Từ nhỏ ta đã bị nuôi dưỡng ở ngoại trạch, đích mẫu để cho ta tự sinh tự diệt.
Nếu không phải đích tỷ không muốn gả cho Tạ Thiệu này, phủ Thái úy sẽ không còn nhớ đến nhị tiểu thư như ta.
Cửa hôn sự này, vốn là chủ đích mẫu cùng quốc công phu nhân định ra từ nhỏ.
Hai người họ trao khăn tay, hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối, cửa hôn sự này cũng coi như thỏa đáng.
Cũng không nghĩ đến, thuở nhỏ Tạ Thiệu hoạt bát hiếu động, khi lớn lên lại trêu mèo đùa chó, lưu luyến thanh lâu.
Bằng sức của một mình hắn, đã thành công đem mình trở thành tên ăn chơi đệ nhất kinh thành.
Đích mẫu yêu thương đích tỷ, đương nhiên không muốn nàng ta nhảy vào hố lửa.
Huống cho, từ nhỏ đích tỷ đã ngày ngày nghiên tập thi từ ca phú, học tập việc quản gia, đương nhiên không muốn phải chịu thiệt gả cho Tạ Thiệu ăn chơi phóng đãng.
Vậy là họ đã bàn bạc, liền phái người đem ta từ ngoại trạch trở về, gả thay đến phủ quốc công.
Kiệu hoa vừa hạ xuống đất, khăn hỷ vén lên, quốc công phu nhân đã đen mặt.
Quốc công phu nhân cũng lớn lên từ đại viện trong vọng tộc, sao có thể không biết thủ đoạn bẩn thỉu này là do tay ai làm.
Đơn giản là nhi tử nhà mình không nên thân, nên không lọt vào mắt thái úy phu nhân.
Ngày xưa tỷ muội tốt vốn còn cố kỵ thân phận hai nhà không chịu nói rõ, lấy một cái thứ nữ nhỏ bé đến thay thế.
Vốn phòng tân hôn đang náo nhiệt bỗng nhiên im lặng, tên hỗn đản Tạ Thiệu nhìn thấy tình hình không đúng, lập tức bỏ chạy như bôi dầu trên chân.
Chuyện đã đến mức này, kiệu hoa cũng tuyệt đối không thể quay đầu.
Quốc công phu nhân đưa một phong thư đến phủ Thái úy, triệt để đánh mất đoạn tình nghĩa này với đích mẫu.
Hỏi rằng Tạ Thiệu đi đâu, gã sai vặt đáp.
“Người đã đến thanh lâu gọi hoa khôi.”
Quốc công phu nhân đang nghĩ xem làm sao để đuổi kẻ giả mạo như ta, dùng một tờ thư hòa ly giải quyết hay là thừa dịp thần không biết quỷ không hay đem ném ta ra ngoài phủ quốc công tự sinh tự diệt.
Nhớ đến trước khi lên kiệu hoa, đích mẫu đã hung hăng cảnh cáo ta, lần này tuyệt đối không thể quay đầu, nếu không bà ta nhất định sẽ cho ta đẹp mặt.
Ta là một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, làm sao có thể đấu với thái úy phu nhân?
Nếu bị đuổi ra khỏi phủ quốc công, chỉ có thể ăn quả đắng.
Ta gấp gáp biểu lộ vẻ trung thành với quốc công phu nhân.
“Phu nhân, ngài xin xem, ta có thể chạy, có thể nhảy, chịu khó làm việc, ngủ trong phòng nha hoàn cũng không thành vấn đề. Ta không dám trèo cao làm thế tử phi, tóm lại kiếm được miếng cơm là xong. Mùa đông khắc nghiệt như vậy, nếu ngài đuổi ta đi, ngoại trừ đến miếu hoang, thật sự là không có chỗ dung thân. Phu nhân thiện tâm nhất định sẽ không nhẫn tâm làm vậy.”
Thuở nhỏ ta đã lớn lên từ nơi hương dã, rất biết nhìn sắc mặt người khác.
Quốc công phu nhân nhìn ta thêm vài lần nữa, cuối cùng cũng không muốn ném ta ra khỏi cửa.
“Thôi, chuyện danh môn cưới gả đã đến, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi liền an tâm ở lại. Có ta bảo bọc, không cần sợ.”
Ta biết tướng quân phu nhân xuất thân là nữ nhi nhà võ tướng, từ trước đến nay nói một không hai.
Ta thấy có chỗ dựa liền không ngừng gật đầu lấy lòng.
