Chương 4
Avatar Khung avatar
33633 Chữ

22

Lần tiếp theo tôi gặp Tần Dụ Lễ.

Tôi không ngờ lại là qua một video được đăng tải bởi tài khoản tin tức trên mạng.

Dù cả video không nhắc đích danh tên ai nhưng cùng với thông tin về loại vaccine cao cấp vừa được đưa ra thị trường gần đây, chủ đề này nhanh chóng leo lên bảng tìm kiếm hot nhất.

Không còn đơn thuần là những lời bất mãn của một nghiên cứu sinh tiến sĩ từ trường đại học hàng đầu, câu chuyện này đã trở thành một cơn bão dư luận.

Nội dung video nói rằng phòng thí nghiệm của vị giáo sư nọ đã dành nhiều năm nghiên cứu một loại thuốc tiêm để chữa trị một căn bệnh. Vì vậy, anh đã đi khắp thế giới để tiến hành nghiên cứu khép kín. Trước khi hoàn thành, giáo sư từng tuyên bố rằng bằng sáng chế sẽ được miễn phí cho toàn thế giới.

Nghe thì rất hay nhưng cuối cùng sau khi phát minh ra, anh lại đi ngược với những gì đã nói, bán bằng sáng chế với giá cao cho các tập đoàn dược phẩm tư nhân. Điều này dẫn đến việc loại thuốc đó trở nên đắt đỏ và khó tiếp cận. Người ta nói giáo sư đã phụ lòng tin tưởng và kính trọng của các học trò dành cho anh.

Phía dưới phần bình luận rất nhiều người chửi rủa giáo sư là kẻ giả tạo, vô đạo đức. Một số người thậm chí viết tắt tên của Tần Dụ Lễ, khiến làn sóng công kích lan rộng, những lời xúc phạm không thể nặng nề hơn.



23

Tôi chưa từng hỏi Tần Dụ Lễ về nguồn gốc số tiền anh đã cho tôi vay trước đây. Giờ xảy ra chuyện này, khó tránh khỏi việc liên kết các sự việc lại với nhau một cách tinh tế.

Phải gọi điện thoại suốt một ngày một đêm, cuối cùng tôi mới liên lạc được với anh.

Nhưng người bắt máy lại là Tần Luật Thâm – anh trai của Tần Dụ Lễ.

Bên kia im lặng rất lâu cuối cùng anh ta mới lên tiếng, chỉ hỏi đúng một câu:

“Cô còn muốn em trai tôi nữa không?”

“Nếu muốn... thì đến bệnh viện tâm thần ở Bắc Sơn - Thanh Bắc mà gặp.”

Lời nói như sét đánh ngang tai, tôi lắp bắp một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình:

“Anh… anh cả, đừng đùa kiểu đó…”

Đầu dây bên kia lại im lặng một lúc lâu. Sau đó giọng nói mang ý cười khẩy của Tần Luật Thâm vang lên:

“Trò đùa này cô không chịu nổi, nhưng nhà họ Tần tôi lại chịu nổi đấy.”



24

Khi tôi đến bệnh viện tâm thần.

Dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, tôi vẫn không thể tưởng tượng nổi…

Vị giáo sư ngành y sinh học nổi tiếng, người mà trước giờ luôn tao nhã và uyên bác trong cách nói chuyện, lúc này lại nằm trên một chiếc giường sắt. Tay chân bị trói chặt như một con thú, những vết bầm tím chằng chịt khắp người. Cổ tay trái được băng bó với lớp băng trắng thấm đỏ.

Anh quay lưng về phía tôi, trên tấm lưng gầy gò lộ rõ xương sống, chiếc áo sọc bệnh nhân mỏng manh không thể che hết làn da trắng bệch bệnh tật.

Qua ô kính nhỏ trên cửa, tôi nhìn vào trong mà không thể kìm được tiếng thốt lên:

“Anh ấy thế này bao lâu rồi? Sao lại thành ra như vậy…”

Tại sao tôi không hề nhận ra điều gì cả?

Bệnh án dán trên cửa phòng ghi rõ: Trầm cảm nặng, rối loạn lo âu, tâm thần phân liệt.

Nếu nói tôi không sốc, thì chắc chắn là nói dối.



