1
Chị gái áo đỏ tóc dài đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ, đung đưa qua lại đến lần thứ ba mươi.
Chiếc lưỡi dài của chị ấy thè ra, cố gắng chạm tới ly nước trên bàn.
Nhưng vì sợi dây treo cổ từ trần nhà rủ xuống vẫn quấn chặt cổ chị ấy nên khoảng cách thiếu một chút. Dù cố hết sức đến đỏ mặt tía tai cũng không thể với tới.
Đến lần thứ ba mươi mốt, tôi không thể nhìn nổi nữa nên đành mạnh dạn đứng lên giúp chị ấy kê cao cái ly thêm chút.
Chị gái áo đỏ dùng lưỡi vén tóc qua một bên, ngạc nhiên nhìn tôi:
“Người mới à?”
Tôi không dám lên tiếng.
Chỉ hy vọng sau khi uống xong nước, chị ấy sẽ không tiếp tục lơ lửng qua lại ngoài cửa sổ nữa, vì tôi rất sợ.
Tôi lén lút lùi về góc phòng, giả vờ không nghe thấy tiếng của chị ấy.
Vừa hay ở góc đó có một chiếc ghế sofa đơn, tôi rụt rè ngồi xuống.
Ngay lập tức, một đôi tay to lớn và mạnh mẽ đỡ lấy tôi, không để tôi ngồi xuống: “Ở đây có quỷ rồi, cảm ơn nhé.”
Bị đỡ bất ngờ không kịp phòng bị, giới hạn chịu đựng của tôi cuối cùng cũng vỡ tan. Tôi hét lên một tiếng rồi hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.
---
2
Khi tôi mở mắt ra lần nữa, chị gái áo đỏ vẫn đang lơ lửng trước cửa sổ, chiếc lưỡi dài thượt thè ra.
Thỉnh thoảng chị ấy còn quay đầu lại nhìn tôi bằng đôi mắt trắng dã đáng sợ.
Tôi không nhịn được, lại bật khóc.
Tiếng khóc của tôi lần lượt thu hút xác trẻ em trong tủ lạnh, cậu trai trẻ dưới gầm giường, bà lão đang băm nhân bánh bao thị.t người trong bếp và cả anh chàng ghế sofa cường tráng bằng da người tôi vừa ngồi lên.
Đương nhiên, còn có cả chị gái áo đỏ.
Mọi người đứng xung quanh tôi, vừa tò mò vừa hào hứng: “Cô cũng thành quỷ rồi, sao còn sợ ma chứ?”
Bà lão làm bánh bao thị.t người không nói gì thêm, chỉ lẩm bẩm rồi quay vào bếp: “Đã được sáu người rồi. Sáu cái, phải làm thêm nhân bánh bao…”
---
3
Nửa tiếng sau, tất cả mọi thứ trong căn phòng này, không rõ là người hay quỷ, kể cả tôi, đều ngồi quanh bàn ăn.
Mọi người há mồm to ăn bánh bao ngon lành, vừa ăn vừa bình luận tài nghệ của bà cụ: “ Bà Thôi, lần sau có thể cho ít giấm hơn được không?”
Bà cụ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tôi đâu có cho giấm, thịt này vốn đã chua rồi.”
Thịt gì mà lại chua cơ chứ?
Dù biết mình đã trở thành quỷ nhưng tôi vẫn không thể nuốt nổi mấy chiếc bánh bao không rõ nhân bên trong này.
Tôi khéo léo từ chối: “Tôi chưa đói.”
Chị gái áo đỏ khuyên nhủ: “Ăn đi, không thì lát nữa bắt đầu làm việc rồi sẽ không có thời gian ăn đâu.”
Làm việc?
Tôi chột dạ, làm quỷ rồi mà vẫn chưa thoát được kiếp bán mình sao?
---
4
Rất nhanh sau đó, tôi hiểu được lời chị gái áo đỏ nói là gì.
