Chương 1
Avatar Khung avatar
20814 Chữ

01

Lần nữa khôi phục lại ý thức, tôi đã nhập vào thân xác của Ôn Phàm.
Còn nam chính Giang Diệc đang quỳ một chân trước mặt để đi giày cho tôi.

Anh ấy đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lẽo: "Cô Ôn, còn gì cần dặn dò nữa không?"

Tôi hỏi hệ thống trong đầu: [Tiếp theo tao phải làm gì đây?]

Hệ thống bắt đầu lật sách: [Đợi chút, tôi còn chưa đọc xong cuốn này. Đợi tôi đọc đến rồi sẽ nói cho cô biết.]

Tôi lập tức choáng váng.

Người ta nói thế giới là một gánh hát rong khổng lồ, ngay cả hệ thống cũng kém cỏi như vậy sao?

Hệ thống tội nghiệp:

[Tôi cũng mới làm hệ thống lần đầu mà.]

[Cuốn sách này là khó nhất, các đàn anh đều không dám nhận, mới ném cho tôi đấy.

[Ký chủ, cô cứ tự ứng biến trước đi, khi tìm được tôi sẽ nói cho cô sau.]

Cứu mạng, đây là cái hệ thống ngốc bạch ngọt gì thế?

Không còn cách nào khác, tôi đành nhìn quanh, cuối cùng cầm một cốc nước, hất mạnh vào mặt Giang Diệc.

Người đàn ông cúi đầu không thấy rõ biểu cảm, chỉ cảm thấy không khí xung quanh anh ấy lạnh hơn nữa.

Những giọt nước chảy xuống phía dưới dọc theo tóc và yết hầu của anh ấy.

Trong nháy mắt, tôi nhìn đến ngây người.

Chiếc áo sơ mi trắng của Giang Diệc trở nên trong suốt, bó sát cơ thể.

Cơ n.g.ự.c lúc ẩn lúc hiện, cơ bụng sáu múi rõ ràng hiện ra trước mắt.

Tôi không nhịn được nuốt nước bọt, quả không hổ danh là người thú, thân hình đúng là khác hẳn người thường.

Hệ thống nhắc nhở tôi tiếp tục.

Tôi lập tức tỉnh táo, không được, không thể bị sắc đẹp mê hoặc.

Tôi đứng dậy, chuẩn bị tát Giang Diệc một cái.

Nhưng ước lượng sai chiều cao, cái tát trực tiếp đánh vào cơ n.g.ự.c săn chắc của Giang Diệc.

Một tiếng vang giòn. Tất cả mọi người đều im lặng.

Tôi thề, tôi tuyệt đối không có cố ý.

Muốn trách thì chỉ có thể trách Giang Diệc quá cao.

Nguyên chủ cao một mét bảy, đứng lên cũng chỉ tới n.g.ự.c anh ấy.

Hệ thống vẻ mặt ngây thơ: [Ký chủ, cô giỏi quá đi, tai của nam chính bị cô làm đỏ lên vì tức giận rồi.]

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, tai của Giang Diệc quả thật rất đỏ, như bị tụ m.á.u vậy.

Tôi nghi ngờ: [Thế này là tức giận sao?]

Hệ thống gật đầu, khuyến khích tôi đánh thêm vài cái nữa, sỉ nhục anh ấy thật nặng nề.

Tôi giơ tay định đánh lần thứ hai nhưng nhanh chóng bị Giang Diệc nắm lấy.

Giọng người đàn ông khàn khàn, trầm thấp: "Đừng nghịch nữa."

"Bà nội vẫn còn ở bệnh viện, tôi phải đi thăm bà." Nói xong, không đợi tôi mở miệng, Giang Diệc quay lưng bỏ đi không thèm quay đầu lại.

Đây là lần đầu tiên anh ấy rời đi mà không có sự cho phép của nguyên chủ.


Bóng lưng thậm chí còn có chút bối rối

02


Bà nội mà Giang Diệc nhắc đến là người thân duy nhất của anh ấy.

Nếu không phải để chữa bệnh cho bà, anh ấy đã không nghèo như vậy.

