Chương 2
Avatar Khung avatar
28078 Chữ

4

Hô hấp của hắn có chút gấp rút, sau khi hôn ta lại dùng lòng bàn tay xoa xoa môi ta. Cũng không có tiếp tục nữa, cứ như vậy cúi đầu nhìn ta, giống như muốn đem ta ghi nhớ thật kỹ.

Ta bị hắn nhìn đến toàn thân đều nóng lên, nhịn không được giật giật cổ áo, lúc ngẩng đầu mới phát hiện người này, nhìn thấy cảnh xuân của ta đã lộ ra bên ngoài từ rất lâu.

Ta vô thức che ngực, hắn khó chịu quay mặt ra chỗ khác, thở ra một hơi, nghiêng người nằm xuống bên cạnh ta, đưa tay che mắt, giống như đang nhẫn nhịn cái gì.

“Xuống dưới.”

Hắn không nể mặt, tiếng nói khô khốc giống như thiếu nước.

Ta nuốt một ngụm nước bọt, yên lặng muốn ra ngoài.

Nhưng quay đầu lại thấy hắn lấy tay che mắt, nằm ngửa trên giường, hầu kết nhấp nhô, chăn mỏng khó che được thân eo hữu lực.

Cửa sổ chưa đóng chặt, ánh trăng chiếu vào, dường như dẫn dụ lại như mời gọi.

Ta không nỡ đi.

Ta còn không phục, kéo tay hắn đang che mắt, khi nhìn thấy ánh mắt hắn.

Lúc giật đai lưng của hắn xuống, hắn né tránh một chút, bị ta giữ chặt, ta nghĩ đại khái hắn xấu hổ, trèo lên người hắn, cắn môi của hắn, thề son sắt với hắn.

“Yên tâm, ta sẽ phụ trách với ngươi. Phụ trách cả đời ngươi có chịu không?”

Thoại bản thật sự không lừa ta, hắn quả nhiên không còn náo loạn, chỉ là nuốt nước miếng một cái, nói.

“Trên người ta có tổn thương, ngươi nhẹ một chút.”

Đôi mắt của ta nhìn theo hầu kết hắn đang lên xuống, thấy hắn đồng ý, liên tục không ngừng gật đầu đáp ứng.

Hơi thở của hắn bên tai làm cho ta có chút ngứa, ta nhịn không được cọ một chút lên vai hắn, cả người hắn căng cứng, giống như cung tên bị kéo căng.

.....

Lần này, ta không thể rời đi trước khi trời sáng, bởi vì việc này thật sự quá mệt mỏi.

Ta ngủ đến quên trời đất, lúc tỉnh lại, hắn đã ở trước bàn đọc sách.

Ta ngáp một cái, chăn mền trượt xuống, giật mình nhìn trên thân không mảnh vải, ta cuống quýt trốn ở trong chăn, đem quần áo lung tung mặc lại trên người.

Thò đầu ra, nhìn thấy hắn vẫn chăm chú đọc sách, liền một cước nhảy lên cửa sổ, chuẩn bị chuồn đi.

Thoại bản trời đánh, viết lung tung, đau như vậy mà viết cái gì phiêu phiêu dục tiên dục tử, đều là sách lừa người.

Ta xoay người phóng qua cửa sổ, không cẩn thận đập chân xuống, đau đến nhe răng trợn mắt, quay đầu lại đụng phải tường.

Người mới đọc sách trong phòng, chẳng biết từ khi nào đã ngăn cản đường đi của ta.

“Lén lút muốn đi đâu?”

Hắn nhấc mắt lên, đáy mắt chứa một tia tức giận mà nhìn ta không từ mà biệt.

Ta lắc đầu, không dám tiếp tục nói ta muốn đi.

Nhìn thấy ta đứng ở góc tường rơi nước mắt, dường như hắn mới phát giác, cúi đầu hỏi ta.

“Làm ngươi đau sao?”

Trên đầu chữ sắc có một cây đao, ta thật thà nói.

“Há lại chỉ bị đau có từng đó, đau muốn c.h.ế.t. Ta cũng không dám bò lên giường người khác.”

Lời này của ta là thật tâm, nhưng lại làm hắn đen mặt, đem ta ngăn ở góc tường, giọng nói đe dọa.

“Người khác? Ngươi còn nghĩ đến việc bò lên giường người khác? Vậy ta tính là cái gì? Ngươi nói phụ trách với ta tính là gì?”

