Chương 3
Avatar Khung avatar
35967 Chữ

<03/04>

Vẫn là Boss không đầu đảo tròng mắt đen thui của mình một vòng.

Bất ngờ, anh nghĩ ra gì đó, không nói không rằng liền gỡ đầu mình xuống, thọc tay vào vết sẹo trên cổ mà mò.

Anh mò một lúc thì lôi ra một cán d.ao, rồi bắt đầu kéo mạnh.

Một con d.ao phay đầy rỉ sét, còn bốc khói đen đặc, từ từ lộ ra.

Tất nhiên, tôi không kịp nhìn rõ mấy động tác “trình diễn” của anh.

Chỉ thấy bóng dáng hai già một nhỏ khi nhìn thấy con d.ao thì hét lên rồi lùi ba bước.

Boss không đầu đi đến trước mặt tôi, nhẹ nhàng đưa con dao cho tôi:

"Niệm Niệm, cầm lấy. Có nó, không ai dám động vào em.”

"Xét về thực lực, anh được coi là mạnh nhất ở Gia đình Hạnh phúc. Nếu nó có thể chặt đầu anh, thì chắc chắn cũng có thể ch.ặt đứt đầu mọi quái vật tầng dưới."

Một giọng nói máy móc vang lên bên tai tôi, dạng thông báo cá nhân, không công khai:

[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp SSSSS: "D.ao mổ tình yêu."]

Anh… anh sẵn sàng làm đến mức này vì tôi.

Người ch/ết thường rất kiêng kị những thứ từng giết họ, vậy mà anh lại rút nó ra, thành kính trao cho tôi làm vũ khí.

Trong khi đó, người xem thì phát cuồng:

[Trời đất! Con d.ao giết được Boss không đầu hóa ra là đạo cụ cấp cao nhất!]

[Quá lố rồi! Một phiên bản cấp S lại có đạo cụ cấp 5S, còn bị một người chơi mới giành được!]

[Thế này thì chắc chắn các hội trưởng lớn đang kéo vào xem trực tiếp rồi. Niệm Niệm ra ngoài xong là có thể vào hội lớn luôn, tôi ghen tị phát khóc đây.]

Không cam lòng để bố chiếm hết ánh hào quang, Tư Tư lập tức lao vào tủ quần áo, lục tung rồi chọn ra chiếc váy trắng phẳng phiu nhất, không một nếp nhăn.

Sau đó, cô bé cầm váy lao về phía tôi, không biết có phải do sợ không mà chiếc váy trắng trên người và trong tay cô bé đều lập tức chuyển thành màu đỏ rực máu.

Tư Tư ném váy đỏ lên người tôi, váy lập tức tự mặc vào, hoàn hảo vừa vặn với dáng tôi.

Tư Tư ôm lấy eo tôi, dụi đầu, giọng đầy yêu thương:

"Mẹ ơi, đây là chiếc váy con mặc khi bị gi/ết. Mẹ mặc vào rồi, con có thể bảo vệ mẹ."

Giọng máy móc vang lên lần nữa:

[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp SSSS: "Thiên sứ chi y."]

Chưa kịp xúc động, ông già ruột gan đã xé toạc chiếc “áo len” tôi khâu vất vả cho ông, bắt đầu mò bụng. Ông lôi ra một cuộn len đưa tôi phòng thân.

Giọng máy móc lại vang lên:

[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp SSS: "Ruột tể tướng."]

Bà lão đen sì không chịu thua, lập tức tháo hẳn một cánh tay cháy đen như than, nói đây là “một cánh tay trợ lực trong lúc nguy cấp.”

Giọng máy móc vang lần thứ tư:

[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp SS: "Khô mộc phùng xuân."]

Người xem livestream:

[Người chơi đã xịt keo cứng ngắc.]

13

Bốn Boss lớn đồng loạt ra tiễn, lưu luyến không rời, tiễn tôi đến… cầu thang từ tầng 30 xuống.

Tôi ôm một đống đạo cụ, nhìn chiếc váy đỏ trên người mà xúc động đến rơi nước mắt.

Ai nói đây là game kinh dị chứ? Đây chẳng phải gia đình đáng yêu nhất của tôi sao?