“Phu nhân tốt, từ đây ngày bảo ta đi về hướng đông, ta tuyệt đối không đi hướng tây.”
Bởi vì ta bị lạnh từ khi còn trong bụng mẫu thân, lớn lên lại thêm mấy phần gầy gò mảnh mai, càng làm quốc công phu nhân đau lòng hơn.
Ba năm nay, quốc công phu nhân coi ta là nữ nhi mà nuôi dưỡng, dạy ta biết chữ nghĩa, biết tính sổ sách, quản thúc hạ nhân.
Ta cũng không phụ công, dưới tay ta, tài lực của phủ quốc công tại Biện kinh nếu xưng thứ hai không ai dám nói thứ nhất.
Quốc công phu nhân thường khen ta có bản lĩnh lớn, nói ta nên được gọi là đệ nhất hiền thê Biện kinh, cũng hổ thẹn vì nhi tử nhà mình liên lụy ta.
Nhưng đối mặt với những lời tán dương, ta thẹn thùng không dám nói, thật ra trước khi gả cho Tạ Thiệu, ta đã có phu quân.
Trước khi thành hôn, ta từng cho rằng mình không còn sống được lâu nữa, lại bị cảnh mây mưa trên đỉnh Vu Sơn trong thoại bản miêu tả đến ngứa ngáy trong lòng khó nhịn.
Ta từng dùng thủ đoạn, câu dẫn một tiểu tướng đang dưỡng thương trong miếu hoang, còn cùng hắn định chung thân.
Chỉ là đó cũng chỉ là chuyện cũ.
2
Phu nhân đối tốt với ta, ta đương nhiên cũng sẽ không phụ lòng.
Thừa dịp đêm tối, ta trộm chìa khóa từ đường, dẫn Tạ Thiệu tới cửa sau, còn nhét vào ngực hắn một túi bạc, để tránh lúc thưởng cho hoa khôi lại xấu hổ vì túi rỗng.
“Thừa dịp phu nhân ngủ rồi, đi nhanh đi, bây giờ trời thu còn mát mẻ, phu nhân cũng không còn quá đau đầu, mấy ngày nữa ngươi trở về chớ có lại chọc giận nàng.”
Khó có được một lần Tạ Thiệu nhìn thẳng ta, thấm thía vỗ vai ta nói.
“Cái phủ này may mắn khi có ngươi ở đây.”
Không biết rõ tình hình, nhưng nhất định phải xem lần này Tạ Thiệu ra ngoài là muốn làm chuyện lớn gì.
Chỉ tiếc, người này lại đi Câu Lan viện nghe hát, dặn dò thê tử là ta đây phải thay hắn chú ý tốt trong nhà.
Nghĩ đến lại thấy thật sự hoang đường.
Thành hôn ba năm, Tạ Thiệu lại nhìn ta như huynh đệ.
Giờ phút này, hắn hỏi ta.
“Lâm Xuân, ngươi nói nếu đến nhà bái phỏng một cô nương mà mang theo son phấn có được không?”
Không chờ ta trả lời, hắn vẫn suy tư nói một phen.
“Cũng thật không phải, cô nương như nàng, nên thích cầm kỳ thi họa, ta nên tìm chút danh gia mặc bảo, những thứ này mới có thể làm cho nàng vui.”
Được rồi, xem như ta đã hiểu.
Vị này lại say mê cô nương nhà ai, nghe trong lời hắn nói, chỉ sợ đây vẫn là một cô nương đứng đắn.
Ta còn không nói rõ, sợ làm bị thương người có tâm hồn mỏng manh này.
Nhưng Tạ Thiệu lại đem chủ ý đánh lên đầu ta.
“Nương tử, có thể cho vi phu thêm ngân lượng không?”
“Mẫu thân khen ngươi hiểu biết làm ăn, ngươi nhất định là rõ ràng. Những danh gia thủ bút kia, trước nay đều rao giá trên trời.”
“Vi phu xấu hổ vì túi tiền rỗng, không có một trăm tám mươi lượng hoàng kim cũng không dám đến mua.”
“Một trăm tám mươi lượng? Hoàng kim?”
Ta kinh ngạc nhìn kẻ xa hoa này.
“Ngươi đi cướp đi! Chi phí trong phủ một tháng cũng chỉ hết một trăm lượng. Tạ Thiệu, chẳng lẽ ngươi coi trọng vị Bồ Tát nào? Muốn mạ vàng lên thân cho nàng?”