“Tính...”

Ta cẩn thận đánh giá sắc mặt hắn, dò xét nói.

“Không bằng, quên đi thôi?”

Hắn nhìn ta, sắc mặt âm trầm không tả được, gân xanh trên cánh tay cũng nổi lên, nếu hắn muốn, sợ rằng có thể ngay lập tức cắt đứt cổ ta.

Trên mặt ta nặn ra nụ cười, y như chim non nép vào trên vai hắn, lấy lòng nói.

“Chỉ nói đùa với ngươi thôi, sẽ phụ trách với ngươi mà, chờ ta chuẩn bị tốt đồ cưới liền gả cho ngươi, sẽ không nuốt lời. Ta là người rất thành thật, chưa từng lừa gạt nam tử nhà lành.”

Nhìn thấy sắc mặt hắn hòa hoãn một chút, ta mới phát giác người này chỉ ăn mềm không ăn cứng.

Nói tốt còn hơn không nói, nịnh nọt hắn thay ta múc nước tắm, lại bắt hắn nắn vai đấm lưng cho ta.

Thấy tính tình hắn không quá tốt, nhưng hết lần này đến lần khác ta lại được một tấc muốn tiến một thước, yêu cầu càng ngày càng quá phận.

Mỗi lần thấy hắn sắp tức giận, lại nói chút lời mềm mỏng, dỗ hắn đến cam tâm tình nguyện nuốt tức giận xuống, rất là thú vị.

So với ta một người vì ngày ba bữa ăn phải bôn ba thú vị hơn nhiều.

Thẳng đến khi thương thế của hắn tốt lên, nói với ta muốn trở về quân doanh một chuyến, có chuyện quan trọng cẩn xử lý, muốn ta chờ hắn.

Mà ta bị phủ Thái úy tìm về, thay thế gả cho Tạ Thiệu.

Từ đó ta chưa từng gặp lại hắn nữa.

Biên quan chiến loạn nhiều lần, cho dù là Đại La thần tiên cũng không chịu nổi quanh năm chinh chiến.

Huống chi còn lừa gạt hắn như vậy.

Ta nghĩ đại khái hắn đã đi đầu thai.

Ta cũng chỉ có thể nhân ngày hôm nay đốt cho hắn chút tiền giấy.

Không uổng công ta làm phu thê với hắn, cũng không tính là bạc đãi hắn.

5

Xuân hàn se lạnh, ta lại dậy trễ.

Khi rửa mặt, nữ quản sự vội vã chạy vào trong nội viện, nói với ta một tin tức xấu.

“Thế tử phi, ta nghe được rõ ràng, hôm qua thế tử gia gặp được cô nương họ Lâm, đích nữ Lâm gia.”

“Vậy không phải là đích tỷ của ngài sao!”

Mí mắt ta nhảy lên, quả nhiên Tạ Thiệu không phải là đèn cạn dầu.

Quốc công phu nhân yêu hận rõ ràng, có bực mình vì chuyện gả thay kia, cũng xem như tuyệt giao với phủ Thái úy.

Đích mẫu của ta cũng không phải dễ chọc vào, từ khi nhân được thư này, liền tuyên bố, không đứng cùng phe với phủ quốc công.

Chuyện bất hòa giữa phủ quốc công và phủ thái úy, cả kinh thành đều biết rõ.

Nhưng hết lần này đến lần khác Tạ Thiệu lại đi trêu chọc đích tỷ ta, còn bày ra dáng vẻ không phải nàng không được, ngược lại ta không biết phải làm gì cho đúng.

Đích tỷ là người tự cao tự đại, sao có thể cam tâm chấp nhận gả cho Tạ Thiệu.

Đối với tên ăn chơi như Tạ Thiệu, nàng ta nhìn thêm một cái cũng ngại bẩn mắt.

Nhớ ngày đó, khi định ra hôn sự, nghe hạ nhân phủ thái úy nói, đích tỷ khóc kém chút mù còn mắt, hận không thể tìm cái c.h.ế.t.

Lại không nghĩ tới, bây giờ quanh đi quẩn lại, Tạ Thiệu lại vừa ý với nàng ta.

Ta nâng cằm trầm tư.

“Nhưng có hỏi rõ ràng, vì sao đích tỷ ta lại làm thế tử nhớ mãi không quên, không phải nàng không cưới? Ý của đích tỷ ta như thế nào?”

