Chương 1
Avatar Khung avatar
30986 Chữ

<01/03>

1

"Đại sư tỷ, sư tôn đang đợi tỷ ở tiền điện." Giọng nói quen thuộc của Tam sư đệ vang lên bên tai.

Ta hoàn hồn, đi theo Tam sư đệ đến tiền điện.

Trên đường đi, Tam sư đệ cứ lải nhải mãi, từ những lời nói đó ta biết được hôm nay là ngày sư tôn Tô Tu Trúc mang Tiểu sư muội về sư môn.

Mà ta, đã trọng sinh!

Vừa bước vào cửa đã thấy sư tôn Tô Tu Trúc đứng đó, phía sau là một nữ tử với gương mặt trắng trẻo đang cẩn thận, dè dặt quan sát xung quanh.

"Thiển Thiển, đây là Đại sư tỷ của con." Tô Tu Trúc và Tam sư đệ đều nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt cưng chiều.

"Đại sư tỷ!" Tiểu sư muội vừa nói vừa đưa tay muốn chạm vào ta.

Ta chỉ khẽ phất tay áo, Tiểu sư muội liền như tờ giấy mỏng manh ngã ngồi xuống đất.

"A Ninh! Con làm gì vậy?" Tô Tu Trúc vội vàng cúi xuống xem xét Tiểu sư muội, nhưng ánh mắt nhìn ta không giống như kiếp trước, tràn đầy sự chán ghét.

"Sư tôn đừng giận, con biết Đại sư tỷ không cố ý." Tiểu sư muội lau nước mắt vốn không hề tồn tại.

"Hừ." Nhìn cảnh này, ta chỉ thấy thật nực cười.

"Ta cố ý đấy." Thốt ra một câu, ta xoay người chuẩn bị rời đi.

"A Ninh, với dáng vẻ này của ngươi, e rằng khó mà đảm nhận vị trí chưởng môn Thanh Sơn.”

"Chuyện chưởng môn, vi sư sẽ suy xét lại."

Tô Tu Trúc đau lòng nhìn Tiểu sư muội, rồi lại nhìn ta với vẻ mặt khó chịu.

"Tùy người." Lần này ta không dừng lại nữa mà xoay người rời đi, để mặc bọn họ dỗ dành Tiểu sư muội.

2

Ta tên là Cố Ninh, là đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc.

Ngoài ta ra, Tô Tu Trúc còn hai đệ tử khác, hiện tại thêm Tiểu sư muội nữa là bốn.

Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ hiện đang vân du tứ hải chưa trở về, Tam sư đệ Mộc Ngôn thì lại là một kẻ lắm lời.

Còn ta trời sinh vốn ít nói, chỉ biết vùi đầu khổ luyện, nên các đệ tử trong sư môn đều có phần e dè ta.

Hôm nay vốn là ngày Tô Tu Trúc truyền thụ cho ta Thanh Tâm Kiếm.

Thanh Tâm Kiếm chính là biểu tượng của vị chưởng môn đời tiếp theo.

Thế nhưng, Tiểu sư muội vừa đến, mọi thứ đều thay đổi.

Tô Tu Trúc, người vốn không hay cười nói, vậy mà lại vì Tiểu sư muội mà mỉm cười vui vẻ.

Nhị sư đệ đã cùng ta có hôn ước bỗng nhiên thay lòng đổi dạ, ngay cả Tam sư đệ vốn thích quấn lấy ta cũng xa lánh ta.

Như những gì ta vừa thấy, Tô Tu Trúc hoàn toàn không có ý định trao Thanh Tâm Kiếm cho ta.

Kiếp trước, ta không hề ghét bỏ Tiểu sư muội như vừa rồi.

Chỉ vì mỗi lần nhìn thấy Tiểu sư muội, ta lại nhớ đến muội muội A Du đã mất của mình.

Cho nên, dù bị Tô Tu Trúc vu oan hãm hại Tiểu sư muội, ta cũng chỉ lặng lẽ chịu phạt.

Khi ấy, thậm chí còn có lời đồn: "Vị sư tôn vốn nghiêm nghị lạnh lùng kia, phải chăng đã động lòng với Tiểu sư muội?"

Linh căn của Tiểu sư muội không ổn định, không thể tịch cốc (*), Tô Tu Trúc liền đưa nàng đi thưởng thức đủ loại mỹ vị khắp thế gian.

