Chương 2
Avatar Khung avatar
27189 Chữ

4.

Trở lại chỗ ở, người kia đã tỉnh lại.

Nhìn thấy tôi, anh ta lập tức lao đến như tên b//ắn, hai tay b//óp ch//ặt cánh tay tôi lắc lư không dừng.

“Nói, cô đã đưa Kỳ Kỳ đi đâu rồi?”

Tôi nhanh chóng đưa tay ngăn anh ta lại.

“Dừng, dừng, dừng, sắp n.ôn rồi.”

Hồ ly cũng say xe đó!

Tôi vịn ghế sô pha chầm chậm ngồi xuống, bây giờ mới nghiêm túc đánh giá người đàn ông trước mặt.

Khuôn mặt anh ta quả thật tương tự với nữ qu.ỷ kia, chỉ là ấn đường đen kịt, e là có họa liên quan đến m//áu.

“Anh và nữ qu.ỷ kia có quan hệ gì?”

Người đàn ông sững sờ hai giây.

“Ý cô là, Kỳ Kỳ đã ch*t?”

Tôi có phần cạn lời, lẽ nào vừa rồi tôi xuống tay nặng quá khiến anh ta bị ng/u luôn rồi hả?

Có lẽ anh ta cũng nhớ ra cảnh tượng suýt bị nữ qu.ỷ kia bó//p c.ổ, ngồi đơ ở một bên, sắc mặt tái đi đôi phần, nói chuyện cũng lắp bắp.

Khác xa cái khí thế lúc ph.á chúng tôi hồi nãy lắm.

“Không thể nào, chắc chắn cô đã dùng thuật che mắt gì đó, mau đưa người ra đây.”

Được rồi! Vậy thì để anh ta thấy cái gọi là tận cuối của khoa học là huyền học vậy.

“Nếu như tôi tìm được th* th//ể của Kỳ Kỳ thì anh tính làm gì?”

“Thì tôi sẽ phát sóng trực tiếp trồng cây chuối ăn ph/ân.”

Rất khá! Gan thằng ra.nh này không nhỏ tẹo nào.

Dưới sự tự trách của người đàn ông, tôi đã hiểu được đái khái tình hình.

Anh ta là Tiêu Túc.

Nữ qu.ỷ là em gái anh, Tiêu Kỳ.

Tiêu Kỳ bị lạc năm 13 tuổi, cả nhà Tiêu Túc đã tìm cô được 10 năm, trong khoảng thời gian đó cũng đã tìm rất nhiều thuật sĩ giang hồ, nhưng đều không có kết quả gì.

Mà tiền đều bị lừ//a mất sạch.

Thế nên Tiêu Túc vừa xem được phát sóng đoán mệnh của tôi đã rất tứ.c gi.ận, không ngừng ch//ửi mắ.ng tôi trong bình luận.

Cho đến khi, anh ta nhận ra Tiêu Kỳ.

“Thế sao anh lại biết tôi ở đây?”

“Vì tìm em gái, tôi đã kết bạn với rất nhiều người có ngành nghề khác nhau, muốn biết vị trí của cô không hề khó.”

Tôi: 6

Tôi bảo Tiêu Túc về chuẩn bị sinh thần bát tự và đồ bên người, Tiêu Túc khinh thường liếc tôi.

“Mấy đạo sĩ tôi tìm lúc trước cũng cần những thứ này, trong nhà lúc nào cũng có sẵn.”

“Thế nhưng, bọn họ lấy những thứ này với nhận tiền xong xuôi đều không giải quyết được gì cả.”

Tôi lười để ý đến anh ta, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về phòng đi ngủ.

Ngành nghề này, có người tin, tất nhiên cũng có người không tin.

Tôi không phải nhân dân tệ, không khiến người người nhà nhà thích được.

Cũng không ép buộc người khác phải tin, duyên phận đến tự nhiên sẽ tin thôi.

Sau khi Tiêu Túc rời đi không bao lâu, cửa phòng tôi lại vang lên tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra đã thấy hai anh cảnh sát mặc đồng phục, đứng thẳng tắp ở ngoài cửa.

“Xin chào, chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án b.ắt có//c bu.ôn b//án trẻ em, mời cô đi cùng với chung tôi một chuyến.”

Tôi bất lực đỡ trán.

