8
Ngày nào cũng đi sớm về muộn liên tục một tuần.
Về nhà tôi bất ngờ thấy cảnh cha con hoà thuận ấm áp trên ghế sô pha phòng khách.
Có lẽ do tôi đã khô cằn lâu rồi nên thấy dạo này sức hấp dẫn của Tần Dụ Lễ tăng lên đáng kể.
Giống như bây giờ.
Anh mặc đồ ngủ mỏng, ngồi tựa lưng trên ghế, vừa đút sữa cho con, vừa khe khẽ hát nhạc thiếu nhi.
Đèn trắng phòng khách chiếu lên sống mũi nghiêng của anh.
Bình lặng, không có gì uy hiếp, tràn đầy khí chất người đàn ông của gia đình.
Đẹp đến khó tin, khiến người ta muốn ức hiếp anh mà không sợ.
Đinh! Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tôi mới giật mình tỉnh lại, thoát khỏi những suy nghĩ phạm tội đó.
Vô thức trốn ra ban công để nghe điện thoại.
Là em gái Đồng Tâm gọi đến.
Nó nói mẹ bị đòi tiền khiến huyết áp cao, không chú ý ngã gãy xương hiện giờ đang làm thủ tục nhập viện.
Có lẽ mặt tôi trông thực sự khó coi.
Tần Dụ Lễ cũng nhận ra điều bất thường.
Anh bế Nhu Nhu đã ngủ đến gần, hạ giọng hỏi tôi:
"Xảy ra chuyện gì à?"
Tầm nhìn của tôi lại bị hình ảnh trước mắt thu hút.
Anh hơi cúi xuống, nút áo ngủ bị con nhỏ kéo hở ra, lộ ra làn da trắng trẻo quyến rũ và chiếc xương quai xanh mượt mà.
Đối diện với sắc đẹp, tai tôi không khỏi đỏ bừng.
Lúc lấy lại tinh thần, tôi nghe thấy mình đáp:
"Không sao, không cần anh bận tâm."
Khuôn mặt anh cứng lại.
Dù tôi rõ ràng không giống người không có chuyện gì.
Nhưng lời đã nói ra nếu thu lại thì lại trở nên gượng ép, hơn nữa đây cũng không phải chuyện cần anh bận tâm.
9
Hôm sau, tôi giải quyết xong công việc ở công ty liền đến bệnh viện, trên đường còn chở theo Tề Sở cứ khăng khăng đòi đưa tôi đi.
Anh lải nhải suốt quãng đường rằng trời tối đi xe không an toàn.
Tôi không từ chối, xe của anh là chiếc Alphard tiện nghi.
Giờ cao điểm buổi tối, tôi vừa hay có thể nằm ngả lưng chợp mắt một lúc.
Đến bệnh viện, Tề Sở còn lải nhải: "Bác gái nhập viện mà tôi đến tay không thì không ra gì, giỏ hoa tôi đặt cũng sắp tới rồi, cô đợi một lát đi cùng tôi vào nhé."
Tôi trợn mắt, khó chịu nói: "Anh lên đó làm gì, đó là mẹ tôi chứ không phải mẹ anh, có gì liên quan đến anh đâu, đi đi."
Tề Sở mặt dày, cười đắc ý: "Đã đến rồi mà lại không cho tôi thăm bác Lưu à? Cô đúng là chuyên quyền độc đoán, sao cô biết được bác không muốn gặp tôi chứ. Cô không biết trước kia bác thương tôi thế nào đâu..."
Hai chúng tôi trêu chọc, cà khịa nhau cho đến khi ra khỏi thang máy.
Vừa gõ cửa, cánh cửa liền mở ra.
Tôi định nói gì đó nhưng lại ngưng bặt.
Tề Sở còn chìa tay ra định chào nhưng khi thấy người mở cửa, anh cũng ngớ người mà ngừng lời chào trong cổ họng.