Anh chàng ghế sofa da người còn chưa kịp ăn xong bát bánh bao của mình, đột nhiên lớp da bung ra.
Cả tấm da run lên: “Có người đến rồi.”
“Sao cơ?” Tôi vội vàng hỏi.
Nhưng chưa kịp nói thêm gì, tôi đã bị chị gái áo đỏ kéo nhét vào dưới bàn.
Ngay sau đó, tôi thấy vài người bước vào từ cửa.
---
5
Có bốn người bước vào.
Là người thật.
Họ còn mang theo hơi thở ấm áp của người sống, mùi hương tươi mới đầy sức sống.
Khoan đã, tươi mới?
Nhận ra mình dùng từ này để miêu tả người sống, tôi lại suýt bật khóc.
Nhưng tôi cố nín nhịn, dõi theo bốn người sống đang đi lại trong căn phòng.
Tôi nghe thấy họ nói: “Cẩn thận đấy. Hôm qua tôi xem xong mà không dám tắt đèn ngủ, phải chạy qua ngủ chung với chó nhà tôi, hôm nay nhất định phải cẩn thận hơn.”
Tôi nhíu mày, hôm qua hôm nay gì chứ, chẳng lẽ ngày nào họ cũng đến đây?
Lúc này, từ bếp vọng ra tiếng bà Thôi băm thịt, bốn người lập tức giật mình.
Một tia sáng trắng lóe lên, ngay lập tức có một người biến mất, chỉ còn lại ba người.
Rồi chị gái áo đỏ lại bắt đầu đung đưa trước cửa sổ, cánh cửa tủ lạnh kêu kẽo kẹt mở ra, lộ ra khuôn mặt ngây thơ của bé con bên trong.
Hai tia sáng trắng nữa vụt qua, lại thêm hai người biến mất.
Trước khi biến mất, tôi nghe thấy họ thốt lên: “Chết tiệt! Sợ quá! Không chịu nổi nữa, tôi không xem nữa đâu!”
“Hu hu hu, tối nay tôi lại không ngủ được rồi, đúng là tự làm khổ mình! Vừa sợ vừa muốn xem!”
Giờ đây, trong phòng chỉ còn lại một người trong số bốn người bước vào từ lúc nãy.
Người đó nhanh chóng quét mắt nhìn khắp phòng, rồi vội vã chạy ra ngoài.
Khi người đó vừa rời khỏi, mọi người trong phòng lại lần lượt chui ra từ các góc khuất.
6
Cậu thanh niên dưới gầm giường và bé con trong tủ lạnh cùng nhau hợp sức kéo chị gái áo đỏ từ cửa sổ xuống.
“Phù! Tạm được, hôm nay kiếm được ba điểm kinh hãi.”
Chị gái áo đỏ sau khi xuống đất thì vui vẻ khoe khoang: “Người đầu tiên offline nhìn thấy tôi rồi đó.”
Bà Thôi cũng tỏ ra hài lòng: “Người vừa offline đó cho tôi tận năm điểm kinh hãi.”
Nhưng thu hoạch nhiều nhất phải kể đến bé con trong tủ lạnh, nó dùng tay mũm mĩm của mình để đếm: “Tôi đã làm cho hai người offline, nhận được mười điểm kinh hãi. Còn người cuối cùng cũng cho tôi thêm một điểm nữa, tổng cộng là mười một điểm.”
Trong khi đó, cậu thanh niên dưới gầm giường và anh chàng ghế sofa làm từ da người tỏ ra không hài lòng: “Lũ khách này bất cẩn còn nhát gan nữa chứ, chẳng ai phát hiện ra chúng tôi cả!”
Sau khi mọi người chia sẻ xong, họ mới nhớ ra vẫn còn tôi. Cả đám cùng quay đầu hỏi: “Người mới, cô kiếm được bao nhiêu điểm?”
---
7
Tôi bối rối, bởi vì tôi tìm khắp người mình nhưng chẳng thấy điểm nào. À không, chính là thứ biểu thị điểm kinh hãi mà họ nói đến.
