(6/8)
“Bố, bố luôn tính toán giỏi, nhưng lần này, e rằng đến lúc tìm được người đó, em trai con đã bị kết án rồi.”
“Vậy tiền này… sau này con trả lại cho chúng ta, tính cả tiền chữa bệnh?”
Đôi mắt híp của ông sáng lên, giọng điệu đầy vẻ dò xét.
Có lẽ ông đoán được tôi sẽ không đồng ý nữa.
Tôi cũng không trả lời trực tiếp: “Bố, bố nghĩ xem nên giải quyết việc của em trai trước, hay là tính toán mấy món nợ vụn vặt này trước?”
“Bố, con còn cả thanh xuân tươi đẹp, con không thể đi ngồi tù đâu!”
Lời của em trai khiến bố tôi thở dài một tiếng: “Được, được, được, cái gì cũng không quan trọng bằng con trai của bố!”
Ông lấy từ trong túi ra thẻ ngân hàng đưa cho tôi: “Chuyển thế nào, con tự lo đi!”
Tôi không nhận lấy: “Bố lập tài khoản ngân hàng trên điện thoại đi, con sẽ chỉ cho bố cách làm. Đây là chuyện của cục cưng của bố, bố nên tự đi mà xử lý."
8
Tiễn gia đình cô gái kia xong, tôi mới từ từ quay sang nhìn mẹ: "Nhà của em trai khi nào thì bàn giao ạ?"
"Cuối năm là nhận rồi, chớp mắt một cái thôi!"
"Tốt quá. Con hiếm khi về, mẹ đi với con chọn vài món đồ mới cho nhà đi. Coi như con tặng trước cho em trai món quà mừng nhà mới."
Mẹ tôi cười rạng rỡ: "Được, được thôi!"
"Bố, trong thẻ chỉ còn lại ba nghìn, con dùng mua đồ nội thất cho em trai, được chứ?"
Ba nhìn mẹ, rồi quay sang tôi: "Đó vốn là tiền của con, con muốn chi thế nào cũng được."
Nói xong, ông đưa thẻ cho mẹ tôi. Mẹ tôi nắm chặt lấy nó: "Đi nào, mẹ dẫn con đến siêu thị!"
Trước kệ hàng siêu thị, mẹ chỉ vào đôi giày thể thao màu hồng hỏi tôi: "Con có thích đôi này không?"
"Khi còn nhỏ, mẹ toàn bắt con mặc lại đồ và giày của người khác, giờ nghĩ lại, mẹ thấy có lỗi với con."
Thực ra, mẹ tôi cũng là nạn nhân của tư tưởng trọng nam khinh nữ. Bố tôi luôn đẩy bà ra phía trước, bất kể chuyện gì cũng để bà đứng ra đối diện với tôi, nghĩ rằng như vậy tôi sẽ chỉ căm ghét mẹ.
Nhưng khi đi tiệm gà rán, chỉ có mẹ nghĩ đến việc đưa tôi theo, khi tôi bị thương, chỉ có bà bôi thuốc cho tôi, suốt bốn năm đại học, cũng chỉ có mẹ gửi tiền sinh hoạt cho tôi ba lần.
Những chuyện nhỏ nhặt ấy có lẽ chẳng bằng một phần mười của một người mẹ thực sự, nhưng trong hơn hai mươi năm cuộc đời tôi, chúng đã là vô cùng quý giá.
"Mẹ, bây giờ con có nhiều giày lắm rồi. Còn đôi giày của mẹ có vẻ hơi cũ rồi, mẹ chọn một đôi đi."
Sau một chút do dự, tôi bổ sung: "Tính vào ba nghìn đó."
Mẹ liếc nhìn xuống chân mình, cười ngượng: "Mẹ ở nhà làm việc nhà thôi, cũng không cần giày gì tốt cả."
Thế nhưng ánh mắt mẹ vẫn không ngừng dõi theo các kệ hàng, cuối cùng dừng lại ở một đôi giày da màu nâu không xa.
"Mẹ thử đi, con cũng chưa bao giờ tặng gì cho mẹ, lần này coi như lần đầu tiên."
Có lẽ cũng là lần cuối cùng.
Khi ra khỏi siêu thị, cả hai tay tôi và mẹ đều đầy túi xách, ba nghìn đã dùng hết, tôi còn phải bỏ thêm bốn trăm. Khi trở lại bệnh viện, phòng bệnh không còn một ai. Hỏi y tá, tôi mới tìm được em trai đang ở ngoài phòng phẫu thuật.
Nó ngồi bệt trên ghế, tay cuốn băng, mặt mày ngây dại.
"Mẹ hỏi con, rốt cuộc bố con bị sao vậy?" Mẹ ngồi xuống bên cạnh, mặt lo lắng.
"Bố lúc nãy... lúc nãy đột nhiên đi vệ sinh, nhưng lâu lắm không thấy quay lại. Con qua xem thì thấy bố nằm gục dưới đất."
"Bác sĩ nói bố bị xuất huyết não cấp tính, vẫn chưa biết sẽ ra sao..."
Mẹ tôi lập tức rơi hai hàng nước mắt. Thế nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một sự nghi hoặc.
Em trai tiêu mất mười hai vạn, chỉ có tay bị thương, sao bố tôi lại nghiêm trọng hơn nó?
Chẳng lẽ... vận rủi của nó vẫn còn phía trước?
Không biết đã đợi bao lâu ngoài phòng phẫu thuật, khi bác sĩ ra mặt mày nặng nề: "Xin lỗi, bệnh nhân bị xuất huyết quá nhiều, xin chia buồn."
Mẹ tôi sững người, sau đó đập tay lên đùi mà khóc nức nở.
Em trai tôi cũng đầy hối hận: "Tối qua bố vì chuyện của con mà cả đêm không ngủ ngon, bố vốn đã cao huyết áp, chắc là không chịu nổi mới..."
Hệ thống không phải nói sẽ khiến họ sống trong đau khổ suốt đời sao? Sao lại chết chứ?
Nếu đây là kết cục của bố tôi, vậy thì em trai...
Tôi thương hại nhìn nó: "Em không cần tự trách."
Dù gì thì sắp tới, em cũng có thể đoàn tụ với ông ấy rồi.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.