<02/03>
Ta lau máu ở khóe miệng, đứng dậy nhìn thẳng vào ông ta: "Ngươi chết, hoặc là ta vong."
Vừa rồi khi đánh với Tô Tu Trúc, ta đã giữ lại một phần linh lực, lúc này vẫn có thể đánh tiếp một trận.
"Sư tôn!" Tiểu sư muội chưa thấy người đã nghe thấy tiếng.
Đằng sau Tiểu sư muội còn có tả hữu hộ pháp Nhị sư đệ và Tam sư đệ: "Sư tôn, Đại sư tỷ."
"Sư tôn, sao người lại bị thương?!"
"Đại sư tỷ, tỷ còn là đồ đệ của sư tôn không? Sao tỷ có thể ra tay với sư tôn!"
Tiểu sư muội vừa lo lắng kiểm tra Tô Tu Trúc, vừa không quên chỉ trích ta.
Tam sư đệ nghe Tiểu sư muội nói xong lập tức bắt đầu trách móc ta: "Đại sư tỷ, tỷ quá lỗ mãng rồi, sao có thể ra tay với sư tôn chứ!"
Nhị sư đệ không nói gì, chỉ cau mày nhìn ta.
"Vậy thì các ngươi cùng chết đi." Ta không muốn nói nhảm nữa, cầm kiếm lên, dùng toàn bộ linh lực tạo ra hàng ngàn thanh kiếm đâm thẳng về phía bọn họ.
Ngoại trừ Tô Tu Trúc, những người khác đều chịu ảnh hưởng từ uy lực của Kim Đan, đặc biệt là Tiểu sư muội, trên người đã xuất hiện những vết thương lớn nhỏ.
Tô Tu Trúc thấy kiếm khí của ta còn mạnh hơn vừa rồi, không thể không dốc toàn lực ứng phó, cuối cùng ông ta quyết định niệm chú: "Tán!"
"Ầm!" Ta bị đánh văng vào cây cột màu vàng kim của đại điện, không biết bao nhiêu khúc xương đã gãy, ngũ tạng lục phủ đau đớn như bị vỡ vụn.
Dù sao Tô Tu Trúc cũng không dùng toàn lực, nếu không ta đã chết rồi.
Thiên Thanh Kiếm gãy làm đôi, rơi xuống bên cạnh ta.
"Tiểu sư muội, muội không sao chứ? Mau uống thuốc này đi!" Tam sư đệ tuy thân thể đầy vết máu, nhưng vẫn vội vã đưa thuốc đến trước mặt Tiểu sư muội.
"Tam sư huynh, muội không sao, đưa cho Nhị sư huynh đi, Nhị sư huynh bị thương nặng hơn." Tiểu sư muội xoay người đưa thuốc của Tam sư đệ cho Nhị sư đệ.
Sự lo lắng và đau lòng trong mắt Tô Tu Trúc là điều mà ta chưa từng thấy trong hai kiếp.
Trước đây, ta cứ tưởng Tô Tu Trúc chỉ là người ít nói, hóa ra ông ta chỉ là không cười với ta mà thôi.
Ta nằm liệt dưới đất, nhìn ba người bọn họ vây quanh Tiểu sư muội, người thì đưa thuốc, người thì chữa thương, nhưng thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn ta.
Hình như đang đợi ta... tức giận?
9
Ta lảo đảo với thân thể tàn tạ, run rẩy nhặt thanh Thiên Thanh Kiếm dưới đất.
"Đại sư tỷ..." Tam sư đệ chú ý đến động tác của ta, trên tay cầm Kim Sang dược, không biết có nên đưa cho ta hay không, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía ta.
"Tam sư huynh, quay lại!" Tiểu sư muội lên tiếng gọi Tam sư đệ lại, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục đi về phía ta.
Tam sư đệ đến trước mặt ta, đưa lọ thuốc trên tay cho ta.
Có phải ta nên cảm động không?
Không, kiếp trước sau khi bị Tô Tu Trúc moi linh cốt, ta đã bị vứt ở hậu sơn. Sau đó, Tam sư đệ tìm thấy ta, ta cứ tưởng hắn ta muốn cứu ta.
Nhưng cuối cùng hắn ta lại dùng ma lực giam cầm ta đến chết.
Trước khi chết, ta mới biết, Tam sư đệ vốn có vẻ ngoài vô hại kia lại là kẻ độc ác nhất.
Hắn ta đã không còn là Tam sư đệ của ngày xưa nữa rồi, thuốc mà ta uống trước khi bị moi linh cốt chính là do hắn ta bỏ vào.
"Choang!" Lọ thuốc rơi xuống đất vỡ tan, thuốc bột vương vãi khắp nơi.