Thêm nữa, giống như cậu thanh niên dưới gầm giường và anh chàng ghế sofa, bốn người kia cũng hoàn toàn không nhìn thấy tôi đang trốn dưới bàn học.
Tôi bắt đầu hoảng hốt, giống như cảm giác duy nhất mình không hoàn thành KPI ở công ty: “Tôi... tôi chẳng kiếm được điểm nào cả.”
Chết thật, mới vào làm mà doanh thu đã bằng không rồi sao?
Chị gái áo đỏ vội vã an ủi tôi: “Không sao. Lát nữa cô cứ đứng ngay trước cửa, ai vào cũng sẽ thấy cô trước tiên. Như thế dù người ta offline sau, cô vẫn có thể kiếm được điểm.”
“Tôi sẽ làm như thế.” Tôi vội vàng đáp.
Chẳng mấy chốc, anh ghế sofa lại căng lớp da ra, anh ta vỗ nhẹ lên mình: “Có khách đến rồi, vào vị trí nào mọi người!”
Lần này, tôi được phân đứng ở vị trí gần cửa, trốn sau một chậu cây cao ngang người.
---
8
Ba người bước vào phòng lần này. Tôi nín thở, cúi người thấp xuống, cố với tay chạm vào chân của một trong số họ.
Người bị tôi chạm vào lập tức giật nảy lên như bị điện giật: “Aaaa”
Tiếng hét chói tai vang lên, người đó lập tức biến mất trong ánh sáng trắng.
Anh chàng ghế sofa vỗ nhẹ lên lớp da, ra hiệu cho tôi tránh đi chỗ khác.
Tôi vừa rời đi, anh chàng ghế sofa đã bung lớp da ra bao bọc lấy tôi vào bên trong. Thế nên khi hai người còn lại tìm đến sau chậu cây cũng chẳng thấy gì.
Nhưng thần kinh của họ đã căng như dây đàn, chẳng bao lâu sau, họ cũng lần lượt offline bởi chị gái áo đỏ và bé con trong tủ lạnh.
Sau khi họ rời đi, mọi người lại chui ra từ các góc khuất, hào hứng hỏi tôi: “Người mới, lần này cô kiếm được bao nhiêu điểm?”
---
9
Kiếm được bao nhiêu điểm?
Tôi ngẩn người, dưới sự thúc giục của mọi người, tôi tìm quanh khắp người, kiểm tra hết chỗ này đến chỗ kia, nhưng vẫn chẳng thấy gì cả.
“Tôi... tôi không có điểm nào cả!”
Cả đám bắt đầu hoang mang, họ kiểm tra lại cho tôi lần nữa.
“Lưỡi thì sao? Lưỡi có không?”
“Trên da đầu thì sao? Còn dưới lòng bàn chân nữa.”
“Phía sau lưng thì sao? Chị áo đỏ, cô giúp kiểm tra kỹ hơn... vẫn không có sao?”
Mọi người đều cảm thấy khó hiểu: “Sao lại không có được chứ?”
Không khí trở nên căng thẳng: “Không có điểm kinh hãi thì không trả nổi tiền thuê nhà, người mới phải offline rồi sao?”
“Cô ấy còn chưa có tài khoản kinh hãi nữa, chúng ta cũng chẳng chuyển điểm cho cô ấy được. Làm sao đây?”
“Không có điểm kinh hãi thì không trả nổi tiền thuê, cô ấy sẽ offline mất thôi.”
Nghe mọi người bàn tán, mồ hôi tôi vã ra như tắm.
Thế này là sao chứ? Làm người đã khổ lắm rồi, giờ làm quỷ cũng phải chịu cảnh bị KPI đè lên đầu sao?
Quan trọng hơn là, tôi đã biến thành quỷ rồi, làm sao mà còn offline được nữa?
Người biến thành quỷ là offline, vậy quỷ offline thì biến thành cái gì đây?
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.