Tạ Thiệu kinh ngạc, lại không cam lòng xòe bàn tay ra về phía ta, vô lại nói.
“Nhiều ít thì cũng cho đi. Thực không dám giấu diếm, lần này là ta thích thật. Ngươi vừa nói nàng là bồ tát, thật sự cũng có cảm giác cao không thể chạm đến.”
“Nhất là khi nàng trừng mắt mắng người khác, đặc biệt làm cho ta động lòng.”
“Nếu cưới về nhà, thật sự sẽ có một loại hương vị khác biệt.”
Ta kinh ngạc, vị này thật sự đã quen sống dễ chịu nên thèm ăn đòn sao.
Thực sự không phải người thường như chúng ta có thể hiểu được.
Nhưng ta không bỏ qua tính tiêu xài quá nhiều của hắn, nắm chặt ống tay áo quyết tâm không đưa tiền.
Tạ Thiệu cũng khó chơi, nắm lấy tay áo ta dùng lời ngon ngọt khuyên bảo, lại vừa uy hiếp.
“Tiểu Xuân, ta khuyên ngươi, chớ có chọc giận bản đại gia. Phải biết, bản thân ngươi nhỏ bé như vậy, tiểu gia ta đánh một quyền có thể trúng ngươi.”
Ta cũng không cam chịu yếu thế, đưa tay ra một chiêu Bạch Hạc Lưỡng Sí, đánh cho hắn nổ đom đóm mắt.
“Ít khoe khoang lại, phu nhân nói ngươi không có đầu óc, dạy ngươi hai mươi năm Thái Cực quyền còn không nhanh bằng ta học ba tháng.”
“Hít...”
Tạ Thiệu bị đánh đến, vung tay áo lên liền muốn tìm phiền phức cho ta, lại nhìn thấy người phía sau ta đang đi đến, lại bị hù dọa hoảng hốt chạy loạn về phía sau.
Ta quay đầu, nhìn thấy Quốc công phu nhân đang vung chổi đánh đến, hai người nhìn nhau, nhịn không được cười ra tiếng.
Quốc công phu nhân thấy có chuyện đã đi đến, nhìn thấy ta mặc ít y phục, lại cởi áo choàng trên người mặc cho ta.
Nhớ tới khi ta bị chứng lạnh phát tác, là Quốc công phu nhân đã lấy nhân sâm ngàn năm quý hiếm trong đồ cưới của bà, giữ lại cho ta một hơi thở.
Đợi thân thể chuyển biến tốt hơn, lại dạy ta học Thái Cực quyền, ngày ngày dùng tổ yến cùng lộc nhung quý báu bồi dưỡng cho ta, chăm sóc cho ta có được khí sắc tốt như bây giờ.
Đối với ta, phu nhân giống như phụ mẫu tái sinh.
Vậy mà, Tạ Thiệu lại là cái tên hỗn trướng, ta cùng phu nhân đều coi hắn là nhi tử.
Chẳng qua là hài tử làm ầm ĩ một chút, ta là người lớn, đương nhiên không so đo cùng hắn.
3
Ta theo phu nhân bái tế tổ tiên Tạ gia, về tới trong nội viện của mình, đốt chút nến cùng giấy tiền.
Một phần đốt cho phụ mẫu mất sớm, một phần khác đốt cho tiểu tướng quân đã từng định chung thân với ta.
Nói đến cũng thật buồn cười, khi còn ở bên ngoài, vì thiếu ăn thiếu mặc, chân tay thường lạnh cóng, tính toán chỉ có thể sống được mấy ngày.
Sợ khi c.h.ế.t đi cũng không ai bái tế.
Gặp được tiểu tướng quân kia, chính là mùa xuân ấm áp.
Sau một trận mưa xuân, ta đã sớm đào mộ cho mình, trồng tiêu vào một phần, hy vọng đời sau mệnh có thể dài hơn một chút.
Trên tấm bia không khắc tên ta, ta dùng họ của mẫu thân – Ôn.
Khác xuống ba chữ “Ôn Hành Lạc”.
Trên đời này, với ta chỉ có một người mẫu thân.
Mẫu thân để lại cho ta một câu thơ trên khăn lụa – Hành lạc tu cập xuân.
Đời sau ta không muốn làm thứ nữ Thái úy Lâm Xuân nữa, ta sẽ làm Ôn Hành Lạc tự do tự tại.
Chính là ngày hôm đó ta gặp được tiểu tướng quân kia, hắn bị thương, nhưng vết máu trên người không lấn át được gương mặt kinh diễm kia.