"Tam sư huynh, quay lại! Huynh không thấy Đại sư tỷ căn bản không lĩnh tình sao?" Tiểu sư muội đi tới kéo Tam sư đệ lại.
Tiếng động do chúng ta đánh nhau quá lớn, đã kinh động đến những người khác.
Trong chốc lát, đại điện chật kín người, ngay cả Đại trưởng lão đang bế quan cũng ra ngoài.
"Cố Ninh, dĩ hạ phạm thượng, tàn hại đồng môn, hiện tại bị trục xuất khỏi sư môn!"
"Cố Ninh, ngươi có ý kiến gì không?"
Đại trưởng lão đã "hiểu rõ" sự việc từ miệng Tiểu sư muội.
"Đại trưởng lão, chờ đã..."
"Con không có ý kiến." Tô Tu Trúc và Nhị sư đệ vừa định lên tiếng đã bị ta cắt ngang.
Sao ta lại có ý kiến chứ, kiếp trước ta cũng từng bị đuổi khỏi sư môn, chỉ vì lúc đó Tiểu sư muội trượt chân ngã xuống nước, mà ta lại ở ngay bên cạnh nàng ta.
Lúc đó, ta chẳng làm gì cả, vậy mà lại trở thành kẻ xấu xa bị người người chỉ trích, cuối cùng bị Tô Tu Trúc phế bỏ tu vi, rồi bị đuổi khỏi sư môn một cách thê thảm.
Dù ta có giải thích thế nào, bọn họ cũng khăng khăng cho rằng ta đã đẩy Tiểu sư muội, sao bây giờ lại bắt đầu bênh vực ta rồi?
"Đại sư tỷ, đừng hành động theo cảm tính, hãy xin lỗi sư tôn đi, sư tôn sẽ tha thứ cho tỷ."
"Sư tôn, người sẽ tha thứ cho Đại sư tỷ, đúng không?"
Tiểu sư muội không ngờ rằng nàng ta còn chưa tìm được cơ hội tiếp cận ta, ta đã sắp bị đuổi khỏi sư môn, lập tức bắt đầu hoảng sợ.
Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, nếu con xin lỗi..."
Không phải ta nói, kiếp trước ta đã nói ba chữ "con xin lỗi" đến phát ngán rồi, nhưng kết quả thì sao?
Thật nực cười.
"Không thể nào." Ta để lại ba chữ rồi xoay người bỏ đi.
Nhị sư đệ phi thân tới kéo ta lại: "A Ninh, đừng làm loạn nữa."
Ta hất tay Nhị sư đệ đang giữ lấy mình, lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ngươi có việc gì sao?"
Không để tâm đến bọn họ nữa, ta cầm kiếm, tập tễnh bước xuống núi.
10
Ta lê bước với thân thể bê bết máu, từng bước từng bước đi xuống, giống như lúc trước ta từng bước từng bước quỳ lạy van xin đi lên.
Vô tình đạo, đạo vô tình.
Ta cần phải nhanh chóng tìm một nơi dung thân, nhưng cuối cùng vẫn ngất đi vì kiệt sức.
Trước khi ngất đi, ta nhìn thấy một bóng dáng rất giống A Du đứng bên cạnh: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?! Cha ơi!"
Ta mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ A Du và ta đang vui đùa. Tuy cha và mẫu thân đã mất từ lâu, nhưng tiền tài mà họ để lại đủ để ta và A Du sống thoải mái cả đời.
Bỗng nhiên, tiếng khóc la vang lên, ta dắt A Du chạy mãi về phía trước.
Cuối cùng, kiệt sức ngã quỵ xuống đất, nhưng vẫn bị một con quái vật đuổi kịp. Ngay lúc quái vật tấn công, ta đã đẩy A Du ra.
Nhưng sao A Du vẫn bị quái vật bắt được?
Rõ ràng ta đã đẩy muội ấy ra rồi mà...
"A Du! A Du!" Ta lao đến muốn kéo A Du lại, nhưng dường như bị một lực lượng nào đó giữ chặt, không thể nhúc nhích.
Lửa cháy ngút trời, tiếng kêu khóc thảm thiết, tiếng cầu cứu vang vọng khắp nơi.
Ta trơ mắt nhìn A Du bị quái vật nuốt chửng, dù có gào thét thế nào cũng không thể thoát khỏi sự thật A Du đã chết.
Nhưng lần này, ta nhìn rõ khẩu hình của A Du, muội ấy nói: "Tỷ tỷ, tỷ phải sống sót!"
11
"Cha ơi, mau đến đây! Tỷ tỷ tỉnh rồi!"
Đợi đến khi ta mở mắt ra lần nữa, nhìn thấy một cô bé giống hệt A Du đang ngồi bên giường, vui vẻ nhìn ta.