“Thế tử phi ngài cũng đừng cười, nghe nói ngày đó, thế tử gia say rượu, đi nhầm vào phòng Lâm đại tiểu thư.”

“Lâm đại tiểu thư đen mặt, tức giận gọi gia đinh muốn đánh c.h.ế.t kẻ khinh bạc ăn chơi, đâu có chuyện muốn cưới gả!”

“Nếu không phải đúng lúc tiểu vương gia vừa từ biên quan trở về ngăn cản, thế tử của chúng ta chắc sẽ bị đánh đến không còn xương cốt.”

Hóa ra là tương vương cố ý, thần nữ vô tâm.

Ta đang nghĩ muốn nói chuyện một phen với Tạ Thiệu, phòng trước lại truyền đến tiếng vang, ra là Tạ Thiệu trở về, còn mang về một vị khách.

Nói là ân nhân cứu mạng hắn, cũng chính là tiểu vương gia chinh chiến ở biên quan đã lâu – Bùi Hạc Dã.

Thị nữ chải búi tóc cho ta, hôm nay quốc công phu nhân sắp xếp yến tiệc trong phủ, chiêu đãi các quý nhân trong kinh.

Ta làm nương tử chưởng gia, đương nhiên còn muốn xuất hiện.

Ta ôm bình nước nóng buồn ngủ, phòng trước lại vang lên tiếng huyên náo.

Quốc công phu nhân cùng Tạ Thiệu mời khách nhân nhiệt tình.

“Bùi hiền đệ không cần khách khí, coi đây là nhà mình, ta nhiều hơn ngươi mấy tháng, ngươi gọi ta một câu Tạ huynh là được.”

Sau đó một giọng nói thanh lãnh đáp ứng.

“May mắn được Tạ huynh thu lưu, làm phiền.”

Mơ hồ nghe được, là tiếng nói của một người trẻ tuổi, còn có chút... giống như đã từng quen biết.

Tạ Thiệu dửng dưng đáp lại.

“Bùi hiền đệ nói lời gì khách sáo như vậy, hôm qua còn may mắn được ngươi cứu. Lại nói phủ quốc công nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Thêm ngươi cùng hai hộ vệ cũng không phải việc gì khóc.

“Phu nhân ta quản gia có đạo, điểm chi tiêu ấy nhất định nàng sẽ không để trong lòng.”

“Nói đến nương tử của ta, cũng coi như là hiền lành. Chỉ là thân thể nàng quá yếu ớt, mẫu thân ta cũng không cho ta cùng phòng với nàng, sợ nàng chịu khổ.”

“Ngoại trừ điểm ấy, kỳ thật cũng không có điểm gì thiếu sót. Thế nhưng bây giờ, lòng ta lại nghĩ đến đích tỷ của nàng, muốn nghĩ lý do để hưu nàng.”

“Khụ khụ.”

Quốc công phu nhân bất mãn, không nể mặt dạy dỗ Tạ Thiệu.

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì, trước mặt vương gia không thấy xấu hổ sao. Cái nhà này không có ngươi thì được, không có Tiểu Xuân thì không được. Muốn hưu thê, sớm dẹp bỏ cái ý nghĩ này đi.”

Quốc công phu nhân nói bà sẽ làm chỗ dựa cho ta, liền thật sự bảo vệ ta ba năm.

Trong lòng ta một mảnh mềm mại.

Có lẽ sợ tiểu vương gia xấu hổ, quốc công phu nhân hỏi hắn.

“Sớm nghe nói vương gia đã rèn luyện ở biên quan từ nhỏ, đánh lui vô số địch, thật làm lão thân khâm phục.”

“Bây giờ còn tính là thái bình, trộm đến Phù Sinh vẫn còn nửa ngày nữa, không biết vương gia vào kinh diện thánh hay vẫn muốn du ngoạn.”

“Đều không phải, là vì tìm người.”

“Tìm người?”

Tạ Thiệu hào hứng.

“Tìm ai? Không phải là hồng nhan tri kỷ của ngươi chứ? Nhân Nhân biết sẽ đau lòng lắm, ta thấy, nàng ta đối với ngươi rất ưu ái.”

Thanh âm lạnh lùng kia đáp lại.

“Xem như vậy, mò kim đáy bể, cơ hội xa vời, nhưng ta cũng nguyện hết sức thử một lần, hy vọng không phải công dã tràng.”

Tạ Thiệu nghe được lời này, lại càng kinh ngạc.

