06
Anh ấy đặt chân tôi trở lại đuôi của mình.
Mặt anh ấy đỏ bừng: "Phàm Phàm, đừng đi, dùng sức thêm chút nữa."
Đột nhiên đầu óc tôi trống rỗng, không đúng, cực kỳ không đúng nha.
Cái này hoàn toàn không phải biểu hiện khi bị sỉ nhục.
Trong đầu vang lên tiếng kêu thất thanh của hệ thống: [Hỏng rồi ký chủ, tôi quên mất hôm nay là đêm trăng tròn, là ngày người sói động dục.]
[Hơn nữa lúc nãy tôi bỏ sót một phần, trong sách viết không phải là chân trần mà cô phải đi giày cao gót đạp mới có hiệu quả.]
Những lời hệ thống nói sau đó càng ngày càng nhỏ.
Được, được lắm, sao mày không đợi tao c.h.ế.t rồi mới nói cho tao biết?
Không đợi tôi kịp phản ứng, Giang Diệc đã đè tôi xuống giường, điên cuồng hôn lên môi tôi.
Dù tôi có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được.
"Giang Diệc, anh bình tĩnh lại đi."
Vừa nói xong, môi lại bị anh ấy bịt kín.
Tiến quân thần tốc, tàn bạo cướp đoạt.
Lần đầu tiên tôi phát hiện ra tay của Giang Diệc linh hoạt đến vậy.
Sức kháng cự từ từ yếu đi, cơ thể tôi dần trở nên mềm nhũn.
Tôi cứ như vậy bị Giang Diệc giày vò cả đêm.
07
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, Giang Diệc đang vùi đầu vào trong lồng n.g.ự.c tôi, đôi tai có lông xù mềm mại vô thức cọ xát vào người tôi, đuôi anh ấy thì quấn chặt quanh eo tôi.
Từ từ thoát khỏi sự trói buộc, tôi xoa thắt lưng rồi xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm.
Tôi vừa tắm xong và mặc quần áo chỉnh tề, hệ thống lập tức xuất hiện.
Giọng nó như sắp khóc: [Ký chủ, may là cô không sao, tôi lo lắng c.h.ế.t đi được.]
Tôi tức giận nói: [Mày còn mặt mũi nào xuất hiện nữa, lúc xảy ra chuyện mày chạy nhanh hơn ai hết.]
[Không phải vậy đâu, bên chúng tôi có quy định không được xâm phạm quyền riêng tư của ký chủ, nên hôm qua kết nối của chúng ta tự động ngắt, giờ mới kết nối lại được.]
Lời giải thích cũng coi như đầy đủ, tạm tha thứ cho nó.
[Vậy giờ chúng ta phải làm sao?]
Hệ thống suy nghĩ một lúc: [Có lẽ, đây cũng coi như một cách làm nhục khác nhỉ?]
Nghe câu này, tôi chỉ hận không thể thò tay vào não để đánh cho cái hệ thống này một trận.
Đêm qua nếu nói có ai bị làm nhục, thì người đó chính là tôi.
Miệng Giang Diệc thì dụ dỗ dịu dàng nhưng động tác lại như dã thú vậy, vừa mạnh bạo vừa dữ dội, hoàn toàn không biết điểm dừng.
Tôi suýt chút nữa bị anh ấy làm cho kiệt sức.
Nhưng câu tiếp theo của hệ thống lại khiến tôi thay đổi suy nghĩ.
[Đêm trăng tròn, lần đầu tiên của mình bị người phụ nữ mình ghét nhất cướp đoạt. Điều này làm sao có thể không coi là bị làm nhục chứ?]
Tôi đang định mắng thì dừng lại: [Có vẻ cũng có lý.]
[Vậy nên giờ chúng ta chỉ cần tiếp tục cốt truyện, nhanh chóng bỏ trốn là được.]
Nói làm là làm.
Tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ trốn.
Khi đến tủ đầu giường lấy điện thoại, tôi thấy trên lưng Giang Diệc có vài vết cào dài.
Có vẻ đêm qua tôi cũng không tha cho anh ấy.
Vì áy náy trong lòng nên tôi lấy hết tiền trong ví ra đặt bên cạnh Giang Diệc.
Số tiền này chắc đủ để anh ấy thanh toán viện phí về sau cho bà nội rồi.