(*) Tịch cốc: Trạng thái mà người tu tiên không cần ăn uống nữa, chỉ dựa vào linh khí để duy trì sinh mệnh.

Tiểu sư muội vô tình nói thích Vô Tà Kiếm.

Tô Tu Trúc lập tức đem thanh Vô Tà Kiếm mà ta liều mạng lấy được từ Tiên Đô Kiếm Mộ tặng cho nàng ta.

Thậm chí, chỉ một vết xước nhỏ trên da của Tiểu sư muội cũng đủ khiến Tô Tu Trúc lo lắng không yên, sai ta mang linh dược thượng hạng đến để chữa trị cho nàng ta.

Vậy mà vết thương đó, nếu ta đến muộn một chút, e rằng đã tự lành rồi.

Bao nhiêu chuyện như vậy, ta cũng chưa từng oán trách bọn họ.

Khi ấy, Tiểu sư muội thường dùng lời lẽ ngọt ngào, bám lấy ta chẳng rời. Nhưng ta chẳng làm gì cả, mà Tiểu sư muội vẫn bị thương.

Còn ta thì lại bị Tô Tu Trúc và các sư đệ chỉ trích, khiến ta ngày càng bị bọn họ chán ghét.

Lúc đó, ta còn tưởng rằng mình đã làm sai điều gì, bây giờ xem ra, phần lớn nguyên nhân là do bọn họ vốn đã không vừa mắt với ta.

Ta biết Tiểu sư muội cố ý thân cận ta là có mục đích không trong sáng, nhưng sự tương đồng kia đã khiến ta mất cảnh giác.

Cuối cùng, chỉ vì một câu "Muốn tu luyện thật tốt" của Tiểu sư muội, mà Tô Tu Trúc đã nhẫn tâm moi sống linh cốt của ta.

Thế nhưng, Tiểu sư muội vốn không phải là người, Tô Tu Trúc biết rõ điều đó!

Ta vốn sẽ không chết, nhưng những người có mặt ở đó, không chỉ có Tô Tu Trúc mà còn có các sư đệ, bọn họ đã sớm bày sẵn Sát Tiên trận.

Ta biết, kỳ thực bọn họ đã sớm muốn ta chết.

Lý do không gì khác, chỉ vì ta mạnh hơn bọn họ.

Bọn họ không cho phép mình thua kém một nữ nhân, vậy thì ta nhất định sẽ chứng minh cho bọn họ thấy!

3

Ta vừa về đến viện tử thì một bóng hình hư ảo xuất hiện: "Tiểu Ninh Nhi, sư tôn của nàng không cần nàng nữa rồi, có muốn cân nhắc đến ta không?"

"Cút!" Ta vung tay đánh ra một chưởng, bóng hình kia lập tức tan biến.

Tuy nhiên, giọng nói này lại nhắc nhở ta.

Tô Tu Trúc gặp ta khi ông ta đang vân du tứ hải, cứu ta khỏi miệng yêu quái. Khi đó, ông ta còn chưa phải là chưởng môn.

Lúc ấy, cả thôn đang bị yêu quái tấn công, muội muội A Du sống nương tựa lẫn nhau với ta đã liều mình cứu ta và bị yêu quái nuốt chửng.

Ta cứ ngỡ mình chết chắc rồi, nhưng Tô Tu Trúc đã xuất hiện.

Ban đầu, Tô Tu Trúc không định thu nhận ta, là ta đã quỳ lạy từng bước một trên ngàn bậc thang trên đỉnh Thanh Sơn để cầu xin ông ta.

Cuối cùng, Tô Tu Trúc bị tấm lòng thành của ta lay động, phá lệ nhận ta làm đồ đệ.

Sau này, ông ta phát hiện ra thiên phú tu luyện của ta cực cao, lại là thuần linh căn, nên đã tận tâm dạy ta kiếm thuật.

Còn ta, đối với Tô Tu Trúc, ngoài sự kính trọng, còn có một tầng tình ý.

Tô Tu Trúc biết rõ điều đó.

Vì vậy, ta ngày đêm khổ luyện, không dám ngừng nghỉ.

Chỉ mong sao yêu quái không còn xuất hiện hại người, cũng để có thể sánh vai chiến đấu cùng ông ta.

Ta tôn Tô Tu Trúc như thần minh, vậy mà trước khi chết, Tiểu sư muội lại nói cho ta biết, yêu quái năm đó chính là do Tô Tu Trúc dẫn đến, mà Tiểu sư muội vốn không phải bộ dạng này.

