9.
Hóa ra, ngày đó Tiêu Túc và Tiêu Kỳ đã c.ãi nhau, sau khi tan học Tiêu Kỳ không đợi anh ta nữa, trên đường gặp phải bọn bu//ôn ng.ười và bị b.ắt có//c đến thôn Trần Gia.
Sau khi bị b//án cho tên Trần mặt rỗ, Tiêu Kỳ đã nghĩ đủ mọi cách để chạy trốn, nhưng lần nào cũng bị bắt trở lại.
Cho dù cô có cầu cứu phụ nữ, trẻ con trong thôn, thậm chí còn tìm đến cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn bị đưa trở lại, sau đó chịu một trận đ.òn r//oi tà.n nh/ẫn.
Hai đứa con, đều bị đá//nh s//ảy.
Vì đề phòng cô chạy trốn, bọn họ đã r//út g.ân chân của cô.
Dưới tình thế bất lực, Tiêu Kỳ bí quá hóa liều, dùng nhan sắc xinh đẹp quyến rũ con trai nhà trưởng thôn.
Bởi vì anh ta là sinh viên đại học, là người duy nhất ở trong thôn có thể đưa cô ra ngoài.
Nhưng vào ngày rời đi, anh ta đã phản bội Tiêu Kỳ, Tiêu Kỳ không nhịn nổi nữa nên lấy d//ao làm bếp phản kháng.
Nhưng đã bị ch//ém ch*t.
Tên Trần mặt rỗ ph//ân x//ác cô, gói thành hai bọc lớn, vứt xuống sông.
Có người nói, như này oá.n niệm của người ch*t sẽ lớn hơn, từ đó trở thành á//c q.uỷ quay lại b.áo th//ù.
Quả thật, con trai nhà trưởng thôn đã ch*t vào ngày cúng tuần đầu tiên của cô.
Tiêu Kỳ nói: "Việc hôm đó thật sự tôi không có làm, li.nh h//ồn tôi bay theo th* th//ể rất xa, sau này khi biến thành lệ q.uỷ quay về thì anh ta đã ch*t rồi."
Nhưng không ai biết người đó không phải Tiêu Kỳ gi*t.
Tên Trần mặt rỗ nghe chuyện qu.ỷ làm lo//ạn, trong lòng sợ hãi đã đi tìm th* th//ể của Tiêu Kỳ, chuẩn bị để cô được ch.ôn c/ất tử tế.
Kết quả chỉ tìm được một nửa.
Sau đó, Tiêu Kỳ đã biến thành lệ q.uỷ, t.àn s//át cả thôn Trần Gia.
Thôn Trần Gia từ đó biến thành thôn m/a, không người nào dám tiến vào.
Vẫn may tôi và Tiêu Túc không nghe lời ông già kia mà tự ý vào thôn, không thì giờ đây chắc hẳn đã bị những lệ q.uỷ kia x.é x//ác rồi.
Tôi lén lau mồ hôi.
"Người đứng sau điều khiển cô là ai?
"Là, là..."
Con ngươi của Tiêu Kỳ nhanh chóng đổi sang màu đen, cơ thể trong hình dạng q.uỷ dần dần phình to, tóc bay trong không trung, phát ra tiếng rê.n r.ỉ đ/au đ/ớn.
"Không hay rồi."
Tôi đưa tay kéo Tiêu Túc ra phía sau, nhân lúc sợi xích đen kia vẫn còn yếu mà ch//ém đ//ứt nó.
10.
Lúc đang chuẩn bị kết ấn, đột nhiên có người ôm ch.ặt lấy tôi.
Tôi quay lại nhìn, là Tiêu Túc.
"Đừng, xin cô đừng làm con bé bị thương."
Tôi: "...Anh bị đi//ên rồi à? Nếu không ra tay ngay, người phải ch*t sẽ không chỉ có một mình anh thôi đâu."
Cùng lúc đó, rất nhiều tiền xu không biết từ đâu bay tới, đánh thẳng vào cơ thể q.uỷ của Tiêu Kỳ.
"Không!"
Tiêu Túc hét lên, chạy về phía Tiêu Kỳ.
Anh ta dang hai tay, dùng hết sức bình sinh muốn giữ lấy em gái.
Thế nhưng đã muộn rồi.
Cơ thể q.uỷ của Tiêu Kỳ dần dần tan biến, cuối cùng hóa thành một sợi khói đen, biến mất trong bóng tối vô tận.
Tôi nhặt tiền xu trên mặt đất lên, quan sát dưới ánh đèn xe.
Đột nhiên cánh tay tôi bị một người ôm lấy, lúc nhìn lại thì hóa ra là Lăng Thần, cô ta cọ nước mắt nước mũi vào tay áo tôi.
"Ái chà, quá kí//ch thí.ch luôn, đại sư, tôi muốn đi theo cô, bao nhiêu tiền cũng được."
"Tôi đưa cho cô 10 vạn trước, bày tỏ thành ý."
Nói rồi, cô ta mò điện thoại trên người tôi, sau đó là một âm thanh vui tai vang lên.
"Đã nhận được 10 vạn tệ."