25

Tần Luật Thâm đưa cho tôi một tập hồ sơ dày và một cuốn sổ ghi chép.

Vừa mở tập hồ sơ ra, đập vào mắt tôi là một bức ảnh cũ.

Bức ảnh cũ kỹ ngả vàng như từ thập niên 90. Mép ảnh bị mòn và sờn, trông như đã được người ta cầm lên xem cả trăm lần. Thoạt nhìn đây chỉ là một tấm ảnh chụp chung của cán bộ thôn.

Nhưng điều trùng hợp là ngôi làng này chính là nơi cha tôi sinh ra và lớn lên.

Nhà họ Đồng chúng tôi nhờ đào khoáng sản mà giàu lên chỉ sau một đêm, mất 20 năm mới có được cơ nghiệp đủ để ngồi chung mâm với nhà họ Tần.

Ban đầu, tôi không hiểu tại sao Tần Dụ Lễ lại giữ một bức ảnh như vậy. Nhưng rồi ánh mắt tôi bị thu hút bởi hai đứa trẻ ở góc bức ảnh.

Đứa nhỏ đang ngồi trên vai một cậu bé, chân ngắn khua khua. Cô bé có đôi mắt hồ ly lém lỉnh bám tường nhìn trộm người lớn chụp ảnh.

Nhìn kỹ, đôi mắt ấy chính là tôi và Tần Dụ Lễ khi còn nhỏ.
Bất chợt tôi có cảm giác như mình bị mất trí nhớ.

Nhưng dù lục tung ký ức, tôi vẫn không thể nhớ ra bất kỳ điều gì liên quan đến chuyện này.

Và rồi khi lật tiếp hồ sơ, những thắc mắc của tôi cuối cùng cũng được giải đáp.

26

*Nhật ký của Tần Dụ Lễ*

Bị người đàn ông đó bắt cóc và nhốt trong ngôi làng hẻo lánh này đã bốn năm.

Đôi khi, tôi tự trách tại sao trí nhớ của mình lại tốt hơn những đứa trẻ đồng trang lứa, tại sao tôi không thể quên đi nơi mình từng thuộc về để sống lay lắt ở đây.

Đúng là một kiểu *bất lực có điều kiện* đáng thương.

Tôi từng nghĩ mình đã quên cảm giác đau là như thế nào. Phần lớn thời gian, ngay cả khi bị đánh đến ngã nhào trên mặt đất, tôi vẫn có thể tách biệt giữa thân xác và linh hồn mà tự hỏi: bị đánh bằng cây tre thì đau lâu hơn, hay bằng khúc củi thì ê ẩm hơn?

Con bé đáng ghét đó lại đến nữa rồi.

Tôi thật sự muốn nó biến đi cho khuất mắt.

Nhưng khi nó đến gần, thổi lên đầu gối dính cát lẫn vết máu của tôi và cười ngốc nghếch như một kẻ khờ, tôi đã có khoảnh khắc yếu lòng, đến mức đôi mắt cay xè.

Nhưng rất nhanh sau đó tôi lại quát nó giả vờ vừa thôi, biến đi cho xa.

Và hậu quả của lời quát ấy là tôi bị người đàn ông đó đá thêm vài cú nữa.

Thế nhưng, tôi cũng không đáng thương đến mức phải nhận lấy sự thương hại của một con bé. Mà lại là con bé từng khiến tôi suýt bị đánh chết khi đi mách lẻo lúc tôi gần trốn thoát khỏi ngôi làng quỷ quái này.

Đôi khi, tôi không hiểu nổi Đồng Tiền rốt cuộc nghĩ gì.

Người lớn và trẻ con trong làng đều tránh xa người đàn ông đó, nhìn thấy là phải né đi, tỏ rõ thái độ khinh bỉ. Vậy mà chỉ có một mình nó ngày ngày chạy đến căn lều rách nát của chúng tôi, cười như một con ngốc, đòi tôi đưa nó đi chơi.

Nhưng cũng chính con bé đáng ghét ấy, vào mùa đông, đã ôm một tấm chăn bông chui vào chiếc giường gỗ của tôi, khiến người đàn ông đó không ưa nhưng không thể chửi mắng thẳng. Nó còn lén đưa tôi thuốc trị thương, bảo tôi bôi lên, rồi lại nói những lời ngớ ngẩn như "thổi là hết đau." Nó nhớ rõ tôi không ăn được đồ cay, mỗi ngày đều lén mang bánh bao cho tôi.

