Chương 1
Avatar Khung avatar
28011 Chữ

<01/04>

1

[Chào mừng đến với phiên bản “Gia đình Hạnh phúc”.

Người chơi sống sót qua 7 ngày sẽ vượt qua phiên bản.

Số người chơi ban đầu: 30 người; hiện còn sống: 30 người.

Chúc mọi người chơi chơi game vui vẻ~]

Sau tai nạn xe, tôi thấy một luồng ánh sáng trắng lóe lên, rồi xuất hiện trước một tòa nhà lớn. Bên tai vang lên giọng nói máy móc kỳ quái.

Do bị cận nặng, tôi cách ba mét cũng không phân biệt được người hay vật, nhìn không rõ tòa nhà và cả dáng vẻ cụ thể của người xung quanh, chỉ thấy mấy bóng mờ mờ.

Lúc này, tôi nghe một cô bé yếu ớt khóc:

“Hu hu, đây là đâu? Tôi muốn về nhà!”

Một tên tóc vàng bực bội chửi rủa:

“Ai chơi trò gì đây? Thả ông đây về ngay!”

Một nam một nữ trông điềm tĩnh hơn bước ra, họ tự xưng là người chơi lâu năm, tên là Hồng tỷ và Tuấn ca, tốt bụng giải thích cho chúng tôi.

Đây là một trò chơi vô hạn. Tất cả những người bị kéo vào đây đều đã ch/ết. Nếu vượt qua tất cả các phiên bản và tích lũy đủ 9999 điểm, bạn sẽ được hồi sinh.

Nghe đến chuyện hồi sinh, tôi vội hỏi:

“Vậy vượt một phiên bản được bao nhiêu điểm?”

Hồng tỷ có vẻ không vui, khẽ nói:

“Điểm phụ thuộc vào mức độ kinh hãi khi vượt qua. Nếu kinh hãi 99 thì chỉ được 1 điểm. Nếu kinh hãi đạt 100, thì ch/ết ngay.”

Mức độ kinh hãi nghĩa là mức độ sợ hãi.

Người chơi lâu năm quen với game có thể kiểm soát mức độ này dưới 60. Nhưng người mới thì rất thảm.

Tôi sờ cằm hỏi tiếp:

“Nếu vượt phiên bản với mức độ kinh hãi là 0 thì sao? Được 100 điểm hả?”

Câu nói của tôi, tất cả mọi thứ tôi làm đều bị phát sóng trực tiếp, rất nhiều người xem livestream cười nhạo:

[Người chơi mới này thật mạnh miệng! “Gia đình Hạnh phúc” tuy chỉ là phiên bản cấp S nhưng vì độ khó biến thái, đến giờ vẫn chưa ai vượt qua nổi!]

[Hội trưởng Minh của công hội số một từng ch/ết ở đây, anh ta kiên trì đến ngày thứ sáu mà vẫn gục!]

[Xong rồi, lần này chỉ có Hồng tỷ và Tuấn ca là người chơi lâu năm, họ còn không bằng hội trưởng Minh. Thế này thì chắc lại đoàn diệt cả lũ.]

2

Rất nhanh, chúng tôi phải chọn phòng ở.

Hồng tỷ nói, tuy chưa ai vượt qua phiên bản này, nhưng những người ch/ết trước cũng để lại chút kinh nghiệm. Tòa nhà này có 30 tầng, mỗi tầng chỉ có một phòng, và chỉ được ở một người.

“Gia đình Hạnh phúc” thực chất là một phiên bản kinh dị theo kiểu nhập vai. Mỗi căn phòng có những sinh vật quái dị, chúng đóng vai người thân của người chơi. Cùng ăn ở suốt bảy ngày, mức độ kinh hãi làm sao không dao động được cơ chứ?

Tuấn ca vội kéo Hồng tỷ, hai người chọn tầng một và tầng hai.

Thấy người chơi lâu năm chọn tầng thấp, những người khác cũng chọn ngay tầng thấp theo. Vì bị cận, tôi không chạy nhanh bằng người ta, đành phải chờ mọi người chọn xong.

Cuối cùng, chỉ còn tầng 30 dành cho tôi.

Dựa vào việc tôi không thấy gì, livestream lại ồn ào:

[Người chơi này ch/ết chắc rồi. Ai cũng biết tầng càng cao, Boss càng mạnh.]

[Đặc biệt tầng 30, toàn Boss, được gọi là tầng ch/ết chóc.]