Thật là phục tên lừ//a đ.ảo Tiêu Túc này.

Tôi đến cục cảnh sát ghi xong báo cáo, lại cung cấp giấy chứng nhận linh mục đạo sĩ của mình.

Đợi đến khi tôi ra ngoài, chân trời đã phiếm màu trắng bụng cá.

Điện thoại hiển thị tin tức, đêm hôm qua lại có người ch*t.

Tôi nhìn thông tin, bỗng nhiên có loại dự cảm không lành.

Tuy là Tiêu Kỳ đã chạy thoát, nhưng cũng bị thương không nhẹ, tuyệt nhiên không thể ra tay nữa.

Là người đứng sau lưng cô ta ra tay, hay là không chỉ có một hu/ng th.ủ?

Muốn làm rõ chân tướng, đầu tiên phải tìm được Tiêu Kỳ.

5.

Có lẽ là phía cảnh sát điều tra tôi thấy không có vấn đề gì, nên khi Tiêu Túc quay về có phần xấu hổ.

Anh ta mang tới một cái găng tay, tìm được ở bên đường vào ngày Tiêu Kỳ đi lạc.

Tôi c/ắt một phần, đ//ốt thành tro cùng với phù chú, đổ vào trong nghiên mực.

Sau đó kéo lấy tay Tiêu Túc, c/ắn rá//ch, nhỏ m//áu vào nghiên mực.

Thực ra cũng có thể dùng m//áu của chính tôi, nhưng mà ai bảo anh ta nghĩ x.ấu tôi chứ?

Tiêu Túc kêu một tiếng, tôi không nhịn được mà lườm anh ta.

Đàn ông con trai mà không chịu được cơn đ.au bé xíu này.

Đợi đã, anh đỏ mặt cái quái gì?

Tôi lười để ý anh ta, rời tầm nhìn, lấy ra một tờ giấy vàng, gấp thành hạc giấy.

Dùng mực đen trộn lẫn tro và má//u viết sinh thần bát tự của Tiêu Kỳ lên thân hạc giấy.

Tiếp đó, hai tay nhanh chóng kết ấn, thấp giọng niệm chú ngữ.

Theo thế tay của tôi, vô số đốm trắng li ti chui vào thân hạc giấy.

Niệm xong câu chú ngữ cuối cùng, hạc giấy vỗ cánh, chầm chậm bay lên.

Tôi dường như nghe thấy âm thanh niềm tin gì đó sụp đổ.

Ồ! Là tam quan xui xẻo của anh ta.

Anh đứng ở đó nhìn một hồi lâu, sau khi xác nhận trên người hạc giấy không có bất kỳ thứ gì điều khiển, ánh mắt nhìn sang tôi lập tức tràn đầy sùng bái.

“Đại sư Nhất Ngôn, tôi phát hiện cô không giống những đạo sĩ lừ//a người kia lắm.”

Chỉ không giống lắm à?

Phải là hoàn toàn không giống tẹo nào mới đúng!

“Anh đừng mơ thoát khỏi việc phải ăn ph/ân.” Tôi trợn mắt với anh ta, bổ sung: “Ồ! Phải rồi, còn phải trồng cây chuối ăn nữa.”

Tiêu Túc: “...”

Chúng tôi thu dọn xong đồ đạc, đi theo chỉ dẫn của hạc giấy, lái xe 3 ngày trời mới tới dưới chân một ngọn núi.

Mấy ngày trước trời mới mưa xong, khiến cho đường núi có phần lầy lội, xe không đi lên được, chúng tôi chỉ có thể mang theo đồ đạc rồi đi bộ lên đó.

Hạc giấy hạ cánh ở một chỗ có mô đất nhô lên ở giữa sườn núi.

Trước chỗ đất có cắm một tấm gỗ, nhưng trên tấm gỗ không có chữ, bốn phía cỏ dại mọc rậm rạp, dường như đã rất lâu rồi chưa có ai tới đây.

"Chính là chỗ này.”

Tôi lấy một cái xẻng sắt con trong túi vải ra đưa cho Tiêu Túc.

"Đào đi!”

M.ộ không sâu, chẳng bao lâu đã được Tiêu Túc đào ra hết, để lộ một túi vải lớn màu đỏ.

Tôi không nhịn được ch//ửi thầm.