Không ai ngờ rằng, người mở cửa lại là Tần Dụ Lễ—
Trong vài giây ngắn ngủi đó, ba người đứng ở cửa phòng bệnh... chẳng ai dám đối diện, ngay cả không khí cũng ngượng ngùng.
Tề Sở là người phản ứng đầu tiên, anh gãi trán, giơ điện thoại ra hiệu với tôi: "Giỏ hoa có vẻ đến rồi, tôi đi lấy đây."
10
Mẹ tôi kéo tôi lại, khẽ hỏi:
"Chuyện hai đứa là sao đây?"
"Ý mẹ là Tề Sở à?" Tôi vừa gặm quả lê ngọt, giọng nói không hề nhỏ chút nào, "Chỉ là tiện đường thôi mà."
"Con không ngờ Tần Dụ Lễ lại đến, là mẹ gọi à?"
"Con còn nói được! Con vào viện mà không thèm nói với chồng, để mẹ chồng phải bảo thằng bé mới vội vàng hỏi đường tìm tới mẹ. Mẹ bảo không có gì mà thằng bé vẫn bỏ việc đến ngay đấy."
Nhìn thái độ thờ ơ của tôi, bà Liêu vừa bực vừa bất lực.
"Mẹ hỏi con, đi đâu tìm được người đàn ông tốt như vậy? Con gái nhà này thật vô tâm vô tính, còn dẫn cả người khác đến! Có nghĩ xem người ta có khó chịu hay không không?"
"Tề Sở tới thì đã sao, anh ấy có nói gì đâu mà."
Nói đến đây, hai mẹ con đồng thời quay đầu lại—
Tần Dụ Lễ đang ngồi bên cửa sổ cẩn thận gọt vỏ lê, tay vẫn còn ướt.
Thấy chúng tôi nhìn, anh còn nở nụ cười, ánh mắt cong cong trông đẹp vô cùng.
Tôi lén nói nhỏ với mẹ:
"Mẹ xem... con nói mà, anh ấy chẳng để ý mấy chuyện này đâu."
Chỉ là không biết hôm nay anh nghĩ gì mà tự dưng lại đến thăm mẹ tôi.
Tề Sở cũng khá tinh ý.
Tối hôm đó không về lại, nhờ người mang đến bệnh viện lẵng hoa và giỏ trái cây trị giá cả ngàn tệ, bảo hôm khác sẽ đến thăm.
Ai ngờ cái "hôm khác" này kéo dài mãi đến khi mẹ tôi xuất viện vẫn không thấy mặt.
Đã hẹn ký hợp đồng, vậy mà kéo dài bốn, năm ngày không thấy bóng dáng đâu.
11
Tôi gọi ép buộc cả chục cuộc, cuối cùng mới có người bắt máy.
Không nghe thì thôi, vừa nghe tôi đã há hốc miệng.
"Bao lâu không gặp, anh đi làm gì mà giọng khàn thế? Trốn người à?"
Tề Sở tức tối, oan ức nói:
"Hôm đó tôi định lên thăm bác gái, cầm lẵng hoa đi về mà gặp phải đứa thất đức nào đó!”
"Rơi đồ từ trên cao xuống!”
"Cô suýt nữa là không thấy tôi nữa rồi, Đồng Đại Tiền! Tôi suýt chec trẻ vì bị chậu hoa đập vào đầu!!"
"Tôi tin anh lắm, nếu thế thật thì sao giờ anh vẫn ở đây nói nhảm với tôi?"
Nghe giọng nghi ngờ của tôi, Tề Sở tức đến mức mở ngay video call.
Hiện lên là cái đầu được quấn băng trắng kín mít.
Hóa ra là thật...
Tôi liền nghiêm túc lại:
"Anh né được kiểu gì?”
"Đồ rơi từ trên cao xuống là cố ý gi** người đấy! Không lẽ fan cuồng của anh làm? Anh báo cảnh sát chưa?"