Khi tôi lên tầng 30, quan sát xung quanh, phát hiện không khác thực tế là bao. Chỉ là mùi máu hơi nặng, tường hơi đỏ, nhiệt độ thấp, ánh sáng yếu…

Nhưng đây là căn hộ rộng rãi! Còn có những người thân mà tôi hằng ao ước!

Phải biết ngoài đời tôi không chỉ là một kẻ cận thị vô dụng, còn là trẻ mồ côi, nghèo rớt mồng tơi!

Tôi đi tới cửa, không chút do dự gõ mạnh, lớn tiếng gọi:

“Mở cửa nhanh lên, bảo bối về nhà rồi đây! Không mở là đói ch/ết tôi đấy!”

Người xem livestream choáng váng:

[Cô ta tìm ch/ết à? Người chơi khác đều lễ phép gõ cửa, hoặc đứng im đợi quái dị tâm trạng tốt mới mở cửa. Còn cô ta thì…]

[Không muốn xem loại người không có não như này, tôi đổi sang phòng livestream của Hồng tỷ.]

[Đợi đấy! Xem tiếp đi! Tôi muốn xem cô ta ch/ết thế nào!]

3

Thật ra họ không hiểu cách suy nghĩ của tôi.

Nếu đã là nhập vai, muốn trở thành người một nhà với quái dị thì phải tự nhiên như gia đình thật sự chứ.

Chẳng lẽ ở đời thường về nhà, lại phải lễ phép nói: “Xin chào, có ai ở nhà không? Xin vui lòng mở cửa giúp tôi.”

Tiếng gõ cửa vừa dứt, cửa “kẹt kẹt” mở ra, hơi lạnh ùa vào khiến toàn thân tôi rùng mình.

Tôi thích thú cảm thán: “Đây đúng là nơi tránh nóng lý tưởng, mùa hè khỏi cần điều hòa luôn!”

Tôi cúi xuống, nhìn thấy một cái bóng nhỏ nhắn màu đỏ.

Dù không thấy rõ, nhưng với hai bím tóc đong đưa, tôi đoán đây là một đứa trẻ mặc váy đỏ.

Đứa trẻ cười âm u, bất ngờ lao tới, đôi bàn tay lạnh ngắt bóp cổ tôi.

Tôi thuận thế ôm nó vào lòng, cảm giác váy của nó ướt sũng. Tôi lập tức không hài lòng, nói:

“Trẻ con sao lại mặc đồ ướt thế này? Nhanh cởi ra! Mẹ đưa con đi thay đồ khô!”

Mũi tôi ngửi thấy mùi máu tanh, vội vàng hỏi:

“Con bị thương ở đâu phải không? Hộp thuốc ở đâu? Mẹ băng bó cho con.”

Người xem livestream bực bội gõ phím:

[Chị gái à, mở to mắt ra mà nhìn! Đây là Boss của tầng 30 đấy! Váy của nó không phải bị ướt mà là máu nhuộm đỏ từ những người chơi bị nó gi/ết. Mùi máu tanh cũng không phải nó bị thương, mà là máu của nạn nhân.]

[Không sao, đợi ông chủ nhà về là cô ta ch/ết chắc.]

Đáng tiếc tôi không nhìn thấy những bình luận này.

Tôi vừa ôm đứa trẻ bước vào nhà, vừa giúp nó cởi váy đỏ. Sau đó, lục trong căn phòng công chúa của nó một chiếc váy trắng mới, mặc vào cho nó.

Đôi tay nhỏ đang bóp cổ tôi dần buông lỏng.

Cảm nhận được sự bối rối của nó, tôi lấy khăn ấm, ghé sát lại và từ từ lau sạch vết máu trên mặt nó.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, hóa ra là một bé gái rất đáng yêu.

Tôi mỉm cười, chỉ vào mặt mình, nói:

“Là người một nhà, giúp đỡ nhau là việc nên làm. Nhưng con có phải nên hôn mẹ một cái để cảm ơn không?”

Cô bé bẽn lẽn kéo váy trắng, rụt rè tiến lại gần, “chụt” một cái lên má tôi rồi nhanh chóng rụt lại, giọng nói mềm mại vang lên:

“Cảm ơn mẹ.”

Hả? Mẹ?

Tôi trở thành mẹ mà không đau đớn gì luôn!

Thật là tuyệt vời!