Ngày qua ngày, năm qua năm trôi qua như thế.

Có lẽ tôi đã chai lì hoặc cũng có thể vì người đàn ông đó bị gãy chân nên những trận đòn cũng nhẹ tay hơn.

Cuối cùng, tôi đã quen với cuộc sống nơi vùng quê hẻo lánh này, gần như quên mất mình là một đứa trẻ bị bắt cóc.

Nhưng ông trời đâu để tôi được sống yên ổn.

Ngay lúc tôi nghĩ rằng chỉ cần chịu đựng, tôi cũng có thể vượt qua, thì mọi chuyện sụp đổ trong chớp mắt.

Ngày hôm đó tôi từ trên núi trở về, mang theo một gùi củi khô và một con thỏ. Tôi định đưa con thỏ cho Đồng Tiền, để xem vẻ mặt vui sướng ngốc nghếch của nó.

Nhưng chưa kịp vào làng, tôi đã thấy cửa các nhà đều mở toang, trống rỗng.

Điều này vô cùng bất thường.

Hàng trăm suy nghĩ xoáy sâu trong đầu tôi.

Mang theo nỗi bất an tôi chạy đến nhà Đồng Tiền, nhìn thấy người chen chúc đông đúc trước cửa nhà nó, tôi như có linh cảm chẳng lành.

Tôi muốn cao thêm vài chục cm để xông vào bên trong nhưng mấy bà mấy ông trong làng tụ tập đông như kiến, chật kín cả lối. Những từ ngữ rời rạc len vào tai tôi như từng nhát dao: “Cưỡng bức,” “không phải người,” “mới có mấy tuổi”.

Tôi đau đầu vì những lời bàn tán ồn ào vây quanh, cố chen vào trong.

Cảnh tượng trước mắt khiến tôi bàng hoàng, suýt nữa thì ngã quỵ.

Cô bé nằm trên giường, cơ thể trantruong chỉ còn mặc mỗi chiếc quần nhỏ, ướt sũng nước, người đầy vết bầm tím xanh xao.

Tôi lao đến muốn nhìn rõ hơn nhưng bị người ta túm lấy như gà con, ném ra ngoài.

“Đi, đi, trẻ con đứng xem cái gì, không biết xấu hổ à!”

“Đừng để nó vào đây, cái thằng con rơi của thằng điên kia thì làm được trò trống gì!”

Tôi bị quăng xuống nền đất lạnh lẽo, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía ngôi nhà bị người ta che khuất.

Trong đầu tôi như con thuyền nhỏ trôi trên biển cả đầy giông bão, từng cơn sóng dồn dập khiến tôi buồn nôn nhưng những lời bàn tán ghép lại thành một sự thật hoàn chỉnh.

Đồng Tiền lại đi chơi với người đàn ông đó ở con suối trên núi nhưng lần này, nó bị cuongbuc và suýt bị dìm chec. Giờ đây nó nằm thoi thóp, không biết có nên đưa đến bệnh viện hay không.

Lý trí nói với tôi, nó đáng đời. Ai bảo nó tin tưởng người đàn ông đó chứ?

Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi chỉ thấy ánh lửa ngập trời, cùng những tiếng hét chói tai vang lên bên tai.

Cái xác cháy đen được người ta khiêng ra khỏi căn lều của chúng tôi.

Lúc đó tôi mới nhận ra, người đàn ông đó vốn định dùng chai rượu đập tôi nhưng tôi đã nhanh tay giật lấy và đập lại ông ta.

Tôi còn châm lửa đốt luôn căn lều đó.

Cả làng chẳng ai đoán được, ngọn lửa ấy là do tôi – thằng nhóc suốt ngày bị đánh đến gần chec – gây ra.

Thành thật mà nói, khoảnh khắc ấy tôi cảm thấy một niềm vui kỳ lạ.

Tôi mang theo cảm giác như một đứa trẻ muốn được khen ngợi, đến nhà Đồng Tiền.

Muốn nói với nó rằng tôi đã báo thù cho nó rồi, giờ nó có thể yên tâm, không bị kẻ đó bắt nạt nữa.