Tề Sở thở dài, nói:
"Chắc chắn là báo rồi! Nhưng chưa điều tra ra. Cũng may anh cả nhà họ Tần hôm đó chắc cũng đi thăm mẹ cô, vừa khéo ngang qua.”
"Tài xế nhà anh ta đẩy tôi ra, cứu mạng tôi đấy. Chỉ còn ít đất vụn rơi vào người, vậy mà tôi vẫn bị chấn động não nhẹ. Mẹ nó, đừng để tôi biết thằng nhóc nào làm chuyện đó..."
Tôi mặc kệ mấy lời lẩm bẩm của anh ta, hơi nghi hoặc:
"Tần Luật Thâm? Anh ấy đâu có đến thăm mẹ tôi, sao lại trùng hợp vậy?"
...
12
Chuyện của Tề Sở đúng là kỳ lạ nhưng tôi cũng không để tâm lắm.
May mà anh ta chỉ bị thương ở đầu, không phải khuôn mặt.
Chẳng bao lâu đã hoàn thành xong buổi chụp ảnh quảng cáo trang sức của nhà họ Đồng.
Vừa hồi phục, anh ta đã chẳng chịu yên.
Suốt ngày kêu la rằng bị thương khi làm việc nên phải được bồi thường, rồi kêu sắp đến sinh nhật bắt tôi mua quà cho anh ta.
Tôi phát bực lên.
Tên thất đức này thấy không phải tiền của mình, liền thay đổi từ đầu đến chân một loạt đồ mới lại còn bắt tôi mang về, đợi đến ngày sinh nhật thì đưa cho anh ta.
Tôi lườm đến mức đau mắt.
Nhưng ai bảo anh ta là "thần tài" của nhà họ Đồng hiện giờ cơ chứ.
13
Khi tôi về đến nhà, trên bàn ăn là bốn món mặn một món canh đã nguội lạnh.
Tần Dụ Lễ - một giáo sư ngành y sinh học... không biết sao lại có thời gian nấu cơm.
Anh ấy ngồi trên ghế sofa đeo cặp kính gọng vàng, làm việc trên máy tính, tay áo xắn lên, dáng người mảnh mai.
Hình ảnh đó cho tôi cảm giác như anh ấy cố tình tan làm sớm, là một người chồng mẫu mực đảm đang, về nhà chuẩn bị bữa tối cho vợ con.
Nghe thấy tiếng động, thấy tôi về anh ấy liền ngẩng đầu lên mỉm cười, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp:
"Em về rồi à."
Tôi ngẩn người, chậm rãi gật đầu.
Tần Dụ Lễ đặt laptop xuống bàn trà, đi dép lên bước vài bước đến gần tôi.
"Em muốn đi tắm trước rồi ăn cơm không?"
Dường như vì lý do gì đó, hôm nay anh ấy đối xử với tôi đặc biệt thân mật.
Thấy tôi theo phản xạ hơi né tránh, anh dừng lại một chút nhưng vẫn giữ nụ cười, đi vào khu bếp:
"Để anh hâm nóng lại đồ ăn, em tắm xong là vừa ăn được."
Ánh mắt tôi bất giác dừng trên đôi tất trắng dưới chân anh, thoáng sững lại.
Trên đó có hình tre xanh, giống hệt đôi tất phiên bản giới hạn mà tôi mua cho Tề Sở. Nhân viên bán hàng rõ ràng nói đó là đôi duy nhất ở toàn Hong Kong.
Vậy nên...
Tôi gượng cười với Tần Dụ Lễ, không để lộ cảm xúc lặng lẽ lên lầu.
Mở túi đồ trưa nay trợ lý mang về, quả nhiên không chỉ đôi tất bị lấy ra mà cả bộ đồ ngủ cũng bị tháo ra, còn đang phơi trong nhà vệ sinh, có vẻ tối nay sẽ mặc.