Cũng không đến nỗi phải sa sút đến mức bị nguyên chủ bao nuôi.

Và nhiệm vụ của tôi là đóng vai nữ phụ độc ác cho thật tốt.

Sỉ nhục Giang Diệc thậm tệ khi anh ấy nghèo khó, sai bảo anh ấy như một con chó, kích thích ý chí nỗ lực phấn đấu của anh ấy.

Đợi đến ba năm sau, khi anh ấy trở thành ông trùm một tay che trời trong giới kinh doanh, gia tộc của nguyên chủ bị phá sản rồi quay lại nịnh bợ anh ấy.

Làm bàn đạp cho tình cảm giữa anh ấy và nữ chính Lâm Uyển được thăng hoa thật tốt.

Nghe có vẻ rất chi là não tàn.

Nhưng tôi phải hoàn thành, chỉ có như vậy mới có thể trở về thế giới ban đầu.

[Tìm thấy rồi.] Giọng nói của hệ thống gọi tôi về từ dòng suy nghĩ.

Cuối cùng nó cũng tìm thấy phần sau của cốt truyện.

[Tiếp theo cô phải tát Giang Diệc thật mạnh, nói anh ta là chó của cô, chỉ có thể nghe lời cô.]

[Khẩu vị… nặng như vậy sao?]

Hệ thống nhún vai: [Không còn cách nào khác, trong sách viết như vậy mà.]

Tôi đành phải cam chịu số phần đi tìm Giang Diệc, bổ sung cái tát và những lời lúc nãy chưa nói.

03

Lúc tôi tìm thấy Giang Diệc, anh ấy đang bị vài bạn học vây quanh.

Tất cả đều đang cười nhạo anh ấy.

Nói anh ấy là một người thú ghê tởm, lại còn là trai bao chỉ biết ăn bám.

Giang Diệc siết chặt nắm đấm, gân xanh trên tay nổi lên nhưng vẫn không động thủ.

Trong ký ức của nguyên chủ, mấy người này đều xuất thân từ gia đình giàu có hoặc quyền quý.

Chỉ cần Giang Diệc dám ra tay, ngày mai bà nội anh ấy có thể sẽ bị tất cả các bệnh viện từ chối tiếp nhận.

Hệ thống nói với tôi: [Đừng thấy bây giờ bọn họ vui vẻ như thế, đợi đến khi nam chính vươn lên được, từng người một sẽ c.h.ế.t rất khó coi.]

Dù sao nam chính bệnh kiều này còn có một đặc điểm: cực kỳ thù dai.

Tôi hỏi hệ thống: [Ở đây tôi có nhiệm vụ gì phải làm không?]

Hệ thống lắc đầu: [Trong cốt truyện gốc, đoạn này không có miêu tả về ký chủ, nên cô được tự do.]

Vừa dứt lời, tôi liền đứng dậy bước ra ngoài.
Trước đây tôi cũng từng bị bắt nạt ở trường nên điều tôi không thể chịu đựng nhất chính là việc này.

Một nam sinh đang dùng tay vỗ vào khuôn mặt u ám của Giang Diệc.

"Trông cũng khá đẹp trai đấy, khó trách chị Ôn lại thích mày, chỉ tiếc là..."

Còn chưa nói xong, tôi đã đá hắn một cước ngã xuống đất, té sấp mặt.

Mấy người khác quay đầu thấy là tôi, vẻ mặt giận dữ ban đầu biến hóa thành kinh ngạc.

"Chị Ôn, hôm nay chị không có tiết học mà, sao lại đến đây?"

Tôi liếc nhìn mấy người đó, bước vài bước đứng trước mặt Giang Diệc: "Ai cho phép các người bắt nạt anh ấy?"

"Không phải chị sao, chị Ôn?"

Nam sinh nằm dưới đất khóc lóc.

Những người khác đều gật đầu.

Vẻ mặt lạnh lùng ngầu lòi của tôi trong nháy mắt đông cứng.

Hệ thống đ.â.m thêm một dao: [Đúng là cô đấy, ký chủ.]

Tôi quay đầu nhìn Giang Diệc, gương mặt bình thản của anh ấy cũng như đang nói rằng anh ấy biết là tôi.

