13.
Tiêu Túc vừa quay về đã nằm vật ra đất, hít lấy hít để không khí, Trịnh Hạ Bình lại giống như không có chuyện gì xảy ra.
Bên ngoài vọng lại từng tràng tiếng cười, còn có tiếng phụ nữ nức nở, tiếng khóc của trẻ em.
Từ từ ép sát.
Cho dù tôi từng đối mặt qua đủ loại nguy hiểm, nhưng nghe thấy những âm thanh này vẫn không khỏi thầm sợ hãi.
Lăng Thần nhanh như chớp chạy trở vào.
"Đến rồi đến rồi, tôi làm được gì không?"
"Trở lại trong vòng tròn đi."
Cô ta ồ một tiếng, cúi đầu ỉu xìu quay về trong góc.
Tôi ngưng thần bế khí, khởi động trận pháp, 16 lá sinh phù hóa thành hình dáng của tôi.
Lăng Thần ở phía sau hào hứng hét lớn: "Ôi ch*t ti//ệt, ngầu quá! Tôi muốn học cái này."
Tôi không có thời gian đáp lời cô ta, nắm thật chặt ki/ếm gỗ đào trong tay.
"Ngay lúc này."
Vô số á//c q.uỷ xông vào trong, đen kịt, chỉ có từng con mắt là đang phát sáng.
Tiêu Túc đánh gọn một mẻ, kéo công tắc, gạo nếp từ bốn phương tám hướng b//ắn ra.
Trong phòng vang lên tiếng la hét, vừa th.ê th.ảm lại vừa hết sức vui tai.
Không kịp niệm chú tiễn h//ồn, á//c qu.ỷ phía sau đã ùa vào.
Tôi nhảy lên không trung, tay cầm tấm gỗ lôi kích.
"Thiên địa vô cực, càn khôn tá pháp. Ta nhận lệnh của tổ sư gia Tam Thanh. Ban ta thần uy, trời giáng ngũ lôi. Thuận ta thì sống, nghịch ta thì ch*t. Lập tức tuân lệnh..."
Ánh sét từ trong lệnh bài b//ắn ra, trong phòng sáng như ban ngày.
Trong nháy mắt tiếng kêu gào vang vọng.
Ánh sét tan đi, trong phòng khôi phục lại vẻ yên bình.
Tôi thở phào một hơi, ra hiệu cho Tiêu Túc.
Đã ti.êu di//ệt được phần lớn lệ q.uỷ, những con còn lại đoán chừng cũng không dám bước vào sân này nữa, chỉ có thể liều mạng lao ra ngoài.
Tôi nắm chặt ki//ếm, cùng Tiêu Túc một trước một sau đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa sân, cách đó không xa hàng loạt tiếng cười của qu.ỷ h//ồn vọng tới.
"Sao thế này? Sao vẫn còn nhiều như thế?"
Tiêu Túc nhìn tôi lắc đầu.
Tôi với Tiêu Túc đếm số lượng, trong thôn này nhiều nhất cũng chỉ có 50 hộ gia đình, cứ tính một nhà năm người, cũng chỉ có hơn 200 người mà thôi.
Nhưng nhìn bên ngoài thì tình hình chỉ có hơn chứ không dừng lại ở đó.
Chúng tôi lùi lại trong phòng, tay cầm lệnh bài lôi kích bằng gỗ, chuẩn bị dẫn ngũ lôi lần nữa, bên tai lại vang lên từng tiếng chú ngữ.
Tiếp đó, tiếng chú ngữ càng lúc càng lớn, cái đuôi sau lưng tôi phe phẩy.
Khoan đã?
Đuôi của tôi?
Ch*t tiệt! Tôi bị ép hiện ra chân thân rồi.
14.
"Hóa ra, là mày à! Tiểu hồ ly, ha ha ha..."
Tiếng cười u ám vang vọng bên tai, tôi không kịp suy nghĩ nhiều, nắm chặt ki//ếm xuyên vào trong đám lệ q.uỷ.
"Tiêu Túc, cậu nhìn rõ rồi, đại sư mà cậu vẫn nghĩ chẳng qua chỉ là một con hồ yêu."
"Cậu đã bị hồ yêu mê hoặc, còn không mau gi*t cô ta, gi*t cô ta đi."
Tôi chém ngã lệ q.uỷ mồm đầy m//áu trước mặt, quay người nhìn Tiêu Túc.