Tôi có chút bối rối. Giáo sư Tần không có quần áo để mặc sao?
Mà sao mới có buổi chiều đã mở hết đồ ra rồi?
Thật lòng mà nói tôi thấy hơi khó chịu. Sao anh ấy có thể tự ý lấy đồ mà không hỏi?
Nghĩ thế tôi xách túi đồ đứng ở đầu cầu thang gọi to:
"Tần Dụ Lễ—"
Anh ấy vừa thắt chiếc tạp dề hồng trắng, nghe tiếng tôi gọi liền ló đầu ra từ bếp.
Đôi mắt anh hơi cong, nụ cười dịu dàng:
"Sao thế em?"
Nụ cười như gió xuân của anh làm tôi nghẹn lời một chút nhưng vẫn không nhịn được bực dọc, nói với giọng không mấy vui vẻ:
"Đôi tất trên chân anh là đồ trợ lý của tôi mang về lúc trưa đúng không?"
Tần Dụ Lễ thoáng ngạc nhiên, rồi gật đầu.
Tôi bóp trán, than thở:
"Cả bộ đồ ngủ cũng là anh mở ra đúng không? Lần sau muốn dùng đồ của tôi thì hỏi trước đã được không?”
"Đồ đó vốn dĩ là tôi mua cho người khác, anh thế này... thôi bỏ đi, anh đã dùng rồi thì cứ vậy đi..."
Còn chưa nói xong Tần Dụ Lễ đã đặt đôi đũa đang nấu ăn xuống, dùng một tay cởi đôi tất ra ngay tại chỗ.
Nhìn anh ấy chân trần bước lên nền đá hoa cương lạnh lẽo, dáng vẻ im lặng tôi bỗng dưng thấy áy náy, vội vàng ngăn lại:
"Không cần phải cởi ra bây giờ, anh cứ dùng đi. Tôi sẽ mua cái khác cho người kia."
"Không cần đâu, không phải đồ của anh thì thôi. Nếu anh cần, anh sẽ tự mua. Xin lỗi vì đã tự tiện dùng đồ của em. Anh sẽ chuyển khoản cho em."
Anh cởi tạp dề ra, đi về phía sofa lấy điện thoại chuyển tiền cho tôi.
Nhìn động tác đó đầu tôi đau nhói, vội vàng nói không cần.
Sau đó tôi như chạy trốn, bước nhanh vào phòng ngủ.
Dựa lưng vào cửa phòng, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Sống cùng anh ấy, thật không thoải mái chút nào.
Nhưng nghĩ lại anh ấy đã chuẩn bị cả bàn ăn rồi, không ăn thì không phải phép.
Tôi thay đồ ngủ, đi xuống lầu.
Bốn món mặn một món canh, dinh dưỡng phối hợp rất cân bằng, trình bày cũng đẹp mắt.
Chỉ là...
Không hợp khẩu vị của tôi.
Tần Dụ Lễ không thích đồ ăn nhiều gia vị, khẩu vị của tôi và anh ấy khác nhau một trời một vực.
Ngay từ bữa cơm đầu tiên trong buổi gặp mặt, tôi đã biết hai chúng tôi không thể sống chung một cách hòa hợp.
Nghĩ rằng thái độ lúc nãy của mình không ổn, tôi cố nghĩ vài chủ đề để trò chuyện trên bàn ăn.
Bất kể tôi gợi chuyện gì, Tần Dụ Lễ đều trả lời.
Chỉ là... trông anh ấy rõ ràng không hứng thú.
Nói được một, hai câu đến câu thứ ba, tôi đành im lặng.
Không gian chỉ còn tiếng TV và tiếng nhai đồ ăn rất nhỏ.
Bảo sao tôi không muốn ở bên anh ấy.
Ở bên Tề Sở, chúng tôi có thể đùa giỡn kỳ cục đến mức cố tình thi nhau xì hơi trong chăn.