Không được, không thể lúng túng được.

Chỉ cần tôi không ngại, người ngại sẽ là người khác.

Tôi hắng giọng nói: "Giang Diệc bây giờ là người của tôi, từ nay về sau không ai được bắt nạt anh ấy."

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, biết tôi nghiêm túc nên lập tức đỡ bạn học dưới đất lên và chạy mất.

Dù sao thì tuy có tiền nhưng chẳng nhà nào trong đám bọn họ giàu bằng gia đình nguyên chủ.

Giang Diệc ngơ ngác nhìn tôi, dường như không ngờ tôi sẽ ra mặt vì anh ấy.

Hệ thống liên tục nhắc nhở tôi: [Ký chủ, theo kịch bản! Theo kịch bản!]

Tôi đồng ý trong lòng.

Để tránh sự cố như sáng nay, tôi bảo Giang Diệc cúi thấp xuống một chút.

Giơ tay tát anh ấy một cái, hung ác nói: "Giang Diệc, anh chính là con ch.ó của tôi nên chỉ có thể nghe theo lời tôi."

Vừa mới nói xong, tôi liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Bởi vì xương mặt của Giang Diệc quả thật quá cứng, đánh xong tay tôi đau đến mức rơi nước mắt.

Cuối cùng lời nói ra lại mang theo tiếng nức nở.

Giang Diệc nhìn đôi mắt đỏ hoe của tôi, bất giác mím môi, yết hầu trượt xuống.

Cuối cùng anh ấy dùng đầu ngón tay thô ráp lau nước mắt cho tôi, bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rồi, cô đừng khóc nữa."

[Khoan đã, sao tao cảm thấy là lạ chỗ nào ấy?]

Hệ thống cũng gãi đầu: [Tôi cũng thấy có gì đó là lạ nhưng không nói ra được là không ổn chỗ nào.]

04

Không cho chúng tôi thời gian suy nghĩ, Giang Diệc nhận điện thoại, lập tức chạy ngay đến bệnh viện.

Hóa ra bà nội anh ấy bệnh tình đột nhiên trở nặng, cần phải làm phẫu thuật ngay lập tức.

Chi phí cao ngất, Giang Diệc của hiện tại không thể nào gánh nổi.

Hệ thống lại bắt đầu điên cuồng lật sách.

Có lúc tôi thật sự muốn báo cảnh sát, ai đó giúp tôi đổi cái hệ thống khác đi.

May mắn thay, lần này nó tìm thấy rất nhanh.

Dựa theo cốt truyện gốc, tôi sẽ chủ động cho nam chính vay tiền, rồi yêu cầu anh ấy ở bên tôi một đêm.

Trói anh ấy trong phòng khách sạn, ngày ngày lăng nhục, đánh đập.

Cuối cùng lại ném anh ấy ra ngoài như rác rưởi, để cho nam chính tự sinh tự diệt.

Hệ thống lẩm bẩm: [Sao lại cảm giác dòng thời gian nhanh hơn vậy nhỉ?]

Tôi không để ý, trực tiếp cầm chi phiếu đi đến trước mặt Giang Diệc.

"Tôi có thể giúp bà nội anh, nhưng tối nay anh phải đến khách sạn với tôi."

Nói xong, tôi đã chuẩn bị tinh thần đón nhận ánh mắt đầy căm hận và khuất nhục của Giang Diệc.

Nào ngờ, Giang Diệc chỉ đỏ mặt, không tự nhiên ho khan vài tiếng.

Lí nhí nói: "Cái đó, hôm nay không tiện lắm, ngày mai được không?"

Tôi sững sờ, sao lại khác với nội dung trong sách vậy?

Chỉ có thể tiếp tục làm theo kịch bản: "Không được! Phải là tối nay."

Cuối cùng Giang Diệc vẫn đồng ý, vẻ mặt giống như đã hạ quyết tâm rất lớn.

Có tiền rồi, bà nội Giang Diệc nhanh chóng được tiếp nhận điều trị.

Ca phẫu thuật rất thành công, bà đã qua khỏi nguy hiểm.