May thay, tôi chưa kịp mở cửa.

Từ trong nhà, tôi nghe tiếng nó vừa khóc vừa cãi với người nhà, đòi đi gặp thithe của người đàn ông kia. Nó khóc đến mức đất trời rung chuyển, từng lời như lưỡi d a o đâm vào tim tôi.

Nó nói rằng người đàn ông đó không cuongbuc nó.

Nó nói rằng chính người đàn ông đó đã liều mạng cứu nó khi nó nghịch ngợm gặp nạn.

Nó còn nói:

“Bố của Linh Linh sao có thể làm chuyện đó với con chứ? Đó là bố của Linh Linh mà!”

Tôi ngỡ ngàng, mãi sau mới hiểu ra.

Hóa ra Đồng Tiền đến ngôi nhà đó mỗi ngày là vì một lời hứa trẻ con với Linh Linh – con gái của người đàn ông đó. Nó từng hứa sẽ chăm sóc cho gia đình của nhau nếu có chuyện gì xảy ra.

Trong mắt nó, người đàn ông đó là một người tốt.

Nhưng trong mắt tôi, ông ta là kẻ bắt cóc, đánh tôi đến thổ huyết.

Nếu nó biết tôi là người giet ông ta, nó sẽ phản ứng thế nào?

Tôi không dám nghĩ, cũng không muốn biết. Thế nên tôi bỏ trốn.

Sau này tôi mới biết, Đồng Tiền sau khi được cứu đã mất phần lớn ký ức về tôi.

Vụ cháy ngày hôm đó đã làm lớn chuyện và gia đình họ Tần cũng tìm đến ngôi làng.

Tôi ngồi trên chiếc xe hơi màu đen của nhà họ, trước ánh mắt dõi theo của cả ngôi làng, không ngoảnh đầu lại dù chỉ một lần.

Tôi nghĩ mình đã có thể quên đi quá khứ đó.

Lúc mẹ ôm tôi trong xe và khóc nức nở:

“Con đã chịu khổ quá nhiều rồi, sau này sẽ không như vậy nữa…”

Tôi gượng cười, nói:

“Con không sao mà.”

Nhưng không hiểu sao, mẹ lại khóc to hơn.

27

Sau đó, là một số bức ảnh chụp lén.

Phần lớn là hình ảnh của tôi trong ba, bốn năm sau khi Tần Dụ Lễ rời đi, khi tôi còn ở trong ngôi làng.

Nhật ký bắt đầu được viết lại từ năm tôi mười lăm tuổi, khi nhà họ Đồng bỗng nhiên phất lên và gia đình tôi rời ngôi làng nhỏ để lên thành phố lớn.

Những dòng ghi chép lẻ tẻ kể lại —

Một lần nọ tôi bị người ta mắng là "gái quê", thế là tôi bắt đầu lén học cách ăn mặc và thay đổi kiểu tóc giống như những nữ sinh thành phố xinh đẹp, hợp thời trang trong trường học.

Tần Dụ Lễ ghi lại:

"Rời khỏi ngọn núi đó rồi, nhìn kỹ lại Đồng Tiền... cậu cũng chỉ tầm thường mà thôi."

Hoặc là:

"Cậu đúng là chẳng khác gì những cô gái khác cả."

Những lời nhận xét về việc tôi không có gì đặc biệt như vậy được viết đầy cả mấy trang nhật ký.

Rõ ràng là đã nói như thế.

Vậy mà ngày nào anh ấy cũng không quên viết về tất cả mọi thứ liên quan đến tôi.

Tôi lật tiếp xuống dưới.

Đến phần kể về chuyện tôi hẹn hò với đủ loại bạn trai khác nhau khi học cấp ba.

Từ đây, giọng điệu ghi chép của Tần Dụ Lễ trở nên kỳ lạ.

"Thằng đó lén lút bàn tán với người khác về vòng một của cậu mà cậu cũng chịu để nó nắm tay? Đúng là ánh mắt của cậu vẫn chẳng bao giờ khá lên nổi."

"Lại đổi bạn trai rồi, lần này sẽ kéo dài được bao lâu đây? Không thể yên ổn chút được sao?"

Lật tiếp nữa, đến phần kể về những ngày tháng sau khi tôi tốt nghiệp và chơi đùa cùng Tề Sở.