Còn trước mặt Tần Dụ Lễ, tôi lại không thể làm như vậy.
Có lẽ là vì khí chất cao nhã, không vướng bụi trần của anh ấy?
14
Tôi đã đề phòng trăm đường, chặn được mẹ con họ nhưng lại không ngăn nổi ông bố nằm trong ICU còn gây rắc rối cho tôi.
Ông ấy lập di chúc mới, cắt phần của tôi và em gái, chuyển hết cho đứa con riêng kia.
Hiện tại, bên Tề Sở cần thời gian để ra kết quả dự án, mà việc duy nhất tôi có thể làm lúc này là bỏ ra số tiền lớn để mua lại những cổ phần nhỏ mà bố tôi đã bán đi để trả nợ hai năm trước, nhằm chiếm ưu thế so với đứa con riêng đó.
Buổi tối về nhà, tôi bắt gặp Tần Dụ Lễ đang gọi điện thoại ở ban công.
Trong lòng đầy chuyện, tôi không chào hỏi mà đi thẳng lên lầu.
"Đồng Tiền—"
Đột nhiên bị anh gọi lại, tôi mất kiên nhẫn quay đầu: "Gì?"
Anh hỏi tôi: "Công ty của em có phải đang gặp vấn đề, cần một khoản vốn lớn để xoay vòng không?"
Tôi kinh ngạc, không hiểu sao anh biết được. Tôi vốn không định nói cho anh.
Hơn nữa, nghe ý anh nói... là muốn cho tôi mượn?
Tôi không muốn mắc nợ ân tình này: "Chuyện này tôi có thể tự giải quyết, anh không cần lo nhưng cảm ơn vì đã quan tâm."
Tần Dụ Lễ mím môi, nghiêm túc nói: "Mẹ vừa gọi cho anh nhờ giúp đỡ. Hơn nữa anh là chồng em, không giúp cũng không ổn."
Anh vừa mới nói chuyện với mẹ tôi?
Tôi do dự một lúc, vẫn muốn từ chối.
Nhưng anh đã nói trước, giọng điệu bình thản và lý trí:
"Ngày mai anh sẽ chuyển tiền cho em. Em đi qua công ty làm thủ tục qua tài khoản công ty đi. Dù là mượn nhưng vẫn tính lãi, không vấn đề gì chứ?"
Tính lãi?
Thế thì được.
Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Được, mai tôi dẫn tài vụ qua tìm anh nhé?"
Anh gật đầu, vẻ mặt mệt mỏi tháo kính, xoa thái dương rồi đi thẳng về phòng ngủ chính, không nói thêm gì nữa.
Sau khi anh rời đi, tôi liền gọi điện cho mẹ, trách bà sao lại nói với Tần Dụ Lễ, làm tôi xấu hổ quá. Chẳng lẽ nợ ân tình nhà họ Tần còn chưa đủ sao?
Bà Lưu hoàn toàn phớt lờ, chỉ hỏi: "Thế thằng bé nói sao?"
Tôi kể chuyện tính lãi minh bạch.
Cứ tưởng lại bị mắng nhưng đầu dây bên kia bà Lưu chỉ im lặng một lúc rồi lên tiếng:
"Thằng bé thật sự tính lãi với con à?"
"Chuyện đó không phải bình thường sao? Anh ấy mà không tính lãi, con còn không dám nhận nữa."
"Haiz... con nói xem... sao hai đứa lại sống với nhau thành ra thế này nhỉ?"
Tôi thẳng thắn đáp:
"Thôi, con nói thật với mẹ nhé. Mẹ đừng cố vun vén tụi con nữa. Thực chất hai đứa chỉ là đối tác tạm thời thôi.”
"Con là người không bao giờ chịu sống cả đời theo ý nhà họ Tần. Đợi chuyện của bố xong, con phải ly hôn thì vẫn phải ly hôn..."
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.