"Kẻ nào đi//ên đến mức này chứ, dùng vải đỏ để ch.ôn cất.”

Thế này không biến thành lệ q.uỷ mới là lạ.

6.

Tiêu Túc ngồi xổm trước túi vải, hai tay ôm mặt, nước mắt qua kẽ ngón tay rơi xuống đất.

Lúc này, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng yếu ớt còn dư lại rơi xuống lưng anh ta, nhưng anh vẫn không ngừng run rẩy.

Bởi vì hình dạng của túi vải kia rõ ràng đã không phải là một người hoàn chỉnh nữa.

Tôi vỗ nhẹ vai anh ta.

Xung quanh im ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng nấc nghẹn của Tiêu Túc.

Đột nhiên sau lưng truyền đến một loạt âm thanh sột soạt.

“Ai?”

Tôi quay ngoắt lại, một bóng đen nhanh chóng lướt qua.

Tiêu Túc nghe vậy cũng ngừng khóc, quay đầu nhìn.

Tôi liếc mắt với Tiêu Túc, Tiêu Túc hiểu ngay tức thì, sải đôi chân dài chạy xuống núi.

Tôi không thể không cảm thán, thể lực không phải dạng vừa.

Tôi thu lại hạc giấy, đi theo hướng bóng đen đi.

Chưa đi bao xa, một bóng đen hình người từ bên cạnh nhảy ra và tóm lấy tôi.

Lưỡi da//o lạnh băng kề sát làn da trên cổ, còn hơi hơi run rẩy.

“Các người là ai? Vì sao tới đây?”

Tôi giơ hai tay lên, làm thế đầu hàng.

“Đừng kí//ch độ.ng, chúng tôi không có á//c ý, chỉ tới tìm một người thôi.”

Vừa nói, tôi bất ngờ lùi về sau một bước, giơ tay đá//nh vào cổ tay hắn ta, con da//o lập tức theo đó rơi xuống đất.

Người đàn ông thấy tình hình không ổn liền co giò chạy sang phía khác.

Tôi cũng không vội, nhặt con da//o lên đùa nghịch trong tay.

Vừa tiếp xúc đã cảm thấy lạ thường.

Tuy bây giờ không phải ngày hè oi bức nhất, nhưng cũng không lạnh như mùa đông, song khi chạm vào con d//ao này lại mang đến cảm giác lạnh lẽo.

Cẩn thận quan sát, còn đang tản ra khí đen yếu ớt.

Xem ra đã sắp bị hun đầy qu/ỷ khí, nơi này thật không đơn giản!

Đang nghĩ ngợi, người đàn ông kia lại hoảng hốt chạy trở lại, nhìn thấy tôi thì bước chân chợt dừng lại.

Tiêu Túc cách không xa cũng đang chầm chậm đi tới ở phía sau.

Người đàn ông cắm đầu chạy vào trong núi, nhưng chưa qua mấy phút đã bị Tiêu Túc áp giải trở lại.

Người đàn ông là một ông già ốm nhom, khóe mắt lồi lõm, khóe môi trắng bệch.

Ánh mắt tôi rơi xuống cái lưng gù của ông ta, có một con tiểu q.uỷ ngồi ở đó, nhìn ngoại hình tầm 3, 4 tuổi.

“Con da//o này, là của mày?”

Tiểu qu.ỷ kia thấy tôi đang nhìn nó, ngay lập tức nhảy bật khỏi lưng ông già, há to miệng lao về phía tôi.

7.

Không kịp vung ki//ếm, tôi nhanh chóng kết ấn, vỗ một chưởng.

“A…”

m thanh quen thuộc vang lên bên tai, là Tiêu Túc.

Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng.

Trên ngọn núi này có một loại hoa, có thể khiến người ta sinh ra ảo giác.

Thời gian chúng tôi dề dà ở đây đã quá lâu, chắc hẳn đã bị khí đ//ộc nhập vào người.

Tôi cấp tốc niệm chú, lắc đầu rồi mới mở mắt.

Nào còn có tiểu qu.ỷ gì nữa.

Ông già kia đã chạy xa, đang quay đầu nhe nanh cười với chúng tôi.

“Ông già, sức khá mạnh đó.”

Nói rồi, Tiêu Túc đi tới b.ắt tôi, tôi bèn cho một bạt tai trước.