Phải biết ngoài đời tôi thường xuyên nghe chuyện phụ nữ ch/ết trên bàn sinh. Tôi tuy khao khát có gia đình nhưng lại sợ nhất chuyện sinh con.

Sau khi dỗ dành bé gái, bảo nó ngủ trưa, tôi nghe thấy âm thanh cơ giới bên tai:

[Số người chơi ban đầu: 30 người; hiện còn sống: 20 người.]

Chỉ mới chọn phòng mà đã có 10 người ch/ết.

Tôi bật điện thoại, dí sát vào mắt mới đọc được tin nhắn trong nhóm người chơi.

Hóa ra mọi người đang chia sẻ thông tin về các cách ch/ết của người khác.

Nghe nói, gã tóc vàng hung hãn và ba người đàn ông khác tranh giành tầng 3, đánh nhau chí chóe.

Cuối cùng, tóc vàng chiến thắng, vào ở tầng 3.

Chỉ thấy gã vừa gõ cửa, một con quái thú đầu chó thân người xuất hiện, há to miệng máu và nuốt chửng gã tóc vàng.

Sau đó nó nhai rào rạo, nhả ra vài mẩu xương dính thịt.

Những người chơi khác nhìn vào cánh cửa tầng 3 hé mở, thấy bên trong là đống xương trắng. Họ đoán đó là xương của các người chơi trước.

Chứng kiến cảnh này, độ kinh hãi của hầu hết người chơi mới đều tăng cao.

Ngoài Hồng tỷ và Tuấn ca, mức độ kinh hãi của mọi người đều đã lên tới 50, mà đây mới chỉ là ngày đầu tiên!

Một người đàn ông trung niên vừa bước vào tầng 10, mức độ kinh hãi đã tăng lên 100, ch/ết ngay tại chỗ.

Những người khác thì ch/ết với đủ loại lý do, hoặc bị giết, hoặc sợ đến ch/ết.

Tất nhiên, những điều này không liên quan đến tôi.

Tôi đứng dậy, tranh thủ lúc bé gái ngủ trưa, siêng năng lấy cây lau nhà từ phòng tắm, lau sạch toàn bộ căn hộ.

Sàn gạch đỏ bị tôi lau thành trắng tinh, tôi đúng là siêu giỏi!

Những mảng đỏ cứng trên tường lau không nổi, tôi liền lấy dao cạo mà cạo sạch.

Khi tôi làm xong, đã là buổi chiều. Mệt đến đau lưng, tôi nằm vật xuống sofa bên cạnh bé gái và ngủ say.

Lần nữa tỉnh dậy, tôi thấy không khí lạnh lẽo bao trùm.

Căn hộ chìm trong bóng tối, trước mặt tôi là một bóng đen mờ mờ.

Dù nhìn không rõ, nhưng chỉ qua câu đầu tiên của bóng đen, tôi đã bị giọng nói đó hớp hồn.

4

Anh ta dùng giọng nói trầm thấp và gợi cảm bật cười khẽ:

“Ha, thú vị thật, vậy mà cô còn sống sót được qua tay Tư Tư.”

Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của bé gái Tư Tư vang lên:

“Tốt nhất là đừng động vào cô ấy. Mẹ này thú vị lắm, tôi muốn giữ lại để chơi thêm.”

Người đàn ông không trả lời cô bé, chỉ phẩy tay một cái. Cô bé tên Tư Tư liền bay ngược từ ghế sofa, đập vào kính ban công phát ra tiếng “rầm”, kèm theo tiếng xương gãy vụn.

Người đàn ông cười lạnh:

“Ai cho phép cô nói chuyện với tôi như vậy? Thật sự nghĩ mình là con gái của tôi sao?”

Tôi không chịu được nữa, bật dậy khỏi sofa, vừa đứng lên vừa lẩm bẩm:

“Ai cho phép anh nói với con nít kiểu đó? Làm cha mà như vậy à?”

Tôi định giơ tay tát vào mặt anh ta, nhưng không biết làm sao, tay lại trượt xuống, bám vào cơ bụng của anh ta.

Chậc, cảm giác này thật sự rất tốt, tôi không nhịn được mà sờ thêm vài cái.

Thấy người đàn ông sắp nổi cơn thịnh nộ, cả người bốc ra làn khí đen, tôi vội vàng chữa cháy:

“Tư Tư là bảo bối nhỏ của tôi, còn anh là bảo bối lớn của tôi. Chúng ta là một gia đình yêu thương nhau.”