Có vẻ như một số trang nhật ký đã bị xé đi, để lại dấu vết nhàu nát.

Mọi thứ chấm dứt đột ngột ở đây.



28

Tôi lại một lần nữa bế con bé Nhu Nhu đến thăm anh ấy.

Tần Dụ Lễ đang xếp hàng lấy cơm trong nhà ăn của bệnh viện tâm thần.

Thân hình cao đến 1m9 nay gầy trơ xương, chỉ còn lại bộ khung trống rỗng. Anh cầm khay cơm bằng inox, đứng trong đám đông mà trông như một con hạc lạc bầy.

Các y tá nhỏ nhẹ nói chuyện với anh rất nhiệt tình.

Nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng đến đáng sợ.

Dẫu vậy, anh vẫn dường như cảm nhận được gì đó mà quay đầu nhìn về phía chúng tôi.

Tôi vội vàng nép sau bức tường.

Bác sĩ nói, trong thời gian ngắn anh ấy không được gặp tôi, điều đó sẽ khiến cảm xúc của anh dao động, mất ổn định.

Tình cờ gặp anh trai của Tần Dụ Lễ đến thăm, tôi hỏi anh ta:

"Vậy nên... những vấn đề về tinh thần của anh ấy đều bắt nguồn từ vụ phóng hỏa sao?"

Anh trai anh ấy đáp:

"Đó là nguyên nhân nhưng không hoàn toàn. Hơn nữa, cả tôi và bác sĩ điều trị chính đều cho rằng cô là lý do nhiều hơn."*

"Tôi?" Tôi ngạc nhiên.

"Cô có thể hiểu đó là Hội chứng Stockholm, bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu hoặc... là tình yêu."

"Tình yêu?"

Anh ấy yêu tôi? Sao có thể.

"Anh ta không có miệng để nói sao? Chẳng lẽ không biết cách nói ra?"

Tần Luật Thâm không thích giọng điệu của tôi, vẻ mặt không mấy vui vẻ:

"Cô không nhìn lại bản thân xem mình và Tề Sở đã làm mưa làm gió thế nào à, cậu ấy dám nói sao?"

???

Anh ấy không dám nói nhưng lại dám làm những chuyện như lần trước chọi chậu hoa vào Tề Sở. Chắc chắn mười phần là do anh ấy làm.

Tần Luật Thâm nhìn vẻ mặt tôi mà đoán ra ngay, cười lạnh một tiếng:

"Đúng vậy, thế nên lần đó tôi đã cản cậu ấy lại. Xin lỗi nhé nhưng chúng tôi cũng không thể kiểm soát cậu ấy hoàn toàn được."

Dù nói thế nhưng anh ấy lại chẳng thấy việc em trai mình làm có gì sai cả.

Còn tỏ ra kiểu:"Ừ, đúng đấy, em trai tôi là như vậy đấy nhưng sao chứ, kể cả nó giet người phóng hỏa thì với tôi nó vẫn mãi là cục cưng."

Sao trước đây tôi lại không nhận ra người này chính là một đại ca nghiện sủng em trai cơ chứ?

Tần Luật Thâm chỉ tay về phía những tập tài liệu:

"Xem hết mấy cái này rồi, cô định làm gì?"

Tôi sững lại, suy nghĩ cân nhắc xem nên nói gì.

Nói thật lòng, dù có xem hết những thứ này.

Tim tôi vẫn có cảm giác như bị bóp nghẹt, đau âm ỉ.

Nhưng hơn thế nữa thì không có gì cả.

Vì trong đầu tôi chẳng có ký ức liên quan, phần nhiều giống như đang nghe câu chuyện của người khác.

Ngay cả Đồng Lợi Cường, tôi cũng chẳng nhớ rõ về người này.

Dừng lại một hồi lâu, tôi thở dài nói:

"Tôi có thể làm được gì sao?"

"Cô?" Tần Luật Thâm cười tự giễu "Cô có thể làm được nhiều hơn tôi đấy."

Có lẽ vẻ mặt tôi lộ ra quá rõ ràng, anh ta bèn nói trước:

"Yên tâm, chúng tôi cũng không dám để cô phải chịu trách nhiệm với em trai tôi cả đời."

"À... Tôi không có ý đó..."