Tôi giật giật khóe miệng, thực sự không kìm được mà cong môi.
Người có tiền đều qua loa như thế này sao?
Tôi thích.
Còn Trịnh Hạ Bình mất tự nhiên nặn ra một nụ cười.
"Đại sư Nhất Ngôn, xin lỗi."
Tôi xua xua tay, tỏ ra không để ý, anh ta lại giống như thở phào, nói tiếp: "Trong sở còn mấy vụ án, có thể mời cô giúp đỡ không?"
" y ây ây, nói với tôi này, tôi giúp đại sư sắp xếp thời gian."
Lăng Thần bắt đầu tự mình lo liệu.
Tôi dường như nghe được một giọng nói vang lên bên tai: "Trợ lý của ngài, Lăng Thần đã trực tuyến."
Khi trở lại xe, tôi mới biết Tống Quốc Bình đã sợ đến ngất đi từ lúc Tiêu Kỳ xuất hiện.
Tôi nghịch đồng tiền xu trong tay, càng lúc càng cảm thấy quen thuộc.
Mãi đến khi tôi nhìn thấy dấu ấn đặc biệt in trên tiền xu.
Đó là dấu ấn thuộc về đạo quán chúng tôi, độc nhất vô nhị trên đời.
Tôi bỗng dưng cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Lẽ nào trong đạo quán có phản đồ?
Nhưng đồ đệ dưới trướng của sư phụ không nhiều, rốt cuộc là ai?
11.
Tôi vốn định bảo bọn Tiêu Túc rời đi, còn mình thì đến thôn Trần Gia điều tra, nhưng anh ta nhất quyết muốn b.áo th//ù cho Tiêu Kỳ, thế nào cũng không khuyên ngăn được.
Mà Lăng Thần đã tự động sắm vai trợ lý của tôi từ lâu, nói gì cũng muốn theo tôi hàng yêu trừ m/a.
Tống Quốc Bình thấy Lăng Thần ở lại, cũng xấu hổ đi theo, ưỡn ng//ực chắn trước người Lăng Thần.
"Yên tâm, đến khi đó anh bảo vệ em."
Lăng Thần trợn mắt với anh ta, rồi lại hào hứng chạy đến bên cạnh tôi.
"Đại sư, tôi giúp cô làm gì đó nhé?"
Tôi đưa một vài phù chú cho cô ta.
"Nếu đã như vậy thì mọi người mang theo những phù chú này bên người, khi có nguy hiểm thì vứt ra."
Tống Quốc Bình lấy phù chú đầu tiên, cẩn thận từng tí một nhét vào trong túi, còn định lấy thêm nữa nhưng đã bị Lăng Thần trừng cho rụt trở lại.
Nhân lúc giữa trưa, chúng tôi chầm chậm đi đến đầu thôn Trần Gia.
Giữa trưa dương khí mạnh nhất, bọn lệ q.uỷ sẽ không ra ngoài, tôi vừa hay nhân cơ hội bày trận.
Tôi bày 28 đồng tiền xu xung quanh thôn, tạo thành một trận nhị thập bát tú* giả.
*Nhị thập bát tú là cách gọi của 28 chòm sao (宿 "Tú") nằm trên bầu trời theo cách chia trong thiên văn học phương Đông cổ đại.
Pháp trận này tên là trận khóa q.uỷ, thường gọi là Lôi Trì, đối với á//c m.a không có tổn hại gì, chỉ có tác dụng vây nhốt.
Tiền xu số dương, thế nên tạo nên tạo ảo giác cho á//c m.a rằng chỉ cần vượt qua Lôi Trì một bước sẽ dẫn đến cõi dương, từ đó vây nhốt chúng trong thôn Trần Gia.
Thời gian vây nhốt phải do á//c q.uỷ có trí thông minh cao hay thấp, và sức mạnh lớn nhỏ thế nào quyết định.
Bày xong trận pháp, chúng tôi tiến thẳng vào thôn Trần Gia.
Thôn Trần Gia bao năm không có người trú ngụ, lúc này đã vô cùng t.ồi t/àn rá/ch n.át, có mấy ngôi nhà lợp bằng cỏ tranh cũng đổ sụp ở trong sân, trong không khí tràn ngập mùi h.ôi th.ối khó ngửi.
Rõ ràng giờ đây không phải mùa đông, song không khí lại lạnh băng âm u.
Chúng tôi đã tìm được một ngôi nhà nhìn trông tốt nhất trong thôn, khí đen trong nhà cũng nặng nhất.
Vậy thì bắt đầu từ mi đi!
Tôi bày sẵn đài t.ế với bàn thờ trên bàn, trong phòng cũng bày sẵn pháp trận.
Sau đó dùng bút mực vẽ một vòng tròn trong góc, dặn họ đứng trong vòng tròn và không được ra ngoài, đồng thời đưa cho Tiêu Túc một thanh kiếm đồng xu.
Lăng Thần hâm mộ muốn ch*t.
Theo màn đêm xuống dần, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng thấp.
Tôi đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, bỗng có một bóng người bất ngờ lướt qua.
Tôi và Tiêu Túc bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Túc vọt ra ngoài như tên b//ắn.