Nhưng ta biết cô bé không phải A Du, A Du của ta đã chết rồi, A Du luôn lẽo đẽo theo sau gọi "tỷ tỷ" đã chết rồi.
Sau khi tỉnh lại, ta được biết từ lời cô bé rằng cô bé tên là Tô Tô. Hôm đó, cô bé và cha mình là Vương thúc lên núi hái thuốc, đúng lúc nhìn thấy ta ngất xỉu nên đã đưa ta về nhà.
Tô Tô rất hoạt bát, Vương thúc cũng rất tốt bụng, họ không hỏi nhiều về thân phận của ta, chỉ bảo ta cứ yên tâm ở lại đây.
Ta ra phố, dùng linh thạch mang theo đổi lấy ít bạc, rồi đưa cho họ. Sau nhiều lần nài nỉ, cuối cùng họ cũng nhận.
Hôm nay, thấy thời tiết đẹp, Tô Tô dẫn ta đến căn cứ bí mật của cô bé chơi.
Nhìn Tô Tô ngây thơ hoạt bát, ta chợt nghĩ, nếu A Du còn sống, chắc cũng bằng tuổi Tô Tô rồi.
Chẳng mấy chốc, chúng ta đã đến một thác nước. Khung cảnh nơi đây rất đẹp, nhưng ta mơ hồ cảm nhận được linh khí dồi dào ẩn sau thác nước.
Chơi với Tô Tô cả ngày, đã lâu rồi ta mới có cảm giác thoải mái như vậy.
Ta rất trân trọng thời gian ở bên Tô Tô và Vương thúc, nhưng ta không thể ngừng tu luyện.
Đợi bọn họ ngủ say, ta một mình đến thác nước đó, sau khi bay vào phía sau thác nước, quả nhiên là một thế giới khác.
Phía sau thác nước có một hang động, bên trong không chỉ có linh khí dồi dào mà còn có rất nhiều linh thạch cao cấp chất đống như núi.
Ta ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, bắt đầu lại từ Trúc Cơ.
Hiện tại, tu vi của ta gần như đã bị phế bỏ hoàn toàn, phải bắt đầu lại từ đầu.
Một lần, rồi lại một lần, lại một lần nữa...
"Ọc..." Cơn đau do xương cốt gãy vụn tái tạo khiến ta không nhịn được mà phun ra một ngụm máu.
"Tiểu nữ oa, ngươi làm như vậy không được đâu, hôm nay ngươi gặp ta coi như là duyên phận, đến đây, vào trong đi." Một giọng nói vang lên, đồng thời thác nước đang chảy bỗng dừng lại, mặt nước phía dưới xuất hiện dị tượng, giống như có một con rắn đang bơi lội.
Không, không phải một con, mà là một đàn.
Ta nhìn dị tượng dưới nước, không chút do dự nhảy xuống.
"Tốt! Có khí phách! Tiểu nữ oa, nếu ngươi có thể vượt qua được ở đây, thì linh cốt của ngươi coi như là thành công rồi!"
Theo giọng nói biến mất, cơ thể ta đau đớn như bị côn trùng cắn xé.
Tẩy Tủy trì, sống hai kiếp, sao ta lại không biết chứ.
Chỉ là không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây, thôi không nghĩ nữa, gặp được coi như là duyên phận.
Không rõ đã bao lâu, phần thịt trên cơ thể ta đã bị gặm gần hết, một bên là thịt đỏ tươi, một bên lộ ra lớp xương trắng hãi hùng. May mắn không ai nhìn thấy, nếu không chắc họ sẽ kinh hãi lắm.
Còn ta, đã sớm tê dại trước cơn đau trên thân thể mình.
"Tốt, tốt, Tiểu nữ oa, ngươi thật sự có thể chịu đựng được, lão phu không nhìn lầm người!" Không biết đã qua bao lâu nữa, giọng nói đó lại vang lên lần nữa, lúc này ta cũng đã tỉnh lại.
"Đa tạ tiền bối!" Ta đứng dậy, hướng về phía phát ra âm thanh, cúi người thi lễ.
Xương trắng ban nãy giờ đã tái tạo lại thành máu thịt, linh cốt còn thuần khiết hơn trước kia.
Ta bay về hang động, lấy thanh Thiên Thanh Kiếm đã gãy ra, vừa đặt tay lên, Thiên Thanh Kiếm lập tức khôi phục nguyên trạng.
Nhìn thấy trời vẫn còn tối, ta vung một đường kiếm, cây đại thụ to lớn bên bờ lập tức bị chém làm đôi.
Ta dùng thần thức dò xét đan điền, Kim Đan vốn đã vỡ vụn lúc này đã lành lặn, thậm chí còn có xu hướng thăng cấp
Ta lập tức ngồi xếp bằng, Kim Đan vốn chỉ có một giờ đã biến thành ba!
