10
Mọi người bàn bạc và cố gắng thử đủ mọi cách, cứ loay hoay mãi.
Giữa lúc đó, có vài đợt khách khác lại vào phòng.
Vừa bước vào, họ thấy cả đám ma đang tụ tập giữa phòng, líu ríu trò chuyện.
Một người trong số họ bật ra câu chửi: “Viết chán thế này à? Vừa vào đã lộ hết ma quỷ ra, chẳng có tí bí ẩn nào cả!”
Nói rồi, họ quay lưng bỏ đi, đóng sầm cửa lại, làm rung cả khung cửa.
Chị gái áo đỏ và bà Thôi kéo tôi vào phòng tắm, họ lục soát tôi từ trên xuống dưới ba lần.
Cuối cùng họ xác nhận:
“Thảm rồi, chắc chắn cô không phải là cư dân chính thức. Tối nay cô sẽ phải đi thôi.”
Tôi run rẩy hỏi: “Đi... đi đâu cơ chứ?”
“Chẳng biết được.”
Cậu thanh niên dưới gầm giường nhún vai: “Hầu hết chỉ đến một lần, hiếm lắm mới có người quay lại lần hai.”
Anh chàng ghế sofa da người cố gắng an ủi tôi:
“Tôi thấy những người vừa trắng sáng rồi biến mất, anh em của họ cũng chẳng mấy buồn. Không giống như khi tôi chết, anh em tôi buồn muốn chết.”
Anh ta nói tiếp: “Thế nên tôi nghĩ offline chắc cũng không quá tệ.”
Nói xong, anh ta bổ sung thêm một câu: “Dù sao cũng không có gì tệ hơn cái chết.”
Nghe vậy, tôi cảm thấy mình như được an ủi… nhưng lại không hẳn, vì...
“Tôi không nhớ mình đã chết như thế nào.”
Chết mơ mơ màng màng đã đành, giờ lại sắp offline một lần nữa cũng trong mơ hồ.
Tôi thảm quá mà!
11
Mọi người không thể tìm ra cách nào để cứu tôi.
Vì vậy, họ quyết định tổ chức một buổi tiệc tiễn biệt trước khi tôi "đăng xuất" vào lúc 12 giờ đêm nay.
"Dù sao cô cũng là cư dân của phòng 103. Dù chỉ ở đây một ngày thôi nhưng vẫn phải tiễn biệt đàng hoàng chứ" Tiểu Bảo nói.
"Dù cô không nhớ được lúc chết trông như thế nào, ít nhất cũng sẽ nhớ được dáng vẻ khi bị log out."
Tôi: "..."
Cảm ơn.
Cảm thấy được an ủi đôi chút.
Mọi người đều cố hết sức chuẩn bị cho buổi tiệc chia tay vui vẻ.
Chị gái áo đỏ vung tay một cái, một chiếc váy yếm đỏ có nơ bướm xuất hiện trên người tôi.
Chị ấy rất tự hào: "Thế nào? Tôi nhìn thấy mấy người mới đến mặc cái này, năm nay mẫu này đang hot đấy."
Tôi sờ nơ bướm trên tóc, thấy hơi thích thích.
Chỉ là không biết có thể mang theo được không.
Tiểu Bảo lấy ra sáu loại kem từ trong tủ lạnh: "Cô cứ ăn đi! Thích ăn loại nào thì ăn loại đó!"
Tôi chọn vị sô-cô-la, không hiểu sao cảm thấy vị này sẽ ngon.
Bà lão trong bếp lẩm bẩm: "Làm thịt dê hay là bò nhỉ?"
Anh chàng ghế sofa da người kéo tôi lại: "Đừng bận tâm đến bà ấy, bà ấy nói vậy thôi."
Rồi anh ta bắt đầu bật chức năng mát-xa của ghế, giúp tôi thư giãn toàn thân.
Không ngờ, thật sự rất thoải mái.
Cuối cùng, cậu thanh niên dưới gầm giường lôi ra một chiếc điện thoại từ đâu đó.