"Này! Ông già, sao lại là ông nữa hả?"
Ông già quay đầu cười hì hì hai tiếng rồi co giò bỏ chạy.
Hiển nhiên ông già rất quen thuộc đường đi trong thôn, quẹo bảy tám vòng đã vứt Tiêu Túc lại, Tiêu Túc chỉ biết buồn bực trở về.
"Toi rồi, đại sư Nhất Ngôn, tiền xu bị ông già kia lấy mất rồi."
"Hay là, chúng ta bày lại lần nữa?"
Tôi nhìn khí đen càng lúc càng dày đặc trên đỉnh đầu, thở dài.
"Không kịp nữa rồi.”
12.
May mà tôi đã bày trận quần dương trong nhà.
Trận quần dương là trận pháp do hai trận tiếm dương và trận cúc âm hợp thành một.
Trận tiếm dương là một loại làm phép chủ yếu dựa vào sinh phù, dùng tiếng gà phô trương thanh thế.
Dương khí của người sử dụng pháp thuật sẽ bị 16 tấm sinh phù chia đều thành 16 phần, rất khó phân biệt đâu là người sử dụng pháp thuật, đâu là sinh phù, vì vậy sẽ m//ù quá.ng tấ//n cô.ng.
Trận cúc â.m là một loại trận pháp mời quân nhập vại, đóng cửa thả chó, trận pháp kiểu này mượn 36 nén hương dẫn h//ồn tạo ra ảo giác có một từ trường có vẻ vô cùng mạnh mẽ ở trước mặt á//c qu.ỷ, thế nhưng lại cố ý bán cho đối phương một sơ hở.
Một khi đối phương tiến vào sẽ không ra được ngoài, trừ khi đánh ngã người sử dụng pháp thuật.
Chỉ có thể nghĩ cách dẫn đám á//c q.uỷ đến nơi này mới được.
Nhìn Tiêu Túc, tôi ngại ngùng cười hì hì.
"Nói đi, nụ cười này của cô có khác gì ông già kia đâu, nhìn mà rợn cả người, có gì cứ nói thẳng đi!"
"Trong vòng 10 phút, chạy quanh thôn một vòng."
"10 phút? Tôi..."
Tiêu Túc đang do dự, Trịnh Hạ Bình đã đi ra nhận lấy phù chú.
"Tôi có thể."
Lăng Thần cũng ồn ào muốn giúp đỡ, vì vậy tôi bảo cô ta đi ra ngoài canh chừng, đừng để ông già kia tới quấy rối lần nữa.
Cô ta vui vẻ ra ngoài cửa ngồi.
Tống Quốc Bình, vẫn ở trong vòng tròn, cúi đầu như thể không nhìn thấy cái gì hết.
Tôi dán bù/a dẫn qu.ỷ ở sau lưng Tiêu Túc và Trịnh Hạ Bình, bọn họ khởi động gân cốt, đủ khí thế tham gia hội thể thao ở trường học.
Trong khí đen trên nóc lều, từ từ thò ra một bàn tay.
Tôi vội vã vỗ lưng Tiêu Túc.
"Chạy mau!"
Theo bước chân chạy ra ngoài của Tiêu Túc, tôi giơ tay vẩy một nắm gạo nếp.
Gạo nếp đó là sư phụ dày công điều chế, là v.ũ kh.í lợi hại đá//nh m/a.
Nóc lều truyền tới tiếng động lộp bộp.
Tôi thắp hương cúng, nhanh chóng kết ấn, niệm chú tiễn h//ồn.
Câu cuối cùng vẫn chưa niệm xong, tôi mở bừng mắt, khí đen trên đỉnh đầu đã tan đi.
Trước mặt là một cặp vợ chồng trẻ tuổi, trên chân người phụ nữ đang đeo xích sắt, cúi đầu giữ khoảng cách nửa bước đứng ở sau lưng người đàn ông, trên người và trên mặt thấp thoáng còn có thể nhìn thấy vết s/ẹo với vết thương.
Xem ra, lại là một người đáng thương.
Tôi nhấc tay ch//ém đ//ứt dây xích sắt kia, người phụ nữ ngẩng đầu lên, trong đôi mắt nhìn về phía tôi lấp lánh ánh lệ.
"Đi đi! Mong cô kiếp sau tự do."
Người phụ nữ vẫy tay với tôi, không chút do dự xoay người rời đi.
Người đàn ông còn muốn đuổi theo nhưng đã bị tôi lên tiếng chặn lại.
"Này! Kiếp sau luân hồi làm s//úc si.nh nhé!"
Tôi trợn mắt, phất tay đá//nh tan h//ồn ph.ách của hắn ta.
Lúc này, tôi mới phát hiện, còn có một ông già đứng sau lưng bọn họ.
Ông già đang cười nham hiểm với tôi.
Khuôn mặt đó cực kỳ giống với ông già từng gặp lúc trước, tôi không khỏi cảm thấy hoảng hốt trong lòng.
"Ông rốt cuộc là ai?"
Ông già cười khẩy một tiếng, không nói câu gì đã biến mất ngay trước mắt tôi.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.