Làn đạn đầy chua xót:

[Nếu tôi cũng có đống đạo cụ này, tôi cũng thấy bọn họ dễ thương.]

[Phải công nhận Niệm Niệm lợi hại, ít nhất cô ấy sống được ở tầng 30 đến giờ và còn được các Boss yêu quý.]

[Cũng đúng, trước đây người chơi khác còn chưa vào được tầng 30. Chỉ vừa đến cửa đã bị Tư Tư giết rồi.]

[Tôi có cảm giác như đang chứng kiến “con gái nhà tôi trưởng thành” ấy, hu hu~]

Vừa đến tầng 29, tôi lịch sự gõ cửa. Mới gõ một tiếng, cửa đã mở.

Thông qua tin nhắn nhóm, tôi biết người chơi tầng này đã ch/ết sạch.

Hai gương mặt song sinh ló ra, trông như thiếu niên. Họ nhìn tôi với vẻ cảnh giác, đặc biệt là nhìn con d.ao phay gỉ sét trên tay tôi.

Cuối cùng, họ cười nhạt nịnh nọt:

"Người tầng 30 phải không? Đến thăm hỏi thôi mà, sao lại mang theo vũ khí? Làm gì khách sáo thế chứ. Đây là thẻ thăm hỏi của tầng 29, mời nhận lấy."

Nếu không phải đầu họ bị vỡ tan tành, ngũ quan khó phân biệt, cùng bộ quần áo mục nát bốc mùi, có lẽ trông họ sẽ dễ gần hơn.

Tôi cầm tấm thẻ đơn giản, chỉ có vài họa tiết màu đen, không nhìn ra được hình dạng gì cụ thể.

Tôi cảm ơn rồi lịch sự hỏi:

"Tôi có thể vào uống một tách trà được không? Tôi nghĩ, chúng ta có thể nói chuyện về mẹ của hai bạn và kết cục của kẻ thù hai người."

Đúng vậy, thực ra khi mới bước vào trò chơi kinh dị này, đứng dưới chân tòa nhà, tôi không phải là không làm gì cả.

Khi mọi người đổ xô đi tìm kiếm và chiếm giữ các tầng, tôi chán nản đi vòng quanh tòa nhà năm lần.

Cuối cùng, trong đống rác ngập tràn hắc khí, bên dưới một đống chất lỏng bầy nhầy không biết là gì, tôi đã tìm thấy một tờ báo cũ bẩn thỉu, nhàu nát.

May mắn thay, đó là chuyên môn từ những năm tháng sống dưới đáy xã hội của tôi.

Tôi là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã quen việc lục lọi bãi rác để tìm đồ ăn hay bất cứ thứ gì còn có thể dùng được.

Những nơi như vậy thường dễ bị người chơi khác bỏ qua.

Huống chi, họ còn đang vội vàng chiếm các tầng, đâu nghĩ rằng bên ngoài tòa nhà cũng có thứ hữu ích.

Không mảy may ghê tởm, tôi cúi xuống đọc kỹ tờ báo. Trên đó ghi rõ nguyên nhân xuất hiện của 30 quái vật trong phiên bản "Gia đình Hạnh phúc", kèm theo cả ảnh chụp của chúng.

14

Người xem livestream phát điên, la ó ầm ĩ:

[Trời ơi, tôi đã bỏ lỡ gì thế? Hóa ra lúc đó chị gái này bò xuống đất lục thùng rác, tôi cứ tưởng cô ấy đói quá mà thôi.]

[Không phải lỗi của bạn đâu, tại phòng livestream nhất quyết không quay cận cảnh, chúng ta chẳng nhìn thấy tờ báo trong tay cô ấy, cứ nghĩ cô ấy ăn rác thật.]

[Nghĩ mà xem, tại sao Niệm Niệm - một người cận thị - lại nhìn ra, còn chúng ta thì không?]

[Vì cô ấy chỉ mù mắt, còn chúng ta mù cả trái tim.]

Cặp song sinh tầng 29, vào ngày trước sinh nhật 18 tuổi, đã bị chính cha ruột lừa lên sân thượng, sau đó bị cha và tình nhân đẩy xuống từ tòa nhà cao tầng.