Giang Diệc thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi một cái đầy biết ơn.

Tôi... sao cảm thấy diễn biến câu chuyện ngày càng kỳ lạ vậy?

Hệ thống này chắc chắn không có nhầm lẫn gì chứ?

05

Khi đến khách sạn, tôi đã gửi trước số phòng của mình cho Giang Diệc.

Sau đó, tôi triệu tập một số vệ sĩ cường tráng và chờ đợi Giang Diệc rơi vào bẫy.

Chín giờ tối, Giang Diệc gõ cửa phòng khách sạn như đã hẹn.

Vừa bước vào phòng, anh ấy đã bị mấy người vệ sĩ giữ lại và đánh ngất đi.

Để tiện cho mấy anh trai vệ sĩ buộc dây dễ dàng hơn, tôi đã ôm Giang Diệc suốt thời gian đó.

Điều kỳ lạ là Giang Diệc rõ ràng đã bất tỉnh nhưng tôi cảm thấy cơ thể anh ấy ngày càng nóng hơn.

Cho đến bước cuối cùng, khi chúng tôi còng tay Giang Diệc ra sau lưng, Giang Diệc cũng vừa tỉnh dậy.

Trong mắt anh ấy không có chút kinh ngạc nào, bình tĩnh đến lạ thường.

Hệ thống không khỏi khen ngợi: [Quả nhiên là nam chính, gặp nguy hiểm cũng không sợ hãi, nếu không làm sao anh ta có thể thành công chứ?]

Tôi rất tán đồng.

Giang Diệc mặt đỏ bừng: "Cô thích kiểu này à?"

Hệ thống: [Ký chủ, đừng quan tâm anh ta nói gì, cứ cởi quần áo anh ta ra, đẩy cho ngã xuống, dùng chân dẫm mạnh lên cơ bụng và cơ n.g.ự.c của anh ta ấy.]

Nghe hệ thống nói xong, tôi dùng sức kéo áo Giang Diệc ra.

Tôi có thể cảm thấy hơi thở của anh ấy trở nên nặng nề hơn. Hơi thở nóng hổi đó phả vào mặt tôi.

Đến khi thật sự nhìn thấy thân hình cường tráng của Giang Diệc, tôi không nhịn được mà thở dài cảm thán: Nữ chính sau này sẽ được ăn ngon rồi.

Đẩy Giang Diệc ngã xuống, tôi dẫm lên n.g.ự.c anh ấy.

Sắc mặt Giang Diệc càng đỏ hơn, gần như lan khắp người.

"Bụp" một tiếng, tai sói và đuôi sói của Giang Diệc đều bật ra.

Hệ thống ngạc nhiên mừng rỡ: [Ký chủ, tốt quá rồi, tai và đuôi của người sói là bộ phận dễ bị tổn thương nhất và chúng sẽ chỉ xuất hiện trước mặt vợ của chính mình thôi.]

[Bây giờ bị cô nhìn thấy rồi, Giang Diệc nhất định cảm thấy vô cùng nhục nhã. Cô mau dùng chân dẫm lên đuôi anh ta.]

Tôi do dự: [Mày chắc chứ?]

Tôi nhớ có người nói rằng đuôi của người sói là cái… thứ hai

Giọng điệu của hệ thống kiên quyết: [Đương nhiên, cô xem anh ta đã nóng bừng rồi, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn, nhìn qua là biết anh ta tức giận không hề nhẹ.]

Tôi liếc nhìn Giang Diệc. Lúc này trông anh ấy thật sự rất đau khổ giống như đang kìm nén điều gì đó.

Theo chỉ dẫn của hệ thống, tôi giẫm lên đuôi của Giang Diệc và thậm chí còn dùng lực nhiều hơn một chút.

Cảm thấy người dưới chân đột nhiên run bần bật và rên lên thành tiếng.

Tôi lo mình dùng quá nhiều sức nên nhấc chân định lùi lại thì một bàn tay to lớn bất ngờ tóm lấy cổ chân tôi.

Là Giang Diệc, anh ấy tháo còng tay từ khi nào thế?
———————————

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.