Khi đó cũng chính là lúc, ta quyết định muốn ngủ cùng hắn.
Nói đến việc đó, ta thừa dịp hắn đang ở trong viện dưỡng thương, cố ý câu dẫn.
Ta nghĩ qua, ta cùng hắn đều không sống lâu, thế đạo loạn lạc, người c.h.ế.t sớm không chỉ có con ma bệnh không có tiền mua thuốc như ta, còn có võ tướng ở chiến trường.
Hai người đoản mệnh, cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian vui vẻ không phải tốt hơn sao?
Chỉ là ta đã tính sai, tiểu tướng quân kia thật sự có khí tiết.
Đại khái trong mấy ngày ta cùng hắn đọc sách, ta đã ghé vào đầu giường hắn ngủ một đêm.
Hắn thật sự ngủ ngon a, dừng lại, là hắn làm cho người khác ngủ ngon.
Theo lẽ thường mà nói, nữ tử lên giường còn cự tuyệt, tất nhiên là giận dữ xấu hổ muốn c.h.ế.t.
Nhưng ta không phải người bình thường, từ trước đến nay càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh.
Tiểu tướng quân kia bị thương ở cánh tay, không phải ở chân, nếu như hắn thật sự không muốn ở cùng ta, sao khi ta ngủ lại không chạy đi?
Nhưng hắn không chạy, hắn còn đưa ta ta khăn, muốn ta lau mặt cho hắn.
Hắn dám nói đây không phải là câu dẫn sao? Đây rõ ràng chính là hắn dụ hoặc ta.
Quả nhiên thoại bản nói đúng, nam nhân đã muốn còn cự tuyệt, càng nói không muốn kỳ thật là càng muốn.
Thế là, đêm thứ hai rồi đêm thứ ba, trọn vẹn một tháng, trăng treo đầu liễu, ta càng hắn tâm sự phong nguyệt, bàn luận nhân sinh, lại cầm tay một chút.
Mắt nhìn thấy hắn đỏ mặt lên, ta cũng không tiếp tục giả vờ, đem người đè xuống, hỏi hắn có nguyện ý cùng ta hay không?
Đầu tiên hắn sững sờ, lập tức cười.
Hắn ra vẻ nghiêm trang nói.
“Khụ, không phải nói muốn làm Lương Sơn Bá cùng Chúc Anh Đài sao? Sao lại muốn làm việc này?”
Ta ra vẻ lão luyện vỗ vỗ vai hắn, ra hiệu hắn an tâm.
“Yên tâm, ta học được rời, sẽ để cho ngươi hài lòng. Ngươi không phải cũng có ý này sao?”
“Không phải mỗi đêm đều để cửa chờ ta, còn thay nguyên bộ áo ngủ?”
“Lúc Lưu Bị cùng Trương Phi kết bái huynh đệ cũng không diễn xuất như vậy.”
Lời nói của ta phóng khoáng, nhưng trong lòng cũng hoảng loạn, xuân cung đồ kia là ta dùng hai giỏ trứng gà đổi được từ tay một tiều phu, cũng không biết đã qua bao nhiêu tay, đã rách rưới không còn rõ ràng.
Cũng không biết, trong sạch dạy có tác dụng hay không.
Có lẽ hắn nhìn thấy vẻ lớn gan của ta, rũ lông này xuống cười một tiếng, cười đến nỗi trong lòng ta càng không rõ ràng.
“Ngươi, không cho cười, nếu không, ta...”
“Ngươi cái gì? Ngươi sẽ phạt ta sao?”
Hắn dùng tay không bị thương ôm lấy eo ta, kéo ta đối mặt với hắn.
Lúc bị hắn đặt dưới thân, ta mới phát giác khác biệt giữa nam và nữ.
Hắn cúi đầu, nhẹ hôn lên môi ta một chút.
Trong nháy mắt ta có chút luống cuống cuộn chặt ngón tay.
“Phạt ta giống như vậy sao?”
Hắn lại cắn nhẹ lên môi ta một cái, lực đạo không nhẹ làm ta sợ hãi.
Nhìn hắn gầy như vậy mà trên người khắp nơi đều ẩn giấu sức mạnh.
Tay hắn nắm lấy cằm ta, nụ hôn như mưa rơi xuống, làm trái tim ta nhảy lên liên hồi.
Người này, có phải đã lén ta luyện tập qua không?
Ta giống như chọc phải người không chọc nổi.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.