Cha ruột của họ vốn là con rể ở rể, nên luôn ấp ủ ý định chiếm đoạt tài sản của mẹ họ.

Để ngăn hai người con trưởng thành và kế thừa tài sản, tình nhân của ông ta đã nghĩ ra kế độc, còn ông ta đồng ý thực hiện.

Ba năm sau khi hai đứa trẻ qua đời, cha ruột và tình nhân bị kết án tử hình và bị xử tử ngay lập tức.

Mẹ của hai đứa trẻ đóng cửa công ty, mang theo ảnh của hai con, bắt đầu cuộc hành trình vòng quanh thế giới.

Sau khi uống xong tách trà, tôi kể đến đoạn cuối của câu chuyện.

Hai chị em song sinh nhìn tôi với ánh mắt đầy nước mắt, rồi lặng lẽ tiễn tôi ra về.

Trước khi rời tầng 29, tôi vỗ nhẹ lên quần áo đầy bụi của họ:

"Từ hôm nay, hãy sống thật tốt, dù là ở đây.

"Chỉ cần còn nghĩ về nhau, chắc chắn một ngày nào đó, các bạn sẽ được đoàn tụ với mẹ mình."

Nhìn họ gật đầu mạnh mẽ, tôi mãn nguyện quay lưng bước đi xuống tầng dưới.

15

Tôi đến tầng 28.

Người chơi ở tầng này cũng sớm đã ch/ết sạch.

Chẳng thể cưỡng lại sức mạnh của đạo cụ... À nhầm, là không thể cưỡng lại sự quyến rũ của tôi.

Quái vật tầng này vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền lập tức mở, còn cung kính đưa tôi một thẻ thăm hỏi.

Đó là một cô gái trẻ mặc bộ đồ cosplay cầu kỳ, trang điểm đậm, cơ thể có vẻ vẫn nguyên vẹn.

Tôi không hề ngạc nhiên chút nào.

Vì cô ấy không ch/ết vì tai nạn, mà là tự sát bằng thuốc ngủ.

Cô ấy qua đời năm 19 tuổi, khi đang ở độ tuổi đẹp nhất của đời người.

Nguyên nhân chỉ vì một sự việc liên quan đến chiếc váy.

Hôm đó, cô nhìn thấy một chiếc váy đẹp trên mạng, liền tìm mua chiếc váy giống hệt, hào hứng chụp ảnh và đăng lên mạng xã hội.

Nhưng ngay lập tức, cô nhận được hàng vạn lời lăng mạ.

Người ta bảo cô không đội tóc giả, không trang điểm, không tôn trọng văn hóa cosplay, hạ thấp đẳng cấp của cộng đồng cosplayer, rằng cô không đáng được sống.

Thậm chí, họ còn tìm ra thông tin cá nhân của bạn bè và gia đình cô, quấy rối điên cuồng, gửi những hình ảnh ghép nhạy cảm cho bố mẹ cô.

Cô hoảng loạn, sợ hãi, không hiểu vì sao chỉ vì một chiếc váy mà cô lại phải chịu đựng tất cả điều này.

Cuối cùng, cô cảm thấy mình là tội nhân, và cách duy nhất để kết thúc tội lỗi này là cái ch/ết.

Trước khi uống thuốc ngủ, cô vẫn mặc chiếc váy đó, trang điểm kỹ lưỡng, đội tóc giả, hy vọng rằng dù có xuống âm phủ, nếu gặp lại những kẻ trong cộng đồng đó, cô sẽ không bị chỉ trích thêm lần nữa.

Tôi lấy bông tẩy trang từ phòng cô, nhẹ nhàng lau sạch lớp trang điểm nặng nề trên mặt cô, dịu dàng an ủi:

"Người bị 'nhốt' chưa bao giờ là em, mà là chính bọn họ.”

"Em biết không? Sau khi em qua đời, những người đó tiếp tục sống. Có người trưởng thành, có người kết hôn, có người sinh con, nhưng họ đều không hạnh phúc. Một số người thậm chí phải vào bệnh viện tâm thần vì sự cố chấp thái quá của mình.”