Mở giao diện trò chuyện, cậu ấy hơi ngượng ngùng hỏi tôi: "Cô muốn nghe bài gì không? Bạn gái tôi hát rất hay."
Tôi suýt sặc vì miếng kem.
"Gì cơ? Anh còn có bạn gái sao?"
12
Cậu thanh niên dưới gầm giường không vui chút nào.
"Câu này là sao? Sao tôi lại không thể có bạn gái chứ?"
Cậu ấy vuốt mái tóc vàng hoe của mình, nói: "Trước đây tôi cũng được các cô gái yêu thích lắm đấy."
"Không không, ý tôi là, anh vẫn còn liên lạc được với bạn gái của mình à?"
Tôi vội vàng giải thích rằng mình không có ý chê bai.
Thực ra tôi ngạc nhiên vì giao diện trò chuyện trên điện thoại. Nếu chỉ là phát lại ghi âm thì tôi đã không sửng sốt đến vậy.
Cậu thanh niên dưới gầm giường nhìn tôi một cái, tỏ vẻ khó hiểu: "Tất nhiên là liên lạc được rồi, cô chưa từng dùng điện thoại à?"
Tôi đương nhiên là đã dùng điện thoại rồi!
"Nhưng anh đã trở thành quỷ rồi mà!" Tôi ngạc nhiên kêu lên.
Vậy làm sao cậu ấy vẫn có thể liên lạc được với bạn gái của mình?
"Phì ha ha ha ha!"
Chưa kịp nói gì, chị gái áo đỏ đã bật cười.
Chị ấy vỗ mạnh lên vai tôi, cười rũ rượi: "Tiểu Tinh, cô đáng yêu quá đi! Cậu ấy vẫn có thể trò chuyện với bạn gái là vì…"
"Bạn gái cậu ấy cũng là quỷ đấy!"
Cậu thanh niên dưới gầm giường giải thích: "Cô ấy sống ở phòng 206, ngay tầng trên, cách vài phòng thôi."
"..." Tôi há hốc miệng, một lúc lâu không nói nên lời.
Cho đến khi muỗng kem trong tay tôi tan chảy, tôi mới nuốt nước bọt, hỏi từng từ một:
"Vậy, ở đây còn rất nhiều quỷ khác sao? Mọi người vẫn có thể ra ngoài à?"
13
"Có."
"Không."
Hả?
Câu trả lời lộn xộn khiến tôi bối rối.
Chị gái áo đỏ giải thích: "Ở đây tất nhiên còn nhiều quỷ khác, cứ mỗi một thời gian lại có thêm quỷ mới đến."
"Để xem nào, hiện tại đã có tới phòng 405 rồi."
Anh chàng ghế sofa da người bổ sung: "Chúng tôi nói là 'không' vì không thể ra ngoài được."
Anh ta giải thích: "Mỗi người, à không, là mỗi hồn ma đều có một căn phòng cố định, không thể tự ý sang phòng khác."
Cậu thanh niên dưới gầm giường giơ điện thoại lên: "Nhưng có thể dùng điện thoại liên lạc, chỉ là phải tiêu tốn rất nhiều điểm kinh hãi thôi. Đây là mẫu mới nhất đấy."
"Thì ra là vậy."
Tôi tiếc nuối nhìn về phía cửa phòng: "Giá mà có thể ra ngoài thì tốt."
Tiểu Bảo lắc đầu: "Không ra ngoài được đâu, nếu ra ngoài sẽ bị 'đăng xuất'. May mắn thì sẽ được đặt lại, nhưng sẽ mất hết ký ức."
"Bà Thôi cũng từng thử ra ngoài tìm cháu gái mình, kết quả là bị xóa sạch trí nhớ trở thành như bây giờ."
Mọi người đều cảm thấy thương tiếc: "Bây giờ nói chuyện cũng không rõ, đầu óc thì lờ đờ, chẳng nhớ được gì, thật đáng thương."
Đáng thương?