“Quá tốt rồi, Nhân Nhân chính là của ta, Bùi hiền đệ, ta nghe nói trước khi ngươi để tang nương tử, bây giờ tìm được hồng nhan tri kỷ này của ngươi, xem như cưới lần hai.”

“Ta nghĩ không bằng lúc đó chờ khi ta thành thân cùng Nhân Nhân, chúng ta cùng nhau tổ chức, quyết định như vậy thấy sao?”

“Làm càn, suốt ngày không giữ miệng.”

Quốc công phu nhân đưa tay nhéo lỗ tai Tạ Thiệu, hắn đau đến hô ên ai u.

Ở trước mặt người ngoài, quốc công phu nhân thật đúng là không cho Tạ Thiệu mặt mũi, ta nghe động tĩnh, khẽ cười trộm.

Búi tóc đã chải kỹ, ta liền dẫn thị nữ đi đến sảnh trước.

6

Trong sảnh, quốc công phu nhân vẫn cùng tiểu vương gia nói việc nhà.

“Tên nghịch tử nhà ta từ trước đến nay vẫn như vậy, để vương gia chê cười rồi. Nghe nói vương gia muốn tìm người, không biết là người như thế nào?”

“Tức phụ nhà ta buôn bán rất có bản lĩnh, nhận biết không ít người ở khắp nơi, có lẽ có thể giúp đỡ được chút ít.”

“Đúng đúng đúng, Bùi hiền đệ cứ nói, ta để nương tử tìm thay ngươi.”

Đi qua rừng trúc, từ xa ta nhìn thấy người ngồi trong phòng, bộ thân y phục trắng, nổi bật lên dáng người.

Giọng nói hắn trầm thấp, giữa lời nói nhiều hơn mấy phần hoài niệm.

“Nàng thích cười, thích hoạt náo. Cười lên mặt mày cong cong, làm người nhìn mười phần vui vẻ. Khi thì cả gan làm loạn, khi thì bị dọa đến không chịu được, gặp chút động tĩnh liền rụt cổ làm chim đà điểu.”

“Thân thể nàng không tốt, lúc ngủ cũng không yên phận, thích đá chăn đi.”

“Nàng vừa thích ngọt lại thích cay, không thích nhất chính là cháo loãng.”

Ta nghe người này giống hệt ta, nhìn không được thăm dò, nghĩ đến muốn thấy rõ người nói chuyện, bước chân càng nhanh hơn.

“Nói đến cũng thật lạ, sợ hai vị chê cười, nàng chính là vong thê của ta.”

“Ta có nhờ thương nhân giữ lại một bức họa của nàng, dù là vẽ nhưng ta nhận ra nàng.”

“Bức họa kia vẽ vào tháng trước, nơi vẽ chính là đất Biện kinh, ta nghĩ có lẽ nàng vẫn còn sống trên đời.”

“Bùi hiền đệ si tình như thế, ngược lại càng làm nổi bật ta là người không ra gì.”

“Sớm nghe đồn nói ngươi là người thâm tình, lần này ta đã tin. Chỉ là, không biết người đó sinh tử thế nào?”

Hộ vệ đoạt lời nói tiếp.

“Vương gia nhà ta lúc bị thương đã gặp được vương phi trong miếu hoang. Bởi vì biên quan có việc gấp cần phải trở về, một đường mạo hiểm, đành phải để vương phi ở lại.”

“Nhưng đợi vương gia xử lý xong việc quan trong trở về tìm người, mộ phần của vương phi nhà ta đã xanh cỏ.”

“Vì thế mà vương gia từ đó không gần nữ sắc, cũng mất đi một đoạn tình cảm. Hiện tại bức họa này lại khơi lên tình ý.”

Quốc công phu nhân nói.

“Thì ra là như thế, không biết tên của vương phi là gì? Ta cũng sẽ căn dặn tức phụ để tâm tìm kiếm.”

Đang lúc ta chuẩn bị bước qua cánh cửa, nghe được tiểu vương gia nói.

“Nương tử ta họ Ôn, tên Hành Lạc. Nàng gọi là Ôn Hành Lạc.”

Dưới chân ta bước hụt, trượt chân ngã xuống.

Quốc công phu nhân cùng Tạ Thiệu nhanh chóng chạy đến đỡ ta, quốc công biết được ta dễ bị đụng ngã, không kiềm được mà quan tâm.

“Bị đau chỗ nào không? Ta nói bậc cửa này quá cao, ngày mai liền gọi người cưa toàn bộ đi.”