"Nơi này không có bất kỳ quy tắc nào, chỉ có sống và ch/ết. Vì vậy, ở đây, em có thể mặc bất kỳ thứ gì mình muốn, trang điểm hay không tùy ý. Nếu sau này bọn họ ch/ết mà đến được đây, em cũng có thể hành hạ họ thỏa thích.

"Đương nhiên, tôi nghĩ bọn họ không xứng đáng được cơ hội sống lại thêm lần nữa."

Nghe tôi kể về hậu quả của những kẻ đã làm hại mình, cô gái nở một nụ cười thật tươi.

Từ sau lưng, cô rút ra một đôi roi sắt dài chín khúc – chính là vũ khí của nhân vật mà cô từng cosplay.

"Được rồi, chị ơi, em sẽ là chính mình.

"Nếu một ngày nào đó bọn chúng thật sự đến đây, ch/ết dưới tay vũ khí thần thánh mà chúng ngưỡng mộ, đó cũng là vinh dự cho bọn chúng."

Đúng vậy, khí chất này mới xứng đáng là Boss của tầng 28!

16

Tôi đến tầng 27.

Quái vật ở tầng này là một người phụ nữ mặc đồng phục công sở, trang điểm kỹ càng, đeo tạp dề, trông có phần kỳ quái.

Trong tay cô ta còn dắt theo một cậu bé bị nghiền nát toàn thân.

Ngay cả khi không cần nhìn tờ báo, tôi cũng biết họ là ai.

Năm xưa, cậu bé này gặp tai nạn xe hơi tại trường học. Mẹ cậu, trong cơn hoảng loạn, mặc nguyên đồng phục làm việc đến hiện trường.

Hình ảnh đó bị lan truyền trên mạng, và những kẻ ác ý không ngừng mắng chửi cô.

Họ nói cô là gái đứng đường, rằng con trai đã ch/ết mà còn trang điểm, thậm chí nghi ngờ cô vừa từ giường của người đàn ông nào đó bước ra.

Người mẹ đau đớn tột cùng, không chịu nổi bạo lực mạng, đã chọn cách nhảy lầu tự tử.

Hóa ra, trong thế giới này, cô đã gặp lại đứa con của mình.

Tôi định an ủi người mẹ trẻ, nhưng không ngờ cậu bé với khuôn mặt kinh dị lại mở miệng bằng giọng nói non nớt:

"Thưa cô, con đã an ủi mẹ con rồi ạ. Hì hì, nếu gặp lại những người kia, con sẽ giết hết bọn họ!

"À, cô ơi, con lén nói với cô điều này nhé: ba ngày trước, người vào ở nhà con chính là một trong những kẻ từng bắt nạt mẹ con.”

"Trước khi ch/ết, ông ta van xin tha mạng, bảo rằng mình chỉ chia sẻ bài viết trên mạng chứ chưa từng chửi mẹ. Nhưng con vẫn giết ông ta, vì con nghĩ ông ta cũng là đồng phạm.”

"Mẹ của con, con biết chứ, mẹ ăn mặc đẹp là vì công việc. Thực ra, chỉ cần mẹ vui, kể cả mặc đồng phục làm bếp, con cũng thấy mẹ là siêu nhân."

Tôi nhìn bộ trang phục người phụ nữ đang mặc, dịu dàng xoa đầu cậu bé:

"Con cũng là siêu nhân. Siêu năng lực của con chính là làm mẹ con hạnh phúc."

17

Ở nơi tôi không nhìn thấy, dòng bình luận bùng nổ:

[Tôi đã nói rồi mà, Niệm Niệm của chúng ta là người có trí tuệ lớn lao! Nữ thần của tôi!]

[Cảm động quá, Niệm Niệm thật sự là thiên thần, là người đến để cứu rỗi tất cả chúng ta.]

Tôi tiếp tục đi xuống, nhìn thấy rất nhiều quái vật vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Có những đứa trẻ ch/ết thảm trên đường tìm kiếm gia đình, có những thiếu niên bị bạo lực học đường đến ch/ết.

Tôi chọn cách mở lòng với họ, khuyên giải và xoa dịu nỗi đau.