Chỉ vì một câu nói đùa "Xem thử phàm nhân làm sao thoát khỏi yêu quái" của Tô Tu Trúc, mà thôn dân trong thôn ta đều bị giết sạch trong một đêm.

Thế mà kẻ vốn nên là tội đồ, lại trở thành đấng cứu thế.

Thật không công bằng!

4

Ta vừa về đến viện chưa được bao lâu thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói của Tiểu sư muội: "Sư tôn, Đại sư tỷ có phải không thích con không?"

"Tiểu sư muội, Đại sư tỷ chỉ là không thích nói chuyện thôi, không phải là không thích muội đâu." Tô Tu Trúc còn chưa lên tiếng, Tam sư đệ Mộc Ngôn đã chen vào.

"Đại sư tỷ!"

Ta phất tay một cái, cánh cửa đang đóng chặt lập tức mở ra: "Có chuyện gì?"

Tô Tu Trúc lạnh lùng nhìn ta nói: "A Ninh, trong sư môn toàn là nam tử, để Thiển Thiển tạm thời ở cùng con."

"Sắc!" Kiếm khí nổi lên, một luồng kiếm khí thẳng hướng Tiểu sư muội.

Tiểu sư muội vội vàng lùi lại: "A! Tô Tu Trúc sư tôn!"

Tô Tu Trúc dùng kiếm chặn lại: "Tán!"

Kiếm khí không hề tan đi mà lập tức đổi hướng.

"Ngươi!" Tô Tu Trúc bị kiếm khí của ta đánh trúng, nhưng dù sao cũng là lão yêu quái tu luyện mấy trăm năm, chỉ kêu lên một tiếng đau đớn.

"Cút!" Ta lặng lẽ thu kiếm, xoay người bước vào, cánh cửa lại một lần nữa đóng lại.

Vốn định trực tiếp giết Tô Tu Trúc, nhưng thử nghiệm vừa rồi cho thấy rõ ràng hiện tại ta còn chưa thể giết được ông ta.

Không giết được, vậy thì đợi ta mạnh hơn rồi giết.

5

Ta không màng thế sự, bế quan tu luyện.

Kiếp trước đã có quá nhiều ràng buộc, kiếp này nhất định phải tu vô tình đạo.

Tam sư đệ Mộc Ngôn, kẻ trước kia thường đến trước cửa lải nhải, giờ đây càng ngày càng ít đến, sau đó thậm chí không đến nữa.

Cũng tốt, mỗi lần đến hắn ta đều nói về Tiểu sư muội như thế này như thế kia, nghe hai kiếp rồi, ta đã chán ngấy.

Tiểu sư muội cũng từng đến tìm ta như kiếp trước, nhưng đáng tiếc, ngay cả mặt ta nàng ta cũng không gặp được.

Tuy nói là bế quan, nhưng ta vẫn lưu lại một tia thần thức bên ngoài.

Nhận một lần thiệt thòi, lần này phải khôn ngoan hơn.

Kiếp trước ta việc gì cũng tự mình làm, nhưng giờ thì khác, đóng cửa không gặp bất cứ ai.

Trong thời gian ta bế quan, cũng không có chuyện gì xảy ra.

Cuối cùng, Tô Tu Trúc đã đổi cho Tiểu sư muội một gian viện khác.

Mỗi ngày Tiểu sư muội không vây quanh Tô Tu Trúc thì cũng bám lấy Tam sư đệ. Nàng ta rất khôn ngoan, trong thời gian ta bế quan đã khiến tất cả mọi người trong sư môn đều yêu quý nàng ta.

Thậm chí còn dụ dỗ Mộc Ngôn đưa cho nàng ta viên đan dược mà hắn ta đã luyện mười năm, đó là đãi ngộ mà ngay cả Tô Tu Trúc cũng chưa từng có.

Tam sư đệ Mộc Ngôn là dược tu (*), từ khi Tiểu sư muội không gặp được ta liền quấn lấy Mộc Ngôn đòi ăn đủ loại đan dược.

(*) Dược tu: tu luyện điều chế thuốc.

Ăn được đan dược, thân thể của Tiểu sư muội quả thật mạnh khỏe hơn không ít, chỉ có điều tu vi chẳng hề tiến bộ.

Trong khoảng thời gian đó, Tiểu sư muội đã nhân lúc không có ai chú ý lẻn ra ngoài và "tình cờ gặp" Nhị sư đệ đang hôn mê bất tỉnh trong vũng máu.

Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ là Hoàng tử của Vũ quốc, trên người mang huyết mạch hoàng tộc, là vật liệu tu luyện tốt nhất cho Ma cốt.

"A Ninh, mau đến tiền điện." Truyền âm của Tô Tu Trúc vang lên.

Ta mở mắt, đứng dậy đi ra ngoài.

Đã không thể trốn tránh thì cứ nghênh đón, dù sao ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện trốn tránh.

Nhị sư đệ ngẩng đầu nhìn ta: "Đại sư tỷ."

"Đại sư tỷ! Đệ nói cho tỷ biết, Tiểu sư muội đã cứu Nhị sư huynh đó. Tiểu sư muội là phúc tinh của phái Thanh Sơn chúng ta!" Tam sư đệ Mộc Ngôn đến bên cạnh ta thao thao bất tuyệt.

Nói xong, hắn ta còn không quên nhìn Tiểu sư muội với ánh mắt lấp lánh, y như một thiếu niên mới biết yêu.

Ta lặng lẽ nhìn Nhị sư đệ đang đứng bên cạnh Tiểu sư muội.

Vốn dĩ, hắn ta mới là người nên trở thành đệ tử thân truyền của Tô Tu Trúc, nhưng lại bị ta cướp mất.

Năm đó, vì sự công bằng, Tô Tu Trúc đã để hai chúng ta tỷ thí, ai thắng sẽ trở thành đệ tử thân truyền của ông ta.

Nhị sư đệ cho rằng mình nắm chắc phần thắng, vì dù sao tuổi tác và thời gian tu luyện của hắn ta đều nhiều hơn ta, thiên phú cũng cao hơn ta.

Nhưng hắn ta đã thua.

Thua bởi sự tự phụ của mình, cũng thua bởi sự liều lĩnh của ta.

Cho nên, hắn ta hận ta.

Trong lúc lơ đãng, trên người Nhị sư đệ thoang thoảng một làn khói đen, chợt lóe rồi biến mất.

"Sư tôn."

Tô Tu Trúc nhìn ta với vẻ trầm ngâm: "A Ninh, Tiên Đô ba năm mở một lần, tháng sau sẽ mở cửa, đến lúc đó con dẫn theo mấy đứa chúng nó cùng đi đi."

Tiên Đô, ba năm mở một lần, bên trong có rất nhiều bảo vật, tự nhiên cũng rất nguy hiểm, không ít người bỏ mạng ở đó.

"Vâng." Ta lạnh lùng đáp, định xoay người rời đi.

"Còn nữa." Tô Tu Trúc nhìn thẳng vào ta, rồi lại nhìn mấy người phía dưới.

"Thanh Tâm Kiếm này, Thiển Thiển thích, cũng thích hợp với Thiển Thiển hơn." Tô Tu Trúc vừa nói vừa đưa kiếm cho Tiểu sư muội.

"Đa tạ sư tôn!" Tiểu sư muội vui vẻ nhận lấy Thanh Tâm Kiếm, không quên liếc nhìn ta với ánh mắt chế giễu.

Lần này, không chỉ có mấy người chúng ta, mà các đệ tử khác trong sư môn cũng đều có mặt.

Nhưng mọi người như bị mê hoặc, lần lượt chúc mừng Tiểu sư muội.

Cũng có vài người phản đối, nhưng Tô Tu Trúc chỉ vung tay một cái, bọn họ lập tức ngã gục xuống đất, miệng phun máu tươi, từ đó không còn ai dám lên tiếng bất mãn nữa.

Ta lặng lẽ nhìn Tô Tu Trúc, hành động của ông ta giống hệt như kiếp trước, không nói một lời.

6

"A Ninh, ta nhớ con có Thanh Cốt thảo, lấy ra cho Thiển Thiển dùng đi." Giọng điệu của Tô Tu Trúc không phải đang thương lượng, mà là ra lệnh.

Thanh Cốt thảo có tác dụng tẩy rửa linh cốt.

Kiếp trước cũng đã dùng cho Tiểu sư muội, nhưng nàng ta không phải người tu luyện bình thường, tẩy cốt tự nhiên là thất bại.

"Không có." Ta lạnh lùng đáp.

Tiểu sư muội lập tức đổi sang vẻ mặt đáng thương: "Đại sư tỷ là không muốn cho muội sao?"

"Phải."