“Thật ra thì… ông xã, anh dáng chuẩn lắm, nhưng sao nhìn có vẻ hơi lùn?”

“Không sao, có tôi ở đây, sau này mỗi ngày tôi sẽ nấu ăn ngon cho hai cha con, đảm bảo cả hai đều cao lớn.”

Bình luận trong livestream điên cuồng xuất hiện:

[Cứu tôi với, cô ấy đang nói cái gì vậy? Sao cô ấy dám nói những lời này trước mặt Boss không đầu!]

[Cuối cùng cũng thấy Boss không đầu, đây chắc chắn là Boss mạnh nhất trong phiên bản “Gia đình hạnh phúc” rồi. Trước đây Minh Thần cũng ch/ết dưới tay hắn.]

[Nhưng tại sao mặt của Boss lại đỏ lên đáng ngờ thế kia? Có vẻ như bị thu hút rồi.]

[Người phía trên, chắc là bạn đói quá rồi.]

Mọi người trong livestream đều chờ đợi người đàn ông này bẻ gãy cổ tôi.

Bởi vì những người chơi trước đây đều ch/ết theo cách đó.

5

Không ngờ, giây tiếp theo, người đàn ông giơ tay lên, gắn cái đầu đang cầm trong tay lên cổ mình.

Sau đó, anh ta tiến sát về phía tôi, hình tượng cao ngạo lạnh lùng biến mất, giọng nói mang theo chút uỷ khuất:

“Tôi lùn? Tôi cao hẳn 1m86, cô nhìn kỹ lại đi.”

Thời buổi này, dù là quái dị, chỉ cần là đàn ông thì đều để ý chiều cao!

“Ninh Niệm, tôi khuyên cô, nhìn cho kỹ.”

Người đàn ông bất ngờ gọi tên tôi. Giọng nói quyến rũ của anh khiến tim tôi đập thình thịch.

Tôi bất ngờ kéo cà vạt của anh, khiến anh hoàn toàn áp sát lên người mình, rồi giả vờ ngọt ngào nói:

“Không nhìn rõ, lại gần hơn chút nữa.”

Nhìn khuôn mặt điển trai phóng đại trước mắt, tôi thầm vui sướng:

May mắn, may mắn, cái trò chơi kinh dị này chỉ đo mức độ kinh hãi, không đo nhịp tim.

Nếu không, tôi chắc chắn tiêu đời.

Thấy anh ta im lặng, tôi lo anh nổi giận, lập tức nhìn anh bằng ánh mắt long lanh đầy ngưỡng mộ, nịnh nọt nói:

“Wow! Anh cao 1m86, tôi cao 1m66, đúng là chiều cao hoàn hảo, chúng ta quả thực là một đôi trời sinh!”

Người đàn ông mặc vest mặt đỏ bừng. Đang định nói gì đó, thì giây tiếp theo, Tư Tư – cô bé vừa mới lắp lại xương cốt, xông tới đá anh ta bay lên trần nhà, kẹt luôn không rơi xuống được.

Sau đó, Tư Tư nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội, áp mặt vào mặt tôi, giọng nói ủy khuất:

“Mẹ, Tư Tư đói, muốn ăn cơm cơm cơm.”

Ai mà chịu nổi chứ!

Tôi lập tức mở tủ lạnh tìm nguyên liệu, mắt lim dim, hớn hở vào bếp nấu ăn cho cả bé và “chồng”.

Tay nghề nấu nướng của tôi thật không phải dạng vừa. Hai cha con liếm sạch bát đĩa không còn một hạt cơm.

Khi tôi đi tắm, dường như nghe thấy hai người họ nói chuyện với nhau rất thân thiết:

“Tư Tư, thật ra giữ lại người phụ nữ này cũng được, cô ấy nấu ăn rất ngon.”

“Nhưng ba ơi, ngày mai hai người kia trở về, biết chúng ta không ăn cơm họ nấu nữa chắc sẽ bùng nổ mất.”

“Đó mà gọi là cơm? Nếu họ dám có ý kiến, ba sẽ giết họ trước.”

“Được, con sẽ giúp ba canh chừng.”

Tắm xong, tôi rất tự nhiên chiếm lấy phòng ngủ chính, rụt đầu ra khỏi chăn, nhìn bóng đen ngồi bất động trên sofa.

