Chương 4
Avatar Khung avatar
8501 Chữ

(4/8)

5

Tối hôm đó, mẹ tôi lại gọi điện: "Nghiên Nghiên, mẹ thấy khó chịu trong lòng, muốn nói chuyện với con."

"Có chuyện gì vậy?"

"Hôm nay mẹ phục vụ hai bố con họ, bận túi bụi, kết quả chỉ vì mẹ làm vỡ một cái ly, bố con đã mắng mẹ một trận. Em con cũng khó chịu vì mẹ khóc lóc làm ồn, cản trở nó xem video. Tay mẹ bị cắt chảy máu mà chẳng ai an ủi…"

"Con cũng thấy mẹ rất phiền." Tôi cắt ngang: "Từ nhỏ đến lớn, cứ mỗi lần gặp chuyện là mẹ lại khóc, động chút là nổi nóng, con chịu đựng mẹ đủ rồi."

"Mày…"

"Mẹ lại muốn mắng con sao? Hay lại muốn nói mẹ vất vả thế nào, rằng mọi khổ đau của mẹ đều là tại con?"

Tôi nhớ có lần mẹ bị bố tát một cái, mẹ một mình trốn trong phòng khóc, tôi đưa cho mẹ một tờ giấy ăn.

Nhưng mẹ đẩy tôi ra, còn lớn tiếng hỏi sao tôi lại là con gái?

Mẹ nói: "Nếu không phải vì nuôi mày, cái nhà này đã không tốn kém nhiều khoản vô ích như vậy. Bố mày sẽ không nóng tính như thế, còn tao cũng sẽ không bị đánh. Mày có thể hiểu chuyện được không?"

Nhưng rõ ràng tôi chẳng làm gì cả, quần áo tôi mặc là đồ cũ của chị hàng xóm, giày của tôi thường xuyên không vừa chân.

Tôi không hiểu rốt cuộc mình đã tiêu tốn của họ bao nhiêu tiền mà lại phải chịu sự căm ghét như vậy.

"Mẹ à, con không còn là con bé mang tiếng là gánh nặng ngày xưa nữa rồi. Bây giờ con có thể tự mình đi thật vững và thật nhanh, những tiếng nói cản trở con, con sẽ không nghe."

Hai ngày sau, có lẽ vì bận chăm sóc hai cha con họ, mẹ không liên lạc với tôi.

Cho đến tối thứ sáu, mẹ nói trong phòng bệnh bỗng xuất hiện một nhóm người, bắt em tôi bồi thường tiền, nếu không sẽ kiện.

Tội hiếp dâm.

Họ đòi năm vạn.

Mẹ nói trong thẻ còn lại năm vạn ba, không cam tâm đưa hết cho họ.

Năm vạn ba.

"Ngày mai là thứ bảy, con sẽ về một chuyến. Có chuyện gì thì đợi con về rồi tính."

6

Năm năm trước, tôi suýt chút nữa đã nhảy xuống từ sân thượng.

Khi đó, tôi vừa tốt nghiệp đại học, liên tục gặp khó khăn trong việc tìm việc làm. Khó khăn lắm mới vào được một công ty, ai ngờ ngày thứ hai đã bị yêu cầu đi tiếp khách và uống rượu.

Tôi tưởng rằng mình có thể cố gắng chịu đựng, nhưng khi bàn tay bẩn thỉu luồn vào trong váy tôi, tôi sụp đổ và bỏ chạy khỏi phòng bao.

Vừa về đến phòng trọ trong làng thành phố, em trai tôi liền gắn thẻ tôi vào nhóm gia đình: [Đường Nghiên, chị xem xe mới của tôi có ngầu không? Mỗi tháng chỉ cần trả góp hai nghìn, đối với một sinh viên đại học như chị, không thành vấn đề chứ?]

Ngay sau đó là bức ảnh của một chiếc xe hơi màu đen.

Mẹ tôi liền tiếp lời: [Con cũng đã tốt nghiệp, đến lúc phải san sẻ gánh nặng với gia đình rồi!]

Bố tôi cũng nói tiếp: [Mẹ con nói rất đúng.]

Tay tôi cầm điện thoại run không ngừng.

[Nếu điều các người cần là tiền âm phủ, vậy thì đừng nói là hai nghìn, hai mươi triệu tôi cũng sẽ đốt đúng giờ cho các người!]

Gửi xong tin nhắn đó, tôi chán nản rời khỏi nhóm gia đình.

[Triệu hồi thành công...]

Đột nhiên, một giọng nói máy móc vang lên, hấp dẫn sự chú ý của tôi.

"Ai đó?"

[Hệ thống này mang tên "Vận Rủi Giáng Xuống", được sinh ra từ sự oán hận. Chính nỗi oán giận chất chứa suốt hai mươi năm qua của cô đã triệu hồi tôi. Tôi thích thú với việc trả thù, nhưng cô cần phải thể hiện đủ sự thành tâm để xứng đáng với điều đó.]

Thành tâm…

"Tiền." Tôi trả lời thẳng thắn.

Bởi vì nghèo, tôi đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở.

Tôi nghĩ rằng tiền là thứ tốt đẹp nhất.

"Nhưng tôi vẫn chưa có tiền." Tôi nói thêm.

Hệ thống trả lời tôi: [Vận rủi sẽ luôn theo sát cô, khi thời cơ chín muồi, nó sẽ giáng xuống.]

Tôi khẽ lặp lại câu nói đó, vừa vội vàng lục tìm trong túi một chiếc thẻ ngân hàng: "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, chỉ cần cậu giúp tôi!"

[Ràng buộc thành công...]

[Sau này, mỗi lần cô nạp tiền vào thẻ, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn một chút. Ai tiêu tiền từ thẻ này, tôi sẽ giáng xuống họ...]

Để kiểm chứng xem hệ thống có thật sự hữu dụng hay không, tôi dùng chính mình làm chuột bạch, chuyển mười tệ vào thẻ và tiêu nó vào sáng hôm sau.

Kết quả là vừa bước ra khỏi tiệm ăn sáng, tôi đã bị một chiếc xe điện tông ngã, mu bàn tay bị trầy xước.

Sau khi vết thương đã đóng vảy, tôi cố tình cào rách nó, để lại một vết sẹo mãi mãi...như một lời nhắc nhở bản thân phải cố gắng kiếm tiền.

Tôi không hề cảm thấy việc tiêu tiền để đổi lấy vận rủi là không đáng, vì chỉ cần họ còn tồn tại, họ sẽ luôn tìm cách moi tiền từ tôi.

So với việc bị họ đeo bám suốt đời, tôi thà dùng số tiền đó để giao dịch với hệ thống. 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.