Anh ta đứng cách đó không xa, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ phức tạp.
"Bố tổ sư, Tiêu Túc. Cậu làm nổi không hả? Không nổi để tôi làm, tôi với đại sư Nhất Ngôn cùng gi*t q.uỷ."
Lăng Thần ở trong vòng tròn sốt sắng quay mòng mòng.
Tiêu Túc nắm chặt ki//ếm trong tay, giống như đột ngột hạ quyết tâm, dùng hết sức lao về phía tôi.
Hai con hàng này phiền ch*t mất.
Đối phó với nhiều lệ qu.ỷ thế này đã đủ mệt rồi, lại còn phải đối phó với anh ta nữa.
Sớm biết vậy đã đá//nh ngất anh ta vứt ra ngoài rồi.
Tôi đang chuẩn bị tiếp chiêu, ki//ếm của Tiêu Túc đã chệch đi vài cm, chọc vào người lệ q.uỷ phía sau tôi.
"Ch*t ti//ệt, tôi gi*t q.uỷ rồi, thật là kí.ch th//ích, co.n b/à nó!"
Tôi:...
Được rồi! Tôi thu lại lời muốn vứt anh ta ra ngoài.
Anh ta quay người dựa vào tôi.
"Cô không nghĩ rằng tôi muốn ra tay với cô thật đó chứ?"
"Chỉ dựa vào việc cô giúp tôi tìm được Kỳ Kỳ, bất kể cô là hồ ly tinh hay là cái gì, tôi đều tin tưởng cô tuyệt đối."
Còn không đợi tôi cảm động, đột nhiên cảm thấy đuôi có hơi ngứa.
Mà... còn rất thoải mái.
"Wow! Hóa ra cảm giác chạm vào đuôi hồ ly lại thích thế này! Tôi phải bảo vệ nó hẳn hoi, đợi đá//nh xong trận này, tôi phải sờ cho đã.”
Tôi có hơi nghẹn họng, khi quay lại thì Tiêu Túc đã chạy ra ngoài mất dạng rồi.
Anh ta bị lệ q.uỷ vây quanh, ngoài cửa không biết còn có bao nhiêu, cuồn cuộn lao vào không dứt.
Trong góc, Lăng Thần và Trịnh Hạ Bình vật vã dùng phù chú đối phó á//c q.uỷ, còn Tống Quốc Bình không biết đã ngất xỉu từ lúc nào.
Cứ tiếp tục thế này thì không được.
Tôi nhanh chóng di chuyển trong phòng, dán phù chú lên tường, sau đó niệm lớn chú ngữ.
Theo sau tiếng chú ngữ, lệ q.uỷ trong phòng dần dần bình ổn lại.
Trong nháy mắt, già trẻ nam nữ đã lấp đầy căn phòng.
Trên mắt cá chân, trên cổ tay của những người phụ nữ đều có xích sắt.
"Tiêu Túc, chém đứt dây xích."
Tôi và Tiêu Túc cùng hành động, chặt đứt toàn bộ dây xích.
Không còn bị tr/ói bu.ộc, những người phụ nữ cúi gập người với tôi, sau đó lao về phía người đàn ông bên cạnh, không ngừng cắ.n x.é đối phương.
Tôi có thời gian rảnh nên nhảy lên mái nhà.
Bên dưới là một màn đen kịt.
Đây là lệ qu.ỷ từ tám thôn trong vòng 10 dặm đến cả sao?
Cho dù như vậy cũng không thể nhiều thế này được?
Không đúng, lẽ nào người của cả ngọn núi lớn này đều đã ch*t?
15.
Tôi cắt một vệt trong lòng bàn tay, m//áu tươi tuôn trào, giây phút rơi xuống, lệ qu.ỷ di//ệt vo.ng.
Sư phụ từng nói, tôi là linh hồ ngàn năm khó gặp, m//áu của tôi có thể hủ.y di//ệt tất cả t//à m.a.
Nhón chân nhảy lên không trung, tôi đứng giữa bóng đêm vô tận.
Nương theo tiếng chú ngữ, má//u khắp người sôi trào.
Đây là cách lấy thân tuẫn táng, nhưng cũng là cách duy nhất.
Tôi nhìn đám người Tiêu Túc lần cuối, hy vọng bọn họ đều có thể rời khỏi ngọn núi này an toàn.
