận: "Cạn lời, sao trên bàn lại có ly rượu vang!"
Nhưng Lộ Thiên Minh vẫn cứ viết như vậy.
Vì...
Nếu bà Thôi mở cửa giúp, chị áo đỏ có thể băng qua hành lang không còn sương mù để đến phòng 104, cùng thợ làm bánh tóc vàng uống rượu.
Phòng tắm của căn hộ 103 có đủ các loại sữa tắm và kem dưỡng da.
Tiện cho anh chàng ghế sofa da người chăm sóc chiếc sofa của mình.
Trong tủ lạnh còn có thêm sữa và phô mai que mà trẻ con thích.
Cậu thanh niên dưới gầm giường và Tiểu Mỹ được đổi cho chiếc điện thoại mới có thể gọi video.
Và trong căn phòng 406 mới mở, có một cô bé đáng yêu đang ôm búp bê tìm người thân.
Nếu nhìn kỹ, trong nét mặt của cô bé ấy, lại có chút giống bà Thôi.
(Hết)
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.