Vì vậy, tôi dịu dàng thể hiện sự đảm đang:

“Ông xã, hay anh tự vào nhà tắm tắm người đi, để em gội đầu giúp anh trong bếp nhé? Như vậy nhanh hơn.”

Bình luận: [Đề nghị ma quỷ gì thế này?]

6

Điều kỳ lạ hơn là Boss không đầu không biết nghĩ gì mà lại đồng ý với đề nghị này.

Kết quả, chúng tôi phân công hành động.

Tôi vừa gội đầu cho người đàn ông trong bếp, vừa nghêu ngao hát.

Bình luận nhìn cảnh này, nổi hết da gà:

[Theo tôi thấy, không cùng một loại người thì không vào cùng một nhà, Ninh Niệm này cũng là một kẻ biến thái.]

Họ làm sao biết được, với độ cận nặng của tôi, tay tôi thực chất chỉ đang rửa một quả dưa hấu vỏ đen lông lá mà thôi.

Bỗng nhiên, “quả dưa hấu vỏ đen” trong tay tôi lên tiếng: “Tâm trạng cô tốt nhỉ?”

Tôi thành thật: “Đương nhiên rồi, tôi cảm thấy mình rất hòa hợp với hai cha con anh, chắc chắn sẽ thông qua phiên bản này suôn sẻ.”

“Quả dưa hấu vỏ đen” chăm chú nhìn tôi, bất ngờ mỉm cười, nụ cười vừa quỷ dị vừa quyến rũ:

“Cô sẽ được như ý nguyện, Ninh Niệm.”

Tôi dịu dàng nhìn anh… thật ra cũng không nhìn rõ, đừng bận tâm những chi tiết nhỏ này.

“Tôi vẫn chưa biết tên anh đâu nhỉ?”

“Quả dưa hấu vỏ đen”, không, là Boss không đầu, đột nhiên cái đầu bay lên, khớp lại hoàn hảo với cơ thể vừa bước ra từ phòng tắm. Giờ anh ta lại biến thành người đàn ông cao ráo đẹp trai 1m86.

Khuôn mặt anh hiện lên vẻ u ám, giọng khàn khàn:

“Tôi không có tên, nếu cô muốn, có thể đặt cho tôi một cái.”

Nói xong, anh nhanh chóng rời đi, giọng nói trầm buồn bảo rằng sẽ ngủ ở phòng khách.

Hừ, ông xã này, thật nhỏ mọn, không chịu để tôi ôm cơ bụng ngủ cùng.

Tôi gãi đầu, nhất thời không nghĩ ra tên gì hay, bèn quay lại phòng ngủ tiếp.

Đang suy nghĩ, đột nhiên, một đôi mắt đen ngòm xuất hiện trong chăn, khuôn mặt nhỏ tỏa ra ánh sáng âm u.

Cảnh tượng đúng là y hệt phim kinh dị “Ju-on”.

May mắn tôi không nhìn rõ, chỉ thấy một mảng trắng mờ mờ.

“Mẹ, đừng để ý tên quái vật đứt đầu đó, đêm nay, Tư Tư muốn ngủ với mẹ.”

Hóa ra là Tư Tư, không biết cô bé chui vào chăn từ lúc nào.

Tôi nhéo má cô bé, kéo vào lòng, nhẹ giọng dạy dỗ:

“Không được gọi ba là quái vật, ba sẽ buồn đó.”

Tư Tư nhìn tôi khó hiểu, há miệng, lộ ra cái miệng đầy máu không còn chiếc răng nào:

“Hi hi~ Nhưng mà con cũng là quái vật nhỏ, họ còn gọi con là con hồ ly tinh, đồ con đ…”

7

Tôi thở dài, cố gắng chỉnh đốn lại suy nghĩ của cô bé quái dị này:

“Họ là ai? Họ nói vậy là không đúng. Nếu mẹ gặp họ, dù thế nào cũng sẽ mắng lại và đánh họ cho con.

“Nhưng Tư Tư, con không được nói như vậy về bản thân mình, mẹ sẽ buồn đó.”

Sau đó, tôi cứ lải nhải mãi không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Điều tôi không biết là, sau khi tôi ngủ say, Tư Tư áp sát người tôi, chăm chú nhìn khuôn mặt ngủ của tôi.

Chiếc váy của cô bé đổi từ màu đỏ sang trắng, rồi lại từ trắng sang đỏ.

Cuối cùng, cô thì thầm: “Mẹ sẽ buồn, không thể làm mẹ buồn.”

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.