Không lưu luyến nữa, tôi cầm đồ đạc, đầu cũng không quay lại mà chạy đi.
Để tránh Giang Diệc tìm thấy tôi, ngay ngày hôm đó tôi đã đặt vé máy bay ra nước ngoài.
Khi thấy thông báo cuộc gọi đến từ Giang Diệc, tôi đã ở sân bay chuẩn bị lên máy bay rồi.
Tôi không nghe máy, trực tiếp tắt nguồn, ném sim điện thoại vào thùng rác ở sân bay.
08
Tôi đã định cư ở nước ngoài ba năm.
Trong ba năm này, tôi đã cố gắng tránh kịch bản nhà họ Ôn phá sản.
Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, cuối cùng nhà họ Ôn vẫn bị phá sản.
Còn chồng sắp cưới đã đính hôn với tôi một năm trước, chưa gặp mặt mấy lần, cũng bởi vì gia đình tôi phá sản mà đã hủy hôn với tôi.
Điều này khiến tôi hiểu rằng, cốt truyện của thế giới này là không thể thay đổi được.
Giống như việc nhà họ Ôn nhất định sẽ phá sản, Giang Diệc nhất định sẽ yêu nữ chính.
Còn tôi, một nữ phụ độc ác, chỉ có thể ngoan ngoãn hoàn thành cốt truyện mới có cơ hội quay về thế giới ban đầu.
Vì vậy, sau ba năm, hôm nay tôi đã quay trở lại thành phố này.
May mắn là khi biết nhà họ Ôn sẽ phá sản, tôi đã bắt đầu có ý thức tiết kiệm tiền.
Không dám tiết kiệm quá nhiều nhưng cũng đủ để tôi sống ở đây vài tháng.
Ngày thứ hai sau khi ổn định chỗ ở, tôi ăn mặc chỉnh tề, đến công ty của Giang Diệc.
Những năm qua, dù ở nước ngoài tôi vẫn luôn theo dõi động tĩnh của Giang Diệc.
Sau khi tôi rời đi, Giang Diệc đã làm thủ tục nghỉ học, bắt đầu khởi nghiệp với vài người bạn.
Không còn lo lắng về bệnh tình của bà nội nữa.
Anh ấy làm việc càng quyết đoán hơn.
Hơn hết là năng lực của bản thân anh ấy, công ty nhanh chóng phát triển.
Bây giờ đã trở thành một thế lực đáng gờm trên thương trường.
Hôm nay tôi đến công ty Giang Diệc để phỏng vấn vị trí trợ lý tổng giám đốc.
Vào buổi sáng trước khi về nước, tôi đã gửi hồ sơ cho công ty họ.
Hệ thống nói với tôi, theo cốt truyện Giang Diệc sẽ không tham gia buổi phỏng vấn này, cũng sẽ không tuyển dụng tôi.
Nhưng tôi sẽ gặp Giang Diệc ở thang máy khi rời khỏi công ty.
Để anh ấy biết rằng tôi đã quay lại, tạo tiền đề cho việc bám riết lấy anh ấy sau này.
Ba năm nay, hệ thống đã học thuộc lòng cốt truyện.
Nó tự tin tràn trề, không cần phải tra cứu nữa.
Theo lời nó nói thì là bây giờ nó không còn là nó của ba năm trước nữa.
Nhưng khi tôi đẩy cửa phòng phỏng vấn, cảnh tượng bên trong vẫn khiến tôi sững sờ tại chỗ.
Không phải nói Giang Diệc sẽ không tham gia sao?
Vậy người đàn ông đang ngồi ở giữa, lạnh lùng nhìn tôi là ai?
09
[Hệ thống, mày lại đùa tao à?]
Hệ thống lại lấy sách ra, nhanh chóng lật trang: [Không thể nào, tôi không thể nhớ nhầm được, trong này rõ ràng nói Giang Diệc sẽ không tham gia buổi phỏng vấn này.]
[Hơn nữa theo lẽ thường thì làm sao một vị trí trợ lý bình thường lại cần ông chủ lớn đích thân phỏng vấn chứ?]
Tôi cũng thấy hệ thống nói có lý nhưng lúc này Giang Diệc thật sự đang ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể diễn theo cảnh gặp lại lần đầu được viết trong cốt truyện.