Hai ngày nay, tôi làm nhiệm vụ theo đúng lịch trình từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.

Mỗi ngày trở về tầng 30, Tư Tư giống như một chú mèo nhỏ, lao đến ôm chầm lấy tôi, cọ cọ vào mặt tôi, dịu dàng nói:

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"

Tôi suýt nữa bị sự đáng yêu ấy làm tan chảy.

Còn Boss không đầu thì chủ động nấu ăn, kéo tay tôi, u sầu nhìn tôi, khẽ thì thầm không chịu thua kém:

"Thật ra anh cũng rất nhớ em."

Trời ơi! Cha con đấu đá, tôi lại hưởng phúc.

Cứ như vậy mãi đi, tôi thích quá!

Dòng bình luận đầy ghen tị:

[Con bé này, số hưởng quá, để tôi vào đóng vai vài tập đi!]

[Đừng mơ nữa, lên tầng 30 xem, tôi e cô không qua nổi một tập đâu.]



Giữa những câu nói đùa, ngày thứ sáu cũng đến.

Tôi đã đến tầng 10.

Lúc này, trong tay tôi đã thu thập được một đống thẻ thăm hỏi.

Thực tế, từ tầng 20 trở xuống, Boss không còn đáng sợ nữa.

Tôi còn tìm thấy hai người chơi sống sót!

Tuy nhiên, họ không dám đối đầu với tôi.

Tất nhiên, họ cũng chẳng cần giúp tôi thuyết phục các quái vật.

Vì những quái vật ấy rất thân thiện và đáng yêu, tự mở cửa, tự đưa thẻ thăm hỏi cho tôi nữa chứ!

Sau đó, họ cũng đi theo tôi thăm hỏi các tầng khác.

Chúng tôi cùng nhau đi xuống, cuối cùng đến tầng 10.

Dòng bình luận: [Tầng 30 có bốn vị thần trông chừng, không dám đưa thẻ thì sống sao nổi?]

Vừa đến tầng 10, chúng tôi liền thấy một con quái vật cao hai mét, mình người đầu chó đứng sừng sững giữa hành lang.

Cửa phòng mở toang, bên trong đầy rẫy bộ xương trắng của những người chơi trước đó.

Con quái vật đưa cho chúng tôi ba tấm thẻ thăm hỏi.

Tôi vừa định nói gì đó thì nó đột nhiên quay sang tôi, hơi cúi người.

Dù bị cận nặng, tôi vẫn nhìn rõ trong kẽ răng đầy máu của nó còn sót lại mảnh thịt, thậm chí cả ngón tay của con người.

"Nữ nhân loài người, đừng tưởng rằng có bốn kẻ trên tầng 30 bảo vệ cô thì tôi sẽ sợ hãi cô.”

"Ít nhất, trong chuyện này, tôi tuyệt đối không nhượng bộ.”

"Tầng 10, nếu có người vào ở, sẽ không ai sống sót.”

"Nể mặt cô, tôi có thể cho những con người vừa mắt một tấm thẻ thăm hỏi.”

"Đừng mơ tưởng thêm gì hơn."

Tôi im lặng.

Cố gắng kìm chế con dao phay đang ngứa ngáy muốn hành động, tôi nhẹ giọng an ủi nó:

"Được rồi, không giận, không giận. Là đàn ông thì đừng chấp chó."

Con dao phay bực bội lắm nhưng cuối cùng cũng yên lặng lại.

Ân oán giữa quái vật người mình chó đầu với loài người, có lẽ không chỉ xuất phát từ lúc nó còn sống mà còn đến từ thực tại.

Một số người tàn sát mèo, chó và các loài động vật khác không thương tiếc, nên ở thế giới này, tầng 10 xuất hiện một con quái vật chỉ giết người.

Nghe qua, có vẻ đây là sự công bằng nhỉ?

"Chuyện tàn sát này khi nào mới kết thúc?"

"Khi nào loài người ngừng giết hại động vật?" – Quái vật mình người đầu chó đáp.

Không khí đang căng thẳng thì từ dưới lầu vọng lên tiếng kêu cứu thảm thiết.