Tôi ngơ ngác, không biết ai đáng thương hơn, tôi hay bà lão, vì cả hai chúng tôi đều mất trí nhớ.
Nhưng khi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, tôi bỗng hỏi: "Nếu tôi bị 'đăng xuất' vào lúc 12 giờ đêm nay, vậy thì tôi ra ngoài một chút chắc cũng không sao nhỉ?"
Dù sao thì một con quỷ sắp hấp hối cũng chẳng sợ gì nữa.
14
Lời nói của tôi khiến mọi người sững sờ.
Nhưng khi nghĩ đến việc tôi sẽ "đăng xuất" vào lúc 12 giờ đêm nay vì không còn đủ điểm kinh hãi, họ lại thấy ngăn cản tôi có vẻ không hợp tình lắm. À không, là không hợp "quỷ" đạo.
Chị gái áo đỏ do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đồng ý: "Thôi được rồi, cô sắp bị đăng xuất rồi, muốn đi thì cứ đi đi."
Chị ấy nói: "Đợi đến khi bị đăng xuất tôi cũng muốn ra ngoài xem một lần."
Anh chàng ghế sofa da người, Tiểu Bảo và con ma trong tủ lạnh cũng im lặng.
Làm quỷ thật là buồn chán, chẳng lẽ họ không muốn ra ngoài xem thử hay sao?
Chỉ là họ không ra ngoài được thôi.
Chỉ có cậu thanh niên dưới gầm giường là khuyến khích tôi: "Đi đi! Đi xem thử đi!"
Sau khi tôi quyết định sẽ đi, cậu ấy liền lén lút lấy từ dưới giường ra một cái lọ thủy tinh.
Bên trong đầy những ngôi sao gấp bằng giấy.
"Nếu cô ra ngoài, có thể giúp tôi mang cái này cho bạn gái tôi không?"
"Cô ấy tên là Tiểu Mỹ, sống ở phòng 206, ngay tầng trên."
Ôi, cảm động quá. Dù người phải trả giá bằng việc bị 'đăng xuất' lại là tôi.
Đôi mắt tôi rưng rưng nhận lấy cái lọ.
Rồi cậu thanh niên dưới gầm giường nhanh chóng nhét luôn chiếc điện thoại vào tay tôi.
Tôi rất cảm động, vừa định mở lời, cậu ấy đã căn dặn:
"Lúc đưa lọ sao cho cô ấy, nhớ chụp một tấm hình nhé."
Hả?
Tôi ngây người ra.
Cậu thanh niên dưới gầm giường vừa ngượng ngùng vừa thành thật nói: "Thời nay quỷ cũng biết lên mạng cả rồi, ai mà biết bên kia mạng là người hay là quỷ? Lỡ như cô ấy trông... không được như tưởng tượng thì sao? Đó chẳng phải là lừa đảo qua mạng sao!"
Tôi: "..."
Tức giận, tôi nhét trả điện thoại lại vào giường: "Tôi từ chối!"
Quả nhiên, vọng tưởng vào sự chung tình của đàn ông không bằng hy vọng vào việc người chết sống lại.
15
Dù gì đi nữa, họ đã bị mắc kẹt ở đây suốt cả đời, đến khi có thể ra ngoài thì cũng là lúc "đăng xuất."
Tôi vẫn quyết định giúp cậu thanh niên dưới gầm giường tìm gặp Tiểu Mỹ, chỉ là sẽ không chụp ảnh, vì như vậy không được lịch sự.
Bà Thôi làm một bữa thịnh soạn, là món sủi cảo.
Dù biết chắc rằng sủi cảo này không phải làm từ thị.t người, nhưng tôi vẫn không dám ăn.
Lục lọi trong tủ lạnh một hồi, tôi lại tìm được một đống nguyên liệu nấu ăn tươi.
Thịt lợn, bò, dê, rau cải, cà chua, đậu que, cái gì cũng có đủ.
Nhìn mọi người, tôi đề nghị: "Để tôi nấu bữa cơm cho mọi người nhé."