Tay tôi dùng sức véo mạnh vào đùi mình.
Trong nháy mắt, hốc mắt tôi đã đỏ lên.
Tôi nhìn Giang Diệc với ánh mắt ba phần ủy khuất, bốn phần lưu luyến.
Người đàn ông không có biểu hiện gì khác thường, chỉ lạnh nhạt dời mắt đi, với vẻ mặt như không quen biết tôi.
Anh ấy bây giờ, khiến tôi cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Không còn nét thanh xuân thời đại học, trên người Giang Diệc toát ra sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành.
Khí chất toàn thân càng mạnh mẽ hơn, khiến người ta vô thức không dám lại gần.
Buổi phỏng vấn diễn ra bình thường, Giang Diệc không nói gì suốt quá trình.
Cho đến khi phỏng vấn gần kết thúc, anh ấy mới lạnh lùng mở miệng: "Nhìn lý lịch của cô Ôn thấy luôn ở nước ngoài, tại sao lại chọn về nước phát triển?"
Mắt tôi lại lập tức đỏ lên, trời mới biết tôi đã véo đùi mình bao nhiêu lần ở dưới bàn.
"Vì một người, tôi đã từng bỏ rơi anh ấy, giờ muốn tìm lại anh ấy."
Giang Diệc khựng lại, ngẩng đầu lạnh lùng liếc tôi một cái: "Lý do như vậy không thể vào được Giang thị đâu."
Tôi âm thần trợn trắng mắt trong lòng: Tôi vốn cũng không định vào công ty các anh.
Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
HR cười gượng, nói rằng buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc, có tin tức sẽ thông báo cho tôi.
Ra khỏi phòng họp, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Phải nói rằng, Giang Diệc bây giờ tạo cảm giác áp bức quá mạnh, tôi thậm chí còn có cảm giác như một nhân viên công sở đi phỏng vấn ở thế giới thực vậy.
Sau khi hỏi người khác vị trí nhà vệ sinh, tôi định đi vệ sinh rồi mới rời khỏi.
Nhưng lại nghe được cuộc nói chuyện của HR vừa rồi trong đó.
"Tôi nghe đồng nghiệp nói hôm nay Giang tổng đích thân phỏng vấn à?"
"Đúng vậy, tôi cũng thấy lạ, hôm qua sau khi nhận được lý lịch của ứng viên, nửa đêm Giang tổng gọi điện cho tôi nói muốn tham gia phỏng vấn hôm nay."
"Tôi sợ đến mức tưởng mình đã làm sai điều gì."
"Hơn nữa cô có nhận ra không, hôm nay tâm trạng Giang tổng có chút thay đổi đó, vừa rồi Tiểu Lý viết sai số liệu trong báo cáo, anh ấy cũng không mắng."
Những lời sau đó tôi không nghe nữa.
Trong lòng chỉ nghĩ, Giang Diệc đột nhiên tham gia phỏng vấn, chẳng lẽ là vì tôi?
10
Rất nhanh sau đó tôi lại phủ nhận suy nghĩ của mình.
Chắc chắn trong lòng Giang Diệc hiện giờ đang rất căm ghét tôi, làm sao có thể muốn gặp tôi chứ.
Nam chính thuộc về nữ chính, tôi chỉ là nữ phụ độc ác mà thôi.
Nhất định phải luôn nhớ vị trí của mình, nếu không thì sau này chỉ có bản thân chịu khổ.
Ban đầu tưởng rằng, việc Giang Diệc tham gia phỏng vấn chỉ là một lỗi nhỏ xuất hiện trong cốt truyện.
Không ngờ ngày hôm sau, một lỗi lớn hơn lại xảy ra.
Tôi vậy mà lại được nhận vào làm.
So với sự sửng sốt của tôi, hệ thống đã hoàn toàn sụp đổ.
Nó đã vất vả học thuộc lòng cốt truyện suốt ba năm, giờ đây tất cả đều bị Giang Diệc phá hủy.
Sau này sẽ xảy ra chuyện gì, ngay cả nó cũng không biết nữa.
Bây giờ nó chỉ cảm thấy lần đầu tiên làm hệ thống đã gặp phải Giang Diệc, thật là xui xẻo tám đời.