Bàn tay tôi t.ê d//ại cả ra.

“Nhìn cho rõ, tôi là ai?”

Tiêu Túc ôm mặt, nhìn chằm chằm tôi.

“Đại sư Nhất Ngôn? Sao lại là cô?”

“Trúng kế rồi, chạy mau.”

Tôi kéo Tiêu Túc chạy một mạch xuống núi.

Chắc phải nói oan gia ngõ hẹp mất!

Chúng tôi lái xe rời đi không xa, đã nhìn thấy ông già kia đang hì hục chạy ở phía trước.

Tiêu Túc thò đầu ra ngoài, hô một tiếng.

“Này, ông già!”

Ông già xiêu vẹo một cái, quay đầu nhìn thấy là chúng tôi thì càng co cẳng chạy tiếp.

Chúng tôi cũng không vội, không nhanh không chậm lái xe theo sau ông ta.

Cho đến khi ông ta thật sự không chạy tiếp được nữa, ngồi xổm bên đường hít thở hồng hộc, chúng tôi mới dừng xe ở trước mặt ông ta.

“Còn chạy không?”

Tiêu Túc xuống xe, đưa cho ông ta một chai nước.

“Không chạy nữa, không chạy nữa, các người tha cho tôi đi!”

“Tha cho ông thì được, nói xem ông với người trong m.ộ kia có quan hệ gì.”

Ông già nghe đến lời này thì vội vàng xua tay.

“Không có quan hệ gì với tôi hết! Tôi chỉ đi ngang qua thôi, đó là vợ được Trần mặt rỗ ở thôn Trần Gia phía trước mua về, nghe nói do chạy trốn mà bị ch//ém ch*t.”

Mắt Tiêu Túc đỏ hoe, rít ra mấy chữ qua kẽ răng.

“Thôn Trần Gia ở đâu?”

“Ở ngay phía trước, cứ đi thẳng không quẹo là có thể nhìn thấy.”

Tiêu Túc không nói năng gì mà chui thẳng vào trong xe, giẫm chân ga vọt đi.

Đây đúng là tốc độ thời khắc sinh tử!

Trong gương chiếu hậu, tôi nhìn thấy ông già nhe hàm răng vàng chóe và cười nham hiểm.

“Anh trai, anh bình tĩnh đi, ông già kia không bình thường, trước tiên chúng ta vẫn nên tìm một nửa th* th//ể còn lại của Kỳ Kỳ mới quan trọng.”

Nghe đến đây, Tiêu Túc giẫm mạnh chân phanh, nếu không phải có dây an toàn đoán chừng tôi đã ngã sấp lên cửa kính xe rồi.

“Ý của cô là sao? Cái gì mà một nửa th* th//ể còn lại?”

Không sai, giống hệt như tôi tính.

Chúng tôi cách đã tìm được một nửa th* th//ể còn lại của Tiêu Kỳ ở trong con sông cách thôn Trần Gia 20 cây số.

Tôi và Tiêu Túc cùng nhau vớt những mảnh vụn th* th//ể của Tiêu Kỳ, gom góp vào một tấm vải vàng phủ đầy hình bát quái, lại thắp mấy ngọn nến đặt ở vị trí tương ứng.

Tiêu Túc đã khóc không thành tiếng, cơ thể to lớn cong lại, không ngừng run rẩy.

Tôi nhất thời không biết nên nói gì, chỉ biết vỗ lưng an ủi anh ta.

“Người ch*t không thể sống lại, điều quan trọng nhất hiện giờ là tìm Tiêu Kỳ trở về, hỏi rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Tiêu Túc qua quýt lau nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói không thành lời, chỉ gật mạnh đầu.

“Sắp đến giờ Tý rồi, lát nữa anh nghe theo chỉ thị của thôi, lớn tiếng gọi Tiêu Kỳ.”

Tôi nhẩm đếm giờ, đột nhiên có một luồng ánh sáng chói mắt tỏa ra cách đây không xa.

8.

Tôi nheo mắt lại nhìn, là tiếng động cơ xe.

Chiếc xe đến gần, có ba người bước xuống, hai nam một nữ.

Tôi nghi ngờ liếc Tiêu Túc một cái.

“Người anh tìm tới à?”

Tiêu Túc lộ rõ vẻ xấu hổ.