“Đúng đúng đúng.” Tạ Thiệu hát đệm. “Hôm nay liền cưa đi, ta cũng bị ngã đến mấy lần.”

Ta bị ba chữ “Ôn Hành Lạc dọa đến mơ hồ, thời điểm nhe răng trợn mắt, lại nghe thấy một giọng nói nặng nề hỏi.

“Tạ huynh, không biết vị này là?”

Tạ Thiệu lùi một bước, để cho tiểu vương gia nhìn thấy mặt ta, giới thiệu nói.

“Bùi hiền đệ, vị này ta đã đề cập với ngươi, nương tử của ta – thứ nữ phủ thái úy, Lâm Xuân.”

“Ngươi gọi nàng một tiếng tẩu tẩu a.”

“Tẩu tẩu?”

Hai chữ này giống như bị nhai nát sau đó khô khốc phu ra, lộ ra mấy phần không thể tin.

Ta bị dọa đến ngã vào trong lòng quốc công phu nhân, run rẩy giả c.h.ế.t.

Đôi mắt phượng dài của hắn, môi mỏng nâng lên, cười như không cười.

Rõ ràng là dáng vẻ bội tình bạc nghĩa, nhưng nhìn kỹ lại làm cho người ta sinh ra ảo giác.

Càng đáng c.h.ế.t là, nốt ruồi son bên đuôi mắt trái của hắn kia, ta từng hôn qua.

Đây không phải phu quân chiến tử sa trường của ta trước đây sao?

Thế nào lại trở thành tiểu vương gia Bùi Hạc Dã?

Hành động kỳ lạ của ta làm quốc công phu nhân lo lắng.

“Tiểu Xuân sao vậy? Có phải là ngã... bể đầu?”

Bùi Hạc Dã từng bước đi đến gần ta, ánh mắt kia như muốn đem ta ăn tươi nuốt sống, ta có suy nghĩ lung tung, người này rốt cuộc là người hay quỷ?

Ta co rụt lại trong ngực quốc công phu nhân, lấy tay áo bà che mặt, âm thanh yếu ớt nói.

“Phu nhân, ta... ta mệt mỏi, ta muốn về phòng nghỉ ngơi.”

“Được được, liền trở về phòng.”

Quốc công phu nhân dìu ta trở về phòng.

Mà sau lưng truyền đến giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Bùi Hạc Dã.

“Thế nào ta nhìn vị tẩu tẩu của Tạ huynh cùng vong thê của ta, có chút rất giống.”

Tạ Thiệu hoàn toàn thất vọng.

“Đại khái là người giống người thôi.”

Ta trở về phòng, đóng cửa, tựa lưng vào cửa nặng nề thở từng ngụm.

Những đoạn ký ức hoang đường kia như hiện rõ trước mắt, chiếu đi chiếu lại trong đầu ta.

Lúc ý loạn tình mê, ta đã từng hỏi qua.

“Còn không biết họ tên ngươi là gì?”

Hắn đáp.

“A Nhạc gan to như vậy, cùng ngủ với ta mấy lần, mới nhớ việc hỏi tên ta, thật sự là không quá phận.”

Hắn cắn lung tung trên lưng ta, ta bị chọc đến cười khanh khách không ngừng, hàm hồ còn nghe được hắn nói hắn là vương gia ở kinh thành, ta cả gan làm loạn nói tiếp.

“Vậy ta liền làm vương phi, ngươi gọi ta một câu vương phi nương nương xem ta có hợp hay không...”

Ta liều mạng lắc đầu, muốn bỏ hết những thứ đó ra khỏi đầu.

Lại nghĩ tới, khi hắn nghiến răng nghiến lợi gọi ta là tẩu tẩu.

Đại khái là thật, hắn thật sự là vương gia, vương gia sống sờ sờ.

Ta lại nghĩ đến phần mộ ta đã làm trước đây cho mình, sợ rằng hắn nhìn thấy liền cho rằng ta đã c.h.ế.t.

Không nghĩ tới ta và hắn đều nghĩ đối phương đã c.h.ế.t!

Nghe đồn tiểu vương gia Bùi Hạc Dã rất thâm tình, vì vong thê mà ba năm mặc toàn thân y phục trắng.

Lúc đầu ta nghe nói còn có chút cực kỳ hâm mộ, nhưng hôm nay biết được cái vong thê này, lại chính là ta? 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.