Dù chỉ mới quen nhau trong thời gian ngắn, nhưng ai nấy đều rất tốt, rất chăm sóc tôi.
Trong căn phòng nhỏ bé này, trước khi tôi mở cửa ra ngoài và "đăng xuất", đây là điều duy nhất tôi có thể làm cho họ.
Chị gái áo đỏ bật khóc: "Tiểu Tinh, tôi không muốn cô bị ‘đăng xuất’ đâu."
Tôi cũng rất xúc động, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhắc nhở chị ấy: "Chị ơi, chị đừng khóc nữa, tôi sợ lắm."
Hai dòng lệ máu chảy xuống khuôn mặt tái nhợt của chị ấy, thật sự rất đáng sợ.
Trong tủ lạnh có nguyên liệu tươi, trong bếp cũng có đầy đủ gia vị.
Vì món sủi cảo chua của bà Thôi, lần này tôi quyết định không dùng giấm trong món ăn.
Bà Thôi không cảm thấy phật ý, vừa lẩm bẩm vừa giúp tôi bóc tỏi nhặt hành.
Dù tôi không nhớ liệu mình đã từng nấu ăn hay chưa, nhưng khi cầm lấy dụng cụ bếp, tôi như biết rõ cần phải làm gì tiếp theo.
Tôi làm món sườn cừu xào thì là, thịt bò hạt tiêu đen và một nồi canh sườn bắp ngô nấu củ mài, rất thơm và ngọt.
Chỉ có điều anh chàng ghế sofa da người bị vỏ củ mài làm ngứa, khiến cả cái ghế xoắn vặn đau khổ.
Món xào có thịt lợn xào ớt, trứng xào cà chua, đậu que rang khô và cải trắng xào chay.
Sáu món mặn, một món canh, kèm theo cơm trắng nóng hổi vừa hấp xong khiến tất cả cư dân trong phòng biến thành “quỷ đói”.
Cậu thanh niên dưới gầm giường và Tiểu Bảo đứng bên bàn cầm đũa, liên tục kêu gào: "Khi nào mới được ăn cơm vậy?"
16
Hành động ồn ào của họ khiến những người thuê phòng 102 và 104 bên cạnh cực kỳ không hài lòng.
“Có thể lịch sự một chút không?”
“Mai còn phải đi làm nữa, ồn chết đi được!”
Cậu thanh niên dưới gầm giường không chịu thua, hét lại sát tường: “Bọn tôi hôm nay ăn sườn cừu nướng thì là đấy!”
Chọc tức mấy người cho bõ ghét!
Người bên phòng kế chẳng những không giận mà còn bật cười: “Xí, đừng đùa chứ, ai mà không biết phòng 103 của các người chỉ có há cảo nước chua, lắm lắm thì thêm được kem và dưa chuột cà chua trong tủ lạnh, làm sao mà bằng bọn tôi ở ‘Tiệm Bánh Mì Nhân Thể’! Chúng tôi có cả đống bánh mì mới nướng đấy!”
Tiệm Bánh Mì Nhân Thể?
Tôi vừa bưng món ăn lên, vừa tò mò hỏi: “Phòng bên là tiệm bánh mì à?”
Chị gái áo đỏ lén dùng lưỡi cuộn một miếng thịt bò nhỏ rơi trên thớt vào miệng.
Vừa ăn vừa gật đầu: “Ừm, mỗi phòng ở đây đều có một chủ đề khác nhau.”
“Phòng 102 là bệnh viện tâm thần, toàn người điên ở đấy, chỉ có một y tá trực, nhưng tinh thần chị ta cũng không bình thường lắm.”
“Còn phòng 103 chúng ta là Ngôi Nhà Ấm Cúng, mọi người ở đây đều rất tốt.”
“Phòng 104 là Tiệm Bánh Mì Nhân Thể, có một thợ làm bánh và không rõ bao nhiêu nạn nhân. Dù sao thì thi thoảng cũng thấy từ các ổ bánh hình dạng cơ thể moi ra được bộ phận người.”
Tôi: “...”
