Chương 1
Avatar Khung avatar
17742 Chữ

1
Mười giờ tối.

Tôi miễn cưỡng nằm xuống giường, người nào đó từ thư phòng đi vào.

Bên cạnh hõm xuống một chỗ, có thêm một hơi thở đều đều chậm rãi.

Không khí thoảng hương bạc hà của kem cạo râu.

Yên lặng một lúc, phía sau hình như có hơi ấm áp tiến gần.

"Ưm..."

Tôi giả vờ ngủ khẽ lẩm bẩm một tiếng, xoay người nằm quay lưng lại anh.

Giữa hai chúng tôi rộng đến mức có thể ngủ thêm một người nữa.

"Ngủ rồi à?"

Tôi giả vờ ngủ, giả chec.

"..."

Giả vờ mãi cuối cùng tôi cũng ngủ quên mất.

Hình như anh hỏi, mai có cần anh đến đón tôi tan làm không.

Tôi quá buồn ngủ, chỉ mơ màng ừ một tiếng.

2

Sáng tôi vội vã uống một ngụm sữa, ngậm bữa sáng định ra ngoài.

Khi đang mang giày ở cửa có người đứng ở cửa phòng em bé.

Tần Dụ Lễ vừa bế con, vừa lạnh nhạt bảo tôi:

"Phiền em ăn xong dọn sạch bàn, bỏ rác đi. Cảm ơn."

"Hả?"

Nói xong anh bế con vào phòng, không nói thêm câu nào.

Tôi ngồi thụp xuống trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ và khó chịu.

Chuyện này không phải có bảo mẫu lo sao?

Sao, chê tôi không đủ đảm đang hiền thục à?

Tôi trợn mắt, bước ra ngoài vài bước.

Cuối cùng lại quay lại nhanh chóng dọn bàn, gói rác bỏ đi.

Ra khỏi thang máy tôi mới nhận được tin nhắn của bảo mẫu, nói cô ấy xin nghỉ.

Vậy là ...

Dáng vẻ bế con của Tần Dụ Lễ vừa rồi... là định ở nhà chăm con cả ngày?

Ngay cả bánh sandwich trên bàn cũng là anh làm?

3

Tan làm tôi ghé siêu thị mua một đống đồ tươi.

Khi quét mã thanh toán mới phát hiện trong Alipay có một loạt thông báo màu đỏ. Toàn là tin nhắn của Tần Dụ Lễ.

Anh: "Người đâu?"

Tôi cảm thấy hơi khó hiểu.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhắn địa chỉ:

"Tôi ở siêu thị gần khu chung cư, có việc gì không?"

Bên kia" đang nhập tin nhắn" một lúc lâu. Cuối cùng anh gửi:

"Để anh đến đón em, có thể chuẩn bị một ít vật dụng kế hoạch hóa không?"

Tôi: ...

Đứng ở cửa siêu thị chưa bao lâu, chiếc Cullinan của anh đã đến trước mặt.

Tần Dụ Lễ cao ráo thu hút ánh nhìn, không ai không quay lại nhìn ở cửa siêu thị.

Anh mặt không đổi sắc nhận lấy túi lớn túi nhỏ từ tay tôi, đặt vào cốp xe.

Tôi gật đầu chào anh, vẫn giữ vẻ khách sáo: "Cảm ơn."

Anh nói: "Không cần, đây là việc nên làm."

4

Tôi nhìn máy tính xách tay trên đùi, trả lời email.

Cũng hỏi một câu: "Con đâu rồi?"

Anh đến đón tôi, bảo mẫu xin nghỉ, vậy con để ở đâu?

Tần Dụ Lễ gõ ngón tay lên vô lăng, nói: "Trưa nay gửi qua mẹ rồi."

Tôi gật đầu, không có ý kiến.

Nhưng khi rẽ lên cầu vượt, tôi mới thấy có gì không đúng.

"Anh có lái nhầm đường không?"

Tần Dụ Lễ im lặng một lúc, mím môi nói: "Mẹ gọi chúng ta về nhà cũ ăn tối, tiện thể đón con về luôn."

Tôi: "Bây giờ??"

Đây là gì? Chuyện đã rồi sao?

Gia đình anh nói chuyện tám trăm tâm cơ, đâm chọc sau lưng là chuyện thường ngày, mỗi lần đến nhà cũ tôi đều phải căng hết thần kinh đối phó.

"Sao anh không nói trước với tôi là đến nhà mẹ anh ăn cơm?"

Tôi cảm thấy sự không hài lòng trong giọng mình khá rõ ràng.