Tôi vội vàng an ủi nó: [Dù vậy, tao vẫn sẽ làm tốt trách nhiệm của một nữ phụ độc ác.]
Hệ thống bất lực gật đầu: [Đến nước này chỉ có thể như vậy thôi.]
[Cô phải chú ý một chút, đừng câu nam chính đến mức câu được thật nhé.]
Những lời nói trong nhà vệ sinh hôm qua, hệ thống cũng đã nghe thấy.
Tôi cười ngượng ngùng.
Cả hai chúng tôi đều không biết bây giờ Giang Diệc thật sự muốn làm gì?
11
Đến ngày nhận chức, tôi đến công ty của Giang Diệc đúng giờ để báo cáo.
Không ngờ người hướng dẫn tôi lại chính là Lâm Uyển.
Nữ chính của cuốn sách này, một cái tên đồng nghĩa với mọi điều tốt đẹp.
Hiện tại cô ta cũng là trợ lý của Giang Diệc.
Trong sách mô tả tương lại cô ta sẽ chữa lành vết thương nội tâm của Giang Diệc, trở thành sự cứu rỗi duy nhất của anh ấy.
Sau khi đuổi nữ phụ độc ác như tôi đi, hai người sẽ sống hạnh phúc bên nhau.
Theo diễn biến của cốt truyện, hiện tại hai người vẫn đang ở giai đoạn mập mờ.
Sau khi Lâm Uyển giới thiệu sơ lược về công ty với tôi, cô ta đưa tôi đến văn phòng của tổng tài.
Hôm nay Giang Diệc mặc chiếc áo sơ mi trắng mà tôi thích nhất, cởi ba chiếc nút áo trên cùng, có thể mơ hồ thấy xương quai xanh đẹp mắt dưới yết hầu và cơ n.g.ự.c săn chắc.
Ngay cả Lâm Uyển khi vào cũng hơi ngẩn người.
Tôi không nhịn được nhìn thêm vài lần, chả trách nữ chính lại rung động.
Mỗi ngày đi làm trong khung cảnh như thế này, ai mà chẳng thích chứ?
Giang Diệc biết chúng tôi đã vào nhưng ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhìn vào tài liệu trên tay và lạnh nhạt nói: "Chỉ là một trợ lý thôi, không cần phải báo cáo với tôi mọi thứ."
Lúc này tôi cảm thấy anh ấy có hơi giả tạo.
Ăn mặc như vậy chẳng phải là để quyến rũ Lâm Uyển sao? Người ta đến rồi lại còn cố tình tỏ ra lạnh lùng.
Nếu không làm loạn bây giờ thì còn đợi đến khi nào nữa?
Tôi lập tức đổi sang vẻ mặt ủy khuất, nhìn người đàn ông trước mặt đầy tình cảm: "Giang Diệc, em nhớ anh."
Tay Giang Diệc đang lật giấy bỗng dừng lại, mặt không đổi sắc nhưng tôi thấy rõ tai anh ấy đỏ lên.
Lâm Uyển ngay lập tức mở to mắt, ánh mắt liên tục chuyển giữa tôi và Giang Diệc.
Vẻ mặt không giống đau lòng, mà giống như vừa biết được một tin tức động trời không thể tin nổi.
Mặc kệ đi, tôi tiến thêm một bước: "Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?"
Lần này, tai Giang Diệc càng đỏ hơn, có xu hướng lan ra cả má.
Anh ấy ngẩng đầu nhìn Lâm Uyển một cái, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh: "Đừng nói những lời như vậy trong giờ làm việc."
Anh ấy đứng dậy định rời đi.
Khi đi ngang qua tôi, tôi lập tức vặn chân, kêu lên "a" một tiếng và ngã về phía Giang Diệc.
Giang Diệc theo phản xạ ôm tôi vào lòng, đầu tôi trực tiếp va vào bộ n.g.ự.c đầy đặn của anh ấy.
Tôi thề, tôi tuyệt đối không phải cố ý chiếm tiện nghi của nam chính, mà là Giang Diệc ấn đầu tôi vào.
Lâm Uyển chứng kiến tất cả, trực tiếp sốc đến mức phải bịt miệng.
Theo phản xạ lùi về phía sau mấy bước, nói một câu "Xin lỗi", rồi lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.
———————————
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.