(5/8)
Tôi sẽ không từ bỏ lương tâm vì tiền, nhưng tôi phải nỗ lực hết mình.
Tôi sẽ dùng số tiền kiếm được để chấm dứt vận rủi của mình và áp dụng những kỹ năng đã học để bắt đầu một cuộc sống mới.
Tôi muốn họ cả đời phải chìm trong đau khổ.
Cứ mỗi khi tôi tích đủ 5 vạn, tôi lại hỏi hệ thống một lần. Cho đến ngày tôi tích đủ 20 vạn, hệ thống trả lời tôi:
[Những năm qua tôi đã hồi phục khá tốt, tôi đang rất nóng lòng muốn được giải phóng. Khi họ tiêu hết số tiền cuối cùng, nhớ đến gặp tôi.]
"Có ý gì?"
[Tôi có thể rời đi ngay khi nhiệm vụ kết thúc, nhưng chẳng lẽ cô không muốn tạm biệt tôi sao?]
"Cậu đi rồi, họ sẽ…"
[Yên tâm, những tội lỗi mà họ đáng phải chịu, sẽ không thiếu một cái nào đâu.]
20 vạn gần như đã được tiêu hết, tôi cũng nên đi gặp nó để nói lời tạm biệt rồi.
7
Khi tôi tới bệnh viện, lúc đó đã là buổi chiều.
Trong phòng bệnh ngoài bố mẹ tôi và em trai, còn có hai người đàn ông to con.
“Nghiên Nghiên!”
Mẹ tôi vừa nhìn thấy tôi như gặp được cứu tinh, liền lao tới.
Tôi lùi nửa bước để tránh đi.
Bà ngượng ngùng đứng đờ ra đó.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Em trai tôi ánh mắt lảng tránh: “Chị, tôi đâu có làm gì cô gái đó đâu!”
Một trong hai người đàn ông to con cười khẩy một tiếng rồi kể lại sự việc.
Lúc này tôi mới biết, thằng nhóc Đường Phong hôm đó sau khi mua nhà đã uống say, đi mời rượu một cô gái ở bàn bên cạnh.
Nhưng khi bị từ chối, nó cảm thấy mất mặt nên giằng co, còn gọi đám bạn thân của mình cùng kìm giữ cô gái đó.
Cô gái giãy giụa và chửi mắng bọn họ mấy câu, Đường Phong tức giận cầm chai bia lên, nhưng tay lỡ trượt khiến chai bia văng trúng một người khách ở bàn khác.
Người kia tính khí còn nóng hơn, hai bàn ngay lập tức đánh nhau loạn xạ.
Không ai ngờ rằng người kia lại mang theo dao lò xo, đâm một nhát làm đứt gân tay của Đường Phong.
Sau đó, nhóm người đó bỏ trốn, Đường Phong biết mình đuối lý nên không dám báo cảnh sát, cứ tưởng chuyện đã qua rồi.
Nhưng chiều hôm qua, gia đình cô gái tìm đến nhà, bố mẹ tôi mới biết sự thật.
“Quán nướng có camera giám sát, chúng tôi cũng đã đến đồn cảnh sát rồi. Em họ tôi dù chưa bị tổn hại thực chất, nhưng nếu có thể hòa giải, thì chúng ta cứ hòa giải, nếu không, các người hãy chờ bị kiện đi.”
“Cố ý hiếp dâm chưa thành cũng là tội, huống hồ em trai cô còn tụ tập gây rối, tội chồng thêm tội. Dù sao em gái nhà chúng tôi cũng không thể để bị ức hiếp trắng trợn như vậy, các người mau chóng suy nghĩ cho kỹ!”
Người còn lại cũng lên tiếng.
Trong lòng tôi không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, có chút ghen tỵ với cô gái đó.
Cô ấy có gia đình đứng ra bảo vệ, còn gia đình tôi thì chỉ biết nhờ tôi dọn dẹp hậu quả.
“5 vạn đúng không? Bố, bố lấy tiền còn lại trong thẻ…”
“Làm gì còn tiền? Tiền không phải đã dùng hết để chữa cho em trai con rồi sao?”
Bố tôi tựa lưng vào ghế, ôm lấy eo, rồi nháy mắt với tôi.
Mẹ tôi cũng nói thêm: “Nghiên Nghiên, con có thể hỏi mấy người bạn trong thành phố của con được không? Xem xem có ai giúp được em trai con ấy. Nó… nó cũng không phải cố ý!”
“Chị, tôi chỉ là uống say thôi, ai bảo cô ta mặc như vậy, cũng không thể trách tôi được!”
Lời vừa dứt, người đàn ông tự xưng là anh họ của cô gái liền đứng dậy định ra tay, người kia vội kéo anh ta lại.
Tôi chỉ mong họ nhanh chóng dùng hết số tiền đó, nên nghiêm túc nói:
“Hai anh à, nếu không thì như thế này, các anh hãy báo với cảnh sát rằng chúng tôi không muốn hòa giải. Đến lúc đó, các anh xử phạt thế nào cũng được, ngồi tù thì ngồi tù, tiền bồi thường cũng không thiếu một xu!”
Tôi vừa dứt lời, trong phòng liền im lặng mấy giây.
“Nghiên Nghiên, mày điên rồi à?”
“Đồ vô ơn, mày đang nói linh tinh cái gì thế?”
“Chị, chị không thể hại tôi được!”
Ngay cả anh họ của cô gái cũng ngạc nhiên: “Nếu các người đã thật sự tính vậy, thì chúng tôi đi về là được rồi?”
“Đừng, đừng đi!"
Mẹ tôi vội kéo tay tôi: “Nghiêm Nghiên, nó là em trai mày, sao mày lại nói những lời ngớ ngẩn như vậy?”
Tôi lớn tiếng hỏi ngược lại: “Vậy thì mẹ nói xem phải làm sao?”
Ánh mắt tôi lần lượt quét qua từng người, sắc mặt ai cũng càng lúc càng nặng nề.
“Người ta đã báo cảnh sát rồi, có bằng chứng rõ ràng. Các người thật sự nghĩ có thể bảo vệ em trai con suốt đời sao?”
Bất chợt, mắt bố tôi sáng lên: “Liệu có thể bắt người làm em trai mày bị thương bồi thường không? Vậy thì coi như huề!”
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.