"Là mẹ chúng ta." Anh trả lời lạc đề.

"Được, mẹ chúng ta." Tôi hít sâu một hơi rồi mới tiếp tục nói, "Vậy phiền anh lần sau nhất định báo trước được không?"

Đèn đường ngoài cửa xe lướt qua nhanh, chiếu sáng gương mặt anh trầm tư bên hông.

"Nói trước, em sẽ đi sao?" anh nói.

"Ý anh là gì?" Tôi quay đầu nhìn anh.

Tần Dụ Lễ nhìn về phía trước, giọng căng thẳng:

"Anh cả nói mỗi lần em về nhà ăn cơm chỉ là khi công ty có vấn đề cần giúp đỡ, anh nghĩ vậy không hay lắm."

Không hay ở chỗ nào.

Tôi nghĩ đây chính là ý nghĩa của cuộc hôn nhân này.

Tôi không cảm thấy mình có vấn đề gì.

Hơn nữa, tôi phát hiện dường như anh không hài lòng với tôi chút nào.

Hóa ra anh vừa cưới chưa đầy tháng đã bay sang Bắc Phi nghiên cứu, đến khi con ra đời mới trở về, lại phát hiện tôi có chỗ nào cũng không vừa mắt, không chịu nổi sao?

Càng nghĩ càng không vui, tôi định nói một câu châm chọc.

Điện thoại kêu "tinh" một tiếng —

Trợ lý gửi tin nhắn: "Tin tức nội bộ từ cấp trên, có người đang mua lại cổ phần của Đồng thị, chuỗi tài chính e là..."

Được rồi.

Vậy lần này đi nhà anh quả thật đúng là để xin giúp đỡ rồi.

Tôi chỉ có thể nén cơn giận đầy trong lòng.

Khi dừng đèn đỏ Tần Dụ Lễ nghiêng đầu nhìn tôi vài lần.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ giả vờ như không thấy, cũng không nói gì.

5

Vừa bước vào sảnh tôi đã nghe thấy tiếng cười nói rôm rả, tiếng chơi mạt chược từ phòng khách.

Tần Dự Lễ đưa quà qua loa cho người giúp việc bước ra đón.

Tôi đi theo sau anh, cung kính chào các trưởng bối: "Cháu chào dì, chào cô, chào thím."

So với tôi - người giữ thẳng lưng để che đi sự căng thẳng thì Tần Dụ Lễ lại rất thoải mái.

Anh trở về nhà họ Tần thực sự như hổ về nhà rừng.

Vừa vào cửa anh đã ngả người ra sau, tháo cà vạt, ngồi phịch xuống ghế sô pha.

Thoải mái và thư thái.

Không giống như tôi...

Từ lúc vào cửa tôi đã cẩn thận xếp giày đã cởi, được mời ăn hoa quả và nhiệt tình kéo đến bàn mạt chược hỏi chuyện đủ điều.

Nhìn tôi chẳng khác gì một nhân viên bán hàng xuất sắc của cửa hàng ô tô 4S, luôn giữ nụ cười lịch sự, thi thoảng đáp lại vài câu "Vâng ạ", "Được ạ".

Tần Dụ Lễ đã từng nói, tôi không cần phải như vậy.

Lúc ấy tôi còn hỏi anh: "Tôi không như vậy thì phải như thế nào?"

Anh nói: "Giống như Gia Kỳ là được rồi."

Tôi chỉ muốn cười.

Khả Gia Kỳ lớn lên cùng anh từ nhỏ, hai gia đình qua lại từ lâu.

Làm sao có thể giống tôi - một người ngoài?

6

Sau bữa cơm, tôi bực bội núp ở góc sân vườn hút điếu thuốc.

Phía sau vang lên tiếng trò chuyện—

"Vợ của con thứ hai ấy, không có tài cán gì mà không yên phận, luôn nghĩ đến cái gia sản nhỏ bé của nhà mẹ đẻ...”

"Giờ nhà họ Đồng tìm được đứa con trai ruột... cho dù chỉ là con ngoài giá thú, ít nhất cũng để Đồng Khiêm không chỉ chăm chăm lo cho nhà mẹ đẻ. Con nên nói với em trai con một tiếng!"

Nghe thấy tôi liền giật mình, hóa ra cái ông bố tệ bạc của mình còn có một đứa con ngoài giá thú?

Ở bên kia, anh cả của nhà họ Tần cười nhẹ: "Mẹ đâu phải không biết tính của Dụ Lễ, nó có để mẹ quản nhiều chuyện thế đâu?"