"Cho ngươi cũng vô dụng."

Lời ta vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.

Bọn họ không ngờ ta lại từ chối thẳng thừng như vậy.

Còn Tiểu sư muội, ta đã thấy rõ sự hung ác chợt lóe lên trong mắt nàng ta.

"Vậy thì thôi." Tô Tu Trúc vừa dứt lời, Tiểu sư muội lập tức nhìn ông ta với vẻ mặt không thể tin được.

Không biết từ lúc nào, nước mắt đã lưng tròng.

Ta ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tu Trúc đang nhìn ta với ánh mắt khó hiểu.

Kỳ lạ.

Mộc Ngôn nhíu mày nói: "Đại sư tỷ, tỷ cũng không dùng, chi bằng cứ cho Tiểu sư muội đi."

"Tiểu sư muội, ta cũng có một cây, cho muội đó." Nhị sư đệ Dương Hạo Vũ thấy ta không cho liền lên tiếng.

Đúng vậy, Thanh Cốt thảo vốn có hai cây, một cây ta đã cho Nhị sư đệ.

Chỉ vì hắn ta từng cùng ta trải qua quãng thời gian khó khăn nhất, trong khoảng thời gian đó còn đính ước với ta.

Hai cây Thanh Cốt thảo này là ta đổi bằng nửa cái mạng.

Thế nhưng cuối cùng ta mới biết, Nhị sư đệ chỉ là nghe lời Tô Tu Trúc, giả vờ ở bên ta, nhưng trong lòng kỳ thực chán ghét đến cực điểm, bọn họ chưa từng đối xử chân thành với ta.

Tiểu sư muội vốn đang buồn bã lập tức thay đổi sắc mặt, vui vẻ hẳn lên.

"Muội biết ngay là Nhị sư huynh đối xử với muội tốt nhất mà!" Tiểu sư muội vừa nói vừa vô thức dựa sát vào người Nhị sư đệ.

Chỉ có điều, người đứng bên cạnh lại không nghĩ như vậy.

7

Bái biệt Tô Tu Trúc xong, ta trở về viện tử.

Tiếp tục bế quan khổ tu.

Nhưng bất kể thế nào, tu vi cũng không thể tiến thêm một bước.

Ta mở to mắt, cẩn thận suy nghĩ.

"Tiểu Ninh Nhi, vô tình đạo, tu chính là vô tình."

"Tâm có tạp niệm thì làm sao thành công được."

Một giọng nói quen thuộc lại lần nữa vang lên, rồi nhanh chóng tan biến.

Chẳng mấy chốc, giọng nói của Nhị sư đệ vang lên ngoài cửa: "A Ninh."

Đúng vậy, trước kia hắn ta chưa từng gọi ta là Đại sư tỷ.

Thấy ta không trả lời, hắn ta tiếp tục nói: "Tiểu sư muội không có ác ý, tỷ đừng giận muội ấy."

"Đánh một trận." Nhị sư đệ còn muốn nói nữa, ta liền mở cửa, chĩa kiếm về phía hắn ta.

"Được."

Kiếm khí tung hoành, mãi đến khi thanh kiếm của ta đâm vào cánh tay của Nhị sư đệ mới dừng lại.

Thành công rồi!

Lại đâm một kiếm, rồi lại đâm, đâm...

Ừm... Sao lại có cảm giác hơi sảng khoái thế này?

"Đại sư tỷ, tỷ làm gì vậy? Mau dừng lại!" Tiểu sư muội chạy đến, vừa hay nhìn thấy Nhị sư đệ bị ta đâm đến máu me đầy người.

"Được." Ta thu kiếm, xoay người vào phòng.

"Nhị sư huynh, huynh không sao chứ?" Tiểu sư muội dùng bàn tay trắng nõn của mình lau mặt cho Nhị sư đệ, một luồng khói đen lập tức chui vào cơ thể Nhị sư đệ.

Nhị sư đệ nắm lấy tay Tiểu sư muội, thâm tình nói: "Ta không sao, chỉ cần Đại sư tỷ hả giận là được."

"A Ninh, ta..." Nhị sư đệ dường như không biết nên mở lời thế nào.

Sao ta lại không biết mục đích hắn ta đến đây chứ, chẳng qua là muốn từ hôn với ta mà thôi.

Nhưng mà, từ hôn với ta rồi, Tiểu sư muội sẽ kết duyên cùng hắn ta sao?