“Đây chỉ là lo cô b//ắt có.c rồi b/án tôi thôi ấy mà!”

Nói rồi anh ta đi qua chào hỏi, sau đó giới thiệu từng người với tôi.

Người đàn ông cơ bắp cao mét tám tên Tống Quốc Bình.

Chú cảnh sát thân hình cao lớn, Trịnh Hạ Bình.

Gái đẹp Taekwondo cấp 8, Lăng Thần.

Như này, nếu tôi thật sự b.ắt c//óc bán anh ta thì ba người này có đá//nh ch*t tôi không nhỉ?

Trịnh Hạ Bình quét mắt nhìn tôi, bất lực nhìn về phía Tiêu Túc.

“Không phải tôi muốn nói cậu đâu, nhưng đã bị lừ//a bao nhiêu lần rồi mà sao vẫn còn mắc lừ//a kiểu này nữa? Cậu phải tin vào khoa học.”

“Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp đưa th* th//ể của Kỳ Kỳ về, nhất định sẽ giúp cậu tìm ra hu.ng th/ủ, cho cậu một lời giải thích.”

Trịnh Hạ Bình nói rồi định gọi điện thoại, nhưng bị Tiêu Túc ra tay cản lại.

"Hạ Bình, đại sư Nhất Ngôn không phải người như vậy, chúng ta cứ thử xem sao! Dù sao cũng chỉ một lát, cũng không gián đoạn việc cậu đi tìm hu/ng th.ủ.”

Nghe đến chuyện gọi hồn, Lăng Thần lại tỏ ra phấn khích.

"Đại sư Nhất Ngôn, cô nói thật không? Thật sự có thể gọi được hồ//n m.a sao? Thật kí//ch thí.ch! Chuyến này không phí công tới rồi.”

Tống Quốc Bình lại khinh thường ra mặt.

"Hạ Bình, cậu cứ để cô ta làm đi, nếu như dám lừ//a chúng ta, tôi sẽ cho cô ta biết cái gì gọi là nhân gian hi.ểm á//c.”

Tiêu Túc nói hết nước hết cái mới khuyên được Trịnh Hạ Bình, thế nhưng tiền đề là phải xem tôi gọi h//ồn.

Tôi sợ quá nhiều người sẽ cản trở h//ồn m.a, bèn bảo bọn họ vào ngồi trong xe.

Đồng thời rải một vòng tròn đất vàng xung quanh chiếc xe.

Giờ Tý vừa đến, tôi tung một xấp tiền giấy lên không trung, lắc liên tục chiếc chuông trong tay.

Tiếp đó tiếng chú ngữ vang lên, cát đá bay tứ tung, tiền giấy xoáy tròn quanh th//i th* Tiêu Kỳ.

Tiếng chú ngữ cuối cùng vừa dứt, tôi gật đầu với Tiêu Túc.

"Tiêu Kỳ, Kỳ Kỳ, em mau quay về! Anh trai nhớ em lắm.”

"Tiêu Kỳ, em về anh sẽ mua cho em búp bê em thích nhất.”

"Anh sẽ không cãi nhau với em nữa, em mau về đi!”

Giọng Tiêu Túc càng lúc càng nghẹn ngào, gần như muốn nói lại không nói nổi thành lời, mỗi tiếng gọi của anh ta đều xen lẫn nỗi nhớ nhung và sự hối hận bao năm.

Tôi giơ tay lau khóe mắt, hít sâu một hơi, cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh lại.

"Cố lên! Đừng dừng lại."

Theo từng tiếng gọi của Tiêu Túc, tiếng nức nở của thiếu nữ vọng về từ nơi cách đó không xa, càng lúc càng gần.

"Kỳ Kỳ, cuối cùng anh trai cũng tìm được em rồi."

Tiêu Túc mở rộng hai tay muốn ôm Tiêu Kỳ, nhưng bàn tay lại xuyên qua cơ thể trong hình dạng q.uỷ của cô.

Anh cũng không chống đỡ nổi nữa, quỳ xuống đất gào khóc nức nở.

Tiêu Kỳ cũng đứng ở một bên nghẹn ngào.

Ai da! Thật là khiến người ta thương cảm.

Tôi khịt khịt mũi, quay người lấy ra một nén hương ngưng h//ồn rồi đ//ốt.

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.