"Cách đây một năm rưỡi, cô và Tề Sở có scandal nên cậu ấy phát bệnh. Lần này khả năng cao cũng vì đoạn livestream đó mà thành ra như thế này. Đợi vài hôm nữa cậu ấy ổn định hơn, tôi muốn nhờ cô đến thăm cậu ấy thường xuyên hơn. Nếu được, hãy nói với cậu ấy suy nghĩ của cậu sau khi xem những tài liệu này.”

"Mẹ tôi già cả rồi, không cần phải biết những chuyện này, xin cô hãy giữ bí mật giúp.”

"À, còn chuyện cậu ấy cho cô vay tiền...”

"Em trai tôi chưa bao giờ là cái dạng mà người trong làng cô dám xem thường, cũng không phải thằng ngốc như trên mạng nói, bán vaccine giá cao chỉ để gom tiền cho cô.”

"Vaccine phòng bệnh mà phòng thí nghiệm của bọn họ phát triển còn chưa ra đời, chuyện này là do người có ý đồ xấu và kẻ phản bội trong công ty làm ra. À quên nói, dù Dụ Lễ đã bán cổ phần của mình cho tôi nhưng tập đoàn y dược chủ chốt của nhà họ Tần trong những năm gần đây hoàn toàn nhờ vào đội ngũ do cậu ấy dẫn dắt. Hàng ngàn bằng sáng chế mà cậu ấy sở hữu đang nuôi sống cả công ty. Về mặt này, tôi cũng xem như đang làm thuê cho em trai mình."

Tôi nghe xong thực sự rất ngạc nhiên.

Nhưng chuyện xem thường hay không xem thường gì đó, đúng là chạm vào lòng tự ái của tôi.

"Tôi chưa bao giờ dám xem thường giáo sư Tần, ngược lại có một chuyện tôi cũng phải nói rõ với anh.”

"Dù đoạn clip của tôi và Tề Sở không được hay ho gì nhưng chuyện này đã giúp Đồng Thị ký được hợp đồng và giá cổ phiếu tăng vọt. Kể cả không có số tiền Dụ Lễ cho tôi mượn để lấp cái lỗ đó, tôi cũng có cách khác để xoay sở, vấn đề của Đồng Thị cũng sớm được giải quyết.

"Tôi - Đồng Tiền, không phải loại chỉ biết ở nhà chăm “con hay không có giá trị gì ngoài việc đó. Cũng không phải kiểu người cao ngạo mà vô dụng. Tôi nghĩ một người lăn lộn trên thương trường hai mươi năm như anh, thừa nhận mình đã tự phụ và thiếu tầm nhìn thì không có gì khó khăn chứ?"

Vẻ mặt Tần Luật Thâm thoáng cứng đờ, chần chừ hồi lâu mới mở miệng:

"Được thôi, coi như lần này tôi đã đánh giá sai."

Tôi hừ một tiếng, rồi tiếp lời:

"Cuối cùng nói thật... tôi vẫn muốn ly hôn.”

"Quan điểm sống của anh và mẹ anh, tôi không đồng tình, cũng không muốn tiếp tục giả tạo mà hòa hợp với các người.”

"Nhưng với Tần Dụ Lễ thì tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, không phải với tư cách vợ anh ấy mà là với tư cách một người bạn mới quen."

Sau khi mất đi ký ức thời thơ ấu, đứng từ góc độ người ngoài để nhìn lại chuyện của Tần Dụ Lễ năm đó, không thể phủ nhận rằng tôi đã sai.

Khi còn nhỏ dù Đồng Lợi Cường đối xử với tôi tốt đến đâu, tôi cũng không nên dùng cái giá là hủy hoại cuộc đời người khác để trả ơn anh ấy.

Năm đó ngăn cản Tần Dụ Lễ rời khỏi ngọn núi, chặn đường anh ấy về nhà là tôi sai.

Những gì cần chịu trách nhiệm, tôi sẽ chịu.

Còn việc anh ấy yêu hay không yêu tôi lười nghĩ, lâu ngày sẽ rõ lòng người thôi.

Chỉ là con người này thật kỳ lạ, anh ấy thầm yêu một người mà không ai có thể nhận ra.

Thôi bỏ đi, đời còn dài.

[ HẾT ] 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.