"Dương Hạo Vũ, hôn ước của ngươi và ta đến đây là kết thúc."

Ta trực tiếp lấy ra tín vật đính ước của ta và Nhị sư đệ rồi bóp nát, từ nay về sau hôn ước không còn hiệu lực nữa.

Kiếp trước, sau khi ta bị làm nhục, Nhị sư đệ mới từ hôn với ta.

Nhưng kẻ làm nhục ta không ai khác, chính là sư tôn Tô Tu Trúc.

Sau khi phá vỡ tầng quan hệ này, mỗi khi đêm xuống, Tô Tu Trúc luôn triệu ta đến, bày kết giới, cùng ta ân ái triền miên, vui vẻ biết bao.

Ta đắm chìm trong sự dịu dàng giả tạo của Tô Tu Trúc, không hề hay biết rằng ánh mắt của ông ta nhìn ta luôn như nhìn một con mồi.

Nhị sư đệ không ngờ ta lại dứt khoát như vậy, liền bày ra vẻ mặt thâm tình trước kia, nhìn ta nói: "Đại sư tỷ, là ta có lỗi với tỷ, sau này nếu gặp khó khăn, ta nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."

Trong lòng ta thầm mắng: "Thôi đi, ngươi không đâm thêm cho ta một nhát đã là tốt lắm rồi."

"Cút, đừng ở đây chướng mắt." Kiếm khí nổi lên, Nhị sư đệ và Tiểu sư muội bị đẩy lùi ra xa mấy thước.

Nhị sư đệ nhìn thấy hành động của ta, sững sờ một lúc, nhìn ta thật sâu rồi được Tiểu sư muội dìu đi.

"Sao Đại sư tỷ lại như vậy chứ! Nếu là muội, muội không nỡ đối xử với Nhị sư huynh như thế đâu!" Giọng nói của Tiểu sư muội càng lúc càng xa, cho đến khi biến mất hẳn.

Ta suy nghĩ một hồi, rồi cầm kiếm lên, đi về phía sư tôn Tô Tu Trúc.

8

"Sắc!" Một kiếm đánh ra, cánh cửa lập tức bị chém làm đôi.

Ta nhìn chiếc giường đã từng mang đến cho ta vô số lần sỉ nhục ở kiếp trước, kiếm khí lại đánh tới, chiếc giường lập tức vỡ tan tành.

Lúc này, Tô Tu Trúc đang tắm rửa, nhìn thấy chiếc giường bị chém nát, ông ta sững sờ một lúc, sắc mặt không rõ là đỏ hay đen: "Cố Ninh! Con làm gì vậy!"

Ta lạnh lùng phun ra hai chữ: "Giết ngươi."

"Thiên Thanh, đi!" Thanh kiếm trong tay ta lập tức vang lên ong ong.

Ta ra tay không chút lưu tình, Tô Tu Trúc vốn còn đang nhường nhịn cũng nhận ra ta thật sự muốn lấy mạng ông ta.

Từ phòng thủ chuyển sang tấn công, chiêu nào chiêu nấy đều nhắm vào tử huyệt, ta cũng không hề nương tay.

Sau vài hiệp, tuy ta đã làm Tô Tu Trúc bị thương, nhưng bản thân ta lại bị thương nặng hơn, Kim Đan đấu với Nguyên Anh, có thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút đã là cực hạn của ta rồi.

"Ọc ~" Ta chống kiếm, nửa quỳ trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Tô Tu Trúc nhíu mày, cúi đầu nhìn ta: "A Ninh, ta và ngươi sao lại ra nông nỗi này?" 

Bạn có thể thay đổi nội dung này tại:

Admin Dashboard > Quản Trị Giao Diện > Nội Dung > Tìm tab có tên "Thông báo trang đọc truyện" sau đó thay đổi Nội dung theo ý thích của bạn.

Truyện gần đây của Hiệp nè
    Lưu ý khi bình luận

    1. Không dẫn link hoặc nhắc đến website khác trong bình luận.
    2. Không văng tục, không dùng những từ nhạy cảm khi bình luận. Không bình luận gây đả kích, xúc phạm người khác.
    3. Tuyệt đối không spam.
    4. Không spoil nội dung truyện.
    5. Đánh giá hoặc bình luận không liên quan đến truyện sẽ bị xóa, trừ cupid.
    6. Đánh giá hoặc bình luận chê truyện cách chung chung, không mang giá trị cho người đọc sẽ bị xóa, trừ cupid.