Niệm xong câu khẩu quyết cuối cùng, m//áu tươi trào ra, bốn phía vang vọng tiếng than khóc.
Cơ thể nhẹ như lông hồng.
Cả thôn Trần Gia lóe lên một vệt sáng trắng thật dài, mang đi tất cả khí đen, đến cả nhiệt độ cũng tăng lên mấy phần.
Tôi cuối cùng cũng an tâm nhắm mắt, mặc cho cơ thể dần dần rơi xuống.
"Diệp Nhất Ngôn!"
Tiêu Túc nghẹn ngào hét.
Cơ thể ấm áp, tôi được một người ôm trong lòng.
Mùi hương đó, là mùi ch//áy kh.ét của lò luyện đan bị n//ổ.
Là sư phụ, nhưng tôi đã không còn sức để mở mắt nhìn ông ấy nữa.
"Diệp Nhất Ngôn, tên lừ//a đ.ảo này, không phải đã nói cho vuốt đuôi đã đời sao? Cô mau mở mắt ra đi!"
"Xin cô đó, cô mở mắt ra nhìn tôi có được không?"
Từng giọt chất lỏng ấm nóng rơi xuống gò má tôi, tiếng khóc của Tiêu Túc quẩn quanh bên tai, dần dà càng lúc càng không rõ ràng.
"Được chưa hả? Còn diễn tiếp là cậu ta khóc ngất luôn đấy."
Hả?
Tôi chầm chậm mở mắt.
Sư phụ bất lực lắc đầu.
"Con là cửu vĩ hồ, bây giờ còn lại tám đuôi thôi đấy."
Gì vậy nè?
Tôi lồm cồm bò dậy từ trong tay sư phụ, ve vẩy đuổi kiểm tra một lượt.
Một, hai, ba...
Chậc! Tôi ngượng nghịu nhìn sư phụ.
"Sư phụ, người có thể biến cho con một cái đuôi khác không? Tám đuôi thì không ngầu tẹo nào."
Sư phụ lườm nguýt tôi.
"Còn có chuyện chính nữa!"
Theo tầm mắt của sư phụ, có một ông già gầy nhom chầm chậm đi ra từ trong góc tối.
"Sao lại là ông?"
Tôi tứ.c gi.ận mà không có chỗ trút, cũng đã mất cả một mạng rồi mà sao vẫn chưa giải quyết được lão già này?
"Nhất Ngôn, không được vô lễ, đây là sư thúc của con."
Tôi: "?"
Sư thúc đã qua đời khi vẫn còn trẻ nọ của tôi á?
16.
Không thể trách tôi không biết ông ta được.
Sư thúc tôi, Trần Quang Nguyên đã bị đuổi ra khỏi đạo quán do ph/ản b.ội sư phụ, có mưu đồ thả q.uỷ mẫu trấn áp trong quán từ khi tôi còn chưa biến thành hình người nữa cơ.
Sư phụ tứ.c g.iận đã tuyên bố sư thúc đã ch*t khi vẫn còn trẻ, từ đó trong đạo quán không có ai dám nhắc đến sư thúc nữa.
Sau khi Trần Quang Nguyên xuống núi, đã chạy thẳng đến chỗ em trai ở thôn Trần Gia, cũng là thôn trưởng của thôn Trần Gia.
Sau khi biết được Tiêu Kỳ bị đá//nh ch*t do chạy trốn, Trần Quang Nguyên đã gi*t ch*t cháu ruột của mình.
Lại dẫn dắt mọi người tin rằng do Tiêu Kỳ quay lại bá.o th//ù, sai Trần mặt rỗ dùng vải đỏ bọc th* th//ể Tiêu Kỳ lại để ch.ôn cất, đẩy nhanh thời gian Tiêu Kỳ biến thành lệ q.uỷ.
Sau khi Tiêu Kỳ t.àn s//át cả thôn, Trần Quang Nguyên đã kh//ống ch.ế tất cả lệ q.uỷ, tà/n s..át người các thôn xung quanh.
Núi lớn hoang vu, không người nào biết rằng nơi đây đã xảy ra những gì.
Ông ta lợi dụng lệ q.uỷ đi câu h//ồn ph.ách của người khác cho mình.
"Nhưng vì sao đều là các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi?
Tôi nhỏ tiếng lầm bầm, bốn mắt nhìn nhau với sư phụ, cả hai đều nhìn ra ẩn ý sâu xa trong mắt của đối phương.