Quái vật cười nham hiểm:

"Nhìn xem, các ngươi – loài người hèn hạ, không chỉ gi.ết động vật mà còn giết lẫn nhau. Lại bắt đầu ch.ém gi.ết rồi kìa."

---

18

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm biến mất, giọng nói máy móc vang lên thông báo:

[Người chơi ban đầu: 30 người; Người sống sót: 5 người.]

Chỉ còn lại 5 người?

Tôi và hai người chơi mới nhìn nhau hoang mang.

Trong đó, một người là cô gái sinh viên từng khóc lóc ở tầng trệt.

Ba chúng tôi ở đây đã chiếm 3 người, có nghĩa là từ tầng 9 đến tầng 1, chỉ còn 2 người sống sót.

Tôi cảm thấy bất an, mở điện thoại, trong nhóm trò chuyện của người chơi là một màn im lặng ch/ết chóc.

Tôi dẫn đầu, cô gái sinh viên đi phía sau tôi, và huấn luyện viên thể hình đi cuối đội hình.

Chúng tôi ba người cẩn thận đi xuống.

Vừa đặt chân lên tầng 9, một chiếc lồng trong suốt liền ụp xuống, nhốt cả ba chúng tôi lại.

Đồng thời, từ sau tường bước ra một nam một nữ.

Họ cầm súng sáng lấp lánh, trên mặt nở nụ cười ngạo nghễ:

"Giao hết thẻ thăm hỏi của các người ra.

"Nếu không, chúng ta sẽ giết ch/ết tất cả các người, giống như đã làm với bọn ngu ngốc dưới tầng!"

Hóa ra là Hồng tỷ và Tuấn ca.

Ngay từ đầu, họ đã diễn trò một người đóng vai hung dữ, một người đóng vai thân thiện, để lấy lòng tin của người chơi.

Hồng tỷ từng nhắn tin riêng cho tôi, thực ra còn một nửa sự thật mà chị ta không nói.

Năm đó, Minh thần không phải ch/ết oan, ít nhất anh ấy đã để lại một manh mối về cách chơi đến ngày thứ sáu.

Muốn sống sót, người chơi không nhất thiết phải thuyết phục các quái vật để lấy hết thẻ thăm hỏi.

Vì không phải ai cũng may mắn như tôi, có nhiều đạo cụ mạnh mẽ để áp chế quái vật, hoặc tìm được tờ báo dưới tầng trệt để dùng lời lẽ thuyết phục họ.

Thế nên, còn một cách khác.

Cướp đoạt và nuốt chửng.

Từ ngày thứ tư trở đi, chỉ cần người chơi A gi.ết người chơi B, người chơi A sẽ nhận được thẻ thăm hỏi của quái vật ở tầng mà người chơi B đang sống, đồng thời thừa kế tất cả số thẻ mà B đã thu thập được.

Vậy nên, chúng tôi chẳng khác gì lợn được vỗ béo.

Và tôi vô tình trở thành “lợn vua”.

---

19

Phì phì phì!

Nói thẳng ra, quy tắc của trò chơi kinh dị này cho phép và khuyến khích người chơi gi.ết hại lẫn nhau.

Chỉ là, lần này, Hồng tỷ và Tuấn ca đã nhìn lầm.

Tôi cởi áo khoác, để lộ chiếc váy đỏ dài. Từ trong tà váy, tôi lôi ra con d.ao phay, đoạn ruột, và bàn tay khô của Boss không đầu.

"Nói nghe thử xem, các người định giết tôi thế nào?"

Tôi vung nhẹ con d.ao phay, lớp lá chắn bảo vệ cấp S ngay lập tức vỡ vụn.

Khuôn mặt của Hồng tỷ và Tuấn ca cũng từng chút nứt ra.

Cuối cùng, họ hoàn toàn ngã gục xuống đất.

"Ninh Niệm, tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi chỉ quá khao khát được sống lại thôi. Xin cô đừng gi.ết chúng tôi, tha mạng cho chúng tôi!"

Tôi không chút nương tay, không bận tâm lời cầu xin của họ, chỉ lạnh nhạt hỏi:

"Những người chơi dưới tầng, họ cũng đã cầu xin các người như vậy, đúng không? Các người đã tha cho họ chưa?" 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.