Nhưng bà Tần vẫn cố chấp:

"Không quản được cũng phải nghĩ cách! Mẹ già rồi không cầu gì nhiều, chỉ mong em con sống tốt thôi!”

"Để nó yên tâm nghiên cứu khoa học đừng vướng vào chuyện gia đình. Về lần này mà cứ ở nhà chăm con cả ngày thì còn ra thể thống gì!"

Lời lẽ của bà tràn đầy thiên vị, cưng chiều Tần Dụ Lễ đến mức không thể giấu nổi.

Tôi ngửa đầu phả ra làn khói trắng, vô tình chạm ánh mắt từ trên tầng nhìn xuống.

Dáng người ấy không biết đã đứng đó nhìn tôi bao lâu rồi.

Anh cau mày.

Tôi thản nhiên dụi điếu thuốc: "Tôi không thường hút đâu, chẳng qua là có sẵn nên mới hút thôi. Anh yên tâm, tôi sẽ không hút trước mặt người nhà anh và con."

"Anh đâu có nói là em không được hút..."

Dường như phần sau có điều khó nói ra.

Tần Dụ Lễ chuyển chủ đề: "Em đã nghe hết rồi? Những gì mẹ và anh trai nói...em ..."

Lần này đến lượt tôi ngắt lời anh.

Tôi gật đầu chân thành, tự kiểm điểm: "Tôi hiểu mà, họ nghĩ vậy cũng có lý. Tôi hiểu, phụ nữ đã lấy chồng rồi mà cứ lo cho nhà mẹ đẻ là không đúng, chuyện này tôi làm chưa đúng."

Tần Dụ Lễ sững người: "Em thật sự nghĩ vậy sao?"

Tôi cười: "Đương nhiên rồi, họ nói thế là có lý mà."

7

Nhìn bóng lưng anh lạnh lùng rời đi, tôi đứng ngẩn ra.

Một là tôi không hy vọng gì ở Tần Dụ Lễ - một người đam mê nghiên cứu khoa học, lại yêu tôi cuồng nhiệt.

Hai là tôi cũng chẳng quan tâm đến thái độ của nhà họ Tần hay những lời nói khó nghe của họ, chỉ cần tiền và những gì họ giúp tôi không thiếu chút nào là được.

Những chuyện lặt vặt này, tôi quên ngay trong nháy mắt.

Công ty nhà họ Đồng thì bị công khai thông tin về đứa con ngoài giá thú và việc thay đổi di chúc khiến cho cổ phiếu rớt thê thảm.

Anh cả nhà họ Tần lúc này lại đưa ra đề nghị thu mua lại công ty nhà họ Đồng.

Bảo tôi hoặc là ly hôn với em trai anh ta hoặc là ở nhà chăm con cho tốt, rồi anh ta sẽ cân nhắc giúp nhà họ Đồng.

Tôi nghiến răng đến suýt vỡ nát nhưng vẫn phải giữ mặt cười nịnh nọt, xin anh ta cho thêm thời gian để giải quyết xong công việc đang dang dở.

Cúp máy tôi liền quay đầu xe, mua một hộp cơm inox chưa thèm lau liền đổ cơm hộp nóng vào, đạp ga lao đến văn phòng của Tần Dụ Lễ ở trường A, viết một dòng trên giấy nhớ: "Vợ tự tay làm, chồng thưởng thức" rồi đăng lên vòng bạn bè.

Toàn bộ quá trình mất chưa đến hai mươi phút, tôi chưa gặp anh mà đã chuồn mất.

Sau đó tôi bảo trợ lý lặp lại hành động trên trong một thời gian dài.

Về đến công ty, may là ông bố tệ bạc của tôi vẫn đang nằm ICU chưa tỉnh.

Tôi tổ chức họp khẩn, liên hệ với đại minh tinh.

Tề Sở là người yêu cũ cũ của tôi, năm đó khăng khăng không để tôi đi du học, tôi bảo anh nghèo lại bám dính nên đá anh. Không ngờ vài năm sau anh lại thành siêu sao đình đám, ngày nào cũng xuất hiện trên màn hình khắp nơi.

Con người này rất đáng ghét, luôn tìm cách trả thù chuyện năm xưa nhưng hiện giờ ngoài dùng anh ra thì tôi chẳng còn cách nào khác.

Để dỗ anh ký hợp đồng làm đại diện, tôi phải đồng ý hẹn anh ăn cơm mỗi ngày.

Còn phải luôn đề phòng tên phiền phức này chụp ảnh khoe lên vòng bạn bè.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.