Có thể thấy chị gái áo đỏ rất có tình cảm với phòng 103, đến mức đặt tên là Ngôi Nhà Ấm Cúng.
Nghe xong lời giới thiệu của chị gái áo đỏ, tôi nghĩ một chút rồi chủ động gõ tường bên phòng 104.
“Nếu không phiền thì lát nữa tôi sẽ mang một ít thịt bò xào tiêu đen sang cho các bạn, các bạn có thể kẹp vào bánh mì ăn.”
Phòng 104 im lặng.
Phải một lúc sau mới có một giọng yếu ớt vang lên: “Được thôi, nhưng tôi muốn thêm một cây kem nữa...”
Tôi bật cười: “Được, không thành vấn đề.”
Sắp đến lúc đăng xuất rồi, tôi rất vui lòng làm chút việc cho những “người thuê phòng” ở đây.
17
Món ăn rất ngon.
Tài nấu nướng của tôi được mọi người công nhận.
Trong khoảng thời gian đó, tôi đã hứa với phòng 104 sẽ mang thịt bò xào tiêu đen và kem, với phòng 102 là một bát canh sườn hầm bổ dưỡng.
Còn cậu thanh niên dưới gầm giường thì nhờ tôi mang cho Tiểu Mỹ ở phòng 206 một phần cơm hộp đầy yêu thương.
Nước mắt cậu ta lưng tròng: “Bên Tiểu Mỹ là ký túc xá đại học, lâu rồi họ chưa được ăn cơm nóng.”
Tiếc là họ không chết được, chỉ đành chịu đựng từng ngày như thế.
Ăn xong, thời gian đã là 10 rưỡi tối.
Bà Thôi giúp tôi chải lại tóc, buộc thành đuôi ngựa.
Chị gái áo đỏ và Tiểu Bảo giúp tôi đóng gói đồ ăn, chiếc váy đỏ của chị ấy có thể kéo dài vô hạn, cắt ra làm khăn gói rất tiện.
Tiểu Bảo lôi hết mọi thứ trong tủ lạnh ra, chỉ còn thiếu chưa mang cả cái tủ đi cho tôi.
Cậu thanh niên dưới gầm giường bẻ một miếng giường, cùng với anh chàng ghế sofa da người giúp tôi làm một món vũ khí.
Một đầu là cây gậy nhọn, đầu kia buộc con dao nhà bếp.
Họ còn làm cho tôi một chai xịt ớt từ bình dầu.
“Lỡ gặp phải ma quỷ thì cũng có cái mà tự vệ. Dù khả năng gặp quỷ ngoài cửa không cao lắm.”
Đúng 11 giờ, mang theo hy vọng của mọi người, tôi hít sâu một hơi rồi từ biệt:
“Mọi người ơi, tạm biệt nhé, tôi phải đi rồi, cảm ơn mọi người đã đón tiếp. Nếu có cơ hội thì mong chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Chị gái áo đỏ lại khóc, ôm chặt lấy tôi không ngừng nức nở.
18
Tôi đứng đối diện với cánh cửa, mọi người đứng phía sau tôi, cảm xúc phức tạp.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, hít sâu một hơi.
Kéo cửa ra.
Phía sau cánh cửa lẽ ra là một hành lang.
Cả hành lang bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, không trắng không xám.
Tôi thử đưa cây gậy buộc dao ra ngoài, con dao nhanh chóng bị phủ kín bởi lớp sương mù.
Tầm nhìn chỉ được nửa mét.
Tôi đeo túi trên vai, cánh tay xách thêm một giỏ thức ăn, ngực còn buộc theo cái đèn bàn lấy từ bàn học.
Tôi giơ cây gậy buộc dao lên, bước một bước về phía trước.
Phía sau vang lên tiếng nức nở của chị gái áo đỏ.
Tôi quay đầu lại lần cuối chào tạm biệt mọi người: “Tôi đi thật rồi, tạm biệt mọi người nhé.”
Tôi không dám nói lời gặp lại.
Vì tôi không còn tư cách để nói câu đó nữa.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.