Là ba viên!
12
"Cha!" Ta còn đang chìm đắm trong sự vui mừng, bỗng nhiên nhận ra Tô Tô và Vương thúc đang gặp nguy hiểm.
Trước đó, ta đã đặt một lá bùa Thông Cảm lên người Tô Tô, để khi nào cô bé gặp nguy hiểm, ta có thể biết được ngay lập tức.
Ta vội vàng đứng dậy, ngự kiếm bay xuống núi.
Nhanh lên, nhanh hơn nữa...
"Tô Tô, Vương thúc, hai người nhất định không được xảy ra chuyện..." Ta tăng tốc độ, tiếp tục bay về phía đó, nhưng tại sao con đường trước kia cảm thấy rất ngắn, bây giờ lại xa đến vậy.
"Tỷ tỷ! Xin tỷ hãy tha cho cha ta!"
"Cha ta không cố ý! Xin tỷ hãy tha cho cha ta! Hu hu hu..."
"Tránh ra, ai bảo hắn đụng trúng ta!"
Ta còn chưa đến nơi, đã nghe thấy tiếng cầu xin thảm thiết của Tô Tô và giọng nói cao cao tại thượng của Tiểu sư muội.
"Dừng tay!" Ta đánh ra một chưởng, Tiểu sư muội kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất, thanh kiếm trên tay gãy thành nhiều mảnh.
"Ninh tỷ tỷ! Ninh tỷ tỷ!"
"Cha! Cha... Hu hu hu, bọn họ muốn giết cha muội!"
Ta vội vàng chạy đến kiểm tra Vương thúc đang nằm trong vũng máu, tim thầm giật thót. May mà ông ấy chỉ bị mất máu quá nhiều nên ngất đi, nhưng cánh tay phải e là đã bị phế.
Ta lập tức cầm máu cho Vương thúc, rồi lấy thuốc bột đưa cho Tô Tô.
Lúc này, hai mắt Tô Tô đã đỏ hoe, khuôn mặt vốn trắng trẻo giờ đã sưng vù, hằn rõ dấu bàn tay, rõ ràng là bị Tiểu sư muội đánh.
Người mà ta còn không nỡ động vào vậy mà lại dễ dàng bị người khác đánh như thế.
"Nhị sư huynh, nàng ta đánh muội!" Giọng nói the thé của Tiểu sư muội lại vang lên.
Nhị sư đệ đỡ Tiểu sư muội dậy, rồi đi đến trước mặt ta: "A Ninh, Tiểu sư muội không cố ý."
Ồ, lúc Tiểu sư muội đánh người, Nhị sư đệ vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn đấy thôi.
"Nhị sư huynh, nàng ta đã bị trục xuất khỏi sư môn rồi, cần gì nói với nàng ta như thế!" Tiểu sư muội đứng bên cạnh the thé gào thét.
"Ồn ào." Ta vung một chưởng, chỉ dùng một phần mười sức lực, Tiểu sư muội lại ngã khuỵu xuống đất. Chỉ là lần này, nàng ta sẽ không dễ chịu như trước.
Ta cầm kiếm, từng bước từng bước đi về phía Tiểu sư muội.
Cái gọi là một mạng đổi một mạng, vậy thì một tay đổi một tay, vốn dĩ là lẽ đương nhiên.
13
"A Ninh! Không được! Tiểu sư muội chỉ là vô ý, ta đưa chút thuốc bột cho lão nhân gia kia coi như là xin lỗi rồi."
"Ta không cần."
"A Ninh, ta không muốn động thủ với tỷ, tỷ đừng ép ta."
"Chỉ bằng ngươi?"
Ta mặc kệ Nhị sư đệ nói gì, hôm nay ta nhất định phải lấy cánh tay này.
Nhị sư đệ nhanh chóng chắn trước mặt Tiểu sư muội.
Tốt lắm, vậy thì giết chung luôn, cũng đỡ cho ta phiền phức.
Kiếm khí nổi lên, chỉ với hai chiêu, thanh kiếm của ta đã kề vào cổ hắn ta.
Nhị sư đệ nhìn ta với vẻ mặt không thể tin được, hắn ta dường như không dám tin ta sẽ giết hắn ta.
Nhưng hành động tiếp theo của ta đầy đáng sợ, khiến hắn ta dần dần tuyệt vọng.
Ừm, như vậy mới đẹp mắt chứ.
Một kiếm đánh ra, đan điền của Nhị sư đệ hoàn toàn vỡ vụn, lại một kiếm nữa, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, giờ đây Nhị sư đệ như con giòi bọ nằm liệt dưới đất.
Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:
Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.
1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
3. Tuyệt đối không spam.
4. Không spoil nội dung truyện.
5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.