Hóa ra là vậy.
Dùng sinh h//ồn của phụ nữ để nâng cao tu vi của q.uỷ mẫu.
Trần Quang Nguyên để thả qu.ỷ mẫu thật là hao tâm tổn sức!
"Khà khà khà! Cuối cùng các người cũng đoán được rồi, thế nhưng đã quá muộn."
"Đi ch*t đi!"
Q.uỷ mẫu xuất thế, nhân gian chịu khổ, tuyệt đối không thể để Trần Quang Nguyên đạt được mục đích.
Nhưng ông ta là người, không phải qu.ỷ cũng không phải t//à m.a, không thể nào dùng chú ngũ lôi với phù chú trừ t//à được.
Chỉ có thể lấy cứng chọi cứng.
Tôi nhảy lên không trung, hóa thân thành linh hồ.
Trần Quang Nguyên muốn chạy, nhưng bị móng vuốt của tôi giữ chặt lưng, ấn ngã xuống đất.
Trần Quang Nguyên nhất thời bối rối, mặc dù tôi là hồ ly tinh, nhưng từ nhỏ tôi đã lớn lên ở đạo quán, trên người không có khí t//à yêu.
Những thuật pháp kia của ông ta tất nhiên cũng vô hiệu đối với tôi.
Cứng không được, ông ta liền dùng mềm.
"Tiểu hồ ly, cô biết vì sao sư phụ cô lại thu nhận cô làm đồ đệ không?"
"Đó là vì..."
Lời còn lại chưa kịp nói, một người giấy đã c//ắt ngang cổ Trần Quang Nguyên, m//áu tươi phụt lên mặt tôi.
"Nhất Ngôn, tránh ra."
Tôi lồm cồm bò dậy, hóa lại hình người.
Hai tay sư phụ kết ấn, khoảnh khắc h//ồn ph.ách Trần Quang Nguyên vừa rời khỏi cơ thể đã bị một đạo thiên lôi đá//nh xuống.
Thôn Trần Gia lập tức sáng như ban ngày, tất cả khí đen đều tan biến.
Lo sợ q.uỷ mẫu xuất hiện, sư phụ đã trở về đạo quán trước.
Tôi và Tiêu Túc tìm mảnh đất có phong thủy tốt cho Tiêu Kỳ, an táng cho cô.
Thành phố đã khôi phục lại sự yên bình.
Khi rời khỏi thôn Trần Gia, Tống Quốc Bình đã tỉnh lại, còn cứng miệng nói một đ//ấm của mình có thể đá//nh ch*t một con q.uỷ.
Lăng Thần không nghe nổi mà c.ãi nhau chí chóe với anh ta.
Còn Trịnh Hạ Bình cười cười nhìn về phía tôi.
"Đại sư tiểu hồ ly, đến sở chúng tôi ngồi đi! Hoặc tôi đến nhà cô cũng được."
Chưa đợi tôi nói gì, Lăng Thần đã chen vào.
"Trả tiền trước đi nhỉ?"
Cô gái này, tôi thích.
17.
Hậu ký:
Ngay đêm hôm đó, tôi đã mơ một giấc mơ, trong mơ có tiếng nói của một người phụ nữ.
"Tiểu hồ ly, có biết vì sao sư phụ cô thu nhận cô làm đồ đệ không?"
Tôi hỏi cô ta là ai, cô ta chỉ lặp đi lặp lại đúng câu nói này.
Tôi ngưng thần niệm chú tẩy thân, lúc này mới yên ổn mà ngủ.
Sau khi sư phụ xác định q.uỷ mẫu tạm thời chưa xuất thế, tôi rảnh rỗi đến chán nản, lại mở phòng phát trực tiếp.
Vừa kết nối với người nối mạng, khuôn mặt của Tiêu Túc đã xuất hiện trong màn hình.
Anh ta trồng cây chuối, trước mặt đặt một cái đĩa.
"Đại sư Nhất Ngôn là thần của tôi."
Sau một tiếng hô lớn, anh ta lập tức cắm mặt vào bánh kem ngay trước mặt, khó khăn cắn một miếng.
Trong bình luận, một ID tên là Trợ lý của đại sư Nhất Ngôn bình luận: "Dùng đồ giả à? Có phải chơi không nổi không đấy?"
Tôi cười cười nhìn bọn họ chí chóe.
Nước mạnh dân